sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đào Hoa Nhất Thế - Chương 1 - 2 - 3

Giới thiệu vắn tắt:

Câu chuyện xưa về đào hoa yêu tu hành mấy trăm năm gặp gỡ một thuật sĩ vừa khó chịu vừa phúc hắc.

A Đào bỗng nhiên hiểu được tư vị của thứ mà người phàm thường gọi là “nhất kiến chung tình”. Không hiểu vì sao hắn chỉ lẳng lặng đứng đó ngắm nhìn nàng, trong chốc lát A Đào quỷ mê tâm khiếu.

“Mỹ nhân, A Đào rất thích ngươi.”

Mỹ nhân nheo mắt không vui, tàn nhẫn nói: “Ta không phải tên Mỹ nhân.”

A Đào làm như không nhìn thấy vẻ hờn giận trên khuôn mặt mỹ nhân, nàng hỏi: “Ngươi tên gì?”

Mỹ nhân: “Tần Hoa.”

Chương 1: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song

Lúc ban đầu, khi mới gặp gỡ Tần Hoa, A Đào đang gác tréo chân, nằm vắt vẻo trên cành đào khô say ngủ. Tại rừng đào ấy, một giọng nói rất khẽ đang ngâm nga những thi từ nho nhã, tuy khẽ nhưng đào lâm vốn vắng vẻ, A Đào cứ thế bị đánh thức. Nàng chậm rãi leo xuống khỏi cành khô, định bụng sẽ bất thình lình giáo huấn tên kia một phen. Nào ngờ khi hắn xoay người lại, A Đào ngẩn người nghĩ thầm: Thế gian này có người đẹp như thế sao. Một mình hắn đứng đó, mi mục như họa, dung mạo tựa tuyết, làn thanh phong nhẹ thổi khiến mái tóc đen nhánh tựa mực khẽ tung bay, phút chốc thiên địa đã mang một sắc thái khác. A Đào bỗng nhiên hiểu được tư vị của thứ mà người phàm thường gọi là “nhất kiến chung tình”. Không hiểu vì sao hắn chỉ lẳng lặng đứng đó ngắm nhìn nàng, trong chốc lát A Đào quỷ mê tâm khiếu.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

“Mỹ nhân, A Đào rất thích ngươi.”

Mỹ nhân nheo mắt không vui, tàn nhẫn nói: “Ta không phải tên Mỹ nhân.”

A Đào làm như không nhìn thấy vẻ hờn giận trên khuôn mặt mỹ nhân, nàng hỏi: “Ngươi tên gì?”

Mỹ nhân: “Tần Hoa.”

Tần Hoa nói xong xoay người định bỏ đi, A Đào nào có thể cam lòng, vội vã chạy đến ôm lấy Tần Hoa, mặt dày nói, “A Hoa, ta thích chàng.”

Tần Hoa cả kinh, gặp mặt chưa bao lâu đã lớn mật mở miệng nói yêu thương, hắn sửng sốt chớp mắt sau mới chậm rãi lên tiếng: “Ta không thích ngươi.”

A Đào buông Tần Hoa ra, vẻ mặt chịu tổn thương nói: “A Hoa, ta sẽ đi cùng chàng.”

Tần Hoa hờ hững: “Tùy ngươi.”

Nghe Tần Hoa nói vậy, A Đào nắm lấy tay hắn, trên khuôn mặt trắng noãn hơi lộ vẻ chán nản, theo Tần Hoa đi về một hướng vô định. Thế nhưng A Đào đã quên mất rằng, một khi rời khỏi bản thể thì yêu cũng không khác gì người phàm...

Tần Hoa không biết phải làm sao, khi nàng nắm lấy tay hắn, trong tiềm thức vốn muốn hất ra nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại từ bàn tay ấy, bản thân không đành lòng, luyến tiếc không nỡ rời.

Chương 2: Hoa không tạ ơn chỉ vì khúc nhạc năm nào

Sắc trời dần chuyển tối, Tần Hoa cùng A Đào vào một khách điếm. Chủ quán vừa nhìn thấy hai vị khách nhân tựa như thần tiên, ông ta nhất thời ngây người. Nam tử mi mục như họa, thiếu nữ thanh lệ thoát tục. Ngắm đôi bích nhân này khiến ông ta thầm thở dài trong lòng.

Sau khi lấy lại tinh thần mới vội cung kính nói: “Chẳng hay nhị vị muốn dùng cơm hay muốn ở trọ?”

Tần Hoa hờ hững nói: “Hai gian phòng.”

“Được, nhị vị khách quan mời bên này.” Sau khi mở cửa hai gian phòng, chủ quán lập tức rời đi.

Tần Hoa vào phòng xong liền đóng cửa lại, A Đào thấy vậy định dùng yêu thuật lén đi vào, nào ngờ lúc này nàng mới nhớ ra khi rời khỏi bản thể thì yêu thuật cũng không còn. Nàng bất đắc dĩ thở dài: “Đúng là nghiệt duyên!” Nói xong bèn gật gù xoay người đi vào một gian phòng khác.

Sau khi A Đào trở về phòng, nàng đang định nghỉ ngơi bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, sau lại nghe được một giọng nói vô cùng thân quen: “Hoa Đào, ngươi đúng là tàn nhẫn! Rời khỏi cũng không nói với ta một tiếng.”

Không biết từ lúc nào, Mộ Ngân đã xuất hiện trong phòng, A Đào kinh ngạc nói: “Hồ ly, sao ngươi lại tới đây?”

“Làm sao, Hoa Đào không muốn gặp ta?” Mộ Ngân bước đến muốn chạm vào mặt A Đào.

A Đào vội né trách còn làm ra cái mặt quỷ: “Ta đích thị là không muốn gặp lại ngươi, ha ha.”

“Được rồi, ngươi ra ngoài làm gì vậy Hoa Đào?” Vừa thấy A Đào làm mặt quỷ, trong mắt Hồ ly lộ ra ý cười.

“Đương nhiên là để câu mỹ nhân.” A Đào trâng tráo nói, sau còn làm ra bộ dáng say mê.

Lúc này, ánh mắt Mộ Ngân giống như một vị oán phụ, ủy khuất nói: “Người phàm nói rất đúng, chỉ nghe người mới cười, không hay người cũ khóc. A Đào, ngươi thật là độc ác.”

Đêm đã khuya, A Đào cũng không muốn tranh luận với Mộ Ngân: “Được được, Hồ ly ngươi cứ quay về khóc thương đi, ta muốn đi ngủ.” Dứt lời còn bồi thêm một cái ngáp dài, dường như ý nói ta rất mệt mỏi, ngươi mau đi đi!

“Ta không đi.” Mộ Ngân nanh nọc nói.

A Đào nghe vậy vừa lắc đầu vừa thở dài: “Hồ ly, mặt của ngươi sao lại có mấy nốt lạ, cứ như vậy thì...” A Đào còn chưa dứt lời, Mộ Ngân đã biến mất, quay về Hồ ly động của hắn nghiên cứu xem vì sao lại xuất hiện những thứ như thế. Trong lòng A Đào vốn nắm rõ nhược điểm của Mộ Ngân - sở dĩ thích câu mỹ nhân cho nên rất yêu cái đẹp.

A Đào quen biết Mộ Ngân đã lâu, lưỡng yêu ở cùng một chỗ đã gây ra không ít phiền toái. Tỷ như lần trước bắt cá làm cá nướng ở bờ sông, chuyện này vốn chẳng có gì nếu không phải bọn họ suýt chút nữa gây hỏa hoạn thiêu rụi nhà của thôn dân. Lần khác, lưỡng yêu đi nhìn lén mỹ nhân của hoàng đế, suýt chút bị đạo sĩ phát hiện...

A Đào bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sau khi rửa mặt chải đầu liền mở cửa phòng, vốn muốn xem thử Tần Hoa đã tỉnh chưa. Nào ngờ vừa đẩy cửa ra đã chẳng thấy người đâu. Nàng vô tình nhìn thấy một bức họa trên bàn, trong tranh họa một vị nữ tử khuynh thành, thanh nhã xuất trần, trong tay chấp trước một cây sáo bằng ngọc bích... A Đào đang say sưa ngắm nghía, không ngờ Tần Hoa bỗng trở về, cả giận nói: “Ngươi đang làm gì!” A Đào sửng sốt, thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức thanh minh: “Ta chỉ nhìn một chút thôi.” Nói xong liền đứng bật dậy rời khỏi gian phòng.

Tần Hoa nhìn nữ tử trong tranh, tự mình lẩm bẩm: “Tiêu Linh, nàng rốt cuộc ở nơi nao?” Trong ánh mắt ánh lên sự hối hận, Tần Hoa nhẹ nhàng cuộn bức tranh lại, bước đến cửa sổ truyền gọi “ảnh vệ”. Chẳng biết từ khi nào, một hắc y nam tử đã xuất hiện trong phòng.

Nam tử áo đen khom người cung kính nói: “Cung chủ có gì phân phó?”

Tần Hoa thản nhiên nói: “Có tin tức gì của Tiêu Linh?”

Nam tử áo đen đáp: “Thám tử trong cung báo lại rằng, Hiền phi hoàng đế mới sắc phong tướng mạo rất giống Tiêu Linh cô nương.”

Tần Hoa gật đầu, phất tay một cái, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng hắc y nam tử kia.

“Tiêu Linh...” Hắn thở dài, gian phòng khôi phục lại vẻ tĩnh mịch.

Chương 3: Là kiếp hay duyên, tùy tâm ta

Một lúc sau.

A Đào thấy quá buồn chán, nàng bèn đến bên cửa phòng Tần Hoa nói: “A Hoa.”

Tần Hoa bất đắc dĩ mở cửa nhìn A Đào: “Chuyện gì?”

“A Hoa, ta muốn ra ngoài chơi một lát, chàng có thể đi cùng ta được không?” Nói xong, nàng muốn bước lên nắm lấy tay Tần Hoa. Tần Hoa định cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của A Đào, hắn mềm lòng đồng ý, cùng A Đào rời khỏi khách điếm.

A Đào vừa bước đến đường lớn đã không nhịn được chạy loạn, Tần Hoa theo sau bồi A Đào đi khắp nơi, chẳng biết từ khi nào trong ánh mắt hắn đã hiện lên tiếu ý.

A Đào thấy một tiểu điểm tên gọi “Ngọc Châu phưởng”, kìm lòng không đặng bước vào, bên trong tất cả đều là trang sức chế tác từ ngọc thạch. A Đào cảm thấy chúng thật khiến người ta hoa mắt, bỗng nhiên nàng phát hiện một cây trâm hoa đào, trên trâm điểm vài đóa đào trắng, tâm hoa dùng ngọc thạch tô điểm.

A Đào nhất thời vui sướng, vội vàng gọi ông chủ lấy ra cây trâm, sau mới quay lại dịu dàng nói với Tần Hoa: “A Hoa, chàng tặng ta có được không?”

Tần Hoa lấy ra một thỏi bạc, hỏi ông chủ: “Đủ mua cây trâm này chứ?”

Ông chủ tiệm cười hỉ hả nói: “Đủ, đủ rồi.”

A Đào nắm chặt cây trâm trong tay, Tần Hoa thuận miệng nói: “Để ta cài giúp ngươi.”

A Đào vội đưa cho Tần Hoa, như sợ hắn sẽ đổi ý: “Được.”

Tần Hoa tiến lại gần A Đào, chậm rãi cài cây trâm vào tóc nàng. A Đào bỗng ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng khó quên. Trong lúc lơ đãng, Tần Hoa bắt gặp khuôn mặt tươi cười như hoa của nàng, hắn nhất thời sửng sốt, sau bèn nắm lấy tay A Đào nói: “Đi thôi.” Dừng lại một chút, sau bồi thêm: “Ngày mai ta sẽ vào kinh.”

A Đào thốt lên: “Ta cũng đi.”

Tần Hoa không có bất kì phản ứng nào, dường như hắn đã sớm lường trước được nàng sẽ nói như vậy. A Đào nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: “Chàng đến kinh thành làm gì?”

Tần Hoa mông lung nhìn về phía xa xăm, như đang có điều suy nghĩ: “Tìm một người rất quan trọng.”

A Đào nghe thấy vậy, trực giác mách bảo nàng rằng người Tần Hoa muốn tìm nhất định là nữ tử trong bức họa kia. Trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn, nắm chặt lấy tay Tần Hoa...

Sau khi A Đào trở về phòng, nàng nằm trên giường trằn trọc, trong đầu toàn là hình bóng của Tần Hoa. Bên gối, tay nàng nắm chặt cây trâm hoa đào mà Tần Hoa “tặng” cho nàng, yêu thương không nỡ rời tay...

Bình minh.

A Đào cùng Tần Hoa rời khỏi nhà trọ, thuê một chiếc xe ngựa đi đến kinh thành.

Trên đường đi, Tần Hoa nhắm mắt dưỡng thần, còn A Đào thì ngắm nghía khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, nhìn không chớp mắt.

“Ta đẹp lắm sao?” Tần Hoa không nhịn được lên tiếng.

“Đẹp.” A Đào thành thật trả lời.

Nàng chăm chú ngắm nhìn tựa như muốn khắc sâu dung mạo hắn vào tâm trí. Vì lẽ ấy nên không chú ý xem người đang nói chuyện với mình là ai, khi nàng kịp nhận ra bèn vội vàng quay đi, làm bộ như đang ngắm phong cảnh nhằm che giấu sự hỗn loạn trong lòng. Trong khi ấy, Tần Hoa đã đem tất cả biểu tình cùng động tác của nàng thu cả vào mắt, nhịn không được cười rộ lên.

A Đào không vui nói: “Chàng cười cái gì, không cho phép.”

Tần Hoa thu lại nụ cười, làm bộ nghiêm túc nói: “Được, ta không cười.”

Tuy hắn nói không cười, nhưng A Đào có thể thấy là hắn... đang chịu đựng. Trong lòng nàng còn chưa thấy thoải mái, bèn quên đi sự hiện hữu của hắn...

Không rõ mã xa chạy đã bao lâu, phu xe ngoài màn trướng nói vọng vào: “Nhị vị, hôm nay đến đây là được rồi! Hiện tại trời cũng đã chuyển tối, phía trước có một khách điếm, chi bằng ta nghỉ chân lại đó một đêm.”

Tần Hoa bên trong đáp lại: “Cũng được, tối nay liền ở lại đấy.”

A Đào cùng Tần Hoa xuống ngựa, đi về phía khách điếm. Phu xe dẫn ngựa vào chuồng rồi quay lại khách điếm. Tần Hoa thuê hai gian, A Đào vừa định vào phòng thì nghe tiếng phu xe truyền đến từ đại sảnh: “Cái gì? Mướn một gian phòng tốn ba lượng bạc? Thế này khác nào muốn xẻ thịt người ta. Ta không ngủ.” Dứt lời, phu xe xoay người định rời đi, A Đào bỗng nảy ra ý hay: “Chờ một lát.” Dứt lời, nàng lập tức chạy về phía phu xe.

Phu xe vừa nhìn thấy vị khách tựa thiên tiên kia liền nhẹ giọng nói: “Cô nương, có chuyện gì?”

A Đào mỉm cười: “Đại phúc cứ ở trong gian phòng của ta đi.” Nói xong, A Đào liền xoay người đi đến phòng của Tần Hoa.

Phu xe nhìn theo bóng lưng A Đào, trong lòng cảm động không thôi: “Đa tạ cô nương.”

A Đào gõ cửa phòng Tần Hoa, thấy không chút động tĩnh bèn đẩy cửa bước vào. Qua lớp bình phong mỏng manh, nàng mơ hồ thấy được một bức “Mỹ nhân mộc dục đồ”. A Đào không ý thức được rằng nhìn người khác tắm có gì không đúng, bèn vòng qua bức bình phong bước đến trước mặt Tần Hoa. Mái tóc hắn bồng bềnh nổi trên làn nước, trên khuôn mặt kia là đôi mắt dài yêu dã đang nhìn chằm chằm A Đào, đôi môi mỏng hiện tại như đang vẽ ra một nụ cười khiến Tần Hoa thêm vài phần mị hoặc. Tần Hoa nhìn A Đào: “Có việc?”

Sau đó hắn từ trong bồn nước bước ra, tốc độ nhanh đến độ y phục đã ở trên người tự khi nào. Thấy A Đào vẫn như trước ngốc nghếch nhìn mình, hắn không khỏi nghiêng đầu: “A Đào, ngươi không về phòng mà đến tìm ta làm gì?”

A Đào dường như ngộ ra cứ nhìn chằm chằm hắn ta như vậy e là không tốt lắm, vội vàng kể rõ ngọn ngành, Tần Hoa buồn cười nói: “Thôi được, ta đi lấy thêm một gian phòng.”

Thấy kế hoạch mình tốn công bày ra sắp thất bại, nàng bèn hiên ngang lẫm liệt nói: “Không cần, không cần. Khi nãy ta phát hiện có bóng đen lướt qua khách điếm, trộm nghĩ không biết có khi nào cô hồn dã quỷ thấy chàng dung mạo mỹ miều hơn bọn chúng, đêm nay chúng sẽ đến bắt chàng cho hả giận. Không phải ta sợ gì đâu, chỉ là lo lắng cho chàng... Chi bằng chúng ta cùng ở một phòng, ta có thể bảo hộ chàng cũng tốt.”

Tần Hoa nghe xong những lời này của nàng bèn gật đầu: “Có lý, vậy ngươi nên bảo vệ ta thật tốt.”

A Đào thấy “gian kế” của mình đạt thành, nhịn không được cười rộ lên: “Nhất định.” Tần Hoa thấy nàng cười mãn nguyện, bất tri bất giác trong ánh mắt biểu lộ nu tình cùng tiếu ý, có lẽ bản thân hắn cũng không nhận ra.

Gió mát hây hây, đêm nồng đượm.

Ngày hôm nay trên xe ngựa chẳng chợp mắt, A Đào vừa đặt lưng đã ngủ say, trong khi Tần Hoa một chút cũng không muốn ngủ. Gió đêm thổi tới khiến hắn thấy có chút lạnh lẽo. Tấm chăn trên người A Đào chẳng biết đã bị đá văng từ lúc nào, hắn nhẹ nhàng cầm lấy thay nàng đắp lên người. Một luồng sát khí kéo đến từ bên ngoài cửa sổ, Tần Hoa xoay người nhưng chẳng thấy đâu, bèn đuổi theo luồng khí kia đến tận rừng sâu tĩnh mịch.

Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn chỉ thấy một người che mặt vận hắc y, trong tay cầm một thanh mộc kiếm, quanh thân sắc khí dày đặc. Nhìn mộc kiếm trong tay nam tử kia, Tần Hoa phần nào đoán được thân phận của kẻ kia: “Tông chủ kiếm phái, Tà Ngạo Thiên.”

“Không sai. Quả không hổ danh là Tần Hoa - cung chủ Tầm Linh cung.”

“Chẳng hay lần này Tà tông chủ giá lâm vì việc gì?”

“Ta phụng mệnh đến lấy mạng ngươi.”

“Ồ?! Ta chỉ là một cung chủ cỏn cỏn, sao có thể phiền tông chủ ngày tự mình xuất thủ?”

Lời nói của Tần Hoa ngập tràn ý châm chọc, Tà Ngạo Thiên cũng không nói nhiều, lạnh lùng giơ mộc kiếm vẽ ra huyền bùa trong không khí, bắn về phía Tần Hoa. Tần Hoa cười lạnh một tiếng, dùng nguyên khí ngưng kết thành linh thuật bó buộc mạnh mẽ, biến ảo thành vô số thanh kiếm sắc bén đâm thẳng về phía Tà Ngạo Thiên. Thuật pháp hai bên giao tranh, chỉ thấy kiếm sắc của Tần Hoa đang thôn tính huyền bùa của Tà Ngạo Thiên. Thấy huyền bùa của mình ngày càng yếu, Tà Ngạo thiên chỉ còn cách dốc toàn bộ khí lực tăng sức mạnh huyền bùa đến cực đại. Thuật phù hai bên xuyên thủng lẫn nhau, sau đó chỉ nghe Tà Ngạo Thiên rú lên một tiếng đau đớn, rồi ngả vật xuống đất. Về phần Tần Hoa, tuy hắn tránh được nhưng vẫn bị huyền bùa thiêu đốt một chút.

Gọi ảnh vệ đến: “Đem Tà Ngạo Thiên về cung. Bất kể dùng cách gì cũng phải truy ra được kẻ đứng đằng sau.”

“Thuộc hạ hiểu.” Nói xong, ảnh vệ liền lôi Tà Ngạo Thiên ngã sấp trên đất biến mất vào rừng sâu. Tần Hoa khôi phục nguyên khí rồi trở về nhà trọ.

Khu rừng lúc này mới khôi phục lại vẻ tĩnh mịch.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx