Phương đại nhân đùa giỡn phụ nữ tư thế luôn oai hùng, làm Ôn Sâm sùng bái đến mức nhịn không được lớn tiếng khen hay.
Phương Tranh vừa nghe có người khuyến khích, dáng tươi cười không khỏi càng thêm dâm đãng, gương mặt càng phát ra vẻ tao đãng thật rõ ràng.
“Nơi này là khâm sai hành quán?” Mỹ nữ bị Phương Tranh đùa giỡn lạnh lùng hỏi.
“Không sai, mỹ nữ, có muốn ca ca mang ngươi đi chung quanh du lãm một phen? Nơi này phong cảnh ưu mỹ, lại có mỹ nữ tương bồi, thật là chuyện mừng rỡ nhất cuộc đời a.” Phương Tranh sắc mị mị cười.
Thật là kỳ quái, phụ nữ đàng hoàng bị ta đùa giỡn vì sao lại không hề có chút hoảng sợ? Chẳng lẽ nàng sản sinh hảo cảm đối với bề ngoài anh tuấn của ta? Ai nha, hao tổn tâm trí, làm sao giải thích với Trường Bình đây? Nếu ta đừng xuất chúng chẳng phải là thật tốt…
“Được nghe khâm sai Phương đại nhân niên thiếu anh kiệt, lương đống quốc gia, tùy tùng của hắn sao lại có đức hạnh như vậy, hình dáng tướng mạo hèn mọn?” Mỹ nữ nhìn Phương Tranh, gương mặt đầy sương lạnh, mơ hồ mang theo vài phần chán ghét.
“A?” Phương Tranh kinh ngạc, ta là tùy tùng? Ta hèn mọn? Người…người đàn bà này có phải con mắt có chuyện hay không?”
Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, Tiêu Hoài Viễn không biết từ góc nào chạy ra, vừa thấy Phương Tranh cợt nhả đứng đối diện mỹ nữ nháy mắt huýt sáo. Thần sắc Tiêu Hoài Viễn đại biến, gương mặt thoáng chốc trắng bệch, vội vàng xông lên phía trước, xoa mồ hôi lạnh nói: “Đại nhân, không nên…”
“Tránh qua một bên! Không liên quan chuyện của ngươi!” Phương Tranh đưa tay đẩy Tiêu Hoài Viễn ra phía sau, quay lại nhìn mỹ nữ tiếp tục cười nói: “Muội muội, thẩm mỹ quan của ngươi rất có vấn đề, ta nghĩ nên sửa lại mới được, trong kinh thành hàng vạn hàng ngàn mỹ nữ người nào không khen ca ca là kinh thành nhất chi hoa? Thế nào trong mắt nàng lại biến thành hèn mọn chứ? Nếu không nàng cứ quan sát tỉ mỉ ca ca một chút, nhất định sẽ phát hiện, nhìn kỹ đi…”
“Đại nhân, ngàn vạn lần đừng…” Tiêu Hoài Viễn gấp đến độ giậm chân.
“Đại nhân ve vãn tiểu hài tử không nên xen mồm!” Phương Tranh trừng hai mắt, làm Tiêu Hoài Viễn sợ đến rụt đầu.
“Muội muội, đừng sầm mặt như thế, đến, cười với ca ca một chút, sao nàng không cười? Ca ca cười cho nàng xem?”
Mỹ nữ từ đầu đến cuối vẫn sầm mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Tranh, không nói một câu, đôi mắt đẹp đầy hàn ý, làm kẻ khác chùn bước.
Phương Tranh thấy mỹ nữ mặt như sương lạnh, lãnh tĩnh giống như bức tượng điêu khắc bằng đá, làm hắn mất hứng, trong lòng cảm thấy không chút thú vị, ngượng ngùng sờ sờ mũi, quay đầu hỏi Tiêu Hoài Viễn: “Ngươi vừa rồi định nói gì với ta?”
Tiêu Hoài Viễn dựa vào một thân cây tùng, chậm rãi đùa giỡn mấy ngón tay, lười biếng nói: “Không có gì, hạ quan chỉ là muốn nói với đại nhân, vị tiểu thư này là Tô Châu Hàn phủ thiên kim, đại biểu cho Tô Châu Hàn gia, đặc biệt đến thăm viếng khâm sai đại nhân.”
“Cái gì?” Phương Tranh và Ôn Sâm nghe vậy quá sợ hãi, quay đầu nhìn lại, đã thấy vị tiểu thư kia khóe miệng đang cười nhạt, một đôi mắt to mỹ lệ mê người, đang không nháy mắt nhìn chằm chằm Phương Tranh, trong ánh mắt liền biết, hẳn là không quá thân mật.
Phương Tranh và Ôn Sâm nhìn nhau, trong mắt đối phương nhìn thấy được vẻ khổ sáp.
Mẹ nó! Có phải lão tử phạm bát tự cùng Hàn phủ hay không? Vừa mới đoạt lấy đồ châu báu của bọn họ, lại đùa giỡn thiên kim nhà họ, Hàn Trúc lão nhân kia mà biết, không lập tức trở mặt với lão tử là không thể.
Tràng diện rơi vào trầm mặc. Bốn người đối diện mà đứng, nhưng lại không có một người mở miệng nói.
Một lúc lâu.
“Hắc hắc, ha hả, ha ha ha ha.” Phương Tranh xấu hổ cười gượng mấy tiếng: “Nguyên lai là Hàn phủ thiên kim tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, khâm sai đại nhân đang ngủ trưa, ta giúp ngươi đi gọi hắn, Ôn Sâm, đi thôi.”
Sưu.
Hai người nhanh chóng hóa thành hai đạo khói đen, tiêu thất trong tầm mắt Hàn Diệc Chân.
“Tiêu đại nhân, người này là quan viên dưới trướng Phương đại nhân sao?” Hàn Diệc Chân cau đôi mày thanh tú, lạnh lùng hỏi Tiêu Hoài Viễn.
“Cái này…hẳn là phải đó.” Tiêu Hoài Viễn cười khổ trả lời, Phương đại nhân, ngài đùa giỡn phụ nữ cũng phải để ý một chút rồi hãy đùa giỡn chứ? Hiện tại thật hay, ngươi đi đâu tìm một Phương khâm sai tới gặp nàng?
Hàn Diệc Chân chậm rãi lắc đầu, gương mặt nổi lên vài phần tiếc hận: “Đều nghe nói Phương đại nhân là rường cột nước nhà, triều đình lương đống, không nghĩ tới thuộc hạ của hắn lại tốt xấu lẫn lộn như vậy, đáng tiếc đáng tiếc.”
Cái gì là tốt xấu lẫn lộn, căn bản là thượng lương bất chính! Tiêu Hoài Viễn bí ẩn trợn mắt khinh thường.
“Cái này…cạc cạc, không ai là người toàn vẹn. Tốt xấu lẫn lộn là việc khó tránh khỏi, ha hả, khó tránh khỏi.” Tiêu Hoài Viễn lau mồ hôi, liên tục cười gượng, mùa xuân Giang Nam có chút nóng nha.
Hàn gia là Giang Nam đệ nhất thế gia, vị Phương đại nhân này cũng thật không biết nặng nhẹ, lúc này lại đi đắc tội Hàn gia, thật là có chút không quá sáng suốt. Tiêu Hoài Viễn thân là khâm sai phó sứ, tất nhiên là biết mục đích xuống Giang Nam lần này, lúc này trái tim hắn không khỏi treo cao lên.
Trong khi hắn mang theo tâm tình thấp thỏm đưa Hàn Diệc Chân đến nơi ở của Phương Tranh, đó là một tòa hành quán có tên là Thúy Linh Lung, nhưng lại phát hiện Phương Tranh vẻ mặt chính khí đang nghiêm nghị ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, bộ nho sam màu trắng bạc đã thay ra, sửa mặc một thân quan bào nghiêm chỉnh, trên đầu đội mũ cánh chuồn khảm hồng san hồ, điều này cũng chưa tính, tay trái hắn không ngờ đang cầm một quyển sách, tay phải vỗ đùi, dáng dấp như đang tập trung tinh thần, nếu cho hắn thêm một bộ râu để vuốt, vậy là đã hoàn toàn biến thành một bức tranh Quan Công nửa đêm thắp đèn đọc truyện xuân thu.
Tiêu Hoài Viễn trước tiên nhìn thấy dáng dấp của Phương Tranh, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Đây…đây là diễn tuồng gì vậy?
Hàn Diệc Chân đi theo sát phía sau lúc này cũng thấy Phương Tranh, đôi mắt đẹp đảo qua, thấy người này thân mặc quan phục nhị phẩm, nói vậy chắc là khâm sai Phương đại nhân. Vì vậy nàng quan sát vị khâm sai đại nhân danh chấn thiên hạ, sau khi nàng xem kỹ gương mặt của Phương Tranh, không khỏi thất kinh, gương mặt tuyệt sắc trồi lên mấy phần kinh ngạc.
“Là ngươi?” Hàn Diệc Chân ngạc nhiên nói.
“Không phải ta!” Phương Tranh giơ lên cái đầu đang tập trung tinh thần, bật thốt lên phủ nhận, lập tức nghĩ sai, vừa khái lại khái, làm giọng quan quyền hỏi Tiêu Hoài Viễn: “Tiểu Tiêu, vị cô nương mỹ lệ này là người phương nào, gặp bổn quan có chuyện gì vậy?”
Lúc này cuối cùng Tiêu Hoài Viễn cũng hiểu ra, không ngờ vị Phương đại nhân lại đang làm trò giả vờ mất trí nhớ.
“Đại nhân, đây là…”
Lời Tiêu Hoài Viễn còn chưa dứt, lại bị Hàn Diệc Chân cắt đứt, nàng quan sát Phương Tranh từ trên xuống dưới, ánh mắt băng lãnh, đôi mày thanh tú cau chặt: “Ngươi là khâm sai Phương Tranh Phương đại nhân?”
“Khái khái, chính là bổn quan.” Phương Tranh ra vẻ đạo mạo, chuyện vừa rồi hắn làm như chưa từng phát sinh qua.
“Vị vừa rồi tại tây nam tiểu viện…”
“Đệ đệ, là đệ đệ sinh đôi. Bộ dáng giống ta như đúc, nhưng thái độ làm người lại không chính trực như ta.” Phương Tranh vội vàng giải thích.
“Đệ đệ sinh đôi?” Hàn Diệc Chân nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần phẫn nộ.
“Đúng! Đệ đệ sinh đôi. Người này vô đức vô lương, tính lại háo sắc, bổn quan giáo dục hắn rất nhiều lần, thế nhưng hắn vẫn mãi không sửa. Gia môn bất hạnh, ra thứ nghiệt đệ, bổn quan cảm giác sâu sắc xấu hổ.” Phương Tranh vẻ mặt đau lòng cùng thống hận, không chút vẻ giả vờ.
Tiêu Hoài Viễn đứng bên cạnh trợn mắt cứng lưỡi nhìn Phương Tranh biểu diễn, trong lòng đủ vị tạp trần, người này có phải có thói quen giả vờ như thế?
Hàn Diệc Chân nghe vậy nhìn gương mặt nghiêm trang của Phương Tranh, trong lòng không khỏi cười nhạt mấy tiếng, lập tức gương mặt chỉnh lại, lại thu liễm vẻ tức giận, thản nhiên nói: “Dân nữ Tô Châu Hàn gia Hàn Diệc Chân, gặp qua khâm sai Phương đại nhân.”
Hàn Diệc Chân xuất thân thế gia, ăn nói lễ nghi tất nhiên là tự nhiên bất phàm, hành lễ đoan chính, giọng nói khách khí, khi cúi xuống càng lộ ra da thịt tuyết trắng nơi cổ, nhìn thấy khiến sắc tâm của Phương Tranh đại động, dáng dấp vừa nghiêm trang kia đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Phương Tranh mặt mày rạng rỡ, dạng hình dơ dáng đưa tay muốn dìu nàng lên, trong miệng sắc sắc nói: “Nguyên lai là Diệc Chân, khách khí khách khí, chẳng hay tiểu thư có từng hứa gả cho ai…”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Hoài Viễn đứng ngay phía sau bỗng nhiên lớn tiếng ho khan lên, ho tới mặt đỏ tận mang tai, cũng không biết hắn đang nhắc nhở Phương Tranh, hay đang xấu hổ không chịu nổi.
Phương Tranh cả kinh, lại nhìn về phía Hàn Diệc Chân, đã thấy vẻ mặt nàng đang cười nhạt hèn mọn, vì vậy vội vàng rụt tay về, ngượng ngùng sờ sờ mũi. Dạng hình háo sắc cũng không phải lỗi của hắn, hắn chỉ có thể trách cứ bản thân quá mức hướng tới những sự vật tốt đẹp.
“Khái khái, Hàn tiểu thư mời ngồi, người đâu, dâng trà cho Hàn tiểu thư!”
“Dân nữ không dám nhận sự khách khí như vậy của đại nhân.” Hàn Diệc Chân ngồi bên dưới, thoáng khom người tạ ơn.
“Được mà, được mà, cạc cạc.” Phương Tranh cười gượng, trong lòng hắn hiện tại có chút ảo não, vì sao mình vừa thấy gái đẹp liền luôn luôn thất thố như vậy, cứ tiếp tục như thế thì làm sao được?
Người hầu dâng trà, Phương Tranh vội vàng nâng chén trà che giấu xấu hổ, hai người ngồi trong Thúy Linh Lung tiền sảnh, tràng diện lần thứ hai rơi vào trầm mặc.
Lúc này Hàn Diệc Chân cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thiên hạ lưu truyền vị niên thiếu thần tử này là trọng thần lương đống, lập công vô số, chỉ mới mười mấy tuổi đã thăng tới chức quốc công, còn được đời đời thế tập vinh quang, Hàn Diệc Chân dù có thông tuệ thế nào, cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười tám tuổi, đối với vị niên thiếu thần tử chưa từng gặp mặt kia dĩ nhiên là trong tim luôn có một tia chờ mong, đây cũng là lý do nàng muốn thay thế phụ thân Hàn Trúc đến khâm sai hành quán. Thiếu nữ ôm ấp tình cảm luôn luôn có, đối với người và sự vật mà mình không biết, luôn mang theo vẻ chờ mong tốt đẹp. Nhưng nàng trăm triệu không nghĩ tới, vị niên thiếu thần tử, vị triều đình trọng thần, lại có dáng dấp như một tên lưu manh háo sắc, vừa thấy mặt liền đùa giỡn nàng không nói, bây giờ còn làm bộ như không có việc gì, nói cái gì chuyện ma quỷ “đệ đệ song sinh” để gạt nàng, việc nghe đồn cùng hiện thực chênh lệch nhau quá lớn, không khỏi làm trái tim nàng tràn đầy thất vọng, một loại tình tự khó hiểu tràn đầy trong lòng nàng. Hàn Diệc Chân hít sâu một hơi thở, âm thầm lấy lại bình tĩnh, nàng nói cho chính mình, lúc này cần phải bình tĩnh, lần này tiếp xúc với khâm sai đại nhân mình mang thân phận đại biểu Hàn gia, dù nhân phẩm của vị khâm sai này có kém hơn, nàng cũng không thể hành sự bằng tình cảm cá nhân, bằng không chính là gây ra tai họa cho gia tộc.
Phương Tranh không muốn trêu chọc Giang Nam Hàn gia, mặt khác, Hàn gia lại càng không muốn kết thù kết oán với khâm sai đại thần, dù sao thế lực Hàn gia có lớn bao nhiêu cũng chỉ là một gia tộc, làm sao dám đắc tội với khâm sai đại biểu cho hoàng thượng cùng triều đình? Hai bên đều tồn tại thiện ý kết giao, nhưng nhất thời không nắm lấy được suy nghĩ trong lòng đối phương, vì vậy đều đang nghĩ cách để tìm hiểu tâm ý người đối diện.
Ánh mắt Hàn Diệc Chân nhìn lên quyển sách trên tay Phương Tranh, mở tròn mắt, đánh vỡ trầm mặc: “Đại nhân thích đọc sách?”
“A?” Phương Tranh ngạc nhiên, chê cười! Lão tử thích bạc thích nữ nhân xinh đẹp, nhưng không thích sách, cô nàng nói lời này là có ý tứ gì? Theo ánh mắt của nàng, Phương Tranh cúi đầu nhìn, đã thấy trong tay mình đang cầm một quyển sách, nguyên lai chính là đạo cụ diễn kịch khi nãy, nhất thời cũng quên buông xuống.
“Nga, ha hả, thật không khiêm tốn mà nói bổn quan là một người xem sách như mạng, ngày đêm khổ đọc, nếu sống đến già sẽ học đến nhà, học tập không thể bỏ lỡ một ngày.” Phương Tranh vội vàng thiếp vàng lên mặt mình, để bù đắp sự thất thố của chính mình vừa rồi, muốn tìm lại một chút hình tượng chính diện của bản thân trước mặt nàng.
Trên mặt Hàn Diệc Chân hiện lên một tia khen ngợi, nhân phẩm người này tuy rằng kém cỏi không gì sánh được, nhưng thật ra có chút cầu tiến, còn trẻ tuổi đã đạt tới địa vị cao, nói vậy cũng có vài phần bản lĩnh và tài học.
“Dân nữ Diệc Chân rất thích đọc sách. Chẳng hay thường ngày đại nhân thích đọc sách gì?” Mặc dù ấn tượng đối với hắn không tốt, nhưng Hàn Diệc Chân muốn thử cùng hắn câu thông tiếp xúc, hướng hắn hàm súc phóng xuất ra thiện ý của Hàn gia, từ sự yêu thích của hắn mà bắt đầu nhắc tới. Có thể bù đắp được chuyện xấu hổ và không hài lòng mới xảy ra vừa rồi.
Phương Tranh nghe vậy bí hiểm cười, dáng dấp giống như một học giả uyên bác, mang theo vài phần khẩu khí huyền diệu nói: “Bổn quan đọc rất nhiều sách, sách của tiên hiền thời cổ đã bi ta xem hết bảy tám phần…”
Hàn Diệc Chân nhẹ nhàng cau mày, đối với câu “bảy bảy tám tám” kia cũng cảm thấy không quá thói quen.
“Bổn quan đọc sách lướt qua rất rộng, lớn như trị quốc bình thiên hạ, nhỏ thì văn học nghệ thuật âm nhạc, mặc dù không dám nói không gì không biết, nhưng cũng hiểu được một hai…”
Vị Phương đại nhân này thật ra không chút khiêm tốn, Hàn Diệc Chân quan sát Phương Tranh, âm thầm hạ xuống phán đoán.
“Chẳng hay đại nhân có thể cho dân nữ mượn lại quyển sách trong tay để đánh giá?” Hàn Diệc Chân miễn cưỡng cười cười, dáng tươi cười như hoa xuân nở rộ, không khỏi làm Phương Tranh ngẩn ngơ.
“Đương…đương nhiên là được.” Phương Tranh hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm gương mặt đẹp còn hơn hoa mùa xuân của Hàn Diệc Chân, máy móc cầm quyển sách trong tay đưa qua.
Hàn Diệc Chân vươn bàn tay trắng như tuyết tiếp nhận.
Phương Tranh lại nuốt nuốt nước miếng, tay nàng thật mịn, thật trắng, chẳng biết có thể sờ một cái hay không…
Hàn Diệc Chân cười yếu ớt mở quyển sách ra, vừa lật trang đầu tiên, lại đột nhiên sắc mặt đại biến, gương mặt trắng nõn thoáng chốc biến thành đỏ bừng. Bỗng nhiên ngẩng đầu xấu hổ ném ngược quyển sách cho Phương Tranh, giống như hất bỏ nước mũi khiến người ngầm buồn nôn, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ chỉ vào Phương Tranh, cả giận nói: “Ngươi…ngươi…”
Người này chẳng lẽ cố ý làm nhục nhã ta? Hàn Diệc Chân thật tình có chút tức giận.
Phương Tranh khó hiểu mở sách ra vừa nhìn, nhất thời quá sợ hãi: “Ta kháo! Đông cung đồ? Ai..ai bỏ lên tay ta vậy? A! Hàn tiểu thư…thực sự là hiểu lầm. Xưa nay bổn quan thật sự không có xem qua loại sách này! Dù có mỹ nữ ngồi trong lòng mà tâm ta vẫn không loạn, sao ta lại xem thứ tục tĩu này chứ? Hơn nữa, thứ này nghiêm ngặt mà nói, coi như là phạm trù nghệ thuật, ai ai, ngươi đừng đi nha. Thực sự là hiểu lầm, kỳ thực ngươi không hiểu lòng…”
Hàn Diệc Chân ngừng chân lại, gương mặt trải rộng sương lạnh, bàn tay giấu trong tay áo gắt gao nắm chặt, cảm giác đau đớn khiến nàng thanh tỉnh lại một chút.
Bình tĩnh, cần phải bình tĩnh! Cha luôn dặn dò, không thể cùng khâm sai kết thù kết oán, người khác phẩm hạnh kém cỏi là chuyện của hắn, Hàn gia không thể đắc tội hắn…
Nàng cố gắng cưỡng chế bản thân xoay người lại, tận lực dùng giọng nói đạm nhiên bình ổn nói: “Phương đại nhân, dân nữ chỉ đến thay mặt gia phụ truyền lời, đêm nay gia phụ mời đại nhân đến Hàn phủ dự tiệc, thỉnh đại nhân, hừ! Ngươi muốn tới thì tới!”
Hàn Diệc Chân rốt cục không thể nào bình tĩnh, nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi, thân ảnh thướt tha yểu điệu thất tha thất thểu, giống như một thiếu nữ lỡ lầm chạy ra khỏi ổ dâm loạn.
Phương Tranh ngạc nhiên nhìn Hàn Diệc Chân đi xa, quay đầu nhìn về phía Tiêu Hoài Viễn, biểu tình vạn phần ủy khuất: “Nàng thật sự là hiểu lầm ta đó.”
Tiêu Hoài Viễn kéo kéo khóe miệng, chọc giận thiên kim Hàn phủ, nàng trở lại còn không chắc sẽ hướng Hàn gia chủ kể lại chuyện không phải của Phương Tranh hay không, lần này được rồi, hành trình Giang Nam của khâm sai vốn trắc trở trọng trọng, hiện tại dường như lại tạo ra thêm một địch nhân…
Ánh mắt Phương Tranh nhìn bản đông cung đồ trong tay, trong lòng khó hiểu, thật sự là kỳ quái, quyển sách này làm sao lại xuất hiện trên tay ta? Lão tử chỉ là giả vờ tùy tiện rút đại một quyển sách trên giá, không ngờ lại rút trúng quyển này, vận may không phải là quá tốt đó chứ?
“Đại nhân, đắc tội Hàn gia cũng không thật khéo, lời mời của Hàn gia gia chủ, đêm nay đại nhân hay là nên đi xem thử, thuận tiện khéo léo hỏi thăm việc thuế án Giang Nam một chút, có lẽ còn có thu hoạch.” Tiêu Hoài Viễn nói.
Phương Tranh trầm tư chậm rãi gật đầu, thuế án liên lụy một chút thế gia tại Giang Nam, chẳng biết Hàn gia có tham dự vào hay không, âm thầm tìm hiểu một chút tương đối tốt hơn.
Ánh mắt Tiêu Hoài Viễn liếc nhìn đông cung đồ trong tay Phương Tranh, không khỏi căm giận nói: “Đều là quyển sách này hại người! Thỉnh đại nhân giao cho hạ quan, hạ quan tìm một địa phương không người đốt nó.”
Phương Tranh ngẩn người, bật người thanh tỉnh, trừng mắt nói: “Ngươi cho là ta ngốc a? Ngươi sẽ đốt nó? Ngươi là muốn học tập nó thì có! Dâm côn.”
Nói xong Phương Tranh đứng lên, cầm đông cung đồ trong tay đi về hướng phòng ngủ.
“Đại nhân, ngươi đi đâu?”
“Tìm một địa phương không ai, ta một người nằm xem nó.” Phương Tranh cũng không quay đầu lại nói: “Gọi Ôn Sâm tới gặp ta, ta có việc phân phó.”
“Đại nhân xem xong cho hạ quan xem một chút.”
“Mơ tưởng! Tên tiểu tử đầu óc dơ bẩn.”
Hàn Trúc ngồi ở tiền sảnh chậm rì rì uống trà, chờ nữ nhi từ chỗ khâm sai hành quán trở về báo cao tin tức với hắn, nói cho hắn biết ấn tượng đối với khâm sai, lúc này trong lòng hắn có điểm thấp thỏm, nói không lo lắng đương nhiên không có khả năng, thái độ của khâm sai đối với Hàn gia ra sao, phải xem nữ nhi làm sao quan sát và ứng đối.
Nhưng hắn rất yên tâm đối với Hàn Diệc Chân, nàng tuy là thân nữ nhi, nhưng giải quyết công việc luôn bình tĩnh và cơ trí, dù mấy nhi tử của hắn cũng không bằng nàng, hắn tin tưởng, dù khâm sai có ấn tượng không tốt đối với Hàn gia, thậm chí hoài nghi Hàn gia liên lụy thuế án, dựa vào cơ trí và tài ăn nói của nữ nhi, có thể làm cho khâm sai bỏ đi nghi ngờ, dù không hoàn toàn, cũng có thể hòa hoãn được một chút ác cảm của hắn đối với Hàn gia.
Bên ngoài tiền sảnh, thân ảnh Hàn Diệc Chân đang vội vã đi tới, Hàn Trúc buông chén trà, vuốt râu ha hả cười nói: “Chân nhi, chuyến này thu hoạch làm sao? Có từng cùng khâm sai đại nhân…di? Chân nhi, sắc mặt con sao xấu xí như vậy?”
“Phanh!” Hàn Diệc Chân sầm mặt, vươn bàn tay phất một cái, một bộ ấm trà tinh mỹ của Cảnh Đức nằm trên bàn bị nàng hung hăng hất rơi xuống đất, rơi nát bấy.
Hàn Trúc kinh hãi, nữ nhi từ trước tới nay luôn bình tĩnh không gì sánh được, đừng nói phát giận, dù là tình tự ba động nho nhỏ đều rất ít có, hôm nay rốt cục nàng đã gặp chuyện gì, thế cho nên hiện tại lửa giận tận trời? Đây chính là chuyện trước nay chưa từng có.
“Chân nhi, con làm sao vậy? Có phải khâm sai đại nhân hắn…hắn…”
“Phanh!”
Nhắc tới hai chữ “khâm sai”, bình hoa lớn đang nằm ngay bên giá liền lần thứ hai bị Hàn Diệc Chân hất ngã, ngã trên mặt đất liền nát bấy.
Hàn Trúc xót xa đến khóe miệng nhếch lên, đây chính là bình hoa của tiền triều nha, ngày xưa phải mất bao nhiêu công phu mới có được nó.
Chuyện còn chưa xong, thân hình Hàn Diệc Chân nhanh chóng di động, trong nháy mắt, phàm là những thứ gì có thể đập vỡ trong tiền sảnh đều lừng lẫy hi sinh, toàn bộ tiền sảnh giống như bị sơn tặc thổ phỉ tra xét sao qua, một mảnh hỗn độn.
Hàn Trúc hơi ngây ra nhìn nữ nhi đang bão nổi trong tiền sảnh, cả người giống như bị sử định thân pháp, vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn sợ ngây người.
Bọn người hầu Hàn phủ đang lặng lẽ đứng bên ngoài tiền sảnh, sụp mi thuận mắt, cả người sợ đến run rẩy, cả thở mạnh cũng không dám.
Hàn Diệc Chân như gió cuốn mây tan quăng ngã tiền sảnh như nấu nhừ, thở hổn hển, gương mặt do vận động kịch liệt mà trướng đến đỏ bừng, thật sâu phun ra một ngụm trọc khí, phảng phất như đã phát tiết xong tức giận trong lòng, nàng sửa sang lại mái tóc mai mất trật tự, lập tức hướng Hàn Trúc hé miệng cười, giống như chưa có chuyện gì phát sinh, hồi phục lại dáng dấp bình tĩnh thường ngày, lẳng lặng thi lễ, trong miệng thản nhiên nói: “Cha, thân thể nữ nhi có chút không khỏe, trở về phòng nghỉ tạm.”
Thân ảnh người ngọc như dương liễu phất phơ trong gió, lặng yên đi xa, chỉ để lại một đống phá toái hư không trong tiền sảnh.
“Lão gia! Lão gia ngài làm sao vậy?” Bọn người hầu nhảy ra, đỡ lấy Hàn Trúc đang lung lay sắp đổ.
Hàn Trúc sắc mặt tái nhợt, bàn tay ôm ngực, bàn tay khẽ run rẩy chỉ vào mảnh nhỏ đồ sứ trên mặt đất, giọng nói nức nở: “Đồ cổ của ta…của ta, Quan Diêu Thanh Hoa của ta…ta…ta…”
@by txiuqw4