Sự hủy diệt tuyệt vời của thiếu nữ thiên tài
Từ nhỏ đến lớn, những điều Nhan Tiếu linh cảm đều rất chuẩn.
Chẳng hạn đêm trước khi đi thi, đột nhiên cô lại có hứng làm một số bài rất ít khi động tới trong đề ôn, kết quả là hôm sau, những bài này được bê nguyên vào đề thi. Ví dụ, thông qua những chi tiết rất nhỏ, cô có thể linh cảm rằng buổi chiều cô giáo có thể cho làm bài kiểm tra đột xuất hoặc sẽ có học sinh ở trường bên cạnh tìm đến học sinh trường cô để đánh nhau hoặc con chó mẹ của khu tứ hợp viện sẽ mất tích...
Lần thần kỳ nhất, đột nhiên Nhan Tiếu có cảm giác gần đây cô giáo tiến Anh mới kết hôn có hành động rất khác thường, có thể có bầu. Một số học sinh lắm điều đem chuyện này kể cho cô giáo tiếng Anh nghe. Trong giờ học, cô giáo đã nghiêm nghị nói rằng ngay cả cô còn không biết, làm sao có thể có bầu.
Kết quả, chuyện đáng sợ đã xảy ra trong tuần tiếp theo, đột nhiên có giáo tiếng Anh xin nghỉ dài hạn, nguyên nhân là cô đã phát hiện mình có tin vui!!! Vì thế, một thời gian Nhan Tiếu được bạn bè gọi là "phù thủy". Cộng với bản lĩnh đọc lướt không bao giờ quên và chỉ số IQ cực cao, danh hiệu thiếu nữ thiên tài được sinh ra từ đó.
Tuy nhiên, cũng giống như các vị thần lắm tài nhiều tật khác, thiếu nữ thiên tài này có 1 nhược điểm mà mọi người đều biết đó là chỉ cần gặp phải khắc tinh, cậu bạn yêu nghiệt Văn Dịch, linh cảm dù linh nghiệm đến đâu cũng mất thiêng. Và bi kịch đã xảy ra năm lớp 11.
Năm lới 11 là chính làm năm mà tên tuổi "thiếu nữ thiên tài" của cô được mọi người biết đến. Thực ra, các bạn gán cho Nhan Tiếu biệt hiệu như vậy chẳng qua cũng vì thành tích học tập của cô cũng khá, trí nhớ cũng tốt, những lúc ngại tra từ điển có thể coi cô như thu viện di động để sử dụng. Nói thẳng ra cô là con mọt sách.
Dĩ nhiên danh hiệu này đã khiến một số học sinh nam học giỏi của lớp chuyên tự nhiên không hài lòng và thế là bi kịch xảy ra.
Lần thứ 1, khi Nhan Tiếu bị con trai của lớp chuyên tự nhiên kéo ra đòi thi xem ai giỏi, cô đã thẩn thờ đẩy gọng kính, vẻ mặt ngơ ngác: "Lớp chuyên tự nhiên và lớp chuyên xã hội hoàn toàn khác nhau, bọn mình thi được cái gì chứ? Thực ra môn toán tớ học rất kém, sở dĩ điểm cao là tớ thường xuyên học vẹt, nhìn thấy đề bài tương tự là bắt chước chép ra..."
Nghe thấy vậy, học sinh nam trong lớp chuyên tự nhiên hận lắm: "Được, không phải trí nhớ của cậy rất tốt đó sao? Không phải cậu là thư viện di động đó sao? Thế này nhé, bây giờ tớ sẽ đi mua 1 tờ báo, tìm đại 1 cái tin cho cậu đọc, nếu 10 phút sau cậu đọc thuộc lòng thì tớ chịu thua"
Mấy cô bạn gái bên cạnh hùa vào: "Đã là đánh cược thì phải phạt gì chứ?"
"Kẻ thua cuộc sẽ trả cho đối phương 20 NDT"....
Hả? Cuối cùng kết quả thế nào? Dĩ nhiên là không cần phải hỏi, thiếu nữ thiên tài tòan thắng, cô chỉ mất 4 phút 6 giây để đọc thuộc lòng cái tin mà bạn lớp chuyên tự nhiên chỉ định. Chính vì vậy, các chàng trai thiên tài của lớp chuyên tự nhiên kéo đến trả thù cho bạn...Và thế là... Nhan Tiếu có đủ tiền tiêu vặt trong 1 năm.
Trong lúc đám học sinh lớp chuyên tự nhiên không biết phải làm thế nào thì yêu nghiệt Văn Dịch, kẻ từ lâu vẫn bàng quang với cuộc chơi đã xuất hiện.Ngày đưa ra chiến thư, gió bão kéo đến, mây đen kín trời...tóm lại là không khí lúc đó rất căng thẳng!
Một đám học sinh hẹn nhau ở sân vận động, hai kẻ cầm đầu dĩ nhiên là Nhan Tiếu và Văn Dịch. Đây không còn là cuộc quyết đấu giữa hai người nữa mà là cuộc quyết đấu vì lòng tự trọng của hai lớp, chuyên tự nhiên và chuyên xã hội. Dĩ nhiên lớp chuyên xã hội đông học sinh nữ, lớp chuyên tự nhiên đông học sinh nam, vì thế điều đó cũng đồng nghĩa với cuộc quyết đấu sinh tử giữa nam sinh và nữ sinh.
Văn Dịch lấy tay xoa xoa môi nói: "Có phải chỉ cần cho cậu 10phút, bất luận cái gì cậu cũng học thuộc được phải kô?"
Nhan Tiếu đẩy gọng kính, gật đầu đáp: "Chỉ cần không quá 3000 chữ là ok"
Nghe thấy vậy, yêu nghiệt cười rất ranh mãnh, lấy từ sau lưng ra cuốn Jane Eyre (Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nền văn học Anh, tất nhiên bằng...tiếng Anh) lật đại sang 1 trang nói: "không cần 3000 chữ, chỉ cần cậu đọc thuộc trang này là ok rồi"
Thấy vậy, Nhan Tiếu mắt chữ A, mồm chữ O nhìn cuốn sách trên tay yêu nghiệt, mồ hôi chảy ròng ròng. Đây không phải là cuốn Jane Eyre đơn giản, mà là cuốn Jane Eyre nguyên bản bằng tiếng Anh!!! Và tất cả mọi người đều biết, từ trước đến nay Nhan Tiếu đều học tiếng Anh câm (Chỉ học ngữ pháp mà không học giao tiếp), trong 10 phút chép lại đoạn này không thành vấn đề, nhưng học thuộc...và đọc cả đoạn ra...thì...
Điều này khiến kẻ vừa nãy tràn đầy tự tin như Nhan Tiếu làm sao chịu nổi?
"It's ờ..." Nhan Tiếu ngước nhìn trời xanh với vẻ bi phẫn, phía bên này, học sinh của lớp chuyên xã hội ngất lịm...
Hả? Kết quả? Còn phải hỏi kết quả nữa ư? Truyền thuyết thiếu nữ thiên tài đã bị dập tắt hoàn toàn, đến đây, các học sinh khóa dưới, những người vẫn ngưỡng mộ phù thủy không còn reo hò vang dội nữa.
Cậu là cơn ác một tuyệt vời của tớ
Từ nhỏ, Văn Dịch đã là cơn ác mộng của Nhan Tiếu. Khi lên 5 tuổi, cả nhà Nhan Tiếu chuyển đến thành phố A. Vì muốn chọn cho con một môi trường tốt, thái hậu chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn ngôi nhà mà giáo sư Văn cho thuê, chính là khu tứ hợp viện cũ sau này.
Lần đầu tiên đi xem nhà, cô bé Nhan Tiếu đã thấy cậu bé Văn Dịch xinh xắn, đáng yêu. Lúc đó Tiếu Tiếu chưa biết cậu chàng sẽ trở thành khắc tinh vĩnh hằng trong cuộc đời cô, hai cô cậu rụt rè, em ngại 1 hồi, sau khi nhường nhau kẹo, hai đứa cầm tay nhau và trở thành bạn thân.
Tranh thủ lúc người lớn không chú ý, Văn Dịch lén kéo Tiếu Tiếu vào phòng ngủ, lấy từ trong tủ ra món đồ chơi bằng sắt cho Tiếu Tiếu xem. Nhe hàm răng thưa ra, Văn Dịch dương dương tự đắc: "Cậu biết không...cái này chạy được bằng điện...mẹ tớ mang từ nước ngoài về...Ấy! Không được! Không được!"
Đang thao thoa bất tuyệt thì Văn Dịch thấy bàn tay tròn trĩnh của Nhan Tiếu lén lút đưa ra sờ món đồ chơi. Cậu vội lấy người che đi nói: "Mẹ nói rồi, cái này làm bằng sắt, sờ vào sẽ gỉ, cậu không được sờ!"
Tiếu Tiếu thần người, bĩu môi nói: "Tại sao?"
Nghe thấy vậy, Văn Dịch liền càu nhàu như bà cụ: "Vì trước đó tớ đã rửa ta rồi, cậu có biết rửa tay không..."
Yêu nghiệt chưa nói dứt lời thì Tiếu Tiếu từ nãy đến giờ vẫn ngồi im lặng bất chấp tất cả, nhấc món đồ chơi lên chơi. Văn Dịch vội nhảy lên, la lớn nói: "không được! không được!" vừa xông đến. Hai cô cậu liền vật nhau ra. Lúc Nhan Tiếu mở mắt thì thấy mình nằm dưới đất, yêu nghiệt cỡi lên, nhe răng cười rất gian xảo.
Văn Dịch cười nói:"Cuối cùng cũng thu phục được cậu, mau trả ôtô đây cho tớ"
Mặc dù còn nhỏ nhưng Tiếu Tiếu cũng biết bị con trai cưỡi lên người là rất đáng xấu hổ. Hai má cô bé đỏ bừng, miệng méo xệch, giằng co 1 hồi, cuối cùng gào lên: "Cậu chơi đi..." Nói rồi tiện tay ném luôn chiếc ôtô ra góc xa.
Và thế là thời khắc lịch sử đã xuất hiện. Tiếu Tiếu chỉ nghe thấy 1 tiếng kêu thảm thiết "á", định thần nhìn lại thì yêu nghiệt đã chảy máu đầu, nước mắt lưng tròng khóc nấc lên: "Cậu làm vỡ đầu tớ! Tớ không lấy được vợ rồi, vợ trắng trẻo thơm tho ấy, bắt đền cậu đi, hu hu..."
Sau đó, Văn Dịch được đưa đến bệnh viện kịp thời, phạm nhân Nhan Tiếu thì bị áp giải về nhà. Giờ ăn tối, sau khi bị úp mặt vào tường, Nhan Tiếu biết được rằng Văn Dịch bị khâu 3 mũi, có thể để lại seo. Chính vì vậy, lần đầu tiên trong cuộc đời Nhan Tiếu bị mất ngủ, suốt đêm trằn trọc, trong đầu chỉ xuất hiện câu than thở trách móc đó của Văn Dịch. Lúc đó, Tiếu Tiếu chỉ nghĩ rằng, biết tìm ở đâu người vợ trắng trẻo thơm tho đền cho cậu ta? Tại sao phải tìm vợ nhỉ? Không phải bánh màn thầu cũng rất trắng trẻo và thơm tho đó sao?
Sáu tuổi, yêu nghiệt và Nhan Tiếu học cùng trường, cùng lớp với nhau. Nhan Tiếu không biết là mình có duyên hay đáng yêu mà dường như các bạn gái đều thích cô. Ngày đầu tiên đến trường, cô bạn nghịch ngợm đáng yêu ngồi sau cô mời cô cùng ăn đồ ăn vặt, cùng đi vệ sinh. Ngày thứ 2 đi học, cô bạn lớp phó học tập điềm đạm đã chủ động gặp cô để thảo luận vấn đề về toán. Ngày thứ 3 đến trường, cô bạn hoa khôi xinh xắn của trường lại mời cô cùng về nhà sau khi tan trường.
Hồi đó, trong đầu Nhan Tiếu còn chưa xác định được sở thích, chỉ thấy thích thú trước việc có bao nhiêu bạn nhỏ quý mến, sùng bái mình. Nhưng chưa đầy 1 tháng, tình hình này thay đổi hoàn toàn, người đầu tiên phá vỡ giấc mơ đẹp của cô là cô bạn hoa khôi của trường.
Nhan Tiếu còn nhớ hôm đó là buồi chìêu âm u, như mọi bận, cô đứng ở cổng trường đợi cô bạn hoa khôi, chuẩn bị cùng về nhà. Cô bạn hoa khôi chậm rãi đi ra khỏi cổng, nhìn Nhan Tiếu 1 cái, vẻ mặc rất uể oải. Đi được 1 đoạn, Nhan Tiếu lên tiếng hỏi.
Cô bạn liền bĩu môi trách: "Tiếu Tiếu, tại sao hai hôm nay tan học Văn Dịch không đi về cùng mình?"
"Hả?" Nhan Tiếu rất sững sốt đến việc cô bạn nhắc đến Văn Dịch, cô ngửa mặt lên trời nói: "Mấy hôm nay mẹ cậu ấy về nước, cậu ấy không ở tứ hợp viện nên không về chung cùng bọn mình" Thực ra Tiếu Tiếu rất sung sướng khi cắt được cái đuôi khó chịu, con ma Văn Dịch và tận hưởng thế giới chỉ có mình và cô bạn hoa khôi kia. Cô không thể hiểu sau khi nghe thấy tin này, vẻ thất vọng hiện lên thóang qua trong mắt cô bạn hoa khôi kia là gì?
Tối đến, Tiếu Tiếu gọi điện, kể thắc mắc này cho yêu nghiệt Văn Dịch nghe, đối phương cười ngặt nghẽo: "Đồ ngốc! Cậu không phát hiện ra àh? Hoa khôi thích tớ, chính vì vậy tiếp cận cậu để gần tớ. Nhưng Tiếu Tiếu cứ an tâm, tớ không thích cậu ấy đâu"
"Cậu thôi đi" Tiếu Tiếu nắm chặt ống nghe và trợn mắt, cô không tin lời Văn Dịch, vừa bênh chằm chặp bạn thân.
Văn Dịch tặc lưỡi: "Cậu vẫn không tin àh? Không tin ngày mai bọn mình có thể làm thí nghiệm, thế này nhé,..vậy.."
Ngày hôm sau, quả nhiên Tiếu Tiếu làm theo lời Văn Dịch, tuyên bố với tất cả bạn gái rằng: Tình bạn của mình với Văn Dịch đã hết, hai người không chơi chung với nhau nữa. Nghe thấy vậy, các cô bạn liền bán tán xôn xao, chưa đầy 1 ngày đã thấy hiệu quả
Trước tiên, cô bạn hoa khôi nói có nhiều bài tập tan học phải đi học thêm, không thể về cùng Tiếu Tiếu được nữa. Sau đó, cô bạn nhỏ phía sau cũng cho biết, tiền tiêu vặt bị cắt, không có tiền mua đồ ăn vặt, đi vệ sinh cũng không gọi Tiếu Tiếu. Cuối cùng, ngay cả cô bạn lớp phó học tập cũng không thèm để ý đến Tiếu Tiếu, càng không nói đến chuyện thảo luận bài tập, làm bài tập.
Đến đây, tình bạn trong sáng lần đầu tiên trong cuộc đời Tiêu Tiếu đã bị yêu nghiệt bóp chết ngay khi còn ở trong nôi.
Ngoài việc bị yêu nghiệt bóp chết tình bạn, Tiêu Tiếu còn bị hắn bóp chết tình yêu trong sáng, lãng mạn.
Năm 13 tuổi, Tiếu Tiếu có người theo đuổi. Đối phương là 1 anh chàng mắt ti hí, nhút nhát. Mặc dù Tiếu Tiếu không thích cậu bạn suốt ngày khụt khịt mũi, co co rúm rúm cho lắm, nhưng có người theo đuổi là tốt rồi. Hơn nữa, với tư cách là lớp phó phụ trách môn tiếng Anh, cũng là người học khá của lớp, lần nào giờ đọc bài buổi sáng, cậu bạn mắt ti hí này cũng đọc mẫu cho cả lớp đọc theo "bát xừ (bus)" "yết xừ (yes)" "Gơn xừ (girls)"...Trong lòng Tiếu Tiếu cũng thấy tự hào và cảm động.
Thời gian đó, sự e thẹn và tự mãn của cô nữ sinh đã thăng hoa. Nhưng những khỏanh khắc được theo đuổi tuyệt vời và đơn giản như vậy không kéo dài được bao lâu, yêu nghiệt lại thò bàn tay ma quái của hắn ra. Một hôm, trong giờ thể dục, trước sự xúi giục của bạn bè, trước mặt mọi người, cậu bạn mắt ti hí đã rụt rè hỏi Văn Dịch tại sao lúc nào cũng bám riết lấy Tiếu Tiếu vậy? Có phải cũng thích Tiếu Tiếu không?
Lúc đó Văn Dịch, có dáng dấp của yêu nghiệt, miệng ngọt như mía lùi đã trở thành nhân vật có tiếng của trường, thấy cậu bạn mắt ti hí thấp hơn mình 1 cái đầu dám hỏi hắn câu này, hắn tỏ ra phẫn nộ đáp luôn: "Làm sao tớ có thể thích con heo Tiếu Tiếu vừa thấp vừa béo vừa ngốc nghếch lại còn tưởng mình ngây thơ đáng yêu trong sáng hiền lành lành xinh đẹp trơ mặt đến tột đỉnh thường xuyên đánh chửi tớ, cào cấu tớ giành đồ ăn vặt của tớ lừa xin tiền mua đồ ăn vặt của ông ngoại tớ..." (Toát mồ hôi hột, yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, cầu chúa ban phước lành cho Tiếu Tiếu)
Sau khi 1 câu rất dài, dài lê thê không có dấu ngắt câu thốt ra khỏi miệng cậu ta, xung quanh lập tức im lặng như tờ, cậu bạn mắt ti hí mới sững người, mới dực nhớ ra phải biện hộ cho thần tượng của mình: "Cậu...cậu...cậu...đừng nói linh tinh! Tiếu Tiếu, cậu ấy..."
"Cậu ấy àh?" Văn Dịch khua tay với vẻ rất khó chịu: "Cậu thích cậu ta thì xui xẻo tám đời rồi. Các cậu còn chưa biết đúng không? Heo Tiếu Tiếu vừa lười vừa ngốc, các cậu có biết tại sao tóc cậu ấy đen như vậy không? Vì nữa tháng cậu ấy mới gội đầu 1 lần. Các cậu có biết vì sao môi cậu ấy bóng như vậy không? Vì ăn cơm xong cậu ta không bao giờ lau miệng. Nhìn mặt cậu ta nghiêm túc như vậy, các cậu có biết cậu ta..."
Cậu bạn mắt ti hí sợ khiếp vía vì những câu nói của Văn Dịch, run rẩy hỏi: "Cậu ấy làm sao?"
Văn Dịch ra hiệu cho đám con trai xúm lại, cưối cùng tiết lộ 1 bí mật giấu kín từ bấy lâu nay: "Nhan Tiếu còn sexy nữa! Cậu ấy thường xem trộm sách sex và thường nhìn trộm con trai tắm. Đàn ông trong khu tứ hợp viện, từ ông ngoại tớ cho tới đứa trẻ con 3 tuổi đều bị cậu ta nhìn hết. May mà bản thiếu gia thông minh lanh lợi, không bị trúng kế của cậu ta..."
Từ đó trở đi, Tiếu Tiếu ở trường có thêm 1 biệt hiệu "thích nhìn trộm". Nhìn thấy vẻ mặt không hẳn là cười, giật giật của đám con trai khi trông thấy mình, Nhan Tiếu cũng thấy là lạ. Dĩ nhiên, khi biết được sự thật, cô và Văn Dịch đã tốt nghiệp cấp 2.
Nhan Tiếu nghiến răng cố đợi đến lúc hết giờ làm việc, vẫn không có cách giải quyết nào, yêu nghiệt vẫn đến như đã hẹn.
Nhan Tiếu đang thẫn thờ thu dọn đồ đạc thì nghe thấy cô bạn trực ở ngoài đột nhiên cao giọng nói: "Tiếu Tiếu hả? Chị ấy ngồi ở ọ trong cùng, anh cứ vào thẳng trong đó đi. Tiếu Tiếu, có Đông Gioang tìm chị."
Cô bạn này được mọi người tặng biệt hiệu là 'Chiếc loa di động", được trao tặng vinh dự này, đương nhiên là phải nhanh mồm nhanh miệng rồi. Nghe thấy giọng phát thanh của cô, đồng nghiệp cả văn phòng thò đầu ra khỏi ô làm việc của mình ngó tình hình.
Bị gọi đột ngột như vậy, Nhan Tiếu giật mình, tập công văn trên tay rơi bụp xuống đất, giấy bay lả tả.
Đang lúc luống cuống thì Văn Dịch bước vào, hắn ngồi xuống nhặt giấy lên, sau khi sắp xếp gọn gàng mới đặt vào tay cô, nhân tiện gõ đầu cô 1 cái, trách: "Sao mà vụng về vậy?"
Một động tác đơn giản, một câu nói đơn giản cùng gương mặt rạng rỡ của yêu nghiệt, bầu không khí mờ ám đã lan tỏa giữa hai người. Nếu chỉ có 2 người, yêu nghiệt đã ôm cô nũng nịu gọi "em yêu" rồi, Nhan Tiếu cũng cảm thấy bình thường, nhưng hiện tại...
Ngoái đầu nhìn các đồng nghiệp, lúc này cũng đã quá giờ tan sở, thường ngày, lúc này mọi người đã thu dọn đồ đạc xong xuôi từ lâu, ai nấy đều xếp hàng đợi dập thẻ, có khi người nhanh nhất cũng đã đến cổng bến tàu điện ngầm, nhưng hôm nay mọi người đều chậm rãi thu dọn đồ, nhưng ánh mắt lại hau háu liếc về phía bên này.
Rất rõ ràng, chủ đề vỉa hè trưa mai đã có.
Đồng nghiệp A (ôm ngực vẻ trầm tư): Chậc chậc, không ngờ nhìn chủ tịch hội đồng quản trị Trình Khởi Hằng như thế mà lại có cậu cháu đẹp trai như vậy, nếu biết sớm tớ đã ra tay từ lâu rồi, làm gì đến lượt nhỏ Tiếu Tiếu nữa...
Đồng nghiệp B (giả bộ nói chuyện với bàn bên cạnh, thỉnh thỏang lại ngoái đầu nhìn trộm): Hai người ấy mới quen nhau ư? Mới quen nhau thôi hả? Sao tớ có cảm giác là bọn họ rất tự nhiên, như đã quen nhau mười mấy năm rồi? Lẽ nào bọn họ mất nhau từ cái nhìn đầu tiên?
Đồng nghiệp C (Vừa thu dọn giấy tờ vừa cười rất ranh mãnh): Không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, không ngờ nhỏ Tiếu Tiếu nhìn ngờ nghệch vậy mà lại câu đàn ông rất tài nhỉ? Cậu cháu chủ tịch hội đồng quản trị cũng khá đó chứ, còn nhớ lần trước Mỹ Giai nói anh ta là luật sư, đúng không? Ấy, chiếc áo sơ mi của anh ta là của hãng già ấy nhỉ? Hôm nào cũng phải mua cho ông xã nhà mình 1 cái mới được, không biết là có đắt không...
Đồng nghiệ D (nhìn chằm chằm): có gì là ghê gớm, vừa nhìn là biết đó là 1 gã đa tình...Ấy! Hình như hắn đang nhìn tớ...Hà...Lại còn cười nữa, hắn ta có ý gì nhỉ? Có phải đang ra hiệu ngầm cho tớ không?...
Nhan Tiếu nhìn lướt 1 vòng, thấy sóng ngầm đang nổi trong phòng làm việc, các đồng nghiệp cứng đờ tại chỗ như bị điểm huyệt, bèn hắng giọng nói với yêu nghiệt: "Cậu ra ngoài đợi nhé!"
"Vì sao?" Yêu nghiệt nhướng mày thắc mắc, cười giả là nói: "Giờ đã là giờ tan sở rồi! Anh không làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người chứ? Hơn nữa, em vụng về như vậy, láy nữa lại làm mất đồ cho coi. Nào? Những cái nào cần mang về, anh thu dọn phụ em". Nói xong, Văn Dịch liền xoắn tay áo bắt đầu thu dọn những đồ lặt vặt trên bàn làm việc của Nhan Tiếu đặt vào hộp.
Nhan Tiếu định ngăn lại thì điện thoại di động réo lên không đúng lúc. Yêu nghiệt không thèm để ý đưa thẳng điện thoại cho cô: "Tiếu Tiếu, điện thoại."
Nhan Tiếu vừa định nói, nhưng nhìn vào màn hình điện thoại liền giật bắn người, không thèm quan tâm đến yêu nghiệt, xông thẳng vào phòng nghỉ, sau khi đóng cửa xong xuôi, chắc chắn người bên ngoài không nghe được gì mới len lén bấm nút nghe: "Alô..."
Không biết người bên kia giật mình vì giọng nói run rẩy, sợ hãi của Nhan Tiếu không mà sững người một lát rồi nói: "Nhan Tiếu àh, chào em, anh là Trình Húc. Anh đang đứng dưới tòa nhà công ty đợi em, em xuống đi. Ờ...bọn mình đi ăn cơm nhé, chắc là mỹ Giai đã nói với em rồi, đúng không?"
Nhan Tiếu ngừng lại 2 giây, hỏi 1 câu đến nay vẫn khiến đối phương đâm đầu vào tường: "Trình Tự là ai? Bọn em có làm gì về lĩnh vực IT đâu" (Trình Húc phát âm tương tự như Trình Tự, có nghĩa là lập trình)
Người giỏi vả vờ ngờ nghệch
Đợi đến khi giả vờ ngờ nghệch nghe xong điện thoại đi ra, Nhan Tiếu thực sự sững sờ vì cảnh tượng trong phòng làm việc: yêu nghiệt vừa thu dọn đồ đạc vừa nói chuyện không ngừng với đồng nghiệp của cô. Dĩ nhiên, những đồng nghiệp vây quanh yêu nghiệt toàn là...phụ nữ.
Đồng nghiệp A: "Thật đáng tiếc, trước đây công ty của bọn em tổ chức tiệc tùng sao anh chẳng bao giờ tham gia?"
Yêu nghiệt tỏ ra ngơ ngác: "Bọn em mở tiệc, anh phải đến àh? Haizzz,....anh cũng muốn đến lắm, nhưng Tiếu Tiếu lại không cho anh đến"
Đồng nghiệp B: "Thế sau khi Tiếu Tiếu nghỉ việc, hai người có dự định gì?"
Yêu nghiệt tiếp tục ngơ ngác: "Dự định gì? À...việc Tiếu Tiếu xin nghỉ việc ít nhiều cũng có liên quan đến anh, anh sẽ cố gắng chịu trách nhiệm"
Mọi người đều tỏ ra tiếc rẻ, nói như vậy tức là không còn hy vọng gì nữa ư? Không ngờ Tiếu Tiếu ghê gớm thật.
Đồng nghiệp C: "Thế anh còn anh em họ gì ko? Giống như anh đó?"
Yêu nghiệt nghĩ 1 lát: "Anh họ thì không, nhưng có 1 cậu em đang ở Mỹ"
"hả, thật vậy hả? Anh ấy còn độc thân chứ?"
"Hê hê, dĩ nhiên là độc thân rồi, Vẫn còn trẻ lắm.Tên cậu ấy là Ba La, mẹ anh chìu cậu ấy hơn cả anh"
"Cái tên nghe lạ nhỉ? Anh ấy sang Mỹ du học àh? Trường gì vậy anh?"
"Trại huấn luyện vật nuôi trong nhà washington"
"Hả?"
Thấy vậy, yêu nghiệt híp mắt cười rất ranh mãnh: "Ba La là con chó chăn cừu thuần chủng, rất thông minh..."
Mọi người ngất xỉu lần nữa.
Nhan Tiếu áp bàn tay lên trán. Trước khi yêu nghiệt gây thương tích trên diện rộng, cô không thể chịu được nữa bèn lôi hắn ra khỏi phòng làm việc. Trong thang máy, Nhan Tiếu đoán chắc chắn tí nữa sẽ xảy ra chuyện, cô căng thẳng đến nỗi hít thở rất sâu, thấy vậy, yêu nghiệt liền liếc mắt hỏi: "Em đã làm chuyện gì có lỗi với anh àh?"
"Hả?" Nhan Tiếu chưa kịp phản ứng gì, nghe yêu nghiệt lạnh lùng hỏi như ông chồng đang tra khảo bà vợ vừa đi cặp bồ, bèn thấp thỏm lui ra sau 1 bước.
Yêu nghiệt vừa bê hộp vừa "hừ hừ" rồi nói: "Đừng giả vờ giả vịt nữa, từ nhỏ đã như vậy, chỉ cần làm việc gì khuất tất là đương sự lại toát hết mồ hôi hột thở dốc, vì em như vậy nên mỗi lần bọn mình chơi xấu ai đều bị bọn họ phát hiện"
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu liền cắn môi, thăm dò: "Tớ có 1 tin tốt và 1 tin xấu, cậu muốn nghe tin nào?"
Yêu nghiệt nhướn mày rất gian xảo: "Vừa nãy trong văn phòng, nhìn em và đồng nghiệp của em có cái gì đó là lạ, nói đi"
Nhan Tiếu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu: "Tin tốt là tớ rất vui vì cậu mang ví đến cho tớ, tớ sẽl uôn ghi nhớ ân tình này, sau này ắt sẽ có đáp đền, ngoài ra tớ chúc mừng cậu vì đã đón tớ tan sở một cách thuận lợi. Tin xấu là..." Nhan Tiếu nhìn lại một lát, nhìn vẻ mặt yêu nghiệt: "Giờ cậu có thể đi được rồi"
Văn Dịch mỉm cười: "Sao vậy, em có hẹn àh? Định qua cầu rút ván àh?"
Nhan Tiếu nói với vẻ lưu luyến, đau đớn: "Tớ không thể nói cho cậu hiểu rõ vấn đề trong một chốc một lát được, mong cậu hãy nghĩ đến tình bạn bao năm của chúng ta mà giúp tớ. Những đồ đạc này cậu cứ đặt tạm ở chỗ cậu được không? Mấy hôm nữa tớ sẽ đến lấy..."
Lúc đầu Nhan Tiếu tưởng rằng nghe những câu này chắc chắn yêu nghiệt sẽ gây sự. Ai ngờ đối phương chỉ trầm ngâm 1 lát, nghiến răng nói: "Em giỏi lắm". Đúng lúc đó thang máy cũng xuống đến tầng 1. Nhan Tiếu rụt rè bấm nút mở thang máy nói: "Tớ biết là tớ trọng tình khinh bạn, tha lỗi cho tớ lần này, tớ sẽ quay về làm thân trâu ngựa đền đáp cậu"
Nói xong, Nhan Tiếu ra khỏi thang máy. Cô không đủ can đảm nhìn sắc mặt yêu nghiệt nữa mà quay đầu chạy. Chạy ra khỏi toài nhà, Nhan Tiếu như người bị ma đuổi, quay đầu ngó lại, sau khi biết yêu nghiệt không đuổi theo mới vuốt vuốt tóc đi ra. Bên ngoài, anh chàng mặt mụn đang đứng đợi.
Ở ngoài, Trình Húc đã nhìn thấy Nhan Tiếu. Anh kéo cửa kính xuống, vẫy ta gọi cô. Nhan Tiếu mỉm cuời bước về phía đó. Lên xe, nhìn thấy khuôn mặt đầy mụn đó, Nhan Tiếu lại thấy rùn mình, đang ngần ngừ không biết lát nữa ăn cơm sẽ giải thích với anh ta như thế nào thì bên tai có tiếng gõ cửa. Nhan Tiếu quay đầu, chưa kịp sửng sốt thì anh chàng mặt mụn đã kéo cửa kính xuống.
"Ấy, không phải anh..."
Anh chàng mặt mụn chưa nói dứt lời, Văn Dịch đã hầm hầm ngắt lời: "Nhan Tiếu, bọn mình chấm hết rồi"
"Hả?"
Không đợi 2 người trong xe lên tiếng, Văn Dịch đã dúi mạnh chiếc hộp trên tay vào tay Nhan Tiếu nói: "Đây là đồ của em để ở nhà anh, anh và em chấm hết rồi. Đêm nay em không cần đến nhà anh nữa."
Nói xong hắn bỏ đi ngay, không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Ngay lập tức trong xe tĩnh lặng như tờ, Nhan Tiếu không dám nhìn vào trong mắt anh chàng mặt mụn, chỉ thấy từ cổ trở lên bị nhìn sởn hết gai ốc. Có câu nói thế nào nhỉ? Qua cầu rút ván, ắt hết đường thoát. Yêu nghiệt, ngươi – giỏi – lắm '"Tiếu Tiếu, đó là..."
Nhan Tiếu lắc đầu, chặn lời Trình Húc: "Lúc đầu, em định đến lúc ăn cơm sẽ giải thích cho anh hiểu, nhân tiện xin lỗi về chuyện lần trước. Tuy nhiên, với tình hình hiện nay, chắc anh không hứng thú với chuyện đến với em nữa"
Nghe thấy vậy, anh chàng mặt mụn liềm im lặng, mím chặt môi nhìn Nhan Tiếu chăm chú.
Nhan Tiếu đau khổ nhắm mắt lại. Đã đến nước này thì không cần phải giấu giếm gì nữa, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thực ra lần đầu tiên gặp anh, em đã cảm thấy bọn mình không hợp nhau lắm. Không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Không ngờ chị Mỹ Giai lại nhiệt tình đến thế, lại....bảo anh đến đón em, em thực sự rất cảm kích. Nhưng...chuyện tình cảm không thể đơn giản hóa vấn đề được, mong anh hiểu cho em. Còn về lòng chân thành...Thực sự em chưa yêu bao giờ, chưa có bạn trai bao giờ...anh chàng liên tục xuất hiện phá rối ban nãy... Haizzz, em cũng không biết giải thích thế nào nữa, tóm lại là em không cảm thấy áy này với lương tâm của mình, anh không tin em cũng không biết phải làm thế nào"
Nhan Tiếu nói liền 1 mạch như vậy, dường như anh chàng mặt mụn cũng chưa tiêu hóa được nhiều, trong lúc anh ta cau mày đang định nói thì Nhan Tiếu đã nhanh tay móc ra 1 mẫu giấy nhỏ đã chuẩn bị từ trước, cung kính đưa cho anh ta:" Mặc dù rất ngại nhưng em cảm thấy cái này có thể giúp được anh, Em về trước đây...chào anh!"
Nói xong, Nhan Tiếu xuống xe như người chạy trốn, chạy rồi mất hút trong dòng người. Anh chàng mặt mụn ngơ ngác nhìn lên trần xe, ngơ ngác nhìn mẫu giấy đó, bên trên có 1 dãy số được viết rất gọn gàng: EM Diêu Tiên Tiên.
"Em Diêu" Theo bản năng, anh chàng mặt mụn đọc ra thành tiếng, lại trò gì nữa đây?
@by txiuqw4