Hàn Diệc Chân tỉnh lại dưới sự gào khóc thảm thiết của Phương Tranh, nàng không có biện pháp chịu đựng, nếu nàng còn khí lực, nàng thật muốn hai tay tươi sống bóp chết tên hỗn đản da mặt dày này.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên chăm chú của Dương Toàn, Phương Tranh nhanh chóng dừng kêu khóc, sau đó không nói hai lời liền ôm lấy Hàn Diệc Chân, một cước đá văng cửa phòng ra, ôm nàng đưa tới một chiếc xe ngựa đậu trong viện.
Hàn Diệc Chân xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng, kinh hô một tiếng ngắn ngủi, liền tùy ý cho Phương Tranh ôm lấy, nàng tựa đầu chôn sâu trong lòng Phương Tranh, giống như đà điểu trong sa mạc tự lừa mình dối người cho rằng không ai nhìn thấy gương mặt của nàng thì sẽ không còn chuyện gì đáng nói nữa, nhưng hai tay của nàng cũng không tự chủ được mở rộng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cổ Phương Tranh, một bức hình ảnh anh hùng cứu mỹ nhân thật hoàn mỹ liền hình thành, hình ảnh như dừng lại.
Tâm tình Phương Tranh có chút đắc ý, đắc ý cũng không phải vì Hàn Diệc Chân ôm cổ hắn có vẻ mờ ám, trên thực tế, thần kinh rất thô của Phương đại thiếu gia cũng không quan tâm suy nghĩ nhiều tới dung mạo tuyệt mỹ động lòng người của Hàn Diệc Chân, hắn vẫn cho rằng Hàn Diệc Chân vẫn là Hàn gia tam tiểu thư cao ngạo băng lãnh, vĩnh viễn vẫn duy trì lý trí, đồng thời lúc nào cũng nhìn hắn không được vừa mắt, hắn lại không hề hay biết Hàn gia tam tiểu thư vào lúc này, sự băng cứng trong lòng đã bị Phương Tranh lặng lẽ hòa tan, hóa thành dòng nước mùa xuân dạt dào.
Phương Tranh đắc ý là vì chuyện hắn dụ dỗ được Dương Toàn.
Phương đại thiếu gia từ khi xuyên qua tới nay đã trải qua rất nhiều chuyện, hiên ngang lẫm liệt, vô sỉ đê tiện, sống chết mong manh…
Cũng không hề phí chút sức lực nào, chỉ dựa vào ba tấc lưỡi liền đem gia tướng của Diệp gia thuyết phục quy hàng, đồng thời thuận lợi thoát ra khốn cảnh, đây chính là thành tựu hay nhất trong cuộc đời hắn.
Phương Tranh có chút say sưa. Say sưa trong miệng lưỡi cơ trí và linh xảo của chính hắn, cái gì gọi là không chiến mà khuất người? Cái gì gọi là công tâm là trên hết? Cái này đó! Phương Tranh nghĩ ngày sau hẳn là nên kiến nghị Mập Mạp ở kinh thành mở một trường học quân đội, mà toàn bộ quá trình lần này hắn chiêu hàng Dương Toàn, nên viết vào trong sách giáo khoa, cung cấp cho vô số tướng lĩnh tương lai nghiên cứu, thảo luận, ca ngợi.
Dương Toàn cung kính mời Phương Tranh và Hàn Diệc Chân lên xe ngựa, mà hắn nhận vai xa phu, thái độ rất là khiêm cung, không thể không nói, tốc độ thích ứng vai diễn mới của Dương Toàn phi thường nhanh, từ nô tài của Diệp gia, chuyển biến thành thuộc hạ của Phương Tranh, có lẽ ở trong lòng hắn cũng chỉ là một lần nháy mắt.
Buông màn xe của xe ngựa, Phương Tranh nhanh chóng nói một câu: “Đi trấn nhỏ gần nhất, tìm đại phu, nhanh!”
Bàn tay của Dương Toàn run lên, quất mạnh roi ngựa vang dội, xe ngựa chậm rãi di động, hướng phương bắc bước đi.
Trên đường Dương Toàn nói cho Phương Tranh, chỗ tiểu lâu giam giữ bọn họ, cách thành Dương Châu khoảng sáu mươi dặm, xung quanh không có thôn điếm. Ở vùng hoang vu dã ngoại lại có một tòa tiểu lâu như thế, cho nên muốn mời đại phu, phải đi Từ thị trấn cách hơn hai mươi dặm mới có.
Bên trong xe ngựa xóc nảy, Phương Tranh cẩn thận ôm Hàn Diệc Chân, cho nàng tựa ngay trước ngực mình, để tránh việc xe ngựa xóc nảy mà làm thương thế nàng bị nặng thêm.
Tình cảnh nhìn như bé nhỏ nhưng mờ ám này làm Hàn Diệc Chân lại một lần nữa nhịn không được cảm động, viền mắt chợt hơi phiếm đỏ.
Sau khi thụ thương, nàng nghĩ bản thân mình đã trở nên nhu nhược hơn, trở nên đa cảm hơn. Trong lồng ngực thủy chung vẫn tràn đầy một cỗ hạnh phúc và thỏa mãn mà chỉ có tiểu nữ nhân mới có. Hiện tại nàng rất hưởng thụ loại cảm giác này, mặc dù bên trong xe ngựa tư thế hai người ôm nhau có vẻ phi thường kiều diễm, nhưng nàng lại làm ra hình dạng như điều gì cũng không biết. Vẫn đỏ hồng gương mặt, tùy ý cho Phương Tranh ôm nàng.
Được người mình yêu ôm lấy, là hạnh phúc, bất luận là niềm hạnh phúc đó ngắn ngủi cỡ nào.
Hàn Diệc Chân lặng lẽ nhắm mắt lại, có chút tham lam hô hấp vị đạo trên người Phương Tranh, tâm trạng không khỏi có chút lo sợ không yên, qua hôm nay, sẽ trở lại thành Dương Châu, khi đó hắn lại cao cao tại thượng, là khâm sai đại thần nắm trọng quyền, vì thê tử của hắn, không chút do dự cự tuyệt việc hôn nhân của Hàn gia, là trượng phu tốt, mà chính mình thì sao? Mình còn là Hàn gia tam tiểu thư kiêu ngạo nữa sao? Nếu hắn lại lần nữa cự tuyệt việc cầu hôn của Hàn gia, chính mình nên đi con đường nào?
Thật hi vọng xe ngựa vẫn mãi mãi chạy đi không bao giờ ngừng lại…
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ xe ngựa, chiếu vào trên người hai kẻ đang ôm nhau. Hàn Diệc Chân lần đầu phát hiện, nguyên lai ánh trăng cũng băng lãnh như vậy.
Tựa đầu chôn sâu vào ngực Phương Tranh, lần thứ hai Hàn Diệc Chân lại hô hấp vị đạo trên người Phương Tranh, trong lòng đau đớn phảng phất như bị kim đâm, hay là qua tối nay, vị đạo này sẽ không còn quen thuộc, nam nhân này cũng không còn thuộc về nàng.
“Đừng hít nữa, nàng có hít thế nào, cũng phá không được án, chuyện này nên nhượng cảnh khuyển( chó cảnh sát) đi làm tương đối thích hợp, nếu không giống như đốt đàn nấu hạc.” Thanh âm truyền đến, người này vĩnh viễn vẫn đáng ghét như thế!
Nếu có khí lực, Hàn Diệc Chân hận không thể huy một quyền hung hăng lên mặt hắn, cho hắn biết cái gì gọi là nữ nhân phẫn nộ.
Phương Tranh hạ thấp người nhìn một chút ra sau, tòa tiểu lâu giam giữ bọn họ dưới ánh trăng càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất không gặp.
Phương Tranh bỗng nhiên nở nụ cười, cười rất đắc ý, giống như một con chồn vừa trộm được ba trăm con gà.
“Nếu Diệp Mẫn Chi quay về, thấy cảnh tượng thê lương người đi nhà trống, chẳng biết có tức giận đến phát rồ hay không. Nhưng còn ngay lúc phát hiện ta đã lừa dối hắn, ha ha…”
Hàn Diệc Chân không khỏi nhúc nhích, muốn rời khỏi lòng Phương Tranh ngồi xuống, da mặt nàng quá mỏng, cảm giác ấm áp trầm mặc bị đánh vỡ, nàng cũng không cách làm như không có việc gì tiếp tục nằm trong lòng của Phương Tranh, đối với một vị cô nương có gia giáo còn chưa gả chồng mà nói, loại hành vi này quả thực là kinh thế hãi tục.
Phương Tranh cũng không để ý nhiều như vậy, thấy nàng muốn ngồi dậy, hai tay đang ôm nàng hơi cố sức, Hàn Diệc Chân không thể không nằm trở về trong lòng của hắn.
“Đừng lộn xộn! Thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, hảo hảo nằm! Lập tức đi tìm đại phu cho ngươi.” Phương Tranh khó có được thốt ra giọng nói bá đạo.
Hàn Diệc Chân không dám ngẩng đầu nhìn gương mặt hắn, nhưng len lén nở nụ cười, bất đắc dĩ mà hạnh phúc mỉm cười.
Kinh thế hãi tục cũng được, hay là qua đêm nay, không còn cơ hội cùng hắn ôm nhau như vậy, trong lòng hắn, thủy chung vẫn chỉ yêu thê tử của hắn phải không? Chỉ hận Diệp Mẫn Chi vì sao không đá nặng thêm một chút, nếu như lúc đó mình vì hắn mà chết, hắn có thể rơi nước mắt vì mình hay không? Dù cho chỉ có một giọt.
Sầu bi và u oán luôn quanh quẩn trong lòng Hàn Diệc Chân, Hàn Diệc Chân khép mắt suy nghĩ, tựa vào trong lòng Phương Tranh, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi dự định làm sao xử trí Diệp Mẫn Chi và Diệp gia?”
Phương Tranh hừ lạnh, giọng nói phẫn uất: “Có lá gan bắt cóc khâm sai đại thần, nên trả giá thảm trọng. Diệp gia, xong!”
Chữ “xong” vô cùng đơn giản, nhưng lại ẩn chứa sát ý vô cùng tàn khốc, Hàn Diệc Chân phảng phất như từ trong đó nhìn thấy được Diệp gia dấy lên hừng hực lửa lớn. Diệp gia từ gia chủ, cho tới người hầu, dưới ánh lửa kinh hoảng mà chạy. Những binh sĩ tay cầm đao kiếm trường mâu không chút lưu tình đem Diệp gia già trẻ nhất nhất tàn sát hầu như không còn. Trăm năm thế gia, hơn ngàn người, tại một chỉ thủ lệnh của vị đại thần niên thiếu này, tan thành mây khói, từ nay về sau không còn lưu một tia vết tích.
Đây là quyền thế sao? Là thứ mà thế nhân truy đuổi, nhưng lại có ma lực vô cùng, một tiếng hừ lạnh của thượng vị giả, có thể làm sơn hà biến sắc, vô số sinh linh run lên sợ hãi.
Hàn Diệc Chân sợ hãi cả kinh, gương mặt hiện lên vài phần tái nhợt, đôi môi đỏ tươi lúng túng vài lần, rốt cục sợ hãi nói: “Ngươi…ngươi có thể buông tha Diệp gia hay không?”
Gương mặt Phương Tranh như sương lạnh, chậm rãi lắc đầu, người tốt làm đã quá lâu, chung quy không phải là một chuyện tốt, người khác đều xem mình là trái hồng mềm mặc sức bóp nát, bọn họ đã quên mình chính là khâm sai đại thần tay nắm quyền cao, chứ không phải chỉ là cứt chó mặc ai nấy đạp!
Phương Tranh nghĩ, hẳn là nên cấp cho Giang Nam thế gia một lần ghi nhớ thật sâu sắc, vậy thì bắt đầu từ Hàng Châu Diệp gia đi.
Hàn Diệc Chân thật không dám quay đầu nhìn sắc mặt của Phương Tranh, nàng biết, vị khâm sai đại thần này thiếu chút nữa đã chết dưới chân Diệp gia nhị công tử, vừa mới chạy thoát, lúc này nàng thật không nên vì Diệp gia mà cầu tình.
Nhưng nàng không thể không cầu tình, Hàn gia và Diệp gia nhiều năm thế giao, huống hồ Diệp Mẫn Chi làm ra hành động cực đoan như vậy, nguyên nhân cũng vì Hàn gia hối hôn trước, Hàn Diệc Chân nghĩ có chút thẹn với Diệp gia.
“Ngươi là khâm sai đại thần, quyền cao chức trọng, hà tất cùng một Diệp gia nhị công tử không hiểu chuyện mà dây dưa không tha?”
Phương Tranh nghiêm mặt nói: “Đây không phải không bỏ qua, ta còn không đáng gây chiến với tên vô dụng kia, kỳ thực nếu ta không có thân phận khâm sai đại thần, chuyện Diệp Mẫn Chi bắt cóc ta, ta ha ha cười rồi bỏ qua, nhưng bởi vì ta là khâm sai đại thần, đại biểu cho hoàng thượng và toàn bộ triều đình Hoa triều. Cho nên ta đành phải làm việc này! Hành trình Giang Nam, nếu ta làm mất đi tôn nghiêm của hoàng thượng và triều đình, thì đám ngôn quan trong triều đình sẽ không bỏ qua cho ta.”
Hàn Diệc Chân cười khổ, Phương Tranh nói, nàng làm sao không rõ, nhưng mắt thấy hơn ngàn người của Diệp gia, bởi vì một quyết định xung động của Diệp Mẫn Chi, mà bị tru diệt cửu tộc, nàng làm sao cũng không thể nhẫn tâm.
“Ngươi không thể giơ cao đánh khẽ sao?” Giọng nói của Hàn Diệc Chân có chút bất mãn, nàng từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ bị người cự tuyệt qua, huống chi là bị hắn cự tuyệt, hắn cự tuyệt trực tiếp như vậy, lẽ nào trong lòng hắn không có ta? Tâm tình ai oán của tiểu nữ nhân, dần dần lan tràn trong lòng nàng, Hàn gia tiếng tăm lừng lẫy, tam tiểu thư đa trí quả quyết, trước mặt người mình yêu, nguyên lai cũng chỉ là một tiểu nữ nhân bình thường.
Có chút thô lỗ như Phương Tranh, không phát hiện được nét biến hóa vi diệu của nàng cùng trong giọng nói có chút làm nũng, nghe vậy hừ nói: “Hắn đá ngươi không hề giơ cao chân mà đá nhẹ, còn gọi là giơ cao đánh khẽ, dựa vào cái gì? Lão tử không phải kẻ ngốc lấy ơn báo oán!”
Nói xong Phương Tranh ngẩn người, lại cúi đầu nhìn Hàn Diệc Chân, mở to hai mắt nói: “Ai, ngươi thật không phải đối với tên thanh mai trúc mã này có ý tứ đi? Ta nói cho ngươi, tiểu tử này sấm đại họa, dù ngươi có cầu tình thế nào đều vô dụng, thanh mai trúc mã chung quy phải biến thành ngựa chết!”
“Ngươi…Phương Tranh, ngươi quả nhiên là một tên hỗn đản từ đầu tới đuôi! Ngu ngốc!”
Hàn Diệc Chân không biết lấy được khí lực từ đâu, giãy dụa ngồi dậy, chịu đựng xương gãy đau nhức, hung hăng hướng cái trán Phương Tranh vỗ một chưởng.
“Phanh!”
“A, con quỷ nhỏ! Ngươi điên ư? Ta chiêu ngươi chọc giận ngươi sao? Có cần vỗ thiên linh cái của ta sao? Mai Siêu Phong cũng chưa từng độc ác như thế.”
Dương Toàn ở bên ngoài đánh xe nghe được toàn bộ thanh âm thê lương kêu thảm truyền ra từ trong xe, co rụt cổ, kỳ lạ nhìn thoáng ra sau.
Giọng nói thật lợi hại! Quả nhiên là tướng minh chủ, ta đầu đúng người.
Cùng lúc đó, cách thành Dương Châu sáu mươi dặm bên ngoài Diêu Loan trấn, một chi quân đội mặc áo giáp màu đen đang cấp tốc tập kết đợi lệnh, bọn họ sắc mặt nghiêm nghị, biểu tình kiên quyết, trên người tản mát ra sát khí lạnh thấu xương đầy mùi máu tanh.
Đây là một chi loạn quân, là Thái Vương tốn hao mấy năm thời gian cùng bạc tiền, tỉ mỉ chế tạo ra một chi tinh nhuệ chi sư. Bọn họ trung tâm không nghi ngờ, dũng cảm và kiên cường, mấy năm trước đây, bọn họ còn chỉ là dân chạy nạn từ phương bắc Hoàng Hà chạy tới đây, Thái Vương âm thầm thu dung bọn họ, cho bọn họ ăn, cho bọn họ mặc, cho bọn họ vũ khí và áo giáp.
Trong thời gian mấy năm, đỉnh đầu bọn họ đã dính đầy máu tươi.
Máu tươi đến từ dân chạy nạn cùng đến với bọn họ.
Thái Vương không phải là nhà từ thiện, cũng không phải là Bồ Tát của ngày tận thế. Hắn không có lương thực dư thừa nuôi sống phế vật. Ăn lương thực của hắn, sẽ giống như một binh sĩ, đi luyện. Phải chảy máu, hàng năm hắn đều tiến hành khảo hạch đối với những người hắn thu dung, nội dung khảo hạch rất đơn giản, mọi người bắt đôi chém giết. Người có thể sống sót có tư cách tiếp tục hưởng dụng lương thực và thịt canh do Thái Vương cung cấp cho, về phần người đã chết, thì cứ như vậy mà chết đi.
Mấy năm trước Hoàng Hà vỡ đê, hơn mười vạn thanh tráng chạy nạn tranh nhau chạy về phía nam, trong mấy năm, có thể sống sót được, đó là tám vạn người trước mắt. Bọn họ chết trên đường đi, chết trong tay quan phủ hay nha dịch vô tình, chết đói và ốm đau. Hôm nay sống sót, biến thành tám vạn tinh nhuệ chi sư dưới trướng Thái Vương, bọn họ đã bị luyện thành cỗ máy giết người, bọn họ lãnh khốc, khát máu. Không mang theo một tia thương hại, bọn họ hận tất cả của thế gian. Bọn họ giống như dã thú, Thái Vương chỉ về đâu, bọn họ liền không chút do dự lao tới.
Diêu Loan trấn là một trấn nhỏ, tám vạn nhân mã tề tựu tập kết trên bình nguyên trống trải bên ngoài trấn, đội ngũ chỉnh tề, lặng ngắt như tờ, động tác của bọn họ nhất trí, thậm chí tần suất hô hấp cũng như nhau.
Từ hôm nay trở đi, Thái Vương điện hạ sắp sửa suất lĩnh bọn họ đi ra khỏi rừng già núi sâu cùng hải đảo sơn động ngày đêm luyện binh, suất lĩnh bọn họ công thành chiếm đất, cùng đại quân triều đình hợp lại ngươi chết ta sống, đem giang sơn mênh mông, một quyền kích nát bấy!
Có thể trở thành thiên hạ cộng chủ, cửu ngũ chí tôn, có thể làm giang sơn đang thối nát thành lập một trật tự mới, cấp thiên hạ bách tính một đường để đi, chỉ có Thái Vương điện hạ!
Thái Vương mặc áo giáp màu bạc, hắn vốn tao nhã nho nhã, sau khi mặc vào áo giáp, lại có thêm vài phần túc sát lạnh thấu xương.
Liếc mắt nhìn tinh nhuệ chi sư không thấy đầu cùng, Thái Vương thỏa mãn gật đầu, một cỗ hào hùng khí thế thề đoạt thiên hạ mọc lên, những binh sĩ trước mắt này, chính là nguồn vốn cho hắn đoạt thiên hạ, là con bài sắc bén mà hắn chưa lật, hắn muốn dùng đao kiếm nói cho tứ hoàng đệ của hắn, hoàng đế, không phải dễ làm như vậy!
Trên mặt hiện lên một chút ý cười, Thái Vương nhàn nhạt vung tay lên: “Xuất phát! Mục đích, Dương Châu!”
Chiến ý và sát khí tận trời, dưới vẻ mỉm cười của Thái Vương càng trở nên cường liệt, đội ngũ bắt đầu đâu vào đấy di động, áo giáp mới, trường mâu và cung tiễn chế thức mới tinh, còn có khí giới công thành tản hương thơm của gỗ, thứ tự đi qua trước mắt Thái Vương.
Tất cả đều mới, đây là một quân đội được trang bị cao cấp, mong muốn bọn họ sẽ không làm ta thất vọng.
Một con khoái mã chạy vội đến, kỵ sĩ phi thân xuống ngựa, quỳ một gối ngay trước mặt Thái Vương, bẩm: “Thái Vương điện hạ, thành Dương Châu bỗng nhiên bế bốn cổng thành, mọi người không được ra vào, năm ngàn Long Vũ quân dưới trướng Phùng Cừu Đao toàn bộ vào thành, vào lúc chạng vạng, ngoài thành phái ra thám mã mật thám vô số, không biết vì sao.”
Nụ cười mỉm đọng lại trên mặt Thái Vương.
“Tiếp tục thăm dò!”
“Dạ!”
Trong lòng Thái Vương dần dần trầm xuống.
Bị theo dõi? Thế nào lại bị theo dõi? Phương Tranh, ngươi đến tột cùng làm sao biết được kế hoạch của ta? Đây vốn là một lần ám tập, binh sĩ của ta hóa trang thành bách tính mà tập kết, ngươi thế nào lại hay biết?
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Thái Vương đối với Phương Tranh sản sinh một loại cảm giác bí hiểm.
Thái Vương lại không biết, cửa thành Dương Châu bị phong tỏa cũng bởi vì Phương Tranh bị người bắt cóc mà ra, bên trong thành vì tìm kiếm hành tung của Phương Tranh, đã từ lâu huyên náo đến gà bay chó sủa, Phùng Cừu Đao bởi vì có dự kiến, muốn phòng vạn nhất nên ra lệnh đóng cửa thành.
Phương Tranh ở tình huống không hề hay biết, mơ hồ lại bị cho rằng hắn là cao nhân, thật là làm cho người không biết nên khóc hay nên cười.
Nhìn gương mặt cương nghị lãnh khốc của binh sĩ, Thái Vương rốt cục cắn răng, ám tập không được, vậy minh công đi! Coi giữ Dương Châu là Long Vũ quân của Phùng Cừu Đao, tổng cộng không vượt được một vạn, phương pháp dụng binh, gấp mười vây công, gấp năm thì công, tám vạn đối một vạn, được rồi!
Ngẩng đầu nhìn phía bầu trời đêm đầy sao, bàn tay Thái Vương rất nhanh liền lặng lẽ nắm chặt lại.
Dương Châu, phải chiếm! Đây là trận chiến đầu tiên giành thiên hạ, tuyệt không thể bại!
Phương Tranh, chúng ta gặp mặt trên chiến trường!
Phương Tranh ngủ gà ngủ gật trong xe ngựa xóc nảy.
Từ khi hắn hỏi Hàn Diệc Chân có phải có ý tứ đối với Diệp Mẫn Chi hay không, bị một chưởng của Hàn Diệc Chân vỗ lên thiên linh cái, hắn bắt đầu thấy phiền muộn. Không chiêu không chọc nàng, vô duyên vô cớ bị trúng một chưởng của nàng, có ai thống khoái được chớ?
Sau khi vỗ xong, Hàn Diệc Chân phảng phất như kết thù với hắn, thân thể nghiêng qua, liền đưa lưng về phía hắn, không nói bất động.
Phương Tranh vuốt cằm sắc mị mị thưởng thức bờ lưng mềm mại của Hàn Diệc Chân, cùng cái mông no đủ của nàng.
Người đàn bà này tuy nói có đôi khi biểu hiện giống như bị bệnh tâm thần, không có việc gì cũng phát giận, nhưng vóc người của người bệnh tâm thần này thực sự là không tệ, không biết sờ một chút thì ra sao? Người bệnh tâm thần thời cổ đại đánh người có phạm pháp không?
Trong đầu suy nghĩ lung tung, Phương Tranh bất tri bất giác đã ngủ.
Tiếng ngáy hơi nhỏ vang lên, Hàn Diệc Chân lặng lẽ quay đầu, thấy Phương Tranh đang ngủ say, khóe miệng còn chảy nướt bọt, nàng tức giận cắn môi dưới, tên hỗn đản vô tâm không phế!
Cẩn thận nhích đến trước mặt hắn, Hàn Diệc Chân thật cẩn thận ngắm nghía gương mặt đang ngủ say của Phương Tranh.
Phải thừa nhận, tên hỗn đản quả thật rất có vài phần anh tuấn, nếu như bình thường trên mặt giấu diếm vẻ tươi cười hèn mọn xấu xa, dung mạo của hắn thật rất hấp dẫn đối với nữ tử.
Bỗng nhiên trong lúc ngủ mơ, Phương Tranh chợt sờ mũi, dùng sức vung tay lên, mở miệng quát to: “Bồi tiền!”
Hàn Diệc Chân lại càng hoảng sợ, vội vàng chỉnh thân ngồi thẳng, nhìn không chớp mắt, gương mặt đỏ bừng.
Ai biết Phương Tranh lại không có động tĩnh, qua một lát, Phương Tranh bỗng nhiên lại nói: “Bồi tiền! Đánh người không bồi tiền, còn có vương pháp sao?”
Hàn Diệc Chân bật cười, tên hỗn đản này, nguyên lai là đang nói mớ.
Sau đó Phương Tranh lại nhếch môi, làm ra khốc tướng: “Một chưởng của ngươi đánh nát thiên linh cái của ta, ít nhiều phải bồi thường một chút, đầu của ta mọc ra cũng không dễ, năm vạn lượng! Ít một xu ta cũng không để yên cho ngươi!”
“Xuy!” Hàn Diệc Chân rốt cục nhịn không được bật cười ra tiếng.
Không hổ xuất thân trong nhà Hoa triều thủ phủ, nằm mơ còn đòi tiền, cái đầu giá trị năm vạn lượng bạc, toàn bộ Hoa triều thật đúng là không dễ tìm.
@by txiuqw4