sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 185: Cùng Đường Mạt Lộ (hạ)

Phan thượng thư uể oải xua tay: “Đừng nói nữa, lão phu sống không được bao lâu, không muốn sống cuộc sống mỗi ngày chật vật chạy trốn, mệt mỏi kinh hoàng.”

Triệu Hổ lặng lẽ không nói gì, kỳ thực trước khi khởi sự, hắn đã dự cảm sẽ thất bại. Lão đại nhân quá nóng ruột, nóng lòng đẩy hoàng đế xuống ngôi vị, nóng lòng đánh bại vị địch thủ cả đời này, nóng lòng chứng minh mình có thể làm một hoàng đế tốt, nhưng việc gì cũng dục tốc thì bất đạt, lão đại nhân vì nóng ruột mà để lại quá nhiều kẽ hở, rốt cục làm chính mình phải thất bại.

Triệu Hổ cũng không hối hận, hắn biết, ở ba mươi năm trước lẽ ra hắn đã chết, đã biết mạng của hắn là được lão đại nhân cứu, lão đại nhân không chỉ cứu hắn, trả lại cho hắn danh lợi, địa vị, âm thầm dìu hắn lên chức vị cao, làm một vị tướng quân chấp chưởng một phương binh quyền. Được rồi, vậy là đủ rồi, hiện tại hắn có chết đi, cũng chết không oán không hối, hắn, vốn chính là tử sĩ của lão đại nhân.

Bên ngoài cửa cung truyền vào tiếng kèn, cửa cung thật lớn nặng nề bị phá khai mãnh liệt, binh sĩ như nước thủy triều hét vang liều mạng tràn vào, giống như trời long đất lở, cấp tốc bao phủ mấy ngàn phản quân còn tàn dư. Sĩ khí của phản quân đã hạ đến mức thấp nhất, dù lực lượng phản kháng cũng đã biến mất, đều đem binh khí ném xuống mặt đất, quỳ rạp xuống đất đầu hàng.

“Tướng quân, tướng quân! Bên ngoài…Cửa cung đã thất thủ!” Một gã thuộc tướng y giáp xốc xếch quỳ gối trước mặt Triệu Hổ, gấp giọng bẩm báo.

Triệu Hổ nhìn lướt qua các tướng sĩ cần vương đang rậm rạp lao tới, lạnh lùng cười: “Vậy thì sao?”

Nói xong, Triệu Hổ đỡ Phan thượng thư, cũng không quay đầu lại từng bước một tiến vào Kim Loan điện.

Kim loan điện vẫn trang nghiêm túc mục như ngày thường, trong đại điện, đối diện với cửa lớn, chính là chiếc long ỷ hoàng kim, vắng vẻ, lóng lánh ra kim quang lóa mắt.

Phan thượng thư quật cường đẩy Triệu Hổ ra, ánh mắt tham lam mà si mê nhìn chăm chú vào ngai vàng, trong miệng phát ra tiếng thì thào không thể nghe thấy, lại chậm rãi hướng ngai vàng đi đến.

Triệu Hổ yên lặng cung kính quỳ xuống sau lưng Phan thượng thư, hướng hắn dập đầu ba cái, sau đó đứng lên, cuối cùng liếc mắt nhìn bóng lưng già nua tập tễnh của Phan thượng thư thở dài một tiếng, lại khua bước tiến kiên nghị, đi ra cửa điện.

Bên ngoài đại điện, hằng hà Long Vũ quân và Long Tương quân binh sĩ đã bao quanh kim loan điện, thấy Triệu Hổ đi ra, đều giơ cao trường mâu, cảnh giới theo dõi hắn.

Triệu Hổ lạnh lùng đảo mắt qua, toàn bộ phản quân hoặc chết trận hoặc đầu hàng, hiện tại chỉ còn lại hắn và Phan thượng thư.

Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch vây quanh Phương Tranh, tách chúng binh sĩ đi tới trước mặt Triệu Hổ.

Phương Tranh đồng tình nhìn Triệu Hổ, thiếu chút nữa đã bị hắn làm mình mất đi tính mạng, trong lòng không biết vì sao, đối với hắn không khởi lên được chút hận ý nào.

Hay là, hắn so với Phan thượng thư càng đáng thương cảm.

“Triệu Hổ, đầu hàng đi, đại thế đã mất, các ngươi thất bại rồi.” Lời nói của Phương Tranh giống như đang nói chuyện cùng không khí, thật bình thản.

Phan thượng thư run run đi tới trước ngai vàng, đưa bàn tay già nua khô quắt ra, vuốt ve con kim long điêu khắc trên tay vịn ngai vàng đang dương nanh múa vuốt trông rất sống động, bàn tay lão luyện dường như đang run rẩy.

Nhìn nhìn, trong đôi mắt mờ đục của Phan thượng thư rốt cục lão lệ ngang dọc, phác thông một tiếng quỳ gối trước ngai vàng, khóc không thành tiếng.

Ngoài điện, tiếng bước chân bọn lính càng ngày càng gần, tiếng rống thảm của Triệu Hổ quanh quẩn bên ngoài điện: “Ai vào thì chết!”

Phan thượng thư nắm lấy tay vịn của ngai vàng, gian nan đứng lên điều chỉnh tâm tình kích động, sửa sang lại quần áo xốc xếch, mặt hướng cửa điện, sau đó thong thả ngồi xuống ngai vàng. Trong nháy mắt ngồi xuống, trên mặt Phan thượng thư lộ ra dáng tươi cười vui vẻ, phảng phất cả đời này chưa từng được hài lòng như thế. Dáng tươi cười chợt lóe rồi tắt, như phù dung sớm nở tối tàn.

Vung bàn tay ra, đôi mắt chợt mê ly, dường như nhìn thấy cả triều văn võ đang quỳ trước mặt hắn lớn tiếng hô vàng, làm hắn cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…”

Phan thượng thư chìm đắm trong ảo ảnh, run run vươn hai tay ra, thanh âm khàn khàn già nua quanh quẩn bên trong đại điện không một bóng người: “Các khanh… các khanh bình thân, cáp, các khanh bình thân…”

Binh sĩ cùng Triệu Hổ bên ngoài điện nghe được thanh âm của Phan thượng thư sắc mặt đều biến đổi.

Triệu Hổ ngăn ở cửa, giọng mỉa mai hướng mọi người cười xong quát to: “Hoàng thượng lâm triều, các quan mau xếp thành hàng…”

Phùng Cừu Đao phẫn nộ quát: “Nghịch tặc! Giết!”

Chúng binh sĩ không chút chần chờ đâm mạnh trường mâu trong tay, trong miệng cùng hô: “Giết!”

Triệu Hổ không hề chống lại, tùy ý cho trường mâu đâm lên người hắn. Máu tươi từ trên người hắn, trong mũi, trong miệng phun ra, Triệu Hổ còn đang cười, giãy dụa hổn hển, trong miệng suy yếu đứt quãng nói: “Có sự..có sự bảo tấu, vô sự…bãi triều…”

“Giết!” Phùng Cừu Đao dữ dằn quát to.

Hằng hà trường mâu lần thứ hai không chút lưu tình đâm lên người Triệu Hổ, thân thể Triệu Hổ kịch liệt co quắp lại, rốt cục mềm nhũn ngã xuống đất, chết ngay trước cửa kim loan điện.

“Cũng là hán tử, hậu táng hắn đi.” Phương Tranh nhìn thi thể Triệu Hổ, trong lòng nổi lên sự bi thương của anh hùng mạt lộ.

Bọn lính tìm một mảnh bố, bao bọc thi thể Triệu Hổ, khiêng ra ngoài. Đại tướng quân chấp chưởng binh quyền mấy vạn người, không ngờ dùng một loại phương thức như vậy, cáo biệt nhân thế.

Phương Tranh thở dài một tiếng, bước vào kim loan điện, phía sau đông đảo binh sĩ cùng đi theo.

Phan thượng thư ngồi trên ngai vàng, sống lưng hắn thẳng tắp, trên mặt lộ ra dáng tươi cười thỏa mãn.

Phương Tranh nhíu nhíu mày, quát to: “Họ Phan kia, ngươi mau đi xuống, cái ghế này, ngươi không có tư cách ngồi!”

Phan thượng thư nghe vậy, dáng tươi cười nhất thời biến mất, sắc mặt âm trầm xuống, tức giận nói: “Lớn mật! Dám nói trẫm không có tư cách ngồi, không muốn sống nữa! Võ sĩ đâu, bắt người này cho trẫm! Đem ra chém! Không, tru cửu tộc hắn cho trẫm!”

Phương Tranh ngạc nhiên, nhìn Phùng Cừu Đao nói: “Lão già kia có phải điên rồi hay không?”

Phùng Cừu Đao không chút biểu tình lắc đầu.

Phương Tranh thấy thế, nhanh gọi đến một gã thuộc hạ Ảnh Tử, phân phó hắn gì đó.

Phan thượng thư ngồi trên ngai vàng dáng vẻ như có bệnh tâm thần, hắn vỗ mạnh lên tay vịn ngai vàng, cả giận nói: “Người đâu! Người đâu! Vì sao không bắt người này? Các ngươi, các ngươi cũng muốn tạo phản sao?”

Phương Tranh không thèm để ý đến hắn, đối với người điên như vậy, Phương Tranh thật sự lười cùng hắn dây dưa. Phất phất tay, bọn lính đều hướng Phan thượng thư vây quanh.

“Các ngươi, các ngươi dám can đảm phạm thượng! Các ngươi dám tạo phản với trẫm…các ngươi, tốt! Trẫm sẽ không cho các ngươi được như ý!” Phan thượng thư triệt để điên cuồng, đứng dậy đi tới phía sau ngai vàng, chẳng biết từ nơi nào lấy ra một vò đựng dầu điểm lửa, giơ lên khỏi đầu…Đinh, dầu lửa nhất thời đổ khắp toàn thân hắn, cả người Phan thượng thư nhất thời biến thành người dầu ướt đẫm.

Bọn lính kinh hãi, đều lui ra phía sau vài bước.

Kháo! Lão già này không ngờ lại có tính tình như một cái chày gỗ. Phương Tranh vui vẻ, đi tới trước mặt Phan thượng thư, nhìn hắn cười cười.

Phan thượng thư cả kinh lui ra phía sau một bước, lắp bắp nói: “Ngươi…ngươi đừng qua đây, lão phu…lão phu sẽ cùng tòa đại điện này ôm nhau cùng chết…”

Phương Tranh vuốt cằm, nhìn hắn như nghiên cứu, một lát mở miệng nói: “Ai, ta nói ngươi rốt cục là điên thật hay giả điên a? Ngồi trên ngai vàng, còn nói các khanh bình thân, giả ngây giả dại, hay thật, giả vờ thật giống …”

Trong mắt Phan thượng thư hiện lên vài phần kinh hoảng: “Ngươi…chẳng lẽ ngươi không sợ trẫm đốt cháy kim loan điện?”

“Con mẹ nó còn xưng trẫm trẫm! Tin ta tát ngươi không?” Phương Tranh hung hăng huy tay lên định tát, suy nghĩ một chút lại buông xuống.

Sau đó Phương Tranh lại cười, cười thật hài lòng: “Ai, theo tư thế của ngươi, chẳng lẽ muốn châm lửa?”

Phan thượng thư kiên trì gật đầu.

“Nói ngươi ngu, ngươi thật đúng là ngu, dầu đổ lên người ngươi, ngươi dự định dùng cái gì châm lửa?”

“Dùng…Dùng cái gì châm lửa?” Phan thượng thư bị vấn đề này làm ngây ra, đúng vậy, cùng đồ mạt lộ, bỏ mạng chịu chết, là thời khắc cỡ nào bi tráng…thế nhưng, phải dùng cái gì châm lửa?

Phan thượng thư nhìn xung quanh, lúc này đã ban ngày, đèn trong cung đình đã tắt từ lâu, trên tay bọn lính cũng không có đuốc.

“Dùng mồi lửa.” Phương Tranh hảo tâm nhắc nhở.

“Đúng, đúng…mồi lửa…” Phan thượng thư run rẩy lục lọi trên người mình.

Một lúc lâu.

Phan thượng thư vẻ mặt cầu xin ngẩng đầu lên, bi thương nhìn Phương Tranh.

“Quên mang theo?” Phương Tranh đồng tình hỏi.

Phan thượng thư gật đầu, biểu tình như cha mẹ chết.

“Ngươi thật là không có trí nhớ!” Phương Tranh cau mày trách móc.

Phan thượng thư ủ rũ, không nói một câu, giống như một hài tử phạm lỗi bị lão sư trách mắng.

“Ngươi có thể đâm đầu chết a.” Phương Tranh chỉ vào bậc thang bằng ngọc thạch trước ngai vàng, lại một lần hảo tâm cấp cho Phan thượng thư một sự giúp đỡ để tự sát.

Phan thượng thư lúng túng mím môi, kinh ngạc nhìn bậc thang cứng rắn, một lát rốt cục lắc đầu, trong mắt một mảnh tro tàn tuyệt vọng.

Nguyên lai lão già này sợ chết, vừa rồi chỉ là giả ngây giả dại, Phương Tranh ở một bên lạnh lùng cười.

“Ngươi đã kiên trì muốn chết ấm áp kiểu này, ta giúp ngươi một tay.” Phương Tranh cười tủm tỉm đưa qua một mồi lửa.

Phan thượng thư hơi giật mình tiếp nhận mồi lửa, ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt Phương Tranh ẩn chứa sự cổ vũ và chờ mong, Phan thượng thư lộ vẻ sầu thảm cười, liền định châm lửa.

“Chờ một chút!” Một tiếng rống to, Phương Tranh đúng lúc ngăn trở hắn, Phan thượng thư sợ đến cả người giật mình, tay run lên, mồi lửa rớt xuống đất.

“Ngươi…ngươi muốn sao?” Phan thượng thư nhìn về phía Phương Tranh, biểu tình đầy kinh khủng, như đang nhìn một tên ma quỷ tà ác.

Phương Tranh thân mật hướng hắn cười cười, lớn tiếng phân phó: “Người đâu, mau lấy hai cây sắt nhọn, ghim hai cánh gà vào cho ta…”

Phùng Cừu Đao ngạc nhiên hỏi: “Phương lão đệ, ngươi muốn làm gì?”

Phương Tranh cười tủm tỉm chỉ Phan thượng thư, sau đó nhìn Phùng Cừu Đao nhe răng cười: “Đói bụng chưa? Muốn ăn cánh gà nướng không? Ha hả, ta mời khách…”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx