sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 285: Bị Cáo

Đầu xuân năm kiến vũ thứ mười ba, thái tử lĩnh tám vạn tư quân đồng thời âm thầm cấu kết với năm vạn biên quân do Sài Mộng Sơn chỉ huy. Mười ba vạn đại quân mưu nghịch tạo phản không ngờ toàn bộ kế hoạch hành động đã bị tiết lộ trước đó, hoàng thượng cùng Phương Tranh bí mật tập hợp đại quân chỉ trong thời gian hai ngày một đêm đã nhanh chóng trấn áp được cử động tạo phản có quy mô to lớn này. Còn Sài Mộng Sơn dẫn năm vạn tướng sĩ biên quân thừa dịp đêm tối mạnh mẽ mở một con đường máu hi sinh hơn hai vạn binh sĩ, sau đó hướng bắc mà hành quân ly khai khỏi lãnh thổ của Hoa triều, tiến nhập vào thảo nguyên mênh mông vô tận.

Bất quá trên sử sách đối với hành động mưu phản lần này không hề viết một chữ, đối với cái chết của thái tử cũng chỉ có một câu hàm hồ cho qua “bạo bệnh mà chết”, còn phía các vị đại thần trong triều mặc dù mọi người trong lòng đều hiểu nhưng cũng không có một ai dám đề cập tới.

Về phần dân chúng trong thành phản ứng cũng không quá xôn xao. Dù sao thì cuộc phiến loạn này này cũng chủ chiến ở bên ngoài thành, vẫn chưa có tai họa đến bên trong, Phương đại tướng quân dùng mọi biện pháp trấn an dân chúng, lệnh cho mọi người đóng cửa nhà hai ngày, để binh sĩ thu dọn chiến trường, sau đó không để lại một chút dấu vết nào cả, tựa như mọi chuyện chưa từng bao giờ phát sinh qua.

Tiếp đó hành động thanh lọc dư đảng của thái tử còn sót lại ở trong triều cũng được phép tiến hành. Do Phương Tranh suất lĩnh Ảnh Tử đi đầu, binh sĩ Thành Vệ quân cùng Cấm quân hiệp trợ phía sau, theo như kế hoạch trong vòng một ngày liền đem những thế lực của thái tử còn ẩn tàng một lần nhổ tận gốc. Những quan viên lớn nhỏ đi theo thái tử ngay cả cơ hội tẩu tán chứng cớ cũng đều không có, liền bị hoàng thượng tróc nã, giam cả nhà vào trong thiên lao chờ đợi xét xử.

Cho đến tận lúc này, rốt cuộc hành động thái tử mưu phản thất bại cũng đã chấm dứt, quan viên lớn nhỏ trong triều đình từ thượng thư cho tới thị lang, nhỏ hơn nữa thì đến tri huyện, phàm là những người đã từng phụ thuộc vào thái tử, đều bị bắt trong vòng một thời gian ngắn nhất, hoặc bãi quan, hoặc lưu đầy.

Hoàng thượng trở về cung liền soạn một đạo thánh chỉ, đó chính là mời các vị đại thần đến Kim Giám điện, thương nghị quốc sự!

Trong cuộc nghị sự hoàng thượng diễn trò trước mặt bá quan văn võ, tuyên bố một đại sự kiện, thái tử đương triều thân mắc trọng bệnh mà lâm chung, nước không thể không có thái tử, cho nên hoàng thượng tuyên bố tứ hoàng tử, Phúc Vương Chu Vô Bệnh sẽ làm tân thái tử đương triều, cũng ngay trong ngày lệnh cho tân thái tử giám quốc, văn võ bá quan phải tận lực phụ tá.

Đạo thánh chỉ này không có người nào gièm pha, phần lớn trước lúc thái tử mưu phản các vị đại thần cũng đã có một chút chuẩn bị tâm lý. Ngay khi đạo thánh chỉ này được ban bố ra, các vị đại thần phi thường tự giác dùng lễ nghi quân thần mà hướng Mập Mạp hạ bái.

Trên Kim Giám điện Mập Mạp mặc hoàng bào kim long tứ trảo, gương mặt béo phì bởi vì kích động mà hưng phấn đến mức run rẩy, trong hốc mắt nhỏ dài như sợi chỉ tràn ngập nước mắt, thản nhiên mỉm cười trước mặt đám quần thần.

Phương Tranh vẫn như thông lệ trốn ở trong một góc tối khuất bóng, dựa lưng vào một chiếc trụ nhà thật lớn, mắt liếc nhìn ra phía hoàng thượng cùng Mập Mạp, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Được rồi, cuối cùng thì sứ mạng cũng hoàn thành, nếu như Mập Mạp thuận lợi ngồi trên vị trí thái tử, qua không bao lâu nữa sẽ làm vua một nước, còn bản thân hắn đã từng một thuở hàn vi cùng tân hoàng đế, có thể tiêu sái hướng Mập Mạp từ quan, sau đó mang theo các vị lão bà ngao du sơn thủy trong thiên hạ hay không?

Hẳn là có thể đi? Phương Tranh có điểm không thể khẳng định được chuyện này? Khi đó thân phận của Mập Mạp không giống với hắn nữa rồi, muốn đánh muốn mắng nữa cũng không được, tùy tiện nói vài câu chuyện phiếm cũng đều có thể bị nhóm ngôn quan dâng tấu hạch tội, ài…Thực hoài niệm thời gian cùng Mập Mạp dắt tay nhau đến thư viện a….

“Chư vị ái khanh hãy nghe đây, đã nhiều ngày qua bên ngoài thành chết gần mười vạn tướng sĩ, trời có đức hiếu sinh mà sát nghiệp quá nặng. Trẫm đã mệnh cho Khâm Thiên Giám dựng đàn siêu độ vong linh cho các binh sĩ đã chết, để tránh hao tốn tiền bạc, lễ sắc phong tân thái tử sẽ không làm rườm rà, đem thánh chỉ bố cáo thiên hạ, đưa tới cho quan phủ từng tri huyện, thông báo cho dân chúng trong thiên hạ biết là được rồi.”

Nói xong hoàng thượng nhìn xuống Mập Mạp hỏi: “Vô Bệnh, trẫm quyết định như thế, ngươi có dị nghị điều gì không?”

Mập Mạp vội đứng dậy thanh âm cung kính nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ cũng nên như thế, lấy dân làm gốc, tiếp theo đến xã tắc, cuối cùng mới là quân vương. Mọi thứ không thể đảo lộn được.”

Hoàng thượng hài lòng cười cười.

“Chư vị ái khanh nếu như không có chuyện gì, thì bãi triều đi.” Hoàng thượng ho khan vài tiếng, thân thể hư nhược suy yếu, không cho phép hắn kéo dài thời gian nghị sự mệt nhọc.

Tào công công khinh nhẹ phất trần đang định lớn tiếng tuyên bố tan triều, bỗng nhiên một cái thanh âm không có thiện ý truyền đến.

“Bẩm hoàng thượng, cựu thần có việc muốn khải tấu!”

Chư vị quần thần ngẩn người, sau đó nhìn lại, đã thấy Hộ Bộ thượng thư Đỗ Tùng Quân biểu tình ủy khuất quỳ gối giữa đại điện, trên mặt còn mang theo diện mục phẫn nộ.

Hoàng thượng sững người, long nhan hơi giãn ra cười nói: “Đỗ ái khanh có chuyện gì, cứ việc tấu.”

“Cựu thần cáo trạng Phương Tranh, tướng quân thủ bị kinh thành biển thủ ngân quỹ, chưa được thánh chỉ đã tự tiện lãnh binh đi kê biên tài sản thái tử phủ. Số bạc tang chứng không sung vào quốc khố triều đình, ngược lại hắn thu toàn bộ vào kho của Phương gia, cử động này quả thực vô pháp vô thiên, thỉnh cầu hoàng thượng minh giám!”

“Phanh.”

Hoàng thượng nghe được bỗng nhiên hai mắt tối sầm, thân hình lảo đảo nghiêng về phía sau, tấm lưng già nua hung hăng đổ sầm lên long ỷ.

“Phụ hoàng! Phụ hoàng, ngài không sao chứ?” Mập Mạp hoảng sợ vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi.

Chư vị quần thần hoảng hốt, đều quỳ xuống đất đồng thanh nói: “Xin hoàng thượng bảo trọng long thể.”

Thật lâu sau, hoàng thượng từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra hướng Phương Tranh ở trong góc khuất mà hung hăng nhìn lại, mục quang sắc bén giống như muốn giết người.

Chư vị quần thần cũng đều sôi nổi quẳng ánh mắt tới, trong lòng của mọi người có cảm thụ không giống nhau, có vui sướng khi chứng kiến người gặp họa, có lắc đầu thở dài chán nản, đờ đẫn không nói gì. Vị Phương đại nhân này có sở thích gây họa, mới rồi bình định phản loạn lập nhiều đại công, hoàng thượng còn chưa kịp phong thưởng, đảo mắt một cái lại gây ra đại họa. Không biết hoàng thượng sẽ xử trí hắn như thế nào nữa?

Nào ngờ ngay khi tầm mắt của mọi người phóng đến, vị trí thường ngày Phương Tranh đứng chầu triều bỗng dưng không thấy một bóng thân ảnh. Các vị đại thần hoảng sợ, mới vừa rồi Phương Tranh còn đứng ở chỗ này, như thế nào trong chớp mắt công phu đã liền không thấy tăm hơi?

Chư vị quần thần đang nghi hoặc nhìn nhau, thì bỗng nhiên hoàng thượng phẫn nộ quát lớn: “Phương Tranh! Tên hỗn đản này! Ngươi tính chạy đi đâu thế hả?”

Mọi người ngưng mắt nhìn lại đã thấy trước cửa Kim Giám điện, Phương Tranh, Phương đại nhân, Phương tướng quân thủ bị kinh thành đang chổng mông về phía hoàng thượng, tứ chi chạm đất đang lặng lẽ bò ra bên ngoài. Một chân giơ cao nhếch lên trời muốn bước ra ngoài cửa, tư thế giống như một con cẩu đang đi tiểu! Đang chuẩn bị lủi, bỗng nhiên nghe được tiếng gầm của hoàng thượng, nhất thời Phương tranh sợ hãi tới mức không dám động đậy, ở trước mặt văn võ bá quan vẫn một mực duy trì tư thế khó coi này, hơn nữa còn cứng đờ không một chút nhúc nhích.

Tức thì trong lòng của đám quần thần dâng lên một trận ác hàn, trên Kim Giám điện mà lại dùng một tư thế khó coi như thế, từ xưa đến nay cũng chỉ có vị Phương đại nhân này mới có lá gan dám làm.

Hiện tại Phương Tranh đã mất hết nhuệ khí, phi thường mất hết nhuệ khí a! Hắn ảm đảm như muốn rơi lệ.

Mẹ nó! Nếu biết rằng họ Đỗ kia dâng cáo trạng, lão tử nhất định sẽ không bao vây phủ thái tử. Giờ thì được rồi, miếng thịt béo đưa vào trong miệng mắt thấy sắp phải nhổ ra, chẳng những thế lão tử còn hao phí nhân lực quét dọn không công cho phủ thái tử.

“Phương Tranh, trẫm đang hỏi ngươi đó, ngươi muốn chạy đi đâu thế?” Hoàng thượng thanh âm bất hảo nói.

Phương Tranh ảm đạm, chẳng thèm đứng dậy, một mực bò lên phía trước mặt hoàng thượng, bẩm nói: “Hồi bẩm hoàng thượng! Vi thần chợt nhớ ra ở nhà vi thần còn đang hâm nóng một nồi canh trên bếp lò, không cẩn thận sẽ dẫn đến hỏa hoạn trên diện rộng!”

Đám quần thần đổ mồ hôi, ngay cả Mập Mạp mặt mũi cũng đen thui, gương mặt thịt béo của hắn phì cười, dùng sức kiềm nén lại cho nên run run vài cái.

Một cái lí do vụng về như thế, Phương đại nhân lại mặt không đổi sắc nói ra, cái này phải có bao nhiêu bổn sự mới làm được nha! Da mặt của hắn có khi còn dày hơn cả tường thành cũng nên?

Hoàng thượng phẫn nộ hừ một tiếng, tinh thần có vẻ phấn chấn lên rất nhiều, lạnh lùng nói: “Phương Tranh, lời mà Đỗ thượng thư mới nói, có phải là thật hay không?”

Phương Tranh bị một kích đánh thẳng vào tâm linh mềm yếu, nhất thời phủ phục trên sàn Kim Giám điện, lớn tiếng khóc nói: “Hoàng thượng! Vi thần oan uổng quá!”

Lại nữa rồi! Chư vị quần thần có cả Mập Mạp ở bên trong, động tác nhất trí liếc mắt nhìn nhau.

“Hoàng thượng, vi thần quả thật có dẫn binh vào phủ thái tử, bất quá không phải xét nhà đâu, mà là đi thu thập chứng cớ phạm tội thôi.”

Đỗ Tùng Quân trợn mắt nhìn Phương Tranh nói: “Vậy ngươi đem toàn bộ tài vật trong phủ thái tử, tất cả đều chuyển vào trong kho của Phương gia, chuyện này ngươi giải thích như thế nào? Số tài vật này chẳng lẽ là chứng cớ phạm tội hay sao?”

“Đương nhiên không phải!” Phương Tranh đảo nhãn châu một vòng, hiên ngang lẫm liệt nói tiếp: “Nhiều ngày qua bên trong lẫn bên ngoài thành đều hỗn loạn, ta lo lắng phủ thái tử bị người đánh cướp, cho nên mới đem mọi thứ đáng giá về nhà của ta hỗ trợ bảo quản cho đến lúc hoàng thượng hồi kinh, làm như vậy không được sao? Không được sao?”

Bỗng nhiên Phương Tranh cảm thấy cái cớ này có đạo lí, hai mắt không khỏi sáng ngời, thấu tình đạt lí biện giải.

“Thân làm tướng quân thủ bị kinh thành, phòng trộm chữa cháy là bổn phận chức trách của ta! Địa phương trọng yếu như phủ thái tử, nếu bị người ta nhân dịp hỗn loạn mà thừa cơ đánh cướp, chẳng phải mọi tội trạng một mình ta sẽ phải gánh chịu hay sao? Cho nên ta phòng ngừa chu đáo, trước tiên đem mọi thứ trong phủ thái tử đến nhà của ta bảo quản, đây chính là một biểu hiện làm tròn chức trách của bổn tướng quân a!”

“Nói đến cùng thì trẫm còn phải đa tạ ngươi hay sao?” Hoàng thượng âm dương bất định nói.

Phương Tranh cười khan vỗ mông ngựa nói: “Không cần không cần đâu! Hoàng thượng đừng khách khí, vi thần cảm thấy bản thân mình còn chưa làm tròn được chức trách…”

Hoàng thượng phẫn nộ vịn tay lên long ỷ nói: “Vậy sao ngươi không đem mọi thứ trong hoàng cung, mang hết về nhà của ngươi đi?”

Phương Tranh co đầu rụt cổ, lại cúi gằm đầu xuống nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ta cũng muốn như thế, nhưng cấm quân không mở cửa cho ta vào nha.”

Hoàng thượng mệt mỏi vỗ trán thở dài một hơi: “Bãi triều, bãi triều! Phương Tranh sau giờ ngọ ngươi đến tẩm cung yết kiến.”

Trong tiếng tung hô vạn tuế của đám quần thần, Phương Tranh mặt mũi ủ rũ sờ cặp mông khiêu gợi của chính mình, thầm nghĩ có nên nhét hai mảnh bông mềm ở trong quần hay không, để tránh bị hoàng thượng dụng hình đình trượng, nhiều ít cũng có một chút điểm bảo hộ an toàn.

Nhưng chỉ là nếu như nhét bông vào mông, liệu có ảnh hưởng đến dáng đi anh tuấn của bổn suất ca hay không nhỉ?

Phương đại nhân thật tình do dự.

Đám quần thần tốp năm tốp ba rời khỏi hoàng cung, một đường đều nghị luận sôi nổi.

Hôm nay lâm triều bầu không khí có điểm quái dị, hoàng thượng đối với chuyện tình thái tử mưu phản không hề đề cập tới thì cũng thôi, nhưng ngay cả đại lễ sắc phong tân thái tử cũng một mực làm cho qua loa như thế, hơn nữa đối với Phương Tranh, Phùng Cừu Đao, Hàn Đại Thạch có công bình định lần phản loạn này, hoàng thượng một câu ban thưởng cũng chưa hề nói, giống như chuyện tình này căn bản chưa từng phát sinh qua bao giờ. Những điều này gộp lại khiến cho các vị đại thần nhiều ít có điểm nghĩ không thông, đáng nhẽ ra hoàng thượng không nên thiếu tình cảm đến mức như thế, có công mà không ban thưởng, thật sự làm cho người ta phải ấm ức thay, ấm ức thay!

Sau giờ ngọ, Phương Tranh lảo đảo đi tới tẩm cung của hoàng thượng, còn cách một đoạn khá xa nhưng lại phát hiện ra thân ảnh Mập Mạp đang đứng bên ngoài tẩm cung.

Mập Mạp mặc một thân long bào màu vàng, Phương Tranh nhìn có điểm chưa được quen mắt, giống như một đầu heo đang đứng bằng hai chân ở trên mặt đất, bộ dáng tròn ục ịch khiến cho người ta nhịn không được muốn phì cười.

“Dạo này hắn dường như lại béo thêm ra thì phải.” Phương Tranh cau mày, lẩm bẩm nói.

Bước nhanh lên phía trước, Phương Tranh làm bộ quấn áo ngang hông, trong miệng quát lớn: “Vi thần….”

Mập Mạp nghe vậy kiềm lòng không được, nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, vội vàng vươn tay ngăn cản Phương Tranh: “Phương huynh ngươi còn chưa tỉnh ngủ hay sao? Như thế nào gặp ta ngươi lại hành lễ, cảm giác toàn thân không được tự nhiên chút nào!”

Phương Tranh cười hắc hắc nhìn hắn, thuận thế cũng ngừng hạ bái thân mình, nói: “Không được tự nhiên là đúng rồi, ta còn tưởng ngươi không biết xấu hổ mà nhận lễ của hảo huynh đệ, chúc mừng ngươi đã thỏa mãn tâm nguyện giành được vị trí thái tử!”

Mạp Mạp không khỏi mặt mày hớn hở: “Cùng vui, cùng vui! Ta có thể giành được vị trí thái tử, cũng nhờ ngươi ra sức lớn nhất, Phương huynh! Quên đi, nếu như ta nói cảm tạ ngươi thì quả thực không có nghĩa lí, phần nhân tình này ta sẽ ghi nhận ở trong lòng.”

Phương Tranh nóng nảy: “Không được, ghi nhận ở trong lòng thì làm sao tính toán được đây? Dù sao thì ngươi cũng phải tỏ một chút lòng thành đi chứ!”

Mập Mạp giật mình cả kinh: “Ngươi….Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, được rồi, ngươi muốn ta tỏ lòng thành như thế nào đây? Nhưng ta phải nói trước nha, ta không có tiền, ta so với ngươi cũng không hơn bao nhiêu, cho dù giết ta cũng không có tiền cho ngươi đâu.”

Phương Tranh hai mắt đăm đăm, người này diện mạo như thế nào cũng học theo bộ dạng của ta? Đây không phải là lợn chết không sợ nồi nước sôi hay sao! Mập Mạp hồn nhiên vô tư sa đọa trước kia đâu rồi a!”

Phương Tranh cười gian như một tên trộm: “Không cần ngươi phải bỏ tiền túi ra nữa, chỉ cần ngươi nói giúp cho ta một tiếng trước mặt hoàng thượng, chuyện tình ta đem phủ thái tử tịch thu hoàn toàn bỏ qua đi, coi như ngươi báo đáp ta, thế nào?”

Mập Mạp nghe hắn dụ dỗ, nhất thời gương mặt thịt béo lại ủ rũ, run giọng nói: “Ngươi…Ngươi quả thực đã tịch thu mọi thứ trong phủ thái tử?”

“Ta chỉ thu thập chứng cớ thái tử phạm tội mà thôi, ân ân đúng thế!”

“Ở trước mặt ta mà ngươi còn muốn giả bộ. Ta đứng ở bên ngoài chờ ngươi chính là vì chuyện tình này, ài…Phương huynh, lúc đi vào ngươi phải cẩn thận nha, dường như phụ hoàng đã thật sự nổi giận, ngươi cũng biết phụ hoàng thân thể hư nhược, thời gian đi vào yết kiến hắn thì ngươi tận lực ôn hòa một chút, đừng có kích nộ lão nhân gia ngài.”

Mập Mạp trong nội tâm cực kì sợ Phương Tranh bất ngờ nói những câu vô vị, có đôi khi thực sự làm cho người ta tức chết.

Phương Tranh do dự một chút: “Nếu không, ta đi về nhà trước? Chờ phụ hoàng ngươi hết giận thì ta cầu kiến sau vậy.”

“Được.” Mập Mạp phi thường sảng khoái tán đồng: “Ngươi về nhà chờ thánh chỉ đi, phụ hoàng nhất định sẽ mang ngươi ra chém đầu.”

Phương Tranh thở dài, cam chịu số phận hướng tẩm cung của hoàng thượng đi đến, bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Uy, Mập Mạp ngươi hiện giờ đã là hoàng tiểu, cần phải ra dáng hơn một chút, sau này nên tự xưng là Cô vương nha….”

Mập Mạp bĩu môi một cái: “Ài, được rồi được rồi, ngươi mau vào đi thôi, sau này Cô vương sẽ chú ý đến hình tượng hơn nữa!”

Trong tẩm cung, hoàng thượng biểu tình âm trầm, đang nằm uống thuốc ở trên giường bệnh.

Chứng kiến Phương Tranh tiến vào, ánh mắt của hoàng thượng chậm rãi lườm hắn, ngay tức thì hừ một tiếng nặng nề, cầm chén thuốc đặt trở lại khay gỗ. Vị cung nữ biểu tình bất an, mau chóng bưng khay thuốc xin phép cáo lui ra ngoài.

“Vi thần khấu kiến Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Ít nói nhảm! Phương Tranh, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn a.” Hoàng thượng lạnh lùng nói tiếp: “Chưa có thánh chỉ, ai cho phép ngươi tự tiện đi kê biên tài sản trong phủ thái tử? Chẳng lẽ ngươi không hiểu đây là trọng tội, hình phạt chém đầu hay sao?”

“Vi thần rất sợ!”

“Ngươi sợ cái rắm!” Hoàng thượng nhịn không được mắng tục: “Nhìn cái bộ dạng này của ngươi, nào có nửa điểm bộ dạng sợ hãi đâu?”

Hoàng thượng nhịn không được lồng ngực phập phồng, tâm tình vốn đã hơi bình phục, nhưng từ lúc Phương Tranh tiến vào, cả người hắn máu nóng lại bắt đầu sôi trào. Phương Tranh luôn có một loại bổn sự thần kì, chính là thời khắc nào hắn cũng có thể làm cho hoàng thượng nổi giận lôi đình.

Nhắm chặt hai mắt lại, hoàng thượng cố gắng ném bộ dạng lưu manh của Phương Tranh ra khỏi trong đầu, biểu tình bình thản: “Trẫm còn nghe nói, ngươi ở trước cổng thành đã hành hung Thọ vương, sau đó còn nhốt hắn vào trong thiên lao phải không?”

Phương Tranh vỗ trán một cái: “A! Thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này rồi nha! Sự tình này đúng thật là do vi thần hạ lệnh.”

Hoàng thượng nặng nề thở dài một hơi.

Trẫm đã tạo ra một cái ác nghiệt rồi! Để cho người này trông giữ kinh thành trong hai ngày, hắn tịch thu phủ thái tử chưa nói, còn đem nhi tử của mình đánh một trận tơi bời, sau đó ném vào trong thiên lao. Nếu như để cho hắn trông coi nhiều ngày, có khi nào hắn đem cả kinh thành phóng hỏa đốt thành hay không đây?

“Hoàng thượng, đem Thọ Vương nhốt vào trong thiên lao, quả thực vi thần đã không làm gì sai cả!” Phương Tranh vội vàng giải thích nói: “Đêm đó Thọ vương mang theo hơn chục gã thị vệ một mực muốn đi ra khỏi thành, hơn nữa nửa đêm canh hai rời thành là có mục đích gì? Vi thần cảm nhận được chuyện này có nhiều điều khả nghi nên đã ngăn cản bọn hắn, đem tất cả bọn hắn đều nhốt vào trong thiên lao! Hoàng thượng, Thọ vương cũng không có cái hảo tâm tư gì, hắn tính muốn rời thành trở về đất phong tại Hưng Khánh phủ, mưu đồ bí mật giết đại tướng, dẫn quân tấn công kinh thành! May mắn có vi thần ngăn chặn cơn sóng dữ, cho nên lúc này mới miễn cưỡng tránh được một hồi tai họa binh đao.”

“Có chuyện bậc này sao?” Hoàng thượng chân mày cau lại: “Làm sao ngươi biết được?”

“Ngay trong đêm đó, vi thần cẩn thận thẩm tra Tôn Quế phụ tá tâm phúc của Thọ vương, là do Tôn Quế chính miệng nhận tội.”

Hoàng thượng thở dài, sắc mặt thê lương: “Trẫm có mấy vị hoàng tử, ài! Phương Tranh, ngươi đem những nhân vật liên quan đều chuyển vào trong thiên lao, cẩn thận canh gác! Trẫm muốn tự mình thẩm tra án này, nếu thật sự như lời của ngươi nói, vậy ngươi đã lập được đại công cho triều đình rồi.”

Phương Tranh phấn khởi vô cùng, đang muốn mở miệng khiêm tốn vài câu, nào ngờ hoàng thượng nói tiếp: “Cho nên sự tình ngươi tự tiện dẫn quân đến phủ thái tử xét nhà, trẫm không có truy cứu nữa! Xem như ưu khuyết bằng nhau không thưởng cũng không phạt, nhưng mọi thứ ngươi đoạt được trong phủ thái tử, đều mang đến ngân khố mà nộp đi.”

Phương Tranh biểu tình nhất thời suy sụp, buồn rười rượi vớt vát nói: “Hoàng thượng…Không bằng chúng ta vẫn theo như quy củ trước kia, ngài chín ta một?”

Hoàng thượng nổi giận đùng đùng, run rẩy chỉ thẳng vào mặt Phương Tranh, muốn mắng cho hắn một câu, nhưng lại không thốt được nên lời, thở sâu một hơi nghiêng đầu quay đi, cũng không thèm nhìn hắn vung tay đuổi như đuổi ruồi: “Ngươi biến, mau biến nhanh lên, trẫm nhìn thấy ngươi chỉ hận không thể một đao chém chết ngươi a….”

“Hoàng thượng! Kì thực vi thần còn có rất nhiều ưu điểm.”

“Câm miệng! Mau cút! Trẫm mà nghe được thanh âm của ngươi cũng muốn một đao chém chết ngươi a.”

“Vi thần khám xét phủ thái tử, sau đó còn làm vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ, cũng mất một chút công phu mà.”

“Sưu!” Một vật thể không rõ, bay thẳng qua đỉnh đầu của Phương Tranh.

Nhất thời Phương Tranh liền chạy như trối chết.

Lại một lần nữa ôm đầu chạy ra khỏi tẩm cung, trong lòng của Phương Tranh thật sự căm giận, thương lượng mà tại sao không có một điểm rộng rãi đây, một lời không hợp liền tức giận đuổi ta ra khỏi phòng, quả nhiên không có một chút đạo đức thương nhân. Nếu như thương nhân trong thiên hạ đều có phẩm chất đạo đức giống hoàng thượng, thiên hạ sẽ đại loạn a! May mắn thân thủ của bổn tướng quân không tệ.

Mập Mạp đứng ở bên ngoài đợi Phương Tranh, chứng kiến bộ dáng sầu mi khổ não của hắn đi ra. Mập Mạp hai mắt sáng ngời, trên gương mặt béo phì nặn ra một nụ cười giả tạo, nhìn thế nào cũng thấy chán ghét.

“Sao rồi? Phụ hoàng có trừng phạt ngươi hay không?” Mập Mạp ngữ khí có điểm vui sướng khi nhìn thấy hắn gặp họa, trong mắt bắn ra tinh quang.

“Nụ cười của ngươi trông thật giả tạo làm sao!” Phương Tranh trừng mắt lườm hắn một cái: “Phụ hoàng ngươi như thế nào mà lại phạt ta? Mới rồi ta cũng lão nhân gia ngài trò chuyện thật vui vẻ.”

“Cùng nhau trò chuyện thật vui vẻ?” Mập Mạp hai mắt tròn xoe.

“Đúng thế, sau đó phụ hoàng ngươi cao hứng còn muốn cùng ta luận bàn võ công!” Phương Tranh không biết xấu hổ giống như một gã lưu manh chuyên nghiệp, lừa gạt nói.

“Ngưng….Luận bàn võ công?” Mập Mạp hai mắt dần đăm đăm, có chút điểm báo trước tình trạng sắp trở nên hóa đá.

Phương Tranh gật đầu khẳng định: “Đúng thế, phụ hoàng ngươi muốn dùng ta để thử công phu phóng ám khí…”

“Ám…Ám khí?” Mập Mạp lẩm bẩm nói.

“Uy, Mập Mạp, dạo này nhà ngươi nuôi vẹt sao?” Phương Tranh đối với Mập Mạp lẩm bẩm nhại lại, rất bất mãn.

“Sau đó thì sao?” Rõ ràng đầu óc của Mập Mạp đã có dấu hiệu chập mạch.

Phương Tranh tạo dáng của một tuyệt thế cao thủ, cao thâm cười một cách thản nhiên: “Sau đó …Ta đã tránh được.”

Mập Mạp sùng bái nhìn hắn: “Cho nên….?”

“Cho nên sự tình ta kê biên tài sản trong phủ thái tử, phụ hoàng ngươi sẽ tuyệt đối không truy cứu nữa.” Phương Tranh cười đắc chí nói.

“Thật hay giả?” Mập Mạp đã khôi phục lại chỉ số thông minh, hoài nghi đánh giá Phương Tranh.

“Thật sự, mười phần chính xác.”

Mập Mạp chần chừ nhìn Phương Tranh sau một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: “Ta phải đi hỏi phụ hoàng mới được.”

Nói xong cũng không chờ Phương Tranh, thân mình béo ục ịch hướng tẩm cung lăn tới.

Một người thông minh như hắn nếu tương lai lên làm hoàng đế, e rằng dân chúng sẽ gặp nhiều tai họa a.

Phương Tranh chau mày, âm thầm nghĩ.

Không qua bao lâu, trong tẩm cung truyền ra một tiếng rống giận dữ của hoàng thượng: “Cút!”

Ngay sau đó liền nghe được những thanh âm loảng xoảng của đồ sứ bị ném vỡ vụn, cuối cùng là thân ảnh của Mập Mạp lảo đảo chạy ra khỏi tẩm cung.

“Phương huynh, ngươi đã gạt ta.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx