sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Trọng tử- Phần 2- Chương 29

Phần II - Vạn kiếp bất phục

Chương 29 : Vạn kiếp bất phục

Edit : BW_mylove_SG

Beta : yk_nhubinh

I

Ánh trăng chiếu rọi mênh mang khắp nơi, dưới chân ngọn núi cao nhất Nam Hoa có hai bóng người ngự phong đứng lẳng lặng, phiêu đãng trong gió.

"Ngươi..."

"Không thể để cho bọn họ tinh lọc kiếm của thánh quân được."

Trầm mặc một lát.

"Việc này thành công hay thất bại, tất cả đều không phải là do con người có thể quyết định được, còn phải xem ý trời như thế nào đã."

"Thời gian bây giờ không còn nhiều nữa, trước mắt thân phận của người không nên để bị bại lộ, nếu không thì công sức của chúng ta mấy năm qua chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ cả. Bất luận như thế nào thuộc hạ cũng phải cố gắng hết sức để thử một lần, nếu như thuộc hạ thất bại đến lúc đó người ra tay cũng không muộn."

"Ngươi theo ta đến Nam Hoa mấy năm nay, ta..." Một giọng nói trống trải tựa như ảo mộng cất lên, kẻ đó khẽ thở dài, "Không thể tưởng tượng được là Vạn Kiếp có thể thoát khỏi sự khống chế của ta, chuyện này chắc chắn không thể giấu diếm Lạc Âm Phàm được nữa rồi, hiện tại ta vẫn chưa có kế sách để đối phó với hắn."

"Có thể giúp sức được cho ma tộc ta, thuộc hạ có chết cũng không hối tiếc."

"Hai ngày sau Lạc Âm Phàm nhất định sẽ rời khỏi Nam Hoa, chúng ta phải thừa dịp hắn không có mặt ở đây để sắp xếp và tiến hành mọi việc, trước mắt ngươi tạm thời đừng manh động, ta sẽ tìm ngươi sau."

"Rõ."

…………

Nửa đêm tại Trọng Hoa cung, trong căn phòng nhỏ chợt sáng lên ánh đèn.

Bí mật được nàng giữ kín và chôn sâu tận đáy lòng vô tình bị kẻ khác biết được khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ đến cùng cực, nàng sợ hãi nghĩ đến có một ngày nào đó sư phụ phát hiện ra được sẽ tức giận vô cùng. Đã vậy thân thể của nàng còn bị kẻ khác xâm phạm và sỉ nhục bằng những bàn tay dơ bẩn và ghê tởm, tất cả những thứ đó đã biến thành một cơn ác mộng khủng khiếp, mãi mãi quấn chặt lấy nàng, ám ảnh nàng hàng đêm trong những giấc ngủ, cho dù nàng muốn xua đuổi cơn ác mộng này thì cũng không thể nào đuổi đi được.

Nàng muốn ở bên cạnh người rất gần nhưng lại không dám bước tới gần người thêm một chút nào nữa.

Viên minh châu tỏa ra ánh sáng dìu dịu, không một tiếng động nào chiếu rọi trên khuôn mặt của người đang nằm ngủ. Người đang nằm trên giường không hề tỉnh giấc lại, chỉ thấy trên trán nàng những sợi tóc đen nhánh bị mồ hôi làm cho ướt đẫm bết lại với nhau, hàng mi dài khẽ run run, trên khuôn mặt tái nhợt lúc này tràn đầy vẻ tuyệt vọng và sự xấu hổ, dù nàng vẫn chìm trong giấc ngủ, nhưng dường như nàng đang bị thứ gì đó dày vò khiến cho nàng cảm thấy khổ sở đến cùng cực.

Một bóng người đứng ngay ngắn trước giường, áo trắng tinh khôi .

Mấy ngày hôm nay, con bé giống như thay đổi thành một người khác vậy, hành động và cử chỉ thật lạ thường, ở trước mặt hắn lúc nào cũng tỏ ra khiêm nhường và xa cách, rõ ràng là biểu hiện không có ý chí tiến thủ, rốt cuộc thì cơn ác mộng này chứa đựng những thứ gì mà lại làm cho con bé phải sợ hãi đến mức như vậy kia chứ?

Đôi đồng tử đen láy và sâu thẳm khiến người ta không nhìn ra được trong đó đang ẩn chứa những cảm xúc gì, bởi nó hoàn toàn không hề có một chút biểu cảm nào cả.

Không muốn bước vào trong giấc mộng để tìm hiểu nguyên nhân đến cuối cùng là gì, hắn chỉ cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng Trọng Tử dậy, rút cái gối ở dưới đầu nàng ra thay vào đó một cái gối nhỏ khác giống y cái gối của nàng, rồi lại nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường.

Một lúc sau, người nằm trên giường từ từ an tĩnh lại, nét sợ hãi và đau khổ trên khuôn mặt của nàng cũng dần dần giảm đi.

Bóng người kia cùng với viên minh châu đã biến mất, căn phòng lại một lần nữa chìm vào trong bóng đêm.

Loại gỗ thần trấn sơn này dùng làm gối có tác dụng xua đi ác mộng, mang đến giấc ngủ an bình.

……………

Trong Vô Danh động trên ngọn Kình thiên phong, không biết là từ khi nào mà ở giữa cái vạc lớn phải hơn mười người ôm mới hết đã chất đầy than nóng rực toàn một màu đỏ, lửa đỏ bốc lên hừng hực, không ngừng tỏa ra hơi nóng như thiêu như đốt khiến những người đứng gần đó cảm thấy khó thở vô cùng.

Một thanh trường kiếm hình dạng kỳ lạ đứng thẳng ở trong cái vạc, toàn bộ thân kiếm ánh lên một màu đỏ sậm sáng bóng, màu sắc rực rỡ đó như đang nhảy múa, nhìn nó trông giống như một ngọn lửa đỏ đang bốc cháy, màu sắc này của thanh kiếm khiến cho nó để lộ ra ít nhất đến ba phần tà ác.

Lạc Âm Phàm, Ngu Độ và mấy vị chưởng môn đứng ở bên cạnh cái vạc lớn kia.

"Đã dùng nước ở dòng Tứ Hải ngâm hết bảy ngày nay nhưng ma khí vẫn không hề giảm một chút nào, quả nhiên là loại sắt từ trên trời."

"Bây giờ nên làm thế nào cho phải đây?"

Ngu Độ hơi nghiêng người sang, lập tức ở bên cạnh có một đệ tử hai tay dâng lên một cái hộp ngọc.

Chiếc hộp ngọc được mở ra, bên trong hiện ra một viên ngọc lớn như một cái trứng chim, nhìn vô cùng tinh khiết và hoàn mỹ. Cùng lúc đó, tất cả mọi người có mặt ở đây ai nấy cũng đều cảm thấy tâm thần chấn động, cảm giác được nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống rất nhiều, toàn bộ hang động đều tràn ngập trong một luồng khí ấm áp và an bình.

Ngọc Hư Tử không khỏi lên tiếng tán thưởng: "Quả nhiên là vật chí bảo của phật môn!"

Ngu Độ khẽ cười nhìn Lạc Âm Phàm nói: "Tốt nhất là sư đệ hãy truyền cho nó thêm một chút kim tiên khí để hỗ trợ thêm."

Lạc Âm Phàm nhẹ nhàng đưa cánh tay trái lên, bên trong chiếc hộp ngọc, hạt châu Vô Phương cảm ứng được tiên lực, từ từ bay lên, chậm rãi và nhẹ nhàng bay tới vùng không trung trên chiếc vạc to lớn kia rồi dừng lại, xoay tròn hơn mười vòng thì bỗng nhiên có một luồng ánh sáng vô cùng nhu hòa và thuần khiết từ bên trong viên châu mạnh mẽ tỏa ra, lập tức bao kín thanh ma kiếm kia lại.

Từ xưa đến nay, phật - ma luôn luôn chế ngự lẫn nhau, chỉ nhìn thấy thanh ma kiếm khẽ run run lên, dưới ánh sáng của Vô Phương châu và ngọn lửa của Cửu Thiên cùng nhau song song áp chế nó, rốt cục nó cũng không thể nào địch lại được, lúc này đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu giãy dụa.

Các vị chưởng môn nhẹ nhàng thở ra, nhưng không có một người nào lên tiếng.

Ngu Độ chỉ khẽ thở dài mà nói: "Lấy chúng sinh làm trọng, Sở Bất Phục y đã chấp nhận hy sinh bản thân mình thì chắc chắn cũng sẽ hiểu rõ được mọi chuyện thôi. Chúng ta thực sự cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, nơi này ta sẽ phái thêm người canh giữ thật nghiêm mật, mời các chư vị tiên hữu cùng trở về đại điện trước để dùng trà và tạm nghỉ ngơi một lát."

Bất luận là mọi chuyện xảy ra như thế nào thì cuối cùng cũng đã giải quyết xong được một việc lớn này rồi, khiến cho các vị chưởng môn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mọi người đều lần lượt kéo nhau bước ra ngoài động.

Ngu Độ đột nhiên hỏi: "Nếu ta nhớ không lầm thì sư đệ phải đi Dao Trì đúng không?"

Lạc Âm Phàm gật đầu: "Kiếp nạn cũng sắp đến rồi, hai ngày sau đệ phải đi vào Thông Thiên Môn đến Dao Trì ở Thần giới, mọi chuyện ở nơi này đành phải phiền sư huynh và chư vị chưởng môn nhọc lòng vậy."

Mọi người nhanh chóng hiểu được chuyện này, biết ngay là hắn phải đi tị kiếp, vội nói: "Tôn giả đã quá lời rồi, việc này đương nhiên là mọi người đều phải dốc lòng hết sức rồi."

Lạc Âm Phàm nói: "Những kẻ mơ ước có được Nghịch Luân ma kiếm không ít, lần này bọn chúng nghe thấy tin tức này nhất định sẽ có hành động, bởi vậy cần phải đề phòng, nhất là đối với Cửu U ma cung."

Ngọc Hư Tử liền đáp lại: "Có Ngu chưởng giáo và chư vị tiên hữu ở đây cho dù có xảy ra chuyện động trời gì đi chăng nữa thì cũng không có vấn đề gì đâu, Tôn giả đừng bận lòng cứ yên tâm mà đi đi, ta chờ cả cuộc đời này chỉ sợ cũng chưa có phúc phần được đi Dao Trì nữa, Tôn giả đừng quên mang một ít hạt sen về an ủi ta nhé, ta chờ người đấy."

Mọi người nghe thấy Ngọc Hư Tử nói thế đều bật cười.

…………..

Khi Lạc Âm Phàm trở lại Trọng Hoa cung, vừa đưa mắt nhìn quanh liền thấy ngay một bóng người ngồi trên chiếc cầu đá bên dòng Tứ Hải kia.

Thời gian gần đây, không còn bị những cơn ác mộng quấy phá giấc ngủ hàng đêm nữa nên khí sắc của Trọng Tử đã tốt hơn rất nhiều, lúc này nàng đang ngồi chờ trên cây cầu đá đến ngơ ngẩn cả người, giống hệt như trước đây nàng vẫn thường làm, bên cạnh nàng, con tiểu ma xà cũng cuộn tròn lại, cả hai giống như hai kẻ đang ngủ gà ngủ gật.

"Nước của dòng Tứ Hải rất lạnh, con không nên ngồi ở ngoài này lâu như vậy."

Trọng Tử vội vàng đứng dậy: "Hôm nay Sư phụ trở về sớm vậy ạ."

Tiểu ma xà từ trước tới giờ vốn có chút sợ Lạc Âm Phàm, cho nên vừa nhìn thấy hắn nó vội ngoan ngoãn gục đầu hành lễ rồi bò ra chỗ khác.

Lạc Âm Phàm đi qua cây cầu đá, bỗng nhiên hắn dừng lại khẽ gọi: "Trọng nhi."

Đã lâu thật lâu rồi Trọng Tử không được nghe tiếng gọi quen thuộc này, nó khiến cho nàng ngây người ra, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn trở lại, nàng lui về phía sau hai bước gọi hắn: "Sư phụ."

"Hai ngày nữa sư phụ phải đi đến Dao Trì ở Thần giới để tị kiếp, con ở lại Tử Trúc Phong, mọi việc đều phải cẩn thận, biết chưa."

Tị kiếp? Trọng Tử vừa nghe thấy không khỏi cảm thấy kinh sợ, nàng đã từng nghe nói qua việc này.

Trong đất trời phân chia ra lục giới rất rõ ràng, ở mỗi giới, các sinh linh đều phải trải qua các kiếp nạn. Khi kiếp số kéo đến, với những người bình thường thì họ sẽ đến ngũ giới còn lại để tị kiếp, trong lục giới thì Thần giới ở trên cả Tiên giới, không còn nghi ngờ gì đó chính là nơi tốt nhất để người tu tiên đi tị kiếp. Chỉ đáng tiếc Thần tộc đã sớm bị hủy diệt, hiện nay không còn người dẫn dắt, bởi vậy lúc này phần lớn người trong tiên môn chỉ có thể lựa chọn đi nhân gian tị kiếp mà thôi. Tính cho tới thời điểm này, người có đủ năng lực để tiến vào Thông Thiên Môn đến Dao Trì trên Thiên cung cũng chỉ có một mình sư phụ của nàng mà thôi .

"Kiếp số lần này của Sư phụ... quan trọng lắm sao?"

"Thần giới nằm ở trên chín tầng trời, tiên giới hoàn toàn nằm ở bên ngoài Thần giới, bởi vậy đi tị kiếp ở một nơi như thế chắc chắn sẽ dễ dàng hơn."

"Sư phụ đi bao lâu thì trở về ạ?"

"Ta chỉ đi một ngày rồi sẽ về ngay". Lạc Âm Phàm nghiêng người sang nhìn đồ đệ rồi lại dặn dò, "Tử Trúc Phong đã được ta thiết đặt kết giới, không người nào có thể xông vào trong này được, con hãy ngoan ngoãn ở trong này đừng tự tiện đi ra ngoài gây ra chuyện khiến ta phải lo lắng."

Trọng Tử chỉ khẽ "Dạ" một tiếng.

Lạc Âm Phàm không nói thêm gì nữa, lập tức hướng về phía đại điện bước đi.

"Sư phụ."

"Có chuyện gì?"

Trọng Tử muốn nói gì đó nhưng lại thôi, khẽ rũ mắt xuống, lẩm bẩm: "Con... không có gì, sư phụ hãy cẩn thận và bảo trọng."

Lạc Âm Phàm không trả lời nàng, chỉ phất tay một cái đem hết những vết bùn đất dính trên xiêm y của nàng tẩy sạch đi, nhẹ giọng nói: "Nếu con cảm thấy buồn chán thì hãy kêu Mộ Ngọc và Thực Châu đến đây chơi với con cho đỡ buồn."

…………

Trên bậc thềm, mây trắng lững lờ trôi, tiếng linh hạc kêu trong đại điện. Cảnh sắc Tử Trúc Phong lúc nào cũng vậy, giống như vĩnh viễn không có bất cứ một sự thay đổi nào. Những rặng trúc tím bao quanh Tử Trúc Phong dường như chẳng có cây nào có nửa phiến lá khô, quanh năm không thể phân biệt được mùa xuân hay thu, lại càng không biết chúng nó đã bao nhiêu tuổi rồi.

Kiếp nạn đã đến, Lạc Âm Phàm phải đến Dao Trì đúng hạn.

Người đi rồi, đại điện trở nên trống không, vắng lặng, Trọng Hoa cung lại càng thêm lạnh lẽo hơn nữa, Trọng Tử ngồi một mình cô độc dưới ánh hoàng hôn.

Trên thân ma kiếm rốt cuộc có phải vẫn còn tàn hồn của Sở Bất Phục hay không? Nàng đã thử đề cập đến mấy lần nhưng lần nào Lạc Âm Phàm cũng đều cố tình chuyển sang chuyện khác, lại không cho phép nàng vào Vô Danh động để nhìn ma kiếm, những việc này chẳng phải lại càng cho nàng đáp án rõ ràng hơn hay sao.

Trong giấc mộng của mình, nàng đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần nụ cười dịu dàng đó, cũng nghe thấy không biết bao nhiêu lần tiếng đàn phiền muộn của người, lại càng không phân biệt rõ ràng đó là thần tiên ca ca áo trắng tóc đen cứu vớt nhân thế lúc trước, hay là ma tôn áo đen tóc đỏ ở Vạn Kiếp cung kia. Nàng chỉ biết một điều rằng, trên thế gian này ngoại trừ cha mẹ đã rời bỏ nhân thế mà đi của nàng, thì chỉ có đại thúc là người đối xử với nàng tốt nhất.

Cảnh tượng nhiều năm trước vẫn vô cùng rõ ràng trong trí nhớ nàng, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.

Áo bào trắng như tuyết, mái tóc dài, đen như mực xõa xuống trước ngực, người ngồi nửa người xuống, không cho kẻ khác bắt nạt nàng, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng dậy, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng mà không hề nề hà dơ bẩn, nói ra những lời dịu dàng, thấm thía dạy dỗ nàng.

Một thần tiên danh tiếng vang khắp thiên hạ như người thì ra cũng có thân thế đáng thương giống như nàng vậy.

Khi nàng gặp nạn thì đại thúc cứu nàng, nhưng khi chính bản thân người bị lầm đường lạc lối, tâm thần bị mê hoặc thì lại không ai đến cứu người cả.

Người từng nói rằng: Sau hai năm nữa thì sẽ lập tức đưa nàng trở về Nam Hoa.

Nàng chỉ hận chính mình, ngay cả thời gian hai năm cũng không dành cho người được.

Khi còn sống người đã cứu vớt vô số người, cũng giết hại vô số người. Nhưng khi đã quyết định thoát khỏi ma kiếm thì chắc chắc là người cũng đã biết trước được cái giá và hậu quả đi kèm với nó. Người không hy vọng nàng sẽ gặp phải chuyện không may nên mới quyết định làm như thế. Nhưng chẳng lẽ người thật sự muốn nàng trơ mắt nhìn, mặc kệ cho người biến mất hay sao? Cũng giống như tình cảnh của người năm đó, đứng trước sư môn và chúng sinh, biết rõ là phải lựa chọn như thế nào, cứu lấy hay bỏ mặc, nhưng cuối cùng cũng vẫn là lạc hướng bước sai trên con đường đã được định trước, nay những mâu thuẫn trong lòng nàng cũng giống hệt như thế.

Không thể cứ hồ đồ để người biến mất đi như vậy được, ít nhất thì nàng cũng phải nhanh chân chạy đến nhìn người một lần cuối cùng, nàng còn rất nhiều lời chưa kịp nói với người, người nhất định là cũng rất muốn nghe nàng nói mấy câu trước khi đi mà.

Sư phụ ngày mai sẽ trở về rồi, nếu sư phụ trở về thì nàng sẽ không còn cơ hội nữa, hay là nàng đi cầu xin Mộ Ngọc thử xem? Xin sư thúc vào ban đêm không có nhiều người để ý thì hãy mang nàng đến đó một lần với?

Trọng Tử nghĩ vậy liền đứng lên, nhưng còn chưa kịp đi ra khỏi cửa, bỗng nhiên trên ngọn núi cao nhất ở phía đối diện vang lên những tiếng chuông thật nặng nề.

…………

Trên ngọn núi cao nhất của Nam Hoa đã thiếu ít nhất là hơn phân nửa số lượng người ngày thường vẫn hay tập trung nơi đây, trên tòa chính điện - Thiên điện chỉ có khoảng hai mươi đến ba mươi đệ tử trấn thủ, thần sắc ai nấy cũng đều ngưng trọng lại, Ngu Độ, Mẫn Vân Trung và các vị chưởng giáo đều không nhìn thấy bóng dáng một ai cả.

Đã xảy ra chuyện lớn gì rồi sao? Trọng Tử tìm mãi trong các căn phòng mà không thấy Mộ Ngọc ở đâu liền tiến lên hỏi một đệ tử khác: "Đoạn sư huynh, huynh thấy thủ tọa sư thúc ở đâu không?"

Người đệ tử kia là đồ đệ của Ngu Độ, tên gọi là Đoạn Trần Phi, nghe thấy nàng hỏi như vậy vội vàng dặn nàng: "Cửu U ma cung kéo đến xâm phạm Nam Hoa, chưởng giáo và các vị chưởng môn đều ra cửa chính ở ngoài để nghênh địch rồi. Ta phụng mệnh của sư phụ ở lại trấn thủ nơi này, sư muội hãy mau quay trở về Tử Trúc Phong đi."

Quả nhiên là việc tinh lọc ma kiếm không đơn giản như vậy, bởi vì bên trong ma kiếm có phong ấn một nửa ma lực của Nghịch Luân, ai mà không mơ ước có được nó kia chứ. Lần này đến cả Cửu U ma cung mà cũng mất kiên nhẫn luôn rồi. Trọng Tử nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Thực Châu tỷ tỷ cũng đi ra ngoài rồi sao, sư huynh?"

Đoạn Trần Phi nói: "Thực Châu và Vân Anh, các nàng ấy phụng mệnh trấn thủ Kình Thiên Phong rồi."

Là hai người đó trấn thủ ở Kình Thiên Phong sao? Trọng Tử vừa nghe thấy thế thì mừng rỡ vô cùng, vội vàng nói lời cảm tạ Đoạn Trần Phi rồi bước đi.

Dưới ánh hoàng hôn, Kình Thiên Phong hiện ra cao ngất trong mây, dường như lại càng làm tăng thêm sự nguy nga, đồ sộ của nó. Nhưng mà vào giờ phút này, ở bên đường lại là một vùng tĩnh mịch, yên lặng, trước mắt chỉ nhìn thấy hơn một trăm đệ tử nằm té ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc của mỗi người đều khác nhau, bước tới phía trước hơn mười bước thì thấy Yến Thực Châu và Vân Anh cũng nằm trên mặt đất.

Trọng Tử sợ hãi, chạy qua lay lay người của Thực Châu gấp giọng gọi: "Thực Châu tỷ tỷ!"

Cơ thể vẫn còn ấm áp, trên người vẫn còn hơi thở.

Trọng Tử nhẹ nhàng thở ra một cái, rồi xoay mặt lại nhìn xem tình hình của các đệ tử còn lại, vừa nhìn thấy lập tức biến sắc và cảm thấy khẩn trương hơn bao giờ hết.

Dựa vào tình hình trước mắt cũng không khó để phán đoán mọi việc cho lắm, Nam Hoa quả nhiên là có gian tế trà trộn vào, kẻ đó đã lợi dụng lúc sư phụ đi Dao Trì ở Thần giới và thừa dịp Cửu U ma cung đến xâm phạm buộc chưởng giáo và các vị chưởng môn phải ra bên ngoài nghênh địch, nên nhân cơ hội này làm loạn, mục đích của y rõ ràng là nhằm vào ma kiếm mà!

Kẻ đó đã lên Kình Thiên Phong cướp ma kiếm hay chưa? Việc này vô cùng trọng đại, phải mau chóng báo cho chưởng giáo biết mới được!

Trọng Tử nghĩ vậy nên không dám trì hoãn, vội vàng quay trở về đại điện, đem việc này báo cho Đoạn Trần Phi biết, nhưng do Đoạn Trần Phi không tin những gì Trọng Tử nói nên lúc này đã dẫn theo mấy người đệ tử nữa bay thẳng đến Kình Thiên Phong để xem xét.

Những đệ tử nằm trên đường đi có hơn phân nửa là đã chết, những người còn sống đều bị trúng ma chú nằm mê man bất tỉnh.

Nhận thấy sự việc này quả thật rất nghiêm trọng, nhìn lên trên đỉnh núi thì không thấy tín hương báo hiệu, nhưng Đoạn Trần Phi cũng không dám chần chờ, liền ra lệnh cho hai đệ tử đi bẩm báo mọi chuyện ở đây với Ngu Độ, đồng thời phân phó cho những đệ tử còn lại mang đám người của Yến Thực Châu và Vân Anh đang hôn mê bất tỉnh quay trở về.

"Sư huynh, muội lên trên núi xem thử tình hình thế nào."

"Sư muội..."

Lời nói của y còn chưa dứt đã nhìn thấy Trọng Tử ngự Tinh Xán hướng về phía đỉnh núi mà bay lên, Đoạn Trần Phi nhìn thấy thế trong lòng cảm thấy lo lắng không yên, lỡ như kẻ gây ra chuyện này vẫn còn ở trên đó thì biết làm sao, y đang muốn ngự kiếm đuổi theo thì bỗng nhiên một bàn tay của ai đó từ phía sau lưng vươn tới giữ chặt y lại.

"Sư thúc."

“…”

"Người tại sao lại …”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx