sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 342: Thế Lực Của Thế Gia

Phương Tranh ngồi trong tiền sảnh Thiên Các, thần tình rất ủy khuất, nhờ Hàn Diệc Chân ngăn lại, Mặc Ngọc rốt cục cũng chịu buông hắn ra, oán hận trừng mắt liếc hắn, cái miệng nhỏ nhắn hèn mọn bĩu ra, mắng một câu: “Dâm tặc!” Sau đó cao ngạo đi ra.

“Ta không phải dâm tặc!” Phương Tranh nhìn bóng lưng Mặc Ngọc, giải thích rất vô lực.

Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Diệc Chân nhìn hắn, vẻ cười trong mắt làm sao cũng không che giấu được, con mắt thật to đã loan thành trăng non.

Phương Tranh ngẩng khuôn mặt vô tội mà bất lực lên, thương cảm hề hề nhìn Hàn Diệc Chân, sau đó yếu ớt thở dài, vạn phần ai oán nói: “Mạng của ta, thế nào lại khổ như thế oa!”

“Phốc xuy!”

Hàn Diệc Chân rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, bắt đầu thì còn dùng tay áo che miệng cười khẽ, sau đó liền không thể khắc chế, khanh khách cười ha hả.

“Đừng cười nữa, đó có gì đáng buồn cười?” Phương Tranh mặt mày âm trầm, bất mãn nói: “Cô nương tâm địa thiện lương thấy ta gặp xui như thế, hẳn là phải đồng cảm tương liên, ngươi đây là thái độ gì?”

Hàn Diệc Chân vẫn cười đến run rẩy hết cả người, một đôi chân thon dài giẫm xuống đất, không thể tự chủ, so với dáng dấp băng lãnh thường ngày càng thêm vài phần vị đạo xinh đẹp khả ái.

Phương Tranh lòng còn sợ hãi nhìn chằm chằm cửa, vị nha đầu tên Mặc Ngọc kia thật quá khắc hãn, Hàn Trúc đi đâu tìm được nhân tài như vậy?

Đường đường khâm sai Phương đại nhân lại có chứng sợ hãi nha hoàn.

Hàn Diệc Chân cười một hồi, bỗng nhiên nhẹ nhíu mày, do cười to nên tác động đến vết thương nơi xương sườn của nàng, làm nàng phải dừng lại.

Lúc này đến phiên Phương Tranh nhìn có chút hả hê nở nụ cười: “Hừ hừ, đau phải không? Nếu người không có tâm đồng tình, ông trời cũng đều phạt ngươi.”

Gương mặt Hàn Diệc Chân nghiêm lại, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tới chỗ ta làm gì?”

Phương Tranh cười nói: “Tới thăm bệnh nhân.”

“Ngươi thăm ta?”

“Đúng, ta còn mang theo lễ vật.” Phương Tranh cúi người nhặt lên thau đồng khi nãy Mặc Ngọc ném xuống đất, tiện tay gõ gõ, nghiêm trang nói: “Cấp! Chậu rửa chân Tần Thủy Hoàng từng dùng qua, đồ cổ đó, rất đáng giá.”

Hàn Diệc Chân kinh ngạc nhìn thau đồng, không biết nên khóc hay nên cười, gương mặt đang lạnh lùng nhất thời tiêu tán vô hình.

“Nghe Mặc Ngọc nói, ngươi lén lút tiến vào phòng của ta, ý đồ gây rối?” Dỡ xuống bề ngoài lạnh lùng, gương mặt Hàn Diệc Chân lặng lẽ hiện lên một tầng đỏ bừng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, phảng phất như sắp chảy ra nước, có vẻ đặc biệt mê người.

“A? Nàng…nàng ta nói bậy!” Phương Tranh vội vàng giải thích: “Ta rõ ràng đường đường chính chính dùng đầu đụng cửa mà vào, thế nào thành lén lút? Nha hoàn của ngươi khẳng định không học hành giỏi giang, dùng từ cũng không biết, quay đầu lại ngươi nên hảo hảo đi giáo dục nàng ta.”

Hàn Diệc Chân liếc hắn, như cười như không nói: “Khâm sai Phương đại nhân, dám làm, cũng không dám nhận.”

Phương Tranh làm ra dáng dấp si ngốc, thẳng đứng nói: “Vốn là đường đường chính chính đi vào, ta chưa từng thấy cái gì, chưa chiếm được tiện nghi, nhưng còn muốn ta đội lên đầu hai chữ “dâm tặc”, khi dễ ta ngốc sao?”

Hàn Diệc Chân oán hận cắn răng, người này bị vạch trần chuyện xấu mà mặt không đổi sắc, không chiếm được tiện nghi còn làm ra giọng nói tiếc nuối, da mặt của hắn rốt cục là dùng vật gì làm ra?

Tại khách điếm trong Từ thị trấn, bàn tay háo sắc của hắn sờ soạng thân thể mình từ trên xuống dưới một lần, dù đôi bàn chân nàng cũng chưa từng buông tha, còn nắm trong tay tinh tế thưởng thức một phen. Nghĩ tới đây, gương mặt Hàn Diệc Chân càng đỏ, đôi chân giấu trong giày thêu bỗng nhiên có một loại cảm giác tê dại, làm nàng không khỏi nhẹ nhàng cử động ngón chân thanh tú, loại cảm giác tê dại này lại giống như một dòng suối mát, từ lòng bàn chân chảy ngược lên trên, lan tràn, thoáng chốc truyền khắp toàn thân.

Cắn môi dưới xinh đẹp, Hàn Diệc Chân ngước đôi mắt đẹp gợn nước, như hờn như giận liếc mắt nhìn hắn, mắt như tơ, hóa thành nhu tình triền miên cùng xót xa, trái tim bất tri bất giác đã bị tên lưu manh này chiếm lĩnh toàn bộ.

Hai người trầm mặc không nói, trong lòng Phương Tranh có quỷ, giương mắt ngắm Hàn Diệc Chân, thấy dáng dấp nàng đỏ mặt như đang động tình, Phương đại thiếu gia vốn cũng không hiểu chuyện gì, thấy thế không khỏi kỳ lạ, đưa tay huơ huơ trước mắt nàng ta: “Uy! Ngươi trúng Liệt Nữ Ngâm sao? Có muốn ta giúp ngươi giải độc hay không?”

Hàn Diệc Chân cứng lại. Trong lòng đầy ngập nhu tình giống như bị người xối xuống một chậu nước lạnh, lập tức thẹn quá thành giận, bất chấp trong người bị thương, giơ bàn chân thanh tú hung hăng hướng mắt cá chân Phương Tranh đá một cái.

“Ngươi…hỗn đản!”

“A, đàn bà thối! Ta chiêu ngươi chọc giận ngươi sao?”

Lại đùa giỡn, Hàn Diệc Chân khôi phục dáng dấp lạnh lùng thường ngày, nhớ tới mấy ngày nay phát sinh đủ loại quan hệ dây dưa với Phương Tranh, đáy lòng không khỏi có chút buồn cười, thấy Phương Tranh vẻ mặt thống khổ xoa mắt cá chân, lại bất mãn trừng mắt nhìn nàng, Hàn Diệc Chân trợn mắt, đáng đời! Tên ngốc không biết xuân tình!

“Phương…Phương Tranh, hôm nay chúng ta đều thoát hiểm, ngươi dự định làm sao đối phó Hàng Châu Diệp gia?” Hàn Diệc Chân như có như không thở dài, nhắc tới chính sự, đôi mắt đẹp của nàng nổi lên vài phần ưu sầu.

“Ta muốn Diệp gia bị xóa tên trong Giang Nam thế gia!” Trong mắt Phương Tranh xuất hiện vài phần sắc bén khó có được.

Từ sau khi xuống Giang Nam, lần này thì ám sát, lần kia tới hạ độc. Diệp Mẫn Chi còn không biết chết sống vô giúp vui đi bắt cóc chính mình. Mẹ nó! Đám hỗn đản Giang Nam này chẳng lẽ xem lão tử là tên vô dụng? Tên này niết một chút tên kia cắn một ngụm. Mặt mũi lão tử đều mất sạch sẽ, còn để cho người sống nữa hay không?

Hàn Diệc Chân nhìn Phương Tranh, trong mắt hiện lên một tầng phức tạp: “Cho nên ngươi phái binh vây quanh Diệp phủ?”

“Đúng. Chỉ đợi tìm được hành tung của Diệp Mẫn Chi, ta liền áp giải toàn tộc Diệp gia vào kinh thành, giao cho Hình Bộ nghị tội, hừ! Dám bắt cóc khâm sai đại thần, Diệp gia có mấy cái đầu đủ cho ta chém?”

Hàn Diệc Chân sụp mi mắt, nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng biết, Diệp phủ mặc dù bị ngươi phái binh vây quanh, nhưng Diệp gia vẫn truyền được tin tức đi ra.”

Phương Tranh ngưng thần nói: “Diệp gia truyền ra tin tức gì?”

Hàn Diệc Chân nói: “Diệp Mẫn Chi gây ra đại họa động trời, Diệp gia thấy tai vạ đến nơi, gia chủ Diệp Kình liền truyền ra tin tức, mệnh toàn bộ những thương gia cửa hàng gần Hàng Châu đóng cửa đình công, lại âm thầm khuyến khích ngôn quan ngự sử kết giao nhiều năm trong triều cấp hoàng thượng dâng tấu chương, hạch tội khâm sai Phương đại nhân hoành hành bá đạo tại Giang Nam, làm những chuyện không hợp pháp, dẫn đến cục diện Giang Nam trở nên hỗn loạn.”

Phương Tranh mở to mắt, ngạc nhiên nói: “Diệp gia còn có bản lĩnh này?”

Hàn Diệc Chân thở dài nói: “Diệp gia cùng Hàn gia ta như nhau, cũng là Giang Nam thế gia lưu truyền trăm năm, thế lực của bọn họ tại phủ Hàng Châu rắc rối phức tạp, gốc rễ cành lá rất nhiều, làm sao cam tâm nghểnh cổ chịu tội? Có phản ứng cũng là việc trong tình lý.”

Phương Tranh chỉ cười cười: “Thương nhân đình công không quan hệ, thương nhân trục lợi, Diệp gia ở Hàng Châu cho dù thế lực có lớn, nhiều lắm cũng chỉ có thể uy áp thương nhân Hàng Châu nhất thời, Diệp gia mưu toan dùng hành động này uy hiếp triều đình, cũng xem như tính lộn bàn tính. Hiện tại ai cũng không ngốc, chuyện đi làm pháo hôi ai nguyện ý mà làm? Qua không được mấy ngày Diệp gia toàn tộc bị ta áp giải lên kinh thành, cửa hàng Hàng Châu lại khôi phục như xưa thôi.”

“Về phần khuyến khích ngôn quan trong triều hạch tội ta sao, hắc hắc, nói thật lòng, ta còn ước gì hoàng thượng bị bọn ngôn quan gây áp lực đem khâm sai như ta triệt hồi về kinh thành đây, ta từ ngày đầu làm quan đã không ngừng bị người hạch tội, kết quả người khác càng hạch tội thì chức quan của ta càng lớn, ai, thật sự làm người đau đầu! Là vàng thì nơi nào cũng sẽ phát sáng, người quá xuất sắc cũng là một loại lỗi nha.”

Giọng nói của Phương Tranh cũng rất bất đắc dĩ, nhưng dáng tươi cười trên mặt lại càng lúc càng sâu, rất có vị đạo như đang đắc ý.

Hàn Diệc Chân tức giận trợn mắt nhìn hắn, người này ngoại trừ vô sỉ, da mặt còn dày không gì sánh được, thật không biết chính mình rốt cục coi trọng điểm nào ở hắn.

Lộ ra biểu tình như cười như không, Hàn Diệc Chân lo lắng nói: “Diệp gia còn làm một việc, chuyện này sẽ làm ngươi đau đầu đó.”

Phương Tranh nhịn không được mắng: “Kháo! Người Diệp gia lẽ nào đều là chuột? Lão tử vây Diệp phủ kín mít như vậy, bọn họ bị nhốt trong phủ còn có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ bọn họ chui ra ngoài bằng hang chuột?”

Dừng một chút, Phương Tranh lo lắng nhìn Hàn Diệc Chân, cẩn thận hỏi: “Diệp gia còn làm chuyện gì?”

Hàn Diệc Chân nhẹ giọng nói: “Diệp gia liên lạc đại bộ phận thế gia tại Giang Nam, nói ngươi hạ Giang Nam là có mục đích. Là phụng hoàng mệnh tiễu trừ các thế gia tại Giang Nam. Mà Diệp gia chỉ là bắt đầu, Diệp Kình phóng ra gió thổi, cùng Giang Nam thế gia môi hở răng lạnh, thỉnh mọi người cùng liên hợp lại, chống lại ngươi để bảo vệ trăm năm căn cơ của thế gia không dao động, Diệp Kình kiến nghị các thế gia nên suy nghĩ tìm nơi nương tựa Thái Vương!”

“Tê…” Phương Tranh trợn tròn mắt, hít sâu một hơi.

Không nghĩ tới Diệp gia làm ra trò này, rõ ràng chỉ là một vụ án bắt cóc khâm sai giản đơn, bị Diệp Kình nháo như thế, không ngờ gây thành họa lớn kinh thiên, Diệp Kình là đang dựa thế! Hắn gây xích mích Giang Nam thế gia cùng chung mối thù, vì vậy sẽ làm cho mình ném chuột sợ vỡ đồ, không dám tùy tiện hạ thủ đối với Diệp gia, biện pháp này rất đơn giản, nhưng song song lại rất có hiệu, hiện tại Phương Tranh thật sự sản sinh cố kỵ, nếu lúc này xử trí Diệp gia, sẽ kích phát Giang Nam thế gia sinh ra tâm lý cừu hận đối với triều đình, Phương Tranh biết, nếu toàn bộ các thế gia đều đảo hướng về phía Thái Vương, vì lợi ích của gia tộc mà ủng Thái Vương làm chủ, như vậy Thái Vương liền thuận thế, hắn đã có đủ vốn tranh bá thiên hạ, hôm nay thiên hạ chẳng phải là đại loạn?

Phương Tranh nhất thời tâm loạn như ma, ngơ ngác ngây ra một lát, bỗng nhiên nhảy vọt lên mắng to: “*** Diệp Kình! Con mẹ nó ngươi còn nói lý hay không? Nhi tử của ngươi bắt cóc lão tử, ngươi một tiếng xin lỗi cũng không có, còn dám uy hiếp ta, uy hiếp triều đình! Đây là phạm tội! Quá khi dễ người! Quá khi dễ người!”

Phương Tranh giận dữ đến mức cả người run run, sắc mặt cũng bắt đầu biến trắng, không biết là do tức giận hay bị kinh hãi.

Hàn Diệc Chân lẳng lặng nhìn Phương Tranh bão nổi, đợi sau khi hắn yên tĩnh lại, mới nhẹ giọng nói: “Ngươi đã xem thấp thế gia Giang Nam, Giang Nam từ xưa là nơi giàu có và đông đúc, khách thương cùng tài nguyên khắp nơi tập hợp, hơn trăm năm qua, các đại thế gia chiếm giữ Giang Nam, tích lũy bao nhiêu tiền tài, nhân mạch và uy vọng? Từng gia tộc có từ mấy trăm tới hơn ngàn người, bọn họ đều vì sự lớn mạnh của gia tộc mà hối hả, thế lực của thế gia tại Giang Nam các nơi, không nhỏ hơn quan phủ địa phương, không khoa trương mà nói, nếu bọn họ quyết tâm muốn làm phản, có thể cung cấp quân lương và lương thảo cuồn cuộn không ngừng, cùng với cổ động vô số bách tính nhập ngũ, trừ phi triều đình khuynh hết đại quân, tàn sát hết bách tính Giang Nam, bằng không thiên hạ sẽ không có ngày yên ổn.”

Nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ của Phương Tranh, Hàn Diệc Chân không khỏi có chút yêu thương, đưa tay muốn xoa gương mặt hắn một chút, nhưng bàn tay giơ lên nửa đường thì như điện giật nhanh thu trở lại.

“Vậy nên làm như thế nào mới tốt?” Đang giận dữ nên Phương Tranh không có chú ý tới động tác của Hàn Diệc Chân, xòe tay nhìn Hàn Diệc Chân cười khổ nói.

Hàn Diệc Chân hé miệng cười cười, trong ánh mắt dẫn theo vài phần vui vẻ: “Thế gia Giang Nam tự thành một hệ, trăm năm nay vẫn cùng triều đình duy trì quan hệ như gần như xa, đây đó nể trọng, rồi lại đề phòng lẫn nhau, hôm nay khâm sai Phương đại nhân vừa hạ Giang Nam liền thống phải tổ ong vò vẽ, Phương đại nhân, ngươi nghĩ tình thế Giang Nam sẽ biến thành thế nào?”

Hàn Diệc Chân vừa nói vừa nhấc chén trà đưa qua cho Phương Tranh, bên trong là trà Long Tĩnh vừa pha, nàng đã uống qua một ngụm, lại không biết là do cố ý hay vô ý, lại đưa nó qua cho Phương Tranh, trên mặt nàng lộ ra dáng tươi cười ngượng ngùng, một cỗ mị thái ngây ngô khiến kẻ khác mê muội.

Phương Tranh tiếp nhân chén trà trong tay nàng, hơi ngây ra nhìn chằm chằm lá trà, lại nghĩ tới vấn đề Hàn Diệc Chân vừa hỏi, Phương Tranh không khỏi kinh hãi, nội tâm bất ổn, nhìn gương mặt Hàn Diệc Chân đang đỏ bừng cẩn thận hỏi: “Chén trà?”

Hàn Diệc Chân tức giận, trong đầu tên hỗn đản này rốt cục đang suy nghĩ cái gì?

Cắn răng, Hàn Diệc Chân quyết định không vòng quanh với tên hỗn đản này nữa, nếu không sẽ không có lợi cho thương thế của chính mình.

Hít sâu một hơi, Hàn Diệc Chân sầm mặt phụng phịu nói: “Thế gia Giang Nam không có khả năng liên hợp lại, bọn họ cũng không phải bền chắc như thép, chí ít việc này Hàn gia còn có thể ra chút khí lực cho ngươi, Hàn gia đứng danh đầu của Giang Nam đệ nhất thế gia, tự nhiên là có vài phần bản lĩnh, lần này ta cùng ngươi tới Dương Châu, phụ thân liền căn dặn với ta, tận lực Hàn gia giúp đỡ ngươi. Cho nên ngươi không cần lo lắng Diệp gia có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió, hôm qua ta đã sai người rải tin tức ra ngoài, đem ân oán giữa Diệp gia và triều đình công khai nói tỉ mỉ phân minh với các đại thế gia, khuyên mọi người không nên bị người lừa gạt, do đó sẽ dẫn lửa thiêu thân.”

Phương Tranh ngẩn người, sau đó vui mừng quá đỗi: “Có hiệu sao? Có muốn ta ra mặt nói chuyện với gia chủ Diệp gia?”

Hàn Diệc Chân nghe vậy bỗng nhiên nổi lên vài phần nghiêm nghị, gương mặt nhu hòa hiện lên vài phần kiên quyết.

“Nam nhân của ta…khái, khâm sai trọng thần của triều đình đại biểu thiên tử, phải bễ nghễ thiên hạ, có khí thế ngạo thị quần hùng, sao có thể hướng người khác cúi đầu? Ngươi không cần quan tâm việc này, Hàn gia giúp ngươi đảm đương là được.”

Phương Tranh mừng như điên, chụp lấy bàn tay Hàn Diệc Chân, thâm tình nói: “Diệc Chân muội muội, ngươi đối với ta quá tốt, cưới lão bà như ngươi thật bớt lo, hay là ta đi hỏi cha ngươi, nhìn hắn còn muốn có con rể như ta không…”

Hàn Diệc Chân nghe vậy vừa thẹn vừa mừng, tùy ý cho hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, nàng xấu hổ cúi đầu xuống, nói nhỏ xíu: “Thật vậy chăng?”

Phương Tranh vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là thật…”

Lo nghĩ, Phương Tranh bỗng buông tay nàng: “Ai nha, không được, việc này không có lối thoát…”

Hàn Diệc Chân ngạc nhiên: “Vì sao?”

Phương Tranh nhìn nàng xòe tay, bất đắc dĩ nói: “Danh ngạch thê thiếp trong nhà đã đầy, ngươi không có biện pháp chen ngang nữa, chính thất phu nhân nhà ta rất là hung dữ, nếu ngươi gả cho ta, không chuẩn vừa tiến vào Phương gia ngày thứ hai liền biến thành một cụ nữ thi vô danh xuất hiện bên bờ Tần Hoài…”

Trầm mặc.

Một lúc lâu, bên trong Thiên Các truyền đến một tiếng nổ “phanh…”

Phương Tranh bị nha hoàn Mặc Ngọc đá một cước văng vào phòng, dùng một chiêu “bình sa lạc nhạn” cực đẹp bay đi vào, lúc này hắn lại bị Hàn Diệc Chân một cước đá bay đi ra, đồng dạng, cũng là một chiêu “bình sa lạc nhạn” đẹp ưu mỹ, tạo hình phong tao.

“Cút! Sau này đừng tới gặp ta!”

Trong Thiên Các, Hàn Diệc Chân tức giận đến run rẩy cả người, nước mắt trong suốt tuôn tràn trên má.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx