Hoàng thượng khoanh tay đứng ở quảng trường thiên đàn trên đỉnh núi, toàn bộ quảng trường được trải bằng đá cẩm thạch nhẵn mịn, thiên đàn do tiền triều sở tạo, chỉ riêng cái khoảng sân quảng trường rộng lớn này đã hao phí không biết bao nhiêu nhân lực cùng vật lực.
Hoàng thượng lẳng lặng nhìn xuống dải bình nguyên phía chân núi, những điểm chiến hỏa liên miên bất tận. Ở nơi này trưởng tử của hắn đang dẫn theo phản quân liều chết tiến hành chém giết cùng Long Vũ quân và Long Tương quân, hơn nữa theo dõi tình hình này, trưởng tử của hắn đang lâm vào bại thế, nghĩ đến đây trong con mắt già nua mờ đục của hoàng thượng không khỏi xuất hiện vài phần thê lương.
Tuyệt tình nhất chính là gia đình đế vương, một khi hoàng đế bị che mắt bởi dục vọng quyền lực thì toàn bộ tình cảm thân nhân cũng đều trở thành hòn đá ngáng đường mà thôi. Gia đình đế vương vô tình cũng bởi hào quang quyền lực che kín tầm mắt, khiến cho mỗi người đều mất đi bản tính của phương hướng, trở nên tàn nhẫn và tham lam vô độ.
Hoàng nhi, hoàng nhi! Ngươi cũng biết hết thảy mọi thứ của trẫm rồi cũng sẽ là của ngươi, ngươi cần gì phải nóng lòng trong một phút nhất thời như thế?
Trời đêm gió lạnh thổi từng cơn, tấm thân già nua của hoàng thượng không tự kiềm hãm được run lên một cái, Tào công công phụng thị ở bên cạnh thấy thế vội vàng cầm chiếc áo da lông thú choàng cho hoàng thượng.
“Trời đã gần sáng rồi.” Hoàng thượng ngửa đầu nhìn phương đông thấp thoáng hiện lên một chút ánh bình minh, thản nhiên nói.
Ngụy Thừa Đức khom lưng nói: “Dạ, hoàng thượng, trận chiến dưới chân núi cũng chuẩn bị tới hồi kết thúc! Chúc mừng hoàng thượng, lại một lần nữa tiêu diệt được phản loạn.”
Hoàng thượng cười khổ: “Vui làm sao được? Trẫm không hiểu vì sao có nhiều người muốn đối kháng lại trẫm như thế? Chẳng lẽ vị hoàng đế như trẫm này thực sự là một gã hôn quân hay sao?”
Phóng mắt nhìn về những điểm chiến hỏa xa xa dưới chân núi, hoàng thượng thở dài: “Trẫm thật sự bi ai!”
Ngụy Thừa Đức trong lòng hơi rùng mình, cung kính khom lưng, lúng túng không biết nói gì cho phải.
oOo
Tại cổng thành lầu phía bắc, đám thị vệ đang nghiêm trang đứng canh gác cửa, bỗng nhiên từ bên trong truyền đến một trận âm thanh loạn hưởng, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Phương đại nhân, thanh âm này thê lương ai oán làm cho người ta nghe được trong lòng sinh một loại cảm giác đồng cảm.
“A buông tay! Đau, đau….Ngươi lão bà nương!” Phương đại nhân tựa hồ cực kì thống khổ.
“Hừ! Còn dám động tay động chân đối với lão nương sao?” La Nguyệt Nương ngữ khí đắc chí vô cùng.
“Ta kháo! Không phải chỉ là muốn sờ bả vai nàng một chút thôi mà, nàng đâu cần phải đối xử với ta như vậy chứ? Hai ta đều đã ấy rồi, uy… Ta nói sai! Nàng mau buông tay, mau buông tay, cánh tay ta sắp gãy rồi!”
Phương đại nhân còn đang năn nỉ, chỉ nghe một tiếng “răng rắc” thanh thúy vang lên. Tiếp theo bên trong liền yên lặng không một tiếng động.
“A! Ta….Ta không phải cố ý, ngươi….Ngươi không sao đó chứ?” Thanh âm của La Nguyệt Nương trở nên hoảng loạn.
“Phương Tranh, ngươi có sao không? Nói chuyện với ngươi nha! Ngươi…Ngươi khóc?”
“Ngươi đừng khóc, lau lau nước mắt đi….Ta …Ta để cho ngươi tùy tiện a….”
“……”
Đám thị vệ canh gác ngoài cửa dần dần chảy mồ hôi lạnh, nhìn nhau vài lần, ai cũng không dám đi vào.
Ngay sau đó, đại môn thành lầu “phanh” một tiếng liền được mở tung ra, Phương Tranh quần áo hỗn độn, tóc tai bù xù, thất thểu từ bên trong chạy đi ra, bộ dạng thê thảm giống như đã bị mười mấy nữ lưu manh lăng nhục qua vậy, trên gương mặt còn treo hai hàng nước mắt khuất nhục.
Đám thị vệ ở bên ngoài đang nghe lén không khỏi giật mình hoảng sợ, chớp mắt liền vội vàng đứng nghiêm trang.
“Ách, đại nhân ngài có khỏe không?” Ôn Sâm thật cẩn thận hỏi, ánh mắt nhịn không được hướng vào trong lầu ngắm tới ngắm lui. Vừa rồi hắn cùng mọi người nghe lén ở bên trong, tựa hồ như Phương đại nhân đã nếm phải không ít đau khổ.
Phương Tranh lau nước mắt, cố gắng nặn ra khuôn mặt nghiêm nghị, biểu tình cứng rắn nói: “Ta đương nhiên hoàn hảo, các ngươi nhìn ta có vấn đề gì hay sao?”
“Không….hoàn toàn không có vấn đề gì cả!” Mọi người vội vàng lắc đầu, động tác nhất trí đến thần kì.
Phương Tranh hơi cảm thấy trấn an, lập tức hung hăng hướng vào trong thành lầu trừng mắt nói: “Đối với những lão bà nương không nghe lời, nhất định không được lưu tình dung túng cho các nàng! Chúng ta là nam tử hán đại trượng phu, không thể để mất tôn nghiêm được, hiểu chưa?”
“Đại nhân uy vũ!” Mọi người đồng thanh khen ngợi nói.
“Hì hì!” Trong thành lầu truyền đến tiếng cười nhẹ của La Nguyệt Nương.
Đám thị vệ đổ mồ hôi lạnh, vội vàng quay đầu nhìn sang phía Phương Tranh, không hiểu tiếng cười kia thì lí giải như thế nào?
“Các ngươi nghe được không? Hừ, nàng sợ quá mà cười đó!” Phương đại nhân ngẩn người, tiếp tục cãi bướng.
“A! Đúng! Đại nhân uy vũ!” Nhất thời tiếng vỗ mông ngựa như thủy triều bao trùm lấy Phương đại nhân.
Khoanh tay đứng ở trên cổng thành, ánh mắt Phương Tranh nhìn về phương bắc liền trở nên thâm trầm. Trời sắp sáng rồi! Một đêm không ngủ nhưng giờ phút này Phương Tranh lại không có một chút cảm giác mệt mỏi nào, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, thái tử đã mạnh mẽ đưa mọi người lên chiếu bạc, buộc mọi người phải đổ cược cùng hắn một hồi, trận này dĩ nhiên dùng tánh mạng của chính mình cùng thân nhân làm tiền vốn, rất nhanh thôi sẽ đến thời điểm phân định thắng thua.
Không biết hiện giờ tình hình chiến đấu tại Thần Liệt sơn như thế nào! Lúc trước hắn và hoàng thượng đã an bài mọi thứ thật hoàn hảo, những địa phương cần nghĩ đều đã nghĩ đến, nhưng cuối cùng bỗng dưng lại mọc ra thêm một chi phản quân, hơn nữa lại còn mai phục tại phía bắc bộ của Thần Liệt sơn. Ngay khi đạo quân này hiện hữu, liền đã gia tăng thêm không ít biến số của canh bạc sống còn này!
Chi phản quân của thái tử bố trí tựa như một lưỡi đao sắc bén, ngay khi hoàng thượng sắp sửa thắng lợi bỗng nhiên sẽ đâm sau lưng hoàng thượng một nhát, kể từ đó toàn bộ thế cục đều bởi vì cái chuôi đao này mà biến đổi…. Thái tử sắp bại cư nhiên trong nháy mắt cũng lật ngược được thế cục, tình huống sẽ trở nên khó bề phân biệt.
“Đại nhân, trời chuẩn bị sáng rồi.” Ôn Sâm đứng ở bên cạnh Phương Tranh, thần tình hơi lo lắng nhìn về phương bắc.
“Nếu như thái tử mà thắng, các ngươi có hận ta hay không? Khi đó kết cục chờ đón mọi người chính là diệt tộc a.”
Ôn Sâm ngẩn người, lắc đầu cười nói: “Các huynh đệ là cam tâm tình nguyện đi theo đại nhân, mọi người cũng không được đọc sách nhiều lắm, cũng không hiểu nhiều cái gì gọi là đạo nghĩa vua tôi phụ tử, chỉ biết một điều đó chính là người nào đối xử với bọn họ tốt nhất, coi như thua, tất cả mọi người đều bị xét nhà diệt tộc cũng đã không còn quan trọng, kiếp sau chúng ta lại sẽ trở thành một anh hùng hảo hán như bây giờ.”
“Xét nhà? Tịch thu cái gì thế?” Tiêu Hoài Viễn không biết trốn từ chỗ nào hiện ra, thần sắc gian xảo hưng phấn dị thường.
Phương Tranh kì quái nhìn hắn: “Làm sao ngươi còn chưa quay về? Lại đứng nấp ở trên cổng thành để làm chi? Ngươi không biết nơi này chính là cấm địa quân sự hay sao?”
“Phương huynh, có phải ngươi muốn đi xét nhà hay không?” Tiêu Hoài Viễn không trả lời câu hỏi mà hưng phấn chà xát song thủ, trong mắt tản mát ra quang mang tựa như một con ngạ lang đói khát nhìn thấy một khối thịt thơm ngon mỡ màng.
Phương Tranh ngạc nhiên: “Tịch thu nhà của ai? Đâu có người nào trêu chọc đến ta, ta đi tịch thu nhà của ai bây giờ?”
Tiêu Hoài Viễn vỗ đùi hưng phấn nói: “Ai nói có người trêu chọc ngươi? Ngươi không đi trêu chọc người ta đã là may mắn lắm rồi, văn võ bá quan trong triều còn có người dám động tới ngươi hay sao? Đương nhiên đều là ngươi tìm cách phá hư người ta!”
“Hả?” Phương Tranh kinh hãi ủy khuất nhìn Ôn Sâm hỏi: “Ta thật sự chán ghét như vậy sao?”
Ôn Sâm biểu tình lúng túng, hai con ngươi loạn chuyển cười khan đáp: “Cái này…cạc cạc, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một suy nghĩ..cạc cạc….”
Phương Tranh quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Tiêu Hoài Viễn một bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Mang binh đi khám nhà nha!”
“Khám nhà của ai?”
“Thái tử nha!”
“Ngừng, ngươi điên rồi!” Phương Tranh cùng Ôn Sâm kinh hãi đồng thanh kêu lớn.
Tiêu Hoài Viễn liếm môi, trong mắt lóe lên quang mang hưng phấn nói: “Ai nói ta điên rồi? Thái tử khởi binh mưu phản, hiện giờ đang cùng hoàng thượng ác chiến bên ngoài thành. Các ngươi cẩn thận suy ngẫm lại, hắn một khi đã tạo phản thì còn có tư cách làm thái tử hay sao? Sau khi hoàng thượng đại thắng hồi kinh khẳng định cũng sẽ truy cứu hắn tội mưu phản, thái tử chết là cái chắc rồi! Xét nhà chém đầu đương nhiên không thể tránh khỏi! Phương huynh ngươi thử ngẫm mà xem, nếu đợi cho Hình Bộ cùng Hộ Bộ đến niêm phong nhà của thái tử, vậy ngươi còn có thể làm được chuyện gì nữa? Một bát canh cũng đều không đến miệng nha! Không bằng thừa dịp bọn hắn còn đang chém giết ở ngoài thành, Phương huynh thuận tay giúp Hình Bộ cùng Hộ Bộ xử lí trước chuyện này đi.”
“Phương huynh, thái tử nhiều năm qua đã mang mưu đồ tạo phản, vàng bạc châu báu trong phủ khả năng sẽ có rất nhiều đó nga! Nếu ngươi không mau chóng hạ quyết tâm, tương lai để cho Hộ Bộ chiếm hết được tiện nghi, bọn hắn chắc chắn cũng sẽ không đem số bạc này nộp vào trong ngân khố của triều đình. Ngươi suy nghĩ đi, bạc trắng lóa mắt, vàng ơi là vàng, còn minh châu chất chồng như núi, san hô, kì trân dị bảo, toàn bộ đều rơi vào trong túi của bọn hắn a….” Tiêu Hoài Viễn ngữ khí dụ hoặc dị thường tà ác.
Phương Tranh cùng Ôn Sâm đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, một nửa kích động nhưng một nửa còn lại cũng hơi chột dạ.
Gian nan nuốt khan một ngụm nước miếng, trong mắt Phương Tranh đã bắt đầu hiện lên lục quang tham lam, “Vàng bạc châu báu yêu quý của ta a! Tiêu Hoài Viễn nói đúng thật là rất có đạo lí, để cho đám khốn khiếp Hộ Bộ kia chiếm tiện nghi còn không bằng chính bản thân mình được chiếm tiện nghi. Trong nhà có nhiều lão bà như thế, còn có phụ mẫu cùng người ăn kẻ ở, một đại gia đình cần rất nhiều tiền bạc để chi tiêu a!”
Đến xét nhà thái tử? Cái chủ ý này quá mức điên cuồng! Bổn tướng uy vũ chưa bao giờ quản đến ánh mắt của thế nhân nhìn vào ta, nhưng ta vẫn còn e ngại một chút quốc pháp. Nếu như hoàng thượng hồi kinh phát hiện trong phủ thái tử sạch sẽ không còn một chút gì, liệu có khi nào hắn đương trường tức chết hay không? Ta đây thì mang cái tội danh hành thích hoàng đế, càng không nói đám ngôn quan trong triều vô cùng thiếu đạo đức, đến lúc đó bọn hắn có cơ hội mà hạch tội ta, mượn gió bẻ măng luôn một thể, cái chuyện này…..
Nhưng mà ai nha, con mẹ nó! Chuyện tình đến phủ thái tử khám xét quả nhiên có sức hấp dẫn to lớn, lão tử quả thực nhịn không được bí quá hóa liều! Nhưng cũng có thể hoàng thượng cùng nhóm ngôn quan sau khi hồi kinh sẽ vội vàng bình định, thanh lọc loạn đảng, có lẽ sẽ quên cái chuyện tình niêm phong phủ thái tử này a!
Phương Tranh đảo mắt một vòng bỗng nhiên nét mặt sa sầm, hồ nghi nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoài Viễn nói: “Chúng ta tịch thu tài sản phủ thái tử mà ngươi cao hứng như thế để làm chi? Coi như có thật sự tịch thu phủ thái tử đi chăng nữa, ta cũng không nghĩ sẽ chia cho ngươi một phần, ngươi đừng vọng tưởng!”
Tiêu Hoài Viễn ánh mắt hơi biến sắc, cả khuôn mặt trở nên phẫn hận dữ tợn, căm giận nói: “Không sao, ta một lượng bạc cũng đều không muốn, hừ! Thái tử làm điều ngang ngược, gian dâm thê nữ, ta đây là muốn thay lão thiên gia đem báo ứng đến cho hắn mà thôi!”
Phương Tranh kinh ngạc: “Uy uy uy, Tiêu huynh, làm phiền ngươi hãy bình tĩnh một chút, ta nói một câu công đạo, trên thực tế là ngươi gian dâm thê nữ của thái tử mới đúng nha!”
Tiêu Hoài Viễn hơi sững người, tiếp theo phẫn nộ hét lớn: “Ta mặc kệ! Ta cùng Tư Tư là đôi bên tình nguyện yêu nhau! Nhưng thái tử mạnh mẽ chiếm đoạt nàng, cho nên phải trả giá thật lớn! Phương huynh chuyện này ngươi tự mình quyết định, không cẩn thận chờ đến hửng đông hoàng thượng liền đại thắng hồi kinh, khi đó phủ thái tử cũng không đến lượt ngươi đi khám xét tài sản, nhất định Hình Bộ cùng Hộ bộ sẽ niêm phong toàn bộ thái tử phủ, ngươi ở một bên mà uống gió tây bắc đi thôi!”
Giờ phút này biểu tình trên gương mặt của Tiêu Hoài Viễn kích động dị thường, thanh âm kêu gào dữ tợn, hiện tại hắn tựa hồ như một kẻ điên đã mất hết lý trí, trong tay cầm thái đao gặp người liền chém chẳng quản là ai.
Phương Tranh cùng Ôn Sâm nhìn bộ dạng của hắn mà líu cả lưỡi, sau đó quay sang nhìn nhau một cái, từ trong mắt nhau có thể rõ ràng thấy được một chút thương hại đối với thái tử. Chính mình cắm sừng người ta không nói, gian phu cư nhiên còn kêu gào muốn tịch thu nhà của hắn, thật con mẹ nó không biết giảng giải đạo lí! Quá mức khi dễ người ta!
Phương Tranh chau mày mân mê cằm, trầm ngâm nói: “Ngoại trừ ngươi cùng thái tử và Tư Tư cô nương giữa ba người tạo thành một cái vòng tam giác luân lý loạn thất bát tao không nói, kì thật chuyện tình khám xét thái tử phủ quả thật có một chút điểm hấp dẫn.”
Tiêu Hoài Viễn thần tình đại hỉ, nhưng Ôn Sâm lại cực kì hoảng sợ nói: “Đại nhân ngàn vạn lần không được! Thái tử tuy rằng mưu phản nhưng dù sao hắn cũng là thái tử đương triều! Hoàng thượng chưa hạ thánh chỉ mà ngài tùy tiện mang binh đi kê biên tài sản, nhất định tai họa sẽ đổ xuống đầu của ngài.”
Phương Tranh ngẩn người, nhãn cầu chuyển động, lẩm bẩm: “Nói cũng có đạo lí, thái tử phủ cũng không phải muốn tịch thu là tịch thu, người làm đại sự quả thật không nên xúc động nhất thời!”
Ôn Sâm nghe vậy lau mồ hôi lạnh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vạn hạnh rằng Phương đại nhân không có làm theo chủ ý điên cuồng của Tiêu Hoài Viễn.
……
Nào ngờ Ôn Sâm cao hứng hơi sớm.
“Có ai không! Chuẩn bị hai ngàn binh mã, theo ta đi đến thái tử phủ!” Sau khi Phương Tranh trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên mở miệng quát lớn.
Ôn Sâm hai chân mềm nhũn nhìn Phương Tranh thiếu chút nữa đã bật khóc thành tiếng.
“Đại nhân, không thể kê biên tài sản trong thái tử phủ được đâu!” Ôn Sâm tận lực cầu xin nói.
Phương Tranh biểu tình trang nghiêm, “Nói bậy! Ai nói rằng ta muốn đi kê biên tài sản trong thái tử phủ?”
“Vậy đại nhân muốn…”
“Hừ! Ta muốn đi thu thập chứng cớ thái tử mang mưu đồ tạo phản nhiều năm qua!” Phương Tranh hiên ngang lẫm liệt nói.
“Đúng thế! Đi thu thập chứng cớ! Phương đại nhân vì nước mà ưu tâm, gạt bỏ loạn đảng không sợ đắc tội với giới quyền quý. Hoàng thượng cùng văn võ đại thần trong triều quả nhiên đã không nhìn lầm người!” Tiêu Hoài Viễn vội vàng gật đầu phụ họa, ánh mắt cười dài đến mức híp lại thành một đường chỉ nhỏ, tựa hồ như đang rất cao hứng.
“Đúng vậy! Lão tử hành sự vĩ đại như thế, hoàng thượng hẳn là phải nên khen thưởng cho ta mới đúng!” Phương Tranh vừa nghe được có người phụ họa, nhất thời mặt mày hớn hở đồng tình nói.
“Phương huynh cứ an tâm đi thu thập chứng cớ, đến lúc hoàng thượng hồi kinh. Tiểu đệ nhất định sẽ liên hợp các hộ lớn nhỏ dân chúng trong kinh thành, cấp cho hoàng thượng một cái biểu quyết, buộc hoàng thượng phải khen thưởng đại nhân một lòng vì nước mà lập đại công.”
“Nga? Thật vậy chăng? Oa ha ha ha, quá khách khí rồi! Không dám, thực lòng không dám! Uy chuyện này cũng chỉ nên nói chơi thôi, chớ không nên làm thật a.”
“…….”
Nhìn theo bóng lưng của Phương Tranh cùng Tiêu Hoài Viễn đi xa dần, Ôn Sâm sắc mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra như tắm, trong miệng lẩm bẩm nói: “Điên rồi, đều điên rồi.”
Tại sao Phương đại nhân cùng Tiêu Hoài Viễn tụ tập đàn đúm cùng một chỗ, liền vô pháp vô thiên như vậy a?
Sau một lúc do dự, rốt cuộc Ôn Sâm giậm chân chạy theo, Phương đại nhân thu thập chứng cớ khẳng định sẽ cần ta hỗ trợ….
Bởi thế cho nên trời còn chưa sáng trên đường cái trong kinh thành có một đội binh mã hai ngàn người cùng với hơn một trăm thành viên Ảnh Tử. Dẫn đầu là Phương Tranh chỉnh tề bước đi trước, hướng về phía thái tử phủ mà hành quân, tiếng bước chân quanh quẩn trên đường cái không một bóng người, từng viên gạch trải đường run lên nhè nhẹ. Hai bên ngã tư đường dân chúng cùng nhóm thương hộ lặng lẽ mở cửa sổ ra, biểu tình kinh ngạc cùng hoảng sợ khi chứng kiến được một đại đội nhân mã đang hành quân trên đường, trên mặt của đám binh sĩ đều phấn khởi tựa hồ như đang chuẩn bị đi uống rượu cưới nhà ai không bằng, thần tình hiện lên một nụ cười tràn ngập sung sướng….
Tiêu Hoài Viễn khom lưng cúi đầu đi tuốt ở đằng trước dẫn đường, thỉnh thoảng còn không ngừng hướng Phương Tranh nở ra một nụ cười siểm nịnh. Mà Phương đại tướng quân thì chắp hai tay sau mông, mũi hướng lên trời nghênh ngang đi tới, trong lòng dâng lên một loại tình cảm vô cùng đắc chí, không cần nói cũng hiểu.
“Ai nha, Phương huynh, ngài bước nhanh lên một chút đi. Muốn phát tài cước bộ cần phải khoan thai nhanh nhẹn, lá gan cũng phải bành trướng lớn hơn một chút!”
“A! Phương huynh ngài cẩn thận, phía trước có một cái ổ gà.”
“Phương huynh, tiểu đệ van ngài lần này nhất định phải đem thái tử phủ khoáng sạch trần trụi, giúp cho tiểu đệ thở ra được một khẩu ác khí.”
Liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn, Phương Tranh hừ một tiếng giận dữ, nhận thức con người này đã lâu như vậy, nhưng mà quả thật nhìn hắn không lúc nào hợp mắt, đi cùng con người này Phương Tranh cảm nhận được rằng bản thân mình cũng biến chất theo, khiến cho bản thân mình bị biến trở thành nhân vật phản diện.”
Phương Tranh lại hung hăng trừng mắt lườm Tiêu Hoài Viễn, nhìn cái bộ dạng tươi cười siểm nịnh của hắn càng nhìn càng thêm chán ghét!
Đợi một chút nữa lão tử thu thập xong thái tử phủ, thuận tay tiếp tục đem nhà của Tiêu Hoài Viễn tịch thu nốt, Phương đại tướng quân mặt không biến sắc, âm thầm hạ quyết định này.
oOo
Thần Liệt sơn, chân núi.
Long Vũ cùng Long Tương quân đã tạo thành thế trận bao vây đối với phản quân của thái tử, phạm vi chung quanh hơn mười dặm trên dải bình nguyên dưới chân núi đã bị bao vây kín kẽ. Lúc này phản quân sĩ khí hạ thấp, hai tay nắm binh khí và lá chắn không tự giác được bắt đầu run rẩy, ánh mắt lạc thần tràn ngập hoảng sợ, thỉnh thoảng không tự chủ được quay lại nhìn vào quân trướng của thái tử.
“Lệnh tiễn đã được phóng ra, không quá nửa canh giờ nữa chi đội kỳ binh ở phía bắc sẽ tấn công lên đỉnh núi. Phụ hoàng cùng nhóm đại thần trong triều nhất định sẽ không kịp trở tay, Phùng Cừu Đao và Hàn Đại Thạch cũng không kịp cứu viện!”
Thái tử ngồi ở trong quân trướng thần sắc hưng phấn khiến cho cả người run rẩy, lúc này chính là thời khắc thắng làm vua thua làm giặc. Ngày mai nếu như Cô vương không ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, thì chỉ có một kết cục, đó chính là trở về với cát bụi.
“Truyền lệnh, toàn quân co rút lại, tướng lĩnh tập trung binh lực phá vòng vây tại hướng bắc!” Rốt cuộc thái tử cũng hạ quân lệnh.
Tư Tư đứng lên đem chiếc đàn tì bà ở trong tay đặt sang một bên, cúi thấp đầu lẳng lặng thu dọn hành trang của nàng cùng thái tử.
Trên đỉnh núi, nhóm đại thần đều tụ tập đứng ở ven rìa quảng trường, trên mặt của mọi người mang theo biểu tình hoan hỉ không thể che giấu, chỉ vào vòng vây dưới chân núi nghị luận sôi nổi. Cho đến giờ phút này mọi người mới hoàn toàn tiêu trừ sợ hãi, đối mặt với cục diện thắng lợi nắm chắc trong tay, tất nhiên mọi người không khỏi tán thưởng hoàng thượng mưu kế thâm sâu.
Hoàng thượng cau mày nhìn phản quân dưới chân núi, trầm ngâm không nói, đối với những lời khen ngợi của đám đại thần, hắn nhắm mắt làm ngơ.
“Vô bệnh, ngươi lại đây.” Hoàng thượng thản nhiên nói.
“Dạ, phụ hoàng.” Mập Mạp lướt qua mọi người, cung kính đứng ở trước mặt hoàng thượng.
Hoàng thượng nhìn khuôn mặt thật thà phúc hậu của Mập Mạp, trong lòng không khỏi dâng lên một nụ cười nhẹ.
Ánh bình minh dần dần hé lộ ra phía chân trời, vòng vây dưới núi đã có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.
Hoàng thượng chỉ xuống dưới chân núi, nhìn Mập Mạp nói: “Vô Bệnh, ngươi cho rằng tình thế hiện giờ như thế nào rồi? Đã được xem là nắm chắc thắng lợi trong tay hay chưa?”
Mập Mạp phóng mắt quan sát tình huống dưới chân núi, trầm ngâm đánh giá bốn phía chung quanh, sau đó cung kính thanh âm nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng hiện giờ mà nói chiến thắng, e rằng có hơi quá sớm.”
Đám đại thần đứng ở phía sau nhất thời trên mặt hiện lên một tia dị sắc, biểu tình nghi hoặc nhìn hoàng thượng cùng Phúc vương nói chuyện.
Đám đại thần nhìn hai người nói chuyện, càng nhìn càng hiểu không phải chỉ đơn giản là một hỏi một đáp. Thái tử mưu phản không bị chém đầu thì cũng bị bãi miễn, hiện tại hoàng thượng diễn trò trước mặt đám đại thần, mượn chuyện hỏi Phúc vương để biểu đạt ý tứ. Không cần nói cũng hiểu sau khi trận chiến này qua đi, nhóm đại thần trong triều lại một lần nữa bị thanh lọc, những kẻ thuộc phe cánh thái tử sẽ bị đá ra khỏi triều đình. Mà Phúc vương lực lượng mới liền xuất hiện, mơ hồ trong mắt của hoàng thượng hắn đã là người chuẩn bị kế thừa ngôi vị tân thái tử, trong đám đại thần này ngoại trừ những người sẽ bị đá ra ngoài, những người ở lại cũng phải hảo hảo suy nghĩ một phen, xem như thế nào mới có thể bảo quản được cái mũ ô sa trên đầu cùng quang vinh của gia tộc.
Trên gương mặt của hoàng thượng tiếu ý ngày một thêm nồng đậm, che miệng ho khan vài tiếng, thờ dốc nói: “Vô Bệnh, ngươi nói cách nhìn của ngươi ra xem.”
Mập Mạp cẩn thận dìu hoàng thượng, sau đó chỉ về phía chân núi nói: “Hiện giờ đúng thật là Long Vũ cùng Long Tương quân đang bao vây phản quân của thái tử, nhưng một khi hình thành trận thế bao vây binh lực sẽ bị phân tán. Nói như vậy cũng có nghĩa là phản quân mặc dù bốn bề thọ địch, tuy nhiên áp lực lại nhỏ đi rất nhiều, thoạt nhìn xu thế tựa như thái sơn áp đỉnh không thể ngăn cản, nhưng trên thực tế lại mất đi nhiều hiệu quả công kích, thậm chí phản quân có thể tập trung binh lực chọn một phương hướng phá vây, căn bản không cần tốn sức.”
“Nga? Chiếu theo như lời của ngươi nói, phương pháp bao vây phản quân căn bản là không nên thực hiện. Nhưng Phùng Cừu Đao cùng Hàn Đại Thạch suất lĩnh nhiều năm tinh thông binh pháp, chẳng lẽ bọn hắn không biết điều này hay sao? Vậy tại sao bọn hắn lại chọn phương pháp này, Vô Bệnh, ngươi nói hai vị tướng quân đang có ý đồ gì?”
Mập Mạp suy nghĩ một chút, cười đáp: “Nếu như nhi thần là đại tướng lãnh binh, có lẽ cũng sẽ lựa chọn phương pháp giống như bọn hắn. Bởi vì nhi thần căn bản không có thêm một cái lựa chọn nào khác, nếu như không bao vây chung quanh, phản quân hẳn là sẽ tìm cách trốn thoát, đúng vậy! Phản quân tháo chạy càng thêm dễ dàng hơn, nhưng chỉ là….”
“Còn có chuyện gì nữa?” Hoàng thượng nhìn Mập Mạp, cười dài hỏi.
Mập Mạp đón nhận ánh mắt của các vị đại thần, hơi có chút ngượng ngùng nói: “Kì thật nhi thần một mực hoài nghi, thái tử mưu phản chẳng lẽ thực lực chỉ có như thế thôi hay sao? Binh lực mấy vạn người này, nếu nói có thể đoạt được ngôi vị của phụ hoàng thì không khỏi có chút thái quá. Thái tử không phải là người bồng bột tuyệt đối sẽ không khinh suất quyết định liều lĩnh như vậy, cho nên nhi thần mơ hồ cảm nhận được rằng, thái tử nhất định sẽ có hậu chiêu…..”
Hoàng thượng cười dài vài tiếng, đang định mở miệng nói, bỗng nhiên nghe được một thanh âm truyền đến: “Ta có quân tình khẩn cấp, muốn gặp mặt hoàng thượng! Không được ngăn cản ta!”
Mọi người nhíu mày nhìn lại, đã thấy một trung niên nam tử thân mặc y phục màu đen, thần sắc hoảng loạn đang bị binh lính cấm quân ngăn cản.
“Để cho hắn lại đây đi.” Hoàng thượng lãnh đạm nói.
Trung niên nam tử gạt binh lính cấm quân sang một bên, mau chóng bước đến trước mặt của hoàng thượng, quỳ gối nói: “Ngô hoàng vạn tuế! Hoàng thượng, tiểu nhân vốn là thuộc hạ của Phương đại nhân, Phương đại nhân sai tiểu nhân tới đây báo tin, có quân tình khẩn cấp muốn bẩm báo lên cho hoàng thượng!”
Nói xong hắn còn móc tấm lệnh bài ở bên mình dùng hai tay đưa lên, để chứng minh thân phận của mình.
Hoàng thượng nghe được, trong lòng không khỏi căng thẳng: “Quân tình khẩn cấp như thế nào? Mau nói!”
“Tuân mệnh! Hoàng thượng, Phương đại nhân mới nhận được tin tức, thái tử tổng cộng có hai chi tư quân. Trong đó một chi quân đội đang giao chiến cùng với đại quân ở dưới chân núi, còn có một chi nữa ước chừng khoảng hai vạn nhân mã thì mai phục ở phía bắc bộ của Thần Liệt sơn, tùy thời sẽ tấn công lên đỉnh núi, đem hoàng thượng cùng các vị đại thần bắt sống làm tù binh! Phương đại nhân thỉnh cầu hoàng thượng cùng các vị đại thần mau chóng xuống núi tụ hội với đại quân, bảo toàn an nguy. Mặt khác Phương đại nhân lâm thời quyết đoán, đã hạ lệnh cho quân bản địa ở bờ bắc sông Trường Giang, mệnh bọn hắn nhanh chóng phải vượt sông lên núi, tiêu diệt chi đội phản quân cuối cùng này của thái tử.”
“Cái gì?” Ngoại trừ hoàng thượng ra, tất cả mọi người có mặt trên quảng trường đều chấn động tinh thần.
“Tin tức này được truyền tới rất đúng lúc!” Ngay tức thì hoàng thượng trầm giọng quát lớn: “Cấm quân nghe lệnh, mau chóng kết trận phía bắc bộ, cẩn thận đề phòng phản quân tập kích bất ngờ. Chư vị ái khanh tức tốc cùng trẫm xuống núi, phái người hỏa tốc truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Phùng Cừu Đao dẫn quân lui lại bảo vệ mọi người, còn Hàn Đại Thạch tiếp tục tru diệt phản quân!”
@by txiuqw4