sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 165: Đạo Của Kỳ Nhân

Người dịch: Jy

Ba con rồng này Tiêu Thần chưa từng thấy qua.

Chúng nó cùng với Tiểu Quật Long giống nhau, không chỉ có đầu Tổ Long rõ ràng mà ngay cả cái đuôi cũng thuế biến thành đuôi Tổ Long rồi. Chuyện này rốt cuộc là sao?

Rõ ràng là từ trên Long Đảo mang về chỉ có mười một con Tiểu Long Vương. Hơn nữa Tiểu Quật Long sau này mới tiến hóa thành thì chỉ có mười hai con mà thôi. Vì sao đột nhiên lại nhiều hơn ba con đây?

Trong lòng Tiêu Thần nghi hoặc, nhưng trong phút chốc hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Truyền thuyết nói rằng ở sâu trong Nam Hoang có vài con thượng cổ man long ẩn cư. Năm đó chúng chạy thoát khỏi phong ấn trên Long Đảo, chúng là vua của Long tộc.

Hôm nay xem ra truyền thuyết có lẽ là sự thật, mặc kệ mấy vương giả kia có hay không còn sống nhưng khẳng định chúng nó có lưu lại huyết mạch, mà là huyết mạch cao quý phi thường.

Ba con tiểu long vương này lai lịch thật lớn, từ ý nghĩ nào đó mà nói thì nó thậm chí cao hơn Tiểu Long Vương trên Long Đảo. Bối cảnh chúng rất sâu xa.

Tiêu Thần trước tiên nghĩ đến chính là những gì mình có được. Không trải qua một loạt sự kiện khó mà có thể rõ ràng. Hai con tiểu thánh thú cũng đủ khiến cho các tu giả khác điên cuồng tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, huống chi là ba con long vương chứ.

Nghĩ thì hay đó, nhưng vận dụng thực tế lại rất khó khăn. Tiêu Thần cảm giác được địch ý của ba con Tiểu Long Vương này. Long uy cường đại khiến cho các dã thú xung quanh không dám rống lên. Khu rừng này hoàn toàn yên tĩnh.

Ba con Tiểu Long Vương đối với Kha Kha và Tiểu Quật Long rống lên thật lớn, lộ ra địch ý và chiến ý thật sâu. Rồi sau đó ba chúng nó nhìn lẫn nhau một cái rồi chia thành ba hướng khác nhau đi vào trong khu rừng nguyên thủy. Tốc độ có thể nói là nhanh như thiểm điện. Từ trong rừng rậm nguyên thủy chỉ lưu lại ba tàn ảnh, trong chớp mắt đã biến mất.

Dường như chúng phụng mệnh đưa tiễn hai tiểu thú mà thôi. Bây giờ chúng nó không có bất cứ lưu luyến nào mà rời khỏi.

Mặc dù trong lòng hơi tiếc nuối nhưng Tiêu Thần lại không có bất cứ biện pháp gì, ba con Tiểu Long Vương này lai lịch bất phàm, hắn không muốn rước thêm xui xẻo vào người.

Cho đến bây giờ Tiêu Thần đã có thể suy đoán được là ai đã bắt Kha Kha và Tiểu Quật Long đi.

Đối với ba con Tiểu Long Vương rời khỏi, Kha Kha với Tiểu Quật Long không hề để ý, ngược lại hướng đến một phương nào đó nhìn liên tục.

Bộ dáng của tiểu thú trắng muốt này rất đáng yêu, trong lòng nó dường như còn sợ hãi mà rụt cổ lại. Khó có thể thấy được bộ dáng sợ hãi của nó, nó len lén nhìn về phía sau. Rất hiển nhiên là hai ngày nay nó đã trải qua chuyện tình rất kinh sợ. Còn Tiểu Quật Long cũng mang theo thần sắc khác thường. Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía sau. Dường như biết được ở một nơi không xa có người đang chăm chú nhìn chúng nó.

Nghĩ đến cảnh cơn gió điên cuồng màu đen kia, thú ảnh cao lớn. Trên người lân giáp màu đen lấp lóe hàn quang. Trong lòng Tiêu Thần không rõ nó là thần thánh phương nào. Lúc này hắn cũng không hỏi nhiều. Cũng không nghĩ đem hai tiểu thú nhanh chóng rời khỏi đây. Cho đến khi đi ra ngoài hơn trăm dặm. Hai tiểu thú mới trấn tĩnh lại khôi phục trạng thái trước kia.

Linh giác của thánh thú rất nhạy cảm, Tiêu Thần biết được thứ không thể trêu vào ở phía sau kia đã rời đi.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Cho đến bây giờ Tiêu Thần mới bắt đầu hỏi.

Kha Kha lập tức ‘y y nha nha’ kể lại, dường như rất kích động. Tiêu Thần mất một thời gian rất lâu mới có thể hiểu được ý tứ mà tiểu thú muốn nói. Dựa theo sự biểu đạt của nó mà lý giải thì đó chính là một đại yêu ma, một Ma Vương siêu cấp!

Dường như nó sợ rằng biểu đạt không đúng cách, Kha Kha bắt đầu hoa tay múa chân miêu tả, dường như đó chính là một tà ác tồn tại có thể gây nên tai họa tày trời.

Biểu hiện của Tiểu Quật Long cũng rất kỳ quái. Dường như đang suy tư về điều gì đó. Mặc cho Tiêu Thần hỏi như thế nào nó cũng không trả lời.

Hết cách, Tiêu Thần cũng chỉ có thể từ Kha Kha mà tìm hiểu tình huống khi đó. Cho đến khi có một tin tức làm cho hắn cảm giác có chút kinh dị.

Tiểu thú trắng muốt nói cho hắn Ma Vương siêu cấp kia cường đại vô cùng. Trong hai ngày đó đã mấy lần đe dọa nó. Lại từng nghiêm khắc giáo huấn Tiểu Quật Long. Dựa theo tiểu thú giải thích thì đó chính là một nhân vật ghê tởm.

Kha Kha nói có chút phẫn nộ và ủy khuất, không ngừng ra dấu liên tục.

Đại Ma Vương có thể bay, đem theo chúng nó đến một nơi rất xa. Đi qua một khu rừng rậm phát ra ánh sáng nhạt. Nơi đó có rất nhiều thiên địa linh túy khiến cho tiểu thú chảy nước miếng. Rồi sau đó chúng nó gặp được ba con tiểu long vương kia, chúng nó đã trải qua một hồi ác chiến.

Kha Kha không hề lo lắng giam cầm ba con tiểu long vương như kết quả nó lại bị Đại Ma Vương giam cầm ngược lại. Còn Tiểu Quật Long cùng với ba con tiểu long vương kia phân biệt tử chiến một hồi. Bốn tiểu long bị trọng thương đều suýt chết. Nhưng được Đại Ma Vương dùng phương pháp trị liệu kỳ diệu chữa khỏi.

Đại Ma Vương hung hăng giáo huấn năm tiểu thú một trận, cuối cùng cho hai chúng nó trở về, còn khiến cho ba con Tiểu Long Vương phải đưa tiễn một đoạn.

Nửa ngày sau, Tiêu Thần dẫn hai tiểu thú quay về khu di tích Thiên Thần Cung. Ở nơi đây từng phát hiện ra một việc kinh người. Đây chính là một phát hiện làm người ta giật mình, Tiêu Thần quyết định tìm kiếm kỹ càng một phen.

Chỉ là hai tiểu thú lại không hề có hứng thú gì, rất nhanh chia ra đi vào trong rừng rậm. Tiểu Quật Long đi tìm mãnh thú kịch chiến, Kha Kha đi tìm thiên địa linh túy.

Gió nhẹ nhàng thổi, trong rừng rậm nguyên thủy truyền đến từng tiếng ‘sàn sạt’. Tiêu Thần ở trên thần đảo cũng không có bất cứ phát hiện gì liền đi đến trên một đống đổ nát tìm kiếm.

Ngay lúc này thì linh giác nhạy cảm của hắn phát hiện được một luồng sát ý rét lạnh. Vô thanh vô tức giống như một u linh đi đến bên cạnh đống đổ nát này. Cả người như một bóng ma mờ ảo, lẳng lặng đứng đó nhìn Tiêu Thần.

Cùng lúc đó trên không trung nhộn nhạo một tia khí tức khác thường. Một làn sương như cơn mưa bụi lất phất bay đến. Một thân ảnh đang phiêu phù ẩn trong đó. Chỉ có hai mắt mắt bắn ra hai tia hàn quang xuyên qua làn sương lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thần.

Trong phút chốc từ trong rừng rậm bắt đầu xuất hiện hai luồng sát khí, hai tên cả người đều được phủ trong ánh sáng xanh đang chậm rãi đi đến. Bốn người từ trên không trung và mặt đất đem Tiêu Thần vây vào giữa.

Một cổ uy áp lớn lao trong nháy mắt bao phủ hắn. Tiêu Thần cực kỳ hoảng sợ. Đây là cổ khí tức vô cùng kinh khủng, một loại ‘Vực’ đã bao trùm không gian này, hoàn toàn áp chế hắn.

Thân thể dường như đã bị trói buộc, căn bản không thể triển khai Bất Tử Thiên Dực phóng lên cao, hắn đã bị nhốt trong khoảng không gian này.

Mồ hôi lạnh chảy xuống, Tiêu Thần biết đã gặp cao thủ. Bốn tên kia đều là cao thủ bất phàm, bằng việc liên thủ đã tạo ra một ‘Vực’, phong tỏa cả không gian này. Loại tu vi này siêu việt hơn hắn nhiều. Ít ra thì trước mắt hắn không có được năng lực này.

Xoát.

Một tia sáng tím từ trong làn sương phóng xuống nhanh như một tia chớp. Không đợi cho sắc mặt Tiêu Thần thay đổi đã mạnh mẽ đem hắn đánh bay ra ngoài. Vết máu nhè nhẹ tràn ra, dưới một kích kia đã làm hắn bị thương.

Rất rõ ràng là tu sĩ trên không trung có tu vi siêu việt hơn hắn. Hắn không thể nào chống lại được!

Hai người trên mặt đất đã vây hắn vào giữa, âm ảnh mờ mịt không thể nhìn rõ. Còn hai người khác phủ trong ánh sáng xanh cũng rất khó có thể thấy rõ hình dáng.

Âm ảnh đột nhiên đánh ra một chưởng bổ về phía Tiêu Thần. Linh khí trong không trung giống như đã được tháo bỏ trói buộc, sau đó mạnh mẽ đánh lên người Tiêu Thần.

“Ầm.”

Lực lượng điên cuồng có mặt ở khắp nơi, căn bản không cho hắn một cơ hội tránh né. Trực tiếp bị đánh bay đi, làm cho hắn phun máu. Từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, lau khô vết máu trên khóe miệng, Tiêu Thần lạnh lùng nhìn bốn tên này nói: “Các ngươi là ai, vì sao lại muốn giết ta?”

“Ngươi đáng chết!” Người trong làn sương trên không trung lạnh lùng mở miệng nói.

“Chậm rãi giết thôi!” Hai người được phủ trong ánh sáng xanh cùng tiến lên, đồng thời giương hai tay ra, hai luồng ánh sáng xanh đan xen lẫn nhau đánh đến Tiêu Thần. Cứ việc bị giam cầm ở khoảng không gian đặc thù này không thể bay lên cao nhưng Tiêu Thần có thể hành động được. Nhưng giống như là di chuyển ở một khu vực lầy lội, Tiêu Thần tránh né một cách gian nan. Đồng thời Tứ Đại Tán Thủ - Băng Liệt đã được hắn mãnh liệt đánh ra. Từng tia sáng chói mắt trực tiếp đánh ra ngoài.

Nhưng là dưới lực lượng tuyệt đối trước mặt thì cho dù là thần công tinh diệu, huyền bí đi nữa cũng khó có thể chống đỡ. Địch nhân có tu vi cao hơn Tiêu Thần nhiều, hai luồng ánh sáng xanh kia trực tiếp đánh bay Tiêu Thần. Một lần nữa khiến hắn hộc máu, Tiêu Thần cảm giác được lục phủ ngũ tạng đã hoàn toàn vỡ vụn, cả người đau nhức vô cùng.

Tu vi bốn tên này siêu việt hơn hắn mà dường như cũng không muốn kết liễu tính mạng của hắn.

Bốn đại cao thủ có tu vi như thế hướng hắn ra tay thì Tiêu Thần căn bản không thể chống lại được. Bốn địch nhân này tuyệt đối ở cảnh giới Thức Tàng, giết hắn một chút cũng không khó.

Âm ảnh trên mặt đất giống như là u linh, hành động vô thanh vô tức, giống như quỷ mị đột ngột lao đến phía trước Tiêu Thần, nắm mái tóc dài của hắn rồi sao đó hung hăng tát một cái đánh bay hắn.

Sĩ nhục!

Tuyệt đối là sĩ nhục!

Tiêu Thần cảm giác được máu nóng trong người đang dâng lên, không chỉ có đánh hắn mà còn sĩ nhục hắn như vậy khiến cho hắn muốn điên cuồng hét lên.

Tia sáng trong đôi mắt rét lạnh của bóng người bên trong làn sương trên không trung kia giống như là hai thanh kiếm sắc bén. Thân hình chợt lóe lên giống như thiểm điện bay đến trước mặt Tiêu Thần đá một cước.

Tiêu Thần mặt dù đem hết toàn lực tránh né, thức Nghịch Loạn trong Tứ Đại Tán Thủ hướng phía trước đánh ra những vẫn không thể đỡ được. Linh thuật cường đại hóa thành năng lượng bảo hộ phía trước chân phải của người kia. Trực tiếp đánh vỡ thức thủ của Tiêu Thần, hung hăng đá hắn bay ra ngoài.

Hai người trên mặt đất được phủ trong ánh sáng xanh kia lại lần nữa cùng nhau tiến lên, hung hăng đạp lên thân thể Tiêu Thần.

“Răng rắc”

“Răng rắc”

Hai âm thanh gãy vỡ vang lên, bọn họ lấy kình lực lớn mạnh mẽ đạp lên hai tay Tiêu Thần.

Vũ nhục rõ ràng, đều có thể giết hắn một cách nhanh chóng nhưng đối phương muốn chậm rãi hành hạ vũ nhục hắn.

Chênh lệch thật sự rất lớn.

Tiêu Thần biết bốn người này cường đại rồi, căn bản không cùng cấp độ với hắn. Ít nhất là cao thủ có tu vi cảnh giới Thức Tàng. Hành hạ hắn đến chết cũng không tốn bao nhiêu sức lực.

Tuyệt đối không thể là người cùng tuổi của hắn được. Thanh niên bây giờ mặc dù là thiên tài tuyệt thế cũng không có khả năng thoải mái hành hạ hắn như vậy.

Bốn tên cảnh giới Thức Tàng là cao thủ thần bí khó lường khiến Tiêu Thần lâm vào trong hiểm cảnh.

“Bịch.”

Âm ảnh trên mặt đất giống như là quỷ mị tiếng lên, hung hăng đá lên ngực hắn. Lực lượng của “Vực” giống như là một vũng lầy vây khốn hắn, bây giờ hắn đã bị trọng thương thì căn bản không có chút khí lực nào để tránh né.

Dường như nghe được âm thanh xương cốt trước ngực vỡ nát, thân thể Tiêu Thần bị đá văng ra ngoài, trên không trung lưu lại một dải máu dài.

Khuất nhục!

Tiêu Thần cảm giác được sự uy hiếp của tử vong, trong lòng phẩn nộ đến cực điểm. Loại thất bại này là do chênh lệch năm tháng, bởi vì đối phương không phải là cao thủ đồng lứa với hắn, thời gian tu luyện hơn hắn. Vì vậy thực lực hơn xa nhưng hắn lại không có biện pháp nào.

Người trong làn sương trên không trung đã xuống mặt đất, cùng với ba người bên dưới nhìn về một phía.

Bốn ánh mắt phát ra tia sáng lạnh như băng, tiếng cười lạnh quanh quẩn vang lên trong đống đổ nát.

“Trong mắt các ngươi ta đã là người chết, không cần tiếp tục che giấu nữa. Có thể cho ta xem khuôn mặt các ngươi không? Để cho ta chết một cách rõ ràng.” Tiêu Thần đứng dậy lẳng lặng nhìn bọn chúng nói.

“Ngươi cho ngươi là ai? Không xứng thấy hình dáng của chúng ta. Ngươi đã làm điều gì thì tự mình biết rõ!” Âm ảnh đột nhiên bước lên trước một bước, hung hăng đem Tiêu Thần đang bị “Vực” cầm cố đánh bay ra ngoài. Sau sao đó bước ra bảy tám thước hung hăng đạp lên cánh tay trái của Tiêu Thần.

“Răng rắc.”

Âm thanh xương gãy truyền ra.

Tiếp theo hai người phủ trong ánh sáng xanh cũng tiến đến đem Tiêu Thần bắt lên, đồng thời ra tay. Hai tiếng “răng rắc” vang lên, xương cốt trên bờ vai của hắn đã bị chặt đứt khiến cho hai tay hắn vô lực buông xuống.

“Tiểu tử, chúng ta muốn giết ngươi dễ như nghiền nát một con trùng!” Hai người hung hăng ném hắn ra ngoài.

Tiêu Thần phun mạnh ra một ngụm máu tươi cười lạnh nói: “Thì ra là người của gia tộc bại hoại a. Hôm nay các ngươi tranh thủ trả thù cho đệ tử sao! Nếu như ta đoán không sai thì các ngươi đều là trung niên hơn bốn mươi tuổi rồi. Tu vi bây giờ bất quá chỉ là cảnh giới Thức Tàng mà thôi. Có cái gì ở trước mặt ta mà khoe khoang. Nếu như các ngươi lui về hai muoi năm trước cùng một tuổi như ta thì cho dù là bốn người các ngươi cùng tiến lên cũng không đáng xách dép cho ta.”

“Ngươi rất mạnh miệng!” Tên linh sĩ từ trên không trung đáp xuống, tạo ra một bức tường năng lượng tự phòng hộ chính mình. Bay đến nhanh như thiểm điện, hung hăng nắm mái tóc dài của Tiêu Thần mạnh mẽ tát một cái khiến cho mặt mũi Tiêu Thần phun máu bay ra ngoài.

“Bốn người các ngươi bất quá chỉ là tạp ngư mà thôi. Tuổi tác bốn các ngưoi cộng lại cũng là mấy trăm tuổi rồi lại đi liên thủ đối phó một tiểu bối như ta. Các ngươi cả đời cũng không thể trở thành một cao thủ chân chính, cũng chỉ có thể làm việc này trong bóng tối mà thôi. Tiêu Thần mặc dù bị thương không ngừng nhưng trong mắt không thể che giấu được sự khinh miệt. Hết thảy chỉ muốn trì hoãn thời gian, làm cho bốn người bọn họ phẫn nộ mà hành hạ hắn, không lập tức hạ sát thủ.

Tác giả: Thần Đông

Trường Sinh Giới


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx