sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 183: Tập Sát (hạ)

Chỉ thấy bên trong quân doanh mấy vạn binh sĩ chia làm hai phe, đang giằng co lẫn nhau, song phương chia ra thật rõ ràng, bầu không khí giương cung bạt kiếm, vũ khí trong tay đã giơ lên, chỉ đợi người cầm đầu ra lệnh một tiếng, binh biến quân doanh liền không thể tránh được.

Hai người dẫn đầu gắt gao nhìn chằm chằm nhau, bội đao của hai người đều đã ra khỏi vỏ, thẳng chỉ đối phương. Trong đó có một người là Phùng Cừu Đao, cùng hắn giằng co chính là một trung niên hán tử khoảng chừng ba mươi tuổi, thân mặc khôi giáp phó tướng, thần tình vẻ mặt thô bạo dữ tợn.

“Phùng tướng quân, mạt tướng khuyên ngươi ra lệnh cho các huynh đệ buông binh khí đi, nhiều năm đồng đội, lại giết lẫn nhau, mạt tướng cũng không nhẫn tâm động đao thương với các huynh đệ.” Phó tướng lạnh lùng nói.

“Tiễn Long, bổn tướng là đại tướng Long Vũ quân, ngươi chỉ là phó tướng, việc làm ra lần này, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản?” Phùng Cừu Đao bất động như núi, binh biến sắp tới, trong mắt hắn lại không hề sợ hãi.

Phó tướng tên là Tiễn Long ha ha cười, lạnh lùng nói: “Phùng tướng quân, ngươi được hoàng thượng chiếu lệnh, hai người cùng điều binh, hôm nay ngươi lại một mình triệu tập Long Vũ quân, nói cái gì mà vào kinh cần vương, mạt tướng xem ra, ngươi mới là muốn tạo phản!”

Phùng Cừu Đao bậm môi, trong mắt lộ ra vài phần sát ý: “Trong thành ánh lửa tận trời, bốn cửa đóng chặt, Thần Vũ quân vô cớ vào thành, rõ ràng là muốn tạo phản bức vua thoái vị, bổn tướng suất quân cần vương, làm sai chỗ nào? Ngươi luôn ngăn cản, ở trong quân còn rải lời đồn, loạn quân tâm ta, rốt cục ý đồ ra sao?”

Tiễn Long cười to nói: “Mạt tướng không dám, chỉ là mạt tướng không muốn ngươi đưa các huynh đệ lên tuyệt lộ…”

“Tiễn Long!” Phùng Cừu Đao bỗng nhiên cắt đứt lời hắn nói, chợt quát: “Ngươi nghĩ bổn tướng là người mù sao? Ngươi chịu sự sai sử của Phan thượng thư, nửa tháng trước ở trong quân ta chung quanh hoạt động xâu chuỗi, ý đồ khống chế Long Vũ quân ta, sau nhìn thấy khống chế vô vọng, lại sử quỷ kế, có thể các huynh đệ đều bị ngươi đầu độc, ngăn cản bổn tướng vào kinh cần vương! Tiễn Long tội lỗi to lớn, tội không thể tha, đáng tru cửu tộc!”

Tiễn Long bị Phùng Cừu Đao vạch trần bí mật, không khỏi sắc mặt cứng đờ, lập tức thẹn quá thành giận nói: “Phùng Cừu Đao! Ngươi dám nói xấu ta? Chức vị bổn tướng mặc dù thấp hơn ngươi, nhưng cũng thụ Bộ Binh sai khiến, thụ hoàng thượng coi trọng, nếu ngươi muốn lãnh binh tác loạn, hỏi trước ý kiến các huynh đệ có nghe theo ngươi hay không!”

Bên cạnh Tiễn Long có vài tên võ tướng, nghe được Phùng Cừu Đao và Tiễn Long mắng chửi lẫn nhau, nhưng không biết ai đúng ai sai chỉ nhìn nhau, một phen cổ vũ kích động của Tiễn Long thốt ra, người hưởng ứng rất ít, có người phản ứng lãnh đạm.

Cục diện tạm thời cầm cự, binh sĩ song phương nhân số lại tương đương nhau, sợ sẽ chỉ có kết cục lưỡng bại câu thương, cho nên Phùng Cừu Đao và Tiễn Long cũng không dám như vậy.

Phương Tranh ở bên ngoài hàng rào quan sát hồi lâu, hung hăng bứt đứt một nắm cỏ, mắng: “Lão Phùng thật là không chút quả đoán! Một đao chém chết Tiễn Long là được, dài dòng cái gì! Giống như một người đàn bà chanh chua cãi nhau, có ý nghĩa sao? Thật là phục hắn!”

Cao tướng quân ẩn núp bên cạnh vốn là tâm phúc tướng lĩnh của Phùng Cừu Đao, nghe Phương Tranh trách Phùng Cừu Đao, trong lòng có chút không vui, nhịn không được giải thích: “Toàn bộ Long Vũ quân có hơn sáu vạn huynh đệ, vạn nhất Phùng tướng quân chém Tiễn Long, khiến cho song phương bất ngờ làm phản, nhiều huynh đệ sẽ bị chết oan uổng.”

Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn: “Ta biết lão Phùng luyến tiếc huynh đệ thuộc hạ chịu chết, nhưng hắn cũng không ngẫm lại đây là thời gian gì mà dây dưa xuống dưới, trong thành sẽ chết càng nhiều bách tính thiên hạ, không cần ta dạy phải không?”

Cắn răng, Phương Tranh chăm chú nhìn vào trong quân doanh, hung hăng nói: “Không thể tiếp tục như vậy nữa! Phụ mẫu lão bà của lão tử còn bị vây trong thành, mẹ nó! Lão tử phải liều mạng một lần, đánh cuộc xem vận khí ra sao…”

Bọn thuộc hạ Ảnh Tử ngạc nhiên nói: “Đại nhân, ngài muốn làm sao?”

Phương Tranh kéo hắn qua nhỏ giọng nói vài câu, sau đó hắn dùng tay sờ vào tiểu phi đao ngay thắt lưng, hít sâu mấy hơi, lặng lẽ mò đến bên cửa quân doanh, sau khi điều chỉnh tâm tình một phen, lại bước nhanh tới, công khai hướng trong quân doanh chạy đi, vừa chạy vừa gào: “Quân báo! Quân báo khẩn cấp!”

Binh sĩ trong quân doanh chỉ lo giằng co lẫn nhau, cửa doanh vốn không ai thủ vệ, Phương Tranh cứ như vậy một đường nghênh ngang vọt đi vào.

Thuộc hạ Ảnh Tử ẩn núp bên ngoài hàng rào và Cao tướng quân hoảng sợ, Phương đại nhân muốn làm gì vậy? Đây không phải là đi vào chịu chết sao? Triệu Phượng Nhi oán hận cắn chặt môi dưới, hừ một tiếng, liền bật dậy định chạy theo ngăn cản.

Cao tướng quân dù sao là người ổn trọng, vội kéo lấy nàng, thấp giọng nói: “Đừng động, nhìn xem đại nhân có tính toán gì không đã.”

“Quân báo! Quân báo cấp tốc!” Phương Tranh giống như một đứa trẻ bán báo đang vui sướng, trong tay quơ tờ giấy, lại dùng tư thế cực kỳ vui mừng, hướng Phùng Cừu Đao và Tiễn Long chạy vội tới.

Binh sĩ và các tướng lĩnh nhìn thấy người này đột nhiên xuất hiện thì cả kinh thất thần, thấy hai tay hắn trống trơn, chỉ cầm tờ giấy, thân mặc y giáp, theo quân pháp Hoa triều quy định, bất luận kẻ nào cũng không được ngăn cản tín sứ quân báo, cho nên bọn lính không dám cản hắn, tùy ý cho hắn một đường hét vang tiến mạnh, chạy hướng Phùng Cừu Đao và Tiễn Long.

Lúc còn cách Tiễn Long khoảng mấy trượng thì Phương Tranh dường như đã thấy rõ hắn, bật người hướng hắn lộ ra vài phần tươi cười vui thích, lớn tiếng kêu lên: “Tiễn tướng quân! Thắng! Chúng ta thắng! Triệu tướng quân phái thuộc hạ đến đây truyền tin, hoàng đế bị chúng ta bắt được!”

Tiễn Long nghe vậy lộ ra vẻ mừng như điên, trong tay Phương Tranh đang quơ tờ giấy, lại ăn mặc y giáp của phản quân, lập tức đối với Phương Tranh không hề đề phòng, cho rằng Phương Tranh thật sự là hướng hắn báo tin, Tiễn Long nhất thời càn rỡ cười lớn một tiếng, hướng Phùng Cừu Đao quát: “Phùng Cừu Đao, thời thế! Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, gọi các huynh đệ buông binh khí, bổn tướng bảo đảm ngươi không chết!”

Từ khi Phương Tranh xuất hiện gương mặt Phùng Cừu Đao liền tỏ ra mấy phần dễ dàng, Phương Tranh làm như vậy, hắn biết đã có dự định, lập tức không hề phản ứng, lạnh lùng nhìn Tiễn Long nói: “Tiễn Long, ngươi quả nhiên cùng bè đảng với Phan nghịch tặc, mưu toan tạo phản!”

Tiễn Long không để ý đến hắn, để Phương Tranh chạy đến trước mặt, lập tức đưa tay ra, hướng Phương Tranh trầm giọng nói: “Đưa ta xem quân báo.”

Gương mặt Phương Tranh mang theo vẻ tươi cười thắng lợi, không chút nào chậm trễ cầm tờ giấy trong tay đưa cho Tiễn Long, nhân cơ hội đến càng gần hơn, nịnh nọt nói: “Chúc mừng Tiễn tướng quân, lần này Phan đại nhân và Triệu tướng quân có thể bắt được hoàng đế, công lao kiềm chế Long Vũ quân của Tiễn tướng quân không nhỏ, thuộc hạ cho rằng tương lai của ngài làm hộ quốc đại tướng quân cũng không phải không thể…”

Tiễn Long hớn hở, cũng không hề phòng bị khi Phương Tranh đến gần, tiếp nhận tờ giấy trong tay Phương Tranh, khẩn cấp nhìn vào, trong miệng vui vẻ nói: “Đâu đâu, bổn tướng chỉ là người không quan trọng…”

Lời còn chưa dứt, tình thế đột biến, Tiễn Long chợt cảm thấy vùng cổ mát lạnh, sau đó cảm giác khí lực toàn thân đều bị rút đi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Phương Tranh, trong miệng phát sinh thanh âm “a a “không hề ý nghĩa.

Tướng lĩnh bên cạnh Tiễn Long chỉ thấy một đạo hàn quang hiện lên, sau đó liền nhìn thấy vùng cổ họng Tiễn Long ngay động mạch chủ tà tà cắm một thanh tiểu đao, đao phong nhập cổ ba thốn, đang theo thân thể của Tiễn Long run run, phát sinh ra hàn quang sắc bén.

Rất nhanh, Tiễn Long mềm nhũn té lên mặt đất, máu trên cổ không ngừng phun ào ra, trên mặt đất lưu thành một vũng lớn, cả người liên tục co quắp, rõ là không sống nổi.

Phương Tranh tựa hồ cũng bị chính cử động của mình làm sợ ngây người, hơi giật mình nhìn chăm chú vào hai tay của mình, dường như cho đến bây giờ còn không dám tin tưởng, mình đã giết chết Tiễn Long. Ai nha, thật không chút bình tĩnh…

Phương Tranh chậm rãi ngồi xổm xuống, vẻ mặt cầu xin, nhìn Tiễn Long vẫn đang liên tục co quắp mà hối hận vô tội nói: “Tiễn tướng quân…xin lỗi, ta sai rồi, ta thật không phải cố ý đâu…ngươi có thể tha thứ cho ta không?”

“….” Tiễn Long đang hấp hối, nghe được những lời này của Phương Tranh, hai chân dẫm lên mặt đất không chút quy tắc, rốt cục tắt thở.

Tình thế đã xoay chuyển, Phùng Cừu Đao thấy thế vui mừng, ra lệnh một tiếng, thừa dịp mọi người còn đang bị vây trong trạng thái kinh hoàng, thân quân bên cạnh hắn đều rút đao vây quanh những tướng lĩnh bên cạnh Tiễn Long.

Sau đó, Phùng Cừu Đao nhìn đám tướng lĩnh cùng bọn lính còn đang do dự bất định quát to: “Nghịch tặc Tiễn Long, phạm thượng tác loạn, mưu đồ ma quỷ, hiện đã đền tội! Các ngươi vẫn còn cứ cố chấp sao?”

Tiếng hô to làm cho những tướng sĩ bị Tiễn Long đầu độc phục hồi lại tinh thần, nhưng bọn họ vẫn nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, chậm chạp không dám buông vũ khí trong tay, sợ bị Phùng Cừu Đao dùng tội danh tạo phản tru sát.

Phương Tranh lấy lại lệnh điều binh loang lổ vết máu trong tay Tiễn Long, giơ lên cao khỏi đầu, lớn tiếng nói: “Phan nghịch tặc tạo phản, họa loạn kinh thành, binh vây hoàng cung! Phụng thánh dụ, bổn quan ra khỏi thành điều binh cứu giá, nếu ai ngăn cản bất tuân, án tội mưu phản luận xử, tru diệt cửu tộc!”

Lúc này, trong vùng núi đầy mây mù không xa ngoài quân doanh, truyền đến tiếng hô quát của mấy ngàn binh sĩ: “Vào kinh cần vương, vào kinh cần vương!”

Các tướng lĩnh lại cả kinh, Phương Tranh nhân cơ hội đưa qua lệnh điều binh do đích tay hoàng thượng viết ra đưa cho các tướng lĩnh vẫn đang chần chờ kiểm tra, lại hòa nhã nói: “Các ngươi bị Tiễn Long mê hoặc, nhất thời mơ hồ, bổn quan sẽ hướng hoàng thượng xin ý chỉ, tin tưởng hoàng thượng sẽ không trách các ngươi, lúc này quay đầu lại còn kịp…”

Các tướng lĩnh nghe xong Phương Tranh nói, vừa cẩn thận kiểm tra lệnh điều binh, nhìn nhau vài lần, rốt cục hướng Phương Tranh quỳ lạy nói: “Mạt tướng nguyện ý nghe lời điều khiển của Phùng tướng quân và khâm sai đại nhân!”

Mấy vạn binh sĩ vốn không hề có chủ kiến, tất cả chỉ là nghe theo tướng lĩnh lãnh binh, thấy Tiễn Long bị giết chết, tránh được một hồi binh biến nội loạn, lại thấy các tướng lĩnh hướng Phương Tranh quỳ xuống, trong lúc nhất thời đều giải trừ trạng thái đối địch lẫn nhau, trong quân doanh tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy, cùng quát to: “Vào kinh cứu giá, vào kinh cứu giá!”

Tiếng hô rung trời, vang tận cửu thiên.

Phương Tranh thấy thế cục đã được nắm giữ, rốt cục nhịn không được mềm nhũn ngồi bệch dưới đất, xoa mồ hôi lạnh đầy đầu, vẻ mặt nghĩ mà sợ, vỗ về ngực mình, lẩm bẩm: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết…thật không bình tĩnh, thật không bình tĩnh…”

Trong mắt Phùng Cừu Đao mang theo ý cười nhìn Phương Tranh, sau đó sắc mặt nghiêm lại, giơ cao tay phải, cố sức vung lên phía trước, quát to: “Toàn quân xuất phát! Mục tiêu: kinh thành!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx