sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 195: Phương Thiếu Đã Chết?

Buổi trưa, đại môn hoàng cung mở rộng, buổi lâm triều vừa tan, các quan viên tốp năm tốp ba, chậm rãi thong thả đi ra hướng cửa tây cung, sau đó đều leo lên xe ngựa hay quan kiệu, cũng có quan viên trực tiếp đi bộ, hướng nha môn của mình đi đến. Các quan vừa đi vừa đàm luận, thương lượng buổi tối tan việc, hẹn nhau đến sông Tần Hoài lên thuyền hoa, kêu lên vài hồng bài cô nương, hảo hảo thả lỏng một chút.

Đây là một ngày bình thường, bên ngoài không chiến sự, bên trong không dân loạn, lâm triều chỉ là xử lý một ít việc nội chính, hôm nay hoàng đế già nua, thái tử giám quốc, hai vị chủ nhân già trẻ của Hoa triều ngồi chung trên đại điện, chính sự phức tạp rất nhanh liền xử lý hoàn tất.

Các quan tụ tập ngay cửa tây cung, đang chắp tay chào từ biệt nhau, một chiếc xe ngựa xa hoa phóng đến nhanh như điện chớp, xe ngựa thuộc loại bốn ngựa hai bánh kéo, càng xe bằng vàng, lại còn khảm hoa văn, bên ngoài còn điêu khắc vài con phượng hoàng vàng kim đang vỗ cánh muốn bay. Các quan có ánh mắt sắc bén cỡ nào, vừa nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa đến cực điểm, lập tức liền biết chủ nhân xe ngựa có thân phận không tầm thường – Hoa triều đẳng cấp sâm nghiêm, ăn, mặc, ở, đi lại đều có quy định nghiêm ngặt, không thể vượt qua phạm vi của quy định, bằng không đó là du chế, đó là tội danh rất nghiêm trọng, đạt đến mức sẽ mất đầu. Dám dùng bốn ngựa kéo xe, đó là tôn quý cỡ nào? Dù mang tước vị tới quốc công cũng không có tư cách.

Có cựu thần có tầm mắt thoáng nhìn xe ngựa, bỗng nhiên cả kinh nói: “Di? Đó không phải là xe ngựa của Trường Bình công chúa điện hạ hay sao? Đây là lúc công chúa xuất giá, bệ hạ tự mình ban cho nàng, công chúa điện hạ làm sao vậy? Dường như có việc gì gấp muốn vào cung…”

Trong nháy mắt, xe ngựa đã chạy tới cửa tây cung, không hề giảm tốc độ chút nào, chúng quan viên đều tạt ra hai bên tránh né, có một quan viên không kịp tránh bị xe hung hăng quẹt phải một chút, nhất thời kêu lên thảm thiết.

Bên trong xe, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Trường Bình công chúa trách mắng: “Mau tránh ra hết cho bổn cung! Đừng ngăn cản đường đi của bổn cung!”

Trong thanh âm ẩn hàm vài phần lo lắng.

Chúng quan viên đành chào thua, xe ngựa lại nhanh chóng phóng nhanh vào trong cung.

Tẩm cung của hoàng thượng.

Hoàng thượng vừa tản triều, đang có vài phần uể oải ngồi dựa trên ghế dài, tùy ý cho Lý quý phi nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho hắn.

Lý quý phi hơn bốn mươi tuổi, tuy nói đã trung niên, nhưng sau khi sinh được Phúc Vương và Trường Bình, vẻ thùy mị vẫn không hề sút giảm ngày xưa. Chỉ một nụ cười, vẻ tươi đẹp bắn ra bốn phía, hơn nữa tính cách của bà dịu dàng, cũng không hề tranh thủ tình cảm, thái độ làm người điệu thấp, ở trong hậu cung là người có nhân duyên tốt nhất, rất được hoàng thượng yêu thích.

“Ái phi, xem ra trẫm thực sự đã già rồi, trước đây lâm triều, trẫm ngồi trên đó cả ngày cũng hồn nhiên vô sự. Bây giờ chỉ ngồi vài canh giờ, toàn thân cứ đau đớn không ngớt, không chịu già cũng không được rồi! Chẳng biết trẫm còn bao nhiêu ngày để sống…” Hoàng thượng thở dài nói, giọng nói mang theo vẻ cảm khái thổn thức.

“Hoàng thượng, đừng nói như vậy, điềm xấu! Ngài còn đang tuổi tráng niên, Mật nhi vừa thành thân không bao lâu, ngài còn phải đợi ẵm cháu ngoại nữa chứ?” Thanh âm Lý quý phi ôn nhu như nước, có một cỗ phong tình hàm xúc của nữ tử u uyển Giang Nam.

Hoàng thượng nghe vậy con mắt híp lại cười nói: “Trẫm thật sự muốn nhìn, con của Phương Tranh và Mật nhi sinh ra giống ai hơn. Giống Mật nhi của chúng ta còn hoàn hảo, nếu giống dáng dấp lấm la lấm lét của Phương Tranh, vậy đại sự không ổn…”

Lý quý phi nhẹ nhàng véo nhẹ hoàng thượng, sẵng giọng: “Ngài nói gì vậy, đó là phu quân của Mật nhi, đối với hoàng thượng ngài rất trung thành và tận tâm, đối với thần thiếp cũng thật hiếu thuận, thường xuyên tặng quà cho thiếp, mở miệng nói chuyện thật sự khiến người yêu thích. Sao ngài có thể nói hắn như vậy?”

Vị nhạc mẫu Lý quý phi này có ấn tượng đối với Phương Tranh vẫn không tệ lắm. Cho nên lúc nào cũng giữ gìn hắn, đương nhiên, đây cũng là vì Phương Tranh cứ hai ba ngày là vào cung thỉnh an, lại vỗ mông ngựa nhạc mẫu một trận. Hoàng thượng cho quyền Phương Tranh tùy thời vào cung tham tấu cơ mật, Phương Tranh đều dùng để lấy lòng nhạc mẫu nương tới cùng.

Hoàng thượng ha ha cười, đang định mở lời, đã thấy ngoài cửa cung hiện lên lục quang, Trường Bình mặc trường bào màu lục nhạt, cửa không gõ liền vội vã xông vào, vào cửa vội vàng hành lễ với phụ hoàng mẫu phi, sau đó liền quan sát tìm kiếm khắp nơi một phen, thần sắc có vẻ có chút lo lắng.

Hoàng thượng thấy Trường Bình tiến đến, không khỏi sủng nịch hỏi: “Mật nhi, hài tử này, gả cho người ta rồi còn cấp táo như vậy, rốt cục làm sao thế?”

Trường Bình thu hồi ánh mắt tìm kiếm, vội la lên: “Phụ hoàng, tối hôm qua phu quân con cả đêm không về nhà, có phải ngài lưu hắn ở lại tẩm cung không?”

Hoàng thượng hờn giận nói: “Nói bậy! Phương Tranh là ngoại thần, sao có thể trụ trong cung? Tối hôm qua trẫm triệu hắn vào cung thương nghị sự tình, đại khái khoảng nửa đêm hắn liền rời cung.”

Lý quý phi thấy thần sắc lo lắng của Trường Bình, không khỏi quan tâm nói: “Mật nhi, Phương Tranh cả đêm không về nhà sao? Hắn có nhờ ai chuyển lời về không?”

Trường Bình thần sắc buồn bã lắc đầu, lập tức lại giận dỗi trừng mắt nhìn hoàng thượng: “Phụ hoàng, có phải hắn lại đắc tội ngài, ngài trừng phạt hắn rồi sao?”

Hoàng thượng nghe vậy dở khóc dở cười: “Hảo hảo tự nhiên trẫm nhốt hắn làm chi? Tối hôm qua lúc nửa đêm hắn đi ra cung, không tin ngươi hãy hỏi tướng lĩnh cấm quân trực tiếp tối hôm qua đi.”

“Vậy hắn đi đâu? Yên Nhiên đã dọn vào Phương phủ, hắn cũng không khả năng đi ra ngoài ngủ đêm…Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn chạy tới chỗ Phượng tỷ?”

Đôi mắt to linh động của Trường Bình vừa chuyển, lập tức trong đôi mắt đẹp hiện lên vài phần giận dữ: “Tên hỗn đản vô lương tâm! Người ta lo lắng cho hắn một đêm không ngủ, hắn ngược lại, chạy đi ra dụ dỗ câu kết làm bậy! Trong nhà nhiều thê thiếp như vậy rồi, hắn muốn kết hôn thêm bao nhiêu mới bằng lòng dừng tay?”

Oán hận giậm chân, Trường Bình cũng không chào hỏi, giống như một trận gió chạy ra cung.

Hoàng thượng và Lý quý phi nhìn nhau cười khổ, hài tử này làm việc luôn luôn hấp tấp, không biết nàng làm sao ở chung với Phương Tranh.

Mang theo một đám nữ hầu vệ, Trường Bình tìm tới Ngọc Như Trai, bởi vì Ngọc Như Trai là sản nghiệp của phu quân, Trường Bình không dám lỗ mãng trong tiệm, chỉ kéo Phượng tỷ vào trong hậu viện.

Sao một phen ép hỏi, nhìn Phượng tỷ gấp đến độ rơi nước mắt, Trường Bình bỗng nhiên cảm thấy thân thể có chút rét run.

Phượng tỷ luôn mãi thề thốt, đã mấy ngày không có gặp qua Phương Tranh, lại hỏi Trường Bình, rốt cục Phương Tranh bị làm sao, trong thần sắc Phượng tỷ toát ra sự lo lắng cùng thâm tình, tuyệt không có vẻ giả dối.

Trường Bình ngồi ngây trên ghế đá trong hậu viện, đối với hàng loạt câu hỏi như pháo nổ của Phượng tỷ cũng không để ý, cho tới bây giờ, Trường Bình mới phát giác sự tình có chút không đúng.

Một, từ trong cung không về nhà, cũng không tới chỗ Phượng tỷ, tên hỗn đản này đã đi đâu?

Có chỗ nào đáng giá cho hắn ở lại quên về?

Trường Bình cắn răng, phân phó nữ thống lĩnh hầu vệ nói: “Đem mọi người triệu tập, từng nhóm phân đội lục soát từng thanh lâu kỹ quán trong thành, còn có thuyền hoa trên sông Tần Hoài, một nhà cũng đừng bỏ qua! Ai dám ngăn cản, cứ hung hăng đánh cho lão nương!”

Trường Bình biết Phương Tranh có thói quen tốt, đó chính là chưa bao giờ đi vào trong sòng bạc kinh thành, nên nàng không nhắc tới.

Nữ thống lĩnh hầu vệ cũng có chút nóng nảy, phò mã đối với nhóm thị vệ các nàng cũng không tệ, tuy nói thường ngày luôn luôn sắc mị mị dòm ngó thân thể các nàng, đặc biệt thích nhìn chằm chằm bộ ngực và chân bọn họ, dù là nước bọt chảy ra cũng không hay biết, khi bị các nàng phát hiện, tên kia cũng không hề đỏ mặt, dường như không có việc gì lại đảo mắt, sau đó lại tiếp tục nhìn nữ hầu vệ khác.

Nhưng ngoại trừ mao bệnh háo sắc này, hắn lại rất chiếu cố đối với các nàng, Trường Bình xuất giá thì các nữ thị vệ cũng vào ở trong Phương phủ, vô luận ăn, mặc, ở, đi lại, phò mã đều tận lực an bài tốt nhất cho các nàng, hơn nữa còn dùng danh nghĩa Phương phủ phát lương tháng cho các nàng, nói chuyện với các nàng cũng thật khách khách khí khí.

Hiện tại nghe giọng nói của Trường Bình có vẻ không đúng, nghĩ là Phương Tranh đi thanh lâu lưu luyến đến quên đường về, nữ thống lĩnh cũng vừa vội vừa tức, một cỗ tình tự khó hiểu đầy rẫy dâng lên trong lòng.

Lập tức mọi người nhanh chóng phân phó công việc, sau đó liền xuất phát đi tìm người.

Trường Bình hung hăng giậm chân: “Nếu để lão nương phát hiện ngươi ngủ ở trong lòng của cô nương thanh lâu không biết xấu hổ nào, ngươi nhất định phải chết! Xem lão nương có bóp chết ngươi hay không!”

Răng ngọc cắn chặt, Trường Bình lắc đầu, hấp tấp rời khỏi Ngọc Như Trai.

Phượng tỷ nóng nảy cũng không kịp nhắn với người làm trong tiệm, cũng chạy theo Trường Bình ra cửa.

“Ta tìm phu quân ta ngươi đi theo làm chi?” Trường Bình trừng mắt nhìn Phượng tỷ, mất hứng nói.

Phượng tỷ ra vẻ tùy ý vuốt mái tóc mai hơi rối, nhàn nhạt nói: “Ta cũng đi tìm phu quân ta.”

“Ngươi…sao ngươi không thấy xấu hổ vậy? Câu dẫn phu quân người ta còn lẽ thẳng khí hùng! Đã đến lúc này còn muốn dây dưa hắn, ta…ta muốn giết ngươi!” Trong lòng Trường Bình vốn đang sốt ruột, Phượng tỷ lại bày ra tư thế muốn tranh phu quân với nàng, nhất thời tức giận đến nói lắp bắp.

Phượng tỷ nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, bàn tay vuốt mái tóc chợt run lên nhè nhẹ, rốt cục, Phượng tỷ dùng sức cắn cắn môi dưới, buồn bã cười nói: “Không sai, là ta không biết xấu hổ, ta là một quả phụ, không tuân thủ nữ tắc, câu dẫn chồng người ta, tội ác tày trời, bêu phố ngâm lồng heo cũng đáng kiếp…”

Sau đó, Phượng tỷ lại chuyển, giọng nói bỗng nhiên trở nên ngang nhiên: “Thế nhưng, quả phụ như ta lại yêu hắn, vì hắn, ta không cần danh tiết, nguyện ý bị người chỉ trỏ cả đời, chỉ cần trong lòng hắn có ta, dù cho ta chỉ chiếm được một vị trí nhỏ như cây đinh, ta đều có thể thản nhiên đối mặt ánh mắt hèn mọn của thế nhân, cả đời sống thật khoái khoái lạc lạc.”

“Trước đây ta vẫn kính ngươi, cho ngươi tùy ý mắt lạnh đối xử, tùy ý ngươi nói trào phúng, cũng không phải là ta sợ hãi thân phận công chúa của ngươi, mà là bởi vì ngươi là chính thê của hắn, ở trong mắt ta, ngươi là Phương Chu thị, ngươi là chính thất, là vợ cả, là ý trung nhân của hắn, ta vì thương hắn mà kính ngươi, nhưng ngươi đừng mơ tưởng lấy danh vị công chúa mà ngăn cản ta thích hắn! Ta, Thôi Phượng Nương, một, không cần danh phận, hai, không cầu phú quý, ta cũng chưa hề dám nghĩ tiến vào cửa Phương gia. Ta cần, đơn giản là một chút tình ý của nam nhân này đối với ta, cùng là nữ tử, ngươi hà tất đau khổ tương bức? Lẽ nào một người quả phụ muốn đuổi theo truy cầu chính hạnh phúc của mình thì đáng chết sao?”

Sắc mặt Phượng tỷ vì kích động mà trở nên ửng hồng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Trường Bình, trong mắt toát ra thần sắc dù chết cũng không khuất phục.

Trường Bình ngây ra nhìn Phượng tỷ, một lát, rốt cục bất đắc dĩ giậm chân, xoay người liền đi, trong miệng hừ nói: “Ngươi muốn đi thì đi, ta lười quản ngươi, đến lúc đó gà bay chó sủa, ngươi cũng đừng bị làm sợ.”

Phượng tỷ nhàn nhạt cười, không nói một câu, không nhanh không chậm đi theo phía sau Trường Bình.

Một ngày này, thanh lâu kỹ quán trong kinh thành bị sao xét qua một lần, mấy trăm nữ hầu vệ chia làm hơn mười đội, đối với các thanh lâu kỹ viện cùng thuyền hoa trong kinh thành đều triển khai lục soát.

Trong lúc nhất thời thanh lâu trong kinh thành quả nhiên đúng như lời Trường Bình, gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ, tú bà khóc than, chén dĩa bay tung, còn có những đả thủ mù mắt của thanh lâu nghĩ muốn tiến lên ngăn cản, vừa lúc chọc vào những nữ hầu vệ đang nổi nóng, vì vậy lập tức vì hoàng cung chế tạo thêm vài tên thái giám, chưởng quỷ của các thanh lâu liền yên tĩnh, bất đắc dĩ tùy ý cho các nữ hầu vệ từng bước từng bước đá văng cửa phòng, triệt để lục soát hành tung của Phương Tranh.

Lần này thật náo nhiệt, khách làng chơi đang ôm các cô nương ngủ ngon có bao giờ nhìn thấy tình cảnh này phát sinh? Thấy nữ hầu vệ vừa tiến đến, sợ đến hồn bất phụ thể, có mắng có chửi, thanh lâu thuyền hoa giữa ban ngày so với buổi tối càng thêm náo nhiệt.

Đương nhiên, phát sinh chuyện lớn như vậy, tự nhiên không thể thiếu thành vệ quân và Kim Lăng phủ nha dịch, sau khi nhận được chưởng quỹ thanh lâu báo quan, bọn họ liền ngựa không dừng vó chạy tới hiện trường.

Nhưng khi nhìn thấy, xúc phạm vô lễ lục soát thanh lâu đều là nữ tử, hơn nữa toàn thân thống nhất một loại phục sức thị vệ. Những tên nha dịch trà trộn kinh thành khắp phố lớn ngõ nhỏ liền giảo hoạt nhận ra thanh lâu khẳng định trêu chọc vào một đại nhân vật tôn quý, loại chuyện này bọn họ làm sao dám can thiệp? Vì vậy thành vệ quân và bọn nha dịch nháy mắt nhìn nhau, sau đó không chút tiếng động rời khỏi đoàn người đang xem náo nhiệt, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được, lập tức rời đi.

Tình huống báo cáo của các nữ hầu vệ làm cho kẻ khác thật thất vọng, thanh lâu toàn thành trên cơ bản đều tìm xong, vẫn không thấy thân ảnh Phương Tranh.

Trường Bình rốt cục gấp đến độ khóc lên. Hắn thích nhất là chạy tới chỗ có nhiều nữ nhân, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy hắn, đây thật đúng là đại sự không ổn.

Lau nước mắt, Trường Bình không nói một lời chạy về hướng hoàng cung, đại đội thị vệ cũng cắn răng, đuổi theo Trường Bình.

Hoàng thượng và Lý quý phi vẫn còn ở trong tẩm cung, khi thấy nữ nhi khóc sướt mướt chạy tới thông báo, vẫn không tìm thấy được Phương Tranh, thì hoàng thượng và Lý quý phi thất thần.

“Thất tung? Thế nào khả năng?” Hoàng thượng không dám tin tưởng nói: “Một người còn sống sờ sờ hắn có thể đi đâu, luôn luôn phải có dấu vết để tìm ra chứ? Có thể do lưu luyến thanh lâu mà quên về nhà không? Ngươi biết tính hắn vốn háo sắc từ trước tới nay…”

Trường Bình lau nước mắt khóc thút thít nói: “Không có, đã phái người tìm hết thanh lâu trong kinh thành, không có tung tích của hắn…”

Hoàng thượng kinh nghiệm nhiều sóng gió rốt cục nhận ra sự tình không tầm thường.

“Tuyên Ôn Sâm, Phùng Cừu Đao, Hàn Đại Thạch yết kiến, nhanh!” Gương mặt hoàng thượng chợt âm trầm xuống tới, lạnh lùng nói.

Rất nhanh ba người liền vào cung xuất hiện trước mặt hoàng thượng.

“Con rể của trẫm, thủ trưởng của Ôn Sâm ngươi, bằng hữu của Cừu Đao đã thất tung suốt hôm nay, việc này các ngươi có biết hay không?” Không chờ ba người hành lễ, hoàng thượng liền hỏi.

“Cái gì?” Ba người đồng loạt ngẩng đầu, cả kinh không gì sánh được. Quay đầu vừa thấy dáng dấp khóc sướt mướt của Trường Bình, lúc này mới dám tin tưởng Phương Tranh thật sự mất tích, thần sắc ba người bắt đầu lo lắng.

“Ôn Sâm, Phương Tranh là thủ trưởng của ngươi, thủ trưởng mất tích, thuộc hạ như ngươi lại không có chút tin tức, ngươi phải bị tội gì?” Hoàng thượng vỗ án thư, giận dữ nói.

Sắc mặt Ôn Sâm trắng bệch, mồ hôi lạnh nhễ nhại, nghe vậy sợ đến hai chân mềm nhũn, quỳ lạy nói: “Vi thần biết tội!”

Trên mặt hoàng thượng hiện ra vẻ nôn nóng, Phương Tranh là con rể của hắn không nói, trong bố cục mới hắn bày ra trong triều, Phương Tranh có vai diễn hết sức quan trọng, nếu như tìm không được Phương Tranh, như vậy việc chế hành thái tử trong triều liền mất đi hiệu lực, chỉ có thể tìm một người khác thay thế vào vị trí của Phương Tranh. Thế nhưng kinh thành vừa trải qua Phan nghịch phản loạn, trong cả triều văn võ, còn có ai đáng giá tin tưởng như Phương Tranh?

“Tìm! Không tiếc tất cả trả giá, nhất định phải tìm ra Phương Tranh!” Hoàng thượng cắn răng, nhìn biểu tình thương tâm gần chết của Trường Bình, lại bổ sung một câu: “Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể!”

Ba người vội vàng quỳ lạy nghe lệnh.

“Truyền khẩu dụ của trẫm, phong bế bốn cửa thành, Hàn Đại Thạch điều động năm ngàn Long Tương quân vào thành, hiệp trợ Kim Lăng phủ doãn sưu tìm toàn thành. Ôn Sâm, xuất động toàn bộ Ảnh Tử, thâm nhập điều tra nơi hạ lạc của Phương Tranh, Long Vũ quân của Phùng Cừu Đao tìm tòi ngoài thành, trong phạm vi trăm dặm đều lục soát! Các ngươi nghe rõ rồi chứ, trẫm nhất định phải nhìn thấy Phương Tranh xuất hiện ngay trước mặt!...Bất luận chết sống!”

Ba người vội vàng bái lễ xin cáo lui, vội vã ra cung đi an bài.

Trường Bình nắm chặt tay hoàng thượng, giống như nắm một cây rơm rạ cứu mạng, nước mắt lưu đầy hai gò má của nàng, thê thanh nói: “Phụ hoàng, hắn không có việc gì đâu, đúng không?”

Hoàng thượng yêu thương vỗ đầu Trường Bình, miễn cưỡng cười nói: “Hắn đương nhiên không có việc gì, tiểu tử này âm hiểm giả dối, lanh lợi khó nắm, luận chạy trốn bảo mệnh, hắn nhận thiên hạ đệ nhất, ai có thể làm hại được hắn?”

Trường Bình nghe vậy nở nụ cười, thoải mái lẩm bẩm: “Đúng rồi, tên hỗn đản này từ trước đến nay rất sợ chết, nếu có nguy hiểm chạy trốn so với con thỏ còn nhanh, người khác nếu muốn hại hắn, thật đúng là không dễ dàng…”

Bỗng nhiên dường như nhớ tới việc gì, Trường Bình xoa xoa nước mắt, nói: “Công công bà bà còn chưa biết việc này, ta phải nhanh trở về, không để cho nhị lão lo lắng mới được…Hay là, hay là ta về nhà, hắn đã ở trong nhà, ôm Tiểu Lục mà chiếm tiện nghi…Hừ! Tên hỗn đản vô sỉ!”

Trường Bình nói xong liền quay đầu đi, đầy cõi lòng hi vọng Phương Tranh đã về nhà, vội vã chạy đi Phương phủ.

Hoàng thượng cau mày, con mắt nhìn chằm chằm bóng lưng tiêu thất của Trường Bình, trong mắt hiện lên vài phần tàn khốc.

Là ai? Là ai đang phá hư triêu cục do trẫm khổ tâm bố trí?

……

Tin tức hoàng thượng xuất động quân đội tìm kiếm Phương Tranh rất nhanh liền truyền khắp kinh thành, các đại thần ngồi trong nhà hoảng loạn.

Trải qua Phan nghịch phản loạn, đám thần tử đã sớm bị thủ đoạn thiết huyết của hoàng thượng làm kinh hoàng, hôm nay Phương Tranh lại mất tích, thực sự là một sóng vừa bình, sóng khác lại tới. Triều đình, lại rơi vào một hồi hỗn loạn mới.

Thiên tử tức giận, máu chảy thành sông.

Không cần nghĩ ai cũng đều biết, sự mất tích của Phương Tranh khẳng định liên hệ tới bố cục thế lực mới trong triều đình, với địa vị hết sức quan trọng của Phương Tranh trong triều đình hiện nay, nếu như tìm không được hắn, có lẽ…Tìm được chỉ là thi thể của hắn, có thể tưởng tượng, hoàng thượng nổi giận sẽ làm cho bao nhiêu người chôn cùng.

Kinh thành, tại buổi chiều vốn đang yên lặng, rốt cục lần thứ hai sôi trào lên.

Lúc chạng vạng, rốt cục Ôn Sâm thần sắc kinh hoảng, thất tha thất thểu chạy vào hoàng cung, hướng hoàng thượng báo cáo một tin tức phi thường bất hạnh.

Thuộc hạ Ảnh Tử tại vùng ngoại ô phía bờ đông của sông Tần Hoài, tìm được một thi thể nam nhân, thi thể đã bị đao kiếm chém nát hoàn toàn thay đổi, trải qua cấm quân trực đêm hôm đó xác nhận, thi thể mặc quần áo, chính là quần áo Phương Tranh đã mặc khi ra khỏi cung đêm đó, hơn nữa xem hình thể và chiều cao, cụ thi thể nam nhân kia cực kỳ giống Phương Tranh.

“Chết…Đã chết?” Hoàng thượng như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt ngồi phịch lên ghế.

Ôn Sâm đè nén bi phẫn, thấp giọng nói: “Thi thể bên ngoài cửa tây cung, hoàng thượng nếu muốn nhận rõ một chút, vi thần liền gọi người mang đến…”

“Mang đến…mang hắn…tiến đến, trẫm, trẫm muốn tự mắt nhìn thấy…” Hoàng thượng hai mắt vô thần, trống rỗng nhìn chằm chằm phía trước, trong đại não hoàn toàn mờ mịt.

Ôn Sâm cung kính tuân mệnh.

Hoàng thượng ngồi trên ghế, trong tai chỉ truyền đến một mảnh ù ù.

Phương Tranh đã chết? Điều này sao có thể? Hắn…thế nào lại chết? Hắn trải qua thích khách ám sát, giữa thiên quân vạn mã xông ra thành, tiểu tử này đều sống được hảo hảo, vì sao lần này hắn không tránh thoát?

“Bệ…bệ hạ, Trường Bình công chúa điện hạ chẳng biết vì sao, cưỡi khoái mã xông vào cung, một đường khóc hô, thẳng đến tẩm cung…” Một gã tiểu thái giám vội vàng rối loạn bẩm báo.

Mật nhi, Mật nhi của trẫm…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx