sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Trường An Loạn - Chương 19 End

Tôi và Hỷ Lạc đều không thể tin nổi.

Tôi hỏi: Có tin vui sao lại đột nhiên ngất lịm?

Thầy lang nói: Không thể nào, chắc hẳn là có bệnh khác, đến giờ vẫn chưa phát tác, chưa bắt được ra, chỉ biết là có tin vui.

Hỷ Lạc quay người lại định nói với tôi gì đó, thì lại bị ngất, ngã trên mặt đất.

Tôi ôm chặt Hỷ Lạc, nói với thầy lang: Mau, mau bắt mạch, bệnh phác tác rồi.

Thầy lang hết sức hồi hộp, bắt mạch một hồi lâu rồi nói: Dựa vào mạch tượng của cô nương này mà nói, thì là bị ngất.

Tôi nói: Nói vớ vẩn, dùng mắt nhìn cũng biết rồi.

Thầy lang nói: Song mạch tượng bình ổn, chứng tỏ khi hôn mê không có dấu hiệu liên quan đến tính mạng, có thể yên tâm.

Tôi hỏi: Vậy cô ấy ngất là tại làm sao?

Thầy lang nói: Cô nương này trước đây đã từng bị thương?

Tôi nghĩ hồi lâu rồi nói: Có một lần ngã từ trên lưng ngựa xuống, xây xát không ít chỗ.

Thầy lang nói: Có lập tức rửa sạch không?

Tôi nói: Không.

Thầy lang nói: Vậy thì khó nói rồi.

Tôi nói: Rốt cuộc là làm sao?

Thầy lang nói: Hiện tại chưa thể nói rõ được, phải xem đã.

Sự việc sau đó, tôi không muốn kể tường tận nữa, bởi kể là ắt sẽ nhớ lại. Tôi nghĩ, bệnh của Hỷ Lạc là do cú ngã từ lưng ngựa hồi trước. Tôi đã hứa khi đến thành Trường An sẽ lập tức đi khám bệnh, sau đó Hỷ Lạc không nhắc đến, vết thương cũng dần dần liền lại, nên tôi quên khuấy đi mất. Bệnh tình của Hỷ Lạc ngày một nghiêm trọng hơn, vô số thầy lang đều nói, căn bệnh này không thể chữa trị được, chỉ có thể chờ tự khỏi, nếu như có thể tự khỏi. Ở Thành Thọ đường, tôi không nhớ đã mất bao nhiêu thời gian, liên tục dùng thuốc điều trị, cho đến khi ngân lượng tiêu hết sạch, song vẫn không thấy có gì khởi sắc. Hỷ Lạc gắt gỏng đòi về căn nhà kia, tôi đành đưa muội ấy trở về. Tôi không thể nào đi tìm sư phụ, tôi nghĩ sư phụ chắc chắn có cách, hoặc có thể nói, trong giang hồ nhất định có thần y. Lúc ấy tôi thà tin rằng võ lâm không chỉ là chốn ám khí hay loạn xạ, mà còn là nơi có thần y cứu đời.

Tuy nhiên, tôi không thể bỏ một mình Hỷ Lạc ở lại nơi này, đặc biệt là về đêm. Điều này có nghĩa bất kể đi đâu, cùng lắm tôi chỉ có thể đi vào ban ngày.

Tôi không biết rốt cuộc Hỷ Lạc sẽ trở nên thế nào, cuối cùng liệu có chết không, hay sẽ chết đột ngột.

Hỷ Lạc luôn tỏ ra rằng mình còn có thể cạo lông cho con Lép, song muội ấy đã không thể xuống giường đi lại được nữa. Tôi nghĩ bụng, mọi thứ tên đời này đều phải hoàn trả, tỉ như việc lúc này đến lượt tôi nấu cơm. Tôi có thể tưởng tượng ra tôi nấu khó ăn đến mức nào, nhưng Hỷ Lạc lại ăn rất nhiều, vượt hẳn lẽ thường. Tôi nghĩ, người ốm đều rất chán ăn. Tôi hỏi Hỷ Lạc: Muội rất đói à?

Hỷ Lạc nói: Không phải đâu.

Tôi hỏi: Vậy tại sao muội ăn nhiều thế?

Hỷ Lạc nói: Muội không đói, nhưng con của huynh đói.

Tôi nói: Muội thấy, sau này huynh phải làm gì?

Hỷ Lạc nói: Huynh nói gì cứ như lời trăng trối thế. Muội nghĩ, sắp sinh em bé rồi nên cơ thể suy nhược quá thôi. Thực ra muội vẫn có thể đi lại, nhưng có nhiều việc muội đã không thể nhớ rõ nữa rồi, cái bẫy mình đào ở chỗ nào, muội sợ đi linh tinh sẽ rơi xuống, làm tổn thương tới…

Tôi nói: Thế này nhé, bây giờ huynh sẽ đưa muội tới Trường An, đầu tiên cứ ở Thành Thọ đường đã, sau đó huynh sẽ vào cung tìm, muội có nhớ sư huynh không, huynh đã từng nói với muội, sư phụ cũng từng nói đấy, huynh ấy đã là vua rồi. Trong cung có thái y, chắc chắn chữa được bệnh. Việc này không thể kéo dài nữa, chúng ta đi ngay thôi.

Hỷ Lạc không nói lời nào.

Một hồi lâu, Hỷ Lạc hỏi tôi: Huynh nói xem, đứa bé tên là gì?

Tôi nói: Huynh nghĩ nếu là gái thì vẫn gọi là Hỷ Lạc.

Hỷ Lạc nói: Làm gì có chuyện thấy tên hay cứ dùng mãi như thế, sau này thì chẳng rõ ai vào với ai, trừ phi chỉ còn lại một người. Huynh có muốn dạy dỗ con nó cái gì không?

Tôi nói: Dạy nhiều thứ lắm, ba người sống bên nhau, sau này nhà phải nới rộng ra. Muội là phiền phức nhất đấy, không được làm thêm một gian, muội xem, chỉ đành nới rộng ra thôi, nhưng huynh vẫn chưa nghĩ ra phải nới thế nào.

Hỷ Lạc nói: Muội có phiền phức đâu, muội chuyển ra ngoài ở, trong nhà vẫn chỉ có hai người.

Tôi nói: Muội chuyển ra đâu?

Hỷ Lạc hỏi: Nhà mình còn bao nhiêu bạc nhỉ?

Tôi nói: Còn nhiều.

Hỷ Lạc nói: Sau này huynh thế nào?

Tôi nói: Đợi muội khỏi rồi tính.

Hỷ Lạc nói: Muội đau bụng.

Tôi nói: Chắc không phải sắp sinh chứ?

Hỷ Lạc nói: Vẫn chưa đến lúc, huynh sốt sắng thật đấy, nếu không đẻ ra được, huynh hãy dùng kiếm, không được dùng thanh kiếm kia đâu, nhằm vào bụng muội…

Tôi nói: Muội nói gì vậy hả. Muội cứ nằm xuống đã, để huynh nghĩ cách xem.

Hỷ Lạc nói: Huynh có bao giờ có cách đâu.

Tôi nói: Cái lọ nước muội ăn trộm lần trước đâu, cái lọ ở sơn trang của Vạn Vĩnh ấy.

Hỷ Lạc nói: Muội không ăn trộm. Muội cầm cho huynh, muội sợ huynh trúng độc.

Tôi nói: Đến giờ huynh có trúng độc đâu. Muội cất ở đâu rồi?

Hỷ Lạc nói: Ở dưới gầm giường.

Tôi cúi xuống gầm giường nhìn, phát hiện ra có không ít đồ, tôi hỏi: Toàn là những thứ gì thế, chắc không phải muội lấy trộm trên phố chứ?

Hỷ Lạc nói: Muội chưa từng trộm đồ. Đó đều là những thứ muội lén mua về cho huynh mỗi khi vào thành.

Tôi nói: Là những thứ gì vậy?

Hỷ Lạc nói: Huynh không hiểu đâu, là những thứ dùng để may quần áo.

Tôi nói: Sao trước giờ huynh chưa từng phát hiện ra nhỉ?

Hỷ Lạc nói: Mắt của huynh từ trước tới giờ có để ý vào muội đâu, muội ôm hàng bao nhiêu thứ về huynh đều chẳng nhìn ra.

Tôi tìm thấy lọ nước đồn rằng có thể giải được mọi thứ độc, đoạn bảo Hỷ Lạc: Muội uống đi!

Hỷ Lạc nói: Muội không uống, muội có trúng độc đâu.

Tôi nói: Uống đi! Nghe lời nào! Nếu thứ này không có tác dụng, huynh sẽ đưa muội đi gặp thái y.

Hỷ Lạc nói: Không uống, lọ này về sau có thể đề phòng bất trắc, huynh bất cẩn nhất trần đời, nếu khi đào bẫy mà bị rắn cắn thì có thể dùng ngay. Lại có thể bán đi một nửa, nếu nhà hết bạc.

Tôi nói:Hỷ Lạc, uống đi mà!

Hỷ Lạc bấy giờ mới không nói nữa, uống vào một chút.

Tôi nói: Sau này, hằng ngày đều phải uống. Muội cảm thấy thế nào?

Hỷ Lạc nói: Muội vốn dĩ chẳng sao hết, chẳng qua yếu người, chắc tại nó khỏe quá.

Tôi nói: Ai cơ?

Hỷ Lạc nói: Huynh thật ngốc. Đợi khi muội khỏe lại, huynh vẫn chỉ có thể làm các công việc cơ bắp, như đào bẫy, nhổ cỏ, chẻ củi thôi. Nhưng mà bụng muội hơi đau.

Tôi nói: Huynh đưa muội đi tìm thái y.

Hỷ Lạc nói: Muội thấy huynh vui là muội vui, thấy huynh buồn, muội cũng sẽ buồn, nhưng muội chưa nhìn thấy huynh buồn bao giờ. Chắc huynh là người chưa bao giờ buồn. Thiếu Lâm chết hằng bao người mà huynh cũng không buồn, trong khi muội đã rất nhiều lần khóc trộm.

Tôi nói: Bởi họ là những người không liên quan đến huynh.

Hỷ Lạc nói: Muội rất buồn. Nhưng huynh chưa bao giờ buồn lại là việc hay, ít nhất là trong ký ức của muội, huynh chưa bao giờ buồn dù chỉ một lần, điều đó chứng tỏ huynh vẫn rất khác người, hì hì, huynh nói xem, nếu muội chết, huynh có buồn không?

Tôi xoa đầu Hỷ Lạc nói: Huynh đã buồn trong một thời gian rất dài rồi.

Hỷ Lạc nói: Vậy sao muội không nhìn ra nhỉ?

Tôi nói: Huynh không thể hiện ra thôi.

Hỷ Lạc nói: Huynh không thể hiện ra tí nào sao?

Tôi nói: Đúng thế. Trong những tháng ngày này, huynh rất sốt ruột.

Hỷ Lạc nói: Sốt ruột gì chứ?

Tôi nói: Không sốt ruột gì cả, huynh nói nhầm. Muội sẽ từ từ khỏe lại thôi.

Hỷ Lạc nói: Muội cũng nghĩ kỹ rồi, huynh vào cung tìm gặp sư huynh đi, nhờ huynh ấy đưa một thái y tốt tới. Huynh đi ngay bây giờ đi.

Tôi nói: Hỷ Lạc, muội không sao đấy chứ?

Hỷ Lạc nói: Muội muốn chóng khỏi bệnh.

Tôi nói: Được rồi. Huynh đi đây. Nhưng giờ đã là đêm rồi.

Hỷ Lạc nói: Không sao cả, muội không sợ gì hết.

Tôi nói: Muội đợi huynh nhé, huynh cưỡi con Lép đi, như vậy nhanh hơn, quay về cũng nhanh. Kiếm để lại đây cho muội.

Hỷ Lạc nói: Vâng. Lần này muội sẽ không chém loạn lên nữa.

Tôi nói: Huynh sẽ về ngay.

Nói đoạn, tôi liền quay người đi.

Hỷ Lạc nói: Đợi đã.

Tôi dừng lại hỏi: Sao vậy?

Hỷ Lạc nhìn tôi nói: Con Lép chân ngắn bẩm sinh, huynh cưỡi nó cẩn thận đấy!

Sau khi gật đầu đồng ý tôi liền lập tức khởi hành, cưỡi trên lưng con Lép.

Còn chưa tới Trường An, tôi đã dần dần cảm thấy có điều bất thường. Tôi cảm thấy Hỷ Lạc đang điều tôi đi chỗ khác. Tôi lập tức quay lại khu rừng, thấp thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tôi nghĩ, chẳng lẽ Hỷ Lạc ngại sinh con trước mặt tôi?

Sau khi Hỷ Lạc chết, tôi không quay lại căn nhà đó nữa. Tôi luôn cảm giác có một tiếng nói cứ vang vọng, bảo rằng, thanh kiếm của ngươi lần đầu dính máu phụ nữ, chắc chắn còn sắc bén hơn nhiều so với lúc trước. Bấy giờ tôi muốn một đao giết chết con Lép, bởi nó là kẻ bầu bạn Hỷ Lạc yêu quý nhất, nhưng tôi nghĩ Hỷ Lạc có lẽ hy vọng nó ở lại cuộc đời này. Vả lại tôi cảm thấy, tôi mới là người bầu bạn Hỷ Lạc yêu quý nhất, muốn giết thì phải giết bản thân tôi.

Tôi trông thấy đệm lót giường đầy những máu, liền nói: Đúng là số kiếp khó tránh.

Tôi tin lời này là ý nghĩ vừa nhen nhúm trong đầu tôi.

Hỷ Lạc khiến tôi rất khó xử. Trong số những điều muội ấy tận mắt nhìn, tôi từ đầu chí cuối chưa từng vì bất cứ việc gì mà đau khổ đến mức muốn chết, giờ Hỷ Lạc để lại cho tôi một gánh nặng, khiến tôi không thể không tiếp tục sống trong cái thế giới ngu xuẩn này.

Không giống như tôi nghĩ, tôi vẫn nhớ tôi đã chôn Hỷ Lạc ở đâu. Nơi đây sẽ là chốn kinh khủng nhất trong ký ức của tôi, tôi quyết định cả đời này sẽ không quay lại nơi này nữa, quãng đời còn sống quyết không trở lại thăm nom. Bởi tôi tin rằng, Hỷ Lạc đã không còn ở đây từ lâu rồi. Chúng tôi thì sớm muộn cũng sẽ lại cùng nhau cạo lông cho con Lép. Chẳng qua tôi cần phải hoàn thành một số việc. Những việc này không phải ân oán giang hồ, mà chỉ là việc nuôi con cho lớn.

Năm ấy, tai họa dần qua đi trong mùa đông. Tôi vẫn không tới thăm sư phụ và cũng không quay trở lại chùa lần nào, bởi tôi không muốn nhắc tới Hỷ Lạc. Tôi nhìn thấy một tờ cáo thị của sư huynh, nói rằng, trẫm muốn thiên hạ hưng thịnh, nên cần thiên hạ một lòng. Bất kỳ đảng phái nào, trừ các đệ tử Thiếu Lâm chính thống từ hạng trung cấp trở lên, còn lại nhất loạt thanh trừ, tất cả bang phái xóa bỏ danh xưng, quy cả về minh chủ được bầu là Vạn Vĩnh, giang hồ liên minh, sáp nhập vào quân đội.

Tôi nghĩ, điều này có nghĩa là triều đình muốn nhân lúc những kẻ du thủ du thực ngoài kia đang đói ăn, tiêu diệt luôn một thể.

Tôi gặp Vô Linh một lần, tại Trục thành. Chúng tôi lại cùng ở một nơi và cùng muốn giết một người. Tôi hỏi: Ngưỡng vọng đại danh đã lâu, chẳng phải tiền bối đã rửa tay gác kiếm rồi sao?

Ông ta nói: Chớ hỏi nhiều.

Tôi nói: Tôi phải nuôi cả nhà, để tôi xách đầu hắn về nhé!

Vô Linh nói: Được, quả thực ta rất ngứa mắt, muốn lấy tính mạng hắn. Nếu ngươi có thể đem đổi ra tiền, vậy thì cho ngươi.

Tôi nói: Đa tạ!

Vô Linh nói: Ngươi phải để ý đến kiếm của mình, kiếm rất tốt đấy.

Tôi sờ vào người, ngỡ ngàng hỏi: Tiền bối lấy ra lúc nào vậy?

Vô Linh nói: Chớ hỏi nhiều. Giang hồ rộng lớn, ngươi chỉ là một phần nhỏ thôi.

Nói đoạn liền moi ra một tờ ngân phiếu nói: Đây là tiền mừng tuổi cho người thân bé nhỏ của ngươi. Mà mộ của phu nhân rất bẩn rồi, ngươi phải đến dọn dẹp đi. Mọi việc không thể né tránh được đâu.

Sau đó chúng tôi không còn cơ hội gặp lại.

Tôi ở trong trà lâu ở Tuyết Bang. Lưu Nghĩa tìm thấy tôi, nói: Người trong giang hồ đều biết, hắn là sư huynh của các hạ,vậy mong các hạ tới khuyên hắn một lời. Nếu không thì thế này, anh em trong các bang phái chúng tôi đã bàn bạc rồi, chỉ cần các hạ có thể nhân khi nói chuyện với hắn, liền đâm một dao cho hắn chết, chúng ta trong ngoài kết hợp, thay triều đổi đại luôn, các hạ lên làm vua, tôi vẫn làm tiểu bang chủ của tôi thôi.

Tôi nói: Tại hạ không làm vua nổi đâu. Huynh đài cũng không làm được. Tại hạ không có cách nào cả. Tại hạ tới đây để ngắm Tuyết Sơn, vừa vặn gặp huynh đài. Vừa khéo là hai người. Ha ha. Không ngờ lại là huynh.

Lưu Nghĩa nói: Làm vua, có rất nhiều của báu, rất nhiều đàn bà, các hạ muốn có gì là có thứ đó, chứ làm sao bắt các hạ phải diễn gì cho được. Chỉ có việc này thôi, chúng ta cứ từ từ bàn bạc.

Tôi nói: Không bàn gì cả.

Lưu Nghĩa nghiến răng nói: Tôi biết, phu nhân các hạ chết đã gần một năm rồi. Tôi đã ngắm cho các hạ một cô rồi, cứ yên tâm, cô này cách đây mấy bữa, hồi còn nạn đói, tôi chỉ ba cái bánh mua được, rất biết điều lại xinh đẹp, chưa bị vùi dập, các hạ xem xem, tôi dành riêng cho các hạ đấy, tôi cũng coi là tận tình tận nghĩa đúng không?

Nói đoạn một cô gái bị đẩy lên trên.

Tôi ngẩng đầu nhìn hỏi: Cô tên gì?

Cô gái chậm chạp nói: Mễ Đậu[1].

Tôi nói: Sao lại tên như vậy?

Mễ Đậu nói: Tôi không biết. Chắc là nguyện vọng của gia đình.

Tôi chậm rãi nói: Mễ Đậu. Cũng giống như Hỷ Lạc, đều là nguyện vọng.

Cô nương lại cúi đầu, chậm rãi nói: Mễ Đậu.

[1] Chỉ gạo, đỗ, đậu, ngô… (lương thực nói chung).

Lời tác giả

Đầu tiên tôi phải nói rằng, cuốn sách này thực sự không phải truyện chưởng, chỉ là một cuốn tiểu thuyết thông thường, chẳng qua thời điểm diễn ra được dấy lên khá sớm mà thôi. Nhưng quả thực tôi cũng không còn cách nào khác, bởi tôi có cảm giác người xưa động một tí là lao vào đánh nhau. Tôi không đặt câu chuyện vào thời hiện đại, có lẽ bởi tôi cảm thấy những câu chuyện không hề có thực ở thời xưa dường như viết tự do hơn, mặc dù hiện thực lịch sử rất khác so với tiểu thuyết, ví như việc từ trước đến giờ chùa Thiếu Lâm chưa từng gặp hỏa hoạn, người xưa cũng không thể tùy tiện cầm đao chạy loăng quăng trên phố, tương tự như việc bạn cầm súng chạy rông trên đường trong thời đại ngày nay, xét cả về tính chất cũng như hậu quả.

Thực ra đây là một cách nghĩ đã có từ lâu, nhưng rất khó thực hiện, bởi lẽ ai cũng đều biết rằng thảng như câu chuyện xảy ra vào thời đại ngày nay, bạn không cần phải thay đổi bản thân, ban ngày có chuyện gì xảy ra, tối đến đã có thể viết lại, nhưng sự việc thời xưa thì không hề đơn giản như thế, tôi đột nhiên hiểu rõ vì sao cần phải lánh mình để viết, tôi luôn cảm thấy mình có thể viết trong mọi lúc, song sự thật lại không phải vậy, ngay cả người rộng lượng, không đòi hỏi khắt khe như tôi cũng chẳng thể nào chịu được việc đang lần từng trang sách để tìm hiểu xem thanh kiếm này quý báu ra sao, được vua ban vào thời nào, thì đột nhiên điện thoại di động đổ chuông, bạn bè thông báo rằng lát nữa cuộc đua Công thức Một sẽ bắt đầu.

Tôi không biết liệu người sáng tác một cuốn sách tự bước vào vở kịch của mình với một vai diễn sắp sẵn và không thể thoát ra khỏi câu chuyện đó hay hơn; hay là cứ ở ngoài lạnh lùng nhìn toán người dưới ngòi bút của mình thực hiện một số việc do mình sắp đặt, rồi thi thoảng bàn luận vài câu hay hơn. Tôi nghĩ cuốn sách này ứng với câu sau, nhưng trớ trêu tôi lại dùng đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất, điều này cũng đến khổ cho tôi.

Tuy từ trước tới giờ, tôi luôn cảm thấy ngôn từ trong tiểu thuyết là quan trọng nhất, tư tưởng chỉ là thứ yếu, song thực tế ai cũng muốn tìm hiểu một số vấn đề thông qua tiểu thuyết của mình, ban đầu tôi có rất nhiều ý tưởng, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra chẳng có ý tưởng nào được thực hiện. Sự suy ngẫm mà tiểu thuyết đem lại cho độc giả cũng giống như sự hồi tưởng mà một ca khúc mang đến cho người nghe, mỗi người đều có một cảm nhận riêng, tôi không thể nói rõ cho các bạn cách nghĩ của tôi, bởi có lúc ngay bản thân tôi cũng chẳng hề biết cách nghĩ của mình là thế nào. Kết cục luôn có thể khái quát bằng một câu, nhưng quá trình thì kể cả ngày cũng không hết.

Sau cùng tôi phát hiện ra, tiểu thuyết có thể hoàn toàn khác với những tưởng tượng ban đầu của mình, song điều này cũng chẳng sao, bất luận thế nào, tôi cũng thích một số phần, một số chương, một số đoạn hội thoại trong đó. Không cần yêu quá nhiều, chỉ cần yêu đôi chút[1], có lúc cũng đâu phải tồi. Giả như bạn yêu rất nhiều, giống như khi tôi viết cuốn Tam trùng môn vậy. Tôi muốn từng câu đều phải đặc sắc, chẳng qua là mong bạn đọc có cảm giác đó không phải là tiểu thuyết, chứ bản thân tôi thì rất mệt mỏi, những người từng yêu đều biết vậy.

[1] Tác giả dẫn hai câu trong bài thơ "Không cần yêu quá nhiều" của Lý Ngạo, văn sĩ người Đài Loan.

Tôi nghĩ câu chuyện trong cuốn sách này chưa kết thúc. Song tôi cũng không biết liệu có một ngày nào đó tôi sẽ viết tiếp hay không, bởi câu chuyện chỉ là nhìn bề ngoài như thể chưa kết thúc mà thôi. Việc có kết thúc hay không, nên nói thế nào nhỉ? Tôi muốn nói rằng, lần này tạm viết đến đây đã, điều tôi muốn biểu đạt tạm thời chỉ có vậy.

Xét từ khía cạnh bản năng, con người luôn hy vọng người khác nói rõ ràng mọi việc. Trên đời này, sự việc có phức tạp đến đâu đi nữa cũng vẫn có thể nói rõ ràng. Song mấu chốt nằm ở chỗ, đã nói rõ ràng song lại không hiểu rõ ràng, nếu đã vậy thì coi như tôi chưa hề nói rõ.

Bởi cuối cùng bạn cũng phải quay trở về hiện thực, cho nên tôi đành coi đây là kết cục của Trường An loạn.

Hết


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx