sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Trọng tử- Phần 3- Chương 34

Phần III - Thầy trò kiếp sau

Chương 34 : Sư phụ - Trọng nhi

Edit : BW_mylove_SG

Beta : Kurt

I

Trọng Tử nhận ra ngay người kia là ai, vì vẫn còn cảm kích chuyện ngày hôm trước nàng ấy ra tay cứu giúp mình nên chủ động đi qua chào hỏi: "Tỷ... Là tới tìm sư phụ của ta sao?"

Yến Thực Châu lắc đầu không nói gì.

Trọng Tử lẩm bẩm trong miệng: "Mới vừa rồi ta lại gặp được vị Văn sư cô kia, chỉ là không biết sư cô là môn hạ của ai..."

Yến Thực Châu thản nhiên đáp: "Nàng ấy tên là Văn Linh Chi, là đệ tử thân truyền của Mẫn tiên tôn, hai mươi chín tuổi đã tu thành tiên cốt."

Đã sớm nghe nói Nam Hoa có đóa "Tuyết Linh Chi" (*), thì ra chính là vị sư cô ấy, không trách được người đó sao mà xinh đẹp, sao mà lạnh lùng đến vậy! Trọng Tử nghĩ nghĩ rồi ngập ngừng hỏi: "Sư cô vẫn luôn như vậy... Không thích nói chuyện với người khác sao?"

*雪灵芝, linh chi là một loại thảo dược rất quý hiếm, người xưa cho rằng linh chi là 1 loại cỏ tiên, ăn vào sẽ trẻ mãi không già. Ý ở đây là cao quý, xinh đẹp, lạnh lùng và hiếm có.

Yến Thực Châu nghe vậy cười rộ lên: "Nàng ta ấy à, trước kia vốn là một đóa hoa tươi thắm của Nam Hoa đó, có tư chất thiên phú, lại cực kỳ khéo léo và biết nể trọng trưởng bối, thật sự là đáng hãnh diện. Mẫn tiên tôn vốn rất trông mong và đem nhiều hy vọng đặt vào nàng ta, mong nàng ta sẽ có ngày làm nở mặt nở mày môn hạ. Ai ngờ đâu được sau đó có một ngày nàng ta lại bỗng nhiên bẻ gẫy bội kiếm tùy thân của mình, suýt nữa làm cho Mẫn tiên tôn tức chết, từ đó về sau liền biến thành bộ dạng như vậy đó ."

"Sao sư cô lại bẻ gẫy bội kiếm như vậy chứ?" Trọng Tử giật mình, người trong tiên môn ai chẳng biết được tầm quan trọng của pháp khí. Làm như vậy khó tránh được sự nguyền rủa của pháp khí, tự tay mình bẻ gẫy bội kiếm, thật sự là không thấy đáng tiếc sao.

"Ai biết được, có lẽ là..." Nói đến việc này, Yến Thực Châu cũng hiểu là không còn gì để nói hay bàn luận được nữa, cũng may là nàng vốn không phải là người thích tự tìm phiền não cho mình, "Nhưng ta nhìn nàng ta bây giờ còn thuận mắt hơn xưa đấy."

Vị tỷ tỷ có tên Yến Thực Châu này quả nhiên là thẳng tính, Trọng Tử thầm nghĩ. Có thể buông tay từ bỏ những thứ quan trọng như vậy, có thể thấy được quyết tâm của vị Văn sư cô kia to lớn đến nhường nào. Mỗi người trong Nam Hoa từ trên xuống dưới đều có quá khứ của riêng mình, những chuyện xảy ra từ xa xưa đó có bao nhiêu thứ mà bản thân bé không biết nữa đây, bao gồm cả chuyện của sư phụ ...

Yến Thực Châu chợt nhìn Tinh Xán đang ở trên tay Trọng Tử, sau một lúc lâu mới thở dài nói: "Thật sự là nhìn không hề giống, không biết Tôn giả nghĩ thế nào nữa!"

Trọng Tử chợt cảm thấy rất mẫn cảm: "Là sao ạ?"

Yến Thực Châu cố ý lảng tránh vấn đề này: "Tôn giả đối đãi với sư cô rất tốt nhỉ."

Trọng Tử thấp giọng: "Mọi người đều không thích ta, chỉ sợ nguyên nhân không chỉ là vậy."

Yến Thực Châu khẽ xoa xoa đầu bé: "Không có đâu, sư cô mau trở về đi."

Trọng Tử nhẹ nhàng kéo ống tay áo Thực Châu: " Thực Châu."

Yến Thực Châu sửng sốt rồi lại cười cười: "Ta mặc dù so với sư cô có bối phận thấp hơn, nhưng mà tuổi tác lại lớn hơn nhiều, nếu như sư cô bằng lòng, từ nay về sau có thể gọi ta tỷ tỷ."

Trọng Tử vốn đang muốn nghĩ cách làm sao để tiếp cận Yến Thực Châu, giờ lại nghe nàng ấy nói vậy vui sướng còn không kịp nữa là, vội vàng nói: "Thực Châu tỷ tỷ, muội mới tới, không hề biết những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cũng không hiểu quy củ phép tắc ở đây như thế nào, xin tỷ tỷ chỉ bảo thêm cho muội với."

"Muội muốn biết cái gì?"

"Chẳng ai muốn nhìn thấy muội cả."

"Tỷ tỷ không có."

"Muội là muốn nói đến... Tần sư huynh."

"Tần Kha? Muội đi tìm y sao?"

Trọng Tử vội vàng quanh co: "Muội chỉ là... Tần sư huynh không phải là rất lợi hại sao, hơn nữa huynh ấy đã làm được rất nhiều đại sự cho nhân gian, mọi người đều rất tôn kính huynh ấy mà."

"Y quả thật là không tệ." Yến Thực Châu khẽ lắc đầu, "Y không phải là chán ghét gì muội đâu, việc này đương nhiên là có nguyên nhân của nó."

"Nguyên nhân gì ạ?"

"Bởi vì muội tên là Trọng Tử."

Trọng Tử nghe vậy lại càng không hiểu gì cả.

Yến Thực Châu chỉ nhẹ giọng nói: "Thực ra trước đây muội vốn có một sư tỷ."

Sư tỷ? Trọng Tử thật sự choáng váng khi nghe thấy hai từ này, thì ra mình không phải là đồ đệ duy nhất của sư phụ, nhưng mà vì sao chưa bao giờ nghe sư phụ đề cập tới việc này kia chứ?

"Vậy vị sư tỷ kia đâu rồi ạ?"

"Muội ấy à, đã chết rồi."

Đáp án này Trọng Tử đã sớm đoán trước được, không trách được vì sao sư phụ lại thương tâm đến thế. Trong lòng Trọng Tử cảm thấy khổ sở vô cùng, giọng nói cũng chẳng liền mạch nữa: "Sư tỷ... Tốt lắm sao ạ?"

"Muội ấy tốt lắm, thực sự là rất tốt nên có nhiều người rất thích muội ấy."

"Sư tỷ lợi hại lắm sao?"

"Không hề, muội ấy học chẳng được bao nhiêu thuật pháp cả.”

Đúng rồi, sư phụ đã từng nói với bé rằng không học thuật pháp cũng chẳng có gì phải lo lắng cả, Trọng Tử xiết chặt mấy ngón tay của mình lại: "Sư tỷ bị chết trên tay ma tộc phải không ạ?"

Yến Thực Châu khẽ lắc đầu.

"Vậy..."

"Là Tôn giả tự mình ra tay." Yến Thực Châu thản nhiên nói, "Muội ấy đã sớm bị trục xuất khỏi sư môn."

‘Tự mình ra tay’, mấy chữ này muốn nói tới điều gì cũng chẳng khó giải thích. Rốt cuộc là phải phạm vào tội lỗi gì mà bị trục xuất khỏi sư môn như vậy? Chắc chắn phải là khi sư diệt tổ, tội ác tày trời rồi còn gì.

Sư phụ từng nói rằng người đã làm sai một việc.

Sắc mặt Trọng Tử càng lúc càng trắng bệch ra, những việc trên đã làm cho cô bé hoảng sợ, nhưng cái thực sự làm cho cô bé khiếp sợ hơn cả chính là câu nói cuối cùng kia của Yến Thực Châu.

"Muội ấy tên là Trọng Tử."

…………..

Thái độ lãnh đạm của Tần Kha, ánh mắt kỳ lạ của mọi người, rồi còn có sự yêu thương và chiều chuộng của sư phụ nữa, tất cả những chuyện này trước đây Trọng Tử không thể nào hiểu được thì nay đột nhiên đều được giải thích một cách hợp lý, rõ ràng.

Trục Ba kiếm vẫn cắm sâu vào bên trong tảng đá lớn kia giống như trước, không hề có một chút suy suyển.

Trọng Tử lặng yên ngồi bên dòng Tứ Hải.

Chỉ cần nhìn vào là cũng có thể thấy được vị sư tỷ kia được sư phụ yêu thương đến mức nào. Căn cứ vào việc tỷ ấy phạm vào tội lớn không thể tha thứ được, căn cứ vào việc tỷ ấy dù đã bị trục xuất khỏi sư môn, vậy mà sư phụ vẫn nhớ thương tỷ ấy là đã đủ nhận ra rồi. Có lẽ là vào thời điểm người tự mình xuống tay, trong lòng người nhất định là vô cùng tức giận và chắc chắn người cũng đau đớn đến vô cùng tận đi.

Ngồi nghĩ ngợi về chuyện này, riêng về phần vị sư tỷ chưa từng thấy mặt kia, thái độ của Trọng Tử đã muốn chuyển từ đáng thương sang thành chán ghét mất rồi.

Sư phụ yêu thương sư tỷ như vậy, đối xử với tỷ ấy tốt như vậy, thậm chí còn đem tình yêu thương đó đặt lên người bé sau khi tỷ ấy đã chết đi nữa chứ. Thế mà sư tỷ lại làm cho người thất vọng, làm cho người khổ sở đến mức này, thậm chí còn hại người từ bỏ bội kiếm của mình nữa!

Trong lòng Trọng Tử càng lúc càng có nhiều thương cảm, nhiều tức giận và nỗi thất vọng tăng lên không ngừng.

Thì ra bọn họ thích bé, là vì xem bé giống như một người khác, rồi bọn họ chán ghét bé, cũng là bởi vì xem bé giống như một người khác. Những thứ này, pháp khí, tên, tất cả những thứ bé nhận được từ sư phụ đều là nhờ vị sư tỷ kia mới có được, cho nên cũng khó trách được bé lại bị người khác chán ghét đến vậy, bị coi giống như một kẻ trộm cắp như vậy.

Những thứ này vốn là thuộc về vị sư tỷ kia, từ yêu thương và oán hận cho đến yêu thích và chán ghét, thế mà nay toàn bộ những thứ đó lại đặt xuống người bé, làm cho bé buộc phải thừa nhận nó.

Thì ra từ trước đến nay sư phụ vẫn yêu thương, cưng chiều và che chở cho bé hết lòng như vậy, đều không phải vì chính con người bé.

Trọng Tử cúi đầu nhìn Tinh Xán trong tay, lẩm bẩm: "Này, mày cũng là của tỷ ấy sao?"

………….

Ngày hôm nay, thật ra Lạc Âm Phàm có đi ra ngoài một chuyến, đến khi trở lại Trọng Hoa cung thì trời đã tối rồi, về đến nơi hắn lập tức theo bản năng kiểm tra hành tung của tiểu đồ đệ, nhưng kết quả lại làm cho hắn chợt biến sắc —— cả trong lẫn ngoài cung, hoàn toàn không có hơi thở của tiểu đồ đệ! Ngay cả tiên chú mà hắn lưu lại trên người con bé cũng không hề đáp lại, giống như con bé đã tan biến vào không khí vậy.

Một khi thần khí đã không còn nữa, đối với một người còn sống sờ sờ có ý nghĩa gì mà nói thì Lạc Âm Phàm biết rất rõ, điều này làm cho hắn nhất thời hoảng hốt, lo lắng đủ điều.

Sao hắn lại có thể sơ sẩy đến thế kia chứ, lại để cho con bé gặp chuyện không may nữa rồi sao! Nếu con bé thật sự...

Tử Trúc Phong đã được hắn thiết đặt kết giới khắp nơi, theo như lý thuyết thì hẳn là không có vấn đề gì, bởi ở đây xảy ra chuyện gì hắn đều biết hết.

Lạc Âm Phàm tự trấn an bản thân, rồi tự mình đi khắp Trọng Hoa cung tìm kiếm lại từng phòng một lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy, không thấy tung tích của tiểu đồ đệ đâu cả. Tìm mãi không thấy gì dần dần tâm trí của hắn trầm lắng xuống, hắn bình tĩnh lại để suy nghĩ một cách thận trọng hơn.

Nếu chiếu theo tính tình của con bé ở kiếp này thì không có khả năng là con bé dám một mình chuồn ra khỏi Nam Hoa, nhưng mà vì sao tiên chú lại mất đi hiệu lực như vậy?

Chẳng lẽ Ngu Độ bọn họ đã...

Không thể nào có chuyện đó được! Hắn dùng pháp lực cả đời để che dấu sát khí thay cho con bé, trừ phi là có người có pháp lực cao hơn hắn rất nhiều mới có thể giải trừ pháp ấn đó của hắn được, nếu không thì tuyệt đối không thể nào có người phát hiện ra được.

Nguyên cả khu rừng trúc lay động, rung chuyển dập dờn trong những cơn gió thoảng qua, không thể nhìn ra được là ở phía dưới che dấu cái gì.

Tìm khắp trên cả đỉnh núi mà cũng không hề nhìn thấy tung tích của tiểu đồ đệ, Lạc Âm Phàm không thể duy trì được sự bình tĩnh thường ngày nữa, rốt cục vẫn quyết định đi đến ngọn núi cao nhất để xem thử tiểu đồ đệ nghịch ngợm có chạy đến đó hay không. Ai ngờ hắn vừa ngự kiếm bay lên thì tiên chú chợt có phản ứng lại.

Phía sau núi bên trong rừng trúc, một luồng hơi thở mỏng manh chợt như ẩn như hiện.

………….

Trong khu rừng trúc xanh biếc dưới ánh chiều muộn, một cô bé con đang ngồi khoanh chân dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh cô bé là Toan Nghê đang nằm úp sấp xuống mà ngáy ngủ.

Thì ra là từ sau khi nghe nói về chuyện của vị sư tỷ kia Trọng Tử càng suy nghĩ lại càng cảm thấy ức chế không thể thoải mái được, vừa trở lại phòng liền liều mạng lao đầu vào nghiên cứu cuốn sách mà sư phụ đã đưa cho bé, quyết tâm phải xuất sắc hơn vị sư tỷ kia. Trong lúc đọc sách đã vô ý nhìn thấy ‘Tử Linh thuật’ nên đã thử luyện tập. Nhưng mà sau khi nghiền ngẫm luyện tập đến cả nửa ngày cũng không biết là mình đã học được đến đâu và như thế nào rồi, cho nên tìm cách đơn giản nhất là chạy tới tìm Toan Nghê hỗ trợ. Không ngờ Toan Nghê nhìn thấy tư chất của cô bé so với người trước kia kém quá xa, nên chẳng thèm để ý đến mà cũng không thèm tập luyện cùng chỉ chăm chăm vùi đầu ngủ, khiến cho Trọng Tử tức giận đến nỗi một mình cô bé ở lỳ tại đây luyện tập một mình cho đến khi trời tối cũng chẳng thèm chú ý luôn.

* 死灵术 : Tử linh thuật. Tử ở đây là chết, linh là linh hồn, hồn phách. Có nghĩa là thuật pháp làm cho hồn phách như đã biến mất (chết), nói ngắn gọn là ‘thuật pháp che giấu hồn phách’

"Trọng nhi!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, bên trong lại ẩn chứa sự lo lắng và bất an, làm cho cô bé chợt cảm thấy xa lạ vô cùng.

Trọng nhi? Đây là sư phụ gọi mình hay sao?

Cùng với lúc Trọng Tử mở to đôi mắt ngạc nhiên ra nhìn, một đôi tay đã kéo cô bé đứng dậy.

Trước mặt cô bé lúc này là hai hàng lông mày nhíu chặt, ẩn chứa trong đôi đồng tử đen láy là cả một trời lo lắng dâng tràn, đôi mắt đó nhìn cô bé từ trên xuống dưới thật kỹ càng. Người đang đứng trước mắt này không phải là vị thần tiên lạnh nhạt khi cô bé mới gặp lần đầu nữa, mà chỉ là một người sư phụ đang vô cùng lo lắng vì sợ đồ đệ của mình gặp chuyện không may mà thôi.

Trọng Tử nhìn chằm chằm sư phụ mình.

Ánh mắt này, sự lo lắng này, dường như cô bé đã từng thấy qua ở đâu rồi.

"Đã trễ thế này sao con còn chạy lung tung như vậy nữa!" Một câu nói trách cứ ẩn chứa sự giận dữ, nhưng nghe lại tuyệt đối không hề cảm thấy khó chịu một chút nào. Vừa nói Lạc Âm Phàm vừa nhanh chóng bước đến cúi người xuống, đưa hai tay ra giống như phải đem con bé ôm chặt vào lòng mới cảm thấy yên tâm được.

Thì ra sư phụ lo lắng cho mình vậy sao? Trọng Tử hoàn hồn lại, niềm vui sướng như thủy triều tràn bờ không thể nào kìm chế lại được, cánh tay cũng không tự chủ được đưa ra đáp lại.

Nhưng đôi tay kia lại không như ý nguyện, không ôm lấy bé mà chợt khựng lại giữa không trung.

Không khí từ khẩn trương đột nhiên lại biến thành xấu hổ.

Trong giây lát, cả hai thầy trò đồng thời xoay mặt đi, vừa quay đi đã thấy ở bên cạnh, Toan Nghê không biết đã tỉnh lại từ khi nào, nó vẫn quỳ rạp trên mặt đất như trước nhưng lại mở trừng trừng hai mắt ngước nhìn đầy kinh ngạc - nó ở Tử Trúc Phong này đã lâu như vậy mà vẫn không thể tưởng tượng được là có một ngày lại được thấy chủ nhân mình còn có vẻ mặt này nữa đấy.

"Là lỗi của A Tử, con đã làm cho sư phụ phải lo lắng rồi." Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo hắn.

Tử Linh thuật, chính là mượn địa thế và hoàn cảnh che dấu chân thần lẫn sinh khí, cho nên khó trách được tiên chú lại không phát hiện ra tung tích của con bé, lúc này đã xác định rõ ràng là không có gì nghiêm trọng, Lạc Âm Phàm chỉ biết âm thầm cười khổ, mặt không biến sắc, thản nhiên rút tay về đứng thẳng người dậy: "Trời tối rồi con không nên tùy ý đi ra ngoài như thế."

Sự vui sướng mới được nhen nhóm trong lòng chợt rút đi trong nháy mắt, Trọng Tử lặng lẽ cúi đầu "Dạ" một tiếng.

Sự lo lắng của người thật ra đâu phải dành cho bé, bé cũng nào phải Trọng nhi gì đâu, bé chỉ là A Tử mà thôi.

………….

Dường như là đã nhìn ra quyết tâm của Trọng Tử, Lạc Âm Phàm cũng dạy con bé tu tập thuật pháp cẩn thận hơn rất nhiều. Trọng Tử được sư phụ chỉ dạy lại càng thấy kính phục người hơn nữa, quả nhiên là chỉ cần sư phụ chỉ điểm cho một câu mà còn có hiệu quả hơn bản thân mình khổ luyện suốt mấy ngày, khó trách mọi người ai cũng muốn làm đồ đệ của người. Kể từ đó Trọng Tử lại càng nghiêm túc tập luyện, cố gắng lắng nghe sư phụ chỉ dạy nhiều hơn, thêm nữa là bản thân cô bé buộc mình phải luyện tập rất khắc khổ. Bởi vậy mà chỉ ba ngày sau thuật ngự kiếm đã tiến bộ rất xa. Mặc dù cũng không được tính là trình độ thượng thừa gì nhưng chỉ để đi lại một cách tự nhiên thì cũng không thành vấn đề.

Tất cả mọi người đều biết Trọng Hoa tôn giả cực kỳ bảo vệ và che chở cho đồ đệ của mình, bởi vậy từ trên xuống dưới trong Nam Hoa không ai dám khinh mạn Trọng Tử, tuy nhiên những lời nói ở sau lưng thì cũng chẳng hề thiếu.

Sáng sớm ngày hôm nay, Trọng Tử ngự kiếm đi đến Tiểu Phong để tìm Yến Thực Châu, nhưng giữa đường lại gặp phải Tư Mã Diệu Nguyên.

Bởi vì Trọng Tử mà bị trách phạt, Tư Mã Diệu Nguyên làm sao có thể nuốt trôi được mối hận này, lúc này cười lạnh đầy ác ý:  "Ồ, đẹp đến vậy sao, ta thấy cũng chẳng có gì thần kỳ cả, chẳng qua có chút giống với con hồ ly trong cung chúng ta năm đó mà thôi."

Lời nói này quả thật là quá mức ác độc, nhưng Trọng Tử mặc kệ Tư Mã Diệu Nguyên. Thậm chí dù ngươi có là cửu công chúa đi chăng nữa ta cũng không thèm để ý tới, ta coi như không nhìn thấy, không nghe thấy cũng không phát hiện ra sự có mặt của ngươi, ta coi như ngươi giống như là không khí vậy đó, ngươi ở đó tự chơi tự sướng một mình đi.

Không thấy Trọng Tử đáp lại, Tư Mã Diệu Nguyên lại cao giọng cố ý châm chọc: "Ngươi cho rằng tôn giả làm như vậy là vì ngươi sao?"

Những lời nói này lại vừa lúc đâm trúng tâm sự của Trọng Tử, lúc này Trọng Tử chợt dừng lại, xoay người lạnh lùng nhìn cô ả đáng ghét kia.

Tư Mã Diệu Nguyên nhìn thấy mình đã làm cho Trọng Tử nổi giận nên rất là vui sướng, lập tức lại buông những lời thâm độc chẳng kém: "Ngươi còn không rõ nữa sao? Tôn giả trước đây đã có đồ đệ rồi, người đó mới là Trọng Tử, Tinh Xán chính là pháp khí mà nàng ấy đã dùng qua."

"Ngươi cho rằng tôn giả sẽ thực sự ở bên cạnh ngươi mãi sao?"

"Tên của ngươi và pháp khí này, tất cả những thứ đó vốn đều là của sư tỷ ngươi, ngươi có là gì..."

Tư Mã Diệu Nguyên đang thao thao bất tuyệt không ngừng bỗng nhiên không nói được nữa, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trọng Tử.

Đôi mắt phượng xinh đẹp híp lại, Trọng Tử thản nhiên cười.

Lúc này chỉ nghe cô bé dùng giọng nói vừa thoải mái lại vừa khoái trá chậm rãi nói: "Ta vốn cũng chẳng là gì cả, nhưng đáng tiếc là sư tỷ đã mất, hiện tại Trọng Tử chính là ta, những thứ của tỷ ấy bây giờ đều là của ta, và quan trọng hơn cả là bây giờ sư phụ cũng chỉ có mình ta ."

………….

Tiếng nước chảy róc rách thật yên bình, những đám mây đầy màu sắc giăng giăng trong núi, cảnh sắc của Ma Vân Phong quả thật rất đẹp, trên đỉnh núi là những hàng cây tùng cổ mấy trăm năm kéo dài, sắp xếp một cách chỉnh tề trật tự, nếu có khác thì chỉ là không khí ở đây rất trang nghiêm, nguyên nhân chẳng qua là bởi vì Mẫn Vân Trung là người chấp chưởng hình phạt ở Nam Hoa, bởi vậy khiến nơi này tự dưng lại trở nên lạnh lùng, tàn khốc hơn vài phần mà thôi. Bên ngoài Ma Vân Động có hai cây Lão Đằng ngàn năm màu đỏ sậm, trên cây kết đầy những trái cây màu xanh lam thật kỳ dị. Trọng Tử vốn còn tưởng rằng nó là thuốc, nhưng sau đó trong một lần ngẫu nhiên hỏi qua thử thì mới biết được là nó được dùng để xử phạt những đệ tử phạm lỗi, không khỏi bị dọa cho hoảng sợ.

Yến Thực Châu không có ở đây, nhưng tâm tình của Trọng Tử vẫn rất tốt, cho nên cô bé cũng thuận tiện đi đến Ma Vân Phong để vấn an luôn một thể. Vừa đi cô bé vừa nghĩ đến sắc mặt của Tư Mã Diệu Nguyên mới vừa rồi, quả thực là giống hệt như một cái lò nhuộm lớn với đủ loại màu sắc, càng nghĩ lại càng không nhịn được mà cười ra thành tiếng.

Vốn là công chúa được sủng ái và cưng chiều lên đến tận trời, nếu đấu võ mồm với cô ả khó tránh khỏi mình sẽ bị thiệt thòi.

Thật ra là sau khi tỉnh táo nghĩ lại, Trọng Tử lại cảm thấy rất hối hận vì hành vi mới vừa rồi của mình, bởi vì trước đây cha bé đã thường nhắc nhở rằng, có thể đắc tội với người quân tử nhưng không thể đắc tội với tiểu nhân. Mối khúc mắc từ ngày Tư Mã Diệu Nguyên dùng thủ đoạn ám toán mình cho đến nay còn chưa được giảng hòa xong, mà bây giờ mình lại vì một việc nhỏ nhặt như thế này đi so đo với nàng ta, thật sự là không khôn ngoan chút nào. Việc này nếu để lâu thì sau này hẳn sẽ thành mối tai hoạ ngầm dễ dẫn đến nhiều phiền toái.

Nhưng mà rốt cuộc thì Trọng Tử cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười hai tuổi, tâm tính đương nhiên là còn rất trẻ con, bởi vậy vẫn cảm thấy sung sướng và khoái trá nhiều hơn.

Mới vừa đi đến bên ngoài Ma Vân Động, bỗng nhiên trước mặt Trọng Tử có một người bước ra, người đó khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, y phục hoa mỹ, trong tay cầm một cái quạt màu trắng, nếu đem người này ra so với Tần Kha lạnh lùng, thuần khiết thì y lại có một khí chất khác. Tuy rằng diện mạo cũng thế, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia là hai hàng mày kiếm anh tú tản ra khí thế thật bức người, nhất là bước chân kia, thần thái kia có đến ba phần dày dặn bảy phần dâng trào, hoàn toàn thể hiện trọn vẹn được bốn chữ "Phong lưu phóng khoáng".

Trọng Tử thấy vậy vội vàng cúi đầu tránh sang một bên nhường đường.

Người kia cũng không để ý tới Trọng Tử, bước  nhanh qua cô bé. Chỉ giây lát sau, Mẫn Vân Trung từ trong động bước vội ra, sắc mặt tràn đầy sự giận dữ, quát lớn: "Thằng nhóc hỗn xược!"

"Tần sư huynh đã đợi con khá lâu rồi, con qua bên chỗ huynh ấy một chút, " Người kia nghe Mẫn Vân Trung mắng chợt dừng bước, mỉm cười khép cây quạt lại, quay người lại, cũng không thèm để ý, chỉ hành lễ rồi nói: "Vãn bối thất lễ không thể ở lại được nữa, xin tiên tôn dừng bước."

Nói xong y nghênh ngang bước đi, chẳng hề kiêng dè gì cả.

Người kia là ai? Là ai mà lại dám can đảm vô lễ với Mẫn tiên tôn như thế chứ! Trọng Tử khẽ giật mình, lại quay sang nhìn thấy Mẫn Vân Trung đang nắm chặt Phù Đồ Chương trong tay, trên mặt tuy rằng rất tức giận nhưng lại mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Mẫn Vân Trung cũng đã thấy Trọng Tử, ngữ khí dịu xuống rất nhiều: "Sư phụ của con đâu, lại đi ra ngoài nữa rồi sao?"

Trọng Tử vội bước lên vấn an rồi trả lời: "Sư phụ con vẫn ở Tử Trúc Phong ạ."

Mẫn Vân Trung gật đầu nói thêm vài câu nữa rồi để cho Trọng Tử trở về, cũng không quên dặn dò: "Con phải chăm chỉ một chút, đừng làm cho sư phụ con thất vọng."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx