sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 283: Bình Định

Ánh mặt trời ấm áp ngày xuân lướt qua gương mặt cười nhạt quỷ dị của thái tử, lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng hàn ý.

Tần Trọng ngơ ngác nhìn chăm chú vào thái tử, trong lòng không khỏi mọc lên một cỗ ý niệm bất tường trong đầu.

“Tần Trọng, ba ngày trước, ngươi phái người bí mật đưa cha mẹ vợ con của ngươi ra ngoài thành, dàn xếp trong một ngôi làng, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Thật không phải, ta đã tiếp hết người nhà của ngươi. Tần Trọng, ta biết ngươi là một người có bản lĩnh, chớ để cô phụ lòng kỳ vọng của ta đối với ngươi, hiện tại giết Phương Tranh, ta thả cho người nhà cùng ngươi đoàn viên.”

Thái tử lạnh lùng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tần Trọng, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu: “Con của ngươi chỉ mới một tuổi, Tần Trọng ngươi tới ba mươi tuổi mới có một con trai, đơn mạch tương truyền, Tần Trọng, ngươi cần phải hiểu rõ.”

Tần Trọng lảo đảo muốn ngã, đứng trên thành lâu, thống khổ nhắm hai mắt lại, gương mặt vàng như giấy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, đôi tay nắm chặt, lại buông ra, biểu hiện nội tâm vạn phần giãy dụa.

“Oa! Ngươi là vương bát đản! Quá đê tiện! Không ngờ lại đem người nhà của hắn ra áp chế, ngươi có phải là người hay không? Lễ nghi liêm sỉ đều bị ngươi ném ra chín tầng trời rồi sao? Ngươi chờ, lão cha ngươi lập tức sẽ dẫn đại quân đánh tới, ngươi xem hắn có thể ngay trước mặt mấy vạn tướng sĩ, lột quần ngươi ra đánh mông ngươi…” Phương Tranh ở trên thành lâu nhảy dựng mắng to.

Thái tử không trả lời, nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Tần Trọng nở nụ cười nhạt.

Phương Tranh lơ đãng nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy ánh mắt thống khổ của Tần Trọng đang nhìn lại Phương Tranh, sau đó ánh mắt của hắn biến đổi, vừa do dự vừa hung ác độc địa, phức tạp khó hiểu.

Phương Tranh lại càng hoảng sợ! Không tự giác lui ra phía sau một bước: “Ngươi…ngươi không phải làm thật chứ? Đừng vờ ngớ ngẩn, ta có nhiều thị vệ như vậy, sẽ chơi chết ngươi. Hơn nữa, người nhà ngươi không nên chết, ta cũng không đáng chết.”

Thị vệ phía sau thấy tình thế không ổn, vội vàng bước ra chắn ngay trước người Phương Tranh, rút ra binh khí, hơn mười người sẵn sàng đón địch, ngưng mắt nhìn chằm chằm Tần Trọng.

“Tần Trọng, ngươi…ngươi đừng xung động.”

Tần Trọng nhìn chằm chằm Phương Tranh, sắc mặt âm tình bất định, một cỗ sát khí lạnh thấu xương, ở thành lâu dần dần lan tràn, làm thị vệ và thuộc hạ Ảnh Tử trên thành lâu đều mở to mắt, không hề chớp mắt nhìn Tần Trọng, hai bên mặc dù không nói gì, nhưng vị đạo giương cung bạt kiếm làm thần kinh mỗi người đều căng thẳng lên.

Tần Trọng mặc dù bị Phương Tranh đoạt binh quyền, nhưng hắn từ nhỏ cần luyện võ nghệ, thân thủ tự nhiên cao tuyệt, nói hắn có thể đối địch vạn người là khoa trương, nhưng giải quyết mười mấy tên thị vệ chắn trước người Phương Tranh sẽ không là vấn đề lớn. Thị vệ đều hiểu rõ thân phận Tần Trọng, cho nên bọn họ tay cầm đao kiếm, như lâm đại địch, chỉ cần thân hình Tần Trọng hơi có dị động, bọn họ sẽ không chút do dự huy đao xông lên.

Phương Tranh trốn ở phía sau bọn thị vệ, từ khe hở trong nhóm người lạnh lùng nhìn Tần Trọng, nói thật, hắn đối với hoàn cảnh của Tần Trọng phi thường đồng tình, thái tử ngồi trên lưng ngựa đứng bên dưới thành lâu, đã dễ dàng làm ra một vấn đề lựa chọn vô cùng khó khăn cho Tần Trọng.

Trung hiếu khó lưỡng toàn, bất luận là nam nhân nào đụng phải vấn đề này, cũng sẽ không biết làm sao tuyển chọn, vấn đề này thật quá trầm trọng, ý tứ “lưỡng nan toàn”, đại biểu cho việc lựa chọn một trong hai, lại buông tha một trong hai.

Phương Tranh để tay lên ngực tự hỏi, nếu thay đổi là mình đụng phải vấn đề biến thái như vậy, thì sẽ giải quyết làm sao?

Với bản tính của hắn, đáp án tựa hồ không cần suy nghĩ nhiều, khẳng định sẽ tuyển người nhà, về phần “trung quân ái quốc” sao, Phương đại thiếu gia tự nhận thức được chữ đó, nhưng vẫn không quá hiểu được ý tứ của nó. Trung tâm thì hắn có, thời gian ăn cơm no không có chuyện gì làm, thỉnh thoảng cũng lo cho nước cho dân một chút. Xem như tiêu khiển, nhưng nếu so sánh với người nhà của hắn, chút lòng trung tâm có vẻ quá bé nhỏ không đáng kể.

Một lúc lâu, Tần Trọng bỗng nhiên thở dài nặng nề, thần tình tuyệt vọng đặt mông ngồi trên thềm đá trên thành lâu, hư thoát giống như toàn thân hao hết khí lực.

Phương Tranh tách bọn thị vệ, đi tới trước mặt Tần Trọng, chớp mắt cười nói: “Thế nào? Hiểu rõ rồi chứ?”

Tần Trọng giương mắt nhìn Phương Tranh, ánh mắt có thống hận cũng có do dự, phức tạp vạn phần.

Thái tử ở bên dưới thành lâu chờ mãi không thấy hồi âm, không khỏi bắt đầu nôn nóng, truy binh phía sau đã tùy lúc sẽ tới, nếu không tranh thủ thời gian vào thành, hắn và tàn quân của hắn đã thực sự xong đời.

“Áp giải toàn bộ người nhà của Tần Trọng lên đây!” Thái tử cắn răng quát.

Tần Trọng nghe vậy cả người run lên, không tự chủ được đứng lên. Hai bước chạy vội tới bên sát mép thành lâu, đưa mắt nhìn xuống.

Dưới thành lâu, binh sĩ phản quân áp giải vài người ăn mặc trang phục phổ thông của bách tính đi tới dưới thành lâu, cả người bọn họ đều bị trói chặt, miệng cũng bị nhét vải, dưới sự thúc đẩy của binh sĩ, lảo đảo bước đi.

Tần Trọng đứng trên thành lâu bi thiết hô to một tiếng, mắt hổ rơi lệ, từng giọt nước mắt thoáng chốc tràn đầy cả khuôn mặt.

“Cha, mẹ, còn có nương tử, con của ta, ô..ô..Tần Trọng vô năng, trên không thể báo quốc trung quân, dưới không thể bảo hộ vợ con, thân nam nhi ngang tàng năm thước, có mặt mũi nào tồn tại trong trời đất.”

Than âm thê lương, giống như một con dã thú bị khốn đang rên rỉ, mỗi chữ mỗi câu bao hàm huyết lệ, làm đám thị vệ cùng bọn lính đứng sau lưng Phương Tranh đều nhịn không được đỏ ửng viền mắt.

Trung hiếu thật khó lưỡng toàn, buộc Tần tướng quân phải làm ra lựa chọn, thật đúng là làm khó hắn. Mọi người bên cạnh không khỏi vì hắn nhỏ nước mắt đồng tình.

“Cha, mẹ, hài nhi từ nhỏ được cha mẹ giáo huấn, quân thần đại nghĩa không dám quên, hôm nay thái tử dùng tính mạng của mọi người uy hiếp, bức hài nhi làm ra việc bất trung, hài nhi bất hiếu, không dám vì chuyện riêng tư của bản thân, liên lụy thiên hạ bách tính gặp nạn binh đao, phải chịu nỗi khổ lưu ly thất tán, cha, mẹ, chỉ đành làm khổ mọi người a! Hôm nay hài nhi dùng cái chết bồi tội, người nhà chúng ta sẽ đoàn viên trên đường hoàng tuyền.” Tần Trọng rơi lệ đầy mặt, một đại hán khôi ngô tráng kiện lại bật khóc giống như một hài tử.

Thái tử ở bên dưới thành lâu nghe được, sắc mặt liền sầm xuống, nghe giọng nói quyết tuyệt của Tần Trọng, tựa hồ như đã hạ quyết tâm. Tình nguyện toàn gia chết hết cũng sẽ không khuất phục với hắn, điều này làm cho thái tử không khỏi cảm thấy một trận hoảng hốt và sợ hãi.

Người nhà của Tần Trọng, là lợi thế cuối cùng trên tay của hắn, nếu Tần Trọng không chịu đi vào khuôn khổ, thì lợi thế này đã mất đi tác dụng. Mà chính hắn, cũng phải đối mặt với số phận bị đại quân của phụ hoàng vây quanh tiêu diệt, sau khi do dự một thoáng, thân hình hắn run rẩy, vài lần muốn hạ lệnh chém hết người nhà của Tần Trọng, nhưng chung quy vẫn còn tiếc nuối bao tâm huyết của chính mình.

Trên thành lâu, Phương Tranh móc ra khăn tay, dùng sức lau nước mắt, sau đó lại xoa xoa nước mũi, nức nở nói: “Con mẹ nó quá cảm động, ô ô ô, tình cảm như vậy, lừa nhiều nước mắt của người ta, thật đáng ghét muốn chết, tiết mục này là ai biên ra vậy chứ?”

Tần Trọng nghe vậy trợn mắt nhìn hắn.

Phương Tranh vừa lau nước mắt vừa vỗ vai Tần Trọng, hướng dưới thành lâu chỉ chỉ: “Tần tướng quân, tuy rằng ngươi khóc rất cảm động, lời kịch cũng rất hào sảng, đương nhiên, tuy rằng sướt mướt một chút, thế nhưng phiền phức ngươi nhận rõ người rồi hãy diễn xuất được không? Ô ô ô, mấy người bị trói dưới thành lâu, thật sự là người nhà của ngươi sao? Ngươi không phải cũng giống như ta, thích loạn nhận thức người thân đó chứ? Mao bệnh này cũng không tốt lắm đâu.”

“A?” Bao quát cả Tần Trọng ở bên trong, trên thành lâu tất cả mọi người đều thất thần.

Tần Trọng vội vàng xoa xoa nước mắt, ngưng mắt nhìn xuống phía dưới, rất nhanh, vẻ mặt bi thống nhất thời hóa thành vẻ mừng như điên và nghi hoặc đến vô tận.

“Đó…đó không phải là người nhà của ta, là chuyện gì xảy ra?” Nước mắt nước mũi trên mặt chảy thành một đoàn, Tần Trọng lắp bắp nói.

“Ô ô ô…Ngươi hãy tỉ mỉ nhận thức đi, đừng nhận sai, ta lại khóc một hồi đã, ô ô, con mẹ nó quá cảm động. Ta đã bị gia nhập thật sâu trong tuồng kịch này, không thể tự kìm chế, các ngươi đừng động ta, ô ô…”

Phương đại tướng quân chảy nước mắt, ngồi chồm hổm trong một góc tường, một mình cảm động.

Tần Trọng phát điên kéo tóc mình, nói lớn: “Ai có thể cho ta biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra?”

Ôn Sâm ở bên cạnh cười khúc khích, len lén ngắm Phương Tranh mà cười, há mồm muốn nói, nhưng lại nhịn xuống.

Thái tử ở bên dưới thành lâu cũng phát hiện không thích hợp, thần sắc kinh nghi đánh giá người nhà Tần Trọng đang bị trói cứng ngắc.

Một lát, Phương Tranh rốt cục cũng thoát ra khỏi tiết mục “cảm động” kia, thở dài: “Nhân gian tự có nhân tình tại, một cành hồng hạnh xuất tường lai.” Rất phù hợp với tâm tình hiện tại của ta!”

Thấy biểu tình mọi người ác hàn theo dõi hắn, đặc biệt là Tần Trọng, khuôn mặt hắn dữ tợn, thần tình kích động, nếu Phương Tranh còn thừa nước đục thả câu, tin tưởng hắn sẽ không chút do dự dùng một cái tát tát văng Phương Tranh xuống thành lâu.

“Nga, mấy ngày hôm trước, thủ hạ Ảnh Tử của ta phát hiện có một đám người lén lút lên một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, ngươi biết, thủ hạ của ta đều là những kẻ thích chõ mõm vào chuyện người khác, cho nên bọn họ nhịn không được đi theo, phát hiện xe ngựa dừng lại trong một ngôi làng, trong xe ngựa có một gia đình lớn lớn nhỏ nhỏ đi xuống. Họ vào ở trong một gia đình nhà nông, thủ hạ của ta nghĩ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, dù sao cũng không có chuyện gì làm, nên muốn tìm việc vui làm chơi. Lại thần không biết quỷ không hay đem gia đình già trẻ kia tiếp về, hôm nay bọn họ đang ở một địa phương an toàn hảo hảo sống thoải mái, một sợi lông cũng không bị rụng mất nha.”

Thái tử ở bên dưới thành lâu nghe được muốn phát điên, chỉ vào đám người bị trói, hét lớn: “Vậy những người này là ai?”

Phương Tranh gãi gãi đầu, hồi ức nói: “Dường như là gia quyến của Hộ Bộ Quách thị lang.”

Sau đó Phương Tranh nhìn thái tử ngại ngùng cười cười: “Nghe nói Quách thị lang là thuộc hạ đáng tin của thái tử điện hạ, người nhà của hắn rơi xuống tay ngươi, nói vậy Quách thị lang cũng vô cùng cảm kích, thái tử điện hạ nếu cảm thấy khó chịu, cứ đem bọn họ chém đi thôi, dù sao Quách thị lang cũng là loạn đảng như ngươi, phạm phải tử tội tru di cửu tộc, chết trên tay ngươi có khả năng còn thoải mái được một chút.”

Đầu của thái tử choáng váng muốn ngất, thiếu chút nữa muốn rơi xuống xa liễn.

“Ngươi…ngươi vì sao dùng gia quyến của Quách thị lang đổi lấy gia quyến của Tần Trọng? Ngươi làm như vậy rốt cục có ý đồ gì?”

Phương Tranh mất hứng nói: “Ngươi lại nói ra lời này được, Ảnh Tử chúng ta làm việc từ trước tới nay đều có thủy có chung, phi thường có đạo đức chức nghiệp, người nhà Tần Trọng bị chúng ta tiếp đi, khẳng định phải tìm người nhà khác bổ sung vào trả lại thôi. Vừa vặn gia quyến của Quách thị lang cũng đưa đến ngay thôn trang đó tị nạn, cho nên chúng ta mới làm bọn họ hôn mê, tạm thời mượn dùng một lát.”

Mọi người nhịn không được đầu đầy mồ hôi, nhìn Phương Tranh đang cười nói như vô cùng vô tội, không khỏi cảm thấy lạnh cả người.

Vị Phương đại nhân này thật sự quá xấu xa, xấu đến mức không còn gì để nói. Uổng cho hắn không biết làm sao nghĩ ra chiêu thức ác độc như vậy, nghĩ ra một chủ ý thiếu đạo đức đến như thế, thái tử đối nghịch với hắn thực sự là xui xẻo tám đời.

Thái tử đứng trên xa liễn, khí huyết trong lồng ngực bốc lên, cổ họng chợt ngọt, sinh sôi nuốt xuống xung động muốn phun một búng máu.

Lợi thế cuối cùng trong tay hắn, nguyên lai vốn không phải là lợi thế gì, quả thật so với phân trong cầu tiêu còn không bằng.

Đẩy tay Phạm Thụy đang dìu hắn, thái tử run rẩy chụp lấy bội kiếm, giống như một con khốn thú đang bị thương quát: “Truyền lệnh, toàn quân công thành!”

Phạm Thụy quá sợ hãi, cầm tay thái tử vội la lên: “Điện hạ, không được! Chúng ta chỉ có chưa đủ một vạn tàn quân kiệt lực, đối phương có tới hơn năm vạn binh sĩ thủ thành, binh pháp nói: gấp mười thì vây, gấp đôi thì kích, binh lực và sĩ khí của chúng ta thật không đủ đâu.”

Trên thành lâu, Phương Tranh nghe được mệnh lệnh của thái tử lại càng hoảng sợ, mở to mắt ngạc nhiên nói: “Người này không phải bị bức điên rồi chứ? Bằng quân đội giống như ăn mày còn chưa đủ một vạn người của hắn mà muốn công thành? Muốn tìm cái chết thì cứ nhảy xuống con sông bảo vệ quanh thành đi thôi.”

“Đại nhân, thái tử dường như bị ngài làm tức điên rồi.”

“Nga? Phải? Ta phải cho hắn thêm thuốc mạnh, người đâu, thỉnh thái tử phi nương nương ra đây.”

Rất nhanh, thái tử phi một thân mặc áo trắng, xuất hiện trên thành lâu. Biểu tình của nàng phức tạp nhìn dáng vẻ của thái tử bên dưới thành lâu, đang liên tục kêu gào, đôi mắt đẹp nháy nhẹ, hạ xuống hai hàng nước mắt.

Ôn Sâm và bọn thị vệ thấy Phương đại nhân thỉnh ra thái tử phi, thấy ra là vì chiêu hàng thái tử, vì vậy tất cả mọi người không nói lời nào, cùng lui ra sau một bước, bên mép thành lâu chỉ còn lại Phương Tranh và thái tử phi hai người, một người mặc giáp trụ màu bạc, một người áo trắng phiêu phiêu, đứng ngay trên thành lâu, có vẻ nổi bật vô cùng.

Thái tử đứng bên dưới thành lâu dĩ nhiên cũng thấy, thấy thái tử phi thản nhiên bình tĩnh đứng ngay bên cạnh Phương Tranh, không khỏi cả người chấn động, cả người như trong mộng.

Nhưng vị Phương đại nhân này lại luôn luôn thích làm những chuyện ngoài dự đoán mọi người, khi mọi người đinh ninh thái tử phi sắp mở miệng chiêu hàng thì Phương Tranh lại lớn tiếng nói: “Mẹ nó! Vừa rồi ngươi diễn vai người xấu diễn thật đã ghiền. Hiện tại đến phiên lão tử diễn vai người xấu.”

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Phương Tranh đắc ý mà kiêu ngạo ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó quát to: “Những người bên dưới thành lâu nghe rõ cho lão tử, hiện tại thái tử phi đã rơi xuống tay lão tử, nhanh lên bồi tiền….khái, sai rồi, nhanh lên buông vũ khí, nhấc tay đầu hàng, nói cách khác, nếu không nghe lão tử sẽ tiền dâm hậu sát, tái gian tái sát…”

Mọi người đều ngã.

Còn tưởng Phương đại nhân cố ý thỉnh thái tử phi lên thành lâu là vì chiêu hàng, nháo nửa ngày hắn căn bản là vì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi cửa. Phương đại nhân và thái tử thật sự là tám lạng nửa cân, đê tiện tới mức khó phân cao thấp, thật không hổ sàn sàn như nhau.

Thái tử phi xanh cả mặt, thân thể mềm mại run lên.

Phương Tranh nhanh miệng bồi cười, thấp giọng nói: “Hạ quan chỉ là muốn dao động lòng quân của phản quân, nương nương chớ trách.”

“A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi.”

“Hay, mang binh tạo phản, đã chết nhiều người như vậy, thật đúng là tội lớn lắm.”

“Bần ni là nói ngươi quá tội lỗi!”

Thái tử tức giận tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu, run run môi, chỉ vào Phương Tranh tức giận mắng: “Phương Tranh! Ngươi quá đê tiện! Không ngờ đem người nhà của ta áp chế, ngươi có phải người hay không? Lễ nghi liêm sỉ đều bị ngươi ném lên chín tầng trời rồi sao?”

Phương Tranh cau mày, vuốt miệng nghi hoặc nói: “Di? Lời này có chút quen tai, dường như nghe qua ở đâu.”

Ôn Sâm mặt mày đen thui tiến lên nói: “Đại nhân, đây không phải câu vừa rồi ngài nói với thái tử sao? Nguyên bản giống y hệt đó.”

“Người này dù là mắng chửi người cũng không chịu động não, cho hắn thêm một tội danh, sao chép!”

“Đại nhân anh minh thần võ!”

Hai tay thái tử phi đặt lên thành tường, đôi mắt đẹp tràn đầy nước mắt, thật sâu nhìn thái tử, lớn tiếng nói: “Điện hạ chớ nên khư khư cố chấp, lại tạo thêm sát nghiệt. Chịu thua đi! Thiếp thân nguyện cùng ngươi đến trước mặt phụ hoàng thỉnh tội, phụ hoàng sẽ vì tình ngươi là con trưởng của ngài, chắc chắn sẽ lưu lại tính mạng của ngươi, điện hạ, được rồi được rồi, mấy vạn tính mạng đã mất vì hoàng đồ thống trị của ngươi, hôm nay ngươi đã lạc bại, ngoài thành thi thể nằm khắp nơi, đầy đất tai họa, ngươi tạo sát nghiệt đã nhiều lắm, hậu quả thật khó lường, điện hạ, chịu thua đi.” Thái tử phi nói xong lời cuối cùng, đã khóc không thành tiếng.

Gương mặt thái tử vặn vẹo, trừng con mắt đầy tơ máu, chỉ vào thành lâu quát to: “Ngươi câm miệng! Ngươi thừa lệnh ai đến náo loạn lòng quân của ta? Trước trận khuyên chồng đầu hàng, phụ đức ở đâu? Bao nhiêu thiên thu sự nghiệp, chính do đàn bà làm khó khăn, thậm chí lạc bại! Cung tiễn thủ, bắn cung! Bắn chết tiện nhân kia cho ta, tiện nhân!”

Lời nói vừa ra, bên trong tàn quân đi ra một nhóm cung tiễn thủ, cài tên hướng thành lâu bắn lên, những mũi tên như châu chấu dày đặc bao trùm bầu trời bắn về phía Phương Tranh và thái tử phi đang khóc nức nở đứng trên thành lâu.

Phương Tranh quá sợ hãi, vội vàng hét lớn: “Thuẫn thủ tiến lên!”

Mấy trăm binh sĩ cầm thuẫn xông lên phía trước vài bước, dùng những tấm chắn nhanh chóng hợp lại một chỗ, đem hai người thủ hộ chính giữa, hình thành một tầng bảo hộ không có khe hở, chỉ nghe trên tấm chắn vang lên tiếng đinh đương, một vầng mưa tên nhanh chóng bay qua, kỳ thực cũng không khởi lên bao nhiêu tác dụng.

Thái tử thất thần nhìn thành tường cao chót vót, ánh mắt dại ra, trong miệng lẩm bẩm: “Ta còn không thua, ta còn không thua, ta còn có thể đánh một trận.”

Phạm Thụy quỳ gối trước mặt thái tử khóc lớn: “Điện hạ, kinh thành đã không làm gì được nữa, không thể tiếp tục do dự, hạ lệnh rút quân về phía bắc thôi, chậm trễ truy binh chạy tới, khi đã thực sự toàn bộ đã xong!”

“Không, ta tình nguyện chết đi, cũng không nguyện làm một con chó nhà tang sống những chuỗi ngày hoảng sợ không chịu nổi, suốt đời bị người truy đuổi chạy trốn.”

“Điện hạ! Mặc kệ nói như thế nào, đều so đỡ hơn so với việc chết ngay nơi này! Chỉ có lưu lại tính mạng, mới có thể làm đại sự, mau bỏ đi thôi, truy binh vừa tới, chúng ta bỏ chạy không được nữa.”

Phạm Thụy vừa dứt lời, chỉ nghe phía hậu quân một trận tao động, ngay sau đó, ba mặt đông, tây, bắc song song vang lên những tiếng rít thê lương, ba mũi lệnh tiễn nổ vang bay tung lên cao, nương theo tiếng trống thùng thùng đông, bốn phía bỗng nhiên hiện lên ba lộ đại quân, cờ xí của bọn họ tung bay, áo giáp sáng ngời, dùng uy thế như sấm gió vạn quân, như nước thủy triều tràn tới, tướng sĩ phản quân còn chưa kịp chạy trốn, ba lộ đại quân đã vững vàng vây quanh bọn họ ở phía bắc bên ngoài kinh thành, kiên cố như chiếc lồng giam bằng sắt.

Ba lộ đại quân bước chân chỉnh tề, giơ thuẫn chắn trước mặt, trường mâu vung phía sau, cung tiễn thủ bày trận, giống như tường đồng vách sắt, vây quanh phản quân của thái tử ở giữa, vòng vây càng bước càng nhỏ, phản quân sợ hãi lùi bước ra sau, cho đến khi lui thành một đoàn rậm rạp, sĩ khí của bọn họ tan tành, dù binh khí cũng cầm không vững, sự sợ hãi cường liệt, cùng không khí túc sát tiêu điều của ba lộ đại quân phát ra, làm tay chân bọn hắn như nhũn ra, thậm chí bắt đầu xuất hiện hiện tượng các binh sĩ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Rất xa, truyền đến tiếng hét lớn dữ dằn của Phùng Cừu Đao: “Phụng thánh dụ, bình định phản loạn, các ngươi mau nhanh buông binh khí, ai dám phản kháng, tru cửu tộc!”

Sắc mặt Phạm Thụy trở nên trắng bệch, toàn thân giống như bị rút khô khí lực, hư thoát xụi lơ trên mặt đất, nhìn thái tử lẩm bẩm nói: “Xong, toàn bộ xong.”

Gương mặt tuyệt vọng của thái tử lộ vẻ sầu thảm, hướng thành lâu nhìn lên với ánh mắt oán độc. Nói không rõ là do hắn thống hận Phương Tranh, hay đang thống hận Tần Trọng, có lẽ nói, hắn thống hận thời thế không giúp người, thống hận ông trời không ban cho hắn cơ hội lần này.

Lập tức, thái tử bắt đầu điên cuồng cười to, hắn ngửa đầu thật cao, nhìn bầu trời xanh lam vừa dứt cơn mưa xuân, cười đến khàn cả giọng, cười đến rơi nước mắt đầy mặt.

“Bình loạn cái gì, trấn loạn cái gì, ta là thái tử! Thiên hạ đều là của ta! Phụ hoàng vừa chết, ta liền đăng cơ xưng đế, quý vi thiên tử, ta làm chuyện gì cũng đều đúng, bởi vì ta là hoàng đế! Các ngươi là đám loạn thần tặc tử, không ngờ dám nói bình định, quả thực chính là sự chê cười cực lớn!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx