sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 356: Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn

Ngoài cửa cung. Phương Tranh phẫn nộ ôm hai vò rượu nho do Tây Vực phiên bang tiến cống, hối hả chạy đi.

Tâm tình hắn không tốt lắm, nguyên bản dự định trở về kinh liền hướng Mập Mạp từ quan, sau đó dễ dàng mang theo lão bà người nhà chu du thiên hạ, rời xa thị phi phân tranh của triều đình, vô cùng đơn giản trải qua cả đời này.

Kết quả làm kẻ khác rất thất vọng, tử Mập Mạp lại còn nói chuyện không uy tín gì hết, điều này làm cho Phương Tranh rất tức giận, không phải đều nói “quân vô hí ngôn”( vua không nói chơi) hay sao? Thế nào đến chỗ ta thì biến thành lừa dối lớn như vậy chứ? Thật mất mặt chính là, mình đúng thật là bị hắn lừa dối!

Nghĩ đến chính mình còn phải tiếp tục giữ chức vị công tác mà hắn không chút thích thú ở tại triều đình này, Phương Tranh lại cảm thấy phiền muộn, ngửa đầu nhìn bầu trời ánh nắng tràn đầy, không khỏi nặng nề hừ một tiếng: “Tử Mập Mạp, ra vẻ hàm hậu, kỳ thực gian trá, không phải là thứ tốt!”

Dám mắng đương kim hoàng thượng như vậy, thiên hạ cũng chỉ có một mình Phương đại thiếu gia có can đảm, Phương Tranh hồn nhiên chưa phát giác ra điều đó có gì sai. Ở trong lòng hắn, Mập Mạp vẫn là người trước kia ở trong trường học cùng hắn cãi nhau ầm ĩ, thích thí điên thí điên đi theo hắn, hai người cùng nhau gây họa, hại người, dạo kỹ viện của hai năm trước, dù thân phận hiện nay của hai người đã cao cao tại thượng, đứng trên đỉnh núi của thiên hạ mà bao người ngưỡng vọng, nhưng tình bằng hữu giữa hai người vẫn không hề có chút nào biến đổi. Có thể nói là điển phạm của quân thần tương đắc từ xưa tới nay.

Phương Tranh hiểu rõ, đây tất cả đều được thành lập trên cơ sở ngày xưa thời áo vải hoạn nạn của bọn họ, thế nhưng, thế sự hay thay đổi, người cũng đổi thay, nếu muốn cùng Mập Mạp cả đời bảo trì trong loại quan hệ thân như huynh đệ này, giữa hai người nhất định phải có một người rời khỏi đỉnh núi của quyền lực, đây là vì tốt cho hai bên, hiện tại có thể tất cả đều rất hoàn mỹ, nhưng thời gian lâu, chính mình khó tránh khỏi có chỗ xung khắc chính kiến với Mập Mạp, hơn nữa dã tâm của con người luôn vô cùng tận, hôm nay người cùng ta có tình như huynh đệ, tương lai thì sao? Ai dám bảo chứng đế vương sau khi thành thục lại vẫn là Mập Mạp hàm hậu của trước kia? Khi hắn phát hiện có một ngày quyền lực ban cho mình quá nặng, thế cho nên sẽ uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của hắn, vì đế vị, vì hoàng quyền, hắn có thể quyết giết mình hay không? Vài chục năm trước giữa tiên hoàng và Phan thượng thư, lúc đó chẳng phải cũng là tình như huynh đệ hay sao? Kết quả thế nào?

Phương Tranh không muốn lịch sử tái diễn, hơn nữa hắn căn bản không hề hứng thú đối với việc làm quan, có câu nói “có cự ly sẽ sản sinh mỹ hảo”, lời này không chỉ áp dụng trong tình yêu nam nữ, cũng áp dụng cho quan hệ giữa hắn và Mập Mạp.

Rời xa triều đình, mới là phương pháp duy nhất duy trì tình hữu nghị giữa hắn và Mập Mạp.

Về phần từ quan sau đó không quan không quyền, có bị người khác khi dễ hay không, Phương Tranh cũng không chút nào lo lắng, có một bạn thân làm hoàng đế, có một công chúa lão bà, dù là trong tay hắn không có mảy may quyền lực, thiên hạ lại có ai dám chọc vào mình?

Những ý nghĩ này, Phương Tranh đã nghĩ thật rõ ràng thấu triệt, còn Mập Mạp? Lẽ nào hắn chẳng bao giờ nghĩ tới sao?

Phương Tranh cười khổ, Mập Mạp tất nhiên là có nghĩ qua, hắn cũng không đơn giản như hắn biểu hiện, nhưng hắn vẫn lưu Phương Tranh lại triều đình, không chịu thả hắn đi. Nguyên nhân chính là vì, hắn đã xem thấu bản tính của Phương Tranh, Phương Tranh là một người không có dã tâm, đối với việc tranh đoạt quyền lực lại không có chút nào hứng thú.

Dứt bỏ giao tình hoạn nạn của hai người không đề cập tới, người đương quyền có ai không thích người có bản tính như Phương Tranh? Một người có thể làm cho mình thật tình tín nhiệm, dùng được thuận lợi, nhưng lại là một thần tử không hề có chút dã tâm, hoàng đế nào mà không thích? Nghĩ lại ngẫm lại, nếu chính mình là hoàng đế, cũng không nguyện phóng cho vị thần tử đó từ quan, chuyện gì cũng không cần nhắc tới.

“Người thiện bị người cưỡi a!” Phương Tranh ngồi trên lưng ngựa, bi phẫn phát sinh than thở.

“Đại nhân, hẳn là câu người thiện bị người khi, chứ không phải bị người cưỡi.” Thị vệ giục ngựa đi theo bên cạnh hắn cẩn thận nói.

“Phải? Bị người cưỡi chính là cái gì?”

Thị vệ chỉ chỉ con ngựa Phương Tranh đang cưỡi.

Phương Tranh lắc đầu, không chút tán thành.

Người thiện không chỉ bị người khi, cũng bị người cưỡi, tỷ như nói Trường Bình, nàng luôn thích ngồi trên người mình, thở hổn hển cố sức chuyển động…

Khái, chuyện vui vẻ khuê phòng, không nên nói cho người ngoài nghe.

Mặc kệ là bị người khi hay bị người cưỡi, Phương Tranh tổng kết ra một chân lý: tự mình đúng là một người thật thiện lương.

Phương Tranh đầu tàu gương mẫu, mấy trăm thị vệ theo sát phía sau, ra Tây Cung liền thẳng hướng Phương phủ. Đều nói về nhà luôn mừng vui, lúc này Phương Tranh có thể xem như cảm nhận được tư vị, càng là đến gần nhà, liền càng cảm thấy trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực có loại cảm giác muốn nổ tung, vui sướng thật lớn trong phảng phất mang theo vài phần sợ hãi khó hiểu, cảm giác rất kỳ diệu.

Mấy trăm người cưỡi ngựa rêu rao khắp nơi trên đường cái tại kinh thành, tiếng vó ngựa hỗn độn gào thét mà qua, bách tính bên đường đều né tránh một bên. Mắt mang theo hiếu kỳ nhìn chằm chằm đám thị vệ kiêu ngạo thúc ngựa đi qua, sau đó mọi người tụ tập ngay giữa đường đi, ngưỡng cổ nhìn theo bóng lưng đám người Phương Tranh, không ngừng nghị luận.

“Là ai nha? Rõ ràng ngay giữa ban ngày lại cưỡi ngựa xông loạn như thế, bọn nha dịch trong kinh thành cũng không nói không quản.” Một gã bách tính rất bất mãn nói. Hắn bán dưa muối bên đường, đàn ngựa đi qua, làm bụi bặm rơi xuống trên dưa muôi, làm hắn có chút oán giận.

Một người qua đường khác ngưỡng cổ nhìn theo hồi lâu, có chút không xác định nói: “Người cưỡi ngựa đi đầu, nhìn thật quen mắt.”

“Là ai?” Người qua đường đều hỏi han.

“Dường như là…thái tuế…”

Người bán dưa muối cười nói: “Ta chỉ nghe qua trong hoàng cung có vạn tuế, nhưng chưa từng nghe qua cái gì thái tuế.”

Hắn không hiểu, nhưng mọi người đã hiểu.

Một người qua đường cả kinh nói: “Ngươi nói, chẳng lẽ là Phương thái tuế?”

“Đúng vậy.”

“Oa.” Đường cái rầm rĩ bỗng nhiên an tĩnh lại, trên con đường trở nên lặng ngắt như tờ, bầu không khí phi thường quỷ dị.

Sự vắng vẻ rất nhanh bị đánh vỡ, một vị đại thẩm mua cải bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy, đưa tay gọi một đại thẩm, vừa chạy vừa kêu to: “Mọi người xem chừng muội muội nữ nhi của nhà mình, đừng cho các nàng ra khỏi cửa! Ngày lành đã hết, Phương thái tuế quay về kinh rồi!”

Trên đường cái mọi người phục hồi lại tinh thần, đều liều mạng hướng nhà mình chạy đi, trong lúc nhất thời trên đường cái gà bay chó sủa, người bán hàng, người đi dạo, đặc biệt một chút tiểu công nương có chút nhan sắc, nghe được tên “thái tuế”, tất cả đều quá sợ hãi, sau một trận rối ren, đường cái chợt trở nên vắng vẻ, nguyên mặt đường đang nháo loạn trở nên sạch sẽ còn hơn dùng nước tẩy qua.

Người bán dưa muối vẫn bày dưa muối tiếp tục bán.

“Vị huynh đệ này, vì sao ngươi không chạy?”

Người bán dưa muối bình tĩnh cười cười: “Ta chỉ là bán dưa muối, không có nữ nhi cũng không có muội muội, ta chạy cái gì?”

Người qua đường giậm chân nói: “Cái này ngươi không biết đâu? Phương thái tuế là ai? Dù ngươi bán phân hắn cũng muốn nếm thử, ngươi không sợ hắn đem cả cái sạp của ngươi dọn luôn sao?”

Người bán dưa muối lấy làm kinh hãi: “Sẽ không độc như thế chứ? Vị Phương thái tuế rốt cục là thần thánh phương nào?”

“Dưa muối của ngươi bao nhiêu tiền một cân?”

“Năm văn một cân.”

“Ta cho ngươi sáu văn, ngươi bán cho ta hai cân, ta sẽ nói cho ngươi nghe.”

“Được! Ta vừa mới tới kinh thành buôn bán, xem như đưa tiền bảo hộ vậy.” Người bán dưa muối nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt kiên quyết.

“Nghe, vị Phương thái tuế này, là kinh thành…không, là một nhân vật khó lường của Hoa triều ta, ai, tám văn tiền ba cân thế nào? Nhà của ta mấy ngày này cần dưa muối lắm!”

“Cút đi!”

Cửa lớn Phương phủ vẫn như trước, trên cửa cao cao treo một tấm bảng hiệu đen chữ vàng, bên trên viết bốn chữ lớn: “Trung Quốc Công phủ.”

Trước sân rộng đứng hai hàng binh đinh. Hôm nay Phương phủ đã không còn là thương nhân nhân gia, mà là quan lại môn phiệt trong triều đình chạm tay là có thể bỏng, thiếu gia duy nhất của Phương gia ở trong triều đình địa vị như mặt trời ban trưa. Dưới một người mà trên trăm triệu người, vì triều đình nhiều lần lập đại công, thâm thụ ân sủng của hai đời đế vương. Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn như vậy, không phải những quan lại nhân gia khác có thể so sánh nổi.

Khoái mã của Phương Tranh chạy vội tới trước cửa nhà, xoay người xuống ngựa, nhanh chóng chạy tới trước cửa vài bước, còn chưa bước lên bậc thang, liền thấy bên trong phủ đi ra một đám người. Một tảng lớn đông nghịt, có quản gia, có tạp dịch, bước nhanh đi phía trước mặt, chính là Trường Bình với chiếc bụng hơi lớn.

Nhìn thấy Phương Tranh đứng bên dưới bậc thang, Trường Bình nở nụ cười vui vẻ, sau đó nhấc áo, một đường nhanh nhẹn hướng Phương Tranh chạy đi.

Phương Tranh thấy thế quá sợ hãi: “Đừng chạy! Mật nhi, nàng đứng yên một chỗ không nên cử động!”

Trường Bình ngây ra, ngơ ngác đứng lại, mọi người đi theo sau lưng Trường Bình cũng đều dừng bước, gương mặt mỉm cười nhìn nam nữ chủ nhân của Phương phủ đang cửu biệt gặp lại, không có kinh thiên động địa, không có oanh oanh liệt liệt, nhưng lại ấm áp nhàn nhạt này, lại làm cho người ta cảm động vô cùng.

Gương mặt Trường Bình vẫn đang tràn đầy vẻ mỉm cười mừng rỡ, viền mắt hơi phiếm hồng, nhìn ra được, ngay trước mặt người hầu, nàng đang nỗ lực duy trì dung nhan của chủ mẫu, tận lực không làm cho mình thất thố.

Cách mấy trượng, Phương Tranh thâm tình nhìn chăm chú vào Trường Bình. Tiểu thê tử hai tháng không gặp, nàng hơi béo hơn một ít, gương mặt hồng nhuận tròn trĩnh, trên mặt tràn lan ánh sáng từ ái của người mẹ, nhìn nàng càng mê người hơn trước đây. Ánh mắt nhìn xuống, Phương Tranh nhìn thấy chiếc bụng hơi lớn của Trường Bình, nơi đó đang chứa đựng kết tinh tình yêu của bọn họ, Trường Bình hai tay ôm bụng, vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười.

Bên cạnh Trường Bình, Yên Nhiên, Tiểu Lục và Phượng tỷ đang cẩn thận đỡ nàng, các nàng cũng đều mừng rỡ nhìn chăm chú vào Phương Tranh, vừa cười vừa lặng lẽ lau đi nước mắt vui sướng trên khóe mắt.

Đây là người nhà của ta, là nơi mà ta phải toàn lực che chở ở thời đại này. Kiệt lực bảo hộ người nhà, các nàng đều đang hạnh phúc mỉm cười, đây mới là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời của nam nhân. Quan cư nhất phẩm thì thế nào? Tước tới vương gia lại làm sao? Những thứ hư vô kia, có thể làm cho thê tử có được sự mỉm cười?

Thấy các nàng, đáy lòng Phương Tranh không khỏi nổi lên loại cảm động chưa từng có, hắn thâm tình nhìn Trường Bình. Thâm tình nhìn Yên Nhiên Tiểu Lục, thâm tình nhìn mỗi một người hầu quen thuộc trong Phương phủ, một lát, hắn vươn hai tay, dùng một loại thanh âm thâm tình đến buồn nôn lớn tiếng kêu lên: “Mật nhi! Bụng của nàng không có phương tiện, đứng yên một chỗ không nên cử động! Nhượng ta chạy tới, ta chạy tương đối nhanh hơn.”

Sau đó, trước mắt bao người, Phương Tranh lại quay chậm lại chạy tới, chạy tới rất tuấn tú, rất thâm tình…

Sau đó…

“Phốc.” Mọi người đỡ vai nhau, ói ra một bụng, sau đó mọi người cùng nhau ôm chầm lấy sưởi ấm, mỗi người đều liên tục lạnh run.

Phương Tranh nhìn thấy phản ứng của thê tử, gương mặt bay nhanh biến ảo, từ mỉm cười, đến đờ ra, cuối cùng sầm xuống…

Vào nhà, trong vòng vây của mọi người, Phương Tranh trước tiên đi vào bái kiến phụ mẫu nhiều ngày không gặp, Phương gia nhị lão thật cao hứng, Phương lão gia mừng rỡ nhìn Phương Tranh, thỉnh thoảng cười ha ha, vô cùng an ủi. Chuyện bình loạn Giang Nam, Phương gia nhị lão đã nghe Trường Bình nói qua, lúc đó tất nhiên là vì Phương Tranh toát mồ hôi lạnh. Cũng may nhi tử bình yên vô sự trở về, trong lòng nhị lão có thể nào không thoải mái?

Gương mặt Phương phu nhân vui mừng, liên tục sờ soạng trên người Phương Tranh, tỉ mỉ xem xét cẩn thận. Rốt cục xác nhận trên người nhi tử không có thiếu thứ gì, Phương phu nhân vung tay lên, bày tiệc! Cả nhà trên dưới, chẳng phân biệt được thân phận thế nào, toàn bộ đều ngồi lên bàn ăn, chúc mừng Phương gia thiếu gia bình an về nhà.

Tiệc rượu mãi đến khi trăng lên mới tản ra, Phương Tranh ợ hơi đi về tiểu viện, đẩy cửa, Trường Bình đang ngồi trong phòng nói chuyện phiếm với Yên Nhiên, Yên Nhiên văn tĩnh ngồi bên cạnh Trường Bình, thỉnh thoảng nhìn chiếc bụng hơi lớn của nàng, trong đôi mắt đẹp xẹt qua vài phần ước ao và kỳ vọng, sau đó nàng lại hơi gục đầu xuống, phảng phất như đang nghĩ đến chuyện gì khó xử, gương mặt rất nhanh biến thành đỏ bừng, dưới ánh nến chập chờn, tăng thêm vài phần quyến rũ.

Lúc Phương Tranh đẩy cửa tiến đến thì vừa lúc nhìn thấy cảnh này, nhìn hai vị lão bà như hoa như ngọc, Phương Tranh hắc hắc nở nụ cười, dáng tươi cười rất phóng đãng.

Hai nàng thấy Phương Tranh tiến đến, vội vàng đứng lên, một trái một phải dìu Phương Tranh, Yên Nhiên săn sóc rót cho Phương Tranh một chén trà đặc, hai tay đưa cho Phương Tranh, sau đó nhìn hắn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy nhớ nhung và thâm tình.

Phương Tranh ngồi ngay mép giường, sau đó mỗi tay ôm một nàng, cười nói: “Các lão bà, hai tháng không gặp, nhớ ta không? Nhớ ta thì hôn ta một chút, không muốn thì ta hôn…”

Trường Bình cười khúc khích, sau đó oán giận điểm điểm lên trán Phương Tranh, sẵng giọng: “Ngươi hoàn hảo nói! Đi Giang Nam nhiều ngày, cũng không nhắn một lời trở về, Thái Vương mưu phản, ngươi cũng biết trong thành chúng ta lo lắng ra sao không? Ngày ngày toàn gia sầu não lo lắng ăn không ngon, rất sợ ngươi…”

Trường Bình đang nói bỗng nhiên ôm miệng, thần sắc hơi có chút sợ hãi.

Yên Nhiên ở bên yên lặng gật đầu. Đôi mắt đẹp nháy nhẹ, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống mặt.

Phương Tranh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Yên Nhiên, sau đó cười nói: “Lão công các nàng là người gì, người khác không biết, chẳng lẽ các nàng còn không biết sao? Luận chiến tranh, ta đương nhiên kém hỏa hầu một chút, nhưng luận chạy trốn, không khiêm tốn mà nói, khắp thiên hạ còn chưa có ai chạy nhanh hơn ta, đó là cần đại bản lĩnh…”

Hai nàng nín khóc mỉm cười, Trường Bình dở khóc dở cười nói: “Ngươi…ngươi không ngờ đem việc chạy trốn biến thành bản lĩnh, trời ạ! Thế gian này sao lại có người như thế?”

Bỗng nhiên Trường Bình vươn bàn tay, nhéo lỗ tai Phương Tranh, hung ba ba nói: “Nói! Ngươi ở tại Giang Nam có nhận thức hồ ly tinh khác không? Nếu không vì sao ngay cả phong thư gởi về cũng không có?”

Phương Tranh ai ai kêu lên: “Buông tay, dừng tay! Đừng cứ gọi cáo già hay hồ ly tinh, thật không lễ phép, hồ ly tinh chiêu nàng chọc giận nàng sao?”

Trường Bình nghe vậy khẩn trương nói: “Ngươi thật quen biết hồ ly tinh sao?”

“Không có! Tuyệt đối không có!” Phương Tranh nghiêm trang nói: “Các nàng đều biết, tác phong sinh hoạt của ta vẫn rất chính phái. Sau lưng lão bà làm gì có chuyện câu kết làm bậy? Đó là tội lớn nha.”

Trường Bình cau chiếc mũi nhỏ xinh đẹp, hừ nói: “Ta nói cho ngươi, trong tiểu viện Phương phủ chỉ có năm gian phòng, hơn nữa cũng không dự định thêm một phòng mới, biết là ý tứ gì không?”

Năm gian phòng, năm lão bà, ý tứ rất rõ ràng, không còn danh ngạch dư thừa.

Đây thực sự là một tin tức xấu…

Phương Tranh thử nói: “Nếu không…ta ra ngoài tự lấy tiền túi làm một gian?”

“Phanh!”

“Ai nha!”

“Ngươi dám! Còn dám cưới nữa lão nương một tay đem tiểu viện đốt lập tức!”

Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh suy sụp, trong lòng than thở mấy tiếng.

Thái độ Trường Bình kiên quyết như vậy, chuyện đưa Hàn Diệc Chân vào cửa càng thêm gian nan, đây làm sao mới tốt?

Phương Tranh nhướng mày, kế sinh ra.

Đều nói nếu phương diện kia thỏa mãn được cho nữ nhân thì nữ nhân luôn luôn đặc biệt khoan dung, thẳng thắn, đêm nay ta liền sử dụng mỹ nam kế, đem hai lão bà cho ăn no. Sau đó sẵn lúc các nàng ý loạn tình mê, nhân cơ hội đem chuyện đưa Hàn Diệc Chân vào cửa nói một câu, nữ nhân đều là động vật cảm tính, có lẽ các nàng sau khi thỏa mãn sẽ gật đầu đáp ứng.

Hơn nữa, mình ở ngoài hai tháng, ngoại trừ sờ soạng Hàn Diệc Chân, cũng không dính qua nữ sắc, đã nghẹn lâu như thế, đêm nay phải cùng các lão bà tận hứng một hồi, các nàng hảo, ta thì tốt, thuận tiện còn có thể giải quyết được chuyện của Hàn Diệc Chân, một công hai chuyện.

Con mẹ nó ta thật là nhân tài! Phương Tranh

nhịn không được dưới đáy lòng tán thán.

“Mật nhi, Yên Nhiên, lâu ngày không gặp, các nàng lẽ nào…không muốn sao?” Phương Tranh nháy nháy mắt, biểu tình rất dâm đãng.

Hai nàng vừa nghe, nhìn biểu tình dâm đãng của Phương Tranh, sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn? Nghe vậy nhất thời cùng đỏ bừng mặt, cúi đầu ngồi ngay mép giường, không nói được một lời.

Ngồi ngay giữa hai nàng, bàn tay háo sắc của Phương Tranh bắt đầu lục lọi xấu xa trên người hai nàng. Dùng thanh âm trầm thấp kêu gọi: “Ta ở tại Giang Nam, thế nhưng rất nhớ các nàng, mỗi ngày buổi tối ta đều yên lặng ngửa đầu nhìn ánh trăng, nhớ mọi người đến ngủ không được, nghĩ đến liền động tình, nhịn không được phải nhìn trăng kêu lên, tình thâm vô cùng…”

Những lời tình tự mềm nhũn vừa nói ra, hai nàng nhất thời cả người mất khí lực, ôn nhu dựa vào trong lòng hắn, nhắm lại đôi mắt đẹp, gương mặt đỏ bừng mặc cho Phương Tranh tùy ý lục lọi an ủi trên người các nàng.

Phương Tranh cười nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Các lão bà, đều nói cửu biệt thắng tân hôn, hôm nay chúng ta liền ôn lại một chúc đêm động phòng hoa chúc đi.”

Trường Bình nhẹ nhàng rên rỉ nói: “A, phu quân, ngươi…ngươi lại muốn chúng ta cùng nhau hầu hạ ngươi sao?”

“Đó là đương nhiên, lão công nàng là một nam nhân tinh tráng.”

“Hì hì, ngươi cùng ta là tân hôn, vậy ngươi và Yên Nhiên gọi là gì? Chẳng lẽ cũng là tân hôn?”

“Không, nhị hôn!”

Không biết là ai thổi tắt nến đỏ chập chờn bên trong phòng, cảnh xuân khắp phòng bị bóng đêm che lấp, chỉ nghe được tiếng rên rỉ thở gấp liên tiếp, quanh quẩn bên trong phòng, nhộn nhạo…

Trong bóng tối, tiếng thở dốc cấp thiết của Phương Tranh càng thêm cấp thiết, đặc biệt rõ ràng.

“Mật nhi, nàng mang thai hài tử, rốt cục được chưa?”

“Không có việc gì, ngự y nói qua, ba tháng sau, chuyện phòng the…chuyện phòng the không cần ngại…”

“Vậy ta sẽ không khách khí, lão bà, tiếp trảo!”

“Đau nha! Ngươi muốn chết!”

“….”

……

Một đêm điên loan đảo phương, cảnh xuân kiều diễm đến bình minh.

Khi Phương Tranh tỉnh lại thì Trường Bình và Yên Nhiên đã mặc xong xiêm ý, trang điểm xong, thấy Phương Tranh tỉnh, hai nàng phân ra hôn lên hai má hắn một cái.

Trải qua một đêm mây mưa, hai nàng dung quang tỏa sáng, gương mặt hồng nhuận, càng thêm động lòng người…

“Phu quân, ngươi vừa quay về kinh, nên ở nhà nghỉ tạm hai ngày, không cần mỗi ngày vào triều, ai nha. Yên Nhiên, không còn kịp rồi, hôm nay hẹn chưởng quỹ râu xồm Tây Vực bàn buôn bán, cũng đã trễ, thu thập xong chưa? Đi mau đi mau!”

Hai nàng lại hôn Phương Tranh một cái, sau đó liền vội vã đi nhanh ra cửa.

Phương Tranh nháy nháy con mắt buồn ngủ mông lung, sau đó gõ gõ đầu, lẩm bẩm nói: “Hôm qua dường như có chuyện gì muốn nói, thế nào lại quên? Rốt cục là chuyện gì?”

Bỗng nhiên, Phương Tranh giật bắn mình. Kháo! Hàn Diệc Chân! Xong xong! Chuyện quan trọng như vậy lại quên, nam nhân quả nhiên là động vật nửa người, hiện tại đã thỏa mãn xong các nàng, cũng không biết các nàng còn đồng ý nữa hay không…

Luống cuống tay chân mặc nội khố, Phương Tranh lao ra cửa phòng hô lớn: “Các lão bà, trở về! Trở về…”

Khụt khịt mũi, Phương Tranh thật bi phẫn: “Trở về ta cho…hiến thân cho các nàng một lần nữa, sau đó ta có chính sự nói với các nàng…”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx