sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 276: Lại Bị Gõ Trộm Một Côn (3)

Bên trong cửa thành nhỏ hẹp, đám thị vệ của Thọ vương nhìn chằm chằm vào Phương Tranh tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Bầu không khí tại đây đã căng thẳng tràn ngập mùi thuốc súng, giống như chỉ cần phát ra một tia lửa nhỏ liền có thể khởi lên một hồi đại chiến sinh tử.

Thân ở giữa dòng nước xoáy Phương đại tướng quân đối với bầu không khí khẩn trương này lại hồn nhiên chưa tỉnh. Hắn vẫn bởi vì Thọ vương bị người ta hành hung mà bi thương gào khóc, tiếng khóc tựa như thiên băng địa liệt, chân tình mật ý, thậm chí trong nội tâm của Thọ vương thật sự đã sản sinh ra một loại cảm giác kì quái, cảm giác rằng chuyện bản thân mình bị hành hung quả thật không có quan hệ gì tới hắn.

Ngay lập tức Thọ vương loại bỏ ý nghĩ điên rồ này.

Công lực vô sỉ của tên gia hỏa này vô cùng tinh thuần, bản thân mình thật không nên mắc mưu hắn.

“Thọ vương điện hạ…Ô ô ô, hạ quan thân làm tướng quân thủ bị trong kinh thành, thế nhưng lại để cho điện hạ phải chịu khuất nhục, đây là lỗi của hạ quan không làm tròn trọng trách! Hạ quan nhất định sai người điều tra toàn thành tróc nã thủ phạm, giữ gìn kỉ cương vương pháp, đòi lại công bằng cho điện hạ! Ô ô …nước…khát nước….mang nước lại đây!”

Mọi người sững sờ, một gã thị vệ đứng bên cạnh Phương Tranh liền nhanh chóng cởi túi nước ở thắt lưng, đưa tới cho hắn.

Phương Tranh lau nước mắt, cầm túi nước ngửa cổ tu ừng ực, sau đó nhìn Thọ vương biểu tình giàn giụa nước mắt hòa cùng nước mũi, hơi ngượng ngùng cười cười: “Khóc đến nỗi quá mức bi thống, hạ quan bổ sung một chút hàm lượng nước cho cơ thể.”

“Đủ rồi! Phương Tranh, ngươi cảm thấy được làm như vậy thú vị lắm hay sao? Ngươi coi khinh bổn vương là cái hạng ngốc tử có phải không? Chuyện hôm nay, người nào làm trong lòng tự hiểu, ngày khác tất có sở báo! Hiện tại bổn vương mời ngươi mở cổng thành ra, bổn vương có việc cần phải rời khỏi kinh thành.” Thọ vương cố nén lửa giận, âm trầm trừng mắt nhìn Phương Tranh nói.

Mẹ nó! Khóc cả nửa ngày mà hắn lại không mắc mưu, uổng phí công phu của lão tử rồi!

Phương Tranh âm thầm bĩu môi, đảo mắt một vòng, nói: “Ách….Thọ vương điện hạ, thời gian hiện giờ đã chuẩn bị bước sang canh hai, ngài muộn như vậy mà muốn đi ra khỏi thành, có sự tình gì khẩn cấp sao?”

“Bổn vương có chuyện tình khẩn cấp, còn phải hướng ngươi bẩm báo hay sao?” Thọ vương ngữ khí bất hảo.

Biểu tình bi thống của Phương Tranh tức thì ngưng lại, thay vào đó là một gương mặt tươi cười, nhưng chỉ là bên trong nụ cười này còn pha trộn thêm vài phần lãnh ý: “Thọ vương điện hạ, hạ quan phụng mệnh hoàng thượng nhậm chức tướng quân thủ bị kinh thành, hơn nữa hạ quan đã phát ra quân lệnh toàn thành giới nghiêm, bế môn bốn cổng thành, bất luận người nào cũng không được phép tự tiện xuất nhập, phải chăng Thọ vương điện hạ còn chưa nhận được tin tức rồi?”

Thọ vương sắc mặt tái mét, giận dữ nhìn Phương Tranh lớn tiếng nói: “Ngươi chỉ là một cái tướng quân thủ bị, mà muốn ngăn trở bổn vương rời khỏi kinh thành hay sao?”

“Không dám không dám, điện hạ vốn là long hoàng tử, thân phận vô cùng cao quý! Hạ quan há lại dám ngăn trở điện hạ? Bất quá điện hạ muốn ra khỏi kinh thành lại khiến cho hạ quan khó xử. Hiện giờ bên ngoài thành quả thực rất hỗn loạn, có thể nguy hiểm đến tính mạng đó nha! Điện hạ chỉ đem theo mười mấy thị vệ bên mình, nếu như sau khi ra khỏi thành mà thân thể bị thương tổn, hạ quan sao có thể đảm đương nổi trọng trách này, cho nên….”

Phương Tranh cười phi thường hòa nhã: “Cho nên….Hạ quan cả gan thỉnh điện hạ hồi phủ, chờ sau khi hoàng thượng quay lại kinh thành, coi như ngài trần truồng chạy ra khỏi kinh thành thì hạ quan cũng tuyệt không ngăn trở.”

Thọ vương nhìn Phương Tranh âm tình bất định nói: “Phương Tranh, bổn vương biết ngươi được phụ hoàng ân sủng, thánh quyến cưng chiều thâm hậu. Bất quá ngươi cũng đừng nên tiểu nhân đắc chí, chẳng lẽ ngươi có thể mãi mãi đắc chí hay sao? Bổn vương khuyên ngươi đừng nên tuyệt tình quá mức, cấp cho tương lai của mình có một con đường rút lui.”

Phương Tranh vẫn mỉm cười hiền lành, bất quá ngữ khí lại không một chút nhân nhượng: “Điện hạ nói quá lời, coi như hạ quan có cần một đường lui thì cũng sẽ không đặt vào trên người của ngài! Thỉnh điện hạ hồi phủ, hạ quan cung kính tiễn đưa điện hạ!”

“Nếu như bổn vương một mực muốn ra khỏi thành thì ngươi tính như thế nào?” Con ngươi trong hốc mắt của Thọ vương đã che kín những đường tơ máu, lửa giận tựa hồ đã chạm tới điểm cực hạn.

Phương Tranh chớp chớp hai mắt, cười nói: “Vậy xin điện hạ chớ trách hạ quan phải đắc tội!”

Đang lúc nói chuyện, đám thị vệ bên cạnh Phương Tranh bỗng nhiên bước lên phía trước, mới rồi hơn một trăm gã này đứng vật vờ ở cách đó không xa, chỉ khi nào nghe được ngữ khí của Phương Tranh bất hảo, đám thị vệ liền trở nên linh hoạt dị thường. Toàn thân bọn hắn tản mát ra những cỗ sát khí nồng đậm, chỉ đợi Phương Tranh ra lệnh một tiếng sẽ đồng loạt xông lên mà đem Thọ vương cùng nhóm thị vệ của hắn bắt lại.

Song mười gã thị vệ của Thọ vương cũng không cam lòng chịu yếu thế, từng bước dấn lên phía trước. Tuy rằng ít người nhưng bọn hắn một đời là những tướng sĩ biên quân thân kinh qua trăm trận lớn nhỏ, nói thật lòng so với cao thủ đại nội hoàng cung cũng không kém bao nhiêu. Cứ việc lúc trước mặc danh kì diệu trúng phải tập kích của đám thị vệ bên phía Phương Tranh, nhưng mà dù sao lại không tổn thương đến gân cốt, giao thủ thêm một hồi cũng không có gì đáng ngại.

Theo mâu thuẫn giữa Phương Tranh cùng Thọ vương ngày một leo thang, mùi thuốc súng chung quanh cũng càng thêm nồng đậm, thông đạo trước cổng thành nhỏ hẹp tựa như một cái thùng chứa đầy hỏa dược, tùy thời đều có thể bùng nổ.

Tôn Quế đứng ở bên cạnh Thọ vương, khẩn trương đến độ sau gáy ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đại nghiệp của điện hạ nếu như bởi vì một chút điểm nhỏ này mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chẳng phải sẽ quá mức đáng tiếc hay sao?

Cho nên ngay sau đó Tôn Quế liền vội vàng kéo ống tay áo Thọ vương, hạ giọng nói: “Điện hạ, hiện giờ Thành Vệ quân đã nằm gọn trong tay của Phương Tranh, lúc này điện hạ không nên cùng hắn gây thù chuốc oán, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đại nghiệp của điện hạ! Chúng ta quay trở về phủ, tiếp tục nghĩ cách đối phó mới là đúng đắn.”

Thọ vương nghe vậy âm thầm cả kinh, vội vàng thở dốc vài lần cưỡng chế lửa giận đang bốc cao trong lòng, nhìn chằm chằm Phương Tranh cười lạnh nói: “Phương đại nhân quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, hôm nay bổn vương đã lĩnh giáo! Phương đại nhân, ngươi cần phải hảo hảo bảo trọng, chờ tương lai bổn vương còn phải báo đáp ân đức của ngươi, hừ…Đi! Hồi phủ!”

Nói xong Thọ vương hung hăng phất ống tay áo, quay đầu đi vào trong nội thành.

Phương Tranh mở to mắt chỉ theo bóng lưng của Thọ vương, đối với Ôn Sâm nói: “Nghe được không? Nghe được không? Hắn đe dọa ta.”

Ôn Sâm âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nếu như đêm nay thật sự phải xung đột cùng Thọ vương, sau khi hoàng thượng hồi kinh biết rõ nội tình, không quản ai đúng ai sai, đám thuộc hạ bọn hắn cũng khó trách khỏi một hồi cẩu huyết lâm đầu. May mắn Thọ vương điện hạ đại nhân đại lượng không chấp vặt cùng tiểu nhân này..khụ khụ….Không tính toán cùng Phương đại nhân. Mọi người tránh thoát được một hồi tai ương ngập đầu, như thế lúc nào về nhà phải thắp hương đa tạ bồ tát mới được.”

“Phương đại nhân, van ngài! Ngài trầm ổn hơn một chút có được không đây!” Ôn Sâm lắc cánh tay Phương Tranh, hạ giọng cầu xin nói.

“Đồng chí Ôn Sâm, lập trường của ngươi rất không kiên định nha, rốt cuộc ngươi đang đứng về phía nào thế?” Phương Tranh bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

Thọ vương cùng đám thị vệ của hắn một đường nổi giận đùng đùng quay trở về phủ, Tôn Quế đi theo phía sau, lúc lướt qua Phương Tranh còn đặc biệt liếc mắt nhìn hắn một cái. Lần đầu tiên chứng kiến Phương Tranh, hắn đối với Phương Tranh thanh danh như sấm nổ bên tai có chút tò mò, một nhân vật bình thường như thế thật sự nhìn không ra được hắn có bản lĩnh gì, vì sao trước kia Phan Văn Viễn lại thất bại trong tay của hắn? Hiện tại thái tử mưu phản trước mắt bại thế cũng đã coi như được định đoạt, mà đêm nay Thọ vương muốn rời kinh để mưu đồ đại nghiệp thì hắn vô tình hay cố tình phá hỏng? Có khi nào hắn đem chính mình che dấu thật sâu hay không?

Phương Tranh thấy Tôn Quế liếc mắt nhìn mình, không khỏi cảm thấy kì quái, lão gia hỏa này nhìn ta làm chi? Ghen tị với dung mạo anh tuấn của ta chăng?

Trầm tư suy ngẫm trong chốc lát, Thọ vương muốn rời kinh tại sao bên người lại mang theo văn nhân nho nhược như thế này? Ban đêm canh hai Thọ vương một mực khăng khăng muốn mở cổng thành vốn đã lộ ra vài phần kì quặc, mà bên cạnh hắn lại có thêm gã mưu sĩ này liền càng trở nên quỷ dị.

Có âm mưu, Thọ vương nhất định là đang có âm mưu.

“Đứng lại!” Phương Tranh không suy nghĩ nhiều liền mở miệng ngăn cản đám người Thọ vương.

Ôn Sâm nghe được nhất thời khuôn mặt nhăn lại thành một đoàn, cơ hồ thống khổ rên rỉ.

Hắn đã nhìn ra đêm hôm nay Phương đại nhân quyết tâm muốn gây trở ngại cho Thọ vương, chuyện này cần phải làm như thế nào bây giờ?

“Phương đại nhân còn có điều chi muốn chỉ giáo?” Thọ vương quay người lại nhìn chằm chằm vào Phương Tranh, cười lạnh nói.

Phương Tranh không mặn không nhạt nói: “Chỉ giáo thì không dám, nhưng hạ quan nhìn văn sĩ bên cạnh điện hạ hơi có vài phần quen mắt! Cho nên muốn hỏi một chút, xin Vương gia thứ lỗi.”

Thọ vương âm tình bất định liếc mắt nhìn Tôn Quế, không hề đáp lời mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, đứng ở rất xa vẫn không nhúc nhích. Nếu như đã muốn nhịn cơn giận này, ngại gì mà không tiếp tục nhịn thêm một lần nữa? Hiện tại Phương Tranh nắm được đại thế, bản thân mình coi như là vương gia nhưng ở trước mặt của hắn, chỉ sợ tên hỗn đản này cũng không chịu thua kém.

Phương Tranh đến trước mặt Tôn Quế, chắp tay cười nói: “Vị tiên sinh này, họ gì a?”

Tôn Quế trong lòng bất an, gượng cười đáp: “Không dám, họ Tôn.”

“Nga? Tôn trong tôn tử?”

“Ngươi….Vị đại nhân này, làm sao ngài lại mở miệng mắng người như thế?” Tôn Quế hơi có chút căm phẫn nói.

“Ai không có văn hóa chứ? Tôn Tử này không phải là cháu trai, vốn là một bậc tiên hiền thời kì chiến quốc.” Phương Tranh biểu tình hiền hậu, vỗ bả vai Tôn Quế nói: “Đang khen ngợi ngươi mà!”

“Được…Không sai, Tôn trong Tôn Tử.” Tôn Quế nét mặt sa sầm trước lời khích lệ của Phương Tranh.

“Tôn tiên sinh đang ngụ ở trong phủ Thọ vương?”

“Không sai.”

“Làm chức gì thế?”

“Cũng không chân chính là một cái chức vụ, chỉ đang làm thực khách tại Vương phủ mà thôi.”

“Thực khách?” Phương Tranh hai mắt mở lớn, lại kinh ngạc quay sang nhìn Ôn Sâm hạ giọng hỏi: “Uy, hắn đến phủ của Thọ vương ăn trực hay sao?”

Ôn Sâm mặt mũi đen thui, giải thích: “Đại nhân, ý nghĩa của thực khách chính là làm phụ tá!”

Phụ tá?

.........

Phương Tranh hai mắt sáng ngời, rất có hứng thú liếc mắt nhìn Tôn Quế một cái, hỏi: “Ngươi thật sự làm phụ tá? Phụ tá cho Thọ vương điện hạ?”

Tôn Quế nghi hoặc nhìn Phương Tranh, hắn không rõ vì sao vị đại nhân này vừa nghe được phụ tá liền hưng phấn bừng bừng như thế.

“Không sai, tại hạ chính là phụ tá trong phủ Thọ vương.” Tôn Quế thành thật đáp.

“Thật quá tốt!” Phương Tranh hoan hô một tiếng, tiếp theo tươi cười vỗ bả vai Tôn Quế, dụng ngữ khí thân thiết tựa như đang nói chuyện cùng huynh đệ của chính mình: “Xem cho ta một quẻ đi!”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

“Xem một quẻ tự ư?” Tôn Quế cảm nhận mồ hôi lạnh sau gáy tựa hồ đang túa ra càng nhiều: “Tại hạ không xem quẻ được.”

“Không xem?” Phương Tranh hơi có chút thất vọng, tiếp đó lại giơ bàn tay ra: “Vậy, xem tay cho ta một chút đi.”

Tôn Quế nhất thời suy sụp, cái gã gia hỏa không biết điều này coi mình là cái gì? Thần côn sao?

“Đại nhân, tại hạ cũng không biết xem chỉ tay.”

“Tính năm?”

“Tính hôn nhân, sự nghiệp, vận may phát tài, nhi tử nối dõi?”

“Tóm lại không thể đoán được mọi thứ kia sao?”

Giờ phút này Tôn Quế biểu tình khổ não, bất đắc dĩ dùng ánh mắt bi thương nhìn Thọ vương đứng cách đó không xa cầu xin giúp đỡ.

Phương Tranh từ hắn không hỏi được đáp án, không khỏi vạn phần thất vọng, tức thì thu lại khuôn mặt tươi cười, bất mãn hừ lạnh nói: “Cái này cũng không biết cái kia cũng không biết, vậy ngươi có bản lĩnh gì mà đòi làm phụ tá đây?”

Rốt cuộc Tôn Quế nhịn không được, bi phẫn phản bác: “Đại nhân, phụ tá không phải là thần côn a! Ngài có biết giảng giải đạo lí hay không thế?”

Tôn Quế thần tình ủy khuất hướng Thọ vương nhìn thoáng qua. Hiện giờ Thọ vương sắc mặt ngày càng đen thui, mày kiếm dựng lên như muốn phát tác, nhưng Tôn Quế lại tạo ra một cái thủ thế đầy bí ẩn làm yên lòng hắn, rốt cuộc Thọ vương khó khăn hừ lạnh một tiếng, im lặng không nói.

Phương Tranh thu tất cả chuyện này vào trong tầm mắt, tâm niệm xoay chuyển thật nhanh. Phương Tranh một mực cảm nhận được rằng Tôn Quế này khẳng định đã biết không ít bí mật của Thọ vương.

Hiện tại dưới chân núi Thần Liệt, hoàng thượng cũng sắp sửa thu thập xong thái tử. Mập Mạp trong tương lai có khả năng ứng cử cũng đã ngã ngũ, nếu thời khắc này mà Thọ vương tiếp tục gây ra thêm sóng gió, làm ra một cái âm mưu quỷ kế gì, như vậy Mập Mạp muốn giành cái vị trí thái tử cũng càng thêm khó khăn hơn.

Thầm nghĩ rằng tương trợ cho Mập Mạp lên làm thái tử, sau đó Phương đại thiếu gia liền từ quan hưởng phúc, nhưng hiện giờ có người lại muốn phá hỏng đại nghiệp tương lai của hắn, bảo sao hắn không nổi giận đây? Mặc kệ trước tiên bắt thằng cháu trai này, giao cho Ôn Sâm cẩn thận thẩm tra, nếu như có đắc tội với Thọ vương cũng không sao cả, ngược lại chính mình cũng đã có thù hận thâm sâu với hắn rồi, chỉ kém một nước là chưa cùng nhau trở mặt mà thôi, đêm nay lão tử cùng hắn trở mặt thì đã làm sao?

Nghĩ đến đây tức thì Phương Tranh trở mặt nói: “Ta mặc kệ, dù sao ta cảm thấy ngươi bất học vô thuật, hơn nữa diện mạo nhìn cũng bỉ ổi, thật sự có ảnh hưởng to lớn đến hình tượng văn nhân trong khắp kinh thành! Người đâu, mau đem hắn bắt lại cho lão tử, cẩn thận thẩm vấn! Lão tử hoài nghi hắn là gian tế có âm mưu tiềm phục bên cạnh Thọ vương điện hạ.”

Lúc này Ôn Sâm cũng mơ hồ ngửi được một chút mùi vị.

Cảm nhận được Phương đại nhân đang cố tình muốn bới móc, mượn cớ đem Tôn Quế bắt lại thẩm tra rõ ràng là muốn nhằm vào Thọ vương.

Đám thị vệ nghe được mệnh lệnh, tức thì đứng sang hai bên người của Tôn Quế, liền đem hắn lôi về phía sau.

“Phương Tranh! Ngươi ….Ngươi làm càn! Diễn trò trước mặt bổn vương, dám bắt người trong phủ của bổn vương? Ai cho ngươi mượn gan báo mà ngươi dám bất kính đối với bổn vương như thế? “Rốt cuộc Thọ vương nhịn không được bạo phát cơn giận.

“Vương gia, hạ quan phụng mệnh theo thánh chỉ của hoàng thượng mà trấn thủ kinh thành, một khi hoài nghi có kẻ gian tế, hạ quan đều có quyền can thiệp truy xét, xin Vương gia thứ lỗi! Theo thông lệ thẩm vấn một hồi, hạ quan sẽ đem vị Tôn tiên sinh này hoàn trả lại cho ngài không một chút mảy may thương tổn.”

“Điện hạ, điện hạ! Cứu ta a!” Tôn Quế sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng lớn tiếng bi thương nói.

Thọ vương đôi con ngươi đã muốn trợn trừng, Tôn Quế người này am hiểu quá nhiều bí mật của hắn, mà thân thể chỉ là một cái văn nhân nhu nhược. Nếu như Phương Tranh mang hắn đi thẩm vấn, không quá nửa canh giờ nhất định sẽ đào sạch mọi bí mật của chính mình, khi đó tình huống sẽ bất hảo!

Phương Tranh này là một gã hỗn đản, nhưng chính mình không nghĩ tới tâm tư của hắn lại ngoan độc đến như thế, đây rõ ràng là hắn muốn dồn bổn vương vào chân tường a.

Nghĩ tới đây trong mắt Thọ vương chợt lóe hung quang, không phải cá chết thì chính là lưới rách! Hôm nay bổn vương nhất định sẽ đem tên cẩu tặc Phương Tranh loại bỏ, sau đó một đường chém giết ra khỏi kinh thành, thiên hạ này còn ai có thể ngăn cản được ta?

“Động thủ, sát!” Bỗng nhiên Thọ vương vung tay lên, hướng đám thị vệ của mình ra lệnh.

Chẳng một ai ngờ được Thọ Vương đột nhiên lại hạ lệnh tru diệt Phương Tranh, ngay cả chính đám thị vệ của hắn cũng ngẩn ra một lúc, sau đó mới như bừng tỉnh đại ngộ, mau chóng rút binh khí ra hướng Phương Tranh mà tập sát.

Phương Tranh một lòng chỉ nghĩ muốn bắt Tôn Quế này để mang về thẩm tra, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện có lẽ sẽ moi được một chút tin tức về âm mưu bí mật của Thọ vương, dọn thêm được một chướng ngại vật trên con đường đăng cơ ngôi vị thái tử cho Mập Mạp. Nhưng không nghĩ ra một chiêu này của mình lại đã sai lầm! Hắn vẫn đánh giá thấp sự tâm ngoan thủ lạt của Thọ vương, ngay khi hắn muốn bắt Tôn Quế về thẩm tra thì đã thực sự khơi dậy sát khí nồng đậm trong lòng của Thọ vương.

Hơn mười gã thị vệ bên phía Thọ vương thừa dịp đám thị vệ của Phương Tranh còn chưa kịp phản ứng, đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ, ánh sáng kim thiết trắng lóa như tuyết chợt hiện lên trong màn đêm tối tăm, sát khí bức người phóng tới trước mặt Phương Tranh, Phương đại nhân.

“Người đâu!”

“Đại nhân cẩn thận!” Ôn Sâm cùng đám thị vệ khẩn trương, lúc này phản ứng thì dĩ nhiên đã không còn kịp cứu viện.

Phương Tranh hai mắt mở cực lớn dường như không dám tin, lùi dần về phía sau vài bước, trong miệng hoảng sợ hét lớn: “A, Thọ vương điện hạ, ta sai lầm rồi! Ta sẽ để cho ngươi ra khỏi thành a….”

“Giết!” Trả lời hắn chính là những thanh âm dữ dằn của đám thị vệ bên phía Thọ vương.

Đao quang kiếm ảnh đã cách Phương Tranh không còn đến một thước mà Ôn Sâm cùng đám thị vệ lại vẫn đứng cách xa hắn hơn một trượng. Mọi người không khỏi cảm thấy hoảng loạn, hai gã thị vệ của Phương Tranh đứng bên cạnh Tôn Quế thấy thế liền liều mạng quơ đao chống đỡ cho Phương Tranh thoát hiểm, nhưng đám thị vệ bên phía Thọ vương dù sao cũng xuất thân từ biên quân một đời đã từng trải qua trăm trận kinh hiểm lớn nhỏ, hơn nữa nhiều năm qua đã tạo thành công thủ mười phần ăn ý, kết cấu hoàn chỉnh không một chút tỳ vết. Coi như đám thị vệ của Phương Tranh có hợp lực cứu viện thì trong lúc nhất thời cũng không thể nào kịp được nữa rồi.

Ôn Sâm chứng kiến đao quang kiếm ảnh sáng như ánh tuyết ngày một tới gần Phương Tranh, tim của hắn cơ hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nếu như Phương đại nhân gặp chuyện không may, hoàng thượng dưới cơn tức giận khẳng định sẽ đem tất cả đám bọn hắn đi chém đầu vì tội hộ vệ bất lực, trong thời gian một cái chớp mắt này, Ôn Sâm cảm thấy tương lai phong quang của mình, chuẩn bị sụp đổ.

Phương Tranh trong mắt ẩn hàm một tia tuyệt vọng nhìn ánh đao đang nhanh chóng tìm tới cổ của hắn, càng không khỏi cảm thấy mất hết cam đảm, khinh suất! Quả thực đã quá mức khinh suất rồi! Sớm biết như thế ta liền mặc kệ để cho hắn ra khỏi thành thì tốt rồi.

Lúc này trong đầu của Phương Tranh đã tràn ngập hoảng sợ cùng hối hận.

Hôm nay sợ không thoát khỏi kết cục táng mạng đương trường, trong thâm tâm của Phương Tranh tuyệt vọng bi thán. Lúc này hắn nhắm chặt hai mắt lại dựa lưng vào cửa thành, đám thị vệ của Thọ vương xuất kì bất ý đã chiếm hết được tiên cơ, bao vây chung quanh không để cho hắn một con đường chạy trốn! Xong rồi, rơi vào tuyệt cảnh như thế, trừ phi có thần tiên tương trợ, bằng không ai cũng không thể cứu được chính mình?

Toàn thân Phương Tranh run rẩy, biểu tình tái nhợt, miệng đang há to như muốn kêu cứu mạng nhưng lại có cái gì đó vướng mắc ở trong cổ họng không thể bật thốt thành lời.

Nhưng đám thị vệ của Thọ vương căn bản sẽ không cho hắn thêm một cơ hội nào nữa….Cương đao cùng lợi kiếm cách hắn ngày một gần, Phương Tranh hoảng sợ nhìn chằm chằm vào ánh đao đang lướt tới cổ, thân đao sáng như tuyết, phản chiếu lại gương mặt tái nhợt vì tuyệt vọng của chính bản thân mình.

Thật tuấn tú, sắp chết rồi mà trông còn đẹp trai như vậy!

Ý nghĩ này chợt lóe lên ở trong đầu của Phương Tranh.

…………

Thần Liệt Sơn, chân núi.

Hai quân giao chiến đã lâm vào đoạn thời gian ác liệt. Dải bình nguyên cây cối tươi tốt dưới chân núi đã rải đầy thi thể, cùng những đoạn chân tay người rời rạc, máu tươi nhuộm hồng cả một dải bình nguyên bát ngát. Nằm ngổn ngang giữa những đống thi thể, tùy tiện có thể nhìn thấy được quân kì rách nát, binh khí cùng với mũi tên, quang cảnh trên chiến trường hoàn toàn có thể ứng với câu nói địa ngục trần gian, mùi máu tanh dẫn bầy quạ tới, đang kêu gào ở trên không trung, chờ cơ hội hạ xuống mổ xác, ăn thi.

Trận thế phòng ngự của phản quân ngày một thu hẹp lại, đám binh sĩ phản quân tinh thần đã mệt mỏi cùng hoảng loạn, nhưng bọn hắn vẫn cắn chặt răng giữ chắc trường mâu cùng lá chắn trong tay, hợp lực chống cực lại địch nhân đang muốn phá tan trận hình của bọn hắn.

Hiện giờ có muốn sợ hãi cũng đã vô dụng, chỉ có tử chiến mới tìm được một con đường sống sót, cắn răng chờ đợi kết quả cuối cùng, một là thắng lợi, một là tử vong, chỉ có một kết quả như thế mà thôi.

Thái tử cùng Phạm Thụy còn đang ở bên trong quân trướng, trận thế phòng ngự của phản quân lấy quân trướng làm trung tâm, hướng bốn phía chung quanh mở rộng ra, cho nên trước mắt bên trong quân trướng vẫn còn an toàn.

Phạm Thụy trước giờ luôn luôn bình tĩnh, nhưng giờ phút này trên khuôn mặt của hắn cũng đã trở nên ảm đạm, thanh âm tựa hồ cũng mang theo vài phần run rẩy: “Điện hạ, biên quân của Sài Mộng Sơn sẽ không đến tương trợ! Chúng ta đang ở trong tình thế sơn cùng thủy tận, điện hạ mau chóng phá vây thoát đi, chúng ta lui về phương bắc tích tụ thực lực, chờ vài năm sau đông sơn tái khởi, điện hạ vẫn còn cơ hội tranh giành ngôi vị hoàng đế…”

Thái tử trầm ngâm không nói, cuối cùng hắn vẫn một mực khăng khăng lắc đầu, sau đó nhìn thoảng qua Tư Tư đang ngồi trong góc trướng liếc mắt một cái, trầm giọng nói: “Tiên sinh! Chúng ta đã đi tới một bước này, Cô vương bất luận tình huống sẽ như thế nào cũng không lui binh. Hôm nay nếu Cô vương lui binh, dư âm cũng chỉ như một con chó nhà tang, thiên hạ liền không còn chỗ cho Cô vương dung thân.”

“Nhưng điện hạ! Binh lực của chúng ta chỉ còn lại không đến hai vạn, các tướng sĩ thương vong thảm trọng, nếu như tiếp tục chiến đấu thế thua coi như đã định. Điện hạ còn chần chừ không lui binh, chẳng lẽ ngài tình nguyện để cho hoàng thượng trảm thủ hoặc giam cầm cả đời hay sao?” Phạm Thụy thần sắc lo lắng nói.

Thái tử biểu tình hơi có chút giật mình, đứng dậy vén mành quân trướng nhìn thoảng qua cục diện chém giết bên ngoài, thật lâu sau, bỗng nhiên thái tử nở một nụ cười, nụ cười mang theo vài phần điên cuồng cùng đắc chí: “Tiên sinh, chẳng lẽ ngài một mực cho rằng Cô vương nhất định phải thua?”

Phạm Thụy im lặng một lúc thật lâu, sau đó gật gật đầu.

Đi sai một nước liền thua cả bàn cờ! Bọn hắn nhìn sai tâm cơ của hoàng thượng, hiện tại nhất định cần phải trả giá thảm khốc cho cái sai lầm của chính mình. Năm vạn tư quân đã chết trận hơn ba vạn người, đây chính là một cái giá quá đắt!

Cho dù không muốn thừa nhận nhưng Phạm Thụy lại không thể tự lừa dối chính bản thân mình, trận chiến này thái tử cùng hắn quả thật đã thua thảm trọng.

Bỗng nhiên thái tử lại ngửa mặt lên trời cười dài, thật lâu sau vẫn không đình chỉ, cười đến mức ngay cả nước mắt cũng đều chảy ra.

Phạm Thụy khó hiểu nhìn thái tử, trong lòng tràn ngập kinh hoàng, thân đã hãm vào tuyệt cảnh như tình huống hiện tại, thái tử tại sao còn cười được đây?

Thái tử lau nước mắt, nói: “Tiên sinh ngươi đánh giá thực lực của phụ hoàng không sai, nhưng đồng thời ngươi cũng đã đánh giá thấp thực lực của ta rồi!”

“Điện hạ, sao lại nói những lời ấy?”

Thái tử lạnh lùng nói: “Trận chiến này quả thật Cô vương đã thua một ván, nhưng thực lực của Cô vương vẫn còn có thể cầu hòa….”

Phạm Thụy kinh hãi lắp bắp: “Ý của điện hạ là….”

Thái tử mỉm cười chỉ vào tướng sĩ tư quân đang hăng hái chiến đấu ở bên ngoài quân trướng, băng lãnh nói: “Bọn họ vì đại nghiệp của Cô vương mà chiến, mà hi sinh, mà tranh thủ cho Cô vương một chút thời gian, đợi đến khi Long Vũ cùng Long Tương quân cảm thấy được có thể một đường diệt sạch tàn binh, bọn hắn dâng lên bao vây chung quanh quân trướng Cô vương, lúc đó sẽ….”

Thái tử mỉm cười ngửa đầu nhìn lên phía trên đỉnh Thần Liệt Sơn, thản nhiên nói tiếp: “Được rồi! Đến thời khắc mấu chốt phụ hoàng sẽ phát hiện được có một chi đội kỳ binh đang từ phía bắc bộ mà thần không biết quỷ không hay tiến lên đỉnh Thần Liệt sơn, tiếp theo sẽ bắt toàn bộ đám đại thần cùng hoàng thượng làm tù binh. Hiện tại Long Vũ cùng Long Tương quân đang bận rộn bao vây tiêu diệt tàn binh của Cô vương, bọn hắn ở cách đỉnh núi khá xa, không kịp cứu viện! Tiên sinh ngài có thể nói cho Cô vương biết, ngài cảm thấy được tình huống trước mắt, rốt cuộc thì ai mới là người chiến thắng sau cùng?”

“Đội kỳ binh? Điện hạ, ngài như thế nào lại còn một chi đội kỳ binh vậy?” Phạm Thụy cau mày nghi hoặc, bỗng nhiên hai mắt mở lớn, biểu tình trong ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào thái tử, bật thốt lên nói: “Điện hạ…Nguyên lai ngài vẫn còn một chi đội tư quân nữa!”

Thái tử nghe vậy cười ha hả, trong tiếng cười mang theo vài phần đắc chí: “Chuyện này Cô vương luôn luôn một mực giấu diếm, ngay cả tiên sinh ngài, Cô vương cũng chưa từng tiết lộ! Làm như thế chính là chờ đợi thời khắc cuối cùng này!”

Trong chớp mắt này bỗng nhiên Phạm Thụy hoàn toàn minh bạch rồi.

Nguyên lai thái tử có hai cánh tư binh, trong đó một đạo đang ở trước mặt bọn hắn, vì bọn hắn mà dốc sức chiến đấu, hơn nữa thương vong thảm trọng. Thái tử dùng bọn họ làm mồi hi sinh dẫn dụ sự chú ý của Long Vũ và Long Tương quân, để cho hai cánh quân này rời xa khỏi đỉnh núi nơi hoàng thượng cùng đám văn võ bá quan đang trú nạn! Khi đó một đạo quân khác của thái tử sẽ lặng lẽ tấn công lên đỉnh Thần Liệt sơn, bắt hoàng thượng cùng các vị đại thần làm tù binh, quả nhiên là nhất chiến định càn khôn, cho dù có phải trả một cái giá thật lớn.

Mưu kế tuyệt diệu, lòng dạ cũng đủ ngoan độc, rốt cuộc ở một thời khắc này thái tử đã bọc lộ ra tất cả thực lực của hắn.

Nguyên bản hắn không trông cậy vào biên quân của Sài Mộng Sơn, cũng không ngóng vào đạo quân đang hợp lực tử chiến. Hắn đem toàn bộ tiền vốn đặt cược vào một đạo tư quân khác mà không một người nào biết được.

Phạm Thụy bình tĩnh nhìn thái tử đang không ngừng cười lạnh, toàn thân Phạm Thụy không khỏi dâng lên một cỗ hàn ý lạnh thấu xương. Người như thế này, tương lai ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, đối với dân chúng trăm họ cùng các đại thần mà nói, cũng không hiểu là phúc hay họa? Trong đầu của Phạm Thụy bất chợt hiện lên suy nghĩ buồn cười này.

“Đợi đến lúc Long Vũ quân cùng Long Tương quân phân chia bao bọc thế trận của quân ta. Chúng ta sẽ lui lại phía bắc một chút, sau đó sẽ có một đội kỳ binh khác xuất hiện từ bên mạn sườn của Thần Liệt sơn hợp lực cùng quân ta, đại sự liền có thể định đoạt được rồi!” Thái tử thản nhiên cười nói.

Tư Tư lẳng lặng ngồi ở một góc bên trong quân trướng, nghe vậy mày liễu khẽ nhíu lại.

PS: Tôn Tử còn đồng nghĩa với thằng cháu trai!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx