sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 214: Triệu Tuấn Lên Núi

“Đại đương gia, là Triệu Tuấn mời ngươi hạ sơn, ngươi có biết vì sao hắn làm vậy không?”

Mặc dù biết La Nguyệt Nương đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, Phương Tranh vẫn hỏi nàng một câu.

La Nguyệt Nương trợn mắt: “Lão nương làm sao biết? Hắn đưa tin lên, nói có một bút buôn bán muốn mời ta hỗ trợ một lần, ta mới xuống núi.”

“Cho nên ngươi phải đi kinh thành, ở một ban đêm đưa tay cũng không thấy năm ngón, lộ ra gương mặt dữ tợn, một gậy đập ta hôn mê, sau đó khóe miệng ngươi nhe răng cười, buộc ta giống như một kỹ nữ đợi người cưỡi, ném vào xe ngựa vận ra khỏi thành, mang lên Thanh Long sơn?”

La Nguyệt Nương ngây ra, chần chờ gật đầu nói: “Đại khái là như vậy. Nhưng ngươi có thể đừng dùng nhiều từ ngữ như vậy không? Nghe được thật khó chịu.”

“Triệu Tuấn đang làm gì? Trong nhà hắn có người nhận chức trong triều không?”

La Nguyệt Nương ngạc nhiên nói: “Không có, sao ngươi lại hỏi như vậy? Nhà của hắn chỉ bình thường, nghe Triệu Tuấn nói, hắn vẫn chỉ làm buôn bán trong kinh. Ta cũng không rõ ràng lắm rốt cục hắn làm buôn bán gì.”

Phương Tranh trừng mắt nhìn: “Đương gia, ngươi có hỏi Triệu Tuấn kia, vì sao hắn phải giết ta hay không? Là oán riêng, hay vì nguyên nhân khác?”

La Nguyệt Nương lắc đầu nói: “Hỏi, nhưng hắn chưa nói. Cho nên lần đầu tiên khi ta gặp ngươi, mới mở miệng hỏi ngươi. Ngày đó để cứu ngươi, ta và hắn huyên náo không chút khoái trá. Ta không phải chưa từng giết người, thế nhưng khi ta giết người đều có lý do người đó đáng chết. Không thể vô duyên vô cớ lại đi lấy tính mạng người khác, hành tẩu giang hồ khó tránh khỏi hai tay nhiễm máu, chỉ cầu đơn giản là được tâm an mà thôi.”

Phương Tranh bình tĩnh nhìn gương mặt trầm tĩnh của La Nguyệt Nương, trong lòng nổi lên quyển quyển rung động. Hắn không nhìn lầm, đó là một cô nương tốt, mặc dù bản thân đang ở trong hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ như vậy, nàng vẫn duy trì một tia thanh minh trong đầu óc, nàng giết người, chửi thề thô tục, nàng tự xem mình như người thô lỗ không chịu nổi, những điều này cũng không thể che giấu được bản chất của nàng. Dưới sự diễn xuất như thô lỗ của nàng, lại có một trái tim tinh thuần và hiệp nghĩa.

La Nguyệt Nương bị ánh mắt của Phương Tranh làm trong lòng sợ hãi, kiểm tra toàn thân một lần, phát hiện cũng không có chỗ nào không thích hợp. Lập tức nàng liền ưỡn ngực, lẽ thẳng khí hùng nói: “Thế nào? Lão nương nói sai rồi sao?”

“A, không sai không sai, đương gia quả nhiên cao thượng! Tại hạ thực sự kính nể vạn phần.”

La Nguyệt Nương vuốt tóc, nhàn nhạt nói: “Đều hỏi xong rồi sao? Hỏi xong thì cút đi! Ngươi muốn biết cái gì, lão nương đã nói rất rõ ràng, chờ Triệu Tuấn lên núi, chính ngươi đi hỏi hắn. Chuyện giữa các ngươi, lão nương không muốn xen vào.”

Phương Tranh cợt nhả nói: “Đương gia, đừng nóng vội đuổi ta đi, nói như thế nào chúng ta cũng là lão đại và lão nhị của Thanh Long sơn, hơn hai trăm huynh đệ đều nhờ vào hai ta đi lãnh đạo bọn họ bước tới hướng quang minh đó. Cho nên chúng ta hẳn là nên ở cùng một chỗ nhiều hơn, bồi dưỡng một chút cảm tình, sau này đi làm buôn bán cũng ăn ý, ngươi nói có đúng không?”

La Nguyệt Nương cười nhạo nói: “Lão nương cùng ngươi bồi dưỡng cảm tình? Ít nói nhảm! Ngươi chỉ cần lần sau đừng bị con tin trói lại, lão nương đã cảm tạ trời đất!”

Nét mặt Phương Tranh đỏ lên, thẹn quá thành giận nói: “Ai, đánh người không đánh mặt, mắng người không mắng chỗ yếu, đương gia, không phúc hậu…”

Lập tức Phương Tranh bỗng nhiên biến sắc, trơ mặt ra cười lấy lòng: “Ai, đương gia, ta còn một vấn đề cuối cùng, ngươi và Triệu Tuấn rốt cục có quan hệ gì? Ta thế nào nghĩ ngươi thật sự rất nể mặt mũi của hắn, hắn gọi ngươi xuống núi thì ngươi xuống núi, gọi ngươi đập gậy thì ngươi đập gậy, hoàn toàn không để ý xem con tin như ta có chịu được hay không?”

La Nguyệt Nương trừng mắt: “Ngươi sao nhiều lời vô ích như vậy? Bị lão nương đập gậy cũng đã nhiều người, lão nương làm gì có thời gian rảnh rỗi để ý cảm thụ của bọn họ? Không có việc gì thì cút nhanh đi! Nếu không cùng lão nương đấu thử mấy chiêu?”

Phương Tranh phản ứng thật nhanh nhảy ngược ra sau hơn cả trượng có thừa, thần tình đề phòng nhìn chằm chằm La Nguyệt Nương.

La Nguyệt Nương nở nụ cười: “A, tiểu tử ngươi thật đúng là có luyện qua, khinh công không tệ.”

Hỏi qua La Nguyệt Nương xong, Phương Tranh đối với Triệu Tuấn lại càng hồ đồ, tiểu tử này rốt cục có địa vị gì? Xen lẫn trong kinh cùng người buôn bán? Lời này gạt quỷ đi thôi! Đi làm thương gia mà dám bắt cóc mệnh quan triều đình sao? Không muốn sống? Trở về đi gọi Ôn Sâm, hảo hảo tra tra gốc rễ của tên Triệu Tuấn này.

Trở lại trong phòng, Phương Tranh chợt nhớ tới, quan hệ giữa Triệu Tuấn và La Nguyệt Nương, nàng dường như còn chưa nói.

Miễn cưỡng nằm trên giường, Phương Tranh gối đầu lên hai tay, hai mắt bình tĩnh nhìn nóc nhà, trong đầu còn đang suy tư.

Tên tiểu tử gọi là Triệu Tuấn kia không phải chính là nhân tình của La Nguyệt Nương đó chứ? Phương Tranh thật sự không dám tưởng tượng, một nữ tử xinh đẹp mạnh mẽ như La Nguyệt Nương, nếu như cùng một mặt trắng nhỏ trà trộn cùng nhau, chậc chậc, phong cảnh giết người nha! Phương Tranh tỉ mỉ hồi ức một phen, hắn nhớ tới việc mỗi khi La Nguyệt Nương đề cập tới Triệu Tuấn, biểu tình trên mặt vẫn thường thường nhàn nhạt, tựa như đang nói tới một người không có quan hệ gì tới nàng, loại vẻ mặt này vô luận như thế nào cũng không giống như có quan hệ đặc thù gì, thật nhức đầu, hai người rốt cục là quan hệ gì nha?

Nói lại, bọn họ có quan hệ gì đâu có liên quan gì tới ta đâu? Chính sự trước mắt chính là điều tra rõ ai ở phía sau màn sai sử bắt cóc ta, tại sao ta phải quan tâm những chuyện râu ria này chứ?, Chẳng lẽ bổn thiếu gia đã lâu không dính tới nữ sắc, tư xuân rồi? Ai nha! Thật cảm thấy khó xử nha!

Phương Tranh e thẹn vô hạn nhắm mắt lại, thân ảnh lả lướt của La Nguyệt Nương hiện lên trong đầu hắn, làm hắn kìm lòng không được nhớ tới đêm đầu tiên mới quen nàng, khuôn mặt tuyệt sắc khinh sầu dưới ánh trăng non lờ mờ, ánh mắt tinh thuần giống như nước suối trong vắt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn lên bầu trời đêm, nhìn lên vầng trăng non, cứ như vậy xuất trần thoát tục, phảng phất như tất cả đều không quan hệ tới nàng, Phương Tranh dùng sức vẩy vẩy đầu, lão tử có phải sinh bệnh rồi hay không? Thế nào lại cứ nghĩ tới con quỷ nhỏ kia chứ? Ngày khác phải xuống núi tìm đại phu, loại bệnh tư xuân này, ân, kỳ thực cũng không nhất định phải xem đại phu. Đi thanh lâu cũng có thể trị, cứ miên man suy nghĩ không bờ bến, Phương Tranh dần dần chìm vào mộng đẹp, rất bất hạnh, lại ở trong mộng mơ tới nữ thổ phỉ, nhưng nữ thổ phỉ trong mộng rõ ràng ôn nhu hơn, không chỉ nhìn Phương Tranh ẩn tình mỉm cười, nhưng còn chủ động ở trước mặt hắn tháo dây thắt lưng cởi áo, giống như một hoa si, làm Phương Tranh vui mừng mặt mày rạng rỡ, hoa chân múa tay vui sướng kêu to: “Cởi cởi! Cởi cái yếm! Cởi toàn bộ!”

“Nhị đương gia! Nhị đương gia! Mau tỉnh lại!” Đang sắp tiến đến thời khắc mấu chốt ở trong mộng, gã râu quai nón lại tới lắc tỉnh hắn, giọng nói gấp phi thường.

Phương Tranh bị giật mình tỉnh giấc, nhìn gã râu quai nón gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tâm trạng không khỏi căng thẳng, nhanh miệng hỏi: “Chuyện gì?”

Gã râu quai nón xoa mồ hôi lung tung trên mặt, hét lớn: “Đánh cướp! Đánh cướp a!”

Phương Tranh quá sợ hãi: “Ai có lá gan lớn như vậy, dám đánh cướp chúng ta?”

“Đều không phải, nhị đương gia, là chúng ta đánh cướp người khác!”

Trên đường núi gồ ghề, ba chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa thật lớn đang leng keng đi tới, người đánh xe của chiếc đầu tiên lười biếng huy động roi, nghiêng người ngồi trên càng xe, dáng dấp như đang buồn ngủ, con ngựa cũng có linh tính, không cần người đánh xe quất roi, nó cũng không nhanh không chậm hướng phía trước đi tới.

Đi tới một địa phương rẽ vào đường núi, chợt nghe một tiếng đồng la vang lên, hơn hai trăm người liền từ trên dãy núi toát đầu ra, mấy người đánh xe cả kinh, còn chưa chờ bọn hắn có điều phản ứng, hai trăm người kia liền từ trên dãy núi nhảy xuống. Đoàn người này vừa chạy vừa hô: “Đánh cướp! Đánh cướp! Không cho phép ai được nhúc nhích!”

Mấy người hán tử áp xe cùng người đánh xe lập tức hiểu rõ đây là tiếng của đám thổ phỉ đang chạy tới, ở giữa đám người có một nam tử còn trẻ tuổi, vẻ mặt như kẻ trộm hề hề, tròng mắt xoay tròn, phảng phất như thời khắc nào cũng đang suy nghĩ ra chủ ý xấu gì đó.

“Khái khái! Các ngươi đã bị vây quanh! Nghe, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, ai dám không nghe lời, lập tức xử lý!” Nam tử tuổi trẻ đương nhiên đó chính là Phương nhị đương gia, lần này hắn đã học ngoan, cho đám thổ phỉ vọt tới trước, trước tiên khống chế cục diện, sau đó hắn mới giống như một ngôi sao điện ảnh đang bước trên thảm đỏ, khoan thai xuất hiện.

Vài tên hán tử và người đánh xe bị đánh cướp sắc mặt tái nhợt, trong bọn họ còn có một vị cô nương. Chỉ tiếc vị cô nương này mặt rỗ lưng thô, mũi lại to tướng, cực kỳ xấu xí, giống như một khối bánh đậu xanh không cẩn thận bị người ném lên mặt đất, sau đó lại có người không cẩn thận đạp thêm một cước, dáng dấp bét nhè thật không tả nổi.

Mấy tên hán tử cùng người đánh xe rõ ràng nhu thuận hơn lần trước rất nhiều, nghe được Phương Tranh nói xong, lại lập tức ôm đầu ngồi chồm hổm lên mặt đất, không rên một tiếng, thành thành thật thật chờ đám thổ phỉ dùng dây trói lại bọn họ.

Cô nương mặt rỗ rất rõ ràng là một nữ nhân độc thân lớn tuổi, là loại mà có đưa tiền cũng không ai dám cưới.

Nàng nhìn thấy vị thổ phỉ đầu lĩnh không ngờ lại là một tiểu hỏa nhi tuấn tú, một đôi mắt nhỏ híp lại không khỏi sáng ngời.

“Ai ai, nói ngươi đó! Hai tay ôm đầu, suy nghĩ cái gì?” Thấy cô nương mặt rỗ giống như hoa si hai mắt hàm xuân theo dõi hắn, trong lòng của Phương Tranh không khỏi dâng lên một trận ác hàn.

Mặt rỗ cô cương nghe vậy phong tình vạn chủng nháy mắt với Phương Tranh, sau đó phát sinh một tiếng rên rỉ giống như vừa thống khổ vừa vui vẻ, sau đó ôm cái đầu cực lớn xấu hổ nằm lên mặt đất, nằm xuống còn vạch rộng hai chân ra, dáng dấp như mặc cho chàng tùy ý giẫm đạp.

Phương Tranh cùng đám thổ phỉ phi thường có ăn ý cùng làm ra biểu tình như nôn mửa, thấy cô nương mặt rỗ e thẹn nhắm hai mắt, lại vạch rộng hai chân nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, Phương Tranh tà khí liếc mắt nhìn, nói: “Tiểu thư, ta bảo ngươi ngồi xổm xuống, ai kêu ngươi nằm xuống, dù là gọi ngươi nằm xuống, phiền phức ngươi nằm cho văn minh một chút, chúng ta là đạo tặc cướp bạc mãi lộ, chứ không phải cướp sắc.”

Đám thổ phỉ vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên, cùng kêu lên phụ họa: “Đúng! Cô nương xem chúng ta thành loại người nào! Thật quá kỳ cục!”

Lần này đánh cướp thu hoạch thật nhiều, trên xe ngựa đều chứa những loại tơ lụa tốt nhất, nếu đem ra ngoài bán tang vật, có thể bán được mấy ngàn lượng bạc.

Đám thổ phỉ kiểm kê hoàn tất, lại khiêng hàng hóa từng kiện từng kiện rời đi, Phương Tranh chỉ huy xong, thấy vẻ mặt u oán của cô nương mặt rỗ nhìn hắn, không khỏi rét lạnh trong lòng, quay đầu nhìn đám thổ phỉ đang đi lên núi hét to một tiếng: “Ai, các ngươi ai có rảnh rỗi, hiến thân một lần đi, miễn cưỡng một chút cướp sắc của cô nương này.”

Đám thổ phỉ nghe vậy càng vội vàng phóng nhanh lên núi chạy trốn, chớp mắt đã không thấy hình bóng tăm hơi.

Phương Tranh tiếc nuối xòe tay với cô nương mặt rỗ: “Không còn cách nào khác, tác phong sinh hoạt của chúng ta đều rất chính phái.”

Thấy biểu tình muốn khóc của cô nương mặt rỗ, ai oán nhìn hắn, da đầu Phương Tranh tê rần, không kiên nhẫn nói: “Nếu không thì lần sau ngươi trở lại đi, mang theo nhiều một chút, ta giúp ngươi tìm hai hán tử tinh tráng, tùy cho ngươi thoải mái chà đạp bọn hắn.”

Vẫy tay chào từ biệt cô nương mặt rỗ đang lưu luyến không rời, Phương Tranh một mình hướng trên núi đi đến.

Những bẫy rập trên núi đám thổ phỉ đã từ lâu nói rõ cho Phương Tranh nghe, cho nên Phương Tranh cũng không sợ, chỉ cần dựa theo con đường an toàn đi lên sẽ không có việc gì.

Đi tới giữa sườn núi thì Phương Tranh bỗng nhiên phát hiện một thân ảnh thon gầy, đang đỡ thắt lưng ngồi lên tảng đá thở phì phò, xem ra đã đi không ít đường núi, đang ngồi ngay sườn núi nghỉ ngơi.

Phương Tranh nhìn thấy gương mặt của hắn xa lạ, không giống các huynh đệ trong ổ cướp, không khỏi cảm thấy cực kỳ kỳ quái.

Hắn kỳ quái chính là ở giữa sườn núi này gặp được người xa lạ, tên râu mép có nói qua với hắn, từ dưới chân núi đi tới giữa sườn núi, dọc theo đường đi không biết đã bố trí bao nhiêu then chốt bẫy rập, nếu không phải có huynh đệ ổ cướp dẫn đường, người xa lạ tuyệt đối không có khả năng còn sống đi tới được sườn núi, dám chắc từ dưới chân núi bước ra hai bước đã bị treo.

Người này làm sao mà đi lên?

Phương Tranh đi được nửa đường cũng đã mệt muốn chết, thở hổn hển đi tới trước mặt nam tử trẻ tuổi kia, tỉ mỉ quan sát hắn.

Phương Tranh phải thừa nhận, tên tiểu tử này ngoại trừ gầy yếu một chút, gương mặt thật rất tuấn tú. Mày kiếm anh tuấn, đôi mắt sáng, mũi cao, môi hơi mỏng. Cả người giống như những áp phích minh tinh được máy tính thiết kế đi ra, có điểm ý tứ hoàn mỹ không sứt mẻ. Chỉ tiếc ánh mắt người này bất chính, khi thì lộ ra vẻ âm nhu tàn bạo, làm kẻ khác khó nảy sinh hảo cảm đối với hắn.

Tiểu bạch kiếm! Mẹ nó! Tuấn tú là giỏi lắm sao? Phương Tranh ê ẩm trong ngực, giả vờ bĩu môi chẳng đáng. Lúc này tựa hồ hắn đã quên, mấy ngày trước đây đám thổ phỉ đã mắng hắn là tiểu bạch kiếm thì hắn mừng rỡ như điên đến thế nào.

Vị nam tử trẻ tuổi đang ngồi nghỉ ngơi kia cũng đang đánh giá Phương Tranh, sau khi nhìn kỹ hắn nam tử kia không khỏi thất kinh, sắc mặt chợt biến trắng, thần tình kinh hoàng như thấy quỷ, thân thể co rụt lại, lặng lẽ lui ra sau một bước.

Phương Tranh vốn không quá vui vẻ khi nhìn thấy có người tuấn tú hơn hắn, lúc này nhìn biểu tình của nam tử khi nhìn hắn giống như nhìn thấy quỷ, càng làm cho Phương Tranh giận tím mặt, một cỗ ngọn lửa vô danh đằng đằng bốc cháy lên.

Lão tử tuy không tuấn tú bằng ngươi, nhưng có xấu tới mức như thế không? Biểu tình của ngươi là có ý tứ gì?

Mặt Phương Tranh trầm xuống, quát khẽ: “Ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này?”

Nam tử cả người run lên, đáp không đúng câu hỏi: “Ngươi…sao bọn họ lại cho ngươi xuống núi?”

Phương Tranh cười nhạo nói: “Lời này thật mới mẻ! Lão tử là Thanh Long sơn nhị đương gia, thế nào không thể xuống núi?”

Lập tức Phương Tranh biến sắc, quát to: “Đừng nói sang chuyện khác! Nói! Ngươi là người nào? Không nói cẩn thận lão tử chỉnh ngươi!”

Nam tử cố gắng trấn định, run run môi nói: “Ta…ta quen với đương gia ở đây.”

“Nga? Nguyên lai là người quen.” Phương Tranh nghe vậy vui vẻ, lập tức thần sắc ngẩn ra, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, khuôn mặt tươi cười đọng lại, sau đó hung hăng đá tới một cước thẳng ngay bụng nam tử. Nam tử không kịp đề phòng, vốn không thể phản ứng, ngay bụng đã trúng một cước của Phương Tranh, đột nhiên nam tử kêu lên một tiếng thảm thiết, khó hiểu nhìn Phương Tranh.

Ai biết Phương Tranh còn chưa đánh đã ghiền, lại đá tới một cước, đá ngã nam tử lăn trên mặt đất. Sau đó Phương Tranh tiến lên, từng cước từng cước toàn lực đá vào người nam tử kia. Tên nam tử liên tục lăn trên mặt đất, hai tay ôm đầu, vừa kêu thảm thiết vừa cầu xin tha thứ.

Lúc này biểu tình Phương Tranh trở nên dị thường dữ tợn. Hai mắt đầy tơ máu, chăm chú cắn quai hàm, đối với sự cầu xin của nam tử giống như mắt điếc tai ngơ, vẫn một cước lại một cước đá tới không ngừng, không hề nhìn thấy tiếng kêu thảm thiết của tên nam tử trên mặt đất càng ngày càng yếu, cho đến dần dần không có thanh âm.

Một người xa lạ, lại xuất hiện trên sườn núi Thanh Long sơn vốn không nên xuất hiện, còn trẻ như vậy lại quen biết La Nguyệt Nương, người này còn có thể là ai?

Đúng vậy, Phương Tranh đã đoán đúng. Người này chính là Triệu Tuấn, Phương Tranh ở lại Thanh Long sơn nhiều ngày khổ cực đợi Triệu Tuấn. Tên đã bày trò đánh lén hắn, còn muốn lấy tính mạng của hắn, thiếu chút nữa hại hắn đi đời nhà ma.

Phương Tranh nhìn Triệu Tuấn vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, hung hăng phun ra ngụm nước bọt, cắn răng nhe răng cười một tiếng.

Cái mụ nội nó, cuối cùng thì lão tử cũng đợi được ngươi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx