Phương Tranh quay trở về nhà thủy tạ.
Phương Tranh ngồi xuống nhấc chén rượu, các gia chủ đang ngồi còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, cả đám người ngây ra nhìn chằm chằm Phương Tranh, trạng thái như si ngốc.
Phương Tranh khôi phục lại dáng dấp tao nhã vừa rồi đặt chén rượu xuống, có chút ngại ngùng cười cười: “Tên vương bát đản đáng đánh!”
Lúc này các gia chủ mới phục hồi tinh thần, vội vàng phụ họa: “Đúng đúng đúng, người này cuồng ngạo, nên bị giáo huấn.”
Phương Tranh vui vẻ vô cùng, mặt mày rạng rỡ nói: “Các ngươi cũng cảm thấy ta đánh rất đúng?”
“Đúng đúng đúng, nên đánh, nên đánh!”
Phương Tranh chần chờ nói: “Vậy…ta lôi hắn tới, ngay trước mặt các vị, ta lại đánh hắn thêm một hồi?”
“Ách…không cần đâu, không cần đâu, đại nhân khổ cực…” Các gia chủ mặt mày đen thui, khách khí với ngươi vài câu, ngươi còn cho là thật sao?
Nhưng đứng trên lập trường của các gia chủ, Triệu Lương xác thực hẳn nên thanh trừ ra ngoài, hôm nay yến tiệc, vốn là triều đình chủ động hướng Giang Nam thế gia xuất ra tín hiệu tốt, Thái Vương binh bại, thế gia gia chủ đang thấp thỏm lo âu đối với hành động kế tiếp của triều đình, lại ngoài ý muốn nhận được tín hiệu tốt này, mọi người tự nhiên thật sự thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hôm nay Triệu Lương ăn nói lỗ mãng ngay trong buổi tiệc, trong lời nói mang theo địch ý đối với triều đình thật rõ ràng, các gia chủ đều bất an, rất sợ đại biểu cho hoàng thượng và triều đình như khâm sai đại nhân cho rằng Triệu Lương là do các thế gia bày mưu đặt kế nên có hành động như vậy, đến lúc đó nếu khâm sai đổ hết nợ lên đầu bọn họ, bọn họ có oan hay không?
Cho nên Phương Tranh thẳng thắn chỉnh tấu Triệu Lương, mặc dù không thể nói là đại khoái lòng người, nhưng chí ít cũng là thuận hợp với tâm tư mọi người có mặt, vì vậy cử chỉ thô lỗ của Phương Tranh chỉ là ngoài ý muốn làm cho một ít gia chủ phản cảm, ngoài ra bọn họ lại nghĩ vị khâm sai đại nhân này tính tình phân minh, ngay thẳng quang minh, Phương Tranh đại biểu triều đình cấp cho các gia chủ sự bảo chứng, cũng đã thuận lý thành chương làm tăng thêm vài phần tin tưởng.
Trong hành quán cách thủy tạ không xa, Hàn Diệc Chân lặng lẽ xốc lên một góc màn che, đem tất cả những phát sinh trong nhà thủy tạ đều xem vào trong mắt. Thấy Phương Tranh không chút nào để ý thể thống của một vị khâm sai đại thần, đòi tiền, đánh người, chuyện gì cũng làm, không khỏi lắc đầu cười khổ: “Tên hỗn đản không nghiêm túc này, hắn không thể hảo hảo ngồi nói chuyện được đàng hoàng sao?”
Thiếp thân nha hoàn Mặc Ngọc đứng ngay một bên nháy đôi mắt trong suốt, cười nói: “Đại nhân hảo thần vũ! Đem Triệu gia công tử đánh đến khóc.”
Hàn Diệc Chân xuy nói: “Đi! Tiểu nha đầu ngươi biết cái gì? Hắn thật là quá mức lỗ mãng, ngay trước mặt các gia chủ đánh người, hành động này nếu khiến cho mọi người phản cảm, đại kế dụ dỗ thế gia sẽ thất bại trong gang tấc, do đó sẽ đẩy các thế gia về hướng Thái Vương, Giang Nam sẽ trở thành chiến trường tranh phách giữa Thái Vương và triều đình, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.”
Ngẩng lên chiếc cằm mỹ lệ êm dịu, nhìn chăm chú vào đám gia chủ cùng Phương Tranh đang trò chuyện vui vẻ trong nhà thủy tạ, trong mắt Hàn Diệc Chân bỗng hiện lên một vẻ nhu tình: “Bất quá cũng không thể nói hắn đã làm sai, có lúc nên nhu, cũng có lúc nên uy. Làm các gia chủ thế gia tự định giá được mất thế nào, trong lòng sẽ sinh kiêng kỵ không dám ngỗ nghịch, hành động này đánh bậy đánh bạ thật ra lại làm được rồi. Tên hỗn đản này, thật không biết là hắn cố ý hay vô ý.”
Phương Tranh không chút nào phát hiện cách đó không xa đang có một đôi mắt động lòng người đang nhìn chăm chú vào hắn, hắn vẫn cười mị mị bưng chén rượu, cùng các gia chủ liên tiếp cụng ly, trong lời nói kéo đông kéo tây, chút không hài lòng vừa rồi nhất thời tiêu tan thành mây khói, bầu không khí yến hội lại khôi phục một mảnh vui mừng náo nhiệt.
Trong tiếng rầm rĩ, Phương Tranh chậm rãi đặt chén rượu xuống, chà xát tay, mắt nhìn mọi người, cười nói: “Hôm nay nếu mọi người thoải mái như vậy, bổn quan sẽ tống các vị một tin tức tốt, xem như giúp các vị gia chủ trợ hứng uống rượu, làm sao?”
Mọi người ngẩn người, liền hỏi: “Tin tức tốt gì?”
Phương Tranh híp mắt hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, chậm rãi nói: “Gia tộc của các vị đều là rễ sâu lá tốt, thương trường quan trường thế lực rộng rãi, nói là hô mưa gọi gió cũng không quá đáng, ha hả, nhưng ta biết trong lòng các vị còn có một khối tâm bệnh, đó chính là thân dung mà sơ năng. Triều đình tuyển cử sĩ, đề phòng bị thế lực thế gia quá mức khổng lồ, do đó đối với con cháu thế gia vào triều làm quan làm đủ loại hạn chế, để ngừa thế gia thanh thế lớn thì loạn chính, con cháu các vị mặc dù có khả năng kinh thiên vĩ địa, nhưng không cách nào phát huy con đường làm quan trong triều, không tìm được cửa mà vào, đây chính là tâm bệnh của các vị, chẳng hay ta nói có đúng không?”
Các gia chủ nghe vậy nhất thời an tĩnh lại, trong nhà thủy tạ lặng ngắt như tờ, không ít người yên lặng buông chén rượu trong tay, gương mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Phương Tranh cười nói: “Thế lực của các ngươi vẫn đều là mượn ngoại lực. Tỷ như xem trong một sĩ tử hàn gia, sau đó toàn lực giúp đỡ hắn, thẳng đến khi hắn đi thi công danh, làm quan, trên người hắn liền có dấu vết của thế gia các ngươi, từ đó về sau tận tâm làm việc cho các ngươi, thế nhưng dù người khác tận tâm tận lực cho các ngươi thế nào, dù sao hắn cũng không phải bổn tộc đệ tử của các ngươi, chung quy vẫn cách một tầng thân sơ, ở giữa các ngươi có người giúp đỡ Thái Vương tác loạn, trên thực tế cũng là vì muốn thế lực của mình vói được vào triều đình, Thái Vương khẳng định cũng đáp ứng các ngươi không ít điều kiện, nhưng nếu Thái Vương đã bại, hắn ưng thuận điều kiện kia xem như không thể thực hiện nữa.”
Chậm rãi nhìn quét mọi người, Phương Tranh gằn từng chữ: “Thái Vương cấp không được cho các ngươi, ta đại biểu triều đình cấp!”
“Cái gì?” Mọi người ngây ra, hai mặt nhìn nhau, đều kinh ngạc không ngớt.
Hoàng Nột Đức thử nói: “Chẳng hay đại nhân có thể cho chúng ta cái gì?”
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: “Công danh, tước vị, các ngươi cần không phải là thứ này sao?”
Mọi người an tĩnh một chút, bỗng nhiên trên mặt mỗi người đều lộ vẻ vui mừng, ánh mắt cảm kích nhìn chằm chằm Phương Tranh, nếu không ngại phong độ của gia chủ thế gia, sợ rằng mọi người đã vui vẻ lên tiếng hoan hô.
“Chẳng hay lời của đại nhân có thể nói được rõ ràng?” Trên mặt Hoàng Nột Đức chợt lóe vẻ vui mừng, nhưng lập tức vẫn là khuôn mặt không gợn sóng không sợ hãi như trước.
Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn, cáo già, vui vẻ thì lớn tiếng cười đi ra đi, còn làm vẻ bình tĩnh như thế làm gì?
Người thời cổ xem trọng công danh mà khinh thương lợi, trong quan niệm của bọn họ, kiếm ngàn vạn lần gia tài, thậm chí còn không bằng làm một tiểu lại ngay cửa thành, đó là chức vị công danh mà ai ai cũng hướng tới trên đời, ở trong lòng người làm quan đại biểu cho tôn nghiêm, uy phong và quyền thế, đây là hiện thực xã hội mà kiếm bao nhiêu tiền tài đều không sao thỏa mãn được.
Hôm nay Phương Tranh tung ra trọng tràng bom này, không khỏi làm cho mọi người mừng rỡ như điên, triều đình vẫn hạn chế thế lực của thế gia, hơn trăm năm đối với thế gia luôn như gần như xa, hàng năm khoa khảo đều chọn người từ hàn môn sĩ tử, cơ bản đoạn tuyệt không cho con cháu thế gia ra làm quan, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà thế gia bất mãn đối với triều đình.
“Đêm qua bổn quan thỉnh được thánh chỉ của hoàng thượng, hoàng thượng đã đáp ứng, các thế gia có thể xét chọn ba người con cháu ruột thịt trực hệ, miễn trừ khoa khảo trình tự, trực tiếp vào triều làm quan, đồng thời hoàng thượng cho mỗi nhà ban thưởng phong bá tước tước vị một người, do trưởng tử kế thừa, thế tập tương truyền, chẳng hay ý các vị ra sao?”
Phương Tranh cười tủm tỉm nói cho hết lời. Mọi người rốt cục nhịn không được phát sinh một tiếng hoan hô trầm thấp, sau đó được Hoàng Nột Đức và Hàn Trúc đi đầu, mọi người đều đứng dậy, mặt hướng kinh thành quỳ xuống lạy, ba lần khấu đầu, từ xa tạ ơn ngô hoàng vạn tuế, cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Thấy biểu tình mừng rỡ của gia chủ thế gia, Phương Tranh thở phào một hơi, thế gia, rốt cục ổn thỏa.
Cho con cháu bọn họ nhận vài chức quan, phong mấy tước vị hữu danh vô thực, cũng không phải lo ngại có liên quan đến triều chính, nhưng có thể thư giãn quan hệ khẩn trương cực lớn giữa triều đình và thế gia, nếu Mập Mạp chăm lo việc nước, trong thời gian vài năm có thể thống trị quốc gia phú cường, lại chậm rãi thi hành cử chỉ suy yếu thế gia, khi đó quốc giàu dân mạnh, lòng dân cảm kích hoàng ân, ai còn nguyện ý theo người khác tạo phản?
Phương Tranh xem biểu tình cảm kích của mọi người thu hết vào trong mắt, không khỏi nở nụ cười, đợi tâm tình mọi người thoáng bình tĩnh, Phương Tranh lại cười mị mị nói: “Làm quan, phong tước, hoàng thượng đều nguyện ý cho các ngươi, nhưng hoàng thượng còn nói, những người được chọn nhận chức vị, phải đi kinh thành định cư. Ha hả, hoàng thượng sẽ đem những vị trí trong lục bộ chọn cho các thế gia chức quan thích hợp, các vị gia chủ nên hiểu rõ một phiên khổ tâm này của hoàng thượng, con cháu trong tộc nên chọn một ít người có tài đức vẹn toàn mới tốt, đừng tuyển người bất tài, vào kinh làm quan chỉ biết bôi đen mặt mũi của các vị gia chủ, mặt mũi các ngươi nhục nhã, mặt mũi hoàng thượng lại càng không đẹp. Các vị, bổn quan nói như vậy các vị hiểu ý chứ?”
Mọi người nghe vậy vừa cả kinh, đều chần chờ lên.
Vào kinh làm quan, nhậm chức trong lục bộ, nghe qua dường như thực sự rất không tệ. Nhưng nghĩ sâu vào trong, đó cũng giống như các thế gia phái con cháu ruột thịt vào kinh thành làm con tin, đến lúc đó nếu thế gia nào của Giang Nam lòng mang nhị tâm, trước khi triều đình thảo phạt, nhất định đem con cháu làm quan trong triều đình ra chém đầu tế cờ, vị khâm sai đại nhân này thật đúng là giỏi sử dụng kế sách thả con tép, bắt lại con tôm!
Mọi người còn đang chần chờ, Tô Châu Hàn gia gia chủ Hàn Trúc lại bỗng nhiên đứng lên, lại một lần xoay mặt hướng kinh thành quỳ xuống lạy, ngang nhiên nói: “Thảo dân Hàn Trúc, lĩnh chỉ tạ ân, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Có Hàn Trúc đi đầu, mọi người đành theo hắn quỳ lạy, cùng tung hô muôn năm, lại khấu tạ hoàng ân.
Hàn Trúc đứng lên, vuốt bộ râu dài, hướng Phương Tranh cười nói: “Phương đại nhân, ngày mai lão phu liền phái trưởng tử, thứ tử cùng tam tử đi tới kinh thành, nhập Lại Bộ chờ lệnh, đến lúc đó mong rằng Phương đại nhân ở kinh thành chiếu cố nhiều hơn.”
Mọi người thấy Hàn Trúc đưa luôn ba nhi tử đều đến kinh thành, lập tức không còn nghi ngờ, có sự chiêu an đêm nay của Phương Tranh, bọn họ vốn cũng không có dự định tiếp tục làm kẻ địch với triều đình, trước kia giúp đỡ Thái Vương, các thế gia đơn giản cũng là vì dự định cho lợi ích của gia tộc, nhưng hiện tại thứ họ muốn thì triều đình cũng đã đều cho bọn họ, bọn họ cần gì phải tiếp tục mang theo toàn tộc đầu bồi Thái Vương đi tới con đường đen tối?
Mọi người tinh tế suy nghĩ, vì vậy đều hứa hẹn, lập tức đưa con cháu ruột thịt vào kinh thành.
Phương Tranh vui mừng, Hàn lão đầu đúng là quá cấp mặt mũi cho mình, lão đầu nhi thức thời hiểu lý lẽ như vậy, không làm con rể của hắn dường như thật không thể nào nói nổi.
Chậm rãi nhấc chén rượu, Phương Tranh cười đến rất thoải mái: “Các vị thỉnh rượu! Giang Nam phong cảnh mê người, Tây Hồ Dương Châu lại chiếm hết bảy phần xuân sắc của Giang Nam, nếu như các vị gia chủ thong thả, không ngại ở lại Dương Châu du ngoạn thêm mấy ngày, bổn quan bồi các vị đi thăm phong cảnh chung quanh một chút, thưởng thức phong cảnh tuyệt trần xinh đẹp của Dương Châu, thế nào?”
Các gia chủ nghe vậy trong lòng rùng mình, bọn họ cũng không còn dám xem thường vị khâm sai đại nhân còn quá trẻ tuổi này, người này nói mỗi một câu đều phảng phất ẩn thâm ý, không lưu ý liền bị hắn chiếm tiên cơ, hắn vừa mở miệng muốn lưu khách, không biết lại đánh chủ ý gì đây?
Nghĩ thì nghĩ, mọi người đã quyết định bỏ đi tâm tư làm kẻ địch với triều đình, đối với sự lưu giữ của khâm sai, tự nhiên là miệng đầy đáp ứng.
Vẻ cười trên mặt Phương Tranh càng sâu, nhấc chén liên tiếp kính rượu cho các gia chủ, bầu không khí buổi tiệc bắt đầu náo nhiệt rầm rĩ lên.
Các gia chủ vui vẻ mà tán, Ôn Sâm đưa bọn họ an bài trong sương phòng thuộc phạm vi Lục Ấm Quán nghỉ ngơi.
Trong Lục Ấm Quán, Phương Tranh bưng chén trà, nhẹ nhàng thổi thổi lá trà trên mặt chén, sau đó tinh tế uống một ngụm, xua đi cảm giác say vì uống nhiều rượu.
Trên mặt hắn lộ vẻ mỉm cười thỏa mãn. Không biết là vì thỏa mãn hương thơm của chén trà xuân Long Tĩnh, hay thỏa mãn kết quả trò chuyện hôm nay với các gia chủ, nói chung, hiện tại hắn rất hài lòng.
Hàn Trúc ngồi một bên tiền sảnh, lẳng lặng nhìn nét mặt hăng hái của Phương Tranh, nếp nhăn nét mặt già nua càng thêm khắc sâu, một đôi mắt mờ mờ thỉnh thoảng bắn ra hai đạo tinh quang.
Hoa triều khai quốc hơn trăm năm, thế gia quan hệ với triều đình chợt xa chợt gần, đặc biệt những ngày gần đây các thế gia môn phiệt đang gần như tan vỡ, nhưng dưới buổi yến tiệc của vị thiếu niên này, chỉ đơn giản vài câu nói đã xử lý xong, không chỉ có như vậy, hắn càng vì tương lai làm suy yếu thế gia mà chôn xuống mầm móng, không chút tiếng động quật hạ phần mộ cho hành động mưu phản của Thái Vương, yên tĩnh chờ Thái Vương tự mình bước vào.
Chính mình trước đây phán đoán đối với hắn không sai, người thiếu niên trẻ tuổi này, có thể ngồi lên địa vị nhị phẩm triều đình, tước tới quốc công, dựa vào không chỉ là vận khí.
Do cách làm hôm nay của Phương Tranh, rõ ràng nhìn thấy triều đình quyết tâm làm suy yếu thế lực của thế gia, chỉ là hiện nay ngại vì nội loạn của Thái Vương, phải đối với thế gia thực hành kế sách trấn an, một ngày cuộc phản loạn của Thái Vương bình diệt, tân hoàng căn cơ vững chắc trong triều đình, có lẽ mục tiêu kế tiếp, chính là làm cho lực ảnh hưởng của thế gia môn phiệt đối với dân gian giảm đến thấp nhất.
Như vậy, Hàn gia làm Giang Nam đệ nhất thế gia, khi đó lại nên đi nơi nào?
Từ lúc Phương Tranh xuống Giang Nam, Hàn Trúc đã nghĩ tới vấn đề này. Sau khi Phương Tranh đến, Giang Nam rung chuyển mắt thấy cũng nhanh dẹp loạn, ý nghĩ trong đáy lòng của Hàn Trúc cũng càng thêm rõ ràng.
Từ xưa cây cao đón gió, Hàn gia có thể chiếm được tất cả, hà tất còn mong siêu quần xuất chúng?
Đi ra Giang Nam, đó cũng chưa chắc không phải là một phen thiên địa mới. Nếu có thể cùng Phương gia kết hợp hôn nhân, ngày sau Hàn gia phú quý quyền thế khắp thiên hạ, Giang Nam thế gia nho nhỏ hôm nay làm gì có khả năng bằng được?
Trong hương trà thơm ngát, trước mắt Hàn Trúc hiện lên một tấm bảng bên trong Hàn gia phủ đường: Bất Tranh.
Hàn Trúc nở nụ cười, tổ tông lưu lại ý nguyện, quả nhiên là một đạo lý xử thế.
Chỉ là thế sự quỷ dị hay thay đổi, chuyện gì nên tranh, chuyện gì không nên tranh, thân là tộc trưởng gia chủ, Hàn Trúc phải có điều tính toán.
“Hiền chất, buổi tiệc hôm nay, rất có thu hoạch, lão phu nên chúc mừng ngươi.” Hàn Trúc híp mắt khẽ cười nói.
Phương Tranh nhìn dáng tươi cười trên mặt Hàn Trúc, không khỏi da đầu tê rần, khóe miệng cười gượng nói: “Hàn thế bá khách khí, hôm nay thành công, toàn bộ nhờ thế bá ở giữa quay vần điều giải, nhờ vậy tiểu chất mới đạt thành mong muốn. Nếu luận công lao, thế bá mới là công đầu mới đúng. Khái khái, trở về kinh thành tiểu chất sẽ hướng hoàng thượng bẩm báo, đem chi tiết báo cho hoàng thượng, hoàng thượng nhân hậu, tất sẽ không bạc đãi Hàn gia, ha hả.”
Hàn Trúc ha hả cười nói: “Kể công thật không dám nhận. Thấy hiền chất hạ Giang Nam rất có thu hoạch, lão phu là vui vẻ cho ngươi, bình định chuyện Thái Vương mưu loạn sẽ nhanh thôi, thế gia Giang Nam ẩn hoạn cũng được hóa giải trong tay hiền chất thật lặng lẽ, nói thật, lão phu thật sự là bội phục ngươi.”
Phương Tranh nháy đôi mắt làm vẻ ngây thơ, vô tội nói: “Cái gì lặng yên hóa giải? Cái gì ẩn hoạn trăm năm? Ha hả, Hàn thế bá nói thật thâm ảo, tiểu chất thật sự nghe không hiểu lắm.”
Hàn Trúc đưa tay chỉ chỉ Phương Tranh, hờn giận nói: “Còn giả vờ! Ngươi ở tại trước mặt lão phu còn giả vờ cái gì? Hôm nay đám gia chủ thế gia bị ngươi xử lý, ân uy đều ra, nói vậy sẽ tạm thời thật lòng trung với triều đình, như vậy đã giúp tân hoàng lưu ra thời gian tĩnh dưỡng nhiều năm, thời gian đó nếu triều đình binh hùng tướng mạnh, quốc giàu dân phú, lại bước vào bắt tay làm suy yếu thực lực của thế gia, đến lúc đó thế gia dù không cam lòng bị suy yếu mà mưu phản tác loạn, bọn họ cũng chứa nhiều cố kỵ, tưởng loạn cũng loạn không nổi, hiền chất, lão phu nói rõ ràng như thế, ngươi đã hiểu chưa?”
Phương Tranh ngây ra suy nghĩ, ngơ ngác nhìn Hàn Trúc, một lát bỗng nhiên lắc đầu nói: “Không hiểu, thật không hiểu, Hàn thế bá, có phải đêm nay ngài uống quá nhiều không? Tiểu chất an bài cho ngài một gian sương phòng tốt nhất, ngài có muốn nghỉ tạm một lát hay không?”
Hàn Trúc thấy Phương Tranh giả khờ, láu cá chẳng khác gì cá chạch, không khỏi cảm giác vô cùng bất đắc dĩ, thở dài nói: “Ngươi a…ta thật sự nghĩ không thông, phụ thân ngươi Phương Tồn Nghĩa cùng lão phu là bạn tri kỷ nhiều năm, nhưng hắn tuy là thương nhân, cũng là người thành thật trung hậu quân tử, thế nào con hắn…ai, không giống, thực sự không giống.”
Phương Tranh cười nói: “Ngài cứ coi như ta là trường hợp đặc biệt đột biến gien đi, vì sao kêu đột biến gien? Đó chính là thỏ chẳng biết vì sao sinh ra một nhi tử rùa, khái khái, tỉ dụ này không quá chuẩn xác, dù sao thì ngài cũng lĩnh hội ý tứ của ta là được.”
Hàn Trúc mặt mày đen thui.
Một lúc lâu, Hàn Trúc than thở: “Mặc dù tính tình phụ tử các ngươi khác nhau, nhưng chung quy cũng một đời mạnh hơn một đời, Phương gia vốn là nhà thương nhân, đến ngươi chỉ có một đứa con trai độc nhất, ngươi cũng tạo mặt mũi cho phụ thân ngươi, không ngờ vào triều làm đại quan, chấn hưng Phương gia gia môn, phụ thân ngươi coi như là có điều an ủi, không thẹn với Phương gia liệt tổ liệt tông.”
Nhắc tới chuyện làm quan, Phương Tranh lại thương tâm. Người khác đều xem chức vị là vinh quang suốt đời, cùng cực suốt đời nhưng khó vói tới, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vốn không hề muốn làm quan, đến cuối cùng chức quan càng làm càng lớn. Hiện tại đã nghiễm nhiên biến thành dưới một người mà trên trăm triệu người, nhưng hắn lại cũng không cảm giác đây là chuyện vinh quang cỡ nào, tương lai trở lại kinh thành từ quan với Mập Mạp, không biết tên mập kia có chịu đáp ứng hay không, nghĩ tới chuyện này hắn lại rầu rĩ.
Yếu ớt thở dài, Phương Tranh rầu rĩ nói: “Trước đây ta nhờ Hoa Bán Tiên đoán mệnh cho ta, nói ta có mạng đại phú, chính là loại mạng đại phú mang theo cẩu nô tài rêu rao khắp nơi, đi khắp đường cái đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, sau đó mỗi ngày chờ ăn chờ chết, đó là hạnh phúc cỡ nào a! Cũng không biết sao, ta hiện tại lại làm chức quan lớn như vậy, mỗi ngày đều sống trong chờ đợi lo lắng. Lo lắng ngôn quan hạch tội, lo lắng có người ám toán, lo lắng mơ hồ bị người thống dao nhỏ, ô ô. Hàn thế bá, ta thật không biết mạng của ta vì sao không giống với lời nói của thầy tướng số, cũng không biết do bọn họ tính không đúng, hay ta sống không đúng….”
Hàn Trúc nghe vậy cứng lại, sinh sôi bứt luôn vài cọng râu dài, đau đến làm hắn nhe răng trợn mắt.
Cùng tiểu tử này nói chuyện nhân sinh nói chuyện lý tưởng, quả thực là sai lầm lớn trong ngày hôm nay!
@by txiuqw4