Trên thành lầu phía bắc, Phương Tranh và Tần Trọng nhìn theo hướng bắc, xa giá của hoàng thượng đã đi xa từ lâu, nghi trượng hơn vạn người cũng không còn nhìn thấy thân ảnh, hai người vẫn đứng trên thành lâu thẳng tắp, biểu tình nét mặt hoàn toàn khác nhau.
Phía sau hai người, phòng vệ binh khôi giáp sáng ngời kết thành đội hình đi tuần ngang qua, khi đi qua phía sau hai vị tướng quân, bọn họ không khỏi dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn hai người. Hai vị tướng quân đứng đây đã lâu, chẳng lẽ lại cùng nhau luyện công sao?
Chỉ có ở cách đó không xa nơi phong hỏa đài, hơn mười tướng lĩnh cao cấp của phòng thủ thành vệ quân đang gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tranh, ánh mắt không quá thân mật.
“Tần tướng quân, phòng thủ thành vệ quân đi con đường nào?” Một lúc lâu sau, Phương Tranh vẫn nhìn phía trước, cũng không nhìn Tần Trọng, mở miệng hỏi.
Đã có một thời gian lòng vòng với hắn, để đại kế của hoàng thượng có thể thành công, hôm nay chỉ có hai con đường có thể đi, một là ngay tại chỗ giết chết Tần Trọng, hai là thuyết phục Tần Trọng, không còn con đường nào khác.
Trên mặt Tần Trọng nổi lên vẻ thống khổ, môi lúng túng vài cái, bỗng nhiên khôi phục bình tĩnh, đạm mạc nói: “Đáp án của mạt tướng nếu làm tướng quân không hài lòng, có phải tướng quân sẽ giết ta ngay tại chỗ, sau đó khống chế thành vệ quân?”
Phương Tranh cười cười, từ chối cho ý kiến.
Tần Trọng nghiêng đầu quét mắt nhìn Phương Tranh, nói: “Tướng quân, thành vệ quân hơn năm vạn người đều nắm trong tay ta, ngươi giết được ta sao?”
Phương Tranh nháy mắt mấy cái, cười nói: “Nếu Tần tướng quân khăng khăng một mực, nhất định phải làm loạn thần tặc tử người người phỉ nhổ, nếu không thể, ta đành không thể làm gì khác hơn là phải thử xem.”
Loạn thần tặc tử!
Những lời này giống như một đạo sét đánh, trực tiếp bổ vào đầu Tần Trọng, trên mặt Tần Trọng trong nháy mắt liền mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt không gì sánh được.
“Ta không phải loạn thần tặc tử!” Tần Trọng phẫn nộ nắm chặt nắm tay, nỗ lực cãi lại. Nhưng câu nói này dù ngay chính hắn đều cảm thấy một trận chột dạ, hiệp trợ thái tử hành thích vua soán vị, hành vi này không phải là loạn thần tặc tử thì là gì?
Từ nhỏ đọc thuộc binh thư, duyệt qua vạn quyển, chăm học võ công, nhớ kỹ tam cương ngũ thường, rất nhiều, chỉ có một tín niệm có thể chống đỡ được bản thân, đó là học được văn võ nghệ, trung thành với đế vương, chẳng bao lâu sau, bây giờ mình lại biến thành hung thủ mưu đồ hãm hại đế vương sao? Lúc này trái tim Tần Trọng giống như bị vạn tiễn xuyên tâm, một câu nói của Phương Tranh, liền không chút lưu tình nói ra sự giãy dụa cùng mâu thuẫn trong nội tâm của hắn.
Nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt của Tần Trọng, Phương Tranh cười lạnh nói: “Tần tướng quân, ngươi làm loạn thần tặc tử không quan trọng, trên đời những kẻ ác đồ thêm ngươi không nhiều lắm, ít ngươi cũng không thiếu đi, thế nhưng ngươi không nên đem cả hơn năm vạn tướng sĩ phòng thủ thành vệ quân đều biến thành phản quân. Loạn quân! Bọn họ sẽ bị sự chọn lựa của ngươi, quyết định của ngươi hại chết không nói, nhưng khi chết trên lưng còn phải mang theo tội danh phản quân, gia quyến của bọn họ không những không có được sự trợ cấp của triều đình, trái lại vì một quyết định ngu xuẩn của ngươi, mà đều phải sung quân biên cương, trở thành nô thành phó, trọn đời không được xoay người. Những tướng sĩ này, sau ngàn năm thiên cổ, cũng chỉ để lại bêu danh loạn thần họa quốc muôn đời, những việc này, đều sẽ bị một mình Tần Trọng ngươi làm hại!”
Tần Trọng như bị sét đánh, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng chảy ra, thân thể khôi ngô cường tráng cũng nhịn không được bắt đầu run lên nhè nhẹ. Trong ánh mắt giãy dụa cùng thống khổ, rõ ràng rơi vào trong mắt Phương Tranh.
“Tần Trọng! Chớ tạo nghiệp chướng! Tỉnh ngộ đi!” Phương Tranh bỗng nhiên quát to: “Quân vi thần cương, đây là do chính miệng ngươi trả lời hoàng thượng, lẽ nào ngươi thực sự muốn tổn hại quân thần đại nghĩa, cấp chính mình, cấp năm vạn đại quân tướng sĩ lưu lại một thiên cổ bêu danh sao?”
Thần Liệt sơn chỉ cách kinh thành chừng vài chục dặm, nó nằm phía bắc kinh thành. Ngọn núi cao nhất tới mấy trăm trượng, nhưng phương viên rộng rãi, phía đông tây dài hơn mười dặm, nam bắc rộng mười dặm, là ngọn núi cao nhất trong phạm vi quanh kinh thành.
Vào thời tiền triều, đã được kiến tạo Hữu Hiếu Lăng, lập nên Nông Đàn và Thiên Đàn, là nơi mà các đời đế vương dùng để tế trời, ở Thiên Đàn nằm trên đỉnh Thần Liệt sơn.
Xa giá của hoàng thượng lúc này đã đi tới cách Thần Liệt sơn không đủ mười dặm, một đội ngũ hơn một vạn người chậm rãi di động, toàn bộ đội ngũ có vẻ an tĩnh mà trang nghiêm.
Lúc này có một con ngựa phóng nhanh từ hướng nam chạy tới hướng bắc, lập tức kỵ sĩ tay cầm một khối yêu bài của thống lĩnh cấm quân, cấm quân cận vệ hộ giá bên xa giá hoàng thượng vừa nhìn thấy, thu hồi vẻ đề phòng, tùy ý cho con ngựa chạy vội tới bên trái xa giá của hoàng thượng.
Để sát người vào bức rèm che của xa giá, kỵ sĩ thấp giọng bẩm: “Hoàng thượng, thái tử đã thoát ly khỏi nghi trượng.”
“Cái gì?” Trong xa giá, thân thể già nua của hoàng thượng tựa hồ nhẹ nhàng run lên, lập tức toàn bộ thân thể giống như gặp gánh nặng, dần dần uể oải suy sụp xuống.
“Rốt cục hắn đã tuyển chọn con đường này.” Trong thanh âm của hoàng thượng mang theo vô tận thống khổ và bi thương.
Kỵ sĩ tiếp tục bẩm: “Ra kinh hơn hai mươi dặm, ngự giá của thái tử liền chậm lại. Dần dần rơi xuống cuối đuôi nghi trượng, sau đó có mấy trăm người vây quanh thái tử, đưa hắn tiếp xuống ngự giá. Dưới vòng vây của bọn họ, thái tử bỏ lại ngự liễn, cưỡi ngựa đi về phía tây.”
Trong xa giá, hoàng thượng trầm mặc thật lâu không nói. Giống như một pho tượng bồ tát được điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.
Kỵ sĩ mấp máy môi, thử nói: “Hoàng thượng, có cần mạt tướng lĩnh ngàn cấm quân, truy thái tử quay về?”
Một lúc lâu, bên trong xa giá truyền đến tiếng thở dài của hoàng thượng: “Mà thôi, cho hắn đi đi, muốn tới sớm muộn phải tới, truy quay về lẽ nào có thể tránh được tất cả phát sinh sao? Đại quân đã phát động từ lâu, trẫm cùng hắn, đều là tên đã lên dây.”
Trên Thần Liệt sơn, hoàng thượng một mình chậm rãi bước lên Thiên Đàn. Trên Thiên Đàn gió lạnh thấu xương, hắn chắp tay mà đứng. Giương mắt nhìn trời, bầu trời mây mù cuồn cuộn, gió mây bắt đầu khởi động, như biến như huyễn, như quỷ cuộn về.
Văn võ đại thần phân biệt quỳ lạy bên dưới Thiên Đàn. Lẳng lặng nhìn hoàng thượng phảng phất như độc lập trên tận trời cao, bao trùm xuống đông đảo sinh linh, thiên địa chỉ một mình, vượt lên trên tất cả, đây mới là cửu ngũ chí tôn chân chính. Ánh mắt các đại thần nhìn hoàng thượng, chưa phát giác ra lại có vài phần kính nể và thần phục.
Chắp tay ngưng mắt nhìn Thiên Đàn một lúc lâu, hoàng thượng chậm rãi xoay người, gương mặt hướng xuống quần thần, gằn từng chữ: “Hoa triều nhiều nạn, thương sinh bất an, trẫm làm hoàng đế hơn bốn mươi năm, cử chỉ lời nói và việc làm đều có chỗ khuyết điểm. Kháng ý trời, kháng ý người, vì vậy ơn trời đánh xuống tai nạn cho sinh linh, xem như khiển trách, thương sinh là vì trẫm, mà bị liên lụy, chính là tội lỗi của trẫm! Trước khi tế trời cầu phúc, trẫm hướng thiên hạ thần dân bách tính hạ xuống chiếu thư thú tội của mình, để cảnh tỉnh bản thân, dùng khuyến cáo hậu nhân.”
Nói xong hoàng thượng hướng Tào công công nhẹ nhàng gật đầu ra dấu.
Tào công công tay cầm cuộn vải vàng, bước về phía trước một bước, ngay trước mặt các đại thần, chậm rãi mở ra cuộc vải vàng, mỗi chữ mỗi câu đọc lên: “Trẫm tài đức không đủ, làm xã tắc gặp nguy, làm triều đình gặp ách vận, hơn bốn mươi năm qua, kháng lại ý trời, không đủ cử chỉ nhân đức khoan nghĩa, thiên hạ bị liên lụy tai ương, thương sinh vô tội, tội chỉ của trẫm.”
Lúc này, chợt nghe dưới chân núi nổ vang tiếng pháo, sau đó tiếng hét hò dần dần truyền đến, trên đỉnh núi âm u nhất thời bị một không khí túc sát tiêu điều lạnh thấu xương bao phủ.
Văn võ bá quan đang quỳ lạy phía dưới Thiên Đàn tất cả đều biến sắc, đều thất kinh nhìn quanh mọi nơi, lo sợ không yên truyền khắp các đại thần, Thiên Đàn dần dần loạn thành một mảnh.
Lúc này mọi người mới phát giác, thân ảnh thái tử điện hạ đã không còn xuất hiện trên Thiên Đàn. Nhiều lần suy tư một chút thế cục khó hiểu gần đây trong kinh thành, trong lòng quần thần bỗng nhiên phát ra một cỗ ý niệm bất tường trong đầu, lẽ nào nói…
Hoàng thượng vẫn chắp tay nhìn trời, biểu tình đạm mạc bình tĩnh, phảng phất như không hề cảm giác, trong giọng nói hàm chứa mấy phần sát khí, lạnh lùng: “Tiếp tục đọc!”
Tào công công run lên, lập tức khôi phục trấn định, mở cuộn vải tiếp tục nói: “Bốn phương gặp nạn mà trẫm không cảnh giác, thương sinh lưu ly mà trẫm không hay, nhiệm vụ với giang sơn mà trẫm không chu toàn. Gây nên nạn đói cho bách tính, hoàng tử đấu đá, trẫm tỉnh lại chợt thấy vô cùng hổ thẹn với anh linh tổ tông, cùng triều đình và dân chúng.”
Tiếng hét hò dưới chân núi phảng phất càng ngày càng gần. Gần tới mức như ngay cạnh bên người, biểu tình của quần thần cũng càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng bất an.
Hoàng thượng từ từ nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích đứng ngay trước mặt các quan viên, đối với động tĩnh dưới chân núi ngoảnh mặt làm ngơ, phảng phất giống như nhập định.
Thật lâu.
Tào công công cẩn thận đánh thức hoàng thượng đang trầm tư: “Hoàng thượng, chiếu thư nhận tội, đã đọc xong.”
Gương mặt hoàng thượng âm trầm, ánh mắt chậm rãi quét nhìn văn võ bá quan đang lo âu, chậm rãi mở miệng nói: “Trẫm lên ngôi hơn bốn mươi năm, tuy nói không phải là một hoàng đế anh minh, nhưng hai chữ “cần cù”, trẫm không thẹn với lòng, trẫm đãi thần dân bách tính như con mình, không tàn sát, không phóng túng, cạn kiệt toàn lực giúp cho người già được dưỡng, trẻ được nuôi, quân thánh thần hiền, cùng vạn dân đồng tạo thịnh thế. Thế nhưng vì sao có nhiều người muốn phản trẫm như vậy? Lúc trước Phan Văn Viễn soán quyền phản loạn, Phan Văn Viễn đã bị trẫm tru sát trấn áp. Chỉ mới cách một năm thì hôm nay, hôm nay muốn làm phản, cũng chính là trưởng tử của trẫm, là thái tử mà mười năm trước trẫm sắc lập!”
Tiếng hét hò càng tới gần, hoàng thượng thống khổ nhắm mắt lại, hai hàng lệ già chậm rãi chảy ra, gương mặt đầy nếp nhăn thoáng chốc ướt đẫm.
Biểu tình của quần thần khác nhau, tình tự kinh khủng dần dần bình tĩnh trở lại, các đại thần đều là người trải qua sóng to gió lớn, tình cảnh này, bọn họ làm sao còn không biết xảy ra chuyện gì?
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt truyền lại tín hiệu như nhau, thái tử, quả nhiên làm phản rồi!
@by txiuqw4