sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Trọng tử- Phần 2- Chương 21

Phần II - Vạn kiếp bất phục

Chương 21 : Vạn Kiếp cung

Edit : BW_mylove_SG

Beta : Kurt

I

Không khí ẩm ướt mang theo một mùi hương thật quái dị, không quá khó khăn để có thể cảm nhận thấy được sự tồn tại của bầu không khí đó, chỉ là ở trong đó dường như có áp lực đè chặt xuống khiến cho người ta cảm thấy rất nặng nề và cực kỳ không thoải mái.

Ngước mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy bầu trời ở trên cao.

Đây có thật là bầu trời hay không? Từ thuở cha sinh mẹ đẻ cho tới bây giờ Trọng Tử chưa bao giờ nhìn thấy một bầu trời đáng sợ như vậy. Quang cảnh nơi đó thật bi thảm, kéo dài đến miên man bất tận, không một chút khác biệt. Khắp nơi là chướng khí mù mịt bao phủ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, giống như bị một lớp màn tối tăm, bẩn thỉu trùm lên trên. Nơi này đã bị tàn phá thành hoang phế. Từng cơn gió luồn qua mây nghe như tiếng khóc nức nở, tựa như vô số oan hồn dã quỷ cùng nhau gào khóc rền rĩ.

Trọng Tử sợ tới mức vội vàng xoay người ngồi dậy, lông tóc dựng đứng cả lên, cả người có cảm giác như sởn hết gai ốc.

Khắp bốn phía đều bị sương mù dày đặc bao phủ cho nên tầm nhìn rất thấp, chỉ có thể nhìn được những thứ ở gần trước mắt, còn lại những thứ ở xa thì nhiều lắm cũng chỉ nhìn được trong khoảng năm đến sáu trượng mà thôi, ngoài khoảng cách đó hầu như không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa cả. Bùn đất dưới chân toàn một màu đen, thỉnh thoảng lại thấp thoáng đâu đó một vài tảng đá màu trắng. Ngoài ra còn có những rễ cây sần sùi già cỗi màu nâu sậm nổi loang lổ trên mặt đất.

Không có bóng dáng một người nào cả, thậm chí còn không thể cảm nhận được một hơi thở của sự sống nào. Nơi này vừa âm u, lạnh lẽo lại vừa vắng lặng, tịch mịch làm cho người ta cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Đây là nơi nào kia chứ! Trọng Tử cảm thấy cực kỳ căng thẳng và lo lắng, trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài, bàn tay theo bản năng quờ quạng khắp nơi để tìm kiếm Tinh Xán.

Thật may mắn, Tinh Xán vẫn còn ở bên người nàng.

Tinh Xán đang nằm ở trong lòng nàng, từ thân nó tỏa ra một sự ấm áp, dịu dàng, cho nàng cảm giác thân thiết và quen thuộc biết nhường nào. Trọng Tử nhanh chóng bình tĩnh trở lại, khẽ cử động cơ thể, dịch chuyển thân người một chút nhìn ngó khắp xung quanh. Tự nhận thấy hiện tại nàng đang ở trong vùng tương đối an toàn, cho nên lúc này cố gắng tập trung suy nghĩ lại về những chuyện đã phát sinh vừa rồi, cuối cùng thì nàng cũng đã tự nhớ lại được là nàng đã bị ai mang đến nơi này.

Ma tôn Vạn Kiếp! Là y đã bắt cóc nàng!

Chẳng lẽ nơi này đúng là nơi vẫn thường được nhắc tới trong truyền thuyết ... Vạn Kiếp cung!

Nghe nói năm đó Vạn Kiếp đánh cắp được ma kiếm nên đã hấp thu toàn bộ ma lực có trong  Nghịch Luân kiếm, sau đó y đã mở ra Vạn Kiếp cung ở giữa Hư Thiên, biến nơi đó thành nơi quy tụ của ma tộc. Với mối huyết hải thâm thù vì tính mạng của ba ngàn đệ tử đáng thương đi theo để bảo vệ ma kiếm đã chết chỉ trong một đêm ấy thì tiên môn làm sao có thể buông tha cho y được chứ. Người muốn báo thù y nhiều vô số kể, bọn họ đã vài lần lợi dụng Cung Khả Nhiên để dẫn dụ y ra ngoài, nhưng dường như sau khi nhập ma Vạn Kiếp càng ngày lại càng hung ác, tàn nhẫn hơn nữa. Y không chỉ mạo hiểm xông thẳng vào cứu người trốn thoát đến mấy lần mà còn ra tay giết không ít đệ tử tiên môn, việc này có thể nói là thù cũ còn chưa xong, hận mới đã thành.

Một ma tôn si tình như thế đương nhiên là khiến cho đám thuộc hạ bên dưới bất mãn và không phục. Cho nên sau khi ma tôn Cửu U hiện thế, toàn bộ ma tộc đều phản bội lại y, tìm đến nương tựa Cửu U. Nhhưng mặc kệ mọi chuyện như nào Vạn Kiếp cũng không thèm để ý đến, một mình y liền đem Vạn Kiếp cung chuyển sang một vùng trời khác, khiến cho tiên môn phải khổ công tìm kiếm nhiều năm qua nhưng không hề có kết quả, nhưng mà không thể tưởng được là nó lại nằm ở nơi này.

Trác Hạo đâu rồi? Đám người của Văn Linh Chi đang ở đâu? Nàng nhớ rất rõ lúc ấy nàng đã cầu xin y tha cho hai người bọn họ nhưng y chỉ lạnh lùng nói một câu : "Ngươi không có tư cách đặt điều kiện với bổn tọa ", sau đó... sau đó nàng không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, nên chuyện gì xảy ra sau đó nàng cũng không biết .

Nghĩ đến đây trong lòng Trọng Tử chợt rét run lên, cố gắng trấn tĩnh nỗi sợ hãi đang dâng lên, không thèm suy nghĩ nhiều nữa, nhỏm người đứng lên.

Nàng đã là tội đồ của Nam Hoa, vì sao Vạn Kiếp lại còn muốn bắt cóc nàng làm gì kia chứ? Chẳng lẽ y muốn dùng nàng để đe dọa và khống chế sư phụ? Không được, không được rồi, việc này vô cùng cấp bách, nàng phải thừa dịp y không có mặt ở đây nhanh chóng bỏ chạy, trốn thoát khỏi nơi này mới là cách tốt nhất.

Ma cung đã bị giải tán nhiều năm, cho nên Vạn Kiếp cung cũng bị tàn phá, nơi đây đã biến thành một nơi vô cùng hoang vắng, khắp nơi chỉ toàn là phế tích.

Nơi đâu cũng chỉ là cỏ dại mọc lên um tùm bên cạnh những đống đất đá ngổn ngang, những bức tường đổ nát hổn loạn. Chỉ cần nhìn qua cũng thấy được nơi này đã từng có không ít người trú ngụ. Những cảnh vật có thể nhìn thấy trong tầm mắt hoàn toàn không điểm một chút màu xanh nào, những bụi cỏ, những cành lá đều là một màu vàng khô héo, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy trong đám cỏ dại bên cạnh những bức tường đổ nát có vài con chuột thật là to chạy ra chạy vào hoặc những con rắn có hoa văn màu xanh trắng, nhưng có lẽ những con vật này bị ảnh hưởng bởi quanh cảnh nơi đây khiến cho chúng nó nhìn có điểm không giống với những động vật thường thấy ở bên ngoài, trong đôi mắt nho nhỏ của chúng luôn phát ra ánh sáng rực lóe lên lập lòe, khiến cho người khác nhìn chúng sẽ cảm thấy chúng lúc nào cũng có một sự giả dối và tà ác.

Trọng Tử đã từng là một đứa trẻ ăn mày, cho nên khi nhìn thấy những con vật nhỏ như thế này thì cũng không đến mức quá sợ hãi, chẳng qua cái bầu không khí quỷ dị và thê lương ở nơi đây thật sự là làm nàng khó có thể chịu được, nàng vội nắm chặt lấy Tinh Xán trong tay, thử nhìn ngó khắp nơi để thăm dò thật cẩn thận rồi bước đi về phía trước.

Đi xuyên qua lớp sương mù dày đặc, trước mắt cũng vẫn là sương mù, nếu tiếp tục đi tới trong tình trạng như vậy thì rất khó nhìn thấy được người phía trước, nhất là khi người đó đột ngột bước ra từ một ngã rẽ hay một đường nhỏ nào đó.

Trọng Tử thất vọng vô cùng, cảm thấy nhụt chí không thôi. Bỗng nhiên từ xa xa có tiếng nước chảy róc rách.

………

Đó là một dòng sông nhỏ, mặt sông rộng chừng ba trượng, đứng ở trên nhìn xuống khó biết được sâu cạn thế nào. Trên mặt sông có một cây cầu làm bằng những tấm ván bắc ngang qua. Hai bên bờ sông bị bao phủ bởi lớp cát đen và những tảng đá màu trắng. Dọc theo hai bờ sông còn có rất nhiều cỏ lau mọc thành từng đám, nhìn ra cũng toàn một màu đen. Dòng sông nhỏ này nói ra cũng không có gì khác so với những dòng sông vẫn thường thấy.

Nhưng mà, nó chỉ có một điều khác biệt duy nhất đó chính là dòng nước đang chảy ở giữa lòng sông kia không phải là dòng nước trong trẻo của sông suối, mà là một dòng chất lỏng nhuộm đẫm một màu đỏ sậm!

Sóng nước màu đỏ cuồn cuộn nổi lên mang theo rất nhiều những bong bóng nho nhỏ cuốn trôi theo bề mặt, tiếng bọt nước vỡ tanh tách hòa cùng với tiếng nước chảy ào ào khiến cho trên mặt sông phát ra tiếng "Ồ ồ" thật nặng nề. Trọng Tử vừa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức liên tưởng đến cảnh máu đỏ phun trào ra một cách mãnh liệt.

Trên bãi cát và trên những tảng đá ở hai bên bờ còn có những khúc xương trắng hếu nằm chỏng chơ, không biết là của người hay là của dã thú, nhưng chỉ cần nhìn thấy cũng đủ làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh, ghê hết cả người.

Trọng Tử vốn là đi theo tiếng nước chảy mà tới đây, trăm ngàn lần cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, cả người nàng cứng đơ lại, khuôn mặt ngơ ngác, đứng bất động tại chỗ một hồi lâu như mất hết tri giác, mãi cho đến khi một trận run rẩy kéo đến như xông thẳng vào trong lồng ngực nàng mới như bừng tỉnh lại. Cảm thấy không thể nào nhịn được nữa liền xoay người đi, một cảm giác buồn nôn dội từ trong ruột gan ứa lên tận cổ họng, cả một khoảng không trước mắt liền biến thành một màu tối đen, ghê tởm đến mức khiến nàng suýt nữa thì ngất đi.

Dòng sông máu! Vạn Kiếp cung quả thực chính là địa ngục!

Phải mau chóng rời khỏi nơi này! Trọng Tử xoay người chạy đi, cả người vẫn còn sợ hãi đến mức không thể đứng vững, bước chân nghiêng ngả, lảo đảo, chạy hoảng loạn trên con đường mòn rộng lớn.

Một cái hồ đen thui, một dốc đá đỏ chói, một rừng cây già cỗi, xơ xác. Những con cóc lớn như những cái bát to, những lá cỏ dài và mỏng trông giống như những cái xúc tua đong đưa ... Đó là tất cả những thứ đập thẳng vào trong mắt Trọng Tử, toàn bộ cảnh vật đều mang một vẻ hiu quạnh tột cùng, thậm chí còn mang theo vài phần hoang đường, âm trầm, lạnh lẽo.

Trọng Tử không biết bản thân đã chạy được bao lâu, đi được bao xa rồi. Nhưng có lẽ hôm nay là ngày vận may mỉm cười với nàng khi phía trước mặt thật sự xuất hiện một tòa thành xây bằng những viên ngọc thạch màu đen thật nguy nga, và ở nơi đó cánh cửa thành cũng thật cao lớn.

Cửa ra! Trọng Tử quả thực không thể tin vào mắt mình.

"Muốn chạy trốn sao, ngươi sẽ không ra khỏi nơi này được đâu." Từ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói.

Giống như nước bị tuyết làm cho đông cứng trong chiếc bát nhỏ, sự vui mừng vừa mới tràn ngập trong lòng lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cả người Trọng Tử cứng ngắc lại, tay chân đều toát mồ hồi lạnh, không thể nào cất nởi một bước chân nào nữa, giống như bị đóng đinh dính cứng tại chỗ.

Y không chút tiếng động đáp xuống trước mặt Trọng Tử, mái tóc dài màu đỏ sậm thấp thoáng sau chiếc áo bào màu đen, càng làm nổi bật hơn nữa chiếc đai lưng và miếng lót vai với hoa văn tinh mỹ.

Trọng Tử không tự chủ được hai chân tự động lui về phía sau.

Khuôn mặt và hình dáng kia thật sự quen thuộc vô cùng, chỉ cần nhìn thấy một lần thì cả đời sẽ mãi mãi không bao giờ quên được. Trước đây, y đã mang theo nụ cười thương xót nói với nàng rằng cho dù có tức giận cũng không thể làm thương tổn đến người khác, và cũng bắt đầu từ lúc đó, trong thâm tâm của nàng đã xem y như một vị thần tiên tốt nhất. Là y, là người đã khiến cho nàng quyết tâm phải đi lên Nam Hoa, bái nhập tiên môn, và gặp được sư phụ.

Nếu như không có y, thì cũng sẽ không có nàng của ngày hôm nay.

Thế mà chỉ trong vòng có mấy năm ngắn ngủi, chiếc áo bào màu trắng thuần khiết kia đã biến thành một chiếc áo bào toàn một màu đen, mái tóc dài đen tuyền cũng biến thành mái tóc màu đỏ sậm thật yêu dị, từ một vị thần tiên cao thượng lại biến thành một tên ma tôn mà ai nghe nhắc tới cũng đều phải e ngại và oán hận. Chỉ có duy nhất khuôn mặt kia là không thay đổi bao nhiêu, vẫn trẻ trung, tuấn mỹ như trước, đôi môi bạc khẽ nhếch một bên, khiến cho khuôn mặt y lộ ra vài phần lãnh khốc, bao quanh đó còn có cả sát khí nồng đậm.

Hai chân y đứng lơ lửng không chạm đất, từ từ bay trong không trung tới trước mặt nàng.

Nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt, Trọng Tử bất chợt cái khó ló cái khôn: "Ca ca! Ca ca! Là muội đây, ca ca không nhớ muội sao? Năm đó ở Thương Châu... Ca ca làm sao lại biến thành như vậy, huynh có nổi khổ trong lòng sao?"

Trọng Tử đã từng là một đứa trẻ ăn mày nên biết rất rõ dù bất cứ lúc nào, trong hoàn cảnh nào mà chiếm được thiện cảm của đối phương thì tuyệt đối là tốt nhất. Nàng nói ra những lời này một phần là muốn y ổn định lại tâm tình, hy vọng y sẽ lục lại trong trí nhớ mà nhớ ra mình, đến khi đó nói không chừng y có xuống tay cũng sẽ nương tình hơn. Phần còn lại là xuất phát từ thật tâm, nàng thực sự muốn biết lý do vì sao y lại nhập ma, muốn biết vụ thảm sát ba ngàn đệ tử tiên môn kia cuối cùng có phải là do y làm hay không, nàng thật sự không thể nào tin được y thật sự tàn nhẫn và vô tình giống như người ta vẫn thường đồn đại được.

Chỉ đáng tiếc là Vạn Kiếp nghe xong những ấy cũng không hề có phản ứng gì, thái độ vẫn như trước không tỏ vẻ gì cả, chỉ đứng nhìn Trọng Tử, thậm chí ngay cả trong cặp mắt phượng duyên dáng kia cũng không hề có một chút dao động nào.

Trọng Tử cảm thấy không yên trong lòng, cảm giác bất an cứ dâng lên cuồn cuộn, nàng đành miễn cưỡng cười nói: "Ca ca, muội chính là đứa trẻ ăn mày ngày xưa đó, đứa trẻ ăn mày mà ngày đó muội bị bọn họ hùa nhau vào bắt nạt, bọn họ đe dọa đòi móc mắt của muội, là ca ca đã cứu muội, ca ca... Còn nhớ muội không?"

Y vẫn không hề thay đổi sắc mặt, chỉ là khi nghe nói đến cụm từ ‘trẻ ăn mày’ thì ánh mắt của y dường như có thứ gì đó rất nhanh thoáng qua trong đáy mắt, vừa thoáng hiện đã biến mất ngay.

Trọng Tử nhìn ra được là y hiểu những gì nàng nói, không khỏi cảm thấy mừng rỡ vô cùng, kêu lên: "Ca ca, huynh nhớ ra rồi sao!"

Trong con ngươi màu đỏ sậm kia chợt hiện lên một nét cười, y bỗng nhiên mở miệng: "Những người trời sinh sát khí trên đời này cũng không nhiều lắm."

Trọng Tử còn chưa kịp phản ứng lại thì cái miệng nhỏ nhắn của nàng đã không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa mà lập tức mở ra, mấy ngón tay thon dài trước mặt nàng chợt duỗi ra, không biết là cái gì đã bay vào trong miệng nàng,  theo cổ họng trôi xuống bên dưới.

"Huynh..." Câu hỏi còn chưa kịp thành lời thì trong thân thể nàng cũng đã bắt đầu có sự thay đổi.

Đau, một cảm giác đau đớn chạy từ trong tim gan cho đến tận xương tủy, dường như đang có người cầm dao rạch từng chút từng chút một vào tim gan, rồi lóc từng đoạn xương cốt của nàng.

Trọng Tử đau đến mức phải xoay người ngồi xổm xuống, lúc đầu thì nàng còn cố gắng chịu đựng nhưng càng về sau thì sự đau đớn kia càng ngày càng tăng lên gấp nhiều lần, cuối cùng nàng không thể nào chống đỡ được nữa cả người ngã vật xuống đất, quay cuồng kêu lên thảm thiết.

Trong ánh mắt đang mỉm cười kia lại không hề làm cho người ta cảm thấy được rằng y đang khoái trá hay sung sướng gì cả, y nhìn nàng đau đớn, vật vã bên chân mình, thản nhiên nói: "Đan dược này là để dành cho người trong tiên môn các ngươi dùng, ai có tu vi càng cao thì lại càng đau đớn hơn gấp nhiều lần, thân thể của ngươi chính là bán tiên thể, tương lai sau này sẽ tu thành tiên cốt cho nên sẽ cảm thấy càng đau hơn nữa."

Nàng nên sớm hiểu được mới phải chứ, y đã không còn là thần tiên gì nữa mà chỉ là một tên ma vương không hơn không kém, vậy mà còn có hy vọng hão huyền rằng y sẽ nương tay cho mình kia chứ, thật nực cười!

Trọng Tử đổ mồ hôi ướt đẫm cả đầu, sắc mặt tái mét, đôi môi vốn hồng hào giờ cũng không còn một chút máu, mười ngón tay bấu chặt vào bùn đất ở dưới thân, cả người giãy dụa liên tục. Lúc này, ngay cả muốn nói một câu đầy đủ cũng không thể nào nói nên lời.

"Còn muốn trốn nữa sao." Y không bước đến nữa mà chỉ hừ một tiếng rồi xoay người biến mất.

Những cơn đau đớn nối tiếp nhau từng trận từng trận một. Giờ phút này Trọng Tử đã thực sự cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết. Nàng nằm trên mặt đất thở hổn hển, cả người quay cuồng, run rẩy, không nén được nữa bật khóc nức nở. Nàng không biết tác dụng của loại thuốc này còn kéo dài đến bao lâu, đôi môi trắng bệch đã bị cắn đến bật máu, sức lực cạn kiệt, đau đớn đến mức không thể nào nhấc nổi mình lên nữa.

Những cơn đau đớn vẫn tiếp tục tra tấn hành hạ, không ngưng nghỉ cũng không chấm dứt, đầu óc nàng cũng dần dần trở nên mơ hồ .

Trong cơn hoảng hốt, nàng ôm chặt lấy Tinh Xán khẽ gọi trong vô thức: "Sư phụ."

Nàng đã trở thành tội đồ của Nam Hoa, sư phụ đã thất vọng và tức giận đến vậy, nàng còn có thể hy vọng người sẽ đến cứu nàng sao? Có thể hay sao...

………….

Cùng lúc đó trong Trọng Hoa cung, Lạc Âm Phàm đang ngồi ngay ngắn trước cái bàn dài, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp. Sau khi viết xong mấy phong thư rồi ngồi nhìn linh hạc đưa thư đi, hắn tiện tay với lấy chén trà ở bên cạnh, lại phát hiện nước trà trong chén đã nguội lạnh tự bao giờ, hắn chẳng biết làm sao bất chợt lại cười khổ.

Không biết là chuyện này đã bắt đầu từ lúc nào, bởi trước đây hắn chưa bao giờ rơi vào tình huống như thế này, mỗi khi trà nguội lạnh nhất định sẽ có người thay trà nóng cho hắn, Trọng Hoa cung cũng không hề lạnh lẽo như vậy.

Ngồi nhắm mắt một lát, rốt cục hắn cũng không thể nào tập trung được liền đem hết thư từ trên bàn đẩy ra, đứng dậy bước ra phía trước đại điện.

Ánh mắt của hắn vô thức nhìn về phía dòng suối nhỏ, như một thói quen nào đó, hắn vẫn cho rằng nơi đó có thể vẫn có người đang đợi hắn, chờ hắn ra ngoài rồi lại chờ hắn trở về.

Thế mà nơi đó hiện giờ chỉ có mây trắng lửng lờ trôi, chỉ có một vùng trống vắng không một bóng người.

Lạc Âm Phàm khẽ nhíu mày, đối với tâm trạng bất định hiện giờ của mình cảm thấy thật bất mãn.

Hắn vội vàng đưa Trọng Tử đi Côn Luân không phải là hắn vô tâm vô tình làm việc không có đạo lý, mà là bởi vì hắn muốn nhân lúc tin tức này chưa lan truyền ra ngoài thì phải mau chóng đưa người đi để phòng ngừa phát sinh những chuyện ngoài ý muốn. Ai ngờ Vạn Kiếp mới đó đã ra tay bắt cóc con bé đi. Thiên hạ này quả thật có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Chẳng lẽ ma tộc thật sự có gian tế trà trộn trong Nam Hoa hay sao? Mộng Cơ ư?

Nhưng khả năng này cũng rất mơ hồ, khó mà xác thực được. Những đệ tử của Nam Hoa mỗi khi nhập môn bái sư thì thân phận và lai lịch đều được điều tra rất rõ ràng, cho dù có người giả mạo đi chăng nữa, cũng không thể trà trộn vào trong này lâu đến mức như vậy mà không bị ai phát hiện ra, huống chi Vạn Kiếp ma cung đã sớm giải tán, hiện tại chỉ còn có một mình Vạn Kiếp.

Hay là Vạn Kiếp luôn luôn để ý đến Trọng nhi? Dù sao y cũng biết rõ con bé là trời sinh sát khí rồi.

Tự mình đến bắt người, cuối cùng là Vạn Kiếp chủ ý đánh vào thứ gì đây? Đây mới là chuyện Lạc Âm Phàm cảm thấy lo lắng nhất, mấy năm gần đây hành tung của Vạn Kiếp rất thần bí, hắn cho người điều tra thì phát hiện ra y cũng đang âm thầm tìm hiểu chuyện của các phái trong tiên môn, nhưng chuyện này cũng không giống như lời mọi người vẫn thường nói Vạn Kiếp làm vậy chỉ là quan tâm đến hành tung của Cung Khả Nhiên, mà dường như y đang tìm kiếm thứ gì đó. Dù sao thì sức mạnh hiện tại của Vạn Kiếp có khả năng rất lớn là được lấy từ Nghịch Luân ma kiếm, mà Trọng nhi của hắn thật trùng hợp lại giống với Nghịch Luân của năm ấy, chính là trời sinh sát khí. Bây giờ Vạn Kiếp lại có những hành động và cử chỉ dị thường như vậy với con bé, liệu khi y mang con bé đi có nảy sinh ra vấn đề gì hay không?

Trời sinh sát khí, tu tiên thì dễ trở thành tà tiên, nhập ma thì dễ trở thành thiên ma.

Mà đồ đệ bé nhỏ của hắn lúc này trong lòng đang phải chịu ấm ức và oan khuất, có thể nào bởi vì vậy mà sinh ra oán niệm hay không...

Bước ra bậc thềm phía trước, Lạc Âm Phàm khoanh tay đứng lại, lẳng lặng nhìn bầu trời ở bên ngoài bức tường kia, cả người như vô tri vô giác, nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén vô cùng.

Chỉ còn có hắn ở đây một ngày thì nhất định sẽ không để cho con bé bước chân lên con đường đó.

Nhưng mà nếu như con bé thật sự...

Lạc Âm Phàm giật mình, lập tức lại cười khổ, hắn thực sự cũng không lo lắng nhiều lắm, ít nhất là cho đến bây giờ. Hắn còn có thể tin tưởng vào nhân phẩm đồ đệ của mình, tin tưởng rằng con bé sẽ không làm như vậy, nhưng chủ yếu là hắn tin tưởng vào chính bản thân mình.

Chỉ cần có hắn ở đây, nhất định con bé sẽ không bước chân lên con đường tội lỗi đó.

Đứa trẻ này quá thiện lương, quá nặng về tình cảm, mà đây cũng chính là nhược điểm, nhược điểm đủ để ngăn cản con bé nhập ma.

Lần trước ở thành Lâm Hòa, Vạn Kiếp đã ra tay rất nương tình với con bé, nên lần này tất nhiên là sẽ không dễ dàng gì mà động đến con bé. Mặc dù biết rõ là như thế, biết là con bé không gặp nhiều nguy hiểm, nhưng dù sao cũng là đồ đệ của mình gặp chuyện không may, lại là đồ đệ duy nhất, nói rằng hắn không lo lắng là giả dối, con bé đã theo hắn nhiều năm như vậy, hắn làm sao mà không có cảm tình với con bé kia chứ, cứ nghĩ đến việc hắn hứa hẹn với con bé thật nhiều mà lại không làm được gì là hắn lại cảm thấy thật áy náy.

Việc cấp bách trước mắt, là phải làm sao nghĩ cách cứu con bé ra đã, Vạn Kiếp cung là nơi mà từ trước đến nay không có người nào biết đến, nếu muốn cứu người thực sự là nói dễ hơn làm rất nhiều. Chính cái gọi là quan tâm sẽ làm cho tâm trí bị rối loạn, khiến cho hắn không thể suy nghĩ ra được những chủ ý thích hợp trong hoàn cảnh này.

Lạc Âm Phàm khẽ thở dài, xoay người bước vào trong điện.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx