“Hoàng huynh, hiện giờ bên trong Phương phủ được thị vệ canh phòng sâm nghiêm, nếu như phái người đến….Giết Diệp Linh nhi thì có phải hơi quá khó khăn hay không?” Anh vương đối với lời nói của Thọ vương tựa hồ như không cho là đúng.
Thọ vương trừng mắt liếc mắt một cái, hừ giọng nói: “Một lần không được thì hai lần, một người không xong thì phái thêm vài người, hay là ngươi còn nuối tiếc tánh mạng của những thủ hạ dưới tay sao? Muốn thành đại sự trong tay người nào mà không nhúng phải huyết tinh, ai dưới chân mà không chất chồng một núi bạch cốt?”
Anh vương lắc đầu nói, “Ta không phải nuối tiếc tánh mạng của đám nô tài, nhưng ta cảm nhận rằng nếu làm như thế thì rất khó thành công, hơn nữa vạn nhất người phái đi thất thủ bị bắt, tra khảo cung mà khai ra ta, chẳng phải sẽ biến khéo thành vụng hay sao?”
Thọ vương cười lạnh nói: “Đừng bảo rằng trong đám thủ hạ của ngươi một tên sĩ tử cũng đều không có, loại sự tình như này còn phải để cho ta dạy ngươi sao? Diệp Văn Giang bị sát hại, chuyện này có thể lớn nhưng cũng có thể nhỏ, còn phải xem ta cùng thái tử tranh phong nhau đến mức nào. Tuy nhiên đến lúc đó ngươi cũng đừng bởi vì sự kiện này mà ngáng đường của ta, bằng không hai người chúng ta coi nhau như huynh đệ, ta cũng sẽ không do dự phủi sạch quan hệ cùng ngươi, chính ngươi hành sự nên cẩn thận một chút đi!”
Anh vương nghe vậy trong mắt toát ra một tia âm độc, nhưng bên ngoài lại là một bộ biểu tình khiêm tốn, cười nói: “Hoàng huynh yên tâm, ta nhất định sẽ xử trí thỏa đáng chuyện này.”
Thọ vương nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Không chỉ là Diệp Linh Nhi, nếu có thể thì thuận tiện thu dọn luôn cả Phương Tranh đi, người này nếu còn lưu lại trên đười, đối với nghiệp lớn của chúng ta nhất định là một cái tai họa.”
Anh vương trầm mặc suy ngẫm, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Thọ vương nhìn Anh vương một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên cười nói: “Gần đây trong triều đình có nghe được tin tức phong thanh gì hay không?”
Anh vương mờ mịt lắc đầu nói: “Ngoại trừ sự tình của Diệp Văn Giang, không có nghe được tin tức nào khác cả.”
Thọ vương âm trầm cười nói: “Ngươi không nghe được phong thanh, nhưng lại có tiếng gió lọt vào tai của ta a! Có người nói ngươi âm thầm cấu kết cùng ngôn quan, tâm tư muốn hướng phụ hoàng đề nghị gạt bỏ thái tử, sau đó đề bạt ngươi lên làm tân thái tử.”
“Cái gì?” Anh vương hoảng sợ nhảy dựng lên, biểu tình vừa khẩn trương vừa giận dữ cực điểm, lớn tiếng hét lên: “Ai? Ai nói? Chuyện này rõ ràng là bịa đặt, ác ý muốn hãm hại ta, hoàng huynh ngươi ngàn vạn lần không được tin a! Kẻ nào nói những lời này nhất định là muốn ly gián quan hệ của hai huynh đệ chúng ta, hoàng huynh ngươi nên nhìn thấu âm mưu mới phải chứ.”
Thọ vương chăm chú nhìn Anh vương, không hề chớp mắt gằn từng chữ một: “Kẻ nói cho ta biết những lời này chính là Phương Tranh.”
“Là hắn ư?” Anh vương ngẩn ra một lúc, tức thì sắc mặt bành trướng đến mức đỏ bừng, cả giận lớn tiếng nói: “Hoàng huynh, lời của cái gã vô sỉ đó mà ngươi tin được sao? Mọi người trong kinh thành đều biết từ trước đến giờ cái gã hỗn đản này thích nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen. Hoàng huynh ngươi vạn lần không nên trúng độc kế của hắn!”
Thọ vương không nói một câu, ánh mắt ngang dọc trên người Anh vương đánh giá, sau một lúc lâu hắn mới âm trầm cười nói: “Đương nhiên ta sẽ không tin tưởng vào lời của hắn nói, gã hỗn đản này mưu toan ly gián quan hệ của hai huynh đệ chúng ta, sau đó tiêu diệt từng bộ phận một, đưa Phúc vương yếu đuối vô năng lên làm thái tử, một cái kế mọn ấy sao có thể qua mắt được ta?”
Anh vương nghe vậy rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra một hơi, thoải mái cười nói: “Hoàng huynh minh giám, sự tình ta phụ tá hoàng huynh đi tranh cái chức tân thái tử kia, mọi người tuy rằng không nói nhưng đã đều biết cả! Hoàng huynh sao có thể để cho gã vô sỉ kia nói năng lung tung mà ba động tinh thần, ngược lại muốn hoài nghi ta đây? Ha ha!”
Thọ vương cười nói: “Hoàng đệ, hôm nay chỉ có hai người huynh đệ chúng ta, ta không ngại nói thật lòng đối với ngươi! Ta là hoàng tử, ngươi cũng là hoàng tử, đáng lẽ ta và ngươi đều có tư cách tranh giành cái vị trí thái tử kia, chẳng lẽ thật sự trong lòng của ngươi không có một nửa điểm tâm tư hay sao? Phải biết rằng gần đây thân thể của phụ hoàng càng ngày càng trầm trọng, chỉ cần nắm được cái vị trí thái tử trong tay, có lẽ trong tương lai rất nhanh thôi sẽ ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, khi đó ngươi liền ngạo nghễ thiên hạ trở thành vạn vương chi vương, chẳng lẽ ngươi một chút động tâm cũng không có ư?”
Anh vương không chút do dự lắc đầu nói: “Không muốn, hoàng huynh! Ta thật sự chưa bao giờ từng nghĩ tới cái vị trí thái tử kia, ngươi biết ta từ nhỏ không thích văn cũng chẳng ưa võ, chỉ muốn một cuộc sống phóng túng, an ổn bền lâu. Nếu người như ta có lên làm hoàng đế chỉ sợ rằng không được quá vài ngày, người khác liền đem ta đạp xuống, cùng với một kết cục đầu lìa khỏi cổ! Không bằng toàn tâm toàn ý phụ tá hoàng huynh ngươi ngồi lên cái ngai vàng kia, ta biết tương lai nếu hoàng huynh trở thành hoàng đế, nhất định sẽ không bạc đãi ta đây đối với ngươi trung thành tận tâm, hoàng huynh ngươi nói có đúng hay không?”
Thọ vương nghe những lời này không khỏi cao hứng cười ha hả, đại thủ* trùng điệp vỗ lên bả vai của Anh vương cười nói: “Hoàng đệ nói không sai, nếu như ta đăng có nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, đến lúc đó ngươi muốn cái gì thì ta sẽ cho ngươi cái đó. Chẳng những thế ta còn khiến cho ngươi giỏi hơn người, áp đảo vạn trên vạn người chỉ ở dưới có một mình ta, như thế được không?” (*: bàn tay, hành động xòe bàn tay.)
Anh vương cười tiếp lời: “Ta đây hướng hoàng huynh đa tạ trước, bản thân ta chỉ cần cẩm y mỹ thực, sau đó lại có thêm vài nữ tử tuyệt sắc, giúp cho ta hằng đêm vui chơi ca hát, ta liền thỏa mãn rồi.”
Nói xong hai người nhìn nhau cười thỏa mãn, tựa hồ như thân mật khăng khít nhưng chỉ là trong mắt của hai người đồng thời hiện lên một tia dị sắc khó hiểu, chợt lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt.
Ngày xuân ban đêm vẫn còn mang theo một chút lạnh lẽo.
Phương Tranh đứng ở trong sân nhà mới, bên dưới một tàng cây hạnh ngân, Phương Tranh đang ngồi nhắm mắt ngưng thần.
Phương Tranh mang theo bốn vị lão bà vui vẻ chuyển đến căn nhà mới, hơn nữa cũng đem Phương lão gia cùng Phương phu nhân tới luôn một thể, nhị vị lão nhân gia hoài niệm căn nhà cũ, cho nên Phương lão gia luôn luôn không quá mức tình nguyện rời bỏ căn nhà cũ nhưng bốn vị lão bà của Phương Tranh đã đồng loạt ra trận, lúc này mới miễn cưỡng thuyết phục được Phương lão gia tiến vào.
Ôn Sâm đứng ở bên cạnh Phương Tranh hạ thấp giọng bẩm báo những tin tức tình báo mới nhất.
“Đại nhân, huynh đệ từ Dương Châu hồi báo lại tin tức, trải qua nhiều ngày điều tra, kẻ sai khiến Triệu Tuấn bắt cóc đại nhân là Hỗ Vân Sinh, các huynh đệ đã điều tra được tung tích của hắn rồi.”
“Nga? Tìm được rồi sao? Dễ dàng như vậy hả?” Phương Tranh đại hỉ.
Ôn Sâm cười khổ nói: “Bất quá thứ mà các huynh đệ tìm được, chỉ là thi thể của Hỗ Vân Sinh!”
Phương Tranh sắc mặt đột biến, âm trầm nói: “Lão Ôn, ngươi cũng thật đủ hài hước nha, cư nhiên còn học theo cách nói năng vòng vèo, sao lúc đầu không nói trắng luôn ra đi?”
Ôn Sâm phụng bồi cười theo nói: “Đại nhân, chuyện này cũng không thể trách tội chúng thuộc hạ, các huynh đệ mất bao nhiêu khí lực mới nghe được một tin tức từ trong miệng của gã lưu manh tại Dương Châu, điều tra ra nơi hạ lạc của Hỗ Vân Sinh, nhưng khi đến đó thì hắn đã chết được khoảng hơn nửa tháng rồi, thi thể đều đã thối rữa.”
Phương Tranh buồn bực thở dài: “Nói như vậy chuyện ta bị bắt cóc, rốt cuộc không thể điều tra ra được là người nào làm hay sao? Liệu manh mối có bị chặt đứt rồi hay không?”
Ôn Sâm ấp úng trả lời: “Chỉ sợ rằng như thế, bất quá đại nhân cũng đừng nản chí, thuộc hạ đã phái thêm một số huynh đệ tới Dương Châu viện trợ, nếu như Hỗ Vân Sinh chết ở nơi này, nói như vậy cũng phải để lại một chút dấu vết, Ảnh Tử chúng ta am hiểu điều tra tung tích, chung quy nhất định sẽ có thể tìm ra được một chút gì đó.”
Phương Tranh gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng nói: “Ta luôn có loại cảm giác, nghĩ có đôi mắt ở sau lưng đang âm thầm nhìn ta chằm chằm. Dù là đang làm gì, đôi mắt kia vẫn không hề rời khỏi, làm ta thật khó chịu, ngủ thật không an. Ngẫm lại lông tóc dựng đứng, dù là lúc ta tắm, vừa nghĩ có người đang nhìn chằm chằm, dù là trên mông cũng nổi lên một mảnh da gà…”
Ôn Sâm nghe Phương Tranh nói xong đầy tà khí, không khỏi rùng mình chột dạ nhìn quanh bốn phía.
Phương Tranh mất hứng nhìn hắn: “Sao ngươi không khen ta?”
“Khen…khen ngài?” Ôn Sâm ngạc nhiên. Lúc ngươi tắm mông ngươi nổi da gà, đó có gì đáng khen?
Lắp bắp một lát, Ôn Sâm vắt hết óc lúc này mới lắp bắp khen: “Đại nhân, da thật tốt.”
Phương Tranh vui vẻ khiêm tốn nói: “Đâu đâu, thường ngày bảo dưỡng rất trọng yếu.”
Ngẫm lại sai, Phương Tranh sầm mặt nói: “Không phải! Ta muốn ngươi khen không phải việc này.”
“Vậy…khen cái gì?” Ôn Sâm cảm giác vị thủ trưởng này không chút nói lý, nào có người chủ động yêu cầu thuộc hạ vỗ mông ngựa hắn? Vỗ không tốt thì không vui vẻ, làm thuộc hạ của hắn cũng thật khó khăn.
Phương Tranh nghiêm trang nói: “Thánh nhân nói: Sinh trong gian nan khổ cực, sau này chết không đau đớn. Khái, dường như nói sai rồi, ai nha, dù sao cũng là ý tứ này, ngươi không cảm thấy bổn quan là một người rất có ý thức gian nan khổ cực hay sao?”
Ôn Sâm hiểu ra, nhanh nhẹn không mất thời cơ hung hăng vỗ mông ngựa, vỗ đến mức mặt mày Phương Tranh rạng rỡ. Làm kiểu cách nhà quan, liên tục xua tay khiêm tốn nói: “Đâu…đâu…”
Ôn Sâm đi rồi, Phương Tranh còn đang đứng dưới tàng cây xuất thần.
Bệnh thể của hoàng thượng từ từ trầm trọng, trong kinh thành các hoàng tử long tranh hổ đấu, trò hay gần bắt đầu diễn, còn mình và Mập Mạp lúc này có thể bình yên vượt qua không?
Phương Tranh đối với quyền lực cũng không mưu cầu danh lợi quá nhiều, hắn luôn cho rằng quyền lực là thứ sờ không thấy nhìn không được, hơn nữa phi thường nguy hiểm, không cẩn thận sẽ hại chính tính mạng của mình. Đối với quyền lực, hắn vẫn ôm tâm tính như kính nể, hi vọng rời xa nó càng xa càng tốt. Thứ quyền lực này hại người sâu như vậy, nào có tốt đẹp như bạc trắng bóng? Không chỉ thấy được mò được, nằm trong nhà còn không cần sợ nó đi cắn người, nhìn mãi làm lòng người không nhịn được vui mừng.
Nhưng thế sự lại kỳ quái như thế, thứ hắn không cần, người khác lại cứ đưa lên tay hắn, không lấy còn không được, thứ hắn không muốn tranh, người khác cũng sẽ buộc hắn đi tranh đoạt, không tranh thì lấy mạng của hắn.
Phương Tranh nghĩ sau khi xuyên qua gặp phải loại sinh hoạt này, không khỏi khởi lên một loại cảm giác hoang đường.
Nhân sinh của lão tử, đúng là đồ phá hoại!
Phương Tranh hạ kết luận này.
“Phương…Phương đại nhân.” Phía sau vang tới một thanh âm sợ hãi, kiều giòn thanh thúy.
Phương Tranh quay đầu lại, thấy Diệp Linh Nhi đang đứng cách hắn khoảng một trượng, khiếp sinh sinh nhìn hắn, dáng dấp như vô cùng sợ hãi, rất chọc người thương yêu.
Trong lòng Phương Tranh thở dài, khổ chủ của vụ án lại tới, làm sao nói chuyện với nàng đây?
“Linh nhi, hôm nay ngươi ăn mặc rất đẹp nha. Ăn mặc đẹp như thế tới gặp ta, chẳng lẽ ứng với câu “nữ tử trang điểm vì người trong lòng mình”?” Phương Tranh cười tủm tỉm bắt đầu đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng.
Hôm nay Diệp Linh Nhi mặc một thân trang phục màu phấn lục, cùng lớp chỉ hình lá sen viền áo mạ vàng, đẹp đẽ lại không mất đoan trang, đưa một mặt hoạt bát của thiếu nữ bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Diệp Linh Nhi nghi vậy đỏ bừng mặt, ngày trước khi ám sát Anh Vương và Phương Tranh thì lòng cứng rắn từ lâu tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nàng cúi đầu xuống, nắm lấy vạt áo, ấp úng nói: “Ngài…ngài đừng nói bậy, bộ quần áo này là do công chúa điện hạ nhất định muốn ta mặc vào.”
Phương Tranh chợt hiểu, Trường Bình vốn có tính tình mạnh miệng nhưng nhẹ dạ, nghe được thân thế thương cảm của Diệp Linh Nhi, mẫu tính trời sinh của nữ nhân nhất thời phóng mạnh tia sáng kỳ dị, không chỉ nhảy lên mắng to tội lỗi Anh Vương đáng chết vạn lần, còn tức giận yêu cầu Phương Tranh mau chóng phá án, bắt Anh Vương lại. Hơn nữa đối với Diệp Linh Nhi phảng phất thương yêu như chính muội muội, dù ăn dù mặc đều thỏa đáng lo lắng, thực sự là một hiền thê hiếm có.
Đương nhiên, nếu vị hiền thê này đáp ứng cho La Nguyệt Nương vào cửa, vậy càng tốt đẹp, Phương Tranh trừng mắt nhìn: “Có việc?”
Diệp Linh Nhi gật đầu, phảng phất như lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Phương Tranh nói: “Phương đại nhân, ca ca bị Anh Vương làm hại, vì sao ngài còn không bắt Anh Vương?”
Phương Tranh nghe vậy thở dài, bắt Anh Vương? Nói nghe nhẹ nhàng, ngươi đi thử xem?
Nhưng làm sao giải thích với nàng đây?
“Linh nhi, có một số việc, rút dây động rừng, ta..ta thực sự cũng rất làm khó a!” Phương Tranh vô lực nói, càng hãm sâu trong đó, liền cảm thấy thủy triều thật sâu, nếu mình hành sự không kể hậu quả như ngày trước thì sẽ mất cả tính mạng. Tính mạng tiền đồ toàn gia đều phụ thuộc vào một mình hắn, sao hắn dám hồ đồ giống như trước kia?
Diệp Linh Nhi thật sâu nhìn Phương Tranh, trong mắt khó nén vẻ thất vọng.
“Bởi vì hắn là vương gia, đúng không?” Diệp Linh Nhi nhẹ nhàng nói.
Phương Tranh gật đầu: “Không sai, thế gian này không có sự công bằng tuyệt đối, câu vương tử phạm pháp, đồng tội như thứ dân, điều này chỉ là một câu nói đánh rắm, chỉ nói đề hồ lộng dân chúng. Nếu ta bắt Anh Vương, tất nhiên sẽ nhấc lên sóng to gió lớn trong triều đình, các đại thần lại một phen tranh chấp, hoàng thượng nếu gặp thời biết thế, nhiều lắm chỉ phạt hắn giam mình sám hối, cũng sẽ không chặt đầu hắn để đền mạng cho ca ca ngươi. Từ xưa đến nay, cũng chẳng bao giờ có việc tiền lệ hoàng tử sát hại bách tính mà bị trừng phạt.”
“Vậy ca ca ta chẳng lẽ phải bị chết oan hay sao?” Thần sắc Diệp Linh Nhi có chút kích động, bàn tay nhỏ bé chăm chú nắm chặt, phảng phất đang cực lực nhẫn nại thống khổ.
Phương Tranh chăm chú nhìn Diệp Linh Nhi, cười nói: “Linh nhi, ngươi ta quen biết không sâu, ta thử hỏi ngươi, ngươi tin tưởng được ta không?”
Diệp Linh Nhi chần chờ nhìn hắn, một lát rốt cục gật đầu.
Phương Tranh cười nói: “Tốt lắm, hôm nay ta nói một lời, sớm muộn có một ngày, Anh Vương sẽ bị ứng với nghiêm phạt cần có, ta sẽ trả lại công đạo cho ca ca ngươi. Bất quá không phải là hiện tại, bây giờ còn chưa tới thời cơ.”
Diệp Linh Nhi nghe vậy, thật sâu nhìn Phương Tranh, trong ánh mắt tràn ngập cảm kích.
“Phương đại nhân, ta tin tưởng ngài, ngài là quan tốt.”
Phương Tranh nháy mắt nhìn nàng: “Nếu ngươi thật muốn khen ta, thì khen ta tuấn tú, là quan tốt hay không, ta cũng không hiếm lạ. Ai, ánh mắt ngươi nhìn ta rất thâm tình, có phải đã phát hiện trái tim của mình dường như một con nai con loạn chàng, dường như đang muốn nhảy ra ngoài không? Oa! Không phải ngươi lại có ý tứ đối với ta đó chứ? Chuyện này ta phải báo cáo với công chúa điện hạ trước, nếu nàng không đồng ý, ta cũng không có biện pháp, trừ phi ngươi nguyện ý làm phu nhân trong bóng tối của ta.”
Phương Tranh càng nói càng trêu chọc, thẳng đến gương mặt Diệp Linh Nhi đỏ bừng, một lát sau Diệp Linh Nhi cắn răng, xoay người hướng hậu viện chạy đi.
“Ai, ta còn chưa nói xong…”
“Hừ! Ta đi gặp công chúa điện hạ cáo trạng, nói ngài đùa giỡn ta!”
“Ôi! Bà cô của ta ơi, trở về trở về! Ta sai rồi được chưa? Chỉ đùa một chút thôi, không cần xem là thật, thế nào lại học theo tiểu nhân đi cáo trạng chứ? Thật không vui chút nào.”
Bóng đêm thâm trầm, người trong Phương phủ đều đi vào giấc ngủ.
Bên ngoài nội viện, vài đội thị vệ tuần tra thay nhau đi qua, thủ vệ sự an toàn trong khắp Phương phủ trầm mặc.
Ở tường vây phía tây, ở một địa phương tối tăm, bỗng nhiên truyền đến thanh âm tiếng đá rơi xuống thật nhỏ.
Một thân ảnh mạnh mẽ nhanh chóng phóng qua tường vây, rơi xuống đất liền lưu loát lăn một vòng, lập tức giống như một con báo săn mồi phủ phục bên trong bụi cỏ bất động. Từ đầu tới đuôi không hề kinh động bất luận kẻ nào.
Hắn che mặt, chỉ lộ ra con ngươi âm lãnh sâm ngoan, lẳng lặng nhìn bọn thị vệ tuần tra đi qua đi lại cách đó không xa.
Hắn là một thích khách, hắn không có tên, chỉ có một liệt hào, người khác có thói quen gọi hắn là “Đao Bả Tử”. Bởi vì hắn dùng binh khí là một cây đao, một cây đao mềm mại khéo léo, thân đao chỉ dài chừng một thước, nhưng người quen thuộc hắn đều biết, chuôi đao này giống như tấm thiệp đòi mạng của Diêm Vương, cho tới nay, nó đã ăn no nhiều máu tươi của rất nhiều người. Người sử dụng nó là cao thủ, đao pháp của hắn cao tuyệt, người khác thậm chí hoài nghi, thời gian hắn xuất đao, thần phật đầy trời cũng không biết thanh đao của hắn bổ ra từ nơi nào, lại có thể đâm vào toàn bộ bộ vị trên người địch nhân. Hay là chính bản thân hắn cũng không biết.
Đêm nay hắn lại có nhiệm vụ mới, nhiệm vụ rất minh xác, hắn phụng mệnh giết hai người. Mục tiêu đầu tiên là một nữ tử, tên là Diệp Linh Nhi, mục tiêu thứ hai là một đại nhân vật, là đại quan trong triều đình, hơn nữa còn được ân sủng thật lớn của hoàng đế, đại quan kia tên gọi Phương Tranh.
Chủ tử Anh Vương điện hạ của hắn lúc giao nhiệm vụ cho hắn thì đặc biệt cường điệu, nếu có thể thì tận lực giết chết Phương Tranh, nếu thật sự không thể thì cứ bỏ qua, nhưng mục tiêu đầu tiên là Diệp Linh Nhi thì nhất định phải chết, không tiếc hết thảy trả giá đều phải giết nàng.
Sự trả giá đắt nhất mà hắn có thể giao ra, chỉ có tính mạng của hắn. Mạng của hắn từ lâu đã không còn thuộc về hắn nữa. Hắn là tử sĩ do Anh Vương nuôi dưỡng, ý tứ của tử sĩ, nhiệm vụ thất bại, hắn chỉ có thể tự sát, tuyệt đối không thể lưu lại cho địch nhân bất cứ đầu mối gì liên lụy đến Anh Vương.
Lúc này hắn tiềm nhập Phương phủ, lẳng lặng phủ phục trong bụi cỏ, giống như một tảng đá vẫn tồn tại mãi mãi không nhúc nhích, dung hợp với bóng đêm mù mịt thành một thể.
Hắn đang chờ đợi một cơ hội nhỏ, một mình tách ra trùng trùng thị vệ, cơ hội thuận lợi lẻn vào bên trong phủ viện Phương phủ.
Cơ hội rất nhanh tới.
Thừa dịp hai đội tuần tra thị vệ giao nhau đi qua, thời gian vừa xoay lưng đi, hắn bỗng nhiên động, giống như một con báo phát hiện được con mồi, trong nháy mắt đường nhìn của bọn thị vệ vừa dời đi, thân hình hắn hóa thành một đạo bóng đen, giống như mũi tên vừa bắn nhanh ra bay vọt vào trong nội viện, phía sau chỉ để lại tiếng gió thổi nhẹ nhàng.
“Di? Là âm thanh gì?” Một gã thị vệ cảnh giác quay đầu lại.
“Ngươi nghe lầm phải không? Thanh âm gì chứ?” Một thị vệ khác quét nhìn một lát, hoàn toàn không nhận ra được điều gì, nghi hoặc tiếp tục tuần tra.
Nội viện.
Phương Tranh và Trường Bình còn chưa đi vào giấc ngủ, hai người đang có chút thở dốc, hai người kéo chăn, Trường Bình toàn thân trần truồng đang thở hổn hển, giống như một con mèo nhỏ đang chơi đến mệt mỏi, lẳng lặng dán sát khuôn mặt vào ngực Phương Tranh, lắng nghe tiếng tim đập như nhịp trống của hắn, nàng nghĩ rất thỏa mãn.
“Phu quân, sao hôm qua ngươi lại trêu chọc Nhạc nhi vậy? Tiểu nha đầu cứ ngậm chặt miệng, hờn dỗi cả ngày kia.” Bàn tay Trường Bình nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trong ngực Phương Tranh.
Phương Tranh ngẩn người: “Nhạc nhi? Tiểu công chúa? Ta không có trêu chọc nàng tan ha, hôm qua ta còn tống bạc cho nàng ta, được bạc còn tức giận cái gì.”
Trường Bình cười hì hì nói: “Hôm qua nàng bĩu cái môi nhỏ nhắn, liên tục lẩm bẩm cái gì mà “bạc thối, bạc thối”, rốt cục là ý tứ gì vậy?”
Phương Tranh vừa suy nghĩ, sau đó bật cười ra tiếng.
Ngày hôm qua hắn lấy bạc “tham cổ” của các đại thần đưa ra tất cả đều giao cho Trường Nhạc, bạc không nhiều lắm, chỉ có hai ba ngàn lượng, đều là do các vị đại thần ngươi một trăm, ta năm mươi, lẻ loi toái toái móc ra. Đám lão già này dù đi ngang qua sân khấu đều đi được hoàn toàn, đối với những lão đại thần liêm khiết này mà nói, chút bạc ấy có lẽ đã là vài chục năm dành dụm của bọn họ.
Nhưng bọn họ đem số bạc kia giấu kín đến mức quá thể tưởng tượng, có người giấu trong áo lót, có giấu bên hông, còn có thậm chí giấu trong giày, vớ, nên khi những ngân phiếu kia được móc ra, mùi vị đương nhiên là cực kỳ khó ngửi. Dù là người xưa nay cực yêu bạc như Phương Tranh cũng không dám xài chúng nó, không thể làm gì khác hơn là bịt mũi toàn bộ ném vào rương quyên tiền của Trường Nhạc.
Tiểu công chúa thấy Phương Tranh vô duyên vô cớ tống bạc cho nàng, ban đầu thì mừng rỡ như điên, nhanh xum xoe nịnh nọt Phương Tranh. Bóp chân bóp vai, bận rộn tới mức bàn tay nhỏ bé tê dại, lúc này Phương Tranh mới nghênh ngang thoải mái về phòng nằm nghỉ ngơi.
Tiểu công chúa chớp đôi mắt to nịnh nọt lấy lòng, cúi đầu khom lưng tiễn bước vị tài thần kiêm kim chủ Phương đại thiếu gia, sau đó bật người liền trốn ở địa phương không ai nhìn thấy, đầy cõi lòng chờ mong mở rương quyên tiền, kết quả mùi lạ trong rương làm tiểu công chúa thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Trường Bình nghe Phương Tranh nói ra nguyên nhân, cũng bật cười khúc khích, nhẹ nhàng đấm Phương Tranh, sẵng giọng: “Ngươi cũng quá thiếu đạo đức! Có người đối xử với cô em vợ giống như ngươi sao? Bản thân mình không muốn, thì đừng đem cho người, ngươi đọc sách đều bỏ hết vào trong bụng cẩu phải không?”
Phương Tranh trừng mắt nói: “Cái gì mình không muốn? Ta đó là nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích! Bạc khả ái đẹp mắt như vậy, nàng còn chọn ba chọn bốn..”
Trường Bình không có hảo ý cười nói: “Mấy ngày nay ngươi nên cẩn thận một chút, tiểu nha đầu kia đặc biệt ghi hận. Hôm qua tìm ngươi cả ngày, không gặp được ngươi. Hôm nay ta thấy nàng một mình đi bộ bên trong hoa viên ngoài cửa phòng chúng ta, chẳng biết đang gài đặt cơ quan gì, ngươi cẩn thận trúng bẫy của nàng đó.”
Phương Tranh mở to hai mắt, chột dạ nói: “Không thể nào? Kháo! Tống bạc còn rước họa tới, ngày mai ta phải ra hoa viên kiểm tra kiểm tra.”
Phu thê hai người thấp giọng nói chuyện, bên trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười hài lòng, ấm áp mà điềm nhiên.
Bỗng nhiên, bên ngoài phòng truyền đến tiếng sủa của Đại Hoàng, gấp mà trầm thấp, phá tan sự yên lặng trong bầu trời đêm.
“Di? Chuyện gì xảy ra? Có điểm không thích hợp, nhanh, mặc quần áo đi ra nhìn xem.” Phương Tranh vội vàng mặc lại y phục, xoay người rời giường.
Trường Bình cũng nhanh chóng mặc lại quần áo chỉnh tề, mái tóc sửa soạn lại theo Phương Tranh rời khỏi giường, phu thê hai người cẩn thận mở cửa sổ, thò đầu ra bên ngoài nhìn lại.
Chỉ thấy ngoài cửa sổ bóng người hoảng động, tiếng sủa của Đại Hoàng làm toàn bộ hậu viện đều giật mình tỉnh giấc.
Hậu viện là nơi người nhà ở lại, ngoại trừ nam chủ nhân, nam tử khác không được đi vào. Chỉ có nữ hầu vệ của Trường Bình là được phép ở lại, ngay tiếng sủa đầu tiên của Đại Hoàng, đám nữ hầu vệ nhanh chóng chạy tới bên ngoài phòng của Phương Tranh và Trường Bình, lập tức rút binh khí ngưng thần đề phòng, sau đó rất nhanh đến thêm mấy người nhảy lên nóc nhà, bọn thị vệ vây quanh phòng ngủ của Phương Tranh vô cùng kiên cố như lồng sắt.
“Công chúa điện hạ, phò mã gia, hai người không có việc gì chứ?” Ngoài cửa truyền đến tiếng nữ hầu vệ thống lĩnh thấp giọng hỏi.
Phương Tranh mở cửa đi ra, cười tủm tỉm nói: “Không có việc gì không có việc gì, các ngươi cứ làm việc của mình, phát sinh chuyện gì vậy?”
Nữ hầu vệ thống lĩnh thấy Phương Tranh và Trường Bình vẫn an nhiên không có việc gì, lúc này mới thả lỏng, thấp giọng nói: “Không biết. Khả năng có thích khách lẻn vào. Phò mã và công chúa tốt nhất nên ở trong phòng, không nên đi ra, bên ngoài nguy hiểm.”
Phương Tranh chẳng hề để ý cười nói: “Nhiều người bảo hộ chúng ta như vậy, còn có gì nguy hiểm, không có việc gì, ta đứng nơi đây nhìn.”
Chỉ chốc lát sau, Yên Nhiên, Tiểu Lục và Phượng tỷ đang ngủ trong các sương phòng đều mang đôi mắt ngái ngủ hoảng sợ chạy ra.
Phương Tranh sắc mị mị nhìn chằm chằm Phượng tỷ đang vừa ngáp vừa duỗi vóc người yểu điệu, âm thầm nuốt nước bọt, trêu đùa: “Phượng tỷ, vóc người càng ngày càng tốt nha, gần đây có phải thường nằm sấp ngủ không? Thói quen đó không tốt đâu, nhìn một cái, làm cho bộ ngực bị sưng lên, ân, rất sưng, rất sưng, ôi!”
Trường Bình hung hăng trừng mắt liếc hắn, thu hồi bàn tay vừa véo vào bên thịt non bên hông Phương Tranh.
Gương mặt Phượng tỷ đỏ bừng khẽ cười nguýt Phương Tranh.
Diệp Linh Nhi cũng bị giật mình tỉnh giấc, ra cửa phòng, sợ hãi đứng ngay phía sau Yên Nhiên, đôi mắt to khẩn trương nhìn chăm chú vào hoa viên đối diện sương phòng.
Đại Hoàng vẫn hướng hoa viên sủa vang không ngớt, thanh âm có vẻ rất vội vàng xao động.
Trong hoa viên, Đao Bả Tử miệng cắn lưỡi đao, vẫn không nhúc nhích phủ phục dưới bụi cỏ, trái tim hắn đang dần dần trầm xuống, trầm tới đáy cốc.
Vốn tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, thuận lợi tiềm nhập Phương phủ, lại thuận lợi lủi vào nội viện, không hề kinh động bất cứ kẻ nào, hắn phủ phục trong hoa viên, hướng sương phòng của Diệp Linh Nhi, kiên trì hoạt động từng chút một, thậm chí hắn có chút mừng rỡ nho nhỏ, nhiệm vụ lần này, có thể nói không có độ khó gì, chỉ cần đến gần thêm mấy trượng, lẻn vào trong phòng nữ tử kia, giơ đao cắt cổ Diệp Linh Nhi, hắn đã có thể hướng Anh Vương điện hạ báo cáo kết quả công tác.
Mắt thấy cách phòng ngủ của Diệp Linh Nhi càng ngày càng gần, trái tim hắn cũng không nhịn được bắt đầu kịch liệt nhảy lên. Thành bại ở ngay lúc này, hắn có vẻ càng cẩn thận hơn so với bình thường, không coi nhẹ bất luận là địch nhân nào, cuộc đời thích khách có khả năng ở trong đao quang kiếm ảnh sinh tồn được, đạo lý này hắn rút ra được từ những lần máu tanh không ít trong cuộc đời.
Nhưng trời không đoán được mây gió, cho dù hắn có bao nhiêu cẩn thận, kết quả lại ra ngoài ý muốn, một chuyện làm hắn có thể chết, đó là sự ngoài ý muốn mà hắn chưa từng ngờ tới.
Chuyện ngoài ý muốn đến từ dưới chân hắn.
Trong hoa viên hương thơm ngát mũi, ngay khi hắn như linh miêu đứng lên, chuẩn bị không tiếng động tiêu sái đi ra hoa viên, lẻn vào bên trong phòng của Diệp Linh Nhi thì hắn bỗng nhiên nghe được “lạc sát” một tiếng, sau đó liền cảm giác được trên chân truyền đến một trận đau nhức.
Thói quen của chức nghiệp làm hắn phải mấp máy môi nhưng không hề phát ra âm thanh. Cúi đầu vừa nhìn, thình lình nhìn thấy chân của mình đang đạp vào một vật, chính là bẫy kẹp dùng săn thú.
Trong hoa viên của nhà giàu, sao lại có một cái bẫy thú? Vấn đề này hắn vốn không kịp suy tư, bởi vì đụng phải bộ phận then chốt của bẫy thú, tiếng răng rắc phát sinh liền kinh động con chó thủ vệ của Phương phủ, Đại Hoàng.
Trái tim hắn trầm xuống, thấy nhiệm vụ hôm nay xem như xong đời, hơn nữa rất có khả năng mạng của hắn cũng phải nhét lại ở đây.
Hắn chỉ có thể phủ phục trong hoa viên vẫn không nhúc nhích. Mắt ôm nỗi hận ý nhìn chằm chằm Phương Tranh và Diệp Linh Nhi đang đứng cách đó không xa, được bọn thị vệ trùng trùng bảo hộ, thỉnh thoảng còn chỉ điểm cười nói.
Hành tích đã bại lộ, hắn biết bản thân mình đã dữ nhiều lành ít, nhiệm vụ thất bại đối với hắn mà nói là ý nghĩa gì.
Xông lên, dùng sinh mạng đánh bạc, giết hai người kia, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng trong cuộc đời này. Thân là tử sỉ, đây là tuyển trạch duy nhất của hắn.
Vì vậy hắn cố sức mở ra bẫy thú dính trên chân, mang theo vài phần kiên quyết không để ý sinh tử, lảo đảo nhằm phía Diệp Linh Nhi, chính là mục tiêu đầu tiên trong đêm nay, hắn nhất định phải hoàn thành!
Trong hoa viên tối như mực bỗng nhiên toát ra một người, Phương Tranh lại càng hoảng sợ: “Di? Thật là có người? Người này tới làm chi? Kẻ trộm? Hay thích khách?”
Quan sát một hồi, Phương Tranh nhíu mày nói: “Người này có điểm không thích hợp, dường như bị thương, các ngươi có ai động thủ với hắn sao?”
Thấy đám nữ hầu về cùng kinh ngạc lắc đầu, Phương Tranh lại càng nghi hoặc.
Đao Bả Tử trừng con ngươi đỏ như máu, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh gầy yếu sợ hãi của Diệp Linh Nhi đứng cách đó không xa, giơ lên liễu diệp đao trong tay, trên mặt đang nhe răng cười.
Thị vệ dày đặc thì làm sao? Dưới một kích toàn lực của ta, chưa chắc không thể thành công.
Bọn thị vệ thấy hắn lấy ra binh khí, nhất thời khẩn trương vây quanh Phương Tranh và chúng nữ ở giữa, thần tình đề phòng nhìn chằm chằm thích khách.
Sau đó, lại một chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Đao Bả Tử hiện ra thân hình, đang chuẩn bị đánh ra một kích toàn lực, không biết lại đạp trúng vật gì, một thanh âm leng keng lại vang lên, cành cây thô to phía sau hắn lại quét ngang, nặng nề quất mạnh lên lưng hắn, không hề phòng bị, Đao Bả Tử bị hung hăng quất mạnh quỳ rạp trên mặt đất.
Sắc mặt mọi người đại biến, khó hiểu nhìn thích khách bị quất thẳng quỳ rạp trên mặt đất.
Phương Tranh ngạc nhiên nói: “Đây là có chuyện gì? Có người đánh lén hắn sao?”
Mọi người mờ mịt lắc đầu.
Trường Bình như có suy nghĩ, bỗng nhiên cúi đầu, che miệng cười khẽ một tiếng.
Thích khách bất khuất bò lên, hắn cố gắng không ngẫm nghĩ xem chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xuất hiện là chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn ngoại trừ quyết tâm giết chết mục tiêu, đồng thời còn rất phẫn nộ.
Trời muốn vong ta, không phải tại ta.
Hắn không rõ nhà giàu này rốt cục có cái gì cổ quái, không ngờ lại cài đặt cơ quan ngay trong hoa viên nhà mình, hơn nữa một lần tiếp một lần.
Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, Đao Bả Tử lại giơ lên liễu diệp đao lần nữa, cắn răng, bước ra phía trước một bước, hướng Diệp Linh Nhi cất giọng căm hận nói: “Ngươi nhất định phải chết, oa!”
Lời còn chưa dứt, mọi người liền mắt mở trừng trừng nhìn hắn bỗng nhiên chúc đầu xuống đất, chân chổng lên cao, bị chổng ngược treo lơ lửng lên cành cây đại thụ, trên chân hắn buộc một sợi dây thừng, một đầu dây thừng vững vàng cột lên cành cây.
Phương Tranh kinh ngạc, đồng tình nhìn thích khách bị treo ngược lên cây, nói: “Ai lại thiếu đạo đức như thế nha? Người ta làm thích khách dễ lắm sao? Hắn đi giết người của hắn, hắn không trêu không chọc ai, ai lại gài cạm bẫy tại hoa viên hại người ta? Thật không có tố chất!”
@by txiuqw4