sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 182: Ra Khỏi Thành (hạ)

Chủ ý quyết định, Phương Tranh liền ưỡn ngực, đôi mắt hàm sát khí nhìn giáo úy thủ vệ, trầm giọng nói: “Ngươi họ tên là gì? Ở trong quân có chức vụ gì? Thủ trưởng là vị tướng quân nào? Nói cho ta biết!”

Phương Tranh tốt xấu cũng làm mệnh quan triều đình hơn nửa năm, xưa nay nhiều ít cũng dưỡng ra được nửa điểm quan uy, chỉ là hắn thói quen thích cợt nhả, lười biếng không thèm tự cao tự đại mà thôi. Hiện tại hắn sầm mặt, đã ra thêm khẩu khí của người có chức vị, mơ hồ mang theo ba phần uy thế hỏi ra mấy câu, nhất thời liền hù dọa được tên thủ vệ giáo úy kia.

Thủ vệ giáo úy rõ ràng ngẩn người, vừa cẩn thận quan sát Phương Tranh, phát hiện mặc dù người này mặc y giáp của binh sĩ bình thường, nhưng thần thái hoàn toàn khác hẳn vừa rồi, giáo úy nhất thời kinh hãi bất định, chẳng biết rốt cục người này lại có địa vị gì.

Do dự một chút, giáo úy rốt cục quyết định mình không nên mạo hiểm đắc tội hắn, vạn nhất người này là ai đó cải trang vi hành hoặc chấp hành nhiệm vị bí mật cho tướng quân thì bản thân mình có thể sẽ không may.

“Mạt tướng…Khái, bổn tướng thuộc Duệ tự doanh giáo úy, tên là Hoàng Đắc Công, phụng mệnh Vương phó tướng, thủ vệ cửa thành. Vương phó tướng căn dặn qua, không cho bất cứ người nào đi qua bổn bộ binh mã thủ vệ…”

“Vương phó tướng là vật gì vậy!” Phương Tranh cười lạnh cắt đứt lời hắn nói, vừa nghe không phải Triệu Hổ tự mình hạ lệnh, Phương Tranh nhất thời yên tâm.

“Đánh hạ kinh thành này, tương lai toàn bộ thiên hạ đều là của Triệu tướng quân, Vương phó tướng có tư cách gì phong tỏa cửa thành? Phong tỏa cửa thành cũng được đi, các ngươi ngay cả ta cũng dám cản trở đúng là gan không nhỏ! Hoàng giáo úy, ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết người nằm trên cáng cứu thương kia là ai chăng?”

Hoàng giáo úy cúi đầu quan sát thi thể “Ngô giáo úy” nằm trên cáng cứu thương, lắc đầu nói: “Không biết.”

Không biết là được rồi! Nếu ngươi biết, không chuẩn lúc này bổn thiếu gia đã vào lao ngục.

Phương Tranh ngăn chặn sự vui sướng trong lòng lúc này sầm mặt lạnh nhạt nói: “Ngươi không nhận ra thì rất bình thường, nhưng thân binh tùy hầu Triệu tướng quân như ta không lâu sau…”

Mọi người nghe vậy cả kinh, nhìn không ra vị thanh niên này lại là thân binh bên người Triệu tướng quân, ở thời đại này, thân binh bên người tướng lĩnh trong quân, địa vị rất siêu nhiên, quân chức của bọn họ tuy rằng không cao, nhưng bọn hắn thường thường đều là thân tín của tướng lĩnh, tỷ lệ được thưởng thức đề bạt phi thường lớn, từ góc độ nào đó đến nói, thân binh, kỳ thực là quan quân dự bị trong quân.

Hoàng giáo úy nghe được Phương Tranh biểu lộ thân phận, trong lòng càng thêm sợ hãi, vốn hắn hỗn trong quân cũng không được như ý, nơi chốn đều bị thủ trưởng chèn ép, nếu ngày hôm nay lại đắc tội thân binh bên người Triệu tướng quân, tương lai khẳng định càng không sống khá giả.

Phương Tranh rất thỏa mãn đối với phản ứng của mọi người, tiếp tục nói: “Các ngươi không nhận ra ta thì cũng không nói gì, vị Ngô giáo úy đã hi sinh này, các ngươi nên nhận thức chứ?”

Thấy Hoàng giáo úy còn đang lắc đầu, Phương Tranh ngạc nhiên mở to hai mắt, kêu lên quái dị: “Cái gì? Ngay cả hắn mà ngươi cũng không biết? Ngươi làm sao hỗn ở trong quân vậy?”

Nói xong Phương Tranh quái dị liếc mắt nhìn Hoàng giáo úy, biểu tình “ngươi không có tiền đồ”, chậc chậc nói: “Ta thật phục ngươi rồi! Dù Ngô giáo úy mà cũng không nhận thức, phỏng chừng ở trong quân ngươi hỗn đặc biệt thảm, nói thật với ngươi Ngô giáo úy là cậu em vợ của Triệu tướng quân, vừa rồi bị thích khách tập kích trong thành, không kịp trị liệu mà chết. Triệu tướng quân biết tin dữ, phi thường thương tâm, mệnh chúng ta đưa di thể hắn ra khỏi thành, giao cho phu nhân tướng quân, cũng chính là thân tỷ tỷ của Ngô giáo úy, không nghĩ tới vị tướng quân như ngươi cái giá thật không nhỏ, dám ngăn cản chúng ta, hắc hắc, ta không ra thành nữa, đem di thể Ngô giáo úy đặt ở chỗ ngươi, các ngươi nhìn mà làm, lão tử mặc kệ!”

Nói xong Phương Tranh vung tay lên: “Các huynh đệ, buông di thể Ngô giáo úy xuống, vị Hoàng tướng quân này nói giúp chúng ta bảo quản, chúng ta trở về thôi, tìm một tiệm ăn cho no, ăn xong tìm vài mỹ nữ khoái lạc…”

Đám lính đi theo Phương Tranh tới hai mặt nhìn nhau, vị thân binh đại nhân này nói chuyện, sao không giống như mới nói với bọn họ a? Bất quá bọn họ rất nhanh liền thích thú, bọn họ chỉ là binh lính bình thường đi theo hỗ trợ, đã cầm bạc, còn có cơ hội lên chức, làm sao quản vị thân binh đại nhân này nói gì?

Hoàng giáo úy nghe vậy kinh hãi, củ khoai lang phỏng tay này hắn làm sao dám nhận? Đây không phải là muốn mạng của hắn hay sao? Vạn nhất tiểu tử này nói sự thật, Triệu tướng quân khẳng định tươi sống lột da chính mình.

Hoàng giáo úy nhanh kéo tay Phương Tranh, gương mặt đen cứng ngắc hiện ra một vẻ tươi cười xấu xí: “Vị huynh đệ này, mọi việc hảo thương lượng, chỉ là các ngươi không có điều lệnh do tướng quân ký phát ra thành, mạt tướng xác thực cũng khó làm nha…”

Phương Tranh trừng mắt nói: “Cậu em vợ của Triệu tướng quân đã chết, đang còn ở trong soái trướng thương tâm, muốn điều lệnh? Tốt, chính ngươi phái người đi hỏi, nếu hắn không chém đầu ngươi, lão tử mang họ của ngươi! Chúng ta ở đây chỉ có mười mấy người cộng thêm một cỗ thi thể, chút nhân mã này chạy ra ngươi nghĩ rằng chúng ta không sợ sao? Ngươi không mở cửa còn may, đem trách nhiệm này đẩy lên người của ngươi, vị tướng quân này, ngươi tha thứ nhiều a. Các huynh đệ, đi! Trở lại!”

Hoàng giáo úy vội vàng nói: “Trăm triệu không được, ta mở, ta mở cửa còn không được sao…”

Nói xong Hoàng giáo úy phất tay, đám binh sĩ dưới trướng hắn lập tức kéo dây, buông cầu treo, cửa thành bắc dày nặng trong tiếng “xèo xèo cạc cạc” khó nghe, chậm rãi mở ra nửa cánh cửa.

Ngoài cửa thành, gió thu thổi qua, màn đêm sâu thẳm, gió đêm hỗn loạn một trận hương vị bùn đất thổi tới, làm tinh thần mọi người rung lên.

Phương Tranh cố nén sự kích động lẫn may mắn, vẫn không chút biểu tình nhìn ngoài thành một chút, sau đó làm vẻ mặt sầu thảm nói với Hoàng giáo úy: “Nói như vậy phải đi ra ngoài thật sao? Ai! Bên ngoài tối như thế, loạn như thế, chúng ta chỉ có mười mấy người, bị người giết làm sao bây giờ? Ngươi không phải nói không mở cửa ra sao? Nói như thế nào lại không chịu giữ lời nha?”

Hoàng giáo úy nghe vậy trong lòng âm thầm vạn hạnh, nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa bị tiểu tử này chơi âm khiến cho ta chịu tiếng xấu thay cho người khác? Không có cửa đâu!

Nghĩ thì nghĩ, Hoàng giáo úy vẫn bồi cười nói: “Mạt tướng sao dám làm lỡ quân lệnh của Triệu tướng quân? Ngài cứ đi, hoàn thành nhiệm vụ trở về, chỉ cần ngài bên ngoài cửa kêu một tiếng, mạt tướng sẽ lại mở cửa cho ngài…”

“Hay là ngươi suy nghĩ lại một chút? Có lẽ ta ra khỏi thành mật báo cho mật thám thám tử, ngươi bắt chúng ta lại đi, giao cho Triệu tướng quân khẳng định sẽ ban thưởng lớn cho ngươi…”

Hoàng giáo úy tuôn một thân mồ hôi lạnh: “Vị thân binh đại nhân này, ngài cũng đừng nói giỡn nữa, cửa thành không thể mở quá lâu, còn thỉnh ngài nhanh chóng ra khỏi thành…”

Vừa nói Hoàng giáo úy vung tay lên cho binh sĩ vừa đẩy vừa thúc đám người Phương Tranh đưa ra cửa thành.

Phương Tranh khoa chân múa tay, liên tục giãy dụa: “Ai! Đừng đẩy đừng đẩy! Ta không có nói giỡn…”

“Ta thật sự là thám tử, lừa ngươi không phải người!”

“Ai, ngươi không bắt ta ngươi sẽ hối hận…”

“Phanh!” Sau khi đuổi đám người Phương Tranh ra khỏi cửa thành, cửa thành rất nặng khẩn cấp đóng lại. Hoàng giáo úy đứng bên trong cửa thành, liên tục xoa mồ hôi lạnh may mắn…

Phương Tranh ở bên ngoài thành cũng xoa mồ hôi lạnh đầy đầu…

Ngửi không khí mới mẻ ngoài thành, ngửa đầu nhìn ánh sao thu thưa thớt, Phương Tranh có loại cảm giác xung động như muốn hô to.

Đi ra rồi! Lão tử ở trong thành so dũng khí đấu trí, gặp thời ứng biến, rốt cục trong vòng hai canh giờ đã bị lão tử hỗn ra khỏi thành rồi! Nói lão tử là nhân tài quả thực làm thấp bản thân ta, con mẹ nó lão tử là một thiên tài! Ha ha!

Hơn mười phản quân đi theo Phương Tranh ra thành hiện tại đứng nhìn Phương Tranh đang đứng bất động, da mặt liên tục trừu động, biểu tình như khóc như cười, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

“Vị này…Ách, thân binh đại nhân, xin hỏi kế tiếp chúng ta phải đi đâu a?” Từ khi biết Phương Tranh là thân binh của Triệu tướng quân, thái độ bọn lính đối với hắn cũng cung kính hơn rất nhiều.

Phương Tranh ngẩn người: “Ta làm sao biết nên đi đâu chứ? Cái này…các ngươi nghĩ nên đi đâu đây?”

Binh sĩ nghe vậy sắc mặt đại biến, đây không phải ra khỏi thành tìm phu nhân tướng quân sao? Thế nào ngược lại đi hỏi chúng ta?

“Thân binh đại nhân, ngài…không phải đang nói giỡn chứ? Đi đâu mà ngài cũng không biết sao?” Binh sĩ run run hỏi.

Vị thân binh đại nhân này từ khi ra khỏi thành cũng rất không thích hợp, bọn lính mơ hồ có loại cảm giác như bị lừa…

Phương Tranh vỗ vỗ trán, áy náy nói: “Ta quên, thiếu chút nữa lại quên, các ngươi cứ khiêng di thể Ngô giáo úy đi về phía trước, phải đi như thế nào ta sẽ nói cho các ngươi, hôm nay các vị trượng nghĩa như vậy, chờ ta trở lại, sẽ nói tốt vài câu trước mặt Triệu tướng quân…”

Mọi người nghe vậy vui mừng, nhiệt tình mười phần giơ lên di thể của “Ngô giáo úy”, kích động đi về phía trước, Phương Tranh không nhanh không chậm đi theo phía sau bọn họ.

“Thân binh đại nhân, Triệu tướng quân có phải an bài phu nhân của hắn trong một ngôi làng nào đó không?”

“Đúng vậy thân binh đại nhân, ngài nói một địa phương, các huynh đệ sẽ trực tiếp lựa đường nhỏ mà đi cho nhanh…”

“Không biết tướng quân phu nhân có khích lệ chúng ta hay không, ha hả, nếu cho chúng ta một chút thức ăn nóng thì rất tốt…”

“Sao thân binh đại nhân không nói lời nào?”

“Thân binh đại nhân, thân binh đại nhân…”

“Sao không nhìn thấy thân binh đại nhân nữa?”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Nguy rồi, các huynh đệ, chúng ta trở lại tìm hắn…”

………..

Bỏ rơi mười mấy trói buộc, Phương Tranh ngẩng đầu nhận rõ phương hướng một chút, chạy về hướng phương bắc.

“Đám ngu ngốc kia còn đang tìm ta a, hắc hắc, chuyện phu quân tướng quân ma quỷ gì đó cũng tin tưởng, đáng đời bị lão tử lừa gạt!” Phương Tranh cười rất đắc ý.

Đêm hôm khuya khoắc, vùng hoang vu dã ngoại, ném một đám quân sĩ đang mờ mịt vô thố cùng một cỗ thi thể, trong lòng Phương Tranh không hề có chút áy náy nào – nếu dám tạo phản, phải trả giá rất đắt, các ngươi cứ khiêng thi thể kia chậm rãi chuyển động bên ngoài thành đi thôi.

Thời gian khẩn cấp, chuyện Phương phủ bị phản quân công phá vào chỉ là việc sớm hay muộn, Phương Tranh phải tranh thủ trước khi Phương phủ bị công phá, chạy tới quân doanh Long Võ quân của Phùng Cừu Đao, thỉnh binh cứu viện, sau đó suất quân vào thành, đi cứu người nhà của mình, thuận tiện cứu luôn hoàng thượng.

“Nếu có con ngựa thì thật tốt, chỉ dựa vào hai cái đùi của ta, chỉ sợ chạy không được xa như vậy…” Phương Tranh vừa chạy vừa suy nghĩ, quân doanh Long Vũ quân cách kinh thành chừng sáu mươi dặm đường, chỉ mới chạy được vài dặm đã thở hổn hển, dần dần cảm thấy thể lực đã không còn chống nổi.

Bỗng nhiên Phương Tranh nghe được một trận nháo loạn, nghiêng tai vừa nghe, chính là thanh âm binh mã xao động, vừa từ trong thành trọng trọng vây khốn mà chạy ra, Phương Tranh đối với loại thanh âm này tương đối mẫn cảm.

Phương Tranh sợ đến co rụt đầu, không chút nghĩ ngợi liền lăn vào bụi cỏ ven đường, bịt kín miệng mình, không cho người khác nghe được tiếng thở dốc ồ ồ của hắn.

Loại thời gian mẫn cảm này, ở địa phương chỉ cách kinh thành vài dặm không ngờ có một chi binh mã, trái tim Phương Tranh đập như trống trận, chẳng biết chi binh mã kia là hảo ý hay ác ý…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx