Quân đội hành quân thật gấp gáp giữa hoàng hôn vừa xuống, đi ra cửa thành phía bắc. Hướng thẳng ra ngoài thành, những nơi đại quân lướt qua, bụi mù cuồn cuộn nổi lên, quân dung cũng không uy nghiêm, cũng không tính là chỉnh tề, không hề có nửa điểm dáng dấp khâm sai nghi trượng, tùng tùng suy sụp suy sụp, lảo đảo, kẻ khác vừa nhìn liền cảm thấy chi quân đội có điểm cùng đồ mạt lộ, chật vật chạy trốn.
Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, bị xóc nảy có điểm khó chịu, quay đầu lại nhìn chi quân đội một chút, trong lòng có chút lo lắng, năm ngàn người đánh bốn trăm thổ phỉ, hẳn là nên nắm chắc chứ? Một trận mưa tên bắn xuyên qua, phỏng chừng đám thổ phỉ không chịu nổi. Huống chi người mang binh ngoại trừ trọng thần triều đình danh chấn thiên hạ như hắn, Phùng Cừu Đao cũng đi theo, hắn còn là vị tướng quân dày dạn kinh nghiệm sa trường.
Con mắt đảo qua mọi nơi, Phương Tranh rốt cục vui vẻ hơn vài phần, lần này hắn xuống Giang Nam, đi theo hắn ra kinh thành có Phùng Cừu Đao, Ôn Sâm, thậm chí còn có Tiêu Hoài Viễn, lại thêm sát thủ ca ca hầu như chưa từng có một loại biểu tình nào khác, một tổ hợp siêu cấp mộng ảo như vậy, vấn đề an toàn của chính mình xác nhận không còn sơ hở.
“Phùng đại ca, lần này hai người chúng ta cùng đi chung, mong rằng đại ca chiếu cố tiểu đệ nhiều hơn đó.” Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, cười nhìn Phùng Cừu Đao nói.
Phùng Cừu Đao nổi lên vài phần ý cười trên mặt: “Phương lão đệ khách khí, ngươi là khâm sai chính sứ, ta phụng hoàng mệnh nghe ngươi sai phái, nhất định cạn kiệt toàn lực trợ ngươi làm tốt chuyện này.”
“Ai, sai, ta không phải có ý tứ này.” Phương Tranh nhanh miệng sửa lại ý tứ lộn đầu lộn đuôi của Phùng Cừu Đao: “Ý tứ của ta là, làm tốt chuyện này hay không không quan trọng, ngươi nhất định phải cạn kiệt toàn lực bảo vệ tốt sự an toàn của ta, thân thể là tiền vốn, cho nên cơ thể của ta không thể bị tổn thương mảy may, bằng không đối với Hoa triều vạn vạn bách tính mà nói, đó là bất hạnh cực lớn.”
Phùng Cừu Đao ngước nhìn trời trợn mắt, không thèm phản ứng hắn.
Người này đã là quốc công của một nước, thế nào vẫn cứ tính tính này?
Rời khỏi kinh thành hơn ba mươi dặm, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy có hai kỵ sĩ đang hướng bọn họ phóng như bay tới, ngồi trên lưng ngựa hướng Phương Tranh liên tục phất tay.
“Phương huynh, chờ chúng ta một chút!” Đã sắp đến gần, hai người ngồi trên lưng ngựa la lớn.
“Hai vị này là ai? Vội vàng chạy tới tống lộ phí cho chúng ta sao?” Phương Tranh đưa tay lên trán che nắng nhìn tới, trong miệng thì thào nói.
Không bao lâu, hai kỵ mã đã chạy tới trước mặt Phương Tranh, hai người ngồi trên lưng ngựa liên tục thở phì phò.
Lúc này Phương Tranh mới thấy rõ, nguyên lai hai người này chính là Thái Vương và Tiêu Hoài Viễn.
Phương Tranh kinh ngạc, mờ mịt nói: “Các ngươi đến làm chi? Tiễn đưa sao?”
Hai người nghe vậy, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều thấy được vẻ khổ sáp và bi phẫn.
“Phương huynh, không phải ngươi nói hạ Giang Nam thì mang ta cùng đi sao?” Sắc mặt Thái Vương âm âm, đối với biểu thị lựa chọn vẻ mất trí nhớ của Phương Tranh rất không mãn ý.
“A? Ta có nói sao?” Phương Tranh cực độ mờ mịt nháy mắt, lúc này không phải hắn giở trò, mà là hắn thật sự đã quên.
Thái Vương buồn bã thần thương.
Phương Tranh nghiêng đầu nhìn Tiêu Hoài Viễn: “Vậy ngươi tới làm chi?”
Môi Tiêu Hoài Viễn run lên, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống tới: “Phương đại nhân, ta là khâm sai phó sứ do hoàng thượng ngự phong, ngươi nói ta tới làm gì…”
“A?” Phương Tranh ngạc nhiên, lập tức xấu hổ cười: “Cạc cạc, thật ngại quá, bổn quan quá nhớ nhung cho bách tính Giang Nam, trong lòng không còn nhớ nổi chuyện gì khác, cho nên quên luôn ngươi.”
Tiêu Hoài Viễn viền mắt phiếm hồng, lẽ nào ta lại nhỏ bé như vậy?
Hai người mới gia nhập, tốc độ hành quân cũng không hề giảm chút nào, đoàn người hướng phương bắc chạy đi thật nhanh.
Theo đội ngũ đi một đoạn, Thái Vương cảm thấy không đúng, vội vàng giục ngựa chạy tới bên người Phương Tranh, ngạc nhiên nói: “Phương huynh, ngươi không phải hạ Giang Nam sao? Phương hướng này không đúng. Chúng ta hẳn nên ra cửa thành phía tây, theo Thái Hồ đi về hướng tây mới đúng, ngươi đây là đi về phía bắc đó.”
Chẳng lẽ tên tiểu tử này không biết phân biệt phương hướng?
Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa khí định thần nhàn cười nói: “Điện hạ chớ vội, trước khi hạ Giang Nam, ta còn phải làm một chuyện vô cùng trọng yếu.”
“Chuyện gì?”
“Ân, cũng không có gì, diệt mấy tên thổ phỉ, sau đó ở trong núi tìm một làng du lịch, nghỉ tạm mấy ngày.”
“Diệt thổ phỉ? Làng du lịch?” Hôm nay lời Phương Tranh rất cao thâm.
Thái Vương ngây cả người, lập tức cười gượng nói: “Phương huynh, không phải ngươi định đem theo mấy ngàn binh sĩ chiếm núi xưng vương đi?”
Phương Tranh tán thưởng nhìn hắn, xúc động vỗ vai Thái Vương, cười nói: “Người sống trên đời có được tri kỷ là thấy đủ, Thái Vương điện hạ thực sự là tri kỷ của ta a.”
“Thật muốn chiếm núi xưng vương? Ngươi…không phải ngươi làm hơi thái quá sao?” Thái Vương hai mắt đăm đăm, đối với Phương Tranh từng lời nói cử chỉ thay đổi như thiên mã hành không, không thể tìm ra dấu vết, hắn thật đúng là rất đắn đo.
“Phương huynh, tiểu đệ bỗng nhiên nhớ tới trong kinh thành còn có một việc quan trọng cần xử lý, ách, ta phải về trước, Phương huynh, thứ cho không tiễn xa được!”
“Thái Vương điện hạ, lâm trận bỏ chạy cũng sẽ bị lột quần đánh đòn nga.” Phương Tranh cười thật tà ác.
Trước Thanh Long sơn trại, hai đám thổ phỉ đang giằng co lẫn nhau, trên mặt đất nằm hơn mười cỗ thi thể, bên ngoài hàng rào, một đám thổ phỉ hơn mấy trăm người đang giơ đủ loại binh khí, đứng ngay sân chửi bậy cười đùa, rất có hình dáng gây hắn đang nhìn vào hàng rào gỗ lung lay sắp đổ, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Bên trong hàng rào, đám thổ phỉ đang chăm chú cắn răng, mang theo vẻ phẫn nộ và biểu tình sợ hãi, xuyên thấu qua khe hở của hàng rào, không nói được một lời nhìn đám thổ phỉ đứng bên ngoài đang không chút cố kỵ lớn tiếng cười mắng. Nhưng bọn họ cũng không dám nhúc nhích, bởi vì nhân số của đối phương chiếm ưu thế, vừa lúc lại gấp đôi bọn hắn, nếu thật sự hợp lại cá chết lưới rách, thì có thể tưởng tượng phe thất bại đương nhiên sẽ là bọn hắn.
Bọn họ đã từng là giang hồ hán tử có tâm huyết, dám đánh dám giết dám liều mạng, nhưng bọn họ lại không phải là kẻ ngu si, loại chuyện ngu xuẩn như thiêu thân lao đầu vào lửa đối với bọn họ mà nói, là phi thường vô vị, những lời “mang theo đầu mình trên lưỡi đao kiếm cơm ăn” bất quá chỉ là lời hình dung khuếch đại mà thôi, đám thổ phỉ Thanh Long sơn an nhàn đã quá lâu, từ lâu đã không còn dũng khí. Khi Dương Thuận Đức dẫn người phá tan toàn bộ bẫy rập dưới núi của bọn họ, bọn họ liền đã bị biến thành sơn dương mặc cho người giết thịt. Ngoại trừ phẫn nộ, càng không cách nào khởi lên nổi dũng khí phản kháng, nghiêm ngặt mà nói, bọn họ chỉ là một đám cừu được đại đương gia chiếu cố nuôi dưỡng, hôm nay bầy sói đi tới bao vây, đám cừu này liền tay chân lúng túng chỉ biết chờ chết.
Bên ngoài hàng rào, thanh âm Dương Thuận Đức cực kỳ kiêu ngạo càn rỡ truyền đến: “La Nguyệt Nương, ngươi nên sớm đầu hàng đi, phải dựa vào đám thủ hạ bọc mủ của ngươi, có thể ngăn được một kích của hơn bốn trăm huynh đệ của lão tử sao? Nhiều bẫy rập bên dưới chân núi của ngươi đều bị lão tử phá nát, ngươi nghĩ cái hàng rào đổ nát này có thể ngăn cản được lão tử?”
Bên trong hàng rào, La Nguyệt Nương vẫn trong trang phục đỏ sẫm, gương mặt lạnh như sương, giọng nói lạnh như băng: “Dương Thuận Đức, ngươi ta từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, tuy chúng ta đều là lục lâm hắc đạo, nhưng hắc đạo cũng có quy củ giang hồ, hôm nay ngươi không để ý đến đạo nghĩa muốn cùng ta khai chiến, không sợ huynh đệ trên giang hồ chế nhạo sao?”
“Phi!” Dương Thuận Đức hung hăng phun ra, cười to nói: “Lão tử sợ cái gì! Hôm nay còn ai nói giữ quy củ chó má gì nữa? Nắm tay ai lớn thì người đó nói chuyện, La Nguyệt Nương, ngươi lăn lộn giang hồ mấy năm rồi? Lúc này cùng lão tử nói chuyện quy củ? Ha ha, vị trí đại đương gia Thanh Long sơn của ngươi chẳng lẽ chỉ dựa vào múa mép khua môi mà ngồi lên sao?”
La Nguyệt Nương cười nhạt: “Dương Thuận Đức, bất quá chỉ là hơn bốn trăm người mà thôi, ngươi đã đắc ý thành như vậy, thật là buồn cười!”
Tên kia ngày trước đứng trên thành lâu kinh thành, ngay trước mặt hơn vạn nhân mã, vui cười nói chuyện, chỉ trích chửi mắng, nhìn thẳng hơn vạn nhân mã xem như không có gì, đó là khí khái thế nào, Dương Thuận Đức bên ngoài so sánh với hắn, nhiều nhất chỉ là kẻ quê mùa mà thôi.
Nghĩ đến hắn, gương mặt có chút tái nhợt của La Nguyệt Nương, không khỏi hiện lên vài phần ý cười ấm áp. Hắn, ở kinh thành hoàn hảo không? Có phải vẫn là hình dạng bại hoại xấu xa, trà trộn giữa phố phường và triều đình cùng nhân gian? Chiếm tiện nghi của các đại thần trong triều, đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng ngoài nhân gian?
Bên ngoài, tiếng rống giận của Dương Thuận Đức cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
“La Nguyệt Nương, ngươi chỉ là một thối đàn bà không ngờ dám coi thường ta? Nếu lão tử không xem ngươi cũng là tiểu mỹ nhân số một số hai trong hắc đạo, đã sớm bảo các huynh đệ giết vào, lão tử để lại cho ngươi vài phần tình cảm, ngươi đừng không biết phân biệt!”
“La Nguyệt Nương, ngươi là thổ phỉ, ta cũng là thổ phỉ, chúng ta hà tất phải hợp lại ngươi chết ta sống? Không bằng ngươi gả cho ta, hai núi chúng ta kết hợp làm một, từ nay về sau hai chồng phỉ vợ phỉ dựng thẳng cờ làm buôn bán, quan đạo dưới chân Thanh Long sơn của ngươi dồi dào nguồn vốn, các huynh đệ thủ lấy nó, cả đời ăn mặc không lo, đây không phải rất tốt.”
“Con mẹ ngươi đánh rắm.”
Bên trong, Đao Ba cũng không còn nhịn được nữa, lên tiếng mắng to: “Họ Dương kia, quan đạo dưới chân núi này là do nhị đương gia chúng ta bày ra được, từ đó về sau các huynh đệ Thanh Long sơn mới có cơm canh mà ăn, con mẹ nó ngươi không tốn sức đã nghĩ muốn lấy sẵn tiện nghi, họ Dương kia, ngươi không phải ăn mông heo rồi ngu ngốc chứ? Ngươi xem các huynh đệ Thanh Long sơn chúng ta đều là kẻ ngu si sao? Con mẹ nó còn dám đánh chủ ý đối với đại đương gia chúng ta, phi! Thổ bãi nước tiểu soi lại bản thân ngươi, ngươi xứng đôi với đại đương gia chúng ta sao?”
Dương Thuận Đức nghe vậy giận dữ, tê quát: “la Nguyệt Nương, lão tử nhìn ngươi là hạng nữ lưu, lúc này mới chậm để các huynh đệ công tiến sơn môn các ngươi, không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, huynh đệ chúng ta cũng không phải ăn chay mà lớn lên, cho ngươi thêm một canh giờ suy nghĩ, thức thời thì mở cửa ra, nhượng chúng ta đi vào, sau đó mọi người là huynh đệ ăn cơm một nồi, bằng không, một lúc nữa, lão tử sẽ hạ lệnh phóng hỏa!”
Dương Thuận Đức nói xong liền lui lại mấy bước, cách sơn môn hơn mười trượng ngồi xuống đất, gương mặt cười nhạt nhìn chằm chằm sơn môn.
Không phải hắn không muốn đánh, nhưng hắn càng tham lam, hắn thèm nhỏ dãi mỹ sắc của La Nguyệt Nương, lại thêm hai trăm thủ hạ đầy đủ sức lực của nàng, càng thèm nhỏ dãi quan đạo đầy ngập phú thương bên dưới chân núi, hắn muốn dùng cái giá nhỏ nhất đạt được những điều này. Mà không phải dùng cái dũng của thất phu, cùng La Nguyệt Nương hợp lại lưỡng bại câu thương, đây là điều mà hắn không hi vọng nhìn thấy.
Sau sơn môn, La Nguyệt Nương khe khẽ thở dài, thần sắc có chút cô đơn chậm rãi trở về tiểu viện.
Một canh giờ, không, dù là cho nàng thêm thời gian một năm để suy nghĩ, nàng cũng sẽ không đáp ứng, Thanh Long sơn là cơ nghiệp do phụ thân lưu lại cho nàng, huynh đệ thủ hạ còn là trách nhiệm đạo nghĩa đặt nặng trên vai không thể chùn bước, mà chính nàng, càng là thê tử của người kia, dù là không thể vào Phương gia của hắn, thế nhưng vẫn không thay đổi được sự thật nàng chính là thê tử của hắn.
Nghĩ tới đây, La Nguyệt Nương dùng tay xoa bụng, gương mặt tràn ra dáng tươi cười chứa đựng hạnh phúc.
Hài tử của ta và hắn, tương lai sau khi nó lớn lên, là giống ta thích múa đao lộng thương, hay giống như hắn miệng lưỡi trơn tru, chung quanh lừa gạt trái tim nữ tử?
Lập tức, gương mặt La Nguyệt Nương lại trở nên nặng nề, một lát nữa, Dương Thuận Đức sẽ tấn công vào, hôm nay ta có thể giữ được sự bình an cho các huynh đệ không? Ta cùng hắn còn cơ hội gặp lại? Còn có hài tử trong bụng, lẽ nào nó còn chưa ra đời thì đã hết duyên phận?
Trong cuộc sống, vì sao luôn luôn có những chuyện không bao giờ viên mãn? Vì sao ông trời không cho ta thêm một chút thời gian? Dù cho gặp lại tên kia lần nữa, dù cho nhượng cho ta sinh ra hài tử này thì cũng tốt a…
Đao Ba lau mồ hôi chạy tới, căm giận nói: “Đại đương gia, đánh hay lui, thỉnh đương gia định đoạt, các huynh đệ liều mạng cũng muốn bảo hộ ngươi chu toàn.”
“Chỉ chiến không lui!” La Nguyệt Nương thu hồi dáng tươi cười khổ sáp, vẻ mặt đông lạnh đứng lên, mày liễu nhướng cao, trầm giọng nói: “La Nguyệt Nương ta tuy là hạng nữ lưu, nhưng cũng không phải là người mà ai cũng có thể khi nhục! Hôm nay dù liều mạng này, cũng không làm nhục danh tiếng Thanh Long sơn chúng ta, càng không thể làm ô nhục danh phận là vợ của Phương Tranh!”
Đao Ba do dự nhìn La Nguyệt Nương, môi mấp máy vài cái cẩn thận nói: “Đương gia…hay là phái mấy huynh đệ giết ra đường máu, xuống núi chạy tới kinh thành, hướng nhị đương gia, ách, không, hướng Phương Tranh Phương đại nhân xin giúp đỡ, được không? Xem ra chút tình cảm đó Phương đại nhân cũng sẽ có a?”
La Nguyệt Nương chậm rãi lắc đầu, buồn bã cười: “Hắn là triều đình trọng thần, có quan tước danh vọng, chúng ta là cái gì? Là thập phỉ sơn tặc! Cho dù hắn có lòng giúp đỡ chúng ta, nhưng hoàng thượng sẽ cho phép hắn dẫn binh cứu đám thổ phỉ chúng ta sao? Nếu hắn làm như thế, ngày sau tại triều đường, đối mặt hoàng đế cùng các quan viên, thì hắn phải nên làm thế nào?”
Khẽ thở dài, La Nguyệt Nương ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, trên bầu trời đầy sao sáng, từng ngôi sao chợt như xâu chuỗi lại, đột nhiên biến thành gương mặt tươi cười của hắn, cười thật gian xảo, giống như vừa chiếm được tiện nghi thật lớn.
La Nguyệt Nương nhẹ nhàng cười cười, dáng tươi cười thoáng giấu đi gương mặt u sầu, rất nhanh, dáng tươi cười liền biến mất, đổi thành vẻ mặt quyết tuyệt.
“Tối nay, có lẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời này ta nhớ đến hắn, thương cảm cho hài nhi của chúng ta.” Hai hàng nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống khóe mắt.
“La Nguyệt Nương, đã đủ một canh giờ, rốt cục ngươi hàng hay không hàng? Mau nói lời chắc chắn đi, nếu ngươi không hàng, lão tử lập tức san bằng sơn trại của ngươi!” Bên ngoài sơn môn Dương Thuận Đức tựa hồ đã dần dần mất đi tính nhẫn nại.
“Dương Thuận Đức, lời vô ích không cần nói nhiều, nhượng lão nương nhìn bản lĩnh của ngươi đi!”
Bên trong sơn môn, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của La Nguyệt Nương gằn từng chữ: “Nhớ kỹ, Dương Thuận Đức, ngày hôm nay ngươi đã phạm vào một sai lầm lớn, tương lai, tự nhiên sẽ có người vì lão nương báo thù, loại cừu hận này, không phải một tên sơn tặc thổ phỉ như ngươi có thể thừa thụ được! Hắn sẽ thay lão nương đem ngươi cắt thành ngàn vạn mảnh! Lão nương ở tai địa ngục sẽ mở to mắt nhìn hạ tràng của ngươi!”
Lời nói này giống như lời nguyền rủa đến từ địa ngục, làm mọi người đều cảm thấy một cỗ hàn ý thâm nhập xương cốt, đồng thời bọn họ cũng nghe được ý kiên quyết trong giọng nói của La Nguyệt Nương.
Dương Thuận Đức không tự giác rụt vai, sau đó bật cười ha hả, tiếng cười thật khó nghe: “Ha ha, lão tử bị hù lớn đó! Để xem tên có thể đem lão tử cắt thành ngàn vạn mảnh có dáng dấp gì, các huynh đệ, phóng hỏa công núi!”
Từng cây đuốc, dưới bầu trời đêm tạo thành hình vòng cung lóa mắt, rơi xuống những căn nhà gỗ bên trong lẫn trên hàng rào sơn môn, rất nhanh, đại hỏa hừng hực liền phóng lên cao, ánh lửa hỗn loạn khói đặc gay mũi, mang theo thần tình lo sợ không yên của các thổ phỉ bên trong sơn môn.
“Đại đương gia, ngươi đang mang hài tử, nhanh lui đi! Ta phái mấy huynh đệ che chở cho ngươi xuống núi, đi tìm nhị đương gia thỉnh hắn báo thù cho chúng ta!” Đao Ba ho khan, ánh lửa làm vết sẹo trên mặt hắn càng thêm dữ tợn.
“Đúng! Đại đương gia, ngươi xuống núi đi thôi, huynh đệ chúng ta chỉ là phế vật, ngươi để chúng ta làm một hồi anh hùng hảo hán! Nhượng nhị đương gia biết, chúng ta không phải là kẻ hèn nhát!” Đám thổ phỉ thần sắc kinh hãi, nhưng mỗi người đều cắn chặt răng, nỗ lực ưỡn ngực.
Viền mắt La Nguyệt Nương nhất thời đỏ lên, rưng rưng nhìn đám thổ phỉ thường ngày chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, những hán tử giờ đây chợt tràn đầy nhiệt huyết, trong mắt rốt cục toát ra vài phần ôn nhu ấm áp.
Bướng bỉnh lắc đầu, La Nguyệt Nương thê thanh nói: “Ta là đương gia của các ngươi, các ngươi nói ta sẽ bỏ các ngươi xuống một mình chạy trốn sao? La Nguyệt Nương là người như thế sao? Nơi này là nhà của chúng ta, là cơ nghiệp do phụ thân lưu cho ta! Ta có thể nào đi?”
Ngoài sơn môn, tiếng cười của Dương Thuận Đức càng thêm càn rỡ: “Bắn cung! Bắn cung cho lão tử! Con mẹ nó, cẩn thận một chút, đừng bắn chết phỉ bà của lão tử, đó là đương gia phu nhân tương lai của các ngươi! Ha ha!”
Đám thổ phỉ bên trong cánh cửa đều cả kinh. Bọn họ không ngờ tới, thủ hạ thổ phỉ của Dương Thuận Đức không ngờ còn có cung tiễn thủ, thủ hạ của hắn đã trở thành một chi quân đội nho nhỏ.
Trong lúc mọi người còn đang lo sợ, bên ngoài sơn môn, hơn trăm danh thổ phỉ thu hồi đao kiếm, lấy ra cung tiễn trên lưng. Theo hiệu lệnh, hơn trăm mũi tên nhọn không chút lưu tình bắn về phía hàng rào sơn môn, có mũi tên cắm trên cửa còn có mũi xuyên thấu qua khe hở, bắn trúng đám thổ phỉ núp sau cửa, La Nguyệt Nương nhất thời nghe được bên cạnh có mấy huynh đệ kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó liền ngã gục.
“Đương gia cẩn thận!” Một thân ảnh cao lớn bỗng nhiên chắn ngang trước mặt La Nguyệt Nương, sau đó liền nghe được tiếng phốc phốc vang lên, thân ảnh chậm rãi té xuống phía dưới.
“Râu mép!” Khóe mắt La Nguyệt Nương như muốn nứt ra, âm thanh thê lương: “Râu mép! Ngươi…ngươi là tên ngu ngốc! Lão nương đâu cần ngươi cản tên? Sao ngươi ngu ngốc như thế!”
Tên râu mép chính là người ngày trước một mình áp giải Phương Tranh đưa lên núi. Tên ngốc này dáng người cao to, lúc này miệng hắn tràn máu tươi, vô lực té trên mặt đất, cả người liên tục co quắp, nhìn nước mắt đang tuôn rơi trên mặt La Nguyệt Nương, khóe miệng tên râu mép lộ ra dáng tươi cười hàm hậu, ha ha nói: “Đương…đương gia, mau lui lại! Đi tìm…nhị đương gia, hắn là người tốt.”
La Nguyệt Nương cắn răng, nước mắt liên tục từ trên mặt nàng chảy xuống, rơi trên gương mặt đầy râu của tên râu mép.
Thần trí tên râu mép dần dần mê ly, hắn cảm giác khí lực cả người đang theo dòng máu chậm rãi thoát ra, trong lúc hấp hối, ánh mắt tên râu mép tan rã, còn đang cộc lốc cười: “Đương gia, ngươi thật xinh đẹp.”
Lập tức, cả người tên râu mép kịch liệt co quắp vài cái, liền không có tiếng động.
“Dương Thuận Đức, đồ cẩu nuôi dưỡng! Lão nương liều mạng với ngươi!”
La Nguyệt Nương chụp lên một thanh cương đao, đôi mắt đẹp tràn đầy tơ máu cừu hận, liều lĩnh một đao bổ ra cửa sơn môn, giống như một nữ chiến sĩ hùng hồn liều chết, huy vũ ánh đao mỹ lệ hoa mắt, lóe lên ánh sáng rực rỡ như ngọc.
Bên ngoài sơn môn, hơn trăm tên cường đạo cài tên, nhắm ngay La Nguyệt Nương, những mũi tên tản ra ánh sáng lạnh băng âm lãnh u hàn.
@by txiuqw4