Bên trong khuê phòng của La Nguyệt Nương vang lên tiếng đấm thùng thùng không ngừng, giống như có một người đang luyện võ, đương nhiên, tất cả mọi người ngoài cửa đều rõ ràng, người đó cũng không phải đang luyện bao cát, tiếng kêu thảm thiết thê lương của nam nhân trong phòng có thể chứng minh điểm này.
Mọi người đứng ngây ra bên ngoài cửa, gương mặt co quắp trên diện rộng theo tiếng kêu thảm thiết của Phương Tranh, phi thường có cảm giác tiết tấu.
“Vị này thực sự là phu nhân của Phương huynh?” Thái Vương hai mắt đăm đăm, thì thào hỏi.
“Hẳn là phải đó.” Tiêu Hoài Viễn không quá xác định, lúc thái tử mưu phản, hắn từng gặp qua La Nguyệt Nương tại thành lâu, ở trước mặt các tướng sĩ, La Nguyệt Nương biểu hiện ra như một nữ nhân nhu thuận nghe lời, lúc này vị nữ tử anh thư trong phòng kia thực sự là nàng sao?
Thái Vương chép miệng, sắc mặt có điểm trắng bệch: “Sao ta cứ cảm thấy nàng ấy càng giống cừu nhân của Phương huynh hơn.”
Ôn Sâm nỗ lực tìm lại chút mặt mũi cho người lãnh đạo trực tiếp: “Phương đại nhân cùng phu nhân xưa nay đã như vậy…khái, là thân mật khăng khít như thế. Ân ái của bọn họ biểu hiện…ân, không giống thế tục, ân, không giống thế tục.”
“Là kinh thế hãi tục đi?” Tiêu Hoài Viễn bĩu môi.
Ôn Sâm phẫn nộ nhìn hắn, âm thầm quyết định, chờ khi đại nhân đi ra, phải bí mật báo cáo lại lời này cho hắn.
Trong phòng.
La Nguyệt Nương bóp cổ Phương Tranh, tàn bạo nói: “Nói! Vì sao chờ lão nương sắp chết ngươi mới chạy tới?”
Phương Tranh hấp hối: “Nguyệt Nương…ta tận lực rồi đó. Nàng cho rằng triều đình là do nhà ta mở ra sao? Nói phái quân đội liền phái quân đội?”
“Ngươi đúng là không có lương tâm, ngươi có biết hay không, hài tử của chúng ta thiếu chút nữa đã theo ta cùng đi.” La Nguyệt Nương ngẫm nghĩ lại có chút sợ, hài tử này là lễ vật trân quý nhất mà ông trời ban cho nàng, nếu Phương Tranh tới trễ một bước…
“Phanh!”
Tâm tình sợ hãi muốn phát tiết khiến La Nguyệt Nương hận hận đấm Phương Tranh một quyền.
“Nguyệt Nương, nàng có thể nhã nhặn một chút hay không? Ta đã bị nàng đánh mãi còn chưa hết giận, đêm nay…”
Phương Tranh vô lực bĩu môi, có điểm muốn khóc: “Đêm nay sợ là cũng không còn khí lực phổ độ cho nàng nữa…”
La Nguyệt Nương cắn cắn môi, đôi mắt đẹp oán hận liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung mỹ lệ: “Cứu ta thì cứu ta, còn mặc quan phục, còn mang theo võng lọng, chạy đến khe núi này khoe khoang uy phong đại quan triều đình của ngươi, ta không chỉnh ngươi thì chỉnh ai?”
“Nói phải bằng lương tâm a! Thân phận hiện tại của ta là triều đình khâm sai đại thần, bên ngoài đều là thân quân hộ vệ cho ta, nếu không nàng cho là triều đình nhanh như vậy liền chịu phái binh cho ta sao? Ta không mặc thành như vậy thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, cả ngày nàng ăn mặc giống như một cái bao lì xì đỏ thẫm, ta còn chưa nói cái gì nha.”
“Lão nương thích mặc như vậy, không thích đừng xem! Hừ!”
Một lúc lâu, Phương Tranh chép chép môi, hì hì cười nói: “Nguyệt Nương, đôi môi của nàng hương vị ngọt ngào như vậy…”
La Nguyệt Nương y ôi trong lòng hắn, gương mặt tuyệt sắc đỏ rực như một con tôm chín.
“Ngươi ra kinh tới cứu ta, công chúa phu nhân của ngươi không nói gì sao?” Sóng mắt La Nguyệt Nương phảng phất như tràn ra nước, vẻ kiều mị không gì sánh được nhìn Phương Tranh.
“Nàng nói nhất định phải đem nàng cứu ra, hắc hắc, xem ra chuyện nàng tiến vào cửa Phương gia rất có hi vọng.” Trong dáng tươi cười của Phương Tranh lộ ra đắc ý.
Trong mắt La Nguyệt Nương hiện lên vài phần mừng rỡ, nhưng làm bộ tạo ra hình dạng chẳng đáng, nhẹ nhàng cau mũi, hừ nói: “Hiếm lạ tiến được vào nhà ngươi sao? Ta ở tại trên núi cùng các huynh đệ ăn thịt uống rượu thoải mái, tiêu dao khoái hoạt cỡ nào, được rồi, vị phu nhân hung dữ của ngươi chẳng phải vẫn không thích ta sao? Lần này sao bỗng nhiên thay đổi ý? Uống lộn thuốc à?”
“Ai ai, nói tiếng người được không? Người ta hảo tâm cứu nàng, nàng lại báo đáp người ta như thế?” Phương Tranh mất hứng trừng mắt nhìn nàng, lập tức bàn tay xoa bụng nàng, cười nói: “Nàng mang hài tử của Phương gia, nàng ấy thân là vợ cả, có thể nào trơ mắt nhìn hài tử có nguy hiểm? Cho nên…”
“Cô ta chỉ là vì hài tử trong bụng của ta?” Đôi mắt La Nguyệt Nương hơi nheo lại, tín hiệu rất nguy hiểm, đáng tiếc Phương Tranh vẻ mặt ôn nhu chỉ lo nhìn chằm chằm bụng nàng, không hề phát giác.
“Hiện nay là như vậy, nhưng chuyện này đừng nóng vội, từ từ sẽ đến, luôn luôn có một ngày vén mây mù nhìn thấy mặt trời…”
“Phanh!”
“A, ta chiêu ngươi chọc giận ngươi sao? Lại đánh ta!”
“Cút! Cút ra ngoài cho lão nương! Nói cho ngươi, hài tử sinh ra họ La, không quan hệ gì đến Phương gia!” La Nguyệt Nương tức giận đến thân thể mềm mại run rẩy.
“Dám! Mầm móng của lão tử, đương nhiên do lão tử đi thu hoạch, dù là nàng cũng là người của lão tử, huống chi là hài tử của hai ta!”
“Của cái rắm! Cút ra ngoài cho lão nương!”
“Phanh!”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người bên ngoài cửa, khâm sai đại nhân Phương Tranh đồng chí dùng một chiêu bình sa lạc nhạn cực đẹp, bay ra khỏi khuê phòng của La Nguyệt Nương, người còn chưa rơi xuống đất, cửa khuê phòng liền hung hăng đóng lại.
“Ba!” Phương Tranh té úp sấp trên mặt đất, tứ chi bày ra với một tư thế phi thường kỳ lạ, nếu bên người hắn vẽ thêm một vòng phấn, sẽ giống như hiện trường của một hung án giết người.
“Đại nhân! Đại nhân, ngươi không sao chứ?” Các thuộc hạ tiến lên, quan tâm hỏi.
Phương Tranh cắn răng đứng lên, dùng sức lắc lắc đầu, chỉ vào cửa cả giận nói: “Nữ nhân, nữ nhân thật kỳ lạ khó hiểu!”
“Đại nhân.” Ôn Sâm tiến lên, cẩn thận kêu nhỏ.
“Làm gì?” Phương Tranh nổi giận đùng đùng quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, giương mắt nhìn qua Thái Vương và Tiêu Hoài Viễn, Phùng Cừu Đao cùng mấy ngàn Long Vũ quân sĩ binh, tất cả đều ngây ra nhìn hắn.
“Khái khái.” Phương Tranh làm như không có việc gì sửa sang lại y quan, thay biểu tình hung ác: “Đều thấy rồi sao?”
“Thấy rồi.” Mọi người cùng gật đầu, tư thế bay của ngươi hoa mắt đẹp đẽ như vậy, có thể nào nhìn không thấy?
“Hừ! Nam tử hán đại trượng phu, đối với nữ nhân không biết nghe lời, sẽ giống như ta không chút lưu tình hung hăng dọn dẹp! Chỉnh cho đến khi nàng ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới thôi, đều hiểu chưa?”
“Đại nhân anh minh thần võ!” Mấy ngàn tướng sĩ cùng kêu lên khen ngợi, thanh âm chấn sơn cốc, làm chấn kinh một đám chim chóc.
Mấy ngàn binh sĩ cắm trại trước sơn môn, La Nguyệt Nương được cứu trợ bình yên, làm Phương Tranh thở phào nhẹ nhõm, vì vậy hắn lại khôi phục hình dạng lười biếng trong dĩ vãng, mấy ngàn người cùng theo hắn, không có việc gì lại đồn trú thêm hai ngày trên Thanh Long sơn, lương thảo cuồn cuộn không ngừng được vận chuyển lên núi, Phùng Cừu Đao và Tiêu Hoài Viễn đều gấp đến mức mặt tái mét. Nhưng Phương Tranh vẫn hồn nhiên không cảm giác, mỗi ngày cùng La Nguyệt Nương dây dưa cùng một chỗ, cũng không còn thấy hắn nhắc tới chuyện hạ Giang Nam.
Lần này tiêu diệt tiến hành rất thuận lợi, hơn bốn trăm thi thể thổ phỉ bị Phương Tranh phái người đưa đến Từ Châu phủ gần nhất, mệnh cho tri phủ đăng ký vào hồ sơ. Về phần Từ Châu tri phủ thấy những thi thể sẽ có biểu tình thế nào, ân, Phương đại thiếu gia không xen vào.
Trùm thổ phỉ Dương Thuận Đức sau khi nếm thử gần trăm loại cực hình cực kỳ tàn ác của Ảnh Tử, rốt cục không chịu nổi sự đau đớn, nửa đêm nhân lúc không ai chú ý, cắn lưỡi tự sát, bị chết xem như dị thường dễ dàng giải thoát.
“Cứ như thế đã chết?” Phương Tranh trừng mắt nhìn Ôn Sâm, hiện tại hắn rất không vui vẻ.
Ôn Sâm xoa mồ hôi, biểu tình có chút khổ sở: “Đại nhân, tục ngữ nói người có họa phúc sớm tối.”
“Khóc a, rõ ràng do ngươi đối với Dương Thuận Đức kia không ôn nhu, có quan hệ cái rắm gì với văn thơ?”
“Đại nhân, thuộc hạ vạn phần xấu hổ.” Ôn Sâm có vẻ xấu hổ vô cùng.
“Đáng! Dám khi dễ lão bà của ta, đã chết cũng không thể tiện nghi hắn!” Phương Tranh tức giận hừ nói.
Thái Vương và Tiêu Hoài Viễn đứng gần bên ngạc nhiên cùng hỏi: “Vậy ngươi còn dự định làm gì?”
Phương Tranh ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó nanh thanh cười nói: “Cởi y phục của hắn ra, đốt thiên đăng! Đốt thành chín rồi, lại đem thịt hắn cắt xuống từng khối, chia cho người khác cùng ăn.”
Cười tủm tỉm nhìn Thái Vương và Tiêu Hoài Viễn, Phương Tranh nhiệt tình chớp mắt nói: “Hai vị cũng chia một khối chứ? Tươi mới ngon miệng nha.”
Thái Vương và Tiêu Hoài Viễn nghe vậy, sắc mặt dần dần phát xanh, gắt gao che miệng, ra mòi lại muốn nôn ra.
“Ai nha, nói giỡn với các ngươi thôi, phải có chút cảm giác hài hước đi chứ.” Phương Tranh cười tủm tỉm đổi giọng.
Thần sắc hai người hòa hoãn.
Ai biết Phương Tranh lại bật người nói: “Ôn Sâm, gọi người bằm thi thể của Dương Thuận Đức ra, sau đó ném xuống chân núi nuôi chó. Nhớ kỹ ném xa một chút, đừng ảnh hưởng hoàn cảnh địa bàn của lão bà của ta.”
Ôn Sâm bật người nhu thuận ra chủ ý xấu: “Đại nhân, không bằng bán cho tiệm làm thịt heo, còn có thể tìm được bạc, nuôi chó quá lãng phí.”
“Hắc, không sai không sai, hiểu một suy ba, lão Ôn ngươi tiền đồ vô lượng.” Phương Tranh vui vẻ.
“Ộc!” Thái Vương và Tiêu Hoài Viễn cũng không còn nhịn được nữa, giành nhau chạy như điên ra khỏi phòng.
Hai người vừa chạy ra, lúc này Phương Tranh mới nghiêm mặt nói với Ôn Sâm: “Biết lần này hoàng thượng phái ta xuống Giang Nam là vì cái gì không?”
Ôn Sâm gật đầu nói: “Biết, tra vụ án Giang Nam lục phủ nuốt đi thuế ngân quốc khố, việc này đã được lưu ý từ năm trước.”
“Đại nhân, còn nhớ vài ngày trước khi kê biên tài sản của phủ thái tử thì thái tử phi có cho ngài một vật.”
“Đương nhiên nhớ kỹ.” Phương Tranh hiện ra thần tình hoài niệm: “Rất mềm, rất thoải mái.”
Ôn Sâm ngạc nhiên: “Đại nhân, cái gì gọi là “rất mềm, rất thoải mái?”
“Thì đem lau mồ hôi…”
Ôn Sâm quá sợ hãi: “Đại nhân! Ngươi đem dùng để lau mồ hôi? Trời ạ.”
“Khái khái, nhưng bổn quan có đem sao lại một bản.” Phương Tranh có chút ngại ngùng.
Ôn Sâm nói: “Đại nhân, thứ đó rất trọng yếu, tuy rằng trên đó không có nói tên người cụ thể, nhưng có thể là chứng cứ trọng yếu ghi lại con số thiếu khuyết của đám quan viên đã chiếm giữ.”
Phương Tranh gật đầu nói: “Không sai, thế nhưng có mấy vấn đề rất khó hiểu, thứ kia rốt cục do người phương nào viết, vì sao lại rơi vào trong tay thái tử trước kia, có liên hệ gì với vụ án của hắn, phía sau vụ án rốt cục có tin tức gì, đáng tiếc hắn đã chết, hôm nay chỉ có thể dựa vào chính chúng ta đi thăm dò sáng tỏ.”
Liếc mắt nhìn Ôn Sâm, Phương Tranh hỏi: “Ảnh Tử đều phái đi hết chứ?”
“Lúc đại nhân nhận được thánh chỉ rời kinh, các huynh đệ Ảnh Tử liền phân công tới Giang Nam lục phủ bắt đầu âm thầm điều tra nghe ngóng.”
Phương Tranh chậm rãi gật đầu: “Vụ án này do Gia Hưng tri phủ Lý Hoài Đức mật tấu, người này là nhân vật then chốt của vụ án, nhất định biết rất nhiều tin tức. Ngươi phải phái thêm nhiều người bảo vệ hắn cho tốt, không được để cho hắn bị người ám sát diệt khẩu.”
“Dạ, thuộc hạ lập tức phái người đi làm.”
Phương Tranh thở dài: “Hoàng thượng nói, vụ án liên lụy rất rộng, thậm chí liên lụy đến một chút trọng thần trong kinh, cùng mấy thế gia đại tộc đã mọc rễ tán lá khắp Giang Nam suốt trăm năm, đại thần trong kinh thì cũng thôi, một đạo thánh chỉ liền khiến đầu người rơi xuống đất, nhưng những thế gia đại tộc, ai…Ngay hoàng thượng cũng không dám quá phận đắc tội. Lão Ôn, lần này nếu làm việc không cẩn thận, chúng ta làm không tốt coi chừng chọc phải tổ ong vò vẽ đó.”
Ôn Sâm lặng lẽ không nói gì, thần sắc hơi có chút khổ sở, hậu quả khi đắc tội thế gia đại tộc, không cần nghĩ cũng biết. Tuy nói đây là một thế giới do hoàng đế chuyên quyền, nhưng thế gia môn phiệt cũng là đá tảng trọng yếu chống đỡ ngai vàng hoàng đế, bọn họ rễ sâu lá tốt, chiếm giữ các nơi suốt trăm năm, nhiều năm nhiều đời cùng thế hệ tích lũy, vô luận là tài lực, nhân mạch thậm chí là quyền thế, cũng không phải người bình thường có khả năng tưởng tượng. Không khoa trương mà nói, thậm chí nếu bọn họ muốn cướp ngôi, cũng có được lực hiệu triệu vạn người đi theo, thế gia đại tộc, từ trước đến nay là một thanh kiếm hai lưỡi. Bọn họ có thể an thiên hạ, cũng có thể loạn thiên hạ, từ xưa đều bị lịch đại hoàng đế kiêng kỵ rất sâu, rồi lại không dám đắc tội.
Chỉ là thế gia nhiều năm qua hành sự điệu thấp, chỉ cần người đương quyền không quá phận làm khó bọn họ, bọn họ cũng không dám ngang tàng. Hai bên ở một trình độ nào đó, vẫn duy trì một loại quan hệ vi diệu cân đối. Hôm nay Giang Nam thuế án dính dáng đến thế gia môn phiệt, nếu muốn tìm tòi vụ án này thật rõ ràng, từ góc độ nào đó mà nói, không khác là một hành vi nhổ răng từ miệng cọp.
Biểu hiện ra bên ngoài, chỉ là tri phủ của Giang Nam lục phủ tham ô thuế ngân, nhưng dấu vết phía sau, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.
Tri phủ lục phủ đồng loạt xâu chuỗi, nuốt một số lượng thuế ngân cực lớn, đây là vụ án lớn nhất từ khi Hoa triều khai quốc tới nay. Nếu không có thế lực khổng lồ ở sau lưng chi trì, có cho bọn hắn lá gan lớn hơn trời, bọn hắn cũng không dám làm. Thế nhưng chuyện này đối với Mập Mạp vừa leo lên ngôi hoàng đế mà nói, rõ ràng là một bạt tai thật vang dội lên mặt hắn, nếu không xét xử, tân quân làm sao lập uy trong triều đình? Làm sao lệnh thiên hạ bách tính thành tâm bái phục? Uy nghiêm hoàng gia ở đâu?
Cho nên, vừa người nắm quyền vừa đăng cơ lại cùng thế gia môn phiệt lần đầu tiên va chạm, liền từ trên người Phương Tranh bắt đầu.
Hiện tại Phương Tranh đau đầu chính là, vụ án này nên làm như thế nào, mới có thể tìm được điểm cân đối giữa hai bên khi sản sinh mâu thuẫn. Cũng không thể quá đắc tội thế gia, tạo thành thiên hạ đại loạn. Lại phải cấp cho Mập Mạp một đáp án thỏa mãn, khiến cho hắn có thể mượn việc này hung hăng lập uy tại triều đình một lần, vụ án này phải tra như thế nào, tra tới trình độ nào, tra ra người nào, đây mới là việc làm hắn đau đầu nhất.
“Lão Ôn, ta sẽ ở trên núi thêm vài ngày, nhớ kỹ, nhất định phải để Ảnh Tử dùng tốc độ nhanh nhất tìm hiểu đại khái tình huống của Giang Nam lục phủ, sau đó cấp tốc báo cho ta, biết người biết ta, lúc đó ta xuống Giang Nam còn không muộn.”
“Dạ, đại nhân.”
Đang cùng Ôn Sâm nói chuyện, bỗng nhiên có một bóng người vội vã chạy tới, thở hổn hển nói: “Nhị…”
Phương Tranh giận dữ: “Nhị cái gì, dáng dấp của ngươi, hai ta đang đứng cùng nhau, tùy tiện hỏi một người, nhìn rốt cục ai gọi là nhị!”
Người nọ ngẩn người, ủy khuất chỉ vào mũi mình, lúng ta lúng túng nói: “Ta nhị…”
“Chuyện gì gấp như thế? Nhìn người chạy kiểu đó, có người đốt phòng ở sao?” Sắc mặt Phương Tranh bỗng nhiên vui vẻ: “Ai, thành ngữ “phi tinh đái nguyệt” hình như là dùng không ổn?”
“Diệu! Đại diệu!” Ôn Sâm vội vàng lớn tiếng khen.
Người vừa vào lau mồ hôi, trên mặt hiện ra vết sẹo đao dữ tợn, nguyên lai đúng là Đao Ba, hắn gấp giọng nói: “Nhị đương gia, dưới chân núi có dê béo, ân, rất mập. Đại đương gia hỏi ngươi có muốn làm một vụ hay không?”
“Oa! Có dê béo?” Hai mắt Phương Tranh sáng ngời, sau đó sắc mặt trầm xuống: “Làm! Đương nhiên phải làm! Lão tử kiêm chức nhị đương gia, buôn bán tới cửa lẽ nào có đạo lý mặc kệ? Lão Ôn, gọi Long Vũ quân tập hợp!”
Ôn Sâm quá sợ hãi: “Đại nhân! Suy nghĩ kỹ a! Bọn họ chính là…”
Không ngờ lại gọi Long Vũ quân tham dự đánh cướp, đại nhân có phải điên rồi hay không?
Phương Tranh hừ hừ, đứng lên đi thẳng ra ngoài, khẩu khí lợn chết không sợ nước sôi luộc: “Ngôn quan? Lão tử làm quan đến bây giờ, bị ngôn quan tham tấu bao nhiêu lần, hiện tại không phải vẫn nguyên lành sống thật tốt hay sao? Lão tử trở về kinh còn muốn tìm ngôn quan phiền phức đây.”
Tô Châu phủ.
Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, vẻ đẹp Giang Nam, đặc biệt nhất chính là Tô Hàng.
Thương Lãng Đình được kiến thiết từ tiền triều, là một tòa lâm viên đẹp nhất Tô Châu, vườn núi đá bên trong là chủ cảnh, Thương Lãng thạch đình được kiến tạo trên núi đá. Dưới chân núi tạc ra một cái hồ, nước từ trên núi chảy xuống uốn lượn khúc chiết trườn xuống tương liên với hành lang, phong cảnh quả nhiên lôi cuốn ngoạn mục, làm kẻ khác lưu luyến quên về.
Bên trong Thương Lãng Đình, đặt bàn đá, ghế đá.
Bên cạnh bày một lò lửa nhỏ, bên trên được đặt một bình rượu, hương rượu thoảng vị đạo chua chua của mai tử, thổi khắp tứ tán.
Bên trong đình có hai người đang ngồi. Hai người tuổi tác xấp xỉ, khoảng chừng năm mươi. Vóc người đều thon gầy như nhau, nhưng thần sắc lại không giống nhau.
Trong đó có một người có sắc mặt lo sợ không yên, tâm thần không tập trung nhìn chằm chằm bình rượu mai tử trên lò lửa đến xuất thần.
Một người khác, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, ôn thanh cười nói: “Bá Ngôn huynh, cớ gì lại hoảng loạn như vậy? Chuyện tới thì giải quyết, ngươi cứ lo lắng hãi hùng thì có ích lợi gì?”
Nguyên lai, sắc mặt lo sợ không yên chính là Tô Châu tri phủ Lý Bá Ngôn.
Lý Bá Ngôn nghe vậy cười khổ một tiếng, nói: “Năm gần đây trong kinh phát sinh rất nhiều đại sự, vốn tưởng rằng hoàng thượng không rảnh để ý tới việc này, nhưng ai biết tân hoàng vừa đăng cơ không đầy một tháng, liền phái khâm sai xuống Giang Nam, ai…”
Một vị lão giả trong mắt nhanh chóng hiện lên vài phần khinh miệt, thản nhiên nói: “Ngươi đã dám làm, đương nhiên đã biết sẽ có ưu phiền hôm nay. Hơn hai ngàn vạn lượng thuế ngân, sáu vị đại nhân các ngươi quả nhiên phát lớn, ha hả..”
Sắc mặt Lý Bá Ngôn trắng nhợt, vội vàng lo sợ bất an nhìn chung quanh, thấy bốn phía không người, lúc này thần sắc mới giãn ra, cười khổ thở dài nói: “Phất huynh, ngươi ta hơn mười năm giao tình, việc này ta gạt không được ngươi. Nhưng chẳng lẽ ngươi không biết nỗi khổ của ta sao? Việc này ta hoàn toàn bị người bức bách, không phải do chính mình muốn làm, thuế ngân kia căn bản không hề qua tay ta, toàn bộ đều giao đi. Hàn huynh, ngươi là gia chủ của Giang Nam đệ nhất thế gia, ngươi không ngại để tay lên ngực tự hỏi, người phía sau ta, ngươi đắc tội nổi sao?”
Lão giả khác kia nguyên lai họ Hàn, tên là Phất Trúc, chính là gia chủ của Giang Nam thế gia có thế lực lớn nhất. Hai người trong đình ngày xưa còn trẻ đều là bạn tốt, hôm nay một tại quan trường, một tại dân gian, đều là đại nhân vật danh trấn bốn phương, nhưng khi bọn họ nhắc tới người phía sau, lại không hề lên tiếng.
Một lúc lâu, Hàn Trúc than thở một tiếng, lắc đầu nói: “Có biết hoàng thượng phái khâm sai xuống Giang Nam là ai không?”
Lý Bá Ngôn gật đầu, thần tình tràn đầy khổ sáp: “Hôm qua nghe báo, khâm sai chính là ngự tiền trọng thần Phương Tranh. Hôm qua hắn dẫn binh mã ra kinh, cũng không biết vì sao lại đi vòng hướng bắc, vẫn chưa tới Thái Hồ.”
“Phương Tranh?” Vùng lông mày Hàn Trúc nhăn lại thật sâu, trong mắt nổi lên vài phần nghiền ngẫm: “Chính là niên thiếu thần tử Phương Tranh từng nhiều lần cứu giá, tước tới Trung Quốc Công?”
Lý Bá Ngôn gật đầu than thở: “Nghe nói tân hoàng khi chưa lên ngôi, từng là bạn tốt cùng chung hoạn nạn thời áo vải với hắn, hơn nữa sau khi Phương Tranh vào triều, được cả hai đời đế vương coi trọng, quyền thế huân thiên, để cho người đau đầu chính là, hắn hành sự không nói kết cấu, không dấu vết để mò ra, kẻ khác hoàn toàn đoán không ra động tác tiếp theo của hắn là như thế nào. Lẽ ra hắn phải xuống Giang Nam, đi qua Thái Hồ, sau tới Tô Châu, nhưng hắn lại đi về hướng bắc, bước đầu tiên hắn đã khiến không ai đoán ra được điều gì.”
Hàn Trúc suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Phương Tranh là trọng thần bên người tân hoàng, được tín nhiệm vô cùng, hoàng thượng đăng cơ chưa tới một tháng, liền phái hắn xuống Giang Nam dò xét, ý nghĩa đại biểu trong đó, Bá Ngôn huynh, ngươi cần phải cẩn thận! Ngày xưa đã bảo ngươi không nên giao thiệp với quan trường, đừng tham dự vào những việc phức tạp trong quan trường, nhưng ngươi…ai!”
Thần sắc Lý Bá Ngôn sa sút tinh thần nói: “Hàn huynh, ngươi cũng biết, ta xuất thân nhà nghèo, ngày xưa gian khổ học hành, không phải chỉ là vì muốn tìm một chút công danh, làm vẻ vang cho Lý gia hay sao? Nhưng thân ở quan trường, nếu chỉ muốn lo thân mình, sao mà khó khăn vô cùng! Nếu ta không làm theo lời người nọ, thì công danh khó mà giữ được, dù là sinh mạng toàn gia già trẻ cũng thật khó thoát.”
Trên mặt Lý Bá Ngôn hiện ra vài phần trào phúng: “Quan, trong mắt bách tính lớn như trời, nhưng trong mắt hắn, như con kiến hôi nhỏ bé, nói đến buồn cười, gian khổ học tập hơn mười năm, quan trường ra sức cực nhọc vài chục năm, hôm nay lại rơi xuống nông nỗi này, hơn mười năm khổ công, vì ai khổ cực vì ai long đong a.”
Trên mặt Hàn Trúc hiện ra vài phần giận dữ: “Bá Ngôn cớ gì? Lại có những lời nói sa sút tinh thần như thế? Người nọ có lợi hại, lẽ nào lợi hại nhất thế gian? Hợp lại có qua được quân đội? Hàn gia ta là Giang Nam đệ nhất thế gia, thực sự không được, ta liền cùng hắn liều mạng, đòi một sự công bằng cho ngươi!”
Lý Bá Ngôn cười khổ nói: “Liều mạng? Ngươi làm sao liều mạng? Hàn gia dù là Giang Nam đệ nhất thế gia, nhưng ngươi liều mạng nổi với một kích của toàn bộ các thế gia Giang Nam liên thủ hay sao? Liều mạng được với thế lực rắc rối vô số sau lưng người nọ sao? Người nọ kinh doanh Giang Nam những năm gần đây, thế gia nào không phải khúm núm đối với hắn, cúi đầu nghe theo? Muốn cùng hắn tranh đấu, khó a!”
Hàn Trúc nghe vậy cứng lại, lập tức thở dài, lắc đầu nói: “Chỉ mong vị khâm sai đại thần Phương Tranh kia có thể mang đến cho chúng ta vài phần hi vọng.”
Hai người nhìn nhau than thở, trên mặt đều là khổ sáp.
Lúc này, một thanh âm kiều giòn mà trầm ổn truyền đến, thanh âm mềm nhẹ, rất là êm tai: “Cha, Hàng Châu Diệp gia phái người tới phủ, nói có chuyện quan trọng thương lượng, lão nhân gia có muốn gặp không? Nếu ngài không muốn gặp người nọ, nữ nhi liền giúp cha đuổi đi.”
Nghe thanh âm kia, gương mặt Hàn Trúc bỗng thả lỏng, trong mắt không khỏi nổi lên vài phần vui mừng, vuốt râu nhìn lại. Đã thấy bên ngoài đình dưới núi đá, một nữ tử đang đi tới, chỉ thấy nàng độ chừng mười chín tuổi, trên người mặc một bộ áo màu lục nhạt, trên áo thêu vài con bướm đang vỗ cánh bay, đầu cài trâm bách điểu triêu phượng, tóc mây xõa dài, lộ ra vẫn chưa xuất giá, mái tóc đen bóng, màu da trắng nõn. Thanh nhã thoát tục, đôi mày liễu lả lướt, quả nhiên là một vị tuyệt sắc nữ tử.
Trong mắt Hàn Trúc mang theo vẻ mỉm cười, nhìn nàng chậm rãi đi tới, vuốt râu nói: “Chân nhi, một chút việc nhỏ, để người hầu bẩm báo là được, sao con lại tự mình đi chứ.”
Chân nhi hé miệng cười cười, hướng Lý bá chào hỏi thi lễ, lúc này mới đạm nhiên nói: “Cha, Diệp gia cũng là Giang Nam thế gia, lần này phái người tới chưa chắc là việc nhỏ, nữ nhi muốn nhắc nhở cha, đừng đơn giản hứa hẹn gì hết, mọi việc phải nói cho qua cho có lệ mà thôi, nếu cha không quyết đoán được, không ngại cứ tới hỏi nữ nhi.”
Hàn Trúc vuốt râu cười to, nhìn Lý Bá Ngôn cười nói: “Ba Ngôn thấy rồi chứ? Hàn gia ta chân chính làm chủ, không phải là lão phu. Mà là vị Hàn Diệc Chân tiểu thư này, bản lĩnh của nàng cũng không nhỏ, dù là mấy huynh trưởng cũng không bì được nó vạn nhất nha.”
Lý Bá Ngôn nhoẻn miệng cười: “Hổ phụ không đại nữ, Chân nhi giỏi giang, thật kế thừa y bát của Hàn huynh, Hàn huynh rất may mắn!”
@by txiuqw4