sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 187: Quyền Hành

Trong thư phòng.

Cơn giận của hoàng thượng vẫn còn sót lại chưa tiêu tan trừng mắt nhìn Phương Tranh, Phương Tranh chỉ bồi cười theo, gương mặt cười đến sắp xơ cứng.

“Hừ! Sao ngươi không có chút tiền đồ như thế? Nhà của ngươi đã phú khả địch quốc, hai con mắt ngươi thế nào vẫn cứ nhìn bạc chằm chằm?” Hoàng thượng tức giận nói.

“Hoàng thượng, lời này không thể nói lung tung, phú khả địch quốc còn xa xa không được, lời này của ngài thật quá khoa trương, hơn nữa, đó là bạc của phụ thân vi thần, vi thần cũng không muốn đánh chủ ý đánh lên trên người phụ mẫu…” Phương Tranh nhanh miệng giải thích.

“Cho nên ngươi nghĩ cách đánh lên trên người những phạm quan tội thần kia sao? Uổng cho ngươi còn hoàn hảo nói ra! Tội còn chưa định, lại đánh chủ ý đi xét nhà người ta! Kiếp trước của ngươi có phải là nghèo đến điên rồi không?”

Lời này nói đến điểm quan trọng, Phương Tranh bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt lòe lòe chiếu sáng nhìn hoàng thượng, ai thanh nói: “Hoàng thượng, ngài cũng biết sao? Không dối gạt ngài, kiếp trước của vi thần là một người nghèo mạt a, ô ô…”

Nếu như mình có tiền, bao nhiêu mỹ nữ tùy tiện kêu tới mà không được, cần gì phải chạy ra ngoài vỉa hè mua mấy bộ phim bất lương kia về coi? Nếu có tiền, đã có xe ngồi, còn cần tự mình bước đi, kết quả vận khí không tốt vừa…vừa lúc rơi vào trong cống thoát nước…

Nói đến đây, mục đích bản thân xuyên qua, chính là vì tiền làm hại nha!

Hoàng thượng hừ một tiếng: “Trẫm lười nói chuyện với ngươi! Thẩm tra xử lý Phan nghịch tặc mưu phản và kết đảng, trẫm hoàn toàn giao cho ngươi, lần này không cần thông tam pháp ti hội thẩm, không cần thông qua hình bộ cáo bị, do ngươi suất lĩnh Ảnh Tử trực tiếp thẩm tra xử lý, Long Vũ quân một bên hiệp trợ, trực tiếp hướng trẫm hồi báo, bất luận kẻ nào cũng không được can thiệp! Từ hôm nay trở đi, trẫm giao quyền gám sát đám quan lại cho Ảnh Tử, quyền bắt người và quyền thẩm vấn, hiểu chưa?”

Trải qua chuyện phản loạn, tâm bệnh của hoàng thượng càng ngày càng nặng, hắn đã không còn tin được đại thần bên người nữa, đối với Phương Tranh và Phùng Cừu Đao là công thần cứu giá mới dám yên tâm phân công. Mà tổ chức Ảnh Tử, đã triệt để trở thành một tổ chức đặc vụ chuyên quyền như cẩm y vệ thời Minh triều.

Phương Tranh liên tục gật đầu: “Vi thần tuân chỉ…Còn chuyện xét nhà thì sao hoàng thượng…”

Hoàng thượng không thèm tiếp lời hắn, lại nói tiếp: “Vô Bệnh tham gia Lại Bộ xử lý công việc, trẫm đã có dự định, thế nhưng hài tử này tuy thích chơi đùa nháo loạn nhưng trời sinh tính tình tương đối nhu nhược. Ngươi là bằng hữu cùng học với hắn, thường ngày nên giúp hắn nhiều hơn, nói cho hắn, làm việc chỉ cần yên tâm, có làm sai thì cứ làm, làm sai cũng đừng lo.”

“Dạ, vi thần hiểu rõ…hoàng thượng, còn chuyện xét nhà…”

Hoàng thượng cũng không để ý đến hắn, lại nói tiếp: “Lần này triều đình tẩy trừ, quan viên trong triều đã ngã xuống hơn phân nửa, trẫm rất đau lòng! Hôm nay các bộ quan chức bị trống không ít, ngoại trừ cho quan viên dự khuyết tạm thời tiếp nhận ra, trẫm quyết định ba tháng sau mở ân khoa, vì nước tuyển nhân tài sẽ đem việc này giao cho thái tử và Vô Bệnh hai người phụ trách. Xem năng lực hai người họ ra sao, ngươi ở bên hiệp trợ một chút.”

“Vi thần tuân chỉ…Hoàng thượng, còn chuyện xét nhà…” Phương Tranh vẫn bất khuất hỏi thử.

“Xét nhà xét nhà! Ngươi chỉ biết xét nhà! Trẫm thật nghĩ không thông, ngươi tham tài sao lại tham tới tình trạng này!” Hoàng thượng rốt cục giận tím mặt, chỉ vào mũi Phương Tranh nổi giận mắng.

“Hoàng thượng, thần oan uổng! Xét nhà xét ra được gì đó, vi thần tuyệt đối không tham một đồng nộp vào quốc khố, vi thần đây là vì muốn cống hiến cho quốc khố trống rỗng của Hoa triều chúng ta…” Phương Tranh vô tội đến cực điểm nháy mắt, ngây thơ đến mức không nhiễm bụi trần.

“Hừ! Ngươi có lòng tốt như vậy? Sợ rằng xét nhà xong, quốc khố có được nhiều lắm khoảng ba phần, còn bao nhiêu đều rơi vào túi ngươi đúng không?” Hoàng thượng lườm hắn, cười lạnh nói.

Oa! Hoàng thượng đúng là thần! Ta còn thực sự dự định như thế…

Da mặt dày như thành tường của Phương Tranh bị người vạch trần, vẫn không hề biến sắc nghĩa chính nghiêm từ nói: “Hoàng thượng hiểu lầm rồi! Vi thần tuyệt sẽ không tham ô một đồng bạc, nếu hoàng thượng không tin vi thần sẽ phát lời thề độc…”

“Vậy ngươi phát thử một lần xem.”

Phương Tranh giơ lên tay phải, nghiêm trang nói: “Khái khái…Nếu vi thần tham ô một đồng bạc, lão thiên liền phạt vi thần mỗi ngày bị lão bà cho đòn hiểm, một ngày đánh ba lần, lại gặp mùng một, mười lăm thì cho ăn khuya…”

“Cút! Mật nhi của trẫm mạnh mẽ như vậy sao?” Phương Tranh lại thêm một lần thành công khơi mào lửa giận hừng hực của hoàng thượng.

Đương nhiên, không hề ngoại lệ, quân thần hai người lại một lần tan rã trong sự không vui, Phương Tranh bị hoàng thượng đuổi ta khỏi ngự thư phòng, xám xịt đi ra khỏi hoàng cung mà hồi phủ.

Nhưng hiện tại trong lòng Phương Tranh tràn đầy vui sướng, trước khi bị đuổi ra, hoàng thượng rốt cục thả lỏng, đáp ứng cho hắn đi phủ Phan thượng thư xét nhà, thế nhưng hoàng thượng buộc hắn không được tham ô, đối với việc hắn đưa ra quy củ trước kia là chia chín một, hoàng thượng không hề nghĩ ngợi một ngụm liền từ chối.

Không tham ô thì đã không còn là Phương Tranh, vừa phát thệ bất quá chỉ là không tham đồng nào, nhưng nếu nhiều hơn dĩ nhiên phải chướng mắt, nhưng trăm lượng, ngàn lượng, vậy thì không nhất định, trong phủ bị đốt thành như vậy, cũng không thấy hoàng thượng nói là bồi thường cho tan ha.

Xe ngựa đi tới trước cửa Phương phủ, Phương Tranh kinh ngạc phát hiện, công tác tu sửa tiền viện trong phủ đã bắt đầu tiến hành, cửa lớn bị đốt trọi và bảng hiệu đã bỏ cũ thay mới, thợ xây đang chỉ huy người giật đổ tường vây, mọi người đều đang bận rộn lo công việc, khí thế tại công trường nháo ngất trời, thật chẳng khác gì cảnh tượng hoành tráng.

Ngoài cửa còn đang đứng một đám người, những người này mặc quan phục triều đình, mỗi người cầm bái thiếp trong tay, đang tha thiết kiễng chân nhìn vào trong chờ mong. Phương Tranh ngồi trên xe ngựa từ từ đi tới, chúng quan viên hai mắt tỏa ánh sáng, vội vàng chạy tới nghênh đón, tranh giành nhau nói vô cùng ồn ào: “Phương hầu gia đã trở về!”

“Phương hầu gia, tại hạ Dương Châu tri phủ, đặc biệt đến bái kiến Phương hầu gia, chúc mừng hầu gia thăng quan tấn tước…”

“Phương hầu gia, tại hạ Hộ Bộ viên ngoại lang, bái kiến Phương hầu gia, đây là bái thiếp của hạ quan..”

“Mau tránh ra, mau tránh ra, đến ta! Phương hầu gia, hạ quan Lại Bộ…”

“Ôi! Là ai giẫm ta vậy…”

“Các vị đại nhân đã đói bụng chưa? Nếm thử bánh nướng của tiểu lão nhi, một văn tiền một cái…”

“….”

Bị một màn trước mắt làm sợ ngây người, một đám người đông như vậy lại vây quanh chính mình, ai thật sự là trung thần nha, vạn nhất có dư nghiệt Phan đảng trà trộn vào, nhân lúc hỗn loạn mà đâm cho ta một vài đao, ta chết thì phải tìm ai nói lý lẽ đây?

Phương Tranh cũng không dám xuống xe ngựa, quyết định thật nhanh, xốc mành xe lên, lớn tiếng hét to: “Người đâu mau tới! Có thích khách!”

“Ai? Thích khách ở đâu?” Chúng quan viên cũng bị sợ hãi, trong thành tuy đã dẹp yên phản loạn, nhưng dư nghiệt Phan đảng còn rất nhiều kẻ lọt lưới, nếu bị những tên vong mạng này thống cho vài đao, chính mình chết rồi đi tìm ai nói lý lẽ? Thiên hạ quạ đen đều đen như nhau, đám làm quan này cũng suy nghĩ y hệt như Phương Tranh.

Lúc này có người không chút khách khí nhảy vọt lên xe ngựa của Phương Tranh chạy trốn, có người tay chân chậm một chút nhưng cơ linh chui xuống dưới gầm xe, trong lúc nhất thời tràng diện gà bay chó sủa khói đen chướng khí. Phương Tranh hổn hển giãy dụa trong đám người, trầm luân, sau đó bị bao phủ, chỉ còn một tay cô độc vô lực từ trong đám người chen chút thò ra, dùng hết khí lực khoa tay múa chân thò ra ngón giữa, cuối cùng mềm nhũn xuôi xuống…

Đợi cho thuộc hạ Ảnh Tử và bọn người hầu Phương phủ nghe tin chạy tới, tách mọi người ra, phát hiện Phương đại thiếu gia đang nằm bẹp dưới sàn xe ngựa gương mặt trắng bệch, hấp hối, cả người bị đè dẹp lép…

Phương Tranh sắc mặt âm trầm ngồi ngay đại sảnh trong Phương phủ, trước mặt hoặc đứng hoặc ngồi có hơn mười quan viên triều đình sắc mặt ngượng ngùng.

Chỉ chỉ những lễ vật đặt trong góc phòng, Phương Tranh trầm giọng nói: “Các ngươi đến tặng lễ?”

Chúng quan viên vội vàng gật đầu, đồng thời dâng lên dáng tươi cười cực kỳ nịnh nọt.

“Thối lắm!” Phương Tranh hung hăng vỗ bàn: “Các ngươi đây là tặng lễ sao? Rõ ràng là muốn tới phúng điếu cho ta!”

Chúng quan viên hoảng hốt liền bồi tội.

Ngẫm lại còn cảm thấy sợ, nếu như thuộc hạ Ảnh Tử và người hầu Phương phủ tới muộn một chút…

Phương Tranh hít một hơi, giận dữ: “Lão tử anh hùng một đời, vì nước vì hoàng thượng vào sinh ra tử bao lần, địch nhân còn không khả năng lấy mạng của ta, nghĩ đến thiếu chút nữa bị đám tham quan các ngươi đè dẹp chết…thật là uất ức con mẹ nó!”

Chúng quan viên vội vàng tiến lên xin lỗi, đều nói là mình vô ý, chẳng biết có vương bát đản nào kêu la có thích khách, người này hẳn là nên bị bắt đi ra dạo phố thị chúng ba tháng, để tiêu cơn giận của Phương hầu gia…

…..

Thẳng đến khi mọi người dâng lên danh sách quà tặng mang đến mới giúp cho sắc mặt Phương hầu gia chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.

Một gã quan viên tách ra mọi người, đi tới trước mặt Phương Tranh cúi đầu khom lưng cười nói: “Hôm nay Phương hầu gia phụ trách giám sát các quan viên, ngài là người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, sau này còn thỉnh ngài chiếu cố nhiều hơn cho hạ quan, lần này hạ quan dâng lên một trăm viên đông châu tốt nhất, hi vọng Phương hầu gia vui lòng nhận cho…”

“Phương hầu gia, hạ quan đưa tới Đông Hải hồng san hô ngũ chu…”

“Phương hầu gia, hạ quan đưa tới hai mươi đôi lão sơn tham năm trăm năm…”

“….”

“Oa ha ha, khách khí, quá khách khí, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa a, lần này thì ta thu nhận…” Phương Tranh vui vẻ đến mặt mày hồng hào, đám tham quan nhìn sắc mặt hắn không sót gì. Sự không thoải mái nho nhỏ vừa rồi đã bay tuốt lên chín tầng mây từ lâu, nhiều lễ vật đáng giá như vậy, bổn thiếu gia dù bị bọn họ đè dẹp đến chết khiếp cũng đáng nha…

“Chậm đã! Phương hầu gia, lễ vật của hạ quan là tốt nhất, hạ quan nghe nói Phương hầu gia vẫn thanh liêm như nước, cuộc sống gian nan…”

Bao quát Phương Tranh ở bên trong, tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối vị quan viên kia, chiêu vỗ mông ngựa này cũng thật…quá không biết xấu hổ nha? Thanh liêm, còn cuộc sống gian nan…

Xưa nay da mặt Phương Tranh vốn dày như thành tường cũng không khỏi đỏ lên một chút, chợt lóe rồi mất, trong lòng âm thầm cảnh giác, công lực vỗ mông ngựa của người này còn hơn cả ta, ta phải cẩn thận đề phòng…

Quan viên kia đắc ý dào dạt nói tiếp: “Hạ quan nghe nói, Phương hầu gia trên chỉ có một chính thê, dù một nha hoàn sai sử cũng không có, hạ quan vì tình cảm cao thượng cam nguyện nghèo khó của Phương hầu gia làm cảm động, nên cũng xót xa cho Phương hầu gia không ngớt, vì vậy hạ quan dâng lên cho Phương hầu gia bốn nha hoàn xinh đẹp mỹ mạo, có thể đi theo bên cạnh ngài lo trải giường chiếu, tu sửa quần áo…”

Nói tới đó hắn nhìn Phương Tranh chớp mắt vài cái, lộ ra dáng tươi cười mà gã nam nhân nào cũng biết, cười nói: “Các nàng còn chưa trải qua sự đời nga…”

Phương Tranh vui mừng, đang định mở miệng nhận lấy, chợt thấy vị quan viên tặng lễ kia kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó cả người bay ra ngoài năm trượng, nằm trên mặt đất miệng sùi bọt mép, cả người rũ rượi tới bến…

Phương Tranh sợ đến chui xuống gầm bàn, hai tay ôm đầu hét lớn: “Thích khách! Có thích khách! Lần này là thật…”

“Có thích khách cái rắm! Ngươi chui ra cho lão nương!” Trường Bình uy phong lẫm lẫm dùng một tay lôi Phương Tranh ra khỏi gầm bàn.

Phương Tranh định thần vừa nhìn, thấy bốn phía đứng đầy nữ hầu vệ của Trường Bình, một đám quan viên đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Trường Bình.

Mà vị quan viên bị té chỏng gọng nằm trên mặt đất…hắn còn đang hấp hối.

Chỉ vào quan viên nằm trên mặt đất, Phương Tranh lắp bắp nói: “Đây…hắn…đây là ngươi làm?”

Trường Bình mắt phượng hàm sát khí, tàn bạo quét mắt nhìn chúng quan viên, cả giận nói: “Tặng lễ cho phu quân ta thì thôi, dám tặng cả nữ nhân cho phu quân ta, không muốn sống nữa?”

Phương Tranh nghe vậy bật người tỉnh ngộ, đã biết mấy lão bà còn đối phó vất vả, nếu thêm bốn nha hoàn mặt đẹp như tranh, phỏng chừng qua không được vài ngày ngư dân ngoài Tần Hoài sẽ vớt ra bốn thi thể vô danh khuôn mặt xinh đẹp, các nàng đều bị ngâm trong lồng heo…

“Ngươi…Ngươi làm sao có thể đối đãi quan viên triều đình như vậy!” Một vị quan viên xem ra có quan hệ rất tốt với vị quan viên nằm trên mặt đất nổi giận đùng đùng chỉ trích.

Phương Tranh kinh ngạc ngẩng đầu, oa! Dám mắng công chúa của triều đại đương thời, tiểu tử này có gan!

Kỳ thật Phương Tranh đã hiểu lầm, Phương Tranh cưới công chúa, toàn bộ quan viên trong kinh thành đều biết, nhưng quan viên cấp thấp từ bên ngoài kinh thành lại không nhất định là biết, sau khi bọn họ vào kinh liền không hề dừng ngựa chạy tới Phương phủ tặng lễ, còn chưa có thời gian đi hỏi thăm vợ của Phương Tranh là thần thánh phương nào, nếu không có cho hắn hai lá gan cũng không dám mắng ngay mặt công chúa nha.

Trường Bình nghe vậy mày liễu dựng thẳng, sát khí chợt hiện, cười lạnh nói: “Không nghĩ tới Hoa triều ta còn có được quan viên có cốt khí như ngươi, tốt…”

Phương Tranh thấy người ta hảo tâm chạy tới tặng lễ, khiến cho gió tanh mưa máu rõ là không đẹp đẽ, nếu làm người khác sợ tới mức sau này không dám đến tặng lễ, bổn thiếu gia chẳng phải là lỗ vốn lớn?

“Vị đại nhân này, bổn hầu nhi…chính thê của bổn hầu gia, nàng chính là nữ nhi thứ hai của thánh thượng, Trường Bình công chúa, vị đại nhân này không thể lỗ mãng…”

“Cái gì? Vị nữ tử mỹ lệ đoan trang này, không ngờ là nữ nhi thứ hai của thánh thượng, Trường Bình công chúa điện hạ, thảo nào ánh mắt nhìn đầu tiên hạ quan đã cảm thấy hầu gia phu nhân ung dung đẹp đẽ cao quý như vậy, so với nữ tử xinh đẹp nhất thế gian còn phải đẹp hơn ba phần…” Quan viên vừa nghe đó là Trường Bình công chúa lập tức thấy gió đổi chiều cực nhanh, làm kẻ khác giật mình chính là, không ngờ hắn không hề thở dốc chút nào, phảng phất như lời nói đó thốt ra từ trong lòng hắn.

“Ngươi…ngươi ngươi…ngươi gọi là gì? Làm chức quan nào?” Lúc này đổi lại chính Phương Tranh nói lắp, một người không cần da mặt như thế, phải thu nhận vào dưới trướng bổn hầu gia, không thể nhượng thái tử chộp được, thủ hạ thái tử đã có một Tiêu Hoài Viễn đã đủ làm Phương Tranh nháo tâm rồi.

“Hồi hầu gia, hạ quan là Diệp Đông Huy, là tri phủ Thường Châu.” Diệp Đông Huy đứng lên cung kính đáp.

“Diệp Đông Qua? Tên tốt, bổn hầu gia nhớ kỹ ngươi.”

“Hầu gia, tên là Diệp Đông Huy, không phải Đông Qua…” Diệp Đông Huy vội vàng sửa chữa.

“Ai nha, Đông Qua Đông Huy, không phải đều giống nhau sao…” Phương Tranh phiền muộn nói.

Trong lòng Diệp Đông Huy rơi lệ, không giống nha, thật là không giống!

…..

Phủ thái tử.

Sau ngày thứ hai, thái tử từ quân doanh của Thần Sách quân lặng lẽ trở về thành.

Phạm Thụy đang đứng khom người, liên tục hướng thái tử chúc mừng.

“Chúc mừng thái tử điện hạ, hoàng thượng ân chuẩn điện hạ vào triều tham gia giám quốc chính, đối với điện hạ mà nói, là một chuyện vui lớn.”

Trên mặt thái tử cũng mang theo vẻ mỉm cười thoải mái, làm cho cả người hắn thoạt nhìn càng thêm nho nhã.

“Rốt cục cô vương đã đợi được ngày này, phụ hoàng cũng đã già nua, cô vương xác thực cũng nên vì phụ hoàng phân ưu.” Lời nói của thái tử rất thổn thức, cũng không biết là đang cảm thán cho mình hay cho hoàng thượng.

Phạm Thụy nhìn sắc mặt của thái tử, thấy sắc mặt thái tử lộ vẻ vui mừng, do dự một chút, rốt cục lại mở miệng nói: “Thứ cho tại hạ làm càn, bây giờ điện hạ còn chưa tới thời gian vui vẻ…”

Sắc mặt thái tử trầm xuống, sau đó chậm rãi nói: “Ý tứ của tiên sinh là nói, tứ đệ Phúc Vương của cô vương, cũng được phụ hoàng an bày tiến vào Lại Bộ nhậm chức?”

“Đúng vậy, cử chỉ của hoàng thượng, rất có thâm ý, điện hạ phải theo sát a.”

“Phụ hoàng tại vị nhiều năm, cả đời đều đùa quyền hành, hắn an bày Phúc Vương vào Lại Bộ, cô vương hoài nghi hắn đã biết hôm phản loạn, cô vương ngăn chặn Thần Sách quân án binh bất động, cho nên phụ hoàng đối với cô vương sản sinh bất mãn…” Thần sắc thái tử sầm xuống.

“Việc này không thể không phòng, điện hạ vào triều giám quốc, mà Phúc Vương lại vào Lại Bộ là trọng yếu nhất trong lục bộ, nguyên bản điện hạ cũng không cần quá kiêng kỵ, nhưng vấn đề là, hôm nay Phương Tranh lại được hoàng thượng vô cùng trọng dụng, lại còn có quyền giám sát các quan viên, còn kiêm cả thủ bị kinh thành, quyền lực văn võ đều quy về một thân, mọi người đều biết, Phương Tranh thuộc một phe với Phúc Vương, nếu hai người liên thủ trong triều, điện hạ làm quốc sự sẽ luôn bị cản tay.”

Sắc mặt thái tử âm trầm nói: “Cô vương làm sao không biết, không nghĩ tới Phương Tranh lại được trọng dụng tới như vậy, trong tay hắn nắm giữ Ảnh Tử, lại giám sát các quan viên, còn nhận luôn chức tướng quân thủ bị kinh thành, mơ hồ đã giống như Phan nghịch, trở thành đệ nhất nhân trong triều, nếu cho hắn thêm thời gian, để hắn nuôi trồng thế lực trong triều, kéo đảng kết phái, triều đình sau này làm gì có chỗ cho cô vương sống yên ổn?”

“Thế nhưng…tại hạ không nghĩ ra, vì sao hoàng thượng phải trọng dụng hắn tới như vậy? Luận tư lịch, luận làm quan, trong triều có bao người mạnh mẽ, dù là hắn lập ra được mấy công lao không đáng kể, hoàng thượng cũng không đạo lý đẩy hắn đưa lên cao như thế.”

“Cô vương cũng đã suy nghĩ thật lâu, cô vương suy đoán, khả năng là phụ hoàng quyết định cho hậu sự…”

“Hậu sự?”

“Đúng, năm nay phụ hoàng gần bảy mươi, thái giám trong cung nói, gần đây phụ hoàng đau ốm không ngừng, phải nhờ thuốc mới có thể chống đỡ. Mấy ngày trước đây chuyện Phan nghịch mưu phản, đả kích phụ hoàng càng lớn, cô vương cho rằng, phụ hoàng khả năng vì lao lực quá độ, nghĩ muốn thoái vị trước thời gian.”

Phạm Thụy vui vẻ nói: “Chúc mừng điện hạ, ngai vị của ngài cũng càng ngày càng gần…”

Thái tử lắc đầu nói: “Đừng vui vẻ quá sớm, phúc hay họa, phụ hoàng nghĩ muốn thoái vị thì không giả, nhưng cô vương mơ hồ nghĩ, phụ hoàng đã có lòng dao động đối với ngôi vị thái tử, Phúc Vương nhập Lại Bộ cũng là chứng cớ xác minh. Cô vương lo lắng chính là, Phan nghịch phản loạn, cô vương cưỡng chế Thần Sách quân ở ngoài thành án binh bất động, việc này nếu bị phụ hoàng biết, ngôi vị thái tử của cô vương khẳng định khó giữ được.”

Phạm Thụy thấp giọng nói: “Việc này phải mau chóng giải quyết, biết điện hạ đi tới Thần Sách quân doanh, chỉ có đại tướng quân Lưu Trường Sinh và hai gã phó tướng thủ hạ của gã, điện hạ nên mau chóng quyết đoán, nhổ cỏ tận gốc, đừng lưu lại mối họa cho chính mình…”

Thái tử nhìn Phạm Thụy liếc mắt, chậm rãi nói: “Phụ hoàng vì chuyện Thần Sách quân cứu giá bất lực mà dị thường tức giận, lúc này nếu đại tướng quân đột ngột chết đi, chẳng phải là càng chọc cho phụ hoàng hoài nghi?”

Phạm Thụy cúi đầu, giọng nói bình thản: “Thái tử xin yên tâm, Lưu Trường Sinh chắc chắn chết vì bạo bệnh, coi như là ngự y trong cung có đi tới kiểm tra, cũng nhìn không ra bất cứ dấu vết nào…”

Ánh mắt thái tử âm sâm nhìn kỹ Phạm Thụy một lát, thẳng đến khi mồ hôi lạnh của hắn toát ra nhễ nhại, sau đó thái tử mới nhẹ nhàng ngáp một cái, thản nhiên nói: “Cô vương mệt mỏi…”

Phạm Thụy cung kính cúi đầu, một lời hai nghĩa nói: “Tại hạ sẽ an bài cho thái tử.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx