Bên ngoài, chiến hỏa ngày càng ác liệt.
Phan thượng thư xanh mặt, đứng trên sân rộng ngay trước cửa Phương phủ, hắn biết, cách cánh cửa nặng nề kia, bên trong có một người khiến cho hắn hận hơn mười năm, lại sợ hơn mười năm, quân thần hai người, làm bằng hữu hơn mười năm, cũng làm địch nhân hơn mười năm. Chỉ cần bắt được hắn, cái bóng và sự lo lắng vẫn đè nặng hắn những năm gần đây sẽ quét đi sạch sẽ, điều này so với việc làm hoàng đế còn làm hắn hưng phấn hơn.
Đã công kích Phương phủ hơn nửa canh giờ, mỗi lần trùng kích đều bị cấm quân không chút lưu tình đánh tan. Không hổ là thân vệ quân bên người hoàng thượng, ở thời khắc then chốt này, chỉ ba ngàn người không ngờ có thể sinh sôi chặn đứng gần vạn phản quân điên cuồng công kích. Không có công sự phòng ngự kiên cố bền chắc, không có khôi giáp cứng rắn lì lợm, cấm quân môn chỉ dựa vào trường mâu, liền đem phản quân một lần lại một lần chắn ngay bên ngoài cửa lớn Phương phủ, tiến thêm một bước cũng không qua.
“Lão đại nhân, mệnh lệnh bọn họ phóng hỏa đốt nhà đi! Cứ đánh tiếp như vậy thương vong của chúng ta sẽ rất lớn!” Trên gương mặt luôn luôn bình tĩnh của Triệu Hổ lộ ra một chút lo lắng. Làm một gã quân nhân, hắn chỉ biết phải không từ thủ đoạn tranh thủ sự thắng lợi của mỗi cuộc chiến, bởi vì tình thế chiến trường vạn biến, thời gian đối địch đối với hai bên đều quý giá vô cùng, đặc biệt hiện tại, chuyện liên quan đến tính mạng cả nhà, càng không thể kéo dây dưa quá lâu.
“Tuyệt đối không được!” Phan thượng thư lớn tiếng cự tuyệt đề nghị của Triệu Hổ.
“Bốn lộ đại quân vẫn theo y kế hoạch khởi sự, lão phu khẳng định bọn họ đã không tới được nữa, nói cách khác, hiện tại chỉ còn lại ba vạn nhân mã của ngươi ở trong thành chống đỡ, chỉ cần ngoài thành có bất luận đội quân nào vào kinh cần vương, ngươi và ta cả hai đều khó thoát cái chết. Duy nhất còn một kế, chỉ có bắt sống hoàng thượng thiên tử để lệnh chư hầu thêm mấy ngày, môn sinh của lão phu trải rộng thiên hạ sẽ gặp khởi mà hưởng ứng, tướng lĩnh các lộ đại quân trung với lão phu cũng sẽ khởi binh ủng hộ, cho nên, hoàng thượng không thể chết được! Nếu hắn chết, ngươi và ta cũng sẽ bước lên tuyệt lộ, hiểu chưa?”
Triệu Hổ như có điều hiểu ra gật đầu vội nói: “Mấy trăm cấm quân vừa lao ra, theo môn hạ phỏng chừng, bọn họ chạy ra ngoài thành tìm viện binh, môn hạ phái binh truy kích giết tán bọn họ, thế nhưng người dẫn đầu vẫn không gặp tung tích.”
“Người dẫn đầu là?”
“Phương Tranh.”
“Là hắn?” Phan thượng thư thần sắc biến đổi, con ngươi hơi nheo lại: “Hắn cùng Long Vũ quân Phùng Cừu Đao từ trước đến nay giao tình không cạn, lão phu phỏng chừng Phương Tranh sẽ đi tìm hắn viện binh.”
Sau đó Phan thượng thư lạnh lùng cười: “Cho hắn đi đi. Chờ hắn tới được Long Vũ quân quân doanh thì sẽ biết, hôm nay Phùng Cừu Đao cũng là Bồ Tát đất qua sông thôi, tự thân khó bảo toàn.”
Triệu Hổ thoáng thả lỏng tâm trạng “thương” rút ra bội đao, hướng bọn lính phản quân chợt quát: “Mau xông lên thêm một lần cho lão tử! Trước hừng đông nhất định phải vào được bên trong cho ta!”
“Xông lên!” Binh sĩ trừng đôi mắt đầy tơ máu giơ cao binh khí trong tay, như nước thủy triều hướng cửa lớn Phương phủ lại một lần nữa khởi xướng sự công kích mãnh liệt.
Quân doanh Thần Sách quân.
Thái tử đang nhàn nhã ngồi bên trong soái trướng hăng hái nhìn một bức địa đồ kinh thành. Địa đồ đã bị các loại dây nối đủ màu nối liền vẽ loạn giống như tiểu ngoan đồng dùng bút vẽ linh tinh lên trên giấy, sau đó như không hề hứng thú ném xuống một vật giống như đáng bỏ đi, nhưng thái tử giống như thấy vật gì thật hứng thú, phảng phất như đang xem xét một bức tranh nổi tiếng của tuyệt thế danh gia.
Lưu Trường Sinh ngồi đối diện thái tử, nhìn khuôn mặt tươi cười tao nhã, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
Lưu Trường Sinh là lĩnh binh đại tướng của Thần Sách quân, Thần Sách quân đóng quân cách kinh thành không đầy bảy mươi dặm.
Phan thượng thư tạo phản, kinh thành bị phản quân công phá, hiện tại phản quân đang vây công hoàng cung và Phương phủ, những tin tình báo này, hắn đương nhiên biết được rõ rang.
Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng lo sợ bất an, tuy nói bản thân mình từ lâu lập thệ thuần phục thái tử, hôm nay hoàng thượng bị nhốt trong thành, nhưng thái tử lại như ma xui quỷ khiến đêm khuya xuất hiện bên ngoài quân doanh của hắn, đồng thời nghiêm mệnh cho hắn không được vọng động chút nào. Nội tâm của hắn liên tục giãy dụa, lập thệ thuần phục thái tử là một chuyện, nhưng mắt thấy hoàng thượng gặp nạn mà không thể phát binh cứu giá, đối với Lưu Trường Sinh đã được giáo dục suốt bao nhiêu năm trong quân mà nói, vẫn là có chút không thể tiếp thu.
Bất quá hắn cũng không dám mang tâm sự biểu lộ ra ngoài, thái tử là người như thế nào, hắn so với ai khác càng rõ ràng. Biểu hiện ra ngoài nhìn như tao nhã cung khiêm, trên thực tế, thái tử vô cùng hung ác tàn nhẫn, dù là một vị tướng quân đã trải qua bao trận chiến, giết người như ma như hắn, cũng không kiềm chế được cảm thấy sợ và run rẩy.
“Lưu tướng quân có phải không chờ được nữa?” Con mắt thái tử dù đang nhìn địa đồ chằm chằm, nhưng lại ra vẻ lơ đãng hỏi.
“Mạt tướng không dám!” Lưu Trường Sinh vội vàng quỳ gối, sợ hãi trả lời. Hắn biết, nếu thái tử đối với lòng trung tâm của hắn nảy sinh hoài nghi, như vậy hắn khẳng định không còn nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai. Nói ra thật bi ai, tướng lĩnh trong Thần Sách quân, thề phục vụ cho thái tử cũng không chỉ một mình Lưu Trường Sinh hắn, thái tử đã đem chi quân đội này nắm vững vàng trong bàn tay, nhiều nhất hắn chỉ là một khôi lỗi nhìn bề ngoài xem như uy phong lẫm lẫm mà thôi, khôi lỗi như vậy, trong Thần Sách quân còn có rất nhiều. Thái tử điện hạ sẽ không chú ý tới việc thay đổi một người khác ngồi lên vị trí đại tướng quân của hắn.
“Lưu tướng quân không cần sợ hãi, cô vương tin tưởng ngươi.” Thái tử ôn hòa nhìn Lưu Trường Sinh cười cười. Nếu chỉ nhìn bề ngoài của hắn, không ai không thừa nhận, thái tử điện hạ tương lai sẽ là mọt vị minh quân nhân hòa dày rộng, thông minh cơ trí một đời.
Lưu Trường Sinh nghe vậy trong lòng thở dài một hơi, cúi đầu cảm tạ, sau đó mới đứng dậy. Trong lòng hắn luôn nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần không nên nói lời lung tung, thậm chí dù là biểu tình và ánh mắt cũng phải khống chế cho tốt, không thể toát ra vẻ lo lắng bất an cho hoàng thượng, bằng không hiện tại ở thời khắc then chốt này, thái tử điện hạ sẽ không chút do dự diệt trừ bất luận người nào mà hắn không tin.
“Tình thế còn chưa rõ ràng a.” Thái tử buông xuống bức địa đồ kinh thành đã nghiên cứu thật lâu trong tay, nhẹ nhàng thở dài.
Lưu Trường Sinh thử hỏi: “Xin hỏi ý tứ của điện hạ là…”
“Chờ một chút đi, lão sư của cô vương nếu thành công, chúng ta tùy tiện khởi binh, chẳng phải là làm giá treo đồ cho hắn?” Thái tử nhàn nhạt nói: “Chỉ cần lão sư giết phụ hoàng, cô vương liền có đầy đủ lý do suất quân công vào trong thành, tiêu diệt phản quân, vì phụ hoàng đại táng thật hoành tráng, sau đó…đăng cơ xưng đế.”
Nói đến bốn chữ đăng cơ xưng đế, trong mắt thái tử hiện lên một loại quang mang cuồng nhiệt.
“Mạt tướng cả gan, nếu Phan thượng thư bắt sống hoàng thượng, uy hiếp thiên tử hiệu lệnh chư hầu, làm sao bây giờ?”
“Dù là phụ hoàng bị lão sư của cô vương bắt sống, hắn cũng sẽ không sống được lâu lắm, phụ hoàng vì đối phó lão sư đã bố trí kế hoạch nhiều năm há có thể nhàn rỗi?” Thái tử cười cười, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía.
“Chỉ tiếc binh lực trong tay chúng ta quá ít, nếu không lúc này công thẳng vào thành, trong loạn quân, phụ hoàng hay lão sư cũng không khả năng tránh khỏi việc binh đao, sau đó cô vương lại đem tội danh tàn sát phụ hoàng đổ lên trên người lão sư, người trong thiên hạ ai có thể nói cô vương đã làm sai?”
“Điện hạ, Thần Sách quân có hơn năm vạn người, bên trong thành phản quân của Phan thượng thư chỉ có ba vạn, nếu muốn tiêu diệt bọn họ, binh lực như vậy tựa hồ cũng đã đủ…”
“Không được, cho dù tiêu diệt phản quân, thương vong của Thần Sách quân khẳng định cũng không nhỏ, làm sao ngươi dám cam đoan không có quân đội khác âm thầm nhớ tới ngôi vị hoàng đế hay không? Nếu bọn họ nhân lúc nguyên khí quân ta đại thương, khởi binh phản loạn, làm sao bây giờ?”
Thái tử cười lạnh nói: “Bọ ngựa bắt ve, cô vương vĩnh viễn muốn làm chim hoàng tước, tuyệt không cho phép có ngư ông đứng phía sau chờ đắc lợi!”
…………..
Trong một mảnh đổ nát thê lương, Phương Tranh từ từ nhắm mắt tìm một giấc ngủ ngắn ngủi.
Hắn cần nghỉ ngơi, lượng vận động hôm nay thực sự quá sức của hắn, hắn không biết võ công, thể chất lại bình thường như hắn mà nói không thể làm những vận động quá cường liệt như vậy.
Thế nhưng đầu óc của hắn lại không hề nghỉ ngơi, hắn còn đang liên tục tự hỏi.
Phương thượng thư giống như một nhà cái sòng bạc hung ác không hề nói đạo lý đem kinh thành thậm chí tính mạng gia đình mọi người trong thiên hạ ngang ngược áp lên chiếu bạc, mặc kệ người khác có nguyện ý hay không đều không thèm quan tâm, hắn đổ bạc đến đỏ cả mắt, giống như người điên nhìn chằm chằm lên chiếu bạc, chuẩn bị mở ra kết quả.
Thương cảm cho hắn chỉ là một đại thiếu gia ưu tú, cũng không thể xuất ra tính mạng toàn gia già trẻ, cùng người điên này đổ một cuộc, hơn nữa trước khi hắn công bố kết quả, còn phải làm thêm điều gì đó, để thay đổi kết quả dường như không thể thay đổi.
Hiện tại hắn càng không biết tình hình tại Phương phủ ra sao, có bị phản quân công phá hay chưa, cha mẹ, lão bà và hoàng thượng có bị Phan thượng thư bắt giữ hay không, trong sự lo sợ bất an và lo lắng kinh hãi, đầu óc Phương Tranh xoay chuyển đặc biệt cực nhanh, hắn biết, chỉ có lý trí và lãnh tĩnh mới có khả năng cứu chính mình, cứu cả nhà.
Nhẹ nhàng hoạt động tay chân, trong lòng Phương Tranh đã nghĩ ra được một kế hoạch có thể ra khỏi thành. Kế hoạch này không tính là quang minh lỗi lạc, nhưng chỉ như vậy, hắn mới có thể phát huy ra sở trường của hắn ở mức giới hạn lớn nhất. Về phần sở trường của hắn là điều gì, - khái, không cần phải nói ra rõ ràng như vậy.
Sửa sang lại quần áo, Phương Tranh tìm khắp trên dưới toàn thân, cuối cùng tìm được một thanh tiểu phi đao của sát thủ ca ca thường dùng, chính chuôi đao này từng bắn trúng mông ngựa, làm hại hắn thiếu chút nữa đánh mất tính mạng. Khôi giáp và bội đao quá mức nổi bật, Phương Tranh từ lâu đã ném chúng rất xa, hiện tại hắn mặc một thân trường sam tơ lụa của thiếu gia nhà giàu, có vẻ rất là phổ thông, cũng hoàn toàn giống như bất cứ thiếu gia nhà giàu nào khác trong kinh thành.
Chỉ cần đem biểu tình diễn cho giống một chút, ai cũng sẽ không tin tưởng, thiếu gia nhà giàu đầy mặt kinh hoảng lo sợ không yên tay chân lúng túng này, chính là vị tướng quân niên thiếu vừa đằng đằng sát khí suất lĩnh ba trăm cấm quân liều mạng xông ra khỏi vòng vây.
Từ bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng quát mắng của phản quân, xem ra phản quân còn chưa dừng lại chuyện tìm tòi hắn, hiện tại đi ra ngoài rất nguy hiểm, phản quân ở trong thành đã giết đỏ cả mắt, rất nhiều bình dân bách tính đều bị tàn sát oan uổng.
Phương Tranh tìm một giếng nước, rửa mặt mình, lại chỉnh mái tóc rối loạn một chút, nỗ lực làm cho mình thoạt nhìn giống như một thiếu gia nhà giàu vừa tỉnh ngủ.
Sau đó Phương Tranh đè nén sự sợ hãi trong lòng, vươn thẳng thắt lưng lặng lẽ bước thong thả ra ngoài đầu ngõ, ló đầu ra, dáo dác quan sát động tĩnh trên đường.
Rốt cục, một binh sĩ phản quân đơn độc đập vào mi mắt hắn, trong tay binh sĩ nắm đao, đang lục soát trong một bụi cỏ, trong miệng quát mắng hùng hùng hổ hổ những từ ngữ không được sạch sẽ, không biết đang mắng gì đó.
Trong lòng Phương Tranh vui vẻ, nhanh chóng sửa đổi biểu tình trên mặt, sau đó cấp cấp hoảng sợ chạy đến trước mặt binh sĩ kia, dùng một loại thanh âm nao núng e ngại nói: “Vị quân gia này, ngài, khái, ngài khổ cực quá!”
@by txiuqw4