sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Trọng tử- Phần 1- Chương 04

Phần I : Sớm chiều kề cận

Chương 4 : Sư phụ bất đắc dĩ

Edit : Kurt

Beta: BW_mylove_SG

I

Tử Trúc Phong không có người ngoài ra vào, nên Trọng Hoa cung rộng lớn như vậy mà luôn có vẻ lạnh lẽo, trống vắng, không có lấy một bóng người. Qua vài ngày, sự mới mẻ hứng thú đã qua đi, lại không có bài học, bài luyện gì mới, Trọng Tử nhanh chóng cảm thấy nhàm chán. Thật ra, các đệ tử Nam Hoa ngoại trừ việc bị cấm xuống núi một mình ra thì đều được tự do. Trong tình cảnh chẳng còn gì thú vị, Trọng Tử đột nhiên nhớ tới một người, vì thế mới sáng sớm đã rời khỏi Tử Trúc Phong, hướng tới ngọn núi cao nhất có Lục Hợp điện tọa vì chạy đến.

Lục Hợp điện nhìn qua vẫn vô cùng trang nghiêm, rất nhiều đệ tử ra vào, bên trong mơ hồ truyền đến giọng nói của Mẫn Vân Trung. Trọng Tử sợ nhất người này, làm sao còn dám đi vào, nên vội vàng tránh đi. Cô bé vô tình men theo hành lang đi tới cửa một đại điện khác, giương mắt nhìn lên thì thấy trên cửa đại điện có viết ba chữ rất to.

Trọng Tử không biết chữ nên không biết trên đó viết gì, nghi hoặc đứng nhìn.

“Trọng Tử, ngươi muốn làm gì.” Có người chợt đẩy mạnh cô bé một cái.

Quay người nhìn lại, Trọng Tử cảm thấy người vừa đến nhìn có chút quen mắt, nghĩ nghĩ mới nhớ ra người đó là ai.

Từ khi làm đệ tử Mẫn Vân Trung, địa vị của Văn Linh Chi ở Nam Hoa phái hẳn là không nhỏ. Hiện Văn Linh Chi đang cùng mấy nữ đệ tử khác đi đến Lục Hợp điện, không ngờ lại gặp Trọng Tử ở đây. Nàng ta vẫn luôn giữ trong lòng chuyện Tần Kha che chở cho Trọng Tử khi ở trên biển, sau đó Trọng Tử lại còn được Lạc Âm Phàm thu nhận làm đồ đệ nữa chứ, oán càng thêm oán, căm giận bất bình lại càng thêm chồng chất. Lúc này gặp mặt ở đây, khó tránh khỏi muốn trêu đùa ác ý khiến cho Trọng Tử nhục nhã một phen.

Trọng Tử chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Cảm thấy nàng ta đối với mình không chút khách khí, tất nhiên là cũng sẽ không thích gì nàng ta, cúi đầu muốn bỏ đi.

Văn Linh Chi thấy vậy lại bước lên ngăn Trọng Tử lại: “Trọng Tử, ngươi dám xem thường tôn trưởng.”

Trọng Tử lúc này mới nhớ nàng ta là đệ tử của Mẫn Vân Trung, luận về bối phận là cùng thế hệ với sư phụ Lạc Âm Phàm, vậy nên mình phải hành lễ gọi một tiếng ‘sư cô’ mới đúng đạo lễ nghĩa, bất đắc dĩ đành phải cúi đầu cung kính: “Sư cô gọi con có việc gì chăng?”

Ánh mắt Văn Linh Chi đảo một vòng, hỏi: “Ngươi đến Nam Hoa lâu như vậy rồi, đã thấy qua điện tổ sư chưa?”

Trọng Tử không hiểu, thật thà trả lời: “Thưa sư cô,Trọng Tử chưa từng thấy qua.”

Mấy nữ đệ tử kia cười rộ lên.

Văn Linh Chi lập tức nói ngay lại với vẻ khinh miệt: “Ngay cả chữ mà còn không biết, điện tổ sư ở ngay trước mắt cũng không biết, như vậy lại còn không biết xấu hổ khi mang danh đồ đệ của Trọng Hoa tôn giả.”

Trọng Tử xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nghĩ đến việc không bao lâu nữa việc này sẽ truyền đi khắp trên dưới Nam Hoa. Thật ra đã từng là một kẻ ăn mày, chuyện bị người khác cười nhạo đối với bé cũng chẳng phải là ít, nhưng không thể để sư phụ bị người ta cười nhạo được.

Văn Linh Chi đã đạt được mục đích không khỏi cảm thấy sảng khoái trong lòng, đang định lại hạ nhục cô bé thêm một lần nữa, chợt một giọng nói ôn hòa vang lên từ phía sau: “Với tuệ nhãn của Trọng Hoa tôn giả, người muốn thu nhận ai làm đồ đệ, tất có đạo lý của mình, không đến phiên chúng ta lén bàn ra tán vào ở sau lưng người.”

Đám nữ đệ tử lúc này không ai dám lên tiếng.

Diện mạo tuy bình thường, nhưng mỗi hành động, cử chỉ lại có một loại mị lực đặc biệt, khí độ xuất chúng mà nội liễm. Dẫu trong lời nói luôn ẩn chứa một sự thân thiết và gần gũi, nhưng các sư huynh sư đệ trên dưới Nam Hoa không ai dám bất kính. Thoạt nhìn chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nhưng lại luôn cho người ta cảm giác ổn trọng đáng tin cậy. Trong mắt Trọng Tử, Mộ Ngọc có chút giống giống Lạc Âm Phàm.

Trước mặt là thủ tọa đệ tử phái Nam Hoa, là đồ đệ đáng tự hào nhất của Mẫn Vân Trung, đồng thời cũng là người mà chưởng giáo tín nhiệm nhất. Văn Linh Chi đương nhiên biết nên làm gì, vội vàng cúi đầu thi lễ, giống như vô cùng hổ thẹn: “Linh Chi nói năng thiếu cẩn thận, đa tạ Mộ sư huynh chỉ dạy.”

Mộ Ngọc cũng không trách cứ gì nhiều, gật đầu: “Sư phụ ở Lục Hợp điện, mau đi đi.”

Văn Linh Chi và mấy nữ đệ tử nghe vậy như được đại xá, vội vàng rời đi.

Trọng Tử cúi đầu chào: “Mộ sư thúc.”

Mộ Ngọc nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt Trọng Tử, mỉm cười nhìn cô bé: “Trọng Tử, con không cần để ý tới các muội ấy làm gì cả, Trọng Hoa tôn giả chưa bao giờ thu nhận đồ đệ, nay tự dưng lại cho phép con bái người làm thầy, điều đó chứng tỏ con là tốt nhất, con nhớ kỹ chưa nào?”

Trong các đệ tử núi Nam Hoa, thanh danh của y vốn rất tốt, bây giờ lại thấy y quả nhiên là rất gần gũi, Trọng Tử cảm thấy cảm kích trong lòng vô cùng, liền nghiêm túc mở to mắt nói lớn: “Trọng Tử đã nhớ kỹ, thưa sư thúc.”

Mộ Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai nhỏ gầy guộc của cô bé, đứng lên: “Con không ở Tử Trúc Phong, mà đi tới đây làm gì?”

Trọng Tử thành thật trả lời: “Con đến tìm Tần Kha... à sư huynh để chơi, huynh ấy không ở đây sao?”

Mộ Ngọc nói: “Chưởng giáo mệnh cho cậu ấy lên Ngọc Thần Phong tu luyện kiếm thuật rồi, người ngoài không được quấy rầy, có lẽ trong vài năm tới con không gặp được cậu ấy đâu.”

Trọng Tử “A” lên một tiếng, trong lòng tràn đầy thất vọng.

Mộ Ngọc hỏi: “Trọng Hoa tôn giả không dạy con tiên thuật sao?”

Trọng Tử thật thà trả lời: “Sư phụ nói con chưa thể tu luyện tiên thuật được.”

Mộ Ngọc khẽ nhíu mi, rồi giãn ra ngay lập tức: “Không tu cũng không sao, Trọng Tử như vậy cũng rất tốt rồi.” Mộ Ngọc đưa ngón tay chỉ lên ba chữ trên điện tổ sư: “Ba chữ kia đọc là ‘tổ sư điện’, để ta dẫn con vào thăm nhé.”

Điện Tổ sư không khí phách như Lục Hợp điện, nhưng lại có vẻ trang nghiêm, tôn quý hơn vài phần. Khắp điện tràn ngập vẻ lạnh lẽo, trên bàn thờ đối diện không có lấy một hạt bụi, phía trên đặt một lư hương lớn, trên vách đá treo mấy bức họa, ngoài ra còn rất nhiều bức họa cuộn tròn lại đặt ở trên mặt đất. Trong đại điện, có vài ba đệ tử tụ tập lại nói chuyện, thấy Mộ Ngọc đi vào bọn họ đều cúi đầu hành lễ. Mộ Ngọc quay sang phân phó vài câu, bọn họ đều lui ra ngoài việc ai nấy làm.

Mộ Ngọc kéo Trọng Tử đi đến trước bàn thờ, nhẹ giọng cung kính nói: “Đây là nơi thờ cúng tổ sư các triều đại của phái Nam Hoa, vậy nên nó được gọi là điện tổ sư. Ngày chín tháng chín hàng năm là ngày kỷ niệm lập phái Nam Hoa Kiếm Tiên, các đệ tử Nam Hoa đều phải tới đây tế bái tổ sư.”

“Mộ sư thúc, kia là cái gì?” Trọng Tử bỗng nhiên kéo tay áo Mộ Ngọc, giống như vừa nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Đó là một chiếc lệnh bài lớn bằng bàn tay, treo lơ lửng phía trên bàn thờ, hình dáng cong cong như một cây đao, không biết làm bằng chất liệu gì, mà phía trên bề mặt của nó có một ánh sáng màu đỏ sậm không ngừng chuyển động, rất quỷ dị.

Mộ Ngọc “À” một tiếng, rồi liền giải thích: “Đó là thiên ma lệnh, là... lệnh bài của một vị ma tôn, trong trận đại chiến tiên – ma năm năm trước, thiên tôn thi triển thượng cổ thuật, là tiên thuật sở truyền vĩ đại nhất của tiên môn, cuối cùng đã chém được ma tôn dưới kiếm của người, khiến cho ma thần tuẫn tán ngay sau đó, thiên tôn cũng bởi vậy mới bị trọng thương mà chết. Khối thiên ma lệnh này từ đó được đưa về Nam Hoa trấn giữ.”

Từ lúc bước vào điện, trong lòng Trọng Tử liền có ngay cảm giác bất an không rõ, giờ phút này chợt phát hiện ra thứ làm mình bất an chính là cái lệnh gì đó, cho nên mới hỏi. Giờ lại nghe Mộ Ngọc nói vậy không khỏi sợ hãi tới mức lắp bắp: “Ma... Ma tôn ?”

Mộ Ngọc gật đầu: “Trên cái lệnh bài đó có lời thề vạn ma, dùng để hiệu lệnh vạn ma.”

Trọng Tử lui về phía sau Mộ Ngọc: “Nếu người khác trộm nó đi làm chuyện xấu thì sao?”

Mộ Ngọc khẽ cười đưa tay kéo Trọng Tử ra: “Con không cần phải sợ, nó dùng để hiệu lệnh vạn ma, một vật quan trọng như thế, tất nhiên ma tôn cũng lo sợ sẽ bị người khác đánh cắp mất, nên đã dùng ma cung cấm thuật phong ấn nó rồi, trừ ma tôn ra, không ai có thể giải trừ phong ấn của nó. Nay ma tôn đã hồn tan phách lạc, không cần phải đề phòng nữa. Nên chưởng giáo mới mang nó đưa tới nơi này, đầu tiên là để nhớ ơn thiên tôn, sau đó là để cảnh báo, nhắc nhở các đệ tử.”

Trọng Tử nhẹ nhàng thở ra: “Ngoại trừ ma tôn, thật sự không còn ai có thể sử dụng được nó sao?”

Mộ Ngọc nói: “Người chảy cùng dòng máu với vị ma tôn kia cũng có thể giải được phong ấn của nó. Nhưng mà vị ma tôn đó lại không hề có huyết thống lưu lại.”

Trọng Tử sau giây phút sửng sốt, lại ngửng mặt nhìn lại một lần nữa.

Thiên ma lệnh đang treo cao cao giữa không trung, giống như một cặp mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào cô bé. Giống như đang gọi bé, lại dường như nhẹ nhàng chớp động.

Trọng Tử lại càng thêm hoảng hốt: “Mộ sư thúc, chúng ta ra ngoài đi.”

Tâm tư của trẻ con đều biểu hiện ra hết trên mặt, Mộ Ngọc nhìn thấy là lạ, liền hỏi ngay: “Con làm sao vậy?"

“Con sợ.” Trọng Tử không dám nói ra mọi chuyện, chỉ quanh co rồi vội vàng nói: “Sư thúc, con đi về trước đây.”

Nói xong, cô bé liền chạy ra khỏi cửa ngay lập tức, để lại Mộ Ngọc với vẻ mặt mờ mịt.

Ma tôn gì đó thật sự quá đáng sợ, thiên ma dường như muốn nói chuyện với mình! Trọng Tử vô cùng hoảng sợ, hạ quyết tâm từ nay sẽ không đến điện tổ sư nữa. Vội vàng hướng về phía Tử Trúc Phong chạy đi, trên đường trở về lại gặp phải Mẫn Vân Trung, sắc mặt âm trầm của Mẫn Vân Trung thiếu chút nữa đã dọa cho cô bé cả người đầm đìa mồ hôi lạnh.

Liên tục trong vài ngày, chiếc lệnh bài màu đỏ sậm kia luôn xuất hiện trong giấc ngủ của Trọng Tử. Trong giấc mộng, ánh mắt vô hình trên chiếc lệnh bài kia luôn nở nụ cười nhìn cô bé. Trọng Tử thường thường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, cũng may bé vốn là một đứa trẻ ăn mày, thường xuyên ngủ dưới mái hiên nhà người khác, nên ác mộng đối với cô bé mà nói cũng chẳng phải là thứ gì quá đáng sợ. Nửa tháng trôi qua, ấn tượng trong đầu cô bé dần dần phai nhạt, cô bé rốt cuộc cũng đã quên hẳn việc đó.

Những ngày kế tiếp, Trọng Tử càng ngày càng cảm thấy vô vị, nhàm chán.

Các sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội đều có bài học, bài luyện, chỉ có mỗi Trọng Tử là không có việc gì để làm, khiến cô bé không khỏi rầu rĩ buồn chán. Cô bé cố gắng ít đi qua các ngọn núi khác ở Nam Hoa, ngoại trừ vì ghét gặp phải Văn Linh Chi, lý do lớn nhất chủ yếu là bé phát hiện các sư huynh, sư thúc hình như đều có gì đó phòng bị mình. Chắc chắn duyên cớ hơn phân nửa là bởi vì ‘sát khí’ gì đó mà chưởng giáo đã nói, chỉ có mỗi Mộ Ngọc là vẫn đối đãi với bé như trước. Nhưng đáng tiếc, Mộ Ngọc thân là thủ tọa đệ tử, vừa có nhiều việc để làm lại vừa phải tu luyện, Trọng Tử không thể tối ngày quấy rầy y được.

Khắp nơi ở núi Tử Trúc là biển mây mờ mịt, nhìn mãi cũng trở nên buồn tẻ, vô vị.

Đêm hôm đó, Lạc Âm Phàm đã dạy Trọng Tử phương pháp hít thở hấp thụ linh khí, ngay hôm sau đến kiểm tra phát hiện thấy cô bé đã có thể tự thu thập linh khí được rồi, từ đó chẳng thấy hỏi han gì đến bé nữa, trước lúc đi cũng chẳng thấy giao bài học gì mới. Mỗi ngày hoặc là sáng sớm đã đi ra ngoài, đến tận tối khuya mới trở về, không thì cũng là nhốt mình cả ngày trong điện xử lý công việc này nọ. Trọng Tử không vào được trong cái điện đó, thời điểm duy nhất mà Trọng Tử có thể đi vào chính là lúc Lạc Âm Phàm không ngồi trong điện, Trọng Tử thử gọi hắn vài tiếng, nếu hắn nghe thấy thì sẽ dỡ bỏ pháp thuật để bé bước vào, rồi sau đó hỏi han không thấy có việc gì lại bảo bé ra ngoài.

Trọng Tử rất thất vọng.

Các sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội khác nếu muốn gặp sư phụ thì gặp được ngay. Ngay cả Mẫn tiên tôn nghiêm khắc như vậy, mà cũng luôn để Linh Chi đi theo bên người.

Trọng Tử cố gắng muốn học thật tốt để được sư phụ thích, nhưng bé học càng tốt thì sư phụ lại càng mặc kệ bé.

Cửa đại điện mở ra, một bóng dáng trắng như tuyết xuất hiện ở trên các bậc thang.

Trọng Tử chờ ở ngoài điện đã khá lâu, sớm hạ quyết tâm, thấy thế lập tức cười hì hì chạy qua ôm lấy chân sư phụ kêu lên hớn hở: “Sư phụ!”

Trên vạt áo bào trắng như tuyết bào lập tức in lại dấu mấy ngón tay nhỏ nhắn.

Bị đồ đệ ôm nhiệt tình như vậy, Lạc Âm Phàm cảm thấy không quen. Không hề biết suy nghĩ trong lòng đồ đệ, cúi nhìn xuống thấy cả người đồ đệ vô cùng dơ bẩn, không khỏi nhíu mày.

Dễ dàng nổi giận thì không phải Lạc Âm Phàm .

Hắn chỉ cho rằng trẻ con hiếu động, nhẹ nhàng vung tay một cái, trong chớp mắt, không chỉ hắn, mà vết bẩn khắp người Trọng Tử trong giây lát liền biến đâu mất hết.

Cả người hai thầy trò lại sạch sẽ như cũ.

Trọng Tử kinh ngạc há hốc miệng.

Lạc Âm Phàm nói rất nhẹ nhàng: “Con chơi một mình đi, ta có việc phải đi ra ngoài.”

Áo bào trắng nhẹ nhàng tung bay, Lạc Âm Phàm chậm rãi bước xuống các bậc thềm, nhìn như đang lướt trên làn mây trắng, nhẹ nhàng, xuất trần, ấn tượng giống như lần đầu mới gặp, hắn cách xa như vậy đó, vĩnh viễn cũng không cách nào chạm vào được.

Trọng Tử nhụt chí ngồi xuống thềm đá, hai tay ôm má, đôi mắt to chuyển động không ngừng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx