Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu không kiềm được, hai má đỏ bừng, lặng lẽ cúi đầu.
Hạ Hà Tịch liền lảng sang chuyện khác: "Thực ra hôm nay ông xã em thể hiện rất xuất sắc, chỉ tiếc rằng trong bài biểu diễn tuyệt vời lại thiếu chút chín chắn, cẩn trọng. Cậu ấy càng muốn thể hiện hạnh phúc trước mặt anh thì lại càng để lộ nhiều sơ hở.
Hạ Hà Tịch thở dài nói: "Lúc đầu anh còn tin là bọn em đã đến với nhau rồi, nhưng cậu ta lại gọi điện thoại cho anh tỏ ý muốn thể hiện, thế nên anh biết mình còn cơ hội" Hạ Hà Tịch ngừng lại 1 lát, đôi mắt đẹp nhìn Nhan Tiếu, nói với vẻ chân thành: "Chính vì tình cảm không ổn định, chính vì sợ em chạy mất nên Văn Dịch mới dùng biện pháp ấu trĩ này để đuổi đối thủ là anh, em thấy có đúng không, Tiếu Tiếu?"
Vừa nói dứt lời, trong lúc Nhan Tiếu chớp mắt, 1 nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng đặt trên má trái của cô. Nhan Tiếu ngẩn người nữa giây, sợ hãi định né tránh thì Hạ Hà Tịch đưa những ngón tay thon dài cảu mình, vén đám mái tóc mai rối cho cô, dịu dàng nói: "Đây là món quà trao lại cho Văn Dịch trong bữa tối nay.Tiếu Tiếu, chúc em ngủ ngon!"
"Anh!" Nhan Tiếu đẩy Hạ Hà Tịch một cách thảm hại, đối phương đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, thậm chí tóc không có sợi nào rối, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, dường như hành động lưu manh ban nãy không phải do anh làm. Trước khi Nhan Tiếu mở miệng, Hạ Hà Tịch đã lịch sự gật đầu: 'Tạm biệt"
Nói xong, Hạ Hà Tịch ra về, không ngỏanh đầu nhìn lại. Má trái Nhan Tiếu đỏ bừng lên, trong lúc cô đang rối bời thỉ sau lưng cô có ánh mắt nóng bỏng. Cô vội ngẩng đầu lên theo phản xạ, quả nhiên...
Yêu nghiệt như đang lên cơn điên tức trước cửa sổ, thảo nào Hạ Hà Tịch nói là "Món quà trao lại". Thấy vậy, bất giác Nhan Tiếu đưa tay vuốt má trái, tâm trạng duờng như khá hơn rất nhiều. Mặc dù bữa tiệc hồng môn không ngon, nhưng chọc tức được yêu nghiệt là tốt lắm, tốt lắm rồi!
Cuối cùng sóng yên bể lặng
Mấy hôm sau, mọi thứ bình yên trở lại, hoặc giả nói...sóng lớn vẫn ẩn giấu dưới vẻ ngoài bình lặng.
Sau khi Hạ Hà Tịch đến nhà ăn cơm, Nhan Tiếu đã gọi điện cho Trình Mỹ Giai. Chị Mỹ Giai còn cười và nói đúng là ông trời có mắt, ác giả ác báo. Lúc đầu hai người còn định bắt tay với nhau xử lý yêu nghiệt, bây giờ xem ra chỉ cần có Hạ Hà Tịch, yêu nghiệt cũng đủ khổ sở rồi.
Nhan Tiếu cũng muốn chứng kiến cảnh yêu nghiệt phải khổ sở, nhưng dần dần cô phát hiện ra điều bất thường.
Trong nhà, Nhan Tiếu vẫn chưa bắt tay vào xử lý yêu nghiệt. Sau khi được nếm mùi ngon, yêu nghiệt tỏ ra thèm thuồng. Tiết mục tối nào hắn cũng diễn là đi đi lại lại truớc cửa phòng của cô như con sói hoang đói khát. Lúc thì nói lạnh chạy đến lấy chăn, lúc thì nói dạo này công việc sức ép quá lớn, không ngủ được, muốn tâm sự tình cảm cùng Nhan Tiếu...
Tóm lại là đuổi hết lần này đến lần khác, kẻ nọ mới lưu luyến ra khỏi phòng nhưng vẫn quay đầu nhìn lại.
Tại công ty, Nhan Tiếu vẫn cố gắng tránh mặt Hạ Hà Tịch, lúc nào cũng sợ đầu óc lại ghép hình ảnh anh giám đốc Hạ cao to đẹp trai với hình ảnh Kính Nhỏ năm xưa. Thỉnh thỏang vì công việc không thể tránh được, Nhan Tiếu cũng đứng bên cạnh chị Hoa với vẻ thờ ơ, cúi đầu không nói gì.
Nhan Tiếu không biết rõ tình cảm của mình đối với Văn Dịch, nhưng hiện tại chấp nhận còn hơi sớm. Mặt khác, thái độ của cô đối với Hạ Hà Tịch thì càng rõ hơn nhiều, không nói chuyện, không cười, không rung động. Đối với một người phụ nữ đã có chồng như Nhan Tiếu, Hạ Hà Tịch chỉ có thể là người qua đường, cái mà cô thiếu bây giờ là cách từ chối mà thôi.
Trong lúc Nhan Tiếu phải đối mặt với thù trong giặc ngoài, đang phải tính toán xem phải từ chối Hạ Hà Tịch như thế nào thì đã xảy ra một số chuyện.
Hôm đó là thứ 5, Nhan Tiếu đang đối chiếu, kiểm tra lại bài phát biểu của Hạ Hà Tịch trong cuộc họp buổi chiều thì thấy chị Hoa, người rất ít khi đến muộn, mặc bộ váy liền đến đầu gối bó sat vui vẻ bước vào, miệng còn nở 1 nụ cười rất khả nghi. Vừa nhìn thấy nụ cười đó, màu sắc đầu tiên trong đầu Nhan Tiếu là màu hồng phấn.
Đúng vậy, nụ cười của chị Hoa có màu hồng phấn. Thực ra, cả người chị toát lên những bong bóng màu hồng phấn, ngay cả cô nhân viên vệ sinh ngoài hành lang cũng nhận ra chị có chuyện vui, hơn nữa chắc đó là chuyện tình yêu.
Bữa trưa, chị Hoa gọi riêng Nhan Tiếu sang nhà ăn Tây phía đối diện ăn cơm, lúc này Nhan Tiếu mới biết chị Hoa đã xin nghỉ việc. Chị Hoa là trưởng ban thư ký, kiêm nhiều trọng trách khác, giúp Hạ Hà Tịch rất nhiều việc vặt trong bộ phận quy hoạch doanh nghiệp, việc chị xin nghỉ sẽ ảnh hưỡng đến công việc của hai bộ phận, chắc chắn nhân sự sẽ bị xáo trộn trong 1 thời gian, vì thế cô và Hạ Hà Tịch đều hiểu ý nhau và giấu chuyện này, tạm thời không cho người trong công ty biết.
Dù đã đoán được phần nào kết quả này nhưng được nghe chính chị Hoa nói, Nhan Tiếu vẫn không giấu nổi vẻ sửng sốt: "Sao mà nhanh vậy chị, bất ngờ quá..."
Chị Hoa mỉm cười lắc đầu: "Cũng không quá nhanh đâu, có thể chị sẽ ở lại công ty một, hoặc 2 tháng, đào tạo nhân viên ổn định rồi mới đi. Dù sao thì sự xáo trộn này là do chị gây ra, dự án mới của công ty đã tiến hành được một nữa, chị không bàn giao rõ ràng thì giám đốc Hạ cũng không cho chị đi đâu"
Nghe thấy 3 chữ "giám đốc Hạ", Nhan Tiếu lại liên tưởng đến việc hôm nay chị Hoa mời riêng cô ra đây, lòng cũng giật thột bèn hỏi nhỏ: "Thế chị nói cho em biết chuyện này...". Lẽ nào đã có ứng cử viên tiếp nhận cv này rồi ư? Thật may mắn vì người đó chính là mình ư?
Nhìn sắc mặt tối tăm của Nhan Tiếu, chị Hoa gắp 1 miếng thức ăn rồi nhướng mày: "Không đủ can đảm để nhận àh? Hay là cảm thấy mình không có đủ khả năng đảm nhận?"
Nhan Tiếu im lặng. Vừa không có đủ can đảm, vừa là không có đủ khả năng, vị trí truởng ban thư ký chắc chắn không đơn giản. Ở các công ty khác, thường chỉ giám đốc các bộ phận mới có thư ký, thư ký chịu sự quản lý của bộ phận hành chánh, hoặc là có phòng thư ký riêng.
Nhưng tập đoàn CHính Uy lại có rất nhiều điểm khác, có phòng thư ký, nhìn thì có vẻ rất trật tự nhưng thực tế lại giống như cái vỏ rỗng, các thư ký dưới tay chị Hoa được phân về các bộ phận, trong đó ngoài văn phòng CTHĐQT, bộ phận quy hoạch doanh nghiệp, còn có vị trí văn thư của các dự án cũng thuộc phòng thư ký.
Vị trí trưởng ban thư ký của chị Hoa nhìn thì có vẻ oai phong, trách nhiệm nặng nề, nhưng khó tránh khỏi việc bị các thư ký của bộ phận khác coi nhẹ, mấy cô thư ký của CTHĐQT lại càng tỏ rõ thái độ "tướng ở ngoài, không quan tâm đến quân lệnh". Với vai trò là nhân vật có tiếng trong công ty, chị ấy còn trấn áp được, còn mình là tép riu....
Ngay lập tức, trong đầu Nhan Tiếu đã tính toán xong, đây thực sự là cơ hội học tập rất tốt, nhưng cái gọi là vị trí cao, lương cao đồng nghĩa với việc phải gánh vác nhiều trách nhiệm và đối mặt với nhiều rủi ro hơn. Sau khi cân nhắc 1 hồi, câu hỏi đầu tiên Nhan Tiếu đưa ra là: "Tại sao lại là em?"
Đây đúng là 1 câu hỏi đáng để suy nghĩ, xét về năng lực chuyên môn và năng lực quản lý, thì chắc chắn công ty có nhiều người có năng lực hơn cô. Chị Hoa ngừng 1 lát rồi nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý nói: "Không phải em đã biết câu trả lời rồi đó sao? Phần lớn công việc của phòng thư ký đều nằm trong bộ phận quy hoạch doanh nghiệp, nếu thay đổi nhân sự thì chắc chắn đầu tiên phải hỏi lãnh đạo của bộ phận này".
Thấy Nhan Tiếu cau mày, chị Hoa nói tiếp: "Em yên tâm, Hạ Hà Tịch không ngốc như vậy đâu, không dưng lại đề cử 1 nhân viên mới vào làm làm quản lý, anh ta chỉ nói rằng cấp trên có ý đào tạo em, có thể thời gian này sẽ điều động tạm nhân viên quản lý ở bộ phận khác đến đảm nhận 1 thời gian."
Nói xong chị Hoa khẻ thở dài rồi tiếp tục: "Nhưng Hạ Hà Tịch cũng nói phải xem ý của em thế nào, vì thế chị mới gọi em ra đây. Em không muốn làm thì không ai ép được. Theo chị, hai người đã theo chị lâu năm là Tiểu Hà và Tiểu Trương đều hơn em. Haizzz, ai bảo Hạ Hà Tịch lại chấm em chứ!"
Nghe đến câu cuối, Nhan Tiếu thấy trái tim mình như bị ai xách ngược lên. Chị Hoa nói như vậy không biết là cố tình hay thăm dò. Nhan Tiếu nghiến răng, trả lời lấp lửng: 'Chuyện này em phải suy nghĩ thêm đã"
Chị Hoa gật đầu: "Bình thường thôi, em cứ suy nghĩ đi, không phải vội"
Thấy bầu không khí có phần dịu đi, Nhan Tiếu chuyển sang chuyện khác: "Lần này chị Hoa xin nghỉ là do có chỗ mới tốt hơn hay...chuẩn bị lấy chồng?" Nhan Tiếu nói rất rụt rè vì trong thế giới của chị Hoa, ít nhất là trong thế giới gần đây của chị, "lấy chồng" luôn là 1 cụm từ rất nhạy cảm.
Không ngờ hôm nay nghe xong câu này, chị Hoa lại cười khúc khích: "Thật ra chị lấy chồng rồi"
"Lấy chồng rồi hả?" Nhan Tiếu trợn tròn mắt: "Từ bao giờ vậy chị?"
Chị Hoa nói rất vui vẻ: "Tuần trước, sau khi quen nhau được 1 tháng, hôm đó là sinh nhật lần thứ 25 của anh ấy"
Cuộc hôn nhân sét đánh, lại là tình yêu chị em! Nhan Tiếu lại một lần nữa giật mình vì hành động của chị Hoa... Tình yêu chị em, cuộc hôn nhân sét đánh, xin nghỉ việc...Khó có thể tin những hành động này là của người đẹp mặt lạnh. Không phải chị vẫn đề xướng chủ nghĩa nữ quyền, phụ nữ phải có cuộc sống, công việc của riêng mình đó sao?
Thấy Nhan Tiếu mắt chữ O, miệng chữ A chắc chị Hoa cũng không biết cô đang nghĩ gì. Chị vừa cười vừa rút điện thoại di động ra cho Nhan Tiếu ảnh chụp của hai vợ chồng, ngoài những bức ảnh ngoài đời thường, ảnh cưới cũng chụp rồi, Nhan Tiếu mới tin. Xem ảnh xong, chị Hoa mới hỏi: "Em thấy anh ấy thế nào?"
"Ổn lắm chị ạh.." Đúng là rất ổn, đẹp trai, khôi ngô, rạng rỡ. Chỉ có điều lại 1 lần nữa lật đổ tiêu chuẩn của chị Hoa. Nhan Tiếu còn nhớ rất rõ lần trước đi ăn cơm, chị Hoa bảo đàn ông đẹp trai không đáng tin cậy, còn nói hiện nay con gái đều mụ mẫm, chỉ vì 1 khuôn mặt điển trai bị người ta lừa tài lừa sắc mà không biết.
Chị Hoa không quan tâm đến vẻ sửng sốt trên khuôn mặt Nhan Tiếu, cười hỏi: "Nhìn nghiêng có phải anh ấy rất giống Hoắc Kiến Hoa không?"
Thấy chị Hoa nói vậy, Nhan Tiếu cũng cảm thấy khuôn mặt này có nét gì đó rất quen quen. Cô gật đầu liên hồi nói: "Giống thật! Hóa ra chị Hoa cũng là fan của lady killer àh?"
Chị Hoa liền bật cười nói: "Thật ra, chị ghét nhất anh chàng bạch diện thư sinh đó. Vác khuôn mặt đẹp trai đi khắp mơi lừa đảo con gái, có gì hay ho"
"Thế sao chị còn..."
Chị Hoa ngắt lời Nhan Tiếu nói 1 cách chân thành: "Nhan Tiếu, em bảo trong cuộc đời, con người mong có những gì? Ăn, ngủ, làm việc kiếm tiền, chỉ có vậy mà thôi. Lúc đầu chị tưởng rằng sống đến ngần này tuổi rồi, kiếp này chị không còn tin vào tình yêu nữa.
Tìm chồng cũng phải thực dụng 1 chút, có nhà, có xe, là tốt nhất. Kể cả không có xe cũng phải có tiềm lực kinh tế, bằng cấp tương đương với mình. Chắc chắn không cần quá đẹp trai, nhưng cũng không thể xấu kinh hồn, phải tốt với mình, chia sẽ công việc gia đình cùng mình, không can thiệp vào cuộc sống riêng của mình..."
Chị Hoa vừa bấm ngón tay tính cười: "Liệu đây có phải là kén chọn quá hay không? Haizz, Nhan Tiếu chị nói cho em biết nhé, cái gọi là tình yêu này không liên quan đến dung nhan, tiền bạc, sức khỏe, nếu nó là của em thì sẽ là của em. Em nhìn anh xã nhà chị, phá bỏ mọi tiêu chuẩn mà chị đưa ra, nhưng trong tích tắc bọn chị nhìn thấy nhau, chỉ 1 ánh mắt mà chị biết mình không thể chạy thoát được. Chị biết em sẽ nói tình yêu từ cái nhìn đầu tiên sẻ không đáng tin cậy, nhưng Nhan Tiếu ạh, cái mà em theo đuổi là cái gì?
Kiếp này, chị không thiếu tiền, không thiếu danh, chị chỉ mong có được 1 tri kỷ để sống cuộc đời yên bình. Những lúc buồn bực kéo anh ấy ra để tâm sự. Chị mong chỉ cần nhìn ánh mắt của chị, anh ấy đã biết chị muốn gì, đó chính là thấu hiểu nhau."
Nhan Tiếu nghe mà thấy xa lạ như thiên ngoại phi tiên. Cô là người sống nội tâm, không vồn vã, người nào chơi với cô sẽ mất 1 thời gian mới hiểu cô. Từ nhỏ cô luôn thận trọng trong mọi việc và trong quan hệ với mọi người, cô là người ít nói. Đối với cô, những chuyện "yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên" chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình.
Giờ nghe chị Hoa nói vậy, dĩ nhiên là Nhan Tiếu không thể hiểu được cái cảm giác của người phụ nữ trong lúc tình yêu đang nồng thắm. Cô liền hỏi 1 câu khiến người ta cũng hơi cụt hứng: "Nhưng...đợi khi hết giai đoạn nồng thắm này, anh ấy ít hơn chị nhiều tuổi như vậy, lại đẹp trai, chị không sợ anh ấy chạy àh?"
Chị Hoa càng cười duyên dáng hơn: "Sợ chứ, dĩ nhiên là phải sợ rồi. Nhưng cuộc hôn nhân nào mà không có khủng hỏang, hai người đều cần có 1 khỏang thời gian để thích nghi với nhau. Chị tin chị có thể chuyển hóa tình yêu này thành tình thân, sau đó biến chúng thành những thói quen đáng sợ để anh ấy không bao giờ xa chị được"
Nói đến đây, chị Hoa ngừng lại, nhìn Nhan Tiếu chăm chú rồi nói: "Tiếu Tiếu, một ngày nào đó gặp phải tình huống như chị em sẽ biết. Gặp được 1 người hiểu mình là vô cùng khó, nên nếu đã gặp rồi, dù phải tan xương nát thịt cũng phải chiến đấu 1 lần"
Buổi chiều, Nhan Tiếu tham gia hội nghị mà đầu óc mông lung, cũng không biết là do cảm lạnh hay là do không tiêu hóa đuợc "thuyết hiểu nhau" của chị Hoa mà hắt xì hơi liền ba cái. Kết quả là sau khi hội nghị kết thúc không lâu, Nhan Tiếu quay về chỗ ngồi của mình thì thấy trên bàn có thêm 1 hộp thuốc cảm.
Nhan Tiếu bèn nắm chặt hôp thuốc, dường như hộp thuốc vẫn còn chút hơi ấm, người mang thuốc đến vẫn chưa đi xa. Nhan Tiếu vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Hạ Hà Tịch đang ngại ngùng định tránh sang bên, nhưng không tránh được, đành mỉm cười với cô.
Đôi mắt này đã khiến Nhan Tiếu đứng chôn chân. Dường như ánh mắt này ẩn chứa hàng nghìn câu nói, không cần phải hỏi, Nhan Tiếu đã biết hộp thuốc này là do anh mang đến. Ngay lập tức, máu nóng trong người cô sôi sùng sục, trời đất quay cuồng, dường như không còn gì quan trọng nữa, trong mắt chỉ có hình ảnh Hạ Hà Tịch mà thôi.
Nhan Tiếu chưa bao giờ nghĩ đến yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên mà chị Hoa vừa nói, trong mắt cô, trái tim chỉ rung động khi hai người tìm hiểu nhau một thời gian và cùng nhau trải qua mưa gió bão táp.
Nhưng giây phút này, Nhan Tiếu lại thấy mặt đỏ, tai nóng bừng, tim đập thình thịch. Cô nhớ đến tấm lòng của Hạ Hà Tịch. Có cơ hội anh lại muốn giúp cô có vị trí cao hơn và cơ hội học tập tốt hơn, nhưng lại sợ cô ngại vì quan hệ hai người nên có tình sai chị Hoa đến thăm dò.
Nghĩ lại thời gian qua, Nhan Tiếu cố tình tránh mặt Hạ Hà Tịch. Hạ Hà Tịch cũng hiểu ý nên không hỏi han gì, cố tình mọi việc chỉ là việc công. Tấm lòng của anh, chỉ qua ánh mắt này, Nhan Tiếu đã hiểu...Nắm chặt hộp thuốc trong tay, Nhan Tiếu hít 1 hơi thật sâu, muốn nói ngay với chị Hoa rằng, hình như em đã hiểu phần nào cái mà chị gọi là rung động trái tim, cái mà chị gọi là "thấu hiểu nhau" đó. Chỉ tiếc rằng....chỉ tiếc rằng...
Đầu óc Nhan Tiếu quay cuồng, không nghĩ ra được vế sau, rồi đột nhiên trong đầu cô hiện ra câu nói không biết là trong cuốn tiểu thuyết nào: Nam phụ nào cũng là người nặng tình. Chỉ tiếc rằng, dù rất nặng tình, nhưng anh vẫn là nam phụ. Nhan Tiếu nhắm mắt lại, ý thức đã được phục hồi phần nào, tự hỏi: Tại soa nhất định phải là nam phụ? Nhan Tiếu à Nhan Tiếu, lẽ nào ngươi đã chấp nhận Văn Dịch rồi ư? Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu chợt nhớ đến ánh mắt yêu nghiệt nhìn mình trước đây, phải chăng mình...cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đó nên cũng có cảm giác sẽ làm vợ người ta suốt đời?
CHỉ tiếc rằng, Nhan Tiếu nghĩ đi nghĩ lại, cái mà cô nhìn thấy trước mắt chỉ có...dử mắt của yêu nghiệt.
@by txiuqw4