sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 238: Đánh Người, Đập Xe

Tiếng gà báo hiệu trời sáng, một đêm điên cuồng rất nhanh liền trôi qua.

Phương Tranh mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện một đôi mắt mang theo vẻ tức giận không gì so sánh được đang không chớp mắt theo dõi hắn, nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này Phương Tranh đã biến thành một khối thi thể bị tách rời thành từng phần từng phần từ lâu.

“Oa!”

Phương Tranh vừa nhìn thấy ánh mắt đó, liền sợ đến la hoảng lên tại chỗ, thối lui ngược ra sau. Hai tay chăm chú ôm ngực, vẻ mặt sợ hãi nhìn chủ nhân của ánh mắt kia.

“Ngươi…ngươi…ngươi…ngươi đừng qua a, không được, thật sự không được nữa.” Phương Tranh chớp vành mắt đã biến đen, lắp bắp nói.

“Ân?” Vùng chân mày của chủ nhân con mắt kia chợt dựng thẳng, trên gương mặt nổi giận đùng đùng lơ đãng hiện lên một tia đỏ ửng.

“Bảy lần, cả đêm bảy lần! Ta…ta thật sự là cúc cung tận tụy cho ngươi, người kiệt tinh tẫn rồi.” Phương Tranh nức nở nói, khuôn mặt tuấn tú miệt mài quá độ tràn đầy bi phẫn và thảm đạm.

Kiếp trước khi nghe người khác khoe khoang một đêm bảy lần thì Phương Tranh luôn luôn tràn ngập sự hâm mộ cực kỳ, thẳng đến hôm nay mới biết được, việc này không phải dễ dàng đảm đương đến như vậy. Câu nói kim thương không ngã, thu phát như thường, hoàn toàn là nói xạo, không tin ngươi tự làm thử xem.

Trải qua tối hôm qua, thủ đoạn sảng khoái đã trùng lên chín tầng trời, chuẩn bị phía sau là thống khổ như rơi xuống địa ngục.

Nói chung, hiện tại Phương Tranh rất đau ***.

Lúc này La Nguyệt Nương đã mặc lại quần áo chỉnh tề, nghe được Phương Tranh cầu xin tha thứ, vốn gương mặt đang giận dữ nhất thời mắc cỡ đỏ bừng, cắn răng, giống như một con sư tử bị làm tức giận, hung ác độc địa đánh về phía Phương Tranh, cưỡi trên người hắn, một đôi bàn tay trắng như phấn không đầu không đuôi đánh xuống, thẳng đến Phương Tranh oa oa kêu thảm thiết không ngớt.

“Ngươi…tên vương bát đản, dùng thủ đoạn hạ lưu, làm dơ bẩn sự thuần khiết của lão nương, lão nương…lão nương liều mạng với ngươi!” La Nguyệt Nương vừa đánh vừa mắng.

Phương Tranh ôm đầu hét lớn: “Oan uổng, tối hôm qua người cực lực giãy dụa chính là ta nha, không phải ngươi chiếm tiện nghi còn muốn khoe mã sao?”

“Ngươi…ngươi còn dám nói!” La Nguyệt Nương tức giận đến bộ ngực cao vót gấp gáp phập phồng, gương mặt xấu hổ như chiếc lá cuối thu đỏ bừng.

Đánh tới đánh lui, bi ai trong lòng La Nguyệt Nương khởi lên, dần dần viền mắt chợt đỏ, lập tức hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống.

Phương Tranh cảm giác đôi bàn tay trắng như phấn của La Nguyệt Nương càng đánh càng nhẹ, quay đầu nhìn lại, thấy La Nguyệt Nương lại đang khóc thảm, nhất thời nóng nảy, vội vàng nói: “Ai, ngươi đừng khóc, chuyện này kỳ thực cũng không thể trách ta, thật sự. Lúc đó ngươi che mặt, ta lại chẳng biết ngươi là ai, dưới tình thế cấp bách, để bảo mạng, tung ít vôi phấn, cũng là chuyện đương nhiên, ách…còn chuyện đó là ngoài ý muốn mà.”

“Nói chung…” Phương Tranh nói đến đây, nhìn lén La Nguyệt Nương, ánh mắt lộ ra ý cười như kẻ trộm hề hề, sau đó bỗng nhiên ưỡn ngực, dùng loại lời nói như một đại nam tử chủ nghĩa, leng keng hữu lực nói: “Nói chung, sau này ngươi là người của ta! Sau này thân phận của ngươi, là lão bà của Phương Tranh ta! Đương nhiên, ngươi vẫn có thể kiêm chứ đại đương gia của Thanh Long sơn, điều này ta không phản đối.”

Thấy La Nguyệt Nương cúi đầu rơi nước mắt, đối với lời hắn nói ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng Phương Tranh thoáng lo lắng, giọng nói khựng lại, lại cẩn thận hỏi: “Nàng cũng không phản đối chứ?”

Lúc này trong lòng La Nguyệt Nương nảy sinh bi thương, nguyên nàng xuống núi là vì chuyện Triệu Tuấn mất tích, dù sao Triệu Tuấn cũng có danh nghĩa là vị hôn phu của nàng, lại đột nhiên không nhìn thấy bóng người trên Thanh Long sơn, dù sao cũng phải xuống núi tìm kiếm một phen, lấy sự thông tuệ của nàng, cùng sự hiểu biết về Phương Tranh trong mấy ngày gần đây, nàng mơ hồ biết, Triệu Tuấn mất tích hơn phân nửa là do Phương Tranh sai sử thủ hạ đi làm, cho nên nàng xuống núi vào kinh thành, liền một đường theo dõi Phương Tranh, thẳng đến tối hôm qua, Phương Tranh xuất hiện, nàng đi theo Phương Tranh và sát thủ ca ca, đã chứng kiến quá trình đánh cướp vô sỉ của Phương Tranh, sau đó mới đột nhiên xuất thủ, chuẩn bị chế trụ Phương Tranh, hỏi ra hành tung của Triệu Tuấn.

Tối hôm qua lúc xuất thủ công kích Phương Tranh thì thế kiếm của nàng nhìn như ác độc không gì sánh được, kỳ thực nàng hành sự rất đúng mực, vốn không thể xúc phạm tới một sợi lông của Phương Tranh, vị trí của Phương Tranh trong ngực nàng, từ lâu đã dần dần cao hơn vị hôn phu Triệu Tuấn có danh vô thực, trong mơ hồ nàng đã xem Phương Tranh như tình lang, lần này xuống núi, còn có một mục đích, là muốn đi tìm thăm tên vô lương tâm kia, hỏi hắn vì sao vừa đi liền không có tin tức. Thử hỏi nàng làm sao có thể hạ sát thủ với tình lang của mình? Chỉ là ngại vì hành tung của Triệu Tuấn không rõ ràng, nàng không cách ăn nói với cha mẹ dưới cửu tuyền của hắn, nên mới bất đắc dĩ hướng Phương Tranh động thủ.

Nhưng ai biết Phương Tranh thật sự quá mức đê tiện vô sỉ, lại mang theo dâm dược hại người trong thân. Không ngờ còn xem là ám khí tung ra ngoài, nguyên lai La Nguyệt Nương cho rằng đó chỉ là vôi phấn, nàng rất rõ ràng Phương Tranh quen dùng kỹ năng bảo mạng này, cho nên vẫn ung dung che khuất mắt mình, lại không nghĩ tới bản thân hít phải dâm dược vào trong cơ thể, trái lại còn tiện nghi cho hắn.

Việc này âm soa dương thác, liền biến thành tình hình hiện tại, lúc này La Nguyệt Nương chua xót lẫn ủy khuất đầy bụng, thân thể trong sạch bị người này chiếm hữu không nói, nàng còn mơ hồ nhớ kỹ, tối hôm qua lúc dược tính phát tác, không ngờ…không ngờ còn để nàng chiếm chủ động, có thể nói thế này, tối hôm qua là nàng cường bạo Phương Tranh, hơn nữa còn là bảy lần liên tiếp.

Trời ạ! Điều này đối với một nữ tử hoa cúc khuê nữ mà nói, làm sao mà chịu nổi? Mặc dù người chiếm hữu thân thể trong sạch của nàng, là nam tử mà lòng nàng đã hướng tới từ lâu, nhưng chung quy nàng cũng chỉ là một nữ tử, ở một thời đại coi trọng trinh tiết, nàng lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy, Phương Tranh sẽ nhìn nàng thế nào?

Hắn có thể sẽ nghĩ mình là một nữ nhân phóng đãng không có đức hạnh, lại không hề biết tự ái?

La Nguyệt Nương nghĩ tới đây, bi thống vì bị thất thân thoáng bình phục một ít, đành nghe mệnh trời mà thôi. Nàng cũng lo lắng và sợ hãi, nàng sợ Phương Tranh bởi vậy mà ghét bỏ nàng, khinh thường nàng, sẽ xa lánh nàng, loại đả kích này đối với La Nguyệt Nương mà nói, thậm chí so với việc thất thân càng nghiêm trọng.

La Nguyệt Nương cúi đầu, ngừng khóc, nhìn cũng không nhìn Phương Tranh, hít sâu mấy hơi thở, thản nhiên nói: “Phương…Phương Tranh, Triệu Tuấn có phải bị ngươi bắt đi không?”

Phương Tranh gật đầu, rất thẳng thắn thừa nhận: “Không sai, là ta phái thủ hạ làm.”

La Nguyệt Nương nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên mấy phần thất vọng: “Vì sao ngươi phải làm như vậy? Ta biết hắn có cừu oán với ngươi, nhưng ngươi…ngươi lại bắt hắn đi như thế, không chút cố kỵ thân phận hắn dù sao cũng là vị hôn phu của ta sao? Ngươi…trong lòng ngươi rốt cục có ta hay không?”

Phương Tranh mở to hai mắt nói: “Sao lại nói như vậy? Ta bắt hắn không quan hệ gì với nàng cả.”

Lạnh lùng nhìn Phương Tranh, giọng nói La Nguyệt Nương băng lãnh: “Vì sao ngươi phải bắt hắn?”

“Nếu ta nói ta bắt hắn là để bảo hộ hắn, nàng tin hay không tin?”

La Nguyệt Nương không nói lời nào, chỉ cười nhạt.

Phương Tranh thở dài: “Triệu Tuấn bị mưu sát ở trên núi, chuyện này nàng cũng biết phải không? Người đó là muốn giết hắn diệt khẩu.”

“Hắn làm chuyện gì? Vì sao phải giết hắn diệt khẩu?”

“Chuyện này thật phức tạp, còn chưa điều tra rõ ràng, nói đơn giản, Triệu Tuấn bị người sai sử đến ám sát ta. Kết quả thất bại, người sai khiến hắn lại sợ hắn tiết lộ bí mật, cho nên muốn giết hắn. Nguyệt Nương, ta chỉ có thể nói cho nàng, hôm nay Triệu Tuấn đã lâm vào một dòng chảy rất đáng sợ, nếu ta không phái người bắt hắn đi, đợi hắn, chắc chắn sẽ là từng làn sóng thích khách tiến đến, nếu như hắn vẫn ở lại Thanh Long sơn, nàng nghĩ bằng hai trăm thủ hạ thổ phỉ của nàng, có thể bảo trụ được tính mạng của hắn sao?”

La Nguyệt Nương kinh ngạc nhìn Phương Tranh một lát, rốt cục gật đầu nói: “Được, ta tin tưởng ngươi. Triệu Tuấn là nhi tử của bằng hữu tri kỷ của phụ thân ta, mong muốn ngươi có thể bảo vệ tốt cho hắn, ta thay mặt phụ mẫu đã chết của hắn tạ ơn ngươi.”

Trong lòng Phương Tranh có chút bất an, nghi hoặc nói: “Nàng không phải còn dự định tiếp tục gả cho hắn chứ? Ta quay đầu lại lập tức bóp chết hắn.”

“Ngươi…thật vô lại!” La Nguyệt Nương nghe vậy gương mặt đỏ bừng, cắn răng nói: “Ta…ta đã như vậy với ngươi, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng La Nguyệt Nương là một nữ nhân thay đổi thất thường?”

Phương Tranh vui mừng nói: “Nói như vậy, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”

La Nguyệt Nương ngây ra, lập tức chậm rãi lắc đầu, buồn bã nói: “Không, ta sẽ không lấy chồng.”

Phương Tranh vội la lên: “Vì sao?”

La Nguyệt Nương nhìn chăm chú vào Phương Tranh, giọng nói tràn ngập ai oán, nói: “Ngươi là ai? Ngươi là nhị phẩm đại quan cao cao tại thượng, gia đình trong sạch, thanh danh lan xa, là cột trụ của triều đình, ngồi trên mây cao, bao quát thương sinh, còn ta? Ta chỉ là một nữ thổ phỉ, giết người, đoạt hàng, hành tẩu giang hồ. Như lục bình phiêu linh, những gì ta làm, thật không được thế nhân bao dung, ngươi nghĩ ta có thể gả cho ngươi sao? Phương gia ngươi có thể cho phép một nữ tử có thân thế không trong sạch tiến vào nhà các ngươi sao? Ngươi nghĩ hoàng đế trong triều đình cùng các đại thần cho phép ngươi cưới một nữ thổ phỉ vào cửa sao? Ngươi nghĩ công chúa phu nhân của ngươi sẽ đáp ứng cùng một nữ thổ phỉ như ta xưng hô tỷ muội sao?”

La Nguyệt Nương đến gần vài bước, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Phương Tranh, thâm tình nhìn chăm chú vào hắn: “Phương Tranh, người sống trên đời, đều không phải chuyện gì muốn làm sao thì làm, sống ở hồng trần, phải thủ quy củ của hồng trần, càng ở địa vị cao, thì càng phải lưu ý những quy củ này, bằng không, ta sẽ hại ngươi.”

Phương Tranh cả giận nói: “Quy củ chó má gì chứ! Ta cưới một lão bà chiêu ai chọc ai? Nàng nguyện gả ta nguyện cưới, ngại gì ai nói? Hôm nay nàng đi theo ta về, xem ai dám phản đối! Cùng lắm thì chức quan này lão tử không làm nữa, ai thích thì cứ làm!”

Gương mặt La Nguyệt Nương rưng rưng, lắc đầu buồn bã cười: “Nếu ngươi vì ta bỏ qua tiền đồ, đời này ta cũng không cảm thấy khoái hoạt, ngươi cần gì phải làm khó ta?”

Phương Tranh vô cùng tức giận, môi mấp máy, La Nguyệt Nương tiến lên bưng kín miệng Phương Tranh, lắc đầu nói: “Không, đừng nói nữa, ta cùng ngươi kiếp này không có duyên phận phu thê, ngươi phải làm tốt chức quan của ngươi, đừng vì nữ tử như ta mà đắc tội người trong thiên hạ. Chỉ mong ngươi có thể vì bách tính làm thêm nhiều việc tốt, nhượng trong thiên hạ ít hơn những người bị buộc đi làm thổ phỉ, La Nguyệt Nương sẽ không uổng công cùng ngươi làm một đêm phu thê.”

Nói xong không đợi Phương Tranh phản ứng, thân hình La Nguyệt Nương nhoáng lên, giống như một con bướm nhẹ nhàng, càng bay càng xa.

Phương Tranh ngơ ngác đứng yên, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh lúc La Nguyệt Nương quay lưng rơi giọt nước mắt, cùng dung nhan tuyệt sắc buồn bã tuyệt vọng của nàng, bỗng nhiên cả người Phương Tranh chợt giật mình, quay đầu nhìn lại, hình bóng ý trung nhân từ lâu đã không còn tung tích.

Phương Tranh lấy lại tinh thần, trong lòng quýnh lên, chạy đến cửa bi phẫn hét lớn: “Ai! Nàng bỏ lại ta không cần phụ trách sao? Bảy lần a! Dù là con gà cũng tróc da nha.”

Trong phòng, một đóa lạc hồng tiên diễm chói mắt rơi trên nệm giường, giống như hàn mai ngạo nghễ giữa tuyết trắng ngạo nghễ tỏa sáng.

Phương Tranh ngây người nhìn đóa lạc hồng, trong lòng trăm mối cảm xúc.

Cô nương người ta trao thân thể trong sạch cho ta. Ta cũng không thể cho nàng được một danh phận, nam nhân sống đến thế này, còn gọi là nam nhân sao? Nàng nói là không cần danh phận, lẽ nào trong lòng nàng thật không muốn có được danh phận sao? Việc trên đời mặc dù không thể muốn làm gì thì làm, nhưng mọi việc luôn luôn có thể xoay chuyển, ta phải nghĩ một biện pháp, nhượng La Nguyệt Nương đường đường chính chính gả vào nhà ta mới được.

Nhưng lời của La Nguyệt Nương cũng không sai, lúc này nếu tiếp nhận nàng tiến vào Phương phủ, nói vậy Trường Bình và những lão bà khác khẳng định sẽ không đồng ý, phụ mẫu cũng sẽ cực lực phản đối, mà đám ngôn quan trong triều đình vốn luôn bất mãn với niên thiếu thần tử tay cầm quyền to như hắn, đang bày đội chờ nắm bắt nhược điểm của hắn, nếu bọn họ biết được gốc gác của La Nguyệt Nương, không cần nghĩ cũng biết, hạch tội dâng sớ khẳng định sẽ như tuyết rơi trên bầu trời bay vào trong ngự thư phòng trong hoàng cung. Đến lúc đó mình chắc chắn sẽ rơi vào hoàn cảnh tiến lui đều khó khăn.

Thân phận của La Nguyệt Nương xác thực là vấn đề lớn nhất giữa bọn họ, độ khó thật lớn, chi bằng nên bàn bạc kỹ hơn.

Trịnh trọng thu hồi đóa lạc hồng, gương mặt Phương Tranh bình tĩnh, đi ra cửa phòng.

Biện pháp đều do con người nghĩ ra được, ta cũng không tin cuộc đời này không cưới được La Nguyệt Nương!

Trời đã sáng choang, sát thủ ca ca đang ở trong viện chờ hắn.

Phương Tranh nhìn thoáng qua mọi nơi: “Tôn Nghệ đâu?”

Tên kia chắc là ngoại trừ chính mình, chính là quan viên không may mắn nhất trong triều đình đi?

Sát thủ ca ca lạnh lùng nói: “Tống hắn đi trở về.”

Phương Tranh kỳ quái nói: “Ngươi làm sao tống?”

“Đánh ngất hắn, sau đó ném hắn tới trước cửa nhà.”

Phương Tranh mở to hai mắt: “Hắn vẫn còn trần trụi thân thể?”

“Không sai.” Giọng nói của sát thủ ca ca bình thản giống như đang bàn chuyện khí trời, thần sắc thản nhiên.

Phảng phất chuyện Tôn Nghệ trần truồng là một chuyện rất là bình thường.

Phương Tranh không nói gì.

Thấy sắc mặt Phương Tranh không tốt, sát thủ ca ca nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”

Phương Tranh nhìn hắn, thần tình hoảng hốt, sau đó yếu ớt thở dài, nói: “Ai! Một lời khó nói hết.”

Sát thủ ca ca âm trầm nói: “Cần ta hỗ trợ không?”

Phương Tranh gật đầu nói: “Cần, phi thường cần!”

“Chuyện gì, cứ nói.”

“Ngươi giúp ta đi đánh chết một con cọp đi.”

Sát thủ ca ca kỳ lạ nói: “Ngươi muốn làm áo khoác da hổ?”

Phương Tranh nói: “Không, ta muốn dùng cao hổ cốt bổ thân thể, hiện tại ta kiệt lực a.”

Sau khi hồi phủ hung hăng ngủ một giấc, tỉnh lại trời đã chạng vạng. Hoàng thượng phái người đến truyền chỉ, mệnh Phương Tranh ngày mai vào triều sớm, thương nghị quốc sự.

Tiễn bước tiểu thái giám, Phương Tranh bất mãn nói: “Thế nào lại vào triều? Hoàng thượng không phải nói cho ta nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao? Thế nào lại phải lên triều nữa?”

Trường Bình hừ nói: “Phụ hoàng cho ngươi ở nhà nghỉ ngơi, nhưng ngươi trắng đêm không về, nói! Cả đêm ngươi không về phủ, đi đâu?”

Sắc mặt Phương Tranh không thay đổi: “Đi cứu người.”

“Hừ! Cứu người nào? Ngươi cũng không phải đại phu, cần gì tới lượt ngươi đi cứu người?”

Phương Tranh nghiêm trang nói: “Người này ngoài ta không ai cứu được, nếu để cho người khác cứu, ta liều mạng với hắn!”

Trường Bình nghi hoặc nói: “Người nọ là ai vậy? Bị bệnh hay bị thương?”

Phương Tranh chớp mắt nói: “Cũng không phải, nàng trúng độc, ta giúp nàng giải độc.”

Trường Bình hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh, hừ nói: “Trong miệng ngươi lúc nào cũng vậy, không có một lời nói thật, ta không tin ngươi!”

Hay, đây là nữ nhân, không quan tâm nói cái gì, nói xong quá rõ ràng, bọn họ liền cho rằng đó là lời nói dối.

Giờ sửu vừa đến, Phương Tranh liền rời khỏi giường, quần áo nón quan chỉnh tề, vội vàng đi với bọn thị vệ ra cửa, vào triều.

Phương Tranh ngồi trong xe ngựa buồn ngủ, chẳng hiểu vì sao, mỗi lần vào triều sớm, Phương Tranh luôn luôn tinh thần không tốt, các quan viên khác, có thể bước lên kim loan điện, cùng hoàng thượng và các đại thần cùng nhau thương nghị quốc sự, đó là việc quang vinh cỡ nào, nhưng Phương Tranh lại xem nó là sự dằn vặt thống khổ vạn phần, mặc dù hôm nay thân ở địa vị cao, nhưng hắn vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu.

Trong mơ hồ, nhớ tới lời nói lúc gần đi của La Nguyệt Nương, nếu có thể vì bách tính làm thêm chút chuyện, liền không uổng công làm một đêm phu thê với hắn.

Thế nhưng Phương đại thiếu gia thực sự không có hứng thú làm quan, một đám đại lão gia châu đầu, ngươi nói vài câu, ta nói vài câu, thế là giải quyết xong quốc gia đại sự sao? Đây không phải chỉ là mò mẫm sờ sẫm sao? Chân chính muốn làm thật sự, còn phải thành thật ngồi trong nha môn, phát công văn, định chính sách, phủ vạn dân, một đám lão đầu chụm đầu to nhỏ thì làm được gì? Chỉ đấu chuyện ho khan hay sao.

Sắc trời vẫn đen kịt, dù một ánh rạng đông cũng không thấy, bọn thị vệ chăm chú hộ vệ Phương Tranh, mấy trăm người không nói một lời hướng hoàng cung đi đến.

Luận việc phô trương khi vào triều, Phương Tranh rốt cục bài đệ nhất trong các đại thần, ai lại mang theo mấy trăm danh thị vệ chạy khắp đường cái? Đây cũng nhờ phúc lần trước bị bắt cóc tống tiền, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, tăng thêm số thị vệ cho hắn, những đại thần khác ước ao đến con mắt đều đỏ.

Xe đi đến đường lớn Hoa Thị, đường cái im ắng, chỉ nghe được tiếng bánh xe ngựa xèo xèo chuyển động.

Bỗng nhiên, Phương Tranh mơ hồ nghe được thị vệ quát to một tiếng: “Tránh ra! Dừng lại! Dừng lại!”

Phương Tranh ngẩn người, từ trong ngủ mơ giật mình tỉnh giấc, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được xe ngựa hung hăng khựng lại, phát ra một âm thanh trầm muộn, theo quán tính Phương Tranh từ trong chỗ ngồi trong thùng xe ngã xuống, quăng sấp trong thùng xe rộng mở.

“Ta kháo! Đánh xe kiểu nào vậy? Ngươi chơi trò trượt xe sao?” Phương tranh đứng lên, tức giận vỗ mạnh thùng xe mắng người đánh xe.

Người đánh xe là người hầu của Phương phủ, nghe vậy ủy khuất giải thích: “Thiếu gia, có một xe ngựa khác đụng phải chúng ta, không liên quan tới ta nha.”

“Ai có gan lớn như vậy?” Phương Tranh vừa nghe liền vô cùng tức giận, vốn hôm qua khi La Nguyệt Nương rời đi, đã làm hắn phi thường khó chịu, trong bụng nghẹn ứ không phát tiết được, hôm nay đang ngồi bên trong xe ngựa, không nghĩ tới thời cổ đại cũng bị tai nạn đụng xe, con mẹ nó sau ta xui xẻo quá vậy. Phương Tranh quyết định chủ ý, hôm nay không quan tâm ai đúng ai sai, cần phải đem uất khí nghẹn trong bụng trút ra rồi hãy nói.

Mang theo tâm tình muốn kiếm chuyện gây sự Phương Tranh xốc màn xe, chui ra ngoài, xoa thắt lưng, khí thế mười phần đứng ngay trên càng xe, con mắt đảo qua, đã thấy một chiếc xe ngựa trang trí thật tráng lệ xa hoa đang đón đầu đụng thẳng vào thùng xe của hắn, lại nhìn địa hình, chiếc xe ngựa kia là từ vắt ngang lao tới, ngay góc ngã tư giữa hai con đường thì đụng vào xe hắn.

Phương Tranh quan sát một chút, sau đó gật đầu, xác định rồi, nếu hiện tại có cảnh sát giao thông, hắn cũng thuộc về một phương không cần chịu trách nhiệm, nói toạt ra một câu, hôm nay bổn thiếu gia phải chỉnh trị kẻ gây ra tai nạn xe cộ hôm nay một trận, cho hắn biết, vì sao gọi là uy phong của quan lớn!

“Tên vương bát đản trong xe kia, lăn ra đây cho lão tử! Bồi tiền!” Phương Tranh chống nạnh, tàn bạo hướng xe ngựa đối diện kêu gào.

Xe ngựa ở giờ phút này lại chạy trong kinh thành, không cần suy nghĩ nhiều liền biết, hơn phân nửa là giống như Phương Tranh, là đại thần chuẩn bị vào triều.

Nhưng Phương Tranh cũng không quan tâm, hắn làm quan nhị phẩm, vừa là hầu gia thế tập, tướng quân thủ bị kinh thành kiêm giám sát các quan viên trong triều đình, quyền lực lớn như vậy, đại thần nào dám cùng hắn chống đối? Uống lầm thuốc sao?

Ai biết hôm nay Phương Tranh lại đụng trúng kẻ uống lầm thuốc.

Chủ nhân xe ngựa gây tai nạn cũng không mang theo nhiều tùy tùng, chỉ hơn mười người, nghe được Phương Tranh kêu gào, bên trong xe ngựa không hề động tĩnh, ngược lại một người có dáng dấp người hầu đi ra, quát mắng: “Lớn mật! Ngươi biết ngươi đụng phải xa giá của ai không?”

Phương Tranh cười gằn: “Lão tử đụng ngươi? Ngươi còn chưa tỉnh ngủ phải không? Rõ ràng là ngươi đụng xe của ta. Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn lừa bịp tống tiền phải không? Ít nói nhảm, bồi tiền! Dám không bồi tiền, lão tử đập nát xe ngựa của ngươi!”

Người hầu kia nghe vậy giận dữ, xăn tay áo quát to: “Ngươi là người phương nào? Còn dám làm phản! Ngươi dám đập xe thử xem! Biết chủ tử nhà ta là ai không?”

Phương Tranh cười nhạo nói: “Chủ tử nhà ngươi là ai liên quan gì ta? Có hai con đường, một là bồi tiền, hai là đập xe, gọi chủ tử của ngươi tự mình tuyển!”

Người hầu cười lạnh nói: “Chủ tử nhà ta đã lâu không về kinh thành, thật không tưởng quan viên trong thành dám làm phản! Tiểu tử ngươi đứng thẳng nghe cho kỹ, đừng bị hoảng sợ nằm úp sấp, chủ tử nhà ta chính là…”

Tên hầu muốn báo ra danh hào của chủ tử, bên trong xe ngựa truyền ra thanh âm còn trẻ tuổi, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Lui ra!”

Tên hầu ngẩn người, nhanh chóng lui xuống, thuận tiện còn không cam tâm trừng mắt nhìn Phương Tranh.

Bên trong xe vừa nói xong, Phương Tranh liền nhìn thấy màn xe xốc lên, một người nam tử có thân hình gầy cao đứng dậy, đưa mắt nhìn chung quanh, lập tức hít sâu một hơi, bên trong uẩn tàng ưu sầu vô hạn.

Lúc này đang là giờ sửu, cũng còn cách hừng đông tới ba giờ, đang lúc đưa tay cũng không nhìn thấy năm ngón. Bởi ngồi xe ngựa, nên thị vệ chung quanh không ai thắp đèn lồng. Phương Tranh dùng sức nhìn xem, cũng không thấy được dáng dấp của nam tử trẻ tuổi, đang mặc quan phục phẩm chức gì.

Nhưng xem tuổi tác của đối phương còn trẻ như vậy, nói không chừng cũng không phải là quan lớn gì, bằng không hắn cũng không khả năng nhìn không ra Phương đại thiếu gia danh vang kinh thành.

Nghĩ tới đây, Phương Tranh suy nghĩ đã đủ, cao ngạo hất cằm, hừ nói: “Rốt cục ngươi chịu chui ra rồi sao? Nói đi, chuyện hôm nay ngươi dự định làm sao bây giờ?”

Nam tử tuổi trẻ đối diện tựa hồ nhíu nhíu mày, sau đó trầm giọng nói: “Ngươi mau tránh xe ngựa của ngươi ra, mau biến mất cho ta, việc hôm nay ta không tính toán với ngươi.”

Thanh âm trầm thấp, nhưng Phương Tranh nghe ra trong đó ẩn chứa khí thế kiêu ngạo, người này phỏng chừng cũng là người đi ngang khắp nơi.

Phương Tranh giận dữ, trong khắp kinh thành, ngoại trừ hoàng thượng, ai dám nói lời như vậy với hắn? Dù là thái tử của một nước, khi nói chuyện với hắn cũng là khách khách khí khí, tên mao đầu tiểu tử trước mặt lại dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với hắn.

Ngẫm lại mình từ khi bị người bắt cóc tống tiền, bị người ám sát, bị người ám toán, bị người cường bạo rồi bị người vứt bỏ, mấy ngày nay có quá nhiều chuyện không như ý. Hôm nay chỉ là một tên mao đầu tiểu tử đã đụng xe ngựa của hắn, không ngờ còn dám cuồng ngôn nói là không thèm tính toán với hắn. Người trong khắp thiên hạ chẳng lẽ đều xem mình là trái hồng dễ bóp nát hay sao?

Cơn giận khởi lên, lập tức tràn ra toàn thân. Phương Tranh nhe răng cười một tiếng, khôi phục vài phần tính nết hư hỏng của Phương thái tuế lúc xưa, chỉ vào xe ngựa đối diện, mệnh lệnh cho bọn thị vệ: “Lên cho lão tử! Đem người đánh một trận, đem xe ngựa đập nát! Hôm nay lão tử không trút giận cho thỏa mãn là không ngưng!”

Lúc mấy trăm thị vệ được phái đến bên người Phương Tranh thì hoàng thượng có phân phó cho bọn họ, phải hoàn toàn nghe mệnh lệnh của Phương đại nhân. Hiện tại Phương Tranh hạ lệnh, mọi người cùng kêu to ứng tiếng, liền chỉnh tề khoan thai hùng hổ hướng đối diện xông tới.

Các tùy tùng của phe đối diện náo loạn, đội ngũ liền mất trật tự, đôi mắt hàm kinh khủng, đều nhìn chủ tử xin giúp đỡ.

Tên nam tử trẻ tuổi trên xe ngựa hiển nhiên không nghĩ tới hắn trở thành nơi trút giận cho Phương Tranh, bên người Phương Tranh mang theo mấy trăm thị vệ như sói như hổ, mà hắn chỉ có hơn mười người, không khỏi bật người biến sắc, thân thể thối lui ra sau, run giọng nói: “Ngươi…ngươi dám! Ta là….ai nha!”

Lời còn chưa dứt, bọn thị vệ của Phương Tranh liền không chút khách khí động thủ.

Phương Tranh đứng trên càng xe của xe ngựa, cười nhạo nói: “Ngươi là…ai nha? Tên này thật đặc biệt, chẳng lẽ ngươi là người Đột Quyết? Ha ha…”

Bọn thị vệ lôi tên nam tử trẻ tuổi xuống xe ngựa, sau đó mười mấy người vây quanh một trận quyền đấm cước đá. Những thị vệ còn lại phi thường ăn ý tự phân công, trong lúc nhất thời, đánh người, đập xe. Có người phụ trách bên ngoài không cho chạy trốn, nguyên bản trên đường lớn Hoa Thị trong kinh thành vốn đang vắng vẻ lại trở nên cực kỳ náo nhiệt, truyền vào trong tai, đều là tiếng đập tiếng đánh, tiếng rên rỉ, tiếng cầu cứu.

Cuối cùng Phương Tranh được đền bù sở vọng, xe ngựa đối diện đã bị đập thành từng mảnh vụn. Mười mấy tên tùy tùng bị đánh đến không còn hình người, đều tụm cùng một chỗ rên rỉ khóc thét không ngớt, mà vị nam tử tuổi trẻ kia lại mặt mũi bầm dập quỳ rạp trên mặt đất, hấp hối.

Phương Tranh không có hảo ý cười cười, ngươi nha, xem như còn tiện nghi cho ngươi, nếu để các nữ hầu vệ của Trường Bình động thủ, lúc này phỏng chừng trên đời này có thêm mười mấy thái giám, ta coi như là còn phúc hậu.

Người cũng đã đánh, xe cũng đã đập, trong lồng ngực Phương Tranh rốt cục cũng phát tiết xong lửa giận, nhất thời cảm thấy trong lòng thuận khí hơn không ít.

Phương hướng ngọ môn xa xa truyền đến tiếng chuông trống vào triều, đã là giờ Dần, cửa cung đang mở.

Phương Tranh nhanh chóng leo lên xe ngựa, nghênh ngang đi. Xem cũng không xem đám người đang nằm rên rỉ trên mặt đất, gấp giọng phân phó người đánh xe chạy tới cửa cung.

Cùng các quan viên nhiệt tình chào hỏi, y theo trình tự lễ tiết vào triều, Phương Tranh lại đứng ngay vị trí cũ của mình, dựa vào cây cột, lại bắt đầu ngủ gật.

Bên cạnh ngai vàng trên kim loan điện, tiểu thái giám nhẹ phẩy phất trần, âm thanh hô lớn: “Có chuyện thượng tấu, không chuyện bãi triều.”

Lời vừa nói xong, một gã ngôn quan đi ra, quỳ gối dưới sàn nhà trơn tuột của kim loan điện, cung kính nói: “Vi thần có việc khải tấu.”

Hoàng thượng không chút biểu tình gật đầu nói: “Chuẩn.”

Ngôn quan quỳ tâu: “Khải tấu hoàng thượng, đêm trước giờ Tý, thành tây kinh thành xảy ra một việc, có hoàng tử lấy thân phận vương gia chí tôn, lại dung túng cho nô tài hành hung, cướp đoạt dân nữ, lại đem huynh trưởng của dân nữ, Diệp Văn Giang sĩ tử vào kinh đi thi đánh cho đến chết, viện này trong dân gian đều biết, đã khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, bách tính tương truyền, quần chúng xúc động phẫn nộ, đã làm mất mặt hoàng gia, vô cùng hổ thẹn, mong rằng hoàng thượng minh tra!”

Lông mày rậm của hoàng thượng nhíu lại, trầm giọng nói: “Lại có việc này? Có biết là vị hoàng tử nào gây nên?”

Nói xong, hoàng thượng như có ý vô ý liếc mắt nhìn thái tử đang ngồi yên không nói một lời.

Ngôn quan nói: “Vi thần thăm viếng khắp dân gian tròn một ngày, mới biết được, hoàng tử dung túng nô tài hành hung, chính là ngũ hoàng tử, Anh Vương điện hạ.”

Hoàng thượng giận dữ, vỗ bàn đứng lên, quát to: “Thật to gan! Trẫm hạ chỉ khai ân khoa, đang muốn thu tâm thiên hạ sĩ tử, để thiên hạ anh tài đầu nhập dưới trướng trẫm, Anh Vương dám can đảm phạm phải tội lớn như vậy, nếu không trừng trị, há có thể phục chúng?”

Các quan viên thấy hoàng thượng tức giận, tất cả đều quỳ lạy, cùng kêu lên nói: “Hoàng thượng bớt giận.”

Gương mặt hoàng thượng âm trầm, lạnh lùng nói: “Tuyên Anh Vương thượng điện, đem việc này nói lại tỉ mỉ rõ ràng!”

Tiểu thái giám canh giữ ngay cửa điện bước nhanh ra ngoài truyền chỉ.

Ước chừng đợi thời gian một nén nhang, ngay khi hoàng thượng cùng các đại thần có chút không nhịn được, một thân ảnh thất tha thất thểu xông vào kim loan điện, vừa vào cửa liền phác thông quỳ xuống trên mặt đất, âm thanh kêu to: “Phụ hoàng, phụ hoàng người cứu mạng!”

Phương Tranh vốn đang ngủ gật, bị tiếng hô của người này làm giật mình tỉnh giấc, ngưng mắt vừa nhìn, nhất thời lại càng hoảng sợ. Nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý hắn, vì vậy lặng lẽ xê dịch, sau đó chột dạ rụt cổ, thân thể lùn một chút, biến mất trong các đại thần, không gặp hình bóng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx