sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 201: Ổ Cướp Nội Chiến

“Tên cẩu dưỡng, có phải lại muốn mời chào chúng ta nhập vào ổ hắn, hợp thành một, độc chiếm?”

Thổ phỉ gật đầu nói: “Đúng vậy, còn thỉnh đương gia định đoạt.”

Nữ trùm thổ phỉ xì một tiếng khinh miệt, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất. Phương Tranh không đành lòng nhìn thấy nghiêng đầu qua chỗ khác, thật quá khó coi, một nữ nhân đẹp như thế, không ngờ lại có tính tình như vậy, thật sự là một loại phá hư đối với sự vật tốt đẹp.

“Tên Dương Thuận Đức này năm ngoái gạt lão nương lên núi của hắn, sự tình nói không xong còn muốn dùng sức mạnh lưu lại lão nương, cũng may thân thủ lão nương không tệ, cho nên mới thoát khỏi tay hắn. Năm nay hắn còn không biết xấu hổ đến bái sơn? Đám vương bát đản các ngươi vì sao để hắn chạy đi?” Nữ trùm thổ phỉ nghiến răng nghiến lợi nói.

Câu nói làm đám thổ phỉ do dự một thoáng, lại nhìn mọi người, tên kia lúng túng nói: “Đương gia, kỳ thực…kỳ thực điều kiện của Dương đại đương gia không tệ, sao đương gia không suy nghĩ một chút?”

Nữ trùm thổ phỉ ngẩn người, nàng hiển nhiên không ngờ tới tên thủ hạ này lại nói giúp cho tên họ Dương kia.

Con mắt của nàng khép lại thành đường thẳng, trong ánh mắt lộ ra vài phần sát khí, tràn ngập ý tứ nguy hiểm. Nhưng giọng nói của nàng lại thật ôn nhu bình thản thậm chí còn mang theo vài phần mềm mại đáng yêu đến tận xương.

“Tôn Hữu Vọng, Dương đại đương gia nói điều kiện gì vậy?”

Tôn Hữu Vọng dưới ánh mắt nhìn kỹ của nữ trùm thổ phỉ, gian nan nuốt nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống tới, cả người không tự chủ được hơi run lên vài lần, rốt cục lắp bắp mở miệng nói: “Dương đại đương gia nói, nếu đương gia chịu mang theo các huynh đệ lên núi hắn, nhập vào ổ hắn, nhị đương gia Nhị Long sơn sẽ giao cho ngươi, các huynh đệ chúng ta lên Nhị Long sơn, mỗi người trước tiên cấp hai trăm lượng bạc làm lễ gặp mặt, còn có…còn có…”

“Còn có cái gì? Cứ nói ra hết đi.” Nữ trùm thổ phỉ nở nụ cười, đôi mắt hạnh kiều mị nhìn Tôn Hữu Vọng, phảng phất giống như đang chuyên chú nhìn tình nhân trong lòng mình.

Tôn Hữu Vọng hiển nhiên bị biểu tình của nữ trùm thổ phỉ làm ngây ra, cả người run run vài cái, cắn răng rốt cục run giọng nói: “Còn có, Dương đại đương gia nói, nếu như chịu vào núi của hắn, sau này các huynh đệ làm buôn bán không bị hạn chế, hơn nữa hơn hai trăm huynh đệ chúng ta sẽ được hưởng phân nửa, bốn trăm người của họ chỉ hưởng nửa còn lại.”

Nữ trùm thổ phỉ nghe vậy, giật mình nghiêng người, lập tức bỗng nhiên cười ha ha: “Họ Dương thật đúng là chuyên gia. Sau này các ngươi lên núi của hắn, làm buôn bán dĩ nhiên không cần kiêng kỵ, có thể cướp tiền lại cướp sắc, nhưng thật ra so với quy củ ta lập ra rộng thùng thình hơn rất nhiều, thứ quái điểu dưới khố rốt cục có thể thoải mái chơi nữ nhân, thảo nào…” Mắt hạnh của nữ trùm thổ phỉ đảo qua, âm u liếc mắt nhìn chúng thổ phỉ, đám thổ phỉ cũng có người ngang nhiên đón lấy ánh mắt của nàng, có người chột dạ cúi đầu, biểu tình hoàn toàn khác nhau, vạn phần phức tạp.

Phương Tranh thờ ơ lạnh nhạt, trong ngực thở dài, lão tử sao lại gặp vận xấu gì đây? Đi chỗ nào cũng gặp phải chuyện câu tâm đấu giác( tranh đấu mưu kế), mắt sáng vừa nhìn thấy tình huống liền xem hiểu ngay, đám thổ phỉ này đang nội chiến, hơn nữa theo tình thế, tựa hồ vị trí của vị nữ trùm thổ phỉ này ngồi không quá ổn. Bởi vì Phương Tranh nhìn thấy đám thổ phỉ có hơn phân nửa trong lòng có quỷ cúi đầu hoặc nhìn nơi khác, những người này tất nhiên là bị vị đại đương gia của Nhị Long sơn âm thầm thu mua.

Trong triều tranh quyền đấu thế thì cũng thôi, không nghĩ tới tại khe núi mà cả loài chim cũng không thèm sinh sản này, đám thổ phỉ chỉ vì một chút tiểu lợi như thế, cũng bắt đầu nội đấu, Phương Tranh hoài nghi có phải mình là tai tinh trong truyền thuyết hay không, đi tới đâu cũng đem vận xấu đưa đến đó, cứ như vậy lại bị cuốn vào một hồi tranh đấu, nhân sĩ xuyên qua mệnh khổ a! Ông trời thật sự không cho ta được yên tĩnh một chút sao?

Nữ trùm thổ phỉ đem biểu tình của bọn thổ phỉ thu hết vào đáy mắt, sau đó âm trầm sâm sâm nói: “Các ngươi thì sao? Các ngươi không phải cũng cùng một ý tứ như Tôn Hữu Vọng? Đều muốn gia nhập vào đỉnh núi của họ Dương, thuần phục dưới cờ của họ Dương kia?”

Trầm mặc, tiền sảnh rơi vào sự trầm mặc như cõi chết.

Chúng thổ phỉ nhìn nhau, có mấy người nghĩ muốn đứng ra nói gì đó, nhìn thấy ánh mắt lộ sát khí của nữ trùm thổ phỉ, mấp máy môi, lại ủ rũ ngậm miệng lại.

Sau đó một tên thổ phỉ trên mặt có vệt sẹo đao dữ tợn nhảy đi ra, lớn tiếng nói: “Thanh Long sơn chúng ta mở núi hơn ba mươi năm, cơ nghiệp không lớn. Nhưng ngày xưa do La lão đương gia mang theo lão huynh đệ tân tân khổ khổ đánh hạ, ngày tháng của các huynh đệ tuy nói không được thích ý như tên cẩu tử của Nhị Long sơn, nhưng lão đương gia cũng không bạc đãi chúng ta, chúng ta không thiếu áo cơm, rượu thịt đầy đủ, đồ châu báu cướp tới đều phân chia công bình, tâm phục khẩu phục, đương gia xem chúng ta như huynh đệ của mình, chúng ta cũng không thể làm bạch nhãn lang( kẻ vô tình)! Con mẹ nó ai nghĩ phản bội đương gia đi liếm chân của họ Dương Nhị Long sơn, lão tử Đao Ba Kiểm là người đầu tiên không đáp ứng!”

Lời vừa nói ra, trong chúng thổ phỉ đứng ra sáu bảy mươi người, đều lớn tiếng phụ họa, lại ngang nhiên đi ra vài bước, đứng ngay phía sau nữ trùm thổ phỉ, để biểu lộ lập trường rõ ràng của bọn họ.

Nữ trùm thổ phỉ thấy thế, trong đôi mắt sát khí hiện lên vài phần vui mừng, mỉm cười liếc mắt nhìn tên mặt thẹo, thản nhiên nói: “Đao Ba, lão nương không nhìn lầm người, ngươi là huynh đệ tốt!”

Đao Ba Kiểm hiển nhiên không phải là một người giỏi về ăn nói, vừa rồi nói chuyện cũng do tình thế bắt buộc nghe được nữ trùm thổ phỉ tán dương hắn, tên mặt thẹo hưng phấn đến gương mặt hơi đỏ lên, ngại ngùng lắc đầu. Hàm hậu nhếch môi cười, cái gì cũng chưa nói.

Nữ trùm thổ phỉ quay đầu quét mắt nhìn hơn một trăm thổ phỉ còn lại thản nhiên nói: “Xem ra hơn một trăm vị huynh đệ đây là muốn thay một đỉnh núi khác để phát tài rồi?”

Tôn Hữu Vọng do dự một chút, nhìn hơn một trăm thổ phỉ, cuối cùng cắn răng nói: “Đương gia, đừng trách ta nói thẳng, Thanh Long sơn xác thực là cơ nghiệp ngày trước La lão đương nhiên đánh hạ, ngươi là nữ nhi của hắn, con thừa kế nghiệp cha thì các huynh đệ chúng ta đều không phản đối. Mà quy củ do ngươi lập cũng thật quá nghiêm khắc! Những huynh đệ chúng ta đều là người đến sau khi La lão đương gia đánh hạ cơ nghiệp này, chỉ cầu đơn giản là bữa cơm no. Phát chút tiền tài, mà khi ngươi làm đương gia lại ra nhiều quy củ như vậy, cướp tài không cướp mạng, giật tiền không cướp sắc, người già phụ nữ và trẻ em không cướp, người có người già trưởng bối cần phụng dưỡng cũng không cướp, nhà có vợ con cũng không cướp, đương gia, chúng ta là thổ phỉ, là sơn tặc. Chứ không phải tài chủ đang mở nhà từ thiện! Chiếu quy củ của ngươi mà làm, hôm nay còn có thứ gì chúng ta có thể cướp được? Các huynh đệ chẳng lẽ đều phải chết đói? Ngươi biết năm ngoái các huynh đệ Thanh Long sơn chúng ta tổng cộng có được bao nhiêu bạc không? Năm mươi lượng! Một năm chỉ làm được ba chuyến buôn bán! Chút bạc ấy chúng ta xuống thị trấn dưới chân núi đánh bạc một ván thôi đã hết sạch! Đương gia đừng trách các huynh đệ phản bội ngươi, nếu ngươi đáp ứng đem những quy củ này phế đi, Tôn Hữu Vọng ta là người thứ nhất phục ngươi! Nếu không phải ở lại Thanh Long sơn thật sự là hỗn không nổi nữa, con mẹ nó có ai nguyện ý đi liếm chân họ Dương kia?”

Lúc này Phương Tranh đã hiểu được đại khái sự tình.

Nguyên lai con quỷ nhỏ này còn có lương tâm. Lập ra những quy củ này quả thực so với luật pháp của triều đình càng nhân tính hóa, thuộc về đại biểu điển hình của câu “đạo cũng có đường đạo”. Nhất ở thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu này, đám thổ phỉ chỉ mong kiếm lợi lại đi lập xuống những quy củ này quả thật không phải là một chuyện tốt. Dám lên núi làm ăn cướp đều là người vô pháp vô thiên, là những tên vong mạng giết người như ngóe, hỗn đến mức như bọn họ, từ lâu đã không xem trọng tính mạng, thầm nghĩ trước khi chưa chết phải thỏa thích hưởng thụ sinh hoạt, cướp tới tiền tài mỹ nữ, đi đánh bạc, trong mắt bọn họ chỉ có nữ nhân và bạc tiền, về phần nghĩa khí sao, bọn họ đều không phải là không có, nhưng nghĩa khí có thể xem như cơm ăn no bụng được sao? Không có nữ nhân ôm ấp, dĩ nhiên đến mức này thì phải nội chiến, nguyên nhân bản chất chính là lợi ích quá ít.

Tôn Hữu Vọng nói xong, những thổ phỉ muốn rời núi đều lớn tiếng phụ họa.

Những người tận trung đứng sau lưng nữ trùm thổ phỉ không chút nào tỏ ra yếu kém, đều chửi ầm đối phương bất trung bất nghĩa. Hai bên chia rõ phân minh, đầy mùi vị giương cung bạt kiếm, ổ cướp đã rơi vào tình thế căng thẳng như sắp sống mái với nhau.

Gương mặt của nữ trùm thổ phỉ xẹt qua thần sắc giận dữ, vươn bàn tay, lơ đãng vuốt mái tóc, sau đó bỗng nhiên hướng Tôn Hữu Vọng cười quyến rũ.

“Tôn Hữu Vọng, ngươi lên núi đã hơn ba năm phải không? Thường ngày ta có từng bạc đãi ngươi?”

Trên mặt Tôn Hữu Vọng hiện lên một tia áy náy, lắc đầu nói: “Đương gia đối với ta không tệ, như huynh đệ ruột thịt của mình, có chuyến buôn bán nào ngươi cũng là người phân bạc ít nhất, làm lụng vất vả nhưng lại đạt được kém nhất, ta có lỗi với ngươi.”

Nữ trùm thổ phỉ nở nụ cười, dung nhan tươi đẹp phóng xuất ra dáng tươi cười mị hoặc, làm toàn bộ đám thổ phỉ đều nhịn không được thần tình ngẩn ngơ.

Nữ trùm thổ phỉ vừa cười vừa thản nhiên nói: “Ta không trách ngươi, người có ý chí, ta không miễn cưỡng, nhưng núi có quy củ, nếu muốn rời khỏi núi, phải trả giá hết mình.”

Nữ trùm thổ phỉ vừa nói chuyện, thân hình lại không hề dự triệu phi thân bay lên, nhanh như thiểm điện nhắm thẳng Tôn Hữu Vọng, bàn tay trống trơn chợt hiện ra một đạo hàn mang, trực thẳng cổ họng Tôn Hữu Vọng.

Tôn Hữu Vọng thấy thế kinh hãi, hai chân nhún mạnh lui nhanh ra sau vài chục bước, nhưng hàn mang trong tay nữ trùm thổ phỉ lại từng bước ép sát, dường như con rắn độc ẩn trong bãi cỏ đang nhìn thẳng con mồi, chưa chút nào thả lỏng, bất luận Tôn Hữu Vọng làm sao né tránh, hàn mang thủy chung vẫn ở ngay cổ họng của hắn.

Thân thủ của Tôn Hữu Vọng cũng không tệ, tránh né thối lui, không ngờ dùng một khoảnh khắc nữ trùm thổ phỉ nghiêng người kịp lấy ra binh khí, sau đó dồn khí đan điền, chân lực hướng ra phía trước, theo một tiếng thanh thúy như sắt đá giao nhau, nữ trùm thổ phỉ nhất thời lui ngược ra sau trở lại, vẫn đứng ở địa phương kia không nhúc nhích.

Phương Tranh hiếu kỳ đánh giá tay nàng, phát hiện tay nàng trống không, kỳ quái, binh khí của nàng giấu ở nơi nào?

Đánh không trúng, toàn thân trở ra. Nữ trùm thổ phỉ ra vẻ tùy ý vỗ vỗ tay, gương mặt cười quyến rũ đến dị thường, trong lòng Phương Tranh không khỏi rùng mình, con quỷ nhỏ này đúng là không phải người lương thiện, trong lúc cười nói lại xuất kỳ bất ý ra tay muốn lấy tính mạng người ta, chiếm hết tiên cơ. Phát hiện một chiêu không thể chế địch, lại quả đoán lui trở lại, chưa chút nào tham công liều lĩnh, xuất thủ sắc bén, thủ đoạn hung ác, tâm kế sâu trầm, thật sự là người cực sợ, lợi hại! Chẳng lẽ đây là cách sinh tồn trong ổ cướp?

Tôn Hữu Vọng trải qua kinh hãi mới giật mình kịp thời đối chiêu, trên mặt toát mồ hôi, chỉ vào nữ trùm thổ phỉ cả giận nói: “Đương gia, ta nói đều là vì các huynh đệ, ngươi làm sao có thể nói hạ sát thủ liền hạ sát thủ? Lẽ nào ngươi liền tuyệt không niệm tình thủ túc hay sao?”

Nữ trùm thổ phỉ không có việc gì chậm rãi vuốt lại mái tóc thản nhiên nói: “Ngươi đã làm phản rời núi, có thể nào tính là huynh đệ của ta? Ngươi là hiểu rõ, đối đãi địch nhân, ta từ trước tới nay sẽ không nương tay.”

Sắc mặt Tôn Hữu Vọng co quắp một chút, lập tức nhe răng cười nói: “Nếu đương gia xé rách da mặt trước, như vậy đừng trách huynh đệ ta đắc tội! Dương đại đương gia nói, nếu như đương gia không đáp ứng gia nhập núi của hắn, liền muốn huynh đệ chúng ta hợp lực bắt ngươi, đưa lên Nhị Long sơn!”

Nữ trùm thổ phỉ ngửa mặt lên trời cười to, sau đó đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Tôn Hữu Vọng, lãnh liệt nói: “Vậy ngươi cứ thử xem đi. Tôn Hữu Vọng, đừng nói lão nương khinh thường ngươi, ngươi không có bổn sự này!”

Tình thế đã đến mức không thể cứu vãn, hai bên đều rút ra binh khí, lập tức tản ra, hai phương nhân mã hàng rào phân minh giằng co, hôm qua là những thổ phỉ huynh đệ còn cùng nhau uống rượu say sưa, hiện tại lại chia làm hai trận doanh, một trận nội chiến sống mái ngươi chết ta sống không sao tránh được.

Phương Tranh xấu hổ đứng ngay trung gian hai phương đang giằng co, hắn nghĩ rất sợ hãi, rất muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng hắn không dám, hiện tại ngay cả động hắn cũng không dám động một chút, rất sợ động tác của hắn biến thành đạo hỏa lực và súng lệnh khiến cho hai phương sống mái lẫn nhau.

Kỳ thực đám thổ phi nội chiến lẫn nhau vốn không liên quan gì tới hắn, nói thẳng, hắn không có chút hảo cảm đối với bất luận kẻ nào trong ổ cướp này, bọn họ chiến đấu với nhau bị thương hay chết bao nhiêu cũng không có gì đáng nói, hay nhất tất cả đều chết sạch, còn bản thân hắn thì có thể nghênh ngang xuống núi.

Nhưng hiện tại tình thế thật sự là rất quỷ dị, quỷ dị đến mức Phương Tranh cũng nhịn không được nghĩ muốn chỉ vào ông trời mà chửi ầm lên.

Nguyên nhân quỷ dị đến từ vị trí Phương Tranh đang đứng.

Đám thổ phỉ vừa tản ra, hiện tại ở trong tiền sảnh chia làm hai phương đối địch mỗi bên chiếm phân nửa địa phương, ở giữa chừa ra một khoảng đất trống vuông vắn, binh khí trong tay mọi người đều chỉ vào đối phương.

Nhưng mà vị trí Phương Tranh đang đứng nằm vừa lúc nơi khoảnh đất trống kia, hơn nữa hắn còn đứng ngay trung gian, binh khí của hai bên đều chỉ về phía hắn, thay đổi ngươi là Phương Tranh, ngươi sẽ làm sao?

Tưởng tượng một chút, hơn trăm thanh binh khí chỉ vào hắn, song phương đại chiến hết sức căng thẳng, nhất định sẽ xông vào nhau, tự nhiên Phương Tranh đứng ngay giữa, nói cách khác, không ra điều gì ngoài ý muốn, hắn sẽ là người thứ nhất nếm đao, điều này không quan hệ đến lập trường của hắn, chỉ quan hệ đến vị trí hắn đứng, ta oan uổng! Ta oan muốn chết! Con mẹ nó ta trêu ai chọc ai vậy? Phương Tranh thương cảm đứng ngay chỗ đất trống, giống như một con cừu nhỏ bị đàn sói nhìn chằm chằm, vô tội mà lo sợ bất an, trong tiền sảnh không ai nói chuyện, đôi tay mạnh mẽ đầy sát khí, gắt gao nắm chặt vũ khí, làm cho người ta hít thở không thông, mùi thuốc súng trong không khí dị thường nồng nặc, chỉ cần một mồi lửa nhỏ xíu, toàn bộ liền nổ bạo.

Cả người Phương Tranh như bị bệnh sốt rét, sắc mặt tái nhợt. Lớp áo phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, Phương Tranh bỗng nhiên cảm thấy đây là khoảnh khắc hung hiểm nhất kể từ khi hắn xuyên qua, bởi vì hiện tại hắn cảm thấy trên mặt rất ngứa, rất muốn đưa tay lên gãi…Đương nhiên, hắn biết hiện tại không thể động, có ngứa bao nhiêu cũng phải chịu đựng, nếu hắn khẽ động, lập tức sẽ biến thành mồi lửa nhỏ, chớp mắt sẽ châm ngòi hai thùng hỏa dược có lực phá hoại rất mạnh. Thế nhưng, thực sự rất ngứa…Cuối cùng nữ trùm thổ phỉ đánh vỡ trầm mặc, mở miệng nói: “Ngươi còn đứng ở chỗ này làm chi?”

Phương Tranh nghe vậy thiếu chút nữa cảm kích đến bật khóc thành tiếng, con quỷ nhỏ! Ngươi cho là lão tử nguyện ý đứng ngay chỗ này sao? Lão tử là sợ đến không dám động!

Nghĩ thì nghĩ, Phương Tranh lại nỗ lực bài trừ một khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, lắp bắp nói: “Cái này, các ngươi cứ làm đi, ta không, không quấy rối nữa, các ngươi…ách, các ngươi chú ý thân.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx