sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 89: Lại Gặp Thần Bi

Người dịch: Anhthuyz

Không thể nghi ngờ, bọn Tiêu Thần khẳng định đã gặp phải cường giả. Hai người bọn họ dường như là tử địch, vào trong cổ thành vẫn đánh nhau sống chết. Màn sương đen và ráng màu rực rỡ cùng che đi gương mặt họ, không thể nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy một vết ảnh mông lung.

"Quả nhiên là lực lượng thời gian, là Thần tắc chân chính!" Liễu Mộ than thở nói, có thể nhìn ra được hắn phi thường kích động, dường như rất muốn tiến lên luận bàn với nữ tử kia một phen.

Một luồng sát khí vô thanh vô tức chợt tiếp cận, đột nhiên quét qua thân thể Tiêu Thần, tay trái hắn được màn ánh sáng Bắc Đẩu bao phủ, tại trong một sát na bắt được một tia hàn quang. Đó là một lưỡi dao gần như trong suốt như ngọc, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, chính là tiểu lý phi đao.

Cuộc đại chiến trước mặt cũng không làm Tiêu Thần mất cảnh giác, hắn trước tiên làm tan rã đòn tập kích này, cổ tay khẽ phất ánh đao vạch phá hư không bắn lên trên.

“Phập.”

Một dòng máu tươi bắn tung tóe xuống dưới, bóng người bị thương bay trốn đi, Liễu Mộ định bay lên trời nhưng bị Tiêu Thần kéo lại, nói: “Không nên, thương thế của ngươi vẫn chưa hồi phục, vạn lần không thể xảy ra bất luận sơ xuất gì.”

“Vương Thông lại được Cathy đưa lên không, có thể thấy là bọn chúng muốn nhanh chóng khử chàng a. Chỉ là chàng đã thu lợi trước rồi…” Nói đến đây Liễu Như Yên nở nụ cười như yêu tinh kiều mỵ, sau đó nâng cằm Yến Khuynh Thành nói: “Một tuyệt đại giai nhân như ngươi quả là món lợi quá tốt. Ta nghĩ tương lai nên đem ngươi thuần phục thành loại gì đây?” Thẳng thắn mà nói bên trong trung ương cổ thành thì công kích chú ngữ của Long tộc rất khó có tác dụng, tương đối mà nói sinh mệnh của bọn họ đã không còn nguy hiễm nữa. Tuy rằng xung quanh họ đôi khi vẫn xảy ra tập kích nguy hiểm, nhưng so với đòn hủy diệt của Long tộc thì những cuộc tập kích này vẫn còn có thể chống đỡ được.

Bất quá, Tiêu Thần vẫn có một cảm giác bất an, trực giác âm thầm nói cho hắn biết tựa hồ có hung linh đang rình rập những kẻ ngoại lai như bọn họ. Vừa quay đầu lại hắn thấy một bóng mờ rất lớn, từ giữa một gian nhà cổ phóng qua rất nhanh, lờ mờ thấy được đó là một thân ảnh. Nhưng mà thân ảnh này rất lớn, ước chừng cao đến hai mươi mấy thước.

“Xoát”

Liễu Mộ phóng ra không gian linh lực ngưng tụ thành mưa ánh sáng bắn tới mảnh đất âm u phía trước, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả góc tối, là một con mèo đen to cỡ con ngựa nhỏ, nó kêu “meo meo” sợ hãi rồi biến mất trong bóng đêm.

Con mèo to lớn như vậy khiến mọi người trố mắt mà nhìn, nó có thể tránh thoát mưa ánh sáng công kích của Liễu Mộ lại càng khiến cho người ta cảm giác tà dị. Trên cổ nó mơ hồ có thể nhìn thấy một sợi dây chuyền được xâu bằng những đầu lâu lại với nhau, thần bí nói không nên lời.

“Nhanh như chớp”

Từ phía trên con đường cổ, vài cái đầu lâu trắng muốt rơi xuống lộp độp đến chân Tiêu Thần thì dừng lại. Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương dường như rất để tâm đến mấy cái đầu lâu bèn nhấc chúng lên.Ba bộ xương khô rung cằm “ca sát ca sát”.

Tiêu Thần nhận từ tay chúng một cái hộp sọ. Phát hiện trên hộp sọ trắng muốt này lại có một dấu ấn hoa sen, những chiếc đầu trên tay bọn Tần Quảng Vương cũng có dấu vết tương tự. Bất quá sớm đã không còn ánh sáng, chỉ có một chút dấu vết còn lại mà thôi.

“Bộp”

“Bộp”

Mấy cái hộp sọ này chẳng biết tại sao lại vỡ tan thành bột trắng bay lả tả. Sự việc có vẻ tà môn, đầu lâu tựa hồ đã tồn tại qua không biết bao năm tháng, dường như muốn cảnh báo bọn họ điều gì đó.

Liễu Mộ nhìn đám Luân Hồi Vương một lát, quay sang Tiêu Thần nói: “Trên trán lại có dấu ấn hoa sen, tương lai có thể phát triển thành Bất tử quân vương, chính là dạng tồn tại khiến cho Thần cũng phải run sợ, mấy hộp sọ vừa rồi rất có thể là những quân vương này sau khi bị hủy diệt để lại.”

“Tòa cổ thành này quá mức thần bí đáng sợ.” Tiêu Thần cảm thán.

Những điều thần bí chưa biết, luôn luôn có ma lực hấp dẫn nhân loại, bọn Tiêu Thần đi vào cổ thành, vốn đến đây là dừng lại thế nhưng có một cổ cảm giác ham muốn tìm hiểu thúc dục bọn họ đi về phía trước, muốn tìm hiểu rõ tòa cổ thành này.

Liễu Mộ cảm ứng cẩn thận một lúc liền trầm giọng nói: “Cổ thành rất tà dị, trên cao có một lực lượng phong tỏa không gian, linh sĩ và chú sư e là không thể bay lên được, sợ rằng chỉ có long tộc mới có thể phá vỡ được.”

Đôi khi gặp Thiên binh và Âm binh cũng không ngăn trở họ, bất quá ánh mắt bọn chúng nhìn đoàn người như đang nhìn những người chết vậy.

Phía trước, truyền đến tiếng nước sông chảy ầm ào, sát khí tràn ngập xung quanh, tản mát ra mùi máu tanh gay mũi. Màn sương máu dày đặc lại xuất hiện, một dòng Huyết Hà chảy ngang qua. Mùi máu khiến người ta muốn nôn khiến mọi người nghi ngờ rốt cụộc đây có phải là máu tươi hay không nữa.

Tới lúc này, Tiêu Thần dường như đã tin đây chính là nơi cư ngụ của quân chủ cõi chết.

Bên trên dòng Huyết Hà, cứ cách một đoạn lại có một cây cầu đá cổ xưa khắc đầy hình thần ma quỷ quái, những hình chạm khắc đều in đậm dấu vết thời gian, tựa hồ muốn công bố điều gì đó.

Trên mỗi cây cầu đá cũng có vài bộ hài cốt, có thể thấy là đã trải qua rất nhiều năm tháng, đám hài cốt này hầu như đều đã bị hủy hoại nặng. Bọn Tiêu Thần cũng không dừng lại, trực tiếp đi lên một cây cầu đá vượt qua Huyết Hà. Mà mảnh đất phía trước chính là trung tâm của cổ thành, một quảng trường trung ương rộng rãi.

Giữa quảng trường là một bia đá sừng sững, cao tới hơn trăm thước.

Tiêu Thần thất kinh, đây không phải là thần bi ở cốt hải sao? Sao lại xuất hiện giữa tòa thành này, lẽ nào hai nơi có sự tương thông, tồn tại một mối liên lạc lớn? Hẳn là như vậy!

Quảng trường trống trải vô cùng, không có gì ngoài tấm bia âm trầm khổng lồ giữa trung tâm, vòng bảo hộ xung quanh quảng trường cũng rất đặc biệt, gồm những hòn đá cao như tấm bia vây quanh mà tạo thành.

“Không phải là nơi tập trung những tấm bia mộ thượng cổ chứ?” Liễu Mộ hoài nghi nhìn vòng bảo hộ xung quanh.

Lúc này, những tu giả may mắn còn sống sót cũng lục tục chạy tới, trong đó có cường giả bao phủ trong màn sương đen và nữ tử trong màn sương rực rỡ dầy đặc. Bất quá bọn họ cũng không chém giết nhau nữa mà mỗi người tự chiếm một phương cách xa nhau.

Tổng cộng có ba mấy người tới đây, bọn họ chính là những tinh anh trong đám tu giả, sau khi mấy trăm người chết uổng, chỉ còn lại vài chục người sống sót mà thôi. Ở xa, đám Thiên binh cùng Âm binh mặc giáo trụ vẫn không có hành động gì với mọi người.

Từ xa truyền đến những tiếng long khiếu điên cuồng tấn công tử thành. Từ phía sau, tấm bia khổng lồ đột nhiên phát ra một luồng thần quang xé tan bầu trời âm u khiến màn mưa máu không thể rơi xuống, toàn bộ bị chặn giữa không trung.

Một luồng sóng mạnh mẽ như sóng biển mãnh liệt cuộn trào từ quảng trường ra xung quanh, tuy không có tính hủy diệt. Thế nhưng lại có một áp lực tinh thần ghê gớm, khiến những tu giả ở đây khó mà chống lại, đó chính là sự sợ hãi phát ra từ linh hồn.

Trong đó hơn nửa số người không thể chịu được đều quỳ xuống bái lạy, như con kiến hôi khuất phục trước chúa tể vạn vật. Áp lực khổng lồ và khí chất tang thương xưa khiến cho người ta khiếp sợ đến tận linh hồn.

Tiêu Thần, Liễu Mộ, nam tử thần bí trong màn sương đen cùng với nữ tử trong màn sương rực rỡ đang gắng sức chống lại, cố gắng không quỳ mọp xuống đất.

Thần quang từ bia đá cổ đột nhiên thu lại, bất quá chỉ trong nháy mắt huyễn hóa ra từng tầng ảo ảnh. Giữa quảng trường đột nhiên xuất hiện vài thần bi khổng lồ, chẳng qua nếu nhìn kỹ thì chỉ có một cái là thật, còn lại đều là ảo ảnh gần như thật cùng tấm bia thực sự đứng sừng sững giữa quảng trường.

Tất cả mọi người đều lại gần quan sát cổ bi thần dị, mặc dù màn sương khói lại kéo đến nhưng họ vẫn nhìn thấy đồ hình thần bí khắc trên tấm bia.

Chỉ là, không ai có thể tới gần khu vực tấm bia và các ảo ảnh. Tựa như có một lực lượng vô hình phát ra. Một tu giả muốn tới gần, mới bắt đầu thì vẫn không sao, vừa tiến thêm vài thước thân hình đột nhiên biến thành đống máu thịt bầy nhầy tan ra giữa quảng trường.

Không còn ai dám thử, mọi người đành phải lùi lại nhìn tấm bia từ xa. Cuối cùng, cũng chẳng viết là ai phát hiện ra trên vòng bảo hộ cũng có đồ hình, thét lên kinh hãi.

Sau đó tất cả mọi người đều đi đến một chỗ mặt bia mộ đen kít, tấm bia cổ tựa hồ ghi lại những sự việc đã qua, chỉ là chúng quá khó hiểu khiến không ai biết trên đó viết gì. Không có tấm bia nào có đồ hình hoàn hỏa, dường như có người cố ý xóa đi những phần quan trọng.

Bất quá mọi người cũng thu hoạch được chút ít, bọn họ phát hiện một số đồ hình giống như pháp môn tu luyện. Liễu Mộ nhìn Tiêu Thần lặng lẽ không nói. Đồ hình là do cường giả không gian linh sĩ lưu lại, tuy minh họa rất mơ hồ, hàm nghĩa phức tạp nhưng lại là chỉ dẫn rất quan trọng với họ.

Lúc này, quảng trường rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều tìm kiếm quanh vòng bảo vệ tấm bia, muốn phát hiện các đồ hình có giá trị hơn.

Tiêu Thần cũng tìm tòi, bất quá hắn cũng không lưu ý nhiều đến đồ hình tâm pháp luyện công võ giả, bởi vì dựa vào trực giác hắn phát hiện pháp môn này còn xa mới so sánh được với luyện khí đồ trời cho của hắn. Nhưng hắn cũng có thu hoạch lớn ở đây có không ít đồ hình tán thủ, cùng những sát chiêu trong truyền thuyết, như Lục Thần Tán Thủ, Nghịch Loạn Tam Thức, Trấn Ma Bát Pháp.

“Kiến thực tương, chư pháp không, sát na đốn ngộ vạn pháp đồng, nhất đán phong quang tàng bất trụ, xích lỏa lỏa đích địch diện phùng*”. Từ phía sau Phật âm trong trẻo truyền đến tai mọi người, chính là Nhất Chân hòa thượng đang nhẹ nhàng bay đến.

(*Thấy thực tướng, chư pháp không, sát na cùng đốn ngộ ra vạn pháp, một khi cảnh tượng không tàng giữ, cũng chỉ thấy được một mặt trần trụi mà thôi.)

Nhìn không ra hắn đã từng cực kỳ sầu khổ, nhìn hắn lúc này phiêu dật kỳ ảo đang nhìn chằm chằm vào thần bí nam tử trong màn sương đen nói: “Độc Cô Kiếm Ma, hôm nay ta và ngươi cùng chấm dứt một đoạn nhân quả.”

Nói xong những lời này, Nhất Chân thong dong bình thản, thậm chí còn cười từ bi như đức phật, có vẻ xuất trần khó tả. Rất rõ ràng là pháp luân của Phật Đà khiến cho hòa thượng trẻ tuổi này lột xác, dường như đã thực sự giác ngộ.

Màn sương đen bốc lên, thân ảnh cao to của Độ Cô Kiếm Ma đi ra, một nam tử sắc mặt lạnh lùng, chưa nói đến vẻ anh tuấn, nhưng có một khí thế như một thanh cổ kiếm dọa người, toàn thân như một thanh kiếm sắc được tuốt khỏi vỏ.

“Quả nhiên là ngươi.” Nhất Chân rất bình thản.

“Xem ra pháp lực của Phật Đà trong truyền thuyết quả thực thông thiên, một pháp khí để lại cũng khiến ngươi lột xác, ta cho rằng tông môn Phật gia đã bị phế bỏ, không ngờ rằng có thể tạo ra một người như ngươi” Âm thanh của Độc Co Kiếm Ma cũng lạnh lẽo như gương mặt hắn vậy.

“Kỷ hồi sinh, kỷ hồi tử, tuyên cổ tuyên kim trường như thử, thần đầu quỷ diện hữu đa bàn, phản bản hoàn nguyên một ta tử*.” Nhất Chân hòa thượng khẽ niệm Phật hiệu, tụng kinh Phật, dường như đã giác ngộ sâu sắc.

(* Vài lần sống, vài lần chết, từ cổ chí kim dài như thế, đầu Thần mặt Quỷ có bao nhiêu, rồi cũng trở về với các bụi mà thôi.)

Tác giả: Thần Đông

Trường Sinh Giới


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx