sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cây Đinh Hương Và Cây Bạch Dương

Lúc còn là một hạt mầm nhỏ bé yếu ớt mọc lên từ trong đống gạch vụn, cái thân nhỏ bé của nàng đã chịu nhiều vết thương, những vết thương càng ngày càng chồng chất. Nàng mỏi mệt không có một chút sức lực, thân nàng chưa thu mà đã vàng úa, bất đắc dĩ rũ xuống…Trong cái không khí hơi se lạnh của mùa xuân, nàng khát vọng được ánh mặt trời kia sưởi ấm.

Đinh Hương bất lực lay động ở trong gió, rên rỉ…

Trời hạn, lại rất lâu rồi không được uống nước mưa, nàng rất khát, thân thể tích đầy dơ bẩn trên đống gạch vụn, thật muốn thoải mái tắm rửa một lần, thế nhưng nàng biết điều đó rất xa xỉ… Đinh Hương nằm ở trên đống gạch vụn, đôi mắt hơi thương cảm nhìn bầu trời màu xanh lam, mặc cho những suy nghĩ chua, ngọt, đắng, cay, những đám mây vẫn tự do tự tại trôi dạt ở trên trời cao đến lạ kỳ. Nàng muốn khóc, nhưng trong mắt lại không có giọt lệ nào chảy ra…

Mưa rơi rơi vào một buổi chiều hoàng hôn, đó là một cơn mưa nhỏ giữa mùa khô hạn. Không biết như thế nào, mưa rơi xuống, những hạt mưa lạnh lẽo sâu kín, mưa bụi tạo nên một bức màn khói mờ ảo…

Đinh Hương tham lam hút lấy nước, xòa rộng cành lá… Thật sảng khoái!

Sương mù lan tỏa, bốn phía phủ kín một mảnh trắng mịt mờ, ướt đẫm hơi nước, những tán lá cây tỏa ra hơi thở ấm áp dịu dàng, đó là một buổi sáng sớm tương đối ẩm ướt, quê cha đất tổ tươi đẹp và lại ưu thương…

[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách]

Ngày ấy, cuối cùng Đinh Hương cũng thoát khỏi sự trói buộc của đống gạch vụn, đầu từ từ cao hơn đống gạch vụn rất nhiều. Nhưng bởi vì đã mãnh liệt ma sát với đống gạch vụn, cả thân nàng đầy thương tích, nhưng nàng vẫn mỉm cười. Đinh Hương bắt đầu mở to đôi mắt, muốn quan sát thế giới trước mắt này.Cách ngoài đống gạch hơn mười thước, hình như là một cái sân phơi lúa bị bỏ hoang, xung quanh sân mọc đầy cỏ dại. Dõi mắt trông về phía xa, có hai cây liễu, đào cùng ở một chỗ đang đua tranh sắc đẹp với nhau, ở bên kia thì lại tràn ngập màu vàng của hoa cải, hàng rào trúc trải ra bốn phía, trong gió xuân, những tia nắng rạng rỡ của tháng năm chiếu xuống sưởi ấm không khí ẩm ướt, từng mảng lớn hoa cải dầu được sưởi ấm run run, những cánh hoa vàng nhạt rơi xuống, nhẹ nhàng bay bay… Điều khiến cho Đinh Hương càng thêm vui sướng chính là, ở bên cạnh đống gạch vụn, có một gốc cây Bạch Dương cao ngất, cành lá xanh biếc dày rậm kia, làm cho trái tim nàng đập nhanh. Thật hâm mộ sự to lớn và cao ngạo của hắn. Đinh Hương dùng sức vẫy vẫy tay về phía hắn, còn xinh đẹp trao cho hắn ánh mắt quyến rũ. Nàng đem hết toàn lực muốn vươn tới tầm mắt của hắn…Vào những ngày gió to, Đinh Hương duyên dáng nhảy múa cuối cùng cũng khiến cho Bạch Dương chú ý, chỉ thấy cành lá của hắn vẫy vẫy, khinh thường cười cười về phía nàng, thầm nói, thì ra là một cây Đinh Hương cành lá tàn tạ xấu xí. Thế nhưng, khi thấy những vết cắt đầy trên thân nàng, trong lòng Bạch Dương căng thẳng, thật là một cô bé đáng thương!

Từ đó về sau, từng ngày mặt trời mọc rồi lặn, Đinh Hương đều không để ý thân thể đau đớn, vì hắn nhẹ nhàng nhảy múa, nghiêng người về phía hắn để nói lên tâm sự của mình, cùng với bao nhiêu ưu thương và bất đắc dĩ… Giọt sương trong suốt trên phiến lá của Bạch Dương, giống như những giọt nước mắt không giữ được mà rơi xuống. Lắng nghe tiếng nói trong lòng nàng, không khỏi lộ ra sự cảm động… Nhìn Bạch Dương cao ngạo to lớn, tư thế oai hùng, vô số đêm, nàng đều mộng thấy mình biến thành bạch dương. Nàng có biết bao hi vọng là sẽ có một ngày mình cũng có thể giống như Bạch Dương, vươn cao mạnh mẽ, che trời…

Từ đó về sau, Đinh Hương càng thêm kiên định niềm tin trong lòng mình, nàng ngoan cường vươn thân lên cao hơn. Bất kể gió to, mưa lớn vùi dập, gạch vụn cắt đến tận xương cốt, sấm sét tàn nhẫn vô tình, trong lòng nàng không thay đổi, luôn luôn hướng lên cao… Hướng lên cao…

Khi mùa đông đến, cuối cùng nàng cũng cao hơn một mét, đầu cũng đã vượt qua bức tường gãy đổ, thấp lùn bên cạnh.Thế như, mặc cho thân nàng cố gắng vươn cao như thế nào, vẫn không thể vươn đến cành lá cây Bạch Dương kia.

Mùa đông này dường như đặc biệt lạnh lẽo, đặc biệt kéo dài hơn. Gió lạnh từng trận công kích đến, đau đến tận xương cốt. Đinh Hương hi vọng mình có thể vươn cao hơn, đem thân thể của mình dựa vào cây Bạch Dương bên cạnh… Vì sự ấm áp kia, rễ của nàng dùng sức hướng tới gần hắn… Gần chút nữa… Trên đường, những hòn đá lộ ra răng nanh dữ tợn, gạch vụn tựa như những lưỡi dao ngọn sắc bén cố ý ngăn chặn bước đi của nàng. Thế nhưng, Đinh Hương kiên cường tiến thẳng, mặc cho người nàng đầy thương tích… Ngày ấy, rễ của Đinh Hương gầy yếu kia cuối cùng cũng chạm đến được gốc rễ dài thẳng của hắn, nàng rất hưng phấn…

Một cái quấn mang theo cảm giác e thẹn, thận trọng, làm cho Bạch Dương cảm động sâu sắc, hắn cảm thấy sinh mệnh kia thật mạnh mẽ! Những cành lá bị tàn phá kia nói cho hắn biết từng chút một những gian khổ và đau đớn mà nàng đã trải qua, kể rõ một câu chuyện cảm động lòng người… Bạch Dương không khỏi rơi lệ, lúc đó trong lòng hắn như nhỏ máu, rễ của hắn bao chặt lấy rễ nàng, những cành lá to lớn chen chở kín thân hình yếu ớt mỏng manh của nàng…

Cuộc sống luân chuyển, thay đổi theo mùa, phía sau mùa đông giá rét, chính là cảnh sắc tươi đẹp của mùa xuân mang đến sức sống tràn đầy cho vạn vật. Thân hình Bạch dương đã vượt xa nóc nhà ngói cũ kĩ kia, giống như vươn đến trời xanh. Khi hắn cúi đầu cao ngạo nhìn cây cối, hoa cỏ trên mặt đất, cũng là lúc lộ ra bóng hình của Đinh Hương, thân cành to thẳng, lá cây xanh biếc mà tươi tốt… Đinh Hương ngửa đầu chăm chú nhìn Bạch Dương, nàng nở nụ cười, trên mặt phớt hồng…Vào một đêm u tĩnh, trên những tán cây của nàng nở rộ ra những đóa hoa màu tím rực rỡ. Hương hoa lan tỏa, say nồng khắp nơi…

____________

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên :

Thảo Little – Đỗ Đan - Tiểu Bảo Bình

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx