Phương phủ tại kinh thành.
Vừa nghe tin ái tử bỏ mình, lại gặp được thi thể do Trường Bình mang từ trong cung về tới, Phương gia nhị lão kinh hoàng, hôn mê tại chỗ. Chúng người hầu rối ren một mảnh, mất không ít công phu cứu tỉnh nhị lão. Lúc nhị lão tỉnh lại, khóc lớn thất thanh, Phương gia ba đời chỉ có một nam đinh, nhị lão chỉ trông cậy vào Phương Tranh nối dõi tông đường cho Phương gia, không nghĩ tới tai họa bất ngờ, hôm nay nhận lấy kết cục kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, điều này làm sao không khiến cho nhị lão bi thống tận cùng? Trong tiếng khóc thảm, lại ngất lần nữa, toàn bộ đều được Trường Bình dự liệu trước, nên đã mang theo mấy tên thái y trong cung, lúc này mới cứu được nhị lão tỉnh lại.
Trường Bình đã không còn nước mắt để khóc, trong đôi mắt đỏ rực tràn ngập cừu hận, khi nhìn về bất luận kẻ nào cũng đều mang theo một cỗ vị đạo rét căm căm.
Yên Nhiên, Tiểu Lục và Phượng tỷ ba nàng vừa nghe tin tức Phương Tranh bị giết chết, Yên Nhiên ngất ngay trong phòng, Tiểu Lục và Phượng tỷ không dám tin tưởng, lo sợ bất an chạy ra hướng tiền viện Phương gia, sau khi nhìn thấy thi thể Phương Tranh nằm ngay giữa tiền viện, lúc này hai nàng mới triệt để tuyệt vọng. Đồng thời thất thanh khóc rống, tiếng khóc thật bi thương, thẳng như chim quyên khóc trong đêm đen, nghe thật đoạn trường đứt ruột.
Phương gia nhị lão quá bi thống, không thể ra mặt xử lý công việc, thiếu phu nhân và mấy vị thiếu phu nhân dự bị lại ngây người vây quanh thi thể thiếu gia, không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, trên dưới Phương gia nhất thời như mất đi chủ tâm cốt, bọn người hầu bi thống, cũng không biết làm sao mới tốt.
May sao Mập Mạp và Phùng Cừu Đao cùng nhau tới phúng điếu, nhìn thấy người trong Phương phủ hỏng mất, không còn ai làm chủ, thở dài, Mập Mạp và Phùng Cừu Đao hỗ trợ lo liệu tổ chức tang sự.
Rất nhanh, dưới sự chỉ huy của hai người, linh đường của Phương phủ đã được dựng lên, áo liệm quan tài cũng chuẩn bị thỏa đáng, thi thể Phương Tranh được tạm thời an trí sau hậu viện, theo phong tục, phải do người thân nhất lau rửa thân thể mới thay áo liệm, đưa vào quan tài.
“Tỷ tỷ, chúng ta…đi lau người cho phu quân, thay y phục…” Yên Nhiên khóc thút thít nói.
Trường Bình gật đầu, không nói một lời đứng dậy, mặt âm trầm, mang theo tam nữ đang tuyệt độ bi thống đi vào hậu viện.
Tình trạng của thi thể rất thê thảm, trên mặt bị chém nát nhừ, Trường Bình vừa nhìn thấy, trong lòng càng tăng thêm cừu hận, chúng nữ nhìn thấy tình trạng của phu quân, rốt cục lại òa khóc thành tiếng.
“Khóc cái gì! Lau khô nước mắt! Nhớ kỹ, phu quân không thích nhìn thấy chúng ta khóc! Chúng ta phải cười đưa tiễn phu quân một đoạn đường cuối cùng, sau đó chân trời góc biển, truy tra hung thủ sát hại phu quân chúng ta!” Trường Bình cắn răng, dùng sức lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng vành mắt nhịn không được lại đỏ.
“Ân!” Ba nàng kia mặt mang hận ý, đồng loạt gật đầu, rốt cục thu lại nước mắt.
Bốn nàng phối hợp cởi đi y phục trên thi thể, lõa lồ thân trên, trên thân hiện đầy vết thương, nhìn vết thương trí mạng nơi ngực, Tiểu Lục và Phượng tỷ lại một lần nữa rớt nước mắt.
“Di?” Trường Bình và cả Yên Nhiên cùng kinh ngạc kêu lên.
Tiểu Lục và Phượng tỷ ngẩn người, cùng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trường Bình và Yên Nhiên liếc nhau, phát hiện trong ánh mắt đối phương không ngờ có vài phần kinh ngạc và…vui mừng.
“Ngươi cũng phát hiện sao?” Trường Bình cùng Yên Nhiên phi thường ăn ý đồng thanh nói.
Tiểu Lục và Phượng tỷ nóng nảy: “Rốt cục là chuyện gì vậy?”
“Dấu răng!” Trường Bình và Yên Nhiên lại một lần nữa đồng thanh nói.
Yên Nhiên lau nước mắt, nói: “Tỷ tỷ, tỷ nói đi.”
Gương mặt Trường Bình vui mừng, nhìn Tiểu Lục và Phượng tỷ đang gấp đến độ rơi nước mắt, gật đầu nói: “Nếu như ta và Yên Nhiên muội muội phỏng đoán không sai, người này rất có khả năng không phải là phu quân của chúng ta.”
Tiểu Lục và Phượng tỷ nghe vậy mừng như điên, bất chấp lau nước mắt, gấp giọng truy vấn: “Rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
Trường Bình thở ra một hơi thoải mái, tựa hồ thở ra sự bi thống cả ngày, sự thương tâm cùng cừu hận nặng trịch trong lòng nàng.
Một lát, Trường Bình chậm rãi nói: “Các ngươi cùng phu quân còn chưa động phòng, nên chưa biết thôi, ta và Yên Nhiên muội lại biết, vai phải của phu quân có một vết sẹo hình dấu răng nhỏ, dấu răng đó…là ngày xưa chính ta cắn qua, lúc đó cắn rất mạnh, đã chảy cả máu…”
Đôi mắt xinh đẹp của Trường Bình dần dần mê ly, chìm đắm trong hồi ức ngọt ngào của ngày xưa.
“Khi đó phu quân còn chưa thích ta, hắn thích Yên Nhiên, thích Phượng tỷ, còn thích Tiểu Lục, nhưng hắn không hề đối tốt với ta, ta biết, hắn chán ghét nữ tử điêu ngoa dữ dằn, vì hắn, ta bắt đầu cùng nữ tử trong cung học nữ công gia chánh, nhưng vô luận ta mang cái giá công chúa phóng thấp ra sao, thậm chí tự tôn của một nữ tử cũng ném bỏ, chìu chuộng hắn hoàn toàn, lấy lòng hắn, nhưng tên hỗn đản vẫn không chịu nhìn thấy ta, có một ngày, ở bên ngoài ngự thư phòng, ta nói ngày mai đi Phương phủ tìm hắn, ai biết hắn lại nói hắn không rảnh, hắn muốn đi thăm Yên Nhiên, lúc đó ta bị chọc tức, nghĩ mình đặc biệt ủy khuất, không được quan tâm, nên tức giận ghé vào vai phải hắn liều mạng cắn một ngụm, làm hắn đau đến oa oa kêu to…”
Trường Bình nói tới đó, thổi phù một cái cười ra tiếng, nhưng trong mắt lại hàm chứa lệ ngân, xoa xoa, nước mắt vẫn cứ chảy ra, rất nhanh, trên mặt Trường Bình đã tràn đầy nước mắt.
Yên Nhiên vươn tay ôm Trường Bình, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Tỷ tỷ chớ nghĩ nhiều, kỳ thực phu quân…kể từ đó về sau đã nảy sinh tình ý với tỷ tỷ, không phải do hắn sợ chết, nếu như hắn không thương tỷ, dù là hoàng thượng có lấy đao gác lên cổ hắn, hắn cũng nhất định sẽ không đáp ứng cưới tỷ.”
Trường Bình cười cười, sau đó lại hừ một tiếng, cau chiếc mũi nhỏ khả ái, nói: “Hiếm lạ sao? Dám không cưới ta, ta sẽ lấy đao giết hắn! Miễn cho hắn sống trên đời gây tai họa cho nữ tử khác…”
Lấy lại bình tĩnh, Trường Bình chỉ vào xương bả vai phải của thi thể trước mặt, nhìn Tiểu Lục và Phượng tỷ còn đang mờ mịt nói: “Ngày trước ta cắn hắn ở chỗ này. Ta và Yên Nhiên đều biết, địa phương đó sau này còn để lại một vết sẹo rất sâu, vẫn chưa từng tan đi. Các ngươi nhìn cỗ thi thể này, vai phải trơn tuột, không hề vết thương, hơn nữa gương mặt hắn bị người cố ý dùng đao chém nhừ, ý đồ hung thủ cố tình lẫn lộn sự phán đoán của chúng ta, ta có thể khẳng định, cỗ thi thể này vốn không phải là phu quân của chúng ta!”
Tiểu Lục và Phượng tỷ nghe vậy vui mừng, Yên Nhiên cười nói: “Nếu cỗ thi thể này không phải là phu quân, nói như thế…”
Bốn nàng nhìn nhau cười, trong tiếng cười lộ ra vẻ hài lòng cực độ cùng thoải mái.
“Chúng ta nên sớm dự đoán được, với bản lĩnh của phu quân chúng ta, công phu chạy trốn đúng là đệ nhất thiên hạ…Ngày trước khi phản quân vào thành, trong thiên quân vạn mã vẫn để cho hắn không chút bị thương trà trộn trốn ra…Hôm nay có ai còn làm hại được hắn? Ha ha ha!” Trường Bình học theo dáng dấp đắc ý vênh váo của Phương Tranh, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, làm tam nữ cũng bật cười khanh khách không ngừng.
Sau khi cười xong, trong ánh mắt các nàng lại nổi lên vài phần lo lắng.
Nếu phu quân không sao, thì hắn đang ở đâu? Vì sao không trở về nhà? Chẳng lẽ đang lâm vào trong khốn cảnh nào đó?
Bộ dạng Trường Bình suy tư, tự nghĩ một hồi, đứng lên quát to: “Hủy toàn bộ linh đường cho ta! Đang tốt đẹp lại bày linh đường làm gì, quá xui! Phu quân hắn không sao! Người đâu, chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn vào cung! Yên Nhiên, thời gian khẩn cấp, muội đi gặp công công bà bà giải thích, ta tiến cung đi gặp phụ hoàng.”
Có câu nói “thức thời vụ là kẻ tuấn kiệt”, người nói được những lời này rất nhiều nhưng kẻ hiểu được để đi làm thì rất ít.
Nếu thức thời, thì đại biểu cho ngươi phải buông tha lợi ích và nguyên tắc ngươi vẫn đang kiên trì trước đó, ở trong hoàn cảnh xấu tìm kiếm một loại phương pháp thỏa hiệp và bảo toàn, ủy khuất sao? Đương nhiên ủy khuất, nhưng ngươi phải đi làm, từ xưa đến nay, bao nhiêu người muốn thành đại sự, ai lại không có thời gian thỏa hiệp lui nhượng? Trừ phi ngươi nghĩ muốn hợp lại cá chết lưới rách, sau đó làm giống như Sở Bá Vương dùng một loại phương thức bi tráng rút kiếm cắt cổ tại bờ sông Ô Giang, thuận tiện còn bồi cả tính mạng của người vợ đẹp.
Phương Tranh đương nhiên là một người thức thời, điều này không cần người khác dạy, hắn trời sinh đã có loại này bản lĩnh. Hơn nữa với kinh nghiệm nhấp nhô khi xuyên qua của hắn, hắn hình như chỉ một mực làm mỗi việc thức thời này mà thôi, đã quen thì dễ làm, có thể nói là nhân vật kiệt xuất trong những kẻ tuấn kiệt.
Hắn sợ đau, nhưng hắn càng sợ chết, cho nên sau khi cân nhắc…thì tự mình tình nguyện cho đám thổ phỉ đánh một trận.
Thổ phỉ đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, hoảng động nắm tay lớn, cười nhe răng vây quanh, đem bầu trời trên đỉnh đầu Phương Tranh che kín…Tình cảnh này nhìn có chút quen mắt, lần trước xem một đám lưu manh đánh nhau trên đường, cuối cùng hình như Phương Tranh cũng bị một đám lưu manh vây quanh như thế, khác nhau chính là, lần trước còn có một sát thủ ca ca, chạy tới cứu mình, lúc này đích thật là kêu trời không ứng kêu đất mất linh…
Phương Tranh sợ hãi nhìn chăm chú vào nắm tay đang giơ cao của mọi người, cách đầu hắn càng ngày càng gần, vốn dự định cam chịu bị bọn họ đánh cho một trận, hiện tại Phương Tranh bỗng nhiên có chút hối hận. Nhiều hán tử tinh tráng như vậy, nhiều nắm tay lớn như vậy, dù là mỗi người chỉ đánh một quyền, đến cuối cùng sợ rằng cũng sẽ hết thở nổi…
Không chịu được bầu không khí sợ hãi áp lực, trong tiếng cười của mọi người, rốt cục Phương Tranh sợ đến quát to một tiếng. Hai tay ôm đầu, lập tức tách khỏi hai người trước mặt, chạy ra ngoài phòng, vừa chạy vừa kinh khủng hô to: “Các vị anh hùng, ta sai rồi! Đừng kéo cũng đừng đánh, tại hạ sợ đau…Chúng ta từ từ giảng đạo lý không được sao?”
Đám thổ phỉ sửng sốt, sau đó liền đuổi theo. Nghe được Phương Tranh nói, đều cười ha ha. Người này có phải trong đầu có bệnh? Muốn giảng đạo lý với đám thổ phỉ giết người cướp của, trên đời này còn có chuyện gì đáng cười hơn không?
Sau tiếng cười của đám thổ phỉ, hơn mười người xông lên phía trước, đuổi theo Phương Tranh, nhất thời Phương Tranh cũng không lo được nhiều như vậy nữa, giống như một con ruồi, canh chỗ ít người mà lủi tới, lại giống như cá chạch linh hoạt, chúng thổ phỉ tuy rằng nhiều người, trong chốc lát cũng không bắt được hắn.
Phương Tranh vừa chạy vừa lau nước mắt, bi phẫn tột đỉnh, con mẹ nó ta chọc phải ai vậy? Đang làm quan thật tốt ở kinh thành, đang làm đại thiếu gia của ta, ngày lành đang trôi qua, bị một cây gậy đánh lén, thế nào lại rơi vào hoàn cảnh này? Tìm ai nói lý lẽ đây?
Chúng thổ phỉ thấy đã lâu vẫn bắt không được hắn, không khỏi tức giận đến oa oa kêu to, trong mắt đại hán dẫn đầu chợt lóe hung quang, bạo tàn hét lớn: “Tìm tên gia hỏa, bắt hắn lại! Con mẹ nó! Con tin này ta từ bỏ! Kéo hắn ra!”
Phương Tranh chạy quanh tránh trái tránh phải hơn mười căn nhà gỗ trên bãi đất trống chơi trò trốn tìm với bọn họ, đang cách đại hán kia không xa, nghe được đại hán nói như thế, thần sắc Phương Tranh kinh hãi, vừa thở hổn hển vừa ẩn núp sự lùng bắt của đám thổ phỉ, vừa hướng đại hán oa oa hô lớn: “Đừng…Đừng xung động! Xung động là ma quỷ! Bạc…Bạc đó! Ngẫm lại bạc trắng bóng!”
Vì cho rằng tính mạng không nguy hiểm, nhưng Phương Tranh lại thêm một lần phỏng đoán sai lầm tính cách tàn bạo ngang ngược của đám thổ phỉ, trong mắt bọn hắn, mạng người đặc biệt là mạng của con tin, vốn không là gì, thay lời nói khác, con tin như hắn đám thổ phỉ cũng không cần thiết phải có, cùng lắm thì giết ngươi, các huynh đệ lại đi tìm con tin khác là được.
Đại hán nhìn Phương Tranh chật vật chạy trốn, cười lạnh nói: “Bạc đúng là thứ tốt, nhưng lão tử nhìn ngươi không vừa mắt, không cần bạc! Các huynh đệ, bắt hắn lại, giết chết hắn, con mẹ nó!”
Đại hán có thể là một đầu mục trong ổ cướp, lời nói tương đối có uy tín, đám thổ phỉ nghe vậy gào thét rút ra đao thương, kiếm, chủy thủ, đủ loại binh khí tùy thân, cái gì đều có, Phương Tranh lơ đãng quay đầu lại, thậm chí thấy luôn cả phương thiên họa kích, kháo, là phương thiên họa kích a! Đám thổ phỉ này có giá trị vũ lực cao như vậy sao?
Lúc này Phương Tranh có muốn khóc cũng không được nữa, sớm biết đám thổ phỉ này không thích kết giao bằng hữu với người khác, dù là ta có đói bụng chết cũng không chạy vào kiếm bữa cơm ăn. Hiện tại làm sao bây giờ? Bốn phía bị thổ phỉ vây quanh, giơ cao đủ loại binh khí, giống như một đám mèo già đùa giỡn chuột, vây bắt Phương Tranh cười lên khặc khặc quái dị, nhưng sát khí trong mắt bọn họ nói cho Phương Tranh, bọn họ cũng không hề nói giỡn, chỉ cần bắt được hắn, thì sẽ xác định giết hắn, dù là thần tiên cũng không thể cứu sống…
Hắn có ý định nói ra thân phận của mình là mệnh quan triều đình, dùng nó làm lợi thế bảo đảm mạng sống, có thể làm cho bọn họ kinh sợ, hoặc dùng thân phận cho bọn họ đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa, nhưng Phương Tranh nghĩ lại cũng không thể nói ra, đám thổ phỉ giết người không chớp mắt này nếu biết mình làm quan, sợ rằng càng phát nặng sát khí, kiên định quyết tâm giết người diệt khẩu, ân, điều này cũng không thể nói, không thể làm.
Phương Tranh vừa sợ hãi vừa chạy trốn chung quanh, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm kêu to oa oa, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, muốn tìm ra một phương pháp có thể bảo mạng, mong tránh thoát một kiếp.
Dưới tình thế cấp bách, Phương Tranh nhìn thấy hồ nước gần nhà gỗ, hồ nước kỳ thực cũng không lớn, nhiều lắm giống như một cái ao, lúc này bốn bề đều là truy binh, chỉ có hồ nước không bóng người, làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ? Nhảy xuống trước, vô luận thế nào trước tiên phải giữ mạng rồi hãy nói, sau khi bơi tới bờ bên kia thì lại chạy xuống núi, về phần những lời của tên râu mép nói về bẫy rập gì đó, nhất thời Phương Tranh cũng đành phải làm, chạy xuống chân núi cố gắng một chút có lẽ thoát được, nếu còn ở lại chỗ này thì trăm phần trăm chết định rồi. Thay đổi là ngươi, ngươi tuyển thế nào?
Gã râu quai nón đứng yên nhìn Phương Tranh chạy trốn trối chết, trên mặt hiện lên dáng tươi cười vui vẻ, vỗ bụng bĩu môi giống như đang nhìn kịch vui.
Đại hán liếc mắt nhìn hắn, cả giận nói: “Ngươi cười cái gì? Tên ngu ngốc, còn không hỗ trợ truy? Đuổi theo làm thịt tên tiểu tử này!”
Gã râu quai nón lắc đầu nói: “Không được, đương gia có nói với ta, người nọ là do đương gia cứu lại từ tay Tuấn ca nhi, đương gia nói không được hại mạng hắn, giữ lại hữu dụng…”
Đại hán trợn to mắt nói: “Đương gia nói qua như vậy? Ngươi đúng là thằng ngu! Con mẹ nó sao không nói sớm? Ai! Trở về! Trở về! Đều trở về, người này không giết được…”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe phác thông một tiếng, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Phương Tranh dùng một loại tư thế dứt khoát kiên quyết, nghĩa vô phản cố vừa…vừa nhảy vào trong hồ.
Chúng thổ phỉ thấy thế khẩn trương, đều đứng trên bờ gọi lớn, con tin do đương gia bắt tới nếu lại chạy mất trong tầm mắt bọn họ, bọn họ còn mặt mũi nào đi gặp đương gia? Có mấy người tay chân lanh lợi đã bắt đầu cởi bỏ áo, dự định bắt Phương Tranh trở về, còn có người không nói lời nào, liền chạy đi, chuẩn bị đi đường vòng bờ hồ chạy qua bên đối diện ôm cây đợi thỏ, mười mấy tên thổ phỉ nhất thời phá hỏng, chỉ có gã râu quai nón hồn nhiên không cảm giác, mở to miệng cười.
Phương Tranh nhảy xuống nước còn nhanh hơn lúc bỏ chạy, trong lúc nhất thời không ngờ đã trôi ra xa mấy trượng, sau đó nhìn thấy đám thổ phỉ đứng trên bờ la to, Phương Tranh nhịn không được đắc ý cười, bắt đi, tới bắt ta đi, lão tử chỉ cần bơi tới bờ bên kia, thì đã chạy thoát, trở lại kinh thành điều binh khiển tướng, diệt đám vương bát đản các ngươi!
Phương Tranh vui vẻ lướt trong nước, vô cùng đắc ý không lời nào diễn tả. Ai, đừng nói nha, bơi lội thật đúng là đã ghiền, thảo nào nhiều người không có việc gì làm thì thích đi bơi. Quả nhiên rất có ý nghĩa, sau này mình cũng nên học thêm một chút, có thêm được một môn kỹ năng sống sót. Đối với chính mình mới có lợi, nhiều nghề không khổ thân, tương lai cố gắng còn dùng tới…
….
…..
Bơi? Còn đang trôi, Phương Tranh bỗng nhiên tỉnh dậy. Đúng vậy, ta không biết bơi nha! Thế nào có thể trôi ra xa như vậy?
Nhìn lại, chính bản thân đã bơi tới giữa hồ rồi. Sắc mặt Phương Tranh nhất thời trở nên trắng bệch, vui đùa chơi lớn quá a? Còn chưa kịp ngẫm nghĩ, trong lòng hoảng hốt, Phương Tranh liền không tự chủ được chìm xuống dưới.
Phương Tranh sợ đến mức tay chân liên tục quẫy mạnh trong nước, hoa chân múa tay, đầu thỉnh thoảng trồi lên mặt nước. Đám thổ phỉ đang tranh thủ thời gian biểu tình kinh ngạc nhìn tới, xa xa nhìn lại, tựa như hắn đang tạo hình bơi lội trong hồ, động tác tràn ngập mỹ cảm, ngôn ngữ tay chân phát huy tới cực hạn…
“Tiểu tử này đang khiêu khích chúng ta đó sao?” Đầu mục thổ phỉ nhìn chằm chằm Phương Tranh ở trong hồ đang phất tay giống như đang thị uy, oán hận nhổ ra ngụm nước bọt, cắn răng âm trầm sâm sâm nói.
“Đúng rồi, tưởng bơi là giỏi sao? Lão tử cũng biết!” Một gã thổ phỉ học hình dạng của tên đầu mục, cũng oán hận phun ra ngụm nước bọt.
“Đừng có mà nói mạnh miệng, đầu óc ngu ngốc, giống như một cái bánh mít đặc, Hồ Lão Tam, không phải lão tử khinh thường ngươi, ngươi ở trong nước tuyệt không làm ra được trò này!” Một tên thổ phỉ khác không chút khách khí đá hắn hạ đài.
Hồ Lão Tam nghe vậy cứng lại, lại liếc mắt nhìn Phương Tranh vẫn đang ở giữa hồ liên tục làm ra động tác lắc lư với yêu cầu cao độ. Hắn phẫn nộ hừ một tiếng, không nói chuyện, trong lòng xem như cam bái hạ phong.
Chúng thổ phỉ nhìn thấy Phương Tranh đang ở trong hoàn cảnh bốn bề thọ địch, không ngờ còn dám hướng bọn họ làm ra điệu bộ kiêu ngạo như vậy, không khỏi giận tím mặt, tâm trạng cũng vì kỹ năng bơi cao siêu thành thạo của Phương Tranh mà bội phục không ngớt.
Trên đời này có rất nhiều hiểu lầm, mà hiện tại sự hiểu lầm này đã làm Phương Tranh sắp chết.
Phương Tranh chỉ cảm thấy cả người càng ngày càng vô lực. Biên độ phất tay cầu cứu cũng càng ngày càng nhỏ, hồ nước cực lạnh không ngừng từ trong miệng mũi hắn chui vào, trong đầu Phương Tranh đã trống rỗng.
Xong! Thiếu gia ta anh hùng một đời, chưa đầy hai mươi tuổi đã trở thành con rể của hoàng đế, trọng thần trong triều, tay nắm quyền cao, trong nhà có kiều thê, không nghĩ tới hôm nay lại bị chết uất ức như thế này, trời không giúp ta!
Đám vương bát đản trên bờ lẽ nào cứ như thế nhìn ta chết đuối sao?
Liều mạng với hơi thở cuối cùng, tay chân Phương Tranh vẫy vùng toát đầu lên mặt nước, kiệt sức khàn giọng hét lớn một tiếng: “Cứu…mạng…nha! Lão tử…cô lỗ cô lỗ…con tin! Các ngươi có thể nào…cô lỗ cô lỗ…chẳng chịu trách nhiệm…cô lỗ cô lỗ…đến nha môn…cô lỗ cô lỗ…tố cáo các ngươi…”
Thanh âm thê lương, giọng nói tuyệt vọng, dường như gặp phải tao ngộ bi thảm nhất trong đời người, làm đám thổ phỉ trên bờ ngạc nhiên biến sắc.
Đầu mục thổ phỉ sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười, hung hăng xì một tiếng khinh miệt: “Con mẹ nó! Lão tử còn tưởng hắn là tiểu bạch long trong nước, náo loạn nửa ngày lại là một phế vật không biết bơi! Vài người xuống dưới, chụp lại tiểu tử! Mất cả hứng, phi!”
Mấy gã thổ phỉ biết bơi nghe vậy, hỉ hả hướng trong hồ lặn xuống, nhanh chóng bơi tới chỗ Phương Tranh.
Đám thổ phỉ nhìn động tác giãy dụa của Phương Tranh giữa hồ càng ngày càng yếu, sau đó chậm rãi chìm xuống đáy hồ, dần dần cả người liền biến mất ở trên mặt hồ, ngay sau đó, người chết đuối dường như không cam lòng, giãy dụa vươn một tay lên mặt hồ, chúng thổ phỉ vừa thấy, con mẹ nó, quá hồi hộp!
Bọn họ nhìn thấy bàn tay kia huy giữa không trung, lại hung hăng hướng đám thổ phỉ trên bờ khoa tay múa chân một chút đưa ra ngón giữa, cuối cùng vô lực chìm xuống, như đã tận lực, như bó đuốc cháy thành tro…
@by txiuqw4