sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 252: Đảm Đại Bao Thiên (1)

Dịch Giả: Cẩm Y Vệ - 014120 ( Tiểu Kim )

Biên Tập: 014120 ( Tiểu Kim )

Giờ phút này, tin tức thân phận Tiêu Thần bị bại lộ giống như tiếng biển gầm, trong nháy mắt đã truyền đi khắp Diễn Vũ tràng, làm cho chúng nhân phải há mồm trợn mắt. Hoàn toàn không thể ngờ rằng Tiêu Thệ Thủy chính là Tiêu Thần.

Ba năm trước, Thiên Đế Thành một đêm máu chảy, năm tên bán thần bỏ mạng, tuyết bạch tiểu thú Kha Kha biến mất khiến cho trời đất cũng phải than khóc. Một đêm đó hai chữ Tiêu Thần đã truyền đi khắp Nam Hoang.

Ba năm sau, Tiêu Thệ Thủy hoành không xuất thế, đại chiến điên cuồng, quét ngang các thế gia đệ tử tại Ân đô, khó gặp đối thủ. Còn có truyền thuyết cách đây không lâu còn giao thủ với một tên bán thần của Hổ gia tại Ân đô Tây giao, danh chấn đại Thương quốc đô thành.

Không nghĩ tới hai người này lại chính là một người, điều này không làm cho người ta khiếp sợ ư? Rất nhiều người trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.

“Tiêu Thệ Thủy chính là Tiêu Thần”

“Dĩ nhiên là hắn, dĩ nhiên là hắn”

Tin tức vừa phát ra đã dẫn khởi một đợt thủy triều, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía bên này mà nghị luận.

Đương nhiên là cũng có một số người biết thân phận chân chính của hắn, có nhiều người đã sớm hoài nghi. Thậm chí trong thập đại cao thủ của Thương quốc thì truyền nhân của phi đao đã sớm biết được.

Mở miệng lẩm bẩm: « Quả nhiên là ngươi! »

Yến Khuynh Thành sau một lúc thất thần thì ánh mắt trở nên phức tạp

« Sao có thể như vậy, sao lại là hắn? »

Thánh nữ của Thái Dương giáo Triệu Lâm Nhi thì hơi nhíu mày, cắn răng nói: « Tên gia hỏa này … bị nhận ra như vậy... thì rất khó khống chế đây »

Bên cạnh nàng, Tiểu Thiên mã chớp chớp nhãn thần để lộ ra ánh mắt thân thiết cẩn thận đánh giá Tiêu Thần. Nếu bàn về trình tự quen biết thì Tiểu Thiên mã trước khi gặp Triệu Lâm Nhi thì đã từng ở cùng Tiêu Thần mấy ngày, lại cứu Tiêu Thần một mạng dưới trảo của bạo long. Nên nó cũng là một ân nhân của hắn.

Cách đó không xa, Sở Hành Cuồng từng bại dưới tay Tiêu Thần thở dài: « Hóa ra là hắn, hiện tại mới biết là ta chân chính bại dưới tay ai, bất quá bại cũng không oan!»

Ân đô thế gia đệ tử cùng quý tộc tiểu thư đến lúc này mới bừng tỉnh, khi tin tức lộ ra thì tất cả đều đã rõ ràng, vị bán thần đã chết kia của Hổ gia cùng Tiêu Thệ Thủy có liên quan bởi vì hắn chính là Tiêu Thần!

Ba năm trước đã dám giết bán thần, ba năm sau giết thêm một tên thì có gì lạ. Không ít thanh niên tu giả đều cho là vậy. Trong mắt bọn họ thì Tiêu Thần chính là một cường giả cực mạnh, khi nhắc đến tên hắn thì tất cả đều phải run rẩy.

Kim Tử bên cạnh Tam công chúa Ân Oánh nhe răng trợn mắt, căm giận nhìn Tiêu Thần. Con vật thiên thần này dưới đại thần thức nhạy cảm không gì sánh được. Lần đầu thấy Tiêu Thần thì đã phát hiện có mánh khóe, bất quá lúc đó bị Tiêu Thần che giấu rất tốt. Mà nó lúc đó cũng không quan tâm lắm.

Hiện tại. Đột nhiên minh bạch chân tướng, khiến nó cáu giận không gì sánh được, còn nhớ rõ lúc trước tiểu thú đưa nó đến cảnh thập tử nhất sinh nên đối với Tiêu Thần cũng tràn ngập địch ý.

Tam công chúa Ân Oánh trấn an Kim Tử. Trong mắt toát ra quang mang. Phải lôi kéo bằng được người này, tiềm lực có thể so với thập đại cao thủ không nói, then chốt chính là hắn sở hữu tuyết bạch tiểu thú mà các thế lực lớn đều đỏ mắt. Tuyệt đối là nghịch thiên tiểu thú. Thành tựu tương lai là vô pháp tưởng tượng.

La Mã đế quốc thập đại cao thủ, toàn bộ tập trung tại Tiêu Thần. Đối với thanh niên cường giả nổi danh trên đại lục này, bọn họ chăm chú phân tích nghiên cứu tư liệu trước đây, hiện tại thấy được tận mắt thì thấy được người này không đơn giản. So với thần của những tôn giáo này trong thời gian tới chưa chắc là yếu hơn.

Mười nữ tử phong tư xuất trần, tóc vàng sáng lạn như ánh dương quang, phất phơ nhẹ nhàng theo gió, xuất ra từng đạo quang thải kim sắc. Dung nhan tuyệt thế như ẩn như hiện trong làn vụ khí. Các nàng thận trọng đánh giá kết quả đối chiến bằng thần quang giữa Tiêu Thần và phi đao truyền nhân, qua đó biết được thực lực chân chính cua Tiêu Thần.

Đại thương quốc nhất phương thập đại cao thủ thì không cần phải bàn, bọn họ càng quan tâm đến thực lực của Tiêu Thần, bọn họ dù sao cũng là Đông Phương tộc nhân, đều biết rõ phi đao truyền nhân. Hắn vừa rồi đã liều mạng cùng Tiêu Thần.

Tiên tử của Từ Hàng kiếm trai và yêu nữ Thiên Ma cung đều có suy tính trong lòng, mấy người khác cũng đã có tính toán riêng.

Về phần các lão bối nhân vật thì tâm tư càng thêm phức tạp. Đại đa số đều nghĩ đến các loại thủ đoạn để mời Tiêu Thần gia nhập vào gia tộc của mình, dù sao thì đây cũng là một người có tiềm lực vô hạn trong lớp cao thủ hậu bối, còn nguyên nhân trọng yếu hơn nữa là nghịch thiên tuyết bạch tiểu thú của hắn sẽ trở về. Chào mời hắn chẳng khác nào mời một chí tôn vương trong thời gian tới. Tuyết bạch tiểu thú lớn lên tuyệt đối sẽ là một người có thể hoành tảo thiên hạ.

Tiêu Thần đứng tại một mảnh đất trống. Tứ phương tràn ngập sát khí. Hổ gia cao thủ đã vây kín xung quanh khu vực này.

Thế nhưng hai tiểu la lỵ ngây thơ hoạt bát vẫn như cũ không có buông tay, vẫn gắt gao ôm lấy tay Tiêu Thần không tha.

Lúc này, không riêng gì Tiêu Thần, một số người đứng xung quanh cũng nhìn ra được hai tiểu la lỵ trắng nõn tuyệt đối không phải là người bình thường.

Tiêu Thần vài lần cố sức cũng không thoát khỏi các nàng, đương nhiên, nếu hắn đem toàn lực thì có thể tự tin đánh văng các nàng ra nhưng chỉ có điều là không cần làm như vậy.

"Tiểu muội muội các ngươi vì sao nắm ta không tha?"

Tiểu cô nương bảy tám tuổi mà có thực lực như vậy lai lịch nhất định bất phàm, Tiêu Thần có tám phần khẳng định các nàng không phải nhân tộc, nên không muốn đắc tội với người người đứng sau các nàng.

"Suất ca ca( đoạn này nó dịch là suất quắc quắc, quắc là con dế nên ta dịch thành ca ca cho nó quen) chúng ta muốn bắt ngươi về nhà!" Hai tiểu la lỵ da trắng hồng, trong suốt, sáng bóng. Trong mắt tràn ngập quang mang giảo hoạt. Hình dạng khả ái, trắng nõn, căn bản khiến người ta không thể tức giận đối với các nàng.

"Các ngươi tên là gì?"

"Ta là Linh Lung"

"Còn ta là Thố Thố"

"Linh Lung Thố Thố, đúng là cái tên rất dễ thương"

Tiêu Thần cười nói::"Các ngươi buông tay được không, lát nữa ta đến nhà các ngươi làm khách."

"Không buông!" hai khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ láu cá, ranh mãnh.

Tiêu Thần âm thầm cân nhắc, hai tiểu nha đầu khẳng định không phải vì hắn đẹp trai mà không tha hắn. Đây là có chuẩn bị mà đến, nên sẽ không phải là một thế lực nào đó muốn bắt hắn a?

Thế nhưng … đưa hai tiểu la lỵ khả ái đến đây, vạn nhất các nàng có chuyện gì xảy ra thì không phải tiếc nuối cả đời sao?

Hổ gia cao thủ tuy không lập tức hành động, thế nhưng sát khí càng ngày càng nặng, người chung quanh đều rút lui, Ngưu Nhân nhảy lên, hắn cũng nhìn ra hai tiểu la lỵ bất phàm, tựa hồ Tiêu Thần vô pháp thoát thân.

Lay động đôi sừng trâu to lớn. Ngưu Nhân vẻ mặt đầy tiếu ý ngồi chồm hổm xuống nói: " Hai vị tiểu muội muội..."

"Cứu mạng a, Ngưu Ma vương đến!"

Xoát.

Linh Lung cùng Thố Thố cùng kêu to, hai đạo thần quang phát ra, khiến Ngưu Nhân bay ra ngoài.

Mà ở phía sau, Kim Tam Ức cũng đã đi tới, không để ý đến Hổ gia cao thủ cách đó không xa, tựa hồ chứng minh hắn là sát thủ dưới ánh mặt trời.

Bất quá. Không ai ngoài mấy người Tiêu Thần biết nam nhân hèn mọn này là Kim Tam Ức. Hắn xuất hiện trước Hổ gia, vô luận như thế nào cũng không bị bọn họ liên tưởng đến là khắc tinh của thanh niên gia tộc.

“Thúc... Thúc thúc...Đưa đưa... Mang bọn ngươi đi...đi đi...xem Kim Ngư có được hay không?

"Quái thúc thúc"

"Hèn mọn"

Hai tiểu la lỵ chu cái miệng nhỏ nhắn. Như là ảo thuật, không biết từ nơi nào móc ra một đống mứt quả, sơn tra phiến, thịt tẩm bột rán, cao dán...tất cả đều đem dính trên mặt Kim Tam Ức.

"Ta ta ta... " Nam tử hèn mọn ảo não phủi đi các thứ trên mặt, lộng một tay dính toàn đồ ăn vặt.

"Ta ta ta... Ta không không không...không với các ngươi... Nhất nhất nhất... Không chấp nhặt. Ta ta... Ta tự mình đi xem Kim Ngư"

Hai tiểu la lỵ cười tới cười lui, tựa hồ phi thường hài lòng, mà ở phía sau, Tiêu Thần quanh thân bộc phát ra một cổ cường quang, trong sát na đẩy lui các nàng, sau đó phóng lên cao.

Nhưng ngay lúc đó thì hai tiểu cô nương lại có thể phi hành như điện quang theo đuôi vọt lên.

Tiêu Thần triển khai bát tướng thế giới, thân pháp cực nhanh, liên tục biến hóa phương vị, nhưng làm cho người ta ngạc nhiên hơn là hai tiểu la lỵ lại có thể miễn cưỡng theo đuôi Tiêu Thần, bọn họ lại có khả năng phi hành xuyên không gian.

Chung quy, bát tương thế giới thần thông tốt hơn, hai tiểu la lỵ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thở phì phò đứng ở trên không, Vô luận như thế nào cũng đuổi không kịp, lúc đó mới chịu buông tha.

Một đạo bạch quang phóng lên cao, một con cọp cự đại ngăn cản lối đi của Tiêu Thần, phát ra tiếng hổ gầm cuồng bạo khiến đại địa cũng run rẩy, phía dưới không ít người đều bị hôn mê.

Tiêu Thần cũng không vội vã đào tẩu, bình tĩnh nhìn chăm chăm vào con cọp, nói: "Rốt cuộc cũng đến!"

"Tiểu tử, bán thần ở bên ngoài Ân đô là ngươi giết phải không?"

"Ngươi nói là Tráng Lão hổ phải không, là ta giết đó!"

Lời này vừa nói ra, phía dưới ồ lên, suy đoán là một chuyện, chứng thực là một chuyện, một bán thần lại bị Tiêu Thần giết!

Tuyệt không giống với ba năm trước hắn phải thiêu đốt sinh mệnh mới giết được bán thần.

"Ngươi nạp mạng đi!"

Bạch lão hổ trên không trung vừa nghe xong đã tức giận, điên cuồng hét lên một tiếng, bạch mang phô thiên cái địa hướng về phía trước phóng đi, tựa như nộ hải phong ba, làm vỡ nát hơn phân nửa bầu trời, bao phủ lấy Tiêu Thần!

Bạch lão hổ uy thế quá mức cuồng bạo, uy thế không thể tưởng tượng

Xoát xoát.

Lưỡng đạo thải quang thông thiên như cầu vồng, trong sát na xung quanh toàn một màu trắng xóa. Trong nháy mắt lại băng toái ở đâu ra khí mang cuồng bạo giống như Định Hải Thần châu. Đem phiến nộ hải ép xuống, khiến cho trời yên biển lặng, không trung khôi phục lại sự thanh minh.

Mọi việc đột nhiên phát sinh, sự tình diễn ra từ cuồng bạo đến yên tĩnh chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Tất cả mọi người quá sợ hãi, tất cả moi việc lại là do hai tiểu la lỵ làm ra. Có điều hai nhóc cũng lảo đảo như say rượu, gương mặt xinh xắn đỏ bừng, trên trán trơn bóng lộ ra vài giọt mồ hôi trong suốt. Nhìn ra được các nàng vừa rồi cũng có chút cật lực.

Nhưng từng đó cũng đủ để khiến mọi người khiếp sợ. Đây chỉ là hai tiểu la lỵ chừng bảy, tám tuổi a, thế mà lại tiếp được bán thần một cuồng bạo nhất kích, thật không thể tưởng tượng!

Bạch lão hổ nổi giận. Thế nhưng trong sát na thấy hai tiểu la lỵ, hắn bất đắc đĩ phải nhịn xuống. Không riêng gì hắn, phàm là người sành sỏi, đều âm thầm phỏng đoán. Hai tiểu nha đầu địa vị khẳng định khó lường. Nhân vật phía sau nhất định là người khó có thể tưởng tượng. Nếu không các nàng còn nhỏ như vậy có thể nào cường đại đến mức này?

"Không được đánh suất ca ca, chúng ta muốn đem hắn về nhà, mỗi ngày đem suất ca ca phát cảo. ( chỗ này em chịu, phát cảo là cái rì?)

Hai tiểu la lỵ phiêu đãng trên bầu trời, cùng nhau cười hì hì. Nhưng không có ai cho rằng đây là hai tiểu cô nương bình thường. Khẳng định là tâm nhãn của hai người đã cẩn thận che giấu không ít.

Cùng lúc đó, Đại thương quốc Tam công chúa vung tay lên, năm lão nhân bay lên, chắn trước người Bạch Lão Hổ.

Ân Oánh bên dưới vẫn bình thản, trên mặt không có chút gì ba động, âm thanh vẫn tự nhiên:

"Hôm nay chính là đại thương đế quốc và La Mã đế quốc thanh niên cường giả quyết đấu. Nếu là trả thù xin hãy rời đi nơi khác, không nên quấy rầy Diễn Vũ trường."

Tuy rằng không có trách cứ, uy hiếp, nhưng lại thể hiện sự bất mãn với Bạch Lão Hổ. Vội vã ly khai, nếu như là kẻ khác, khẳng định là không dám, dù sao Hổ gia không giống như các gia tộc bình thường. Truyền thừa cửu viễn, Bạch hổ thánh hoàng là người có thể so sánh với phật đà. Thế nhưng Đại thương quốc hoàng tộc lại bất đồng, phía sau bọn họ có một thiên đại nhân vật phò tá. Nếu như không phải như vậy thì làm sao có thể chấn trụ thế lực càng lúc càng lớn của các siêu cấp vương tộc!

Xoát xoát

Hai tiểu la lỵ bay đến bên người Tiêu Thần, quay lại phía bạch lão hổ nói: " Nhà của ta cũng có tới mấy con bạch miêu như vậy, chơi không thích chút nào."

Lời nói ngây thơ của hai tiểu la lỵ vừa nói ra khiến mọi người cảm thấy rất hoang đường, bạch miêu … Chẳng lẽ đang nói đến bạch hổ chính cống? Hổ gia cũng không có chính tông bạch hổ a. Trước mắt những người này đều là bán nhân bán hổ.

Quá cường đại!

Bắt bạch hổ chính tông nuôi ở trong nhà, điều này các gia tộc không thẻ nào làm được,

"Thối lắm! "

Phía dưới, một gã thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi xông lên. Rất hiển nhiên là Hổ gia thanh niên cao thủ. Tuy rằng chưa tới bán thần cảnh giới, nhưng là một thân võ giả, cũng đã có thể ngự không mà đi, đủ để nói lên sự cường đại. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn hai tiểu la lỵ.

Xoát xoát xoát.

Nhân ảnh chớp lên, lại có vài đạo ảnh tích phóng lên. Là ba lão giả cùng hai nữ tử, một người thì lạnh lùng, người còn lại diễm lệ không gì sánh được, đều đẹp phi thường. Bọn họ cùng nhau ngăn ở trước người thanh niên, hiển nhiên là sợ hắn gặp phải đại họa.

Hai tiểu la lỵ cũng không có cãi lại, chỉ bĩu môi hừ lạnh hai tiếng.

Bạch lão hổ hóa thành một lão giả. Tay chỉ về phía Tiêu Thần nói: "Hôm nay chúng ta là vì ngươi mà đến. Nếu như ngươi là nhân vật đường hoàng. Chúng ta tìm một địa phương đối chiến”

Tiêu Thần tức giận đến buồn cười, không chút nào lưu tình nói: "Ngươi có bệnh a! Các ngươi nhiều người như vậy, cũng không biết xấu hổ mở miệng nói đổi một địa phương cùng ta quyết đấu? Không bằng nói thẳng, tìm một địa phương không người cho các ngươi quần ẩu ta, hừ, quên đi!"

"Nói bậy, Hổ gia chúng ta uy chấn Trung thổ, uy tín trứ danh hậu thế, chúng ta sẽ không làm những việc như vậy!"

"Không làm mới là lạ a!" Tiêu Thần cùng với Hổ gia thế bất lưỡng lập, tuyệt không lưu tình. Chuyên môn đánh vào chỗ đau của bọn họ. Nói:

"Ba năm trước đây, tại Thiên Đế Thành các ngươi làm gì? Đem hai gã bán thần liên hợp với bốn tên bán thần của Hải gia xuất thủ đối phó ta? Các ngươi còn có mặt mũi để nói hai chữ "uy tín" sao? Thật sự là không biết nhục nhã!"

"Câm miệng, ngươi giết người, chúng ta Hổ gia là trừ bạo. Vì vậy, ba năm trước không cần công bằng đối với ngươi!"

Thanh niên trên không rống to, cắt đứt lời nói của Tiêu Thần, không muốn hắn bóc trần Hổ gia.

"Đi mà trừ bạo với mẹ ngươi! Mọi sự là vì tuyết bạch tiểu thú tại đấu thú đại tái giết một con bạch hổ thôi!"

Nhớ tới chuyện cũ, Tiêu Thần phẫn nộ không ngớt nói: "Chuyện tình ba năm trước đây, từ lâu thiên hạ đều biết, các ngươi còn có mặt mũi nhắc lại. Nếu không phải các ngươi làm trò, tự lừa dối mình, không lừa dối được người sao? Sẽ làm thế nhân càng thêm khinh bỉ các ngươi!"

"Ngươi dám mắng chúng ta?" Người thanh niên tức giận, từ khi xuất thế tới nay, thuận phong thuận thủy, như chúng tinh phủng nguyệt ( trăng rằm giữa sao), được người vây quanh nịnh hót, đi tới đâu đều là hảo ngôn hảo ngữ, chưa từng gặp phải người như Tiêu Thần. Cho dù là cừu nhân đối với hắn mà nói cũng không thể tưởng tượng.

"Ngươi cút đi! Mắng chửi là các ngươi ấy!" Tiêu Thần lại một miệng thô tục nói ra. Trước mặt người trong thiên hạ, trước đông đảo các tu giả mắng to Hổ gia, cảm giác thống khoái cực kỳ.

Tác giả: Thần Đông

Trường Sinh Giới


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx