sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 229: Hầu Gia Hồi Phủ

Đã từng nói chuyện qua cùng Triệu Tuấn ở trên Thanh Long sơn vài lần, Phương Tranh nhiều ít cũng hiểu được tính tình của hắn. Nếu như muốn cạy miệng của Triệu Tuấn thật sự cũng chỉ là một việc dễ dàng, lúc đó chính mình không moi được tin tức chẳng qua cũng là lo lắng đến phản ứng của La Nguyệt Nương, dù sao ở dưới mắt của nàng mà đi thẩm tra Triệu Tuấn thì cũng có điểm bất đắc dĩ.

Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ nha, huống chi hắn còn là hôn phu của nàng?

Bất quá nếu như Triệu Tuấn bị đưa đến quân doanh của Ảnh Tử, mọi chuyện sẽ được đơn giản hóa tức thì. Phương Tranh nghe Ôn Sâm giới thiệu qua, trong khóa huấn luyện của các thành viên Ảnh Tử có một môn bắt buộc gọi là thẩm vấn cùng chống lại thẩm vấn, điều kiện đầu tiên chính là không được giết người mà vẫn có thể đoạt được tin tức tình báo từ trong miệng của nạn nhân, điểm này, nói vậy Ảnh Tử cũng hơi có chút tâm đắc.

Về phần La Nguyệt Nương sau khi phát hiện ra được vị hôn phu tương lai của mình bị mất tích sẽ có biểu hiện như thế nào, chuyện này không cần bận tâm. Phương Tranh không có khả năng vì muốn chiều theo tâm tính của nàng mà buông tha cơ hội tìm ra kẻ chủ sử ở phía sau lưng tất cả mọi chuyện này, Triệu Tuấn đang ở trong tâm bão, có thể thoát thân được không thì còn phải dựa vào sự thành khẩn của chính bản thân hắn.

“Phương Tranh, ngươi bị người ta bắt cóc tống tiền, chuyện này từ đầu chí cuối thì ngươi cũng hiểu rõ ràng nhất, ngươi có hoài nghi người nào hay không?” Hoàng thượng chứng kiến Phương Tranh im lặng không nói cho nên mở miệng hỏi.

Phương Tranh cười khan: “Hoàng thượng, đây chẳng phải là ngài muốn làm khó vi thần nha, chuyện này không điều tra rõ ràng chân tướng mà đổ thừa cho người ta, vi thần cũng không dám nói lung tung, nếu như oan uổng người tốt, vi thần há lại có thể an tâm được.”

Hoàng thượng chứng kiến Phương Tranh nói chuyện trầm ổn như thế, không khỏi vui mừng gật đầu, cuối cùng thở dài nói: “Rốt cuộc trải qua một chuyện kinh động, ngươi cũng mở rộng được tầm mắt a! Chuyện này thật đáng ăn mừng, so với trước kia ngươi trầm ổn hơn nhiều, còn hiểu được liên lụy đến người vô tội, tốt lắm!”

Phương Tranh bị hoàng thượng thổi phồng, biểu tình hớn hở có điểm chắc chí không nói nên lời, “Đúng a! Vi thần là một con người thông minh lanh lợi, vạn nhất oan uổng người ta, người ta không cao hứng đi tìm vi thần bắt bồi thường tiền, vi thần chẳng phải sẽ lỗ vốn ư? Những chuyện mua bán lỗ vốn như thế này, ta mặc kệ.”

“Ngươi…..ngươi….” Hoàng thượng nghe vậy tức giận đến mức chòm râu vểnh lên, chỉ vào Phương Tranh cả giận nói: “Mới vừa rồi trẫm đã nhìn lầm rồi, ngươi vẫn hỗn trướng giống như trước kia, một gã hỗn đản không có thuốc chữa!”

Phương Tranh nhanh chóng tạo ra một cái bộ dạng thuận mi sụp mắt đáng thương, quả nhiên thiên uy khó dò, thiên uy khó dò nha! Ta đã nói sai chỗ nào chứ?

May mắn hoàng thương đối với những chuyện không ra sao của Phương Tranh sớm đã thành thói quen, cho nên không muốn tính toán cùng hắn, trừng mắt liếc hắn một cái sau đó tiếp tục nói: “Trẫm hỏi ngươi, ngươi cùng Thọ vương có quen biết hay không?”

“Thú vương?” Phương Tranh ngạc nhiên, có ý tứ gì?

Hoàng thượng nhìn thấy con mắt của Phương Tranh đảo quanh tròng, cũng đã hiểu được là hắn không biết, không khỏi thở dài một hơi thật sâu, vô lực nói: “Thọ vương, thọ trong trường thọ! Là đệ nhị hoàng tử, rốt cuộc đầu óc của ngươi có vấn đề gì hay không?”

Phương Tranh giật mình nhanh chóng cười nói: “Không quen biết a! Tuy nói rằng vi thần vào triều làm quan đã được nửa năm nhưng đối với các hoàng tử của hoàng thượng, vi thần chỉ nhận biết có thái tử, Phúc vương cùng Thái Vương mà thôi.”

Hoàng thượng gật đầu nói: “Trẫm cũng nghĩ ngươi không biết, Thọ vương vốn là do Thục phi thân sinh, từ nhỏ đã ham võ ghét văn cho nên trẫm đợi đến lúc hắn thành niên, lệnh cho hắn đi Hưng Khánh phủ giám quân, cũng đem Hưng Khánh phủ giao cho hắn. Bất quá hắn chỉ có quyền giám quân mà thôi, cũng không được quyền lãnh binh khiển tướng.”

Phương Tranh rời kinh đã lâu ngày, hiện tại sắc trời cũng đã tối muộn mà còn chưa được về nhà, hoàng thượng lại cùng hắn nói đến Thọ vương, Phương Tranh không khỏi có chút mạc danh kì diệu, nhịn không được chen miệng nói: “Hoàng thượng, những chuyện ngài nói chẳng lẽ cùng vi thần có quan hệ hay sao?”

Có quan hệ như thế nào ư? Quan hệ lớn a! Hoàng thượng nhìn hắn liếc xéo một cái, chứng kiến bộ dạng của hắn bất an, rõ ràng là đang muốn nhanh chóng trở về nhà, hoàng thượng lắc đầu, bật cười nói: “Cũng là do trẫm sơ suất, thôi…Ngươi liền trở về nhà trước đi, ngày khác trẫm sẽ cùng ngươi nói chuyện tỉ mỉ hơn. Thời gian này ngươi ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời không cần vào triều, dành nhiều thời gian bồi tiếp Mật nhi hơn một chút, đừng để cho nó phải chịu ủy khuất nếu không trẫm tất sẽ không buông tha cho ngươi.”

Phương Tranh nghe được liền mừng như điên, liên tục hướng hoàng thượng phục lạy không ngừng, tức thì cáo lui ra ngoài.

Ngay khi chuẩn bị cáo lui bỗng nhiên hoàng thượng nói theo: “Phương Tranh, tuy rằng trẫm luôn luôn không nhận rằng mình đã già lão, nhưng hiện tại trẫm cũng phải thừa nhận rằng trẫm thực sự đã già rồi, dạo này thân thể càng thêm bất ổn, chỉ sợ sẽ không trụ được bao nhiêu lâu nữa. Mà trong hoàng cung tràng chiến tranh đoạt ngôi vị cũng sẽ càng trở nên nghiêm trọng, hi vọng ngươi ở trong tràng đấu này có thể tự lo cho an nguy của bản thân mình, tâm tư cẩn trọng, chớ đem Phương gia của ngươi, cùng Vô Bệnh đưa bọn họ vào tuyệt lộ. Trẫm có năm nam tam nữ đều là cốt nhục, những lời này chỉ có thể đối với ngươi nói qua một lần, ngươi tự mình thu xếp cho ổn thỏa đi.”

Phương Tranh nghe vậy trong lòng chấn động, đang còn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, đã thấy hoàng thượng ngồi ở trên trường kỉ trong ngự thư phòng, hai mắt nhắm chặt im lặng, mái tóc cùng chòm râu của hắn đã biến thành bạc trắng, dung nhan đã muốn chằng chịt các nếp nhăn biểu thị tâm lực cạn kiệt vì mệt mỏi. Tựa hồ giống như một con trâu già, đem hết toàn thân khí lực nhưng như thế nào cũng không thể cày bừa được lớp đất cứng rắn, chỉ vô lực nằm đó, liều mạng thở hổn hển như muốn hớp hết từng ngụm dưỡng khí.

Phương Tranh chứng kiến được trong lòng không khỏi chua xót, hốc mắt dần dần đỏ ửng.

Vị hoàng thượng trước mắt này, ở trong mắt đại đa số mọi người có lẽ là một gã hoàng đế ngu đần, tiểu lão hồ đồ, là một đao phủ lãnh huyết giết người không một cái chớp mắt. Nhưng không thể phủ nhận hắn đối với Phương Tranh thật sự có thể gọi là hoàng ân như thao thao giang thủy, có thể bản tính của Phương Tranh cùng hắn có điểm chung hoặc cũng có thể hắn từ Phương Tranh mà cảm nhận được một chút tình thân. Tóm lại, hắn mong muốn Phương Tranh trầm ổn hơn, thậm chí còn muốn hắn vượt qua tất cả các hoàng tử của chính mình, cứ việc Phương Tranh ở trước mặt hắn không giữ lễ nghi quân thần, tùy tiện náo loạn, còn thường xuyên là tiêu điểm gây họa, nhưng hoàng thượng chưa từng bao giờ truy cứu tội nghiệt của hắn, tựa như đang nhìn một cái tiểu hài tử đùa gia bình thường, mở miệng quở trách vài câu liền coi như không có chuyện gì nữa.

Ở trong mắt của Phương Tranh kì thật hắn cũng không phải là hoàng đế cao cao tại thượng, công chủ của thiên hạ, hắn chỉ là một người đáng thương, một lão nhân cô độc đáng thương mà thôi, lão nhân này quá mức uy nghiêm khiến cho nữ nhi của hắn đều sợ tới mức không dám cùng hắn thân cận, cũng chỉ có loại mao đầu tiểu tử không biết trời cao đất dày như Phương Tranh mới dám ở trước mặt của hắn mà tươi cười nhốn nháo. Hiện giờ vị lão nhân này đã ở cái tuổi gần đất xa trời, hắn chỉ có thể trông giống như bây giờ, một mình lẳng lặng ngồi ở trong ngự thư phòng, từng ngày từng giờ đếm ngược hơi thở tử vong đang tiến lại bên mình.

Nghĩ đến đây trong lòng của Phương Tranh càng thêm chua xót, lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn cung kính quỳ gối trên thảm đỏ, dùng một loại hành động vô cùng thành tâm hướng hoàng thượng dập đầu ba cái, nghẹn ngạo nói: “Hoàng thượng, không, nhạc phụ, ngài cần phải bảo trọng lấy thân thể, ta cùng Mật nhi nếu không có việc gì sẽ tiến cung bồi tiếp ngài, bồi tiếp ngài uống rượu, ha ha….”

Hoàng thượng mở mắt ra cười cười không nói gì, tùy ý phất phất tay, sau đó thần tình mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại.

Bước ra khỏi ngự thư phòng trong lòng của Phương Tranh vẫn còn nặng nề vô cùng, thân thể của hoàng thương ngày càng thêm hư nhược, mà thế cục trong triều đã bắt đầu loạn đảo, bên trong triều đình sẽ là một phen tranh đấu ác liệt, bản thân mình ở trong triều có thể cũng sẽ là một vị trí hết sức quan trọng. Quyền lực thứ này chính là một khối bánh ngọt mê người, vì muốn cho chính mình ăn nhiều hơn một miếng, từ thái tử cho đến các đại công thần, ai cũng sẽ đều không từ bất cứ một thủ đoạn nào, đến lúc đó chính mình cần phải hành xử như thế nào?

Trước khi ra khỏi ngự thư phòng hoàng thượng đã nói một phen kia, ngụ ý có chút thâm tình nhưng lại tựa hồ như đang muốn cảnh cáo hắn cái gì. Đó là một cái vấn đề lớn, nếu như sai một bước thì sẽ khiến cho toàn bộ trên dưới Phương phủ cùng gia đình của mình lâm tràng cảnh vạn kiếp bất phục rồi.

Ngước nhìn lên bầu trời đêm, Phương Tranh nặng nề thở dài một hơi, nếu cuộc sống cứ bình thản như ở trên Thanh Long sơn thì tốt biết bao nhiêu, mỗi ngày uống rượu ăn thịt, thuận tiện điều binh đánh cướp, đây cũng có thể gọi là cuộc sống thần tiên nha! Hiện tại đã quay trở về kinh thành, loại tình cảm vui sướng khi được quay trở về nhà còn chưa đạt tới triều cường, tiến cung một chuyến đi ra, tâm tình liền bắt đầu trầm mặc.

Phương Tranh vò đầu ảm đạm hướng tây môn cung mà đi ra, bởi vì những gã cấm quân đều đã nhận thức được hắn cho nên khi Phương hầu gia muốn xuất cung, nhóm cấm quân cả ngày phơi nắng vẫn mười phần cung kính lễ độ mở cửa tiễn Phương Tranh ra ngoài cấm cung, ngay sau đó mới “Phanh” một tiếng, lại một lần nữa đóng cửa bế môn.

Phương Tranh tâm tư đãng trí thoáng ngẩng đầu nhìn, liền giật mình cả kinh, chỉ thấy trên quảng trường rộng lớn bên ngoài cấm cung, có vài trăm thân ảnh đội ngũ chỉnh tề đang đứng ngay ngắn trên quảng trường mặc cho gió lạnh thấu xương vẫn đứng thẳng không một chút lay động, ánh mắt nhất tề nhìn hướng vào Phương Tranh.

Phương Tranh hoảng hốt giật người lui về phía sau vài bước, dựa lưng vào cửa cấm cung kinh hãi nói: “Đánh…đánh cướp sao? Ta….nhưng ta không có tiền a, chủ nhân ở trong hoàng cung thì có thể có rất nhiều, ta giúp các ngươi hỏi thăm một chút.”

Nói xong Phương Tranh quay người lại, đang muốn gọi đám cấm vệ quân mở cửa ra cho hắn trốn nhờ.

Lúc này một thanh âm nữ tử giòn tan vang lên: “Phò mã gia, ngài đang nói cái gì đó? Cái gì mà đánh cướp?”

Phương Tranh ngẩn người ngưng mắt nhìn lại, nguyên lai chính là nữ thống lĩnh thị vệ bên người của Trường Bình, Phương Tranh không khỏi nhẹ nhõm thở dài một hơi, tiếp theo có điểm thẹn quá hóa giận: “Ta nói các ngươi lần sau nên bẩm báo sớm một chút nha! Đứng im không nhúc nhích ở nơi đó, muốn đem ta hù chết hay sao?”

Nữ thống lĩnh không đáp câu hỏi của hắn, bước lên phía trước ôm quyền nói: “Phụng mệnh hoàng thượng cùng công chúa điện hạ, chúng thuộc hạ tổng cộng nó năm trăm nam nữ thị vệ, phân chia nhau ở bên cạnh phò mã gia, bảo vệ an toàn cho ngài, mặt khác còn có mười hai cao thủ đại nội cũng đang âm thầm phụ trách bảo hộ cho an toàn của phò mã gia.”

Phương Tranh nghe vậy mừng rỡ cười ha ha, năm trăm danh thủ, hơn mười gã đại nội cao thủ, tương lai ta không phải là sẽ giống con cua bò nghênh ngang ở trên đường lớn hay sao?

Nghĩ đến đây Phương hầu gia không khỏi hăng hái, tiếp nhận tuấn mã mà Trường Bình đã chuẩn bị qua cho hắn, một nhịp nhảy phốc lên, uy phong lẫm liệt vung tay hét lớn: “Mục tiêu Phương phủ, xuất phát!”

Nữ thống lĩnh nhìn Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa một bộ dạng dương dương tự đắc, trong mắt hiện lên vài phần tiếu ý, sau đó hơi do dự nói: “Phò mã gia, thuộc hạ đề nghị ngài tốt nhất không nên cưỡi ngựa.”

“Tại sao?”

“Ngài ngồi trên lưng ngựa mục tiêu quá lớn, thực dễ dàng trở thành một tấm bia sống cho thích khách ngắm bắn.”

Lời còn chưa dứt Phương Tranh đã sợ tới mức co đầu rụt cổ lại, mau chóng cảnh giác nhìn chung quanh sau đó phản ứng nhanh như chớp đem thân mình nằm úp sấp, tiếp theo giống như một bãi nước mũi nồng đặc, theo trên lưng ngựa dần dần chảy xuống, đúng vậy, là “chảy xuống.”

Sau khi Phương Tranh tiếp xúc mặt đất biểu tình tràn đầy hoảng sợ, lau mồ hôi lạnh trên cái trán, may mắn vỗ về trái tim đang nhảy bùm bụm trong lồng ngực, cười khan nói: “May có ngươi nhắc nhở ta sớm nga, bằng không chẳng phải phò mã gia sẽ trở thành mục tiêu cho người ta xạ tiễn sao? Vạn hạnh, vạn hạnh!”

Nói xong Phương Tranh tùy tiện chỉ tay vào một gã nam thị vệ: “Ngươi, ngươi lại đây, bổn hầu gia muốn ngươi thay ta cưỡi ngựa, nhanh lên đi, đừng có dài dòng!”

Đám ngươi đem Phương hầu gia bao bọc ở giữa trung tâm, chậm rãi hướng Phương phủ hành quân.

Trước đại môn Phương phủ, một tấm bảng khảm chữ vàng cực đại “Trung Dũng Hầu Phủ” ngay hai bên cạnh còn treo thêm một đôi đèn lồng màu đỏ, ở khoảng đất trống trước cửa toàn bộ đám người hầu trong Phương phủ đều đứng thật chỉnh tề, biểu tình kích động nhìn ngắm thiếu gia đã mất tích lâu ngày. Tiếp đó bốn vị phu nhân ăn mặc tinh lệ mà không mất đi vẻ đoan trang đang lẳng lặng đứng ở trước đại môn, ngoại trừ Trường Bình còn có thêm ba vị mỹ nhân hai mắt đẫm lệ, tựa như thiên nữ tán hoa không ngưng lau chùi nước mắt. Trường Bình ôm bả vai của Yên Nhiên cùng Tiểu Lục, hạ giọng an ủi các nàng, thỉnh thoảng còn bớt chút thì giờ hung hăng trừng mắt liếc Phương Tranh một cái.

Phương Tranh từ trong vòng vây trùng điệp của đám thị vệ mà nhô đầu ra, cảnh giác nhìn trái nhìn phải một lần, sau đó cười hề hề phong tao đến cực điểm, hướng các lão bà cùng đám người hầu vẫy tay nói: “Uy, mọi người có nhớ ta hay không a?”

Giống như vận động viên nghe được tiếng súng lệnh vang lên, đám người hầu Phương phủ đồng loạt hoan hô một tiếng, hướng hắn mà lao qua, sau đó tay bắt mặt mừng một hồi, cuối cùng dùng toàn lực đem Phương Tranh nhấc bổng lên, tung hứng giữa không trung.

Phương Tranh sợ tới mức kêu to oa oa: “Lại giở chiêu này ư? Ta kháo! Các ngươi mau để cho ta xuống….Đừng ném ta lên, ta không đảm đương nổi đâu, mà ta cũng không tin được nhân phẩm của các ngươi a.”

Những ngày qua đám người hầu trong Phương phủ tâm sự với nhau, lão gia chỉ có một cái độc đinh duy nhất, mất tích nhiều ngày mà còn chưa quay trở về, có trời mới biết từ nay về sau Phương gia có sụp đổ hay không? Tuy nói rằng bốn vị thiếu phu nhân dũng cảm đem mọi chuyện lớn nhỏ trong Phương phủ đảm đương, mọi chuyện tình trong ngoài đều xử trí ổn thỏa, gọn gàng ngăn nắp. Nhưng chính là tại thời đại nam tôn nữ ti này, nữ nhân không thể làm trụ cột đảm đương cho một mái ấm gia đình nha.

Hiện giờ trời thương, rốt cuộc thiếu gia cũng đã trở về nhà! Những ngày qua bầu không khí trong Phương gia âm trầm thất sắc, cuối cùng một lần nữa lại bùng phát sinh cơ, có thể nào không khiến cho người ta mừng rỡ như điên?

Mọi người cười đùa nhau hồi lâu, lúc này mới đem Phương Tranh bỏ xuống. Phương Tranh đứng ở trên mặt đất hai chân run rẩy, ánh mắt lạc thần, miệng lẩm bẩm nói: “Hơi quá đáng, hơi quá đáng rồi đó nga, lão tử mắc phải chứng bệnh sợ độ cao, các ngươi còn không biết hay sao? Ta muốn xử phạt các ngươi.”

Đang còn choáng váng đầu óc, lại thêm một đoàn nhuyễn hương ôn ngọc quấn chặt lấy chính mình, các nàng đem hắn gắt gao ôm vào, mùi hương trên cơ thể mềm mại của các nàng giống như hương nhu, khiến cho Phương Tranh điên đảo tâm thần.

Phương Tranh trong lòng ấm áp, mở rộng hai cánh tay đem các vị lão bà đồng loạt kéo vào trong lòng, cười nhẹ nói: “Các vị lão bà, những ngày qua đã khiến cho các nàng phải khổ cực rồi.”

Chúng nữ nghe được nhất thời đồng loạt khóc thành tiếng, bao nhiêu chua xót cùng ủy khuất, còn có tưởng niệm nhớ nhưng cái kẻ không có lương tâm này, tất cả dồn nén vào trong lệ châu, phát tiết hết ra bên ngoài.

Phương Tranh mất tích triều đình đại loạn, Phương gia cũng đại loạn. Nhị lão nhân gia lần lượt lâm trọng bệnh, tứ nữ ngoan cường chống đỡ duy trì Phương gia, trong lòng mang bao nhiêu tâm sự mà còn phải đi sớm về hôm, chịu đựng mệt mỏi lo toan mọi chuyện tình trong ngoài của Phương gia, thương sự không nói khổ, không nói mệt, nhưng trong lòng chỉ có một tín niệm duy nhất đó chính là kì vọng cái kẻ không có lương tâm kia được bình an trở về.

Hiện giờ rốt cuộc hắn đã trở về rồi, bao nhiêu ngày qua ủy khuất, vất vả cùng tư tưởng nặng trịch trong lòng, cuối cùng chúng nữ cũng nhịn không được mà làm trò hề trước mặt đám người hầu, ghé đầu vào vai Phương Tranh khóc lớn.

Phương Tranh chứng kiến các lão bà đều khóc ròng, chân tay không khỏi luống cuống, nhanh chóng vỗ về an ủi mọi người, thuận tiện không một chút dấu vết nhẹ nhàng an ủi luôn đậu hũ của chúng nữ, khiến cho chúng nữ khóc cũng không phải, cười cũng không phải, sôi nổi đánh lên lồng ngực của hắn, hờn dỗi không thôi.

Đang lúc mọi người bao vây chung quanh, Phương đại thiếu gia ngẩng đầu ưỡn ngực chen vào bên trong nội viện. Hiện giờ Phương lão gia cùng Phương phu nhân đang dìu nhau đứng ở trước cửa phòng, thần sắc trên mặt có chút bệnh lão nhưng vẫn nhìn Phương Tranh cười dài.

Phương Tranh biểu tình nghiêm chỉnh vội vàng tiến lên vài bước, dừng ở trước mặt nhị lão mà vén áo, quỳ xuống.

Chúng nữ thấy Phương Tranh cúi lạy, các nàng cũng vội vàng quỳ theo xuống.

Phương Tranh bi thanh nói: “Phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân, hài nhi bất hiếu liên lụy khiến cho hai vị lão nhân gia phải lâm trọng bệnh, tội đáng muôn chết a!”

Phương lão gia biểu tình hơi có vài phần kích động, ánh mắt phiếm lệ nhưng vẫn cười ha ha nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Cho dù có núi vàng cũng không mua được bình an, Tranh nhi được hưởng phúc cũng là do tổ tông của Phương gia phù hộ a!”

Phương phu nhân không ngừng gạt lão lệ, nức nở nói: “Ngươi chính là cái đồ không có lương tâm! Thực muốn dọa cho hai người chúng ta phải vội muốn chết sao? Những ngày qua nếu không có vài vị con dâu trong ngoài lo liệu, Phương gia thiếu chút nữa đã sụp đổ rồi, sau này ngươi phải hảo hảo đối xử với các nàng, nếu không ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!”

Nói dứt lời tựa hồ như còn chưa nguôi giận, đem cánh tay Phương Tranh cấu véo một phen, khiến cho Phương Tranh chỉ biết nhếch miệng cười khổ.

Trường Bình thấy thế đau lòng, nhanh chóng ở một bên đỡ lấy bà bà, làm nũng nói: “Bà bà bảo trọng thân thể, ngài bệnh nặng mới khỏi, không nên xúc động…Không nên xúc động a!”

“………”

Tiếng trống canh leng keng vang lên, vì thế mọi người thu thập đơn giản xong một chút đều tự đi ngủ. Phương lõa gia tâm tình thật tốt, trước khi đi ngủ còn hùng hồn tuyên bố ngày mai Phương gia sẽ mở đại yến mời khách, chúc mừng Phương Tranh bình an trở về, cũng sẽ thỉnh gánh hát nổi danh nhất kinh thành mời vào Phương phủ góp vui, mở tiệc vui chơi ba ngày ba đêm, đám người hầu nghe vậy lại hoan hô một trận vang trời đêm.

Phương Tranh bị chúng nữ lôi kéo đến tiểu viện, đám người hầu sớm đã chuẩn bị nước tắm, chúng nữ đồng loạt tươi cười đem hắn đẩy mạnh vào trong sương phòng tắm rửa.

Phương Tranh một bên vừa tắm, một bên âm thầm đánh chủ ý, hôm nay bốn lão bà đều có mặt đông đủ tại đây, một màn tiểu biệt thắng tân hôn, hắc hắc, nhiều ngày ở trên núi đã tích trữ được không ít thực lực. Đêm nay nên giao toàn bộ ra đi, nhưng vấn đề là người nào trước người nào sau đây? Ai nha, chuyện này thật khó quyết định nha.

Trường Bình là lão đại đương nhiên nàng phải tới trước, sau đó đến lượt Yên Nhiên, ân, Phượng tỷ cùng Tiểu Lục đêm nay bổn thiếu gia sẽ không buông tha cho các nàng đâu? Thật rối rắm nha! Kì thật chỉ cần Trường Bình chịu nói một câu, tất cả mọi người đều lăn ở trên một cái giường, lão tử nhất long đấu tứ phượng, chẳng quản ai trước ai sau, mọi người đều được hưởng mưa móc, chẳng phải đỡ mất công hơn sao?

Bất quá theo tính tình của chúng nữ thì ngủ chung một giường cùng với phu quân là một chuyện đại sự, tất nhiên các nàng chết sống cũng sẽ không chịu đáp ứng. Dù sao nữ nhân da mặt quá mỏng, làm sao các nàng dám diễn trò cùng phu quân hoan hảo trước mặt người khác?

Phương Tranh ngâm mình ở trong bồn tắm ảm đạm thở dài một hơi, tư tưởng các lão bà của ta không đủ giải phóng nha, nguyện vọng nhất long đấu tứ phượng của ta không biết đến năm tháng nào mới có thể hoàn thành được tâm nguyện.

Gột sạch một thân phong trần, Phương Tranh tinh thần sảng khoái trở lại phòng ngủ, phát hiện Phượng tỷ cùng Tiểu Lục đã không còn thấy bóng dáng đâu, trong phòng chỉ còn lại có Trường Bình cùng Yên Nhiên.

Phương Tranh chà xát hai tay, cười thật dâm đãng nói: “Hắc hắc, nhị vị nương tử, sắc trời đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta mau chóng nghỉ ngơi thôi….đến đi….Cùng nhau thoát y trên giường để vi phu cho các nàng xem như thế nào mới được gọi là long gân hổ cốt, ha hả….”

Khuôn mặt của Trường Bình cùng Yên Nhiên đều đỏ bừng, Yên Nhiên xấu hổ cúi đầu không nói, Trường Bình nhẹ giọng phì một tiếng khinh miệt, sẵng giọng: “Hỗn đản không đứng đắn! Ngươi ở trên núi chiếm tiện nghi của nữ thổ phỉ kia còn không đủ hay sao? Hiện tại còn muốn chiếm tiện nghi của chúng ta nữa a!”

Yên Nhiên che miệng cười nói: “Phu quân, ngài…Ngài thật sự là có quan hệ cùng nữ thổ phỉ kia hay sao?”

Chuyện này thật sự không nên trả lời nha!

Phương Tranh khó xử nhìn các nàng, lúng túng đáp: “Ách, nếu ta nói giữa hai người chúng ta đều trong sạch, khẳng định là các nàng không tin đi?”

Ai ngờ Trường Bình chân thật gật đầu một cái, nói: “Tin! Chỉ cần ngươi nói, chúng ta đều tin!” Yên Nhiên ở một bên cũng gật đầu phụ họa.

“A? Các nàng thật sự sẽ tin sao?” Chuyện tình nằm ngoại dự liệu của Phương Tranh, tức thì không cao hứng nói: “Như thế nào các nàng lại tin người dễ dàng như vậy đây? Trong thiên hạ lòng người hiểm ác khó lường, đừng tin vào miệng lưỡi nha, há miệng một cái liền có thể đổi trắng thay đen, có không ít trường hợp bị mắc lừa đâu nha, sau này các nàng bị người ta lừa thì làm sao bây giờ?”

Trường Bình bỗng nhiên mở miệng chen ngang lời của Phương Tranh, “Nói như vậy, giữa ngươi cùng nữ thổ phỉ kia, thật sự là không trong sạch?”

“Đó là đương nhiên!” Phương Tranh buột miệng nói ra, tức thì sợ tới mức toàn thân run rẩy, ta kháo! Nói lỡ miệng!

Nhìn lại nhị nữ chứng kiến thần sắc của hai người đều có chút bất hảo, Phương Tranh trong lòng oán thán vài tiếng, La Nguyệt Nương a, nhân phẩm của ngươi không tốt, nhóm lão bà của ta dường như không muốn nhận ngươi a.

Nếu như La Nguyệt Nương nghe được tiếng lòng của Phương Tranh, không biết nàng có tức giận đến mức hộc máu hay không? Nào ngờ biểu tình của Trường Bình đang âm trầm, bỗng nhiên trong chốc lát liền giãn ra, ngược lại thay đổi một bộ dạng dễ thương đến cực điểm, còn không ngừng hướng Phương Tranh phóng vài cái mị nhãn, làm cho lồng ngực Phương Tranh dâng lên một trận co rút, trong lòng âm thầm để cao cảnh giác phòng bị.

Mị nhãn của công chúa lão bà cũng không phải dễ dàng hưởng thụ như vậy, chuyện này tất lão bà sẽ có hậu chiêu.

Một lúc lâu sau, Trường Bình phong tình vạn chủng mở miệng nói: “Phu quân.”

Thanh âm mềm mại, nhu nhu lạc lạc ngọt ngào êm tai nhưng Phương Tranh nghe được hai chân lại mềm nhũn, không tự chủ được mà lùi về phía sau vài bước.

“Phu quân bình phẩm thử xem, thiếp thân cùng Yên Nhiên có đẹp hay không?” Trường Bình vẫn không ngừng phao mị nhãn, đồng thời thanh âm cũng như muốn câu hồn lạc phách, hỏi.

Nói xong Trường Bình còn hữu ý vô tình đem một mảnh vải trên người tháo xuống, lộ ra một cái yếm nhỏ màu xanh nhạt, đồng thời một chút da thịt phấn nộn tuyết trắng của nàng còn như ẩn như hiện ở trong tầm mắt của Phương Tranh, khiến cho hắn bị chấn nhiếp nhân tâm.

Tiếp tục nhìn sang Yên Nhiên, phát hiện nàng cũng vô tình cởi bỏ một chút, cùng Trường Bình giống nhau, lộ ra một chiếm yếm nhỏ màu hồng sắc, chỉ có điều dường như nàng chưa làm qua chuyện tình câu dẫn nam nhân bao giờ cho nên hiện tại mặc dù nàng gượng cười nhưng biểu tình trên khuôn mặt đã là một mảnh phiếm hồng.

Phương Tranh nuốt khan một ngụm nước miếng, tâm tình phiêu đãng bất định. Hai vị lão bà muốn chơi trò gì nha? Hay là đêm nay thật sự có hi vọng nhất long hí song phượng?

Nghĩ đến đây hai mắt của Phương Tranh sáng ngời, thần sắc trong mắt tản mát ra biểu tình dâm đãng, không ngừng gật đầu liên tục nói: “Đẹp, hai người các nàng đều đẹp! Tiểu sinh vô đức vô năng mà lại có được song phượng quả thật phúc phận dày như Đông Hải, tỉ như kiếp trước thật sự đã tu luyện qua nha.”

Trường Bình nghe vậy mỉm cười thỏa mãn, tiếp theo dùng thanh âm câu dẫn nói: “Phu quân không phải đã nói, thích nhất ta cùng Yên Nhiên đồng thời hầu hạ phu quân hay sao? Như vậy….Đêm nay, phu quân có bằng lòng hay không a?”

“Oa! Thật sự là có kịch vui a!” Phương Tranh kích động đến mức lệ nóng doanh tròng, nhiều năm qua đã từng có nguyện vọng phải nếm thử tư vị nhất long hí song phương một lần, đêm nay khẳng định sẽ là một đêm tiêu hồn lạc phách, nên ghi vào nhật kí một chút để tưởng nhớ đến sự kiện này…Phương Tranh cười dâm đãng vội vàng gật đầu: “Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý!”

Nào ngờ Trường Bình cười nghiêm, kéo vạt áo trở lại bình thường, lạnh lùng nói: “Nếu như nguyện ý, vậy ngươi phải đáp ứng chúng ta, sau này không được gặp lại La Nguyệt Nương kia nữa! Lại càng không được thu nàng vào phòng trong!”

“A?” Phương Tranh trợn tròn mắt, giống như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, mất hết can đảm.

Lại nhìn sang Yên Nhiên đã thấy nàng mặt hoa phiếm hồng, tiếu ý miên miên, không ngừng cúi đầu cười trộm.

Chuyện này Phương Tranh minh bạch rồi, hai vị lão bà này muốn chơi trò mỹ nhân tâm kế, nguyên lai cũng chỉ vì La Nguyệt Nương.

Điều kiện này quá mức không được! Đánh chết ta cũng không thể đáp ứng! Lão tử không đem La Nguyệt Nương cưới về trong nhà, như thế nào có thể báo đáp được ơn cứu mạng của nàng? Cho dù bất đắc dĩ nhưng ta nhất định sẽ không đáp ứng!

“Thế nào? Đáp ứng không?” Trường Bình lại cười dài hỏi.

Bỗng nhiên sắc mặt của Phương Tranh trở nên ngây dại, tựa hồ giống như một gã ngu ngốc bình thản nhìn Trường Bình, cái đầu còn không ngừng lắc lư.

Trường Bình thấy hắn không đáp ứng, mày liễu dựng lên, đang muốn phát tác thì Yên Nhiên nhanh chóng hướng nàng lắc lắc đầu.

Trường Bình tức giận hừ lạnh một tiếng, tức thì đổi lại bộ dạng câu dẫn Phương Tranh: “Phu quân nên suy nghĩ cẩn thận nga, ta cùng Yên Nhiên cũng được coi là mỹ nhân tuyệt sắc, chúng ta cùng nhau hầu hạ phu quân, chẳng lẽ phu quân không hoan hỉ hay sao?”

Ngay tức thì diễn cảm của Phương Tranh trở nên sắc mị, dùng sức gật đầu giống như gà con mổ thóc.

“Vậy phu quân đã đáp ứng sẽ không gặp lại La Nguyệt Nương rồi sao?”

Nhất thời diễn cảm của Phương Tranh lại khôi phục vẻ đần đần, lắc đầu như đánh trống bỏi.

“Song phượng hí nhất long đó nga!”

Phương Tranh gật đầu.

“Không được gặp lại nữ thổ phỉ nha.”

Phương Tranh dại ra, lắc đầu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx