Tần Trọng ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Phương Tranh nhìn hắn gật đầu quả quyết, nghiêm nghị nói: “Nếu thái tử manh nha khởi binh tạo phản, tất sẽ bại! Tần tướng quân tự lo thu xếp ổn thỏa đi, hiện tại ta muốn làm một việc, hi vọng người sẽ không ngăn cản ta.”
Phương Tranh nói dứt lời, tức thì quay người lại hướng đài canh gác nhìn đám quân sĩ gác cổng thành, nhếch miệng quát: “Người đâu! Nổi trống! Lệnh cho toàn bộ những người từ thiên tướng trở lên, toàn bộ đến bắc thành lâu chờ nghe lệnh, sau ba hồi trống nếu người nào chưa tới, trảm!”
Rất nhanh dưới cổng thành vang lên tiếng trống đinh tai nhức óc, “Tùng tùng tùng” Tiếng vang phảng phất như muốn đập thẳng vào Hệ thống cấm nói bậyg ngực của chư vị tướng lĩnh, khiến cho người ta không tự chủ được mà phải rùng mình một cái.
Phần nhiều cấp tướng lĩnh trong Thành Vệ quân đều đã bị thái tử mua chuộc, cho nên đối với Phương Tranh thường nảy sinh tâm lý chống đối, nhưng dù sao trên danh nghĩa Phương Tranh cũng là chủ tướng của Thành Vệ quân, chủ tướng triệu tập lãnh tướng thủ hạ đến nghị sự, ai dám không nghe theo? Trước đó vài ngày phó tướng Thẩm Tín chính là một tấm gương tốt cho mọi người noi theo, Phương Tranh trảm Thẩm Tín để lập uy, việc này cũng chính là điều mà sâu trong thâm tâm của chư tướng vẫn luôn luôn cố kị.
Rất nhanh các tướng lĩnh đã có mặt tại bắc thành lầu, thành lầu tạm thời đã biến thành quân trướng của đại tướng quân. Đứng canh giữ ở cửa cùng hộ vệ bên người Phương Tranh, tất cả đều là người của cấm quân hoàng cung, phụng mệnh hoàng thượng bảo hộ an toàn cho hắn.
Chư tướng lĩnh bất động thành sắc hoặc thản nhiên hoặc cười lạnh, chen nhau đi vào trong thành lâu.
Bên trong thành lâu, Phương Tranh thân mặc khôi giáp lưng đeo kim đao ngồi ở trên ghế chủ tướng, bên cạnh hắn có hơn mười gã thị vệ, đám thị vệ tay đè bội kiếm bên hông, thần tình lạnh lùng nhìn chư tướng đang nối đuôi nhau đi vào, một cỗ sát khí khủng bố dần dần lan tràn bên trong thành lâu.
Tần Trọng ngồi ở phía bên tay phải của Phương Tranh, mặt mày tái nhợt, bộ dạng tang thương không nói được nên lời, nhìn cũng chưa từng nhìn một lần các chư tướng đang theo thứ tự bước vào.
Hoàn tất công tác điểm danh tướng lĩnh, mọi người đều có mặt đông đủ. Phương Tranh nhẹ nhàng cười, sau đó đứng dậy trong nháy mắt biểu tình trở nên âm trầm nhìn chư tướng lạnh lùng nói: “Hôm nay bổn tướng cho gọi mọi người tới đây là muốn hạ một đạo quân lệnh, từ thời khắc này trở đi toàn thành giới nghiêm, cổng thành hoàn toàn bế môn, bất luận kẻ nào cũng không được phép ra vào. Binh sĩ Thành Vệ quân chia làm nhiều tốp đi tuần tra quanh thành, lệnh cho phủ doãn Kim Lăng phủ tức tốc phái bộ khoái nha dịch phối hợp với binh sĩ duy trì trật tự trị an bên trong thành, cũng dán bố cáo chiêu an, chớ khiến cho dân chúng trong kinh thành lâm vào hoảng loạn.”
“Cái gì? Toàn thành giới nghiêm?” Một gã phó tướng tên là Đặng Tường bật người đứng thẳng dậy, giận dữ trừng mắt nhìn Phương Tranh, lớn tiếng phản đối: “Phương tướng quân, ngài đây là ý gì? Như thế nào lại bế môn cổng thành? Mệnh lệnh này ngài do đâu mà có?”
Phương Tranh nghe được hai con mắt sáng ngời, biểu tình gian manh lộ ra thêm vài phần cao hứng, cười nói: “Vị tướng quân này không đồng ý với quyết định của bổn tướng quân ư? Thật tốt quá, mau đến, đem quan điểm của ngươi nói cho mọi người một chút, tại sao lại không đồng ý và ngươi có cảm tưởng gì, hoặc là ngươi nghi ngờ trên người của bổn tướng quân có điểm nào bất ổn, nói nói, tất cả đều nói hết nha, nói thoải mái, ân, bổn tướng cũng không phải là người không biết giảng giải chuyện đạo lí, tin tưởng rằng mọi người nhất định cũng cảm nhận được, đúng không?”
Nhìn biểu tình tươi cười hiền hòa trên gương mặt Phương Tranh giống được như thiên quan tứ phúc, chư vị tướng lĩnh trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý đâm thấu đến tận xương tủy. Trước đó vài hôm, hắn ở trên giáo trường trảm Thẩm Tín lập uy lúc đó chẳng phải biểu tình trên mặt cũng nhoẻn miệng cười gian manh như thế này hay sao?
Đặng Tường không tự chủ được mà lùi lại một bước, nụ cười của Phương Tranh khiến cho hắn phi thường bất an, loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt. Hiện tại hắn cảm nhận được nơi cổ của mình bỗng nhiên lạnh lẽo, tựa hồ như chiếc đầu trên cổ của mình tùy thời đều có khả năng bị tước đoạt đi, lăn lông lốc trên mặt đất giống như cái đầu của đồng chí Thẩm Tín.
Nhưng hơi nghiêng đầu nhìn thoảng qua ô cửa sổ thành lầu xuyên thấu xuống bên dưới, chứng kiến binh sĩ tầng tầng lớp lớp đang chỉnh tề đội ngũ thì trong lòng của Đặng Tường lại khôi phục được vài phần bình tĩnh, ta có nhiều thuộc hạ như vậy, mười nhóm quân sĩ canh gác ở bên dưới tường thành, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, bọn hắn liền tấn công lên. Hiện tại, tiểu tử họ Phương này có lá gan dám giết ta hay sao?
Nghĩ tới đây, Đặng Tường không khỏi cười lạnh một tiếng, dựng thẳng sống lưng lên thanh âm lạnh lùng nói: “Phương tướng quân đừng chụp mũ cho tại hạ cái tội danh như thế, ta là phó tướng Thành Vệ quan tự nhiên phải có trách nhiệm. Nhưng là dựa theo pháp lệnh của Hoa triều chúng ta, trừ phi do hoàng thượng tự mình hạ chỉ, hoặc là quân địch công thành, nếu không cho dù bất cứ thời điểm nào cổng thành cũng không được phép bế môn giới nghiêm! Phương tướng quân vốn thuộc hàng trọng thần trong triều, ngay cả điều luật này cũng không biết hay sao?”
Phương Tranh cười híp mắt nói: “Biết! Bổn tướng đương nhiên biết, nói cách khác Đặng tướng quân không hài lòng với quyết định của bổn tướng có đúng hay không?”
Đặng Tường trợn mắt lớn tiếng nói: “Đúng! Mạt tướng không đồng ý! Cử động lần này hình phạt đồng dạng với mưu phản, mạt tướng không dám tán đồng.”
Phương Tranh cao hứng liếm môi, song thủ xoa xoa vào nhau, hai còn mắt rực sáng nhìn chằm chằm vào Đặng Tường, miệng lẩm bẩm nói: “Thật tốt quá, thực sự muốn cái gì là được cái đó a! Lão tử đang lo không biết mang ai ra khai đao, gã ngu ngốc này liền đứng ra, hắc hắc, thực anh dũng a!” Ngay sau đó khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh trầm xuống, ác thanh nói: “Đặng Tường, ngươi dám chống lại quân lệnh của bổn tướng, phải nên biết sẽ có hậu quả như thế nào! Không nghe theo hiệu lệnh của chủ tướng, luận tội mười phần phải chém, Đặng Tường, ngươi rất anh dũng đó nga!”
Nói xong không đợi cho Đặng Tường kịp mở miệng, Phương Tranh liền quát lớn: “Người đâu! Đem Đặng Tường bắt lại, mang ra bên ngoài thành lầu làm gương cho các tướng sĩ, chém!”
Đang hạ mệnh lệnh thì có hơn mười chư tướng sĩ ở bên trong thành lầu đồng loạt đứng bật dậy, chắn ngang ở trước mặt Đặng Tường trợn mắt nhìn trừng trừng Phương Tranh, trong ánh mắt phát ra địch ý rõ ràng, tựa như một ngọn lửa bao bọc toàn thân Phương Tranh, hừng hực thiêu đốt.
“Thái độ của các ngươi như thế là có ý tứ gì?” Phương Tranh thấy ánh mắt chư tướng đều không hàm thiện ý theo dõi hắn. Nhất thời rụt cổ, hơi có chút khẩn trương hỏi.
Chư tướng im lặng không nói chỉ dõi theo hắn miệng không ngừng cười lạnh, sau đó mọi người quẳng ánh mắt về phía Tần Trọng đang cúi đầu, tựa hồ như chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, cả đám liền động thủ xông tới bắt Phương Tranh.
Phương Tranh con ngươi loạn chuyển, sau khi đã quan sát rõ ràng tình huống chung quanh, cả người không khỏi run run, kinh hãi nói: “Các ngươi cấu kết mưu phản?”
Đám thị vệ bên cạnh Phương Tranh tức thì tuốt binh khí ra khỏi vỏ, động tác đồng loạt chỉ thẳng mũi kiếm vào chư tướng lĩnh, đồng thời phân biệt bốn phía chung quanh đem Phương Tranh vây vào giữa, nghiêm mật bảo vệ an toàn cho hắn. Nhất thời bầu không khí bên trong thành lầu trở nên khẩn trương, song phương đang giương cung bạt kiếm hai mắt gườm nhau, tràn ngập mùi thuốc súng.
Tần Trọng ngẩng đầu nhìn thoảng qua chư tướng lĩnh, lại quay sang quan sát Phương Tranh thần tình đang kinh hoảng, há miệng thở dốc một hơi, rốt cuộc im lặng không nói, trầm mặc cúi đầu.
“Các ngươi đã nghĩ thông suốt chưa? Hành động rồi sau này cũng đừng hối hận nha…..” Phương Tranh đảo mắt một vòng, nỗ lực đe dọa nói.
“Hừ! Nào có loại chủ tướng bạo ngược như ngươi, chúng ta làm phản thì có gì sai?” Một gã thiên tướng mở miệng hừ lạnh nói.
Phương Tranh lắc đầu thở dài: “Rốt cuộc các ngươi đang dần dần đặt chân lên con đường phạm tội, càng đi sẽ càng xa, càng chẳng thể nào mà quay đầu trở lại, nên suy nghĩ thật kĩ trước khi manh động a!”
Ngay sau đó bỗng nhiên Phương Tranh nhìn mọi người mỉm cười, bất thình lình trầm giọng quát: “Ôn Sâm, phát tín hiệu, đem bọn họ bao vây lại!”
Ôn Sâm đứng bên cạnh nghe được liền vung tay lên, chỉ nghe “phanh” một tiếng nổ thật lớn, Phương Tranh sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn luống cuống chui xuống dưới gầm bàn của chiếc bàn duy nhất bên trong thành lầu.
Nhưng liền lúc này tình huống bên trong thành lầu cũng đã bắt đầu phát sinh biến hóa.
Chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, trên tường thành, thậm chí ngay cả trên xà ngang mái nhà đã xuất hiện vô số nhân ảnh, bọn họ mặc một bộ trang phục đồng nhất màu đen, còn có người mang phục sức cấm quân thị vệ. Đám tướng lĩnh trong thành lầu chưa kịp phản ứng, những người này trong chớp mắt đã đem chung quanh thành lầu bao vây lại, ngay sau đó những người này chia thành từng tốp năm người, đồng loạt phóng lên hướng mười vị tướng lĩnh phản nghịch mà giao thủ.
Chư tướng phản nghịch nguyên bản cũng tinh thông võ nghệ, nhưng có thể sở trường lớn nhất của bọn hắn vẫn chính là điều binh bố trận, về phương diện đối chiêu đương nhiên không thể so bì được cùng Ảnh Tử và cao thủ cấm quân đại nội. Huống chi nhiều cao thủ đang vây công một người, bởi thế cho nên không quá mấy hiệp, đám tướng lĩnh phản nghịch này đều bị chế ngự, Ảnh Tử cùng đám cấm quân thị vệ cũng không dám khinh thường dùng dây thừng đem bọn họ trói lại.
Nguyên bản trường phản loạn còn chưa kịp triển khai, đã bị nhóm Ảnh Tử và cao thủ cấm quân thị vệ giải trừ ngay lập tức.
Dưới tường thành, đám binh sĩ của Thành Vệ quân bị tiếng nổ bên trong thành lầu làm cho kinh động, mọi người sôi nổi kinh nghi bất định ngửa đầu nhìn hướng lên phía thành lầu, trong quân đội thoáng chốc bắt đầu có chút xôn xao, đám thuộc hạ tâm phúc của nhóm tướng lĩnh chứng kiến tình huống tựa hồ như đang bất ổn, liền cũng rục rịch ý đồ muốn cứu doanh tướng của bọn họ.
Tần Trọng nhìn đám tướng lĩnh bị trói thành một đoàn, biểu tình trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoảng cùng không dám tin, miệng tự lẩm bẩm nói: “Nguyên lai ngươi sớm đã có chuẩn bị, nguyên lai ngươi sớm đã có dự mưu….”
Quay đầu nhìn lại tìm Phương Tranh, đã thấy hắn đang chạy dọc theo tường thành, nghiến răng nghiến lợi đuổi giết Ôn Sâm, vừa truy sát còn vừa mắng chửi: “Con mẹ ngươi Ôn Sâm! Lão tử kêu ngươi phát tín hiệu, ngươi lại nã pháo hù dọa lão tử, ngươi có mưu đồ gì? Muốn hù chết lão tử để cướp vị trí đầu lĩnh của ta có phải hay không? Đừng hòng!”
“Đại nhân tha mạng! Thành lầu chính là một gian phòng a! Tiễn lệnh phóng như thế nào được nha, chỉ có thể nã pháo trận mà thôi….” Ôn Sâm bi thương kêu rên thảm thiết, nhưng miệng vẫn không quên biện giải.
“Uy? Còn dám mạnh miệng già mồm cãi láo? Phản rồi phản rồi! Xem phi cước!”
Phốc xích!
Tần Trọng ánh mắt ngây dại, mồ hôi lạnh từ trên huyệt thái dương không ngừng chảy xuống.
Lại nhìn đám thị vệ cùng Ảnh Tử thuộc hạ của Phương Tranh, bọn hắn mặt mày cũng đen thui, thức thời xoay người coi như không nhìn thấy chuyện gì cả, tùy tiện để cho Phương đại nhân phát hổ uy.
Sau khi đuổi giết một hồi, Phương Tranh thỏa mãn trở lại thành lầu, phía sau lưng là Ôn Sâm mặt mũi bầm dập, khập khiễng bám sát theo.
Chứng kiến biểu tình hoảng sợ của đám tướng lĩnh đang bị trói, bỗng nhiên tâm tình của Phương Tranh lại khoan khoái, ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, tiếp theo chậm rãi thu lại diễn cảm, lớn tiếng phụng phịu nói: “Hiện tại ta tuyên bố, các ngươi đều là con tin của lão tử! Mau chóng báo tin cho người nhà của các ngươi giao tiền chuộc, nếu quá mười hai canh giờ, lão tử liền giết con tin!”
Dứt lời Phương Tranh đắc chí cười thêm vài tiếng, sau đó quay đầu lại quát lớn: “Nổi trống lên! Mệnh lệnh cho quân sĩ tập hợp thành hàng ngũ chỉnh tề, bổn tướng quân muốn đánh cướp! Uy, nói nhầm rồi, là bổn tướng quân có lời muốn nói!”
@by txiuqw4