Hoa triều Kiến Vũ năm mười hai, tháng ba ngày mười một, vụ án Phan đảng mưu nghịch đã bị hoàng đế đánh xuống, thành viên thuộc Phan đảng tổng cộng hơn tám trăm người đều bị tịch thu tài sản tru giết cả nhà, nghịch tặc Phan Văn Viễn cầm đầu Phan đảng, tội ác tày trời, tru diệt cửu tộc, những người thuộc trực hệ đều bị phán hình phạt lăng trì, pháp trường hành hình.
Thánh chỉ vừa xuống, thiên hạ khiếp sợ, sơn hà nhiễm máu, quan trường rung chuyển. Vụ án liên quan to lớn, phạm vi rộng khắp, hơn nữa những phạm quan gia nhân thân thích, đều bị giết sạch tổng cộng hơn mấy vạn người, bởi người bị giết thật sự là nhiều lắm, hình bộ phải ở vùng ngoại ô kinh thành mở rộng pháp trường, vận dụng quân đội duy trì trật tự, đao phủ chém đầu không hề ngưng tay, vì vậy không thể làm gì khác hơn là luân phiên đổi người. Trong lúc nhất thời trong ngoài kinh thành mây đen mù sương, âm khí um tùm, tiếng khóc rung trời, máu chảy thành sông.
Một ngày này, bên trong kinh thành muôn người đều đổ xô ra đường, bách tính đều chạy đến pháp trường, đi xem những tên ác ma đã cướp đoạt đi sinh mạng của người thân bọn họ đền tội, mọi người vào lúc tới thời khắc được báo cừu, chẳng biết là ai dẫn đầu, hướng hoàng cung xa xa cúi người bái xuống, cùng kêu lên hô to Ngô hoàng vạn tuế.
Một nhà Phan thượng thư cũng bị áp đến pháp trường, hắn là đầu sỏ của trận phản loạn này, bách tính hận đến thấu xương, từ thiên lao áp giải đến pháp trường, Phan thượng thư bị nhốt trong xe chở tù, bị bách tính dùng cải thối, trứng thối cùng đá ném đến hôn mê ba lần, người nhà Phan thượng thư có hai người bị ném chết tại chỗ, sự phẫn nộ của dân chúng to lớn, nhất thời khó lường.
Bởi toàn gia Phan thượng thư bị phán tội lăng trì, cũng chính là câu nói tục ngữ “thiên đao vạn quả”, độ khó khi chấp pháp hình phạt tương đối cao, hình bộ cố ý thỉnh ra mấy lão sư phụ đã cáo lão nhiều năm, dẫn theo các đồ đệ của họ từng nhóm chấp hình.
Trên pháp trường, cây trụ trói Phan thượng thư chịu lăng trì, sự lăng trì làm hắn đau đớn khắc cốt ghi xương, ngửa mặt lên trời kêu to ba lần: “Trời bất công!” Sau đó khí tuyệt bỏ mình, sau đếm lại, Phan thượng thư bị cắt tới hai trăm bảy mươi ba đao.
Kêu thảm thiết nhất chính là nhi tử Phan Đào của Phan thượng thư, thẳng đến khi bị cắt tới hơn một trăm đao, hắn còn đang chửi ầm lên: “Phương Tranh, ngươi là tên hỗn đản nói không giữ lời! Ngươi đã đáp ứng ta! Ngươi đã đáp ứng ta!”
Phan Đào nhận hết hơn ba trăm đao, rốt cục mới chết.
Ngày hành hình hôm đó Phương Tranh cũng không đi xem, sau nghe Ôn Sâm bẩm báo, trong Phan gia người chịu đựng sự lăng trì lâu nhất không ngờ là một nữ nhi, chính là nghĩa nữ của Phan thượng thư, nàng vốn là một nha hoàn từ mấy năm trước có một nhà giàu đưa cho Phan phủ, sau đó được Phan thượng thư nhìn thấy nàng xinh đẹp tính tình lại ôn nhu, nên sinh lòng trìu mến, thu làm nghĩa nữ, sửa lại họ Phan, hầu hạ dưới gối, không nghĩ tới số phận kém may mắn, cũng bất hạnh rơi vào vòng tử tội cùng cả nhà Phan gia bị tru.
Nguyên Phương Tranh chỉ xem đó là một tin đồn thú vị nghe qua thì thôi, thế nhưng sau đó khi nghe ngóng tên của nữ tử, Phương Tranh nhất thời bậm môi giậm chân, hô trời kêu đất, dáng dấp hối hận như muốn đâm đầu vào tường mà chết, làm Ôn Sâm hoảng sợ ôm lấy hắn, Ôn Sâm mờ mịt không rõ, vì sao vị nữ tử gọi là Phan Kim Liên này, lại dẫn tới việc thương tâm hối hận đến như vậy của Phương đại nhân… (*: Kim Bình Mai)
Sau đó vài ngày, Phương Tranh nằm mơ cũng nói mớ nhiều lần: “Liên…Liên…ta là Khánh a…”
Làm Trường Bình nằm bên cạnh hắn tức giận đến cắn răng, sau đó rốt cục không nhịn được nữa, một cước đá Phương Tranh xuống giường, lúc này Phương Tranh mới yên tĩnh.
Sau khi Phan đảng bị tru nửa tháng, quan trường Hoa triều và dân gian tạo thành cơn chấn động cũng dần dần dẹp loạn. Chỉ là trong ngoài kinh thành lại tràn ngập mùi máu tanh thật lâu không tiêu tan.
Vào một ngày, Phương Tranh mang theo bốn vị lão bà và sắp thành lão bà đứng ngoài cửa lớn Phan phủ.
“Đây…đây là?” Yên Nhiên nhìn cửa lớn bị lửa đốt nửa đen nửa vàng, hỏi thăm.
Phương Tranh ôm thắt lưng Yên Nhiên nhìn Trường Bình liếc mắt, cười gượng nói: “Đây là căn nhà mà hoàng thượng đã ban cho ta!”
Yên Nhiên nhìn dáng tươi cười vạn phần miễn cưỡng của Phương Tranh, lại quay đầu nhìn sắc mặt không thoải mái của Trường Bình, Yên Nhiên hé miệng cười, cúi đầu, cũng không nói gì.
Tiểu Lục và Phượng tỷ đầu cũng chưa từng nghiêng qua, hai nàng đứng ngoài cửa phủ thấp giọng cười nói, không biết đang nói chuyện riêng tư gì. Nha đầu Tiểu Lục tính tình ôn hòa, đối với người ngoài chân thành, trong mấy nàng, nhân duyên của Tiểu Lục là tốt nhất.
Trường Bình nhìn cửa lớn bị đốt cháy đen đen vàng vàng, dáng dấp như sắp phá sản mà đóng cửa thanh lý, nhất thời liền có vài phần không thích.
Một mình nàng bước lên, khẩn cấp đẩy cửa ra, kết quả hai cánh cửa rất nặng lại không như ý nguyện được đẩy ra, dáng dấp giống như kiên quyết chịu chết, cao ngạo đạo nghĩa không chùn bước, chi nha một tiếng, nặng nề ngã xuống, phát sinh một tiếng “ầm” vang dội, làm các vị mỹ nữ sợ đến kêu lên sợ hãi.
Phương Tranh càng sợ đến thất hồn thất vía, sắc mặt tái nhợt quát to một tiếng, quay người bước ra xa, quả đoán ôm lấy Phượng tỷ, hai tay liên tục vuốt ve lục lọi trên cái mông đầy đặn của Phượng tỷ, gương mặt chúi vào trong bộ ngực cao vót của Phượng tỷ, trong miệng còn dùng giọng nói kinh hoảng lớn tiếng kêu lên: “Sợ sợ, thật sợ quá…có quỷ a…”
Cặp mông của Phượng tỷ bị tập kích, bộ ngực lại bị chiếm tiện nghi, nhất thời mắc cỡ đỏ bừng mặt, giãy dụa dùng sức đẩy Phương Tranh, xấu hổ trừng mắt liếc Phương Tranh, giận dỗi nói: “Rõ như ban ngày, ngươi sao…ngươi sao lại vô sỉ như vậy…”
Thật mềm, thật là thoải mái, Phương Tranh tinh tế nghĩ nghĩ, biểu tình giống như một hài tử phạm sai lầm, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Ta sợ mà…”
Yên Nhiên và Tiểu Lục nhất thời cười vang, Phượng tỷ hung hăng giậm chân, không có ý tứ nói thêm gì nữa.
Trường Bình tức giận trừng mắt nhìn Phương Tranh, sau đó đi vào trước.
Đi vòng qua bức tường ám khói đen thui, ánh vào mi mắt mọi người, là một bức cảnh tượng cực kỳ sứt mẻ, phòng chính và nội viện bị đốt cháy chỉ còn như một thùng rỗng, bên trong viện cỏ dại mọc thành bụi, hòn núi giả trụi lủi còn đọng lại vài gốc cây còi cọc, đang lay động trong gió lạnh. Chỉ có một bức tường điêu khắc thụy thú tường lân, phảng phất như nhắc nhở mọi người, người từng ở đây, đã từng có phong cảnh hiển hách cỡ nào.
Sắc mặt Trường Bình đã sầm xuống, cắn răng nói: “Đây là tòa nhà phụ hoàng ban cho ngươi?”
Phương Tranh nhìn chung quanh: “Không sai, nàng xem…nơi này diện tích rộng rãi, vùng đất bằng phẳng, lại không có gì, chính hợp cho chúng ta ở trên bãi cỏ tha hồ vui vẻ lăn lộn, còn có những phòng ở…phòng ở thật tốt! Không chỉ lấy ánh sáng tốt, còn thông gió…thông đến mức không cần thông tiếp…Hơn nữa địa lý ở đây rất tốt, chúng ta thẳng thắn hủy đi tường vây chung quanh, đem kiến thành một cái chợ bán sỉ, tiền thuê sẽ nhiều đến mức đếm mỏi tay, ha ha…”
Trường Bình oán hận giậm chận, cắn răng nói: “Ta tiến cung tìm phụ hoàng nhờ phân xử!”
Phương Tranh kinh hãi, vội ngăn cản nàng: “Để làm chi? Làm người tốt còn không được cảm ơn sao? Phụ hoàng nàng hảo tâm ban tòa nhà cho chúng ta, nàng còn tìm ông ấy làm dữ cái gì? Ông ấy đắc tội nàng sao?”
Trường Bình ủy khuất đến sắp khóc, căm giận chỉ vào Phan phủ đổ nát thê lương chung quanh, cả giận nói: “Ngươi xem đi, đây là chỗ cho người ở lại sao? Phụ hoàng có ý tứ gì chứ? Sẽ đưa một chỗ rách nát cho chúng ta, còn không bằng cho tiền đi. Rốt cục ta có phải là con gái được ông ấy yêu thương nhất hay không vậy, đem một đống đổ nát buồn nôn đưa cho chúng ta, không biết nơi này bị vương bát đản nào đốt cháy…”
Sắc mặt Phương Tranh lúc xanh lúc trắng, thần tình xấu hổ không gì sánh được, lúc phóng hỏa đốt Phan phủ, Phương Tranh về nhà vẫn luôn xấu hổ không dám nói với người nhà chuyện này, chuyện này thật sự là quá mất mặt, chẳng biết vì sao, nhà của mình hết căn này đến căn khác đều bị chính mình đốt đi. Sau khi cùng Trường Bình thành thân, thái độ làm người của nàng đã trở nên quy củ, trên cơ bản cửa lớn Phương gia cũng không đi ra, cửa trong cũng không qua lại bao nhiêu, tự nhiên không biết vương bát đản phóng hỏa thiêu tòa nhà của chính mình lại chính là phu quân của nàng…
Chỉ có mấy người Phượng tỷ là có chú ý, liếc mắt nhìn Phương Tranh, nén cười cái gì cũng chưa nói.
Con mắt Phương Tranh đảo qua mọi nơi, ân, cảnh tượng thật thảm, nếu theo tiêu chuẩn Phương phủ ở đây xây lại một tòa phủ đệ, không xài đến hơn mười vạn lượng bạc, sợ rằng cũng không ra nổi hình dáng. Đều do chính mình thiếu lãnh tĩnh, lúc đó nếu không cho bách tính đốt lửa thì thật tốt…
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Phương Tranh cười gượng nói: “Tùy tiện nhìn là được rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta cần phải trở về…”
Trường Bình ngồi xổm xuống bãi cỏ nơi tiền viện chu cái miệng nhỏ nhắn bướng bỉnh nói: “Ta không! Ta muốn vào cung! Muốn phụ hoàng cho chúng ta tòa nhà khác! Địa phương rách nát này ta không cần!”
Nếu nàng biết được chính ta cho phép phóng hỏa thiêu nhà của mình, sẽ chửi ta đến tối tăm mày mặt quá…
Trong lòng Phương Tranh âm thầm kêu khổ, nhìn thấy thần sắc của mấy nàng kia cũng không hài lòng với tòa nhà này – loại tòa nhà đổ nát này đương nhiên sẽ không ai chịu thỏa mãn.
Thấy Trường Bình cố ý muốn tiến cung, Phương Tranh cắn răng một cái, không thể làm gì khác hơn là khai hết toàn bộ.
“Cái gì? Tòa nhà này…là phu quân hạ lệnh đốt sao?” Trường Bình các nàng đều không dám tin tưởng nhìn hắn, Phượng tỷ lại ở một bên che miệng cười không ngừng.
“Lúc đó khí trời rất lạnh, mọi người đều muốn đốt lửa sưởi ấm, lại nghĩ tòa nhà này dù sao lại quá cũ rồi, nên thẳng thắn xem như là củi đốt rồi xây mới cũng tiện, vì muốn trợ giúp bọn họ nên ngày hôm đó đốt lửa sưởi ấm cũng rất vui sướng…” Phương Tranh trợn mắt nói bậy, gương mặt không đỏ cũng không hề ngưng hô hấp.
Thấy các nàng đều lộ ra thần sắc không tin, Phương Tranh thở dài nói: “Được rồi, ta sai rồi, tội ta đáng chết vạn lần…Lúc đó ta cũng không nghĩ tới phụ hoàng của nàng lại hào phóng như vậy, lại tặng cả tòa nhà cho ta, nàng biết ông ấy luôn luôn keo kiệt mà, là người hay tính toán chi li dù là phân đồ vật gì…”
Vẻ tức giận trong mắt Trường Bình càng sâu.
Phương Tranh bật người cúi đầu, thức thời hạ kết luận: “Nói chung, ta sai rồi! Ta còn trẻ tuổi, các người tha thứ ta đi…” Vừa nói một chân còn chà chà vòng vòng trên mặt đất, cúi đầu suy nghĩ, bộ dáng như vừa ủy khuất vừa chột dạ.
Phượng tỷ là người đầu tiên không nhịn được, thổi phù một tiếng nở nụ cười, tiếng cười lại truyền nhiễm, Phượng tỷ mở đầu, mấy nàng kia cũng nhịn không được rốt cục cũng bật cười, cười đến ngửa tới ngửa lui, thẳng đến không đứng vững.
Trường Bình vừa cười vừa hướng Phương Tranh vừa nhéo vừa đánh: “Ngươi là tên hỗn đản! Trách không được trước đây người khác đều gọi ngươi là bại gia tử, quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ lại phóng hỏa thiêu chính nhà mình, còn nói là hỗ trợ cho mọi người vui sướng, toàn chuyện ma quỷ, quả thục là cực độ hỗn đản…”
Trên đường về phủ, Phương Tranh quỷ quỷ nhạc nhạc móc ra một xấp ngân phiếu nhét vào tay Trường Bình.
“Đây là…ở đâu tên hỗn đản ngươi kiếm được nhiều bạc như vậy?” Tuy là Trường Bình đã quen mắt, nhưng xấp ngân phiếu này chừng hơn mười vạn lượng, nàng lại càng hoảng sợ, cái miệng nhỏ nhắn mở thành hình chữ “o”.
“Là vi phu kiếm đó, toàn là tiền mồ hôi nước mắt!” Phương Tranh nhìn Trường Bình nháy mắt mấy cái, cười nói: “Thỉnh công tượng tốt nhất, một lần nữa xây lại nhà là được rồi, án theo suy nghĩ của nàng mà xây, ta chỉ có một yêu cầu, giường trong phòng phải lớn, ân, phi thường lớn…”
Nói xong Phương Tranh không có hảo ý ngắm qua bốn lão bà, nếu như các nàng nguyện ý cùng lăn lộn trên một giường với ta, chậc chậc…
Đưa các lão bà về phủ xong, Phương Tranh lại đi Phúc Vương phủ.
Nhiều ngày không gặp Mập Mạp, không biết tên tiểu tử lại đang bận rộn việc gì, có một số việc cần câu thông với hắn một chút.
Những câu nói của Phan thượng thư trong thiên lao, ở trong đầu Phương Tranh khắc sâu ấn tượng. Đều nói người trước khi chết, lời nói cũng thiện, những lời của Phan thượng thư mặc dù cũng không phải xuất xứ từ thiện ý, nhưng ít ra hắn phân tích rất có đạo lý, hôm nay tình cảnh của mình và Mập Mạp thực sự không quá diệu, lại bị ép giữa hoàng thượng và thái tử, hai bên còn có một đám đại thần tru tréo không ngừng, một lúc không cẩn thận, chính mình và Mập Mạp sẽ rơi vào bốn bề thụ địch, hoàn cảnh tứ cố vô thân, đã đến thời gian cùng Mập Mạp nói chuyện.
Phúc Vương phủ là nơi Phương Tranh thường đến, bọn thị vệ trước cửa phủ từ lâu đều nhận biết hắn, vốn không hề ngăn cản, Phương Tranh cứ như vậy tiêu sái đi thẳng vào.
Mập Mạp đang ở hậu điện phê duyệt công văn, nhìn thấy Phương Tranh đến, không khỏi ngẩn người buông bút xuống, đứng lên nói: “Sao hôm nay ngươi lại tới đây?”
Phương Tranh còn chưa đáp thì hắn đã cười: “Chẳng lẽ đi trộm tình bị muội tử của ta phát hiện, đem ngươi đá ra ngoài?”
Phương Tranh trừng mắt, vương bát khí tứ tán: “Nàng dám! …Ta sẽ hảo hảo giảng đạo lý với nàng.”
“….”
Mập Mạp sai người mang rượu và thức ăn lên, hai người ở hậu điện ăn uống một phen.
Uống hết một ngụm rượu, Phương Tranh chỉ chỉ công văn trên bàn, cười tủm tỉm khen ngợi: “Tiểu tử rất chăm chỉ, ta còn cho rằng lúc này ngươi đang dựa vào một vị hồng bài cô nương nào đó làm khổ công, không nghĩ tới ngươi cũng có thời gian chăm chú…”
Mập Mạp thở dài nói: “Đừng nói nữa, mấy ngày nay bận đến trời đất đen kịt, đừng nói hồng bài cô nương, dù là trắc phi của ta cùng các thị thiếp đều đã lâu còn chưa dính mưa móc…”
Mập Mạp lại thở dài, sắc mặt trầm thống nói: “Ta có lỗi với bọn họ, cũng không biết các nàng có chịu đựng được sự tịch mịch hay không, vạn nhất sau lưng ta cùng nam nhân khác làm ba làm bốn, ta chẳng phải là có vợ ngoại tình? Ai, đem Ảnh Tử của ngươi điều tới mấy người giúp ta điều tra điều tra…”
Hai mắt Phương Tranh đăm đăm, một lát mới nói: “Sao ngươi còn hư hỏng hơn ta nữa? Lẽ nào mao bệnh này bị truyền nhiễm? Ảnh Tử của ta chỉ dùng để tìm hiểu tình báo, xem xét quân địch, không ngờ muốn ta giúp ngươi đi bắt gian phu thông dâm…”
Mập Mạp cười gượng nói: “Hắc hắc, tùy tiện nói một chút, thật muốn Ảnh Tử làm việc này, đừng nói gì khác, phụ hoàng sẽ mắng ta tối tăm mặt mày, vào đêm rồi còn chạy đến chỗ ta khẳng định là có chuyện phải không? Nói một chút.”
Nói đến chính đề, Phương Tranh không khỏi thẳng người nhìn chằm chằm Mập Mạp, thâm trầm nói: “Mập huynh có biết tình cảnh hiện nay của ngươi đang nguy trong sớm tối?”
Mập Mạp ngẩn người, nén cười nghiêm trang chắp tay nói: “Nga? Nguyện nghe lời phân tích.”
Tử Mập Mạp( mập mạp đáng chết), còn cười được!
Phương Tranh đè thấp thanh âm, đem chuyện Phan thượng thư nói tại thiên lao không sót một chữ nói lại cho Mập Mạp, ngoại trừ chuyện chôn mười rương hoàng kim ở hậu hoa viên tại biệt viện Phan gia.
Mập Mạp quả nhiên là bật cười.
Thịt béo trên mặt run run vài cái, Mập Mạp thở dài nói: “Kỳ thực ta cũng biết phụ hoàng bỗng nhiên mệnh cho ta gia nhập Lại Bộ tất có dụng ý, mơ hồ cũng minh bạch phụ hoàng có khả năng mong muốn ta và ngươi liên thủ, đối với thái tử hình thành chế ước, nhưng ta còn chưa nghĩ được thấu triệt như Phan Văn Viễn, tên cáo già kia, không hổ trà trộn bao nhiêu năm trong triều đường, ánh mắt quả nhiên độc ác.”
Mập Mạp nhìn Phương Tranh, nghiêm mặt nói: “Ngươi có biết phụ hoàng bảo ta gia nhập Lại Bộ nhận chức gì không?”
“Không biết.”
“Phụ hoàng mệnh cho ta tạm thời nhận chức Lại Bộ Hữu Thị Lang, chủ quản viên khảo hạch, thăng hạ, trí sĩ và điều động…”
“A? Ngươi có quyền lực như thế?” Phương Tranh thất kinh, nguyên lai cho rằng Mập Mạp chỉ đi quản quản chút sách vở, nhớ việc gì đó như chấm công, không nghĩ tới trong tay Mập Mạp lại nắm quyền lực lớn như vậy, đây không phải chẳng khác gì làm chức Lại Bộ thượng thư hay sao?
Mập Mạp cười khổ nói: “Trước đây Lại Bộ nắm giữ trong tay Phan Văn Viễn, từ đầu đến cuối đều là người trong Phan đảng, lần này sau khi tẩy trừ, quan viên Lại Bộ đều bị tịch thu tài sản tru giết, phụ hoàng khẩn cấp điều vào không ít quan viên dự khuyết gia nhập Lại Bộ, lại mệnh cho ta tạm nhậm chức Lại Bộ Hữu Thị Lang, nhưng ta hành sử, cũng là quyền lực của Lại Bộ thượng thư, thay lời nói khác, Lại Bộ hiện đang ở trong tay ta.”
Phương Tranh lẩm bẩm nói: “Ngươi chưởng Lại Bộ, ta chưởng Ảnh Tử và quyền giám sát các quan viên, còn có phòng vệ kinh thành, còn thái tử? Thái tử giám quốc, đối lục bộ đều có quyền can thiệp tham gia, nếu như mặc kệ tác dụng của đám ngôn quan và quan viên phái thanh liêm, nói cách khác, hôm nay quyền lực nắm giữ trong tay chúng ta và thái tử kỳ thực là cân sức ngang tài, tám lạng nửa cân, ai cũng không làm gì được ai…”
Mập Mạp gật đầu nói: “Không sai, đó cũng là dụng ý của phụ hoàng, trước khi phụ hoàng thoái vị, khẳng định không hi vọng chúng ta và thái tử có bất luận phương nào độc đại, về phần phụ hoàng có lòng thay đổi thái tử hay không, hiện tại không dám đoán, nhưng có thể khẳng định chính là, sau này triều cục sợ rằng đều là như vậy, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
Mập Mạp do dự một chút, cũng thành thật nói: “Trừ phi thái tử thiếu kiên nhẫn, có động tác nào đó…”
Phương Tranh nhìn chằm chằm Mập Mạp, thình lình hỏi: “Mập Mạp, ngươi nói thật cho ta nghe, đối với vị trí thái tử, ngươi có suy nghĩ hay không?”
Mập Mạp nghe vậy kinh hãi, thần sắc hoảng loạn nhìn chung quanh, thấp giọng trách mắng: “Ngươi muốn hại chết ta sao? Lời này có thể tùy tiện nói sao?”
Phương Tranh giống như tiêu sái nhàn nhã uống một ngụm rượu, xuy nói: “Ngươi sợ cái gì? Nơi này chỉ có hai người chúng ta, với giao tình của chúng ta, ngươi có gì không thể nói?”
Mập Mạp ưỡn ngực, nghĩa chính lời nghiêm nói: “Lời của Phương huynh sai rồi! Thánh nhân có câu nói, quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử…”
Con mắt Phương Tranh không nháy mắt theo dõi hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ hèn mọn thật sâu, Mập Mạp sụp vai, thịt béo trên mặt cũng vô lực sụp xuống tới, đôi mắt nhỏ nhìn quanh mọi nơi, rốt cục thấp giọng nói: “Được rồi, ta thừa nhận, ta xác thực có nghĩ tới, trước đây không có cơ hội, cho nên vốn không dám nghĩ, hiện tại ta chưởng Lại Bộ, mà ngươi lại nắm giữ Ảnh Tử và quyền giám sát các quan viên, chẳng biết vì sao, ta đối với vị trí thái tử cũng càng ngày càng khát vọng…”
Mập Mạp nhìn Phương Tranh, thương cảm hề hề nói: “Phương huynh, ta có phải biến thành xấu xa? Trước đây ta không phải như thế…”
Phương Tranh cười nhạo nói: “Cái gì biến thành xấu xa? Ý của ngươi là trước đây ngươi rất thuần khiết? Đừng có mà tự khoa trương như thế, ngươi là dạng người gì ta còn không biết? Ta ngay cả dáng dấp ngươi cởi truồng nhảy sông tự vận còn gặp qua…”
Mập Mạp vội la lên: “Không phải nói rõ chúng ta cùng nhau quên đi chuyện này sao? Sao ngươi còn nhắc?”
Phương Tranh cười nói: “Được, ngươi cũng đừng nên che lấp nữa, đối với vị trí thái tử mà có khát vọng là chuyện rất bình thường, tới vị trí này của ngươi, nếu ngươi không có suy nghĩ về nó, ta thật hoài nghi đầu óc của ngươi có mao bệnh. Chuyện này trong lòng chúng ta hiểu rõ là được, ngươi ta đều biết, nếu như thái tử thực sự lên ngôi hoàng đế, sợ rằng chúng ta cũng không có kết cục gì tốt đẹp. Cho nên hôm nay, chỉ có hai ta liên thủ…”
Mập Mạp nghe vậy thịt béo cả người không hiểu vì sao rung động một chút, cắn răng thấp giọng nói: “Làm sao liên thủ?”
“Hiện tại then chốt nhất là thái độ phụ hoàng của ngươi, nếu như phụ hoàng ngươi thật có lòng thay thái tử, việc này sẽ làm. Nhưng phiền toái nhất chính là, thế lực trong quân của thái tử cũng không nhỏ, đây là chuyện dù ngươi ta liên thủ cũng phải nghĩ biện pháp…”
Hai người ở trong hậu điện của Phúc Vương phủ, ngồi đối diện thương lượng thật lâu…
Bên trong thái tử phủ, thái tử đang lắng nghe Tư Tư đàn tỳ bà, bỗng nhiên nghĩ trên người phát lạnh, chợt ách xì một cái. Thái tử kỳ lạ nhìn thoáng qua khí trời hàn lãnh bên ngoài cửa sổ, lại khôi phục dáng tươi cười đầy mặt, tiếp tục chìm đắm trong tiếng tỳ bà dìu dặt của Tư Tư.
@by txiuqw4