Phương Tranh không phản ứng hắn, trong miệng không ngừng thì thào tự nói: “Thật là đáng sợ, mẹ nó, lão tử ngay trước mặt năm vạn người giết đầu nhi của bọn họ, thật là đáng sợ! Lần sau mặc kệ chuyện nguy hiểm như vậy, sinh mạng đáng quý như thế, sao ta lại không quý trọng đây.”
“Ôn Sâm, ghi lại, bổn quan quắc mắt coi kinh ngàn lực sĩ, trong ánh mắt căm thù của mấy vạn người, không chút do dự một mình chém giết mấy trăm tướng lĩnh phản quân. Vương bá chi khí tán ra rối tinh rối mù, mấy vạn tướng sĩ tất cả đều phủ phục thật sâu dưới chân lão tử.”
“….Dạ.”
Dưới chân Thần Liệt sơn.
Chiến sự đã nghiêng về một bên, thắng lợi hoàn toàn đảo hướng về bên hoàng thượng.
Thái tử đang ở trong quân trướng, sắc mặt trở nên tái nhợt, liên tục đi qua đi lại, nhưng khuôn mặt hắn vẫn trấn định lãnh tĩnh, không hề tỏ vẻ lo nghĩ vì chiến sự bất lợi.
Phạm Thụy vén mành lên bước vào trong quân trướng, thái tử vội vàng tiến lên đón, hỏi: “Có tin tức không? Biên quân tại Sài Mộng Sơn vì sao còn chưa tới?”
Phạm Thụy lắc đầu, than thở: “Phái ra hơn mười nhóm thám tử, đều có đi không về, không có bất luận tin tức gì truyền lại.”
Thái tử thần tình âm trầm, thở dài nói: “Quân đội của Sài Mộng Sơn sợ rằng cũng đã bị phụ hoàng bố trí, tiên sinh, quân ta hiện tại thương vong ra sao?”
Phạm Thụy nói: “Năm vạn tư quân của điện hạ, hiện giờ còn không đủ ba vạn, thương vong đã quá nửa, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
Phạm Thụy ngẩng đầu, nhìn khí trời mông mông âm u ngoài trướng, trầm giọng nói: “Hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hoàng thượng sẽ lập tức khởi xướng phản công chúng ta, sắc trời mau tối, tướng sĩ quân ta đã chiến đấu đẫm máu suốt một ngày đêm, đang lúc phải nghỉ ngơi, lúc này nếu chúng ta bị phản công, quân ta sợ rằng không chống được bao lâu, điện hạ, nên có dự định sớm mới được…”
Sắc mặt thái tử càng thêm tái nhợt, nghe vậy cô đơn cười: “Dự định? Cô vương đã đi tới bước này, còn có thể có tính toán gì? Đầu hàng, hay chạy trốn?”
Phạm Thụy khom người nói: “Điện hạ, cuộc chiến hôm nay, kỳ thực đã rơi vào kế hoạch của hoàng thượng từ lâu. Dùng cố tình đánh vô tâm, còn chưa khai chiến chúng ta đã bị rơi vào hạ phong, càng đừng nói đến Long Vũ quân cùng Long Tương quân hai bên tổng cộng có hơn mười vạn người, binh lực hơn chúng ta gấp đôi, hơn nữa bọn họ ở trên cao nhìn xuống, chiếm địa lợi, trời giáng mưa to, đường núi lầy lội, bất lợi cho quân ta công núi. Chúng ta lại mất cả thiên thời, biên quân của Sài Mộng Sơn còn chậm chạp không tới, tất là đã có biến cố bên trong. Điện hạ, cuộc chiến này đối với chúng ta mà nói đã phi thường bất lợi, nếu lúc này điện hạ thu tay lại, lĩnh đại quân vượt Trường Giang, hành quân tới phương bắc hội tụ cùng Sài Mộng Sơn tại U Châu, tương lai củng cố thêm thực lực thì mới có cơ hội cướp lại thiên hạ.”
“Đừng nói nữa! Tiên sinh, Cô vương nghĩ đến ngôi vị hoàng đế kia nghĩ không biết bao nhiêu năm, bao nhiêu năm nay không giây phút nào Cô vương không vượt qua trong sự dày vò, Cô vương sẽ không thể tiếp tục vượt qua thêm nhiều năm nữa, thậm chí là vài năm! Cô vương không muốn làm như vậy! Nếu cuộc chiến này Cô vương bại, sẽ tình nguyện chết đi!” Thái tử quơ cánh tay, có vẻ điên cuồng như bệnh tâm thần cắt đứt lời Phạm Thụy nói.
Sắc mặt Phạm Thụy trắng nhợt, thở dài một tiếng, rốt cục không nói gì nữa.
Thái tử áy náy liếc mắt nhìn Phạm Thụy, bỗng cười nói: “Tiên sinh cứ yên tâm, chúng ta còn có cơ hội, hơn nữa…”
Thái tử chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào cây đuốc vừa thắp sáng trong quân trướng, ánh lửa nhảy lên, thần sắc của thái tử cũng trở nên kín như bưng.
“Hơn nữa, đó là một cơ hội tuyệt hảo một đao có thể dồn địch vào chỗ chết.”
Tư Tư ngồi trong góc của quân trướng, thân thể mảnh mai bỗng nhiên nhẹ nhàng run lên một chút.
Bên ngoài quân trướng, bỗng nhiên truyền đến tiếng hét hò như núi lở đất rung.
Thái tử và Phạm Thụy nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ hoảng loạn và e ngại.
Hoàng thượng phản công, rốt cục bắt đầu rồi.
Nơi sườn núi Thần Liệt sơn.
Ở đây đã biến thành trận địa trọng yếu cho hai bên tranh đoạt, bởi vì ở sườn núi có một khối đất trống tương đối trống trải, có lợi cho tiến công hoặc phòng thủ, cho nên trận địa này đối với hai bên mà nói, vô cùng trọng yếu. Do tác chiến nơi núi rừng, hai bên đều là bộ binh, tay cầm trường mâu và đao kiếm được đặc chế giống nhau, lui tới kịch liệt chém giết, máu tươi và những chân tay bị chém đứt tùy ý liền có thể thấy được, trong rừng cây rậm rạp cách sườn núi không xa, thỉnh thoảng còn bay ra một mũi tên bắn lén, không mang theo một tia thương hại, trong nháy mắt liền cướp đi sinh mạng của địch nhân.
Giết người nơi hoang dã, máu chảy thành sông. Phương viên sườn núi hơn mười trượng, cờ xí rách nát, những thi thể không trọn vẹn, mùi máu tanh làm kẻ khác buồn nôn, các loại cảnh tượng kết hợp lại, tựa như nhân gian địa ngục, kinh khủng thê thảm cực kỳ.
Cả người Phùng Cừu Đao đẫm máu, áo giáp đã in hằn nhiều vết đao kiếm, tổn hại không còn hình dạng. Gương mặt hắn cũng máu me nhầy nhụa, phân không rõ là máu của hắn hay là máu trên người địch nhân.
Cánh tay cuộn lại, trường kiếm đã cấp tốc đâm vào bụng một phản quân, ngay sau đó hắn bật người buông tay, một cú lăn tròn trên mặt đất nhặt lên một thanh trường đao, ánh đao hỗn loạn cùng máu tươi bắn ra. Lại một gã binh sĩ quân địch bị chém bay đầu.
Lau máu tươi trên mặt, Phùng Cừu Đao lui ra phía sau vài bước, thở hổn hển nhìn thân binh vẫn theo sát bên người hỏi: “Lệnh kỳ trên núi còn huy động không? Hoàng thượng hạ lệnh chừng nào tiến công?”
Thân binh linh trí chợt tránh né, tránh khỏi một thanh trường mâu do địch nhân đâm tới, lập tức thân hình vừa chuyển, đại đao không chút lưu tình chém vào cổ địch nhân, có lẽ khí lực đã sắp hao hết, đao chỉ vào cổ phân nửa, máu tươi từ thân đao chảy xuôi ra, đỏ tươi chói mắt.
Thân binh thở một hơi hổn hển, lớn tiếng nói: “Tướng quân, trên núi cũng không chỉ lệnh, có nên phái người lên đó, xin chỉ thị của hoàng thượng hay không?”
Phùng Cừu Đao nghiêng người bổ vào một quân địch, lắc đầu thở dốc: “Bỏ đi, hoàng thượng không phát lệnh, tự có đạo lý của ngài, chúng ta ráng thêm một lát, đoạt khối đất trống kia vào tay!”
Nói xong Phùng Cừu Đao hướng đồng đội phía sau quát to: “Các huynh đệ, nuôi quân ngàn ngày, dùng trong một giờ, hôm nay chúng ta anh dũng giết địch, đền đáp triều đình! Đoạt lại sườn núi, đuổi địch nhân xuống chân núi, để báo đáp hoàng ân!”
Mấy ngàn binh sĩ phía sau nhất thời kích động hô to: “Đuổi xuống chân núi, đền đáp hoàng ân! Đuổi xuống chân núi, đền đáp hoàng ân!”
Sau đó bọn lính liền giống như cọp sổ Hệ thống cấm nói bậyg, nhanh chóng đánh tới tư quân của thái tử đã lộ vẻ kiệt lực, những nơi ánh đao thoáng hiện, đầu lâu và máu tươi của địch nhân bay lượn khắp bầu trời, làm trận địa đã giống như tu la địa ngục chất đầy những thi thể chết thật thê thảm.
Phùng Cừu Đao nhìn binh sĩ sĩ khí ngẩng cao, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, thần sắc không khỏi nổi lên vài phần lo nghĩ.
Sườn núi dù sao quá mức chật hẹp, hai quân đối địch lại không thể thi triển ra đội ngũ, các loại trận pháp trong binh thư cũng không cách bố trí, hai bên chỉ có thể dùng một loại trạng thái giằng co ngươi tới ta đi liều mạng chém giết, phe mình binh lực chiếm ưu thế nhưng vốn không sao thể hiện được ra. Chỉ đợi hoàng thượng hạ lệnh phản công, đuổi phản quân của thái tử chạy xuống chân núi ngay vùng bình nguyên, khi đó khả năng chiến đấu liền có thể nắm chắc được toàn thắng.
Cắn răng, Phùng Cừu Đao lại nhặt lên một thanh trường đao sáng chói trên mặt đất, thở dốc vài hơi, hòa hoãn tâm tình một chút, hét lớn một tiếng lại xông lên, anh dũng giết địch.
Đúng lúc này, nghe được tiếng trống trầm muộn vang rền trên đỉnh núi, ngay sau đó, bên sườn núi bộ đội của Hàn Đại Thạch bộc phát ra một trận hét hò nhức óc đinh tai, thanh âm cao vút sục sôi, thẳng trùng lên chín tầng trời.
Phùng Cừu Đao không khỏi ngây ra một lúc, một gã thân binh chạy đến bên người hắn, hưng phấn kêu lên: “Tướng quân, lệnh kỳ trên núi đã huy động, huy động rồi!”
Phùng Cừu Đao quay đầu ngưng mắt vừa nhìn, nhất thời vui mừng, cao giọng quát: “Các huynh đệ, thời khắc phản công tới rồi! Chúng ta hăng hái chém giết thẳng xuống núi, tiêu diệt phản quân, lập công báo quốc!”
Thần tình bọn lính hưng phấn, cả ngày chinh chiến nhưng vào lúc này lại không hề lộ vẻ mệt mỏi, giơ cao đao thương hét lớn: “Tiêu diệt phản quân, lập công báo quốc!”
Như núi băng biển gầm hét hò, Long Vũ và Long Tương nhị quân giống như hai con rồng thật lớn không gì có thể ngăn trở, tại đường núi cuồn cuộn xông thẳng, một đường tràn xuống chân núi, nhanh chóng đẩy mạnh. Ven đường gặp mấy phản quân đang hồn phi phách tán trốn tránh, hoặc dưới sự công kích hai con cự long đang tràn xuống chân núi mà tan thành mây khói, hóa thành bụi bặm lót đường cho đội quân chính nghĩa.
Trên Thiên Đàn tại đỉnh núi, hoàng thượng được Tào công công cẩn thận nâng đỡ, mắt lạnh lẽo nhìn hai đội quân như nước lũ từ sườn núi tràn xuống chân núi, phản quân liên tiếp bại lui, mắt thấy sắp sửa toàn quân tan vỡ.
Nét mặt hoàng thượng lại không hề có vẻ vui mừng, nhíu mày trầm ngâm nói: “Lẽ nào thực lực của thái tử chỉ có bao nhiêu đó?”
Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức phảng phất cũng lâm vào hoang mang, lắc đầu nói: “Thái tử hoạt động nhiều năm, lẽ ra không thể chỉ có chút thực lực này, phản quân dưới chân núi, theo cựu thần xem ra, binh lực cũng chỉ chừng năm vạn.”
Hoàng thượng lắc đầu: “Ngụy ái khanh, ngươi còn không biết thái tử đã lén cấu kết cùng Sài Mộng Sơn tại U Châu, tổng cộng có năm vạn binh lực, hiện tại đang hướng Thần Liệt sơn thẳng tiến.”
Ngụy Thừa Đức nghe vậy quá sợ hãi: “Lại có việc này? Hoàng thượng! Ngài nên hạ lệnh cho quân đội quay về đề phòng, bằng không khi biên quân vượt qua Trường Giang, hướng vùng núi phía bắc tiến công, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!”
Hoàng thượng chậm rãi lắc đầu cười nói: “Ngụy ái khanh không cần lo lắng, trẫm đã biết, sao lại không làm an bài? Yên tâm đi, Phương Tranh đã đem biên quân chi viện xử lý thỏa đáng.”
Ngụy Thừa Đức ngạc nhiên: “Phương Tranh? Hắn…hắn không phải đang phòng thủ kinh thành sao? Biên quân cách hắn xa như vậy, hắn làm sao xử lý?”
Hoàng thượng cười mà không nói, lập tức thần sắc nổi lên vài phần nghi hoặc: “Toàn bộ thực lực của thái tử chỉ có mười vạn nhân mã? Chỉ dựa vào mười vạn nhân mã liền đi ra làm chuyện mưu nghịch, không phải quá mức hoang đường hay sao? Với tâm kế của thái tử, hắn chắc hẳn không phải là người xung động như vậy.”
Ánh mắt hoàng thượng lại nhìn về hướng kinh thành, trong mắt tràn ngập lo nghĩ: “Chẳng biết Phương Tranh có khống chế được thành vệ quân hay chưa, nếu năm vạn thành vệ quân cũng theo thái tử mưu phản, tình cảnh của trẫm cũng đã rất bị động rồi.”
Gió núi thổi qua, hơi có vài phần hàn ý giá lạnh.
Tào công công thấp giọng nói: “Hoàng thượng, đã sắp vào đêm, ngài nên về viên lâu của Thiên Đàn nghỉ tạm, chớ để bị cảm lạnh.”
Hoàng thượng che miệng ho khan hai tiếng, chậm rãi gật đầu.
Quay đầu nhìn xuống chân núi, Long Vũ và Long Tương nhị quân đã hợp binh một chỗ, giống như nước Hoàng Hà vỡ đê, cuồn cuộn đánh về phía doanh địa của phản quân thái tử, khí thế to lớn như dòng thác, không sao ngăn trở.
@by txiuqw4