sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

2. Hạnh phúc giống như một đóa hoa - Phần 1

Lời người edit:

Phỉ Ngã Tư Tồn là một cái tên không hề xa lạ với những bạn đọc trên mạng bây giờ, bà là tác giả của rất nhiều những câu chuyện như “Hẹn đẹp như mơ”, “Gấm rách”, “Không kịp nói yêu em”, “Ngàn sơn mộ tuyết”, “Quá muộn để nói anh yêu em”…Câu chuyện đầu tiên tôi đọc của bà là “Hẹn đẹp như mơ”, không biết tôi đã đọc trong bao lâu nhỉ, một, hay hai tiếng gì đó, nhưng tôi còn nhớ rất rõ, mình đã thức trọn đến sáng hôm sau ngay khi đóng lại quyển sách này. Tình yêu trong đó đẹp quá, lung linh quá, cao cả quá, hệt như cái tựa, nó đẹp như một câu chuyện cổ tích…cho dù kết thúc cuối cùng không hề có hậu.

Tôi không khóc, “Hẹn đẹp như mơ ” chưa đủ để tôi rơi nước mắt, nhưng nó sâu lắm, nó khiến tôi nghĩ mãi, về Giai Kỳ, về Nguyễn Chính Đông, về cả Mạnh Hoà Bình và cả về những mối tình sâu đậm đến khó quên và day dứt cả một đời như thế.

Tôi không đọc lại “Hẹn đẹp như mơ” thêm một lần nào nữa, cũng không nghĩ sẽ đọc lại, nhưng có đôi lúc, hình ảnh về nó và những con người lại xuất hiện trở về trong tâm trí tôi. Một Vưu Giai Kỳ yêu hết mình, sống cũng hết mình. Một Mạnh Hoà Bình thuỷ chung, nhưng số phận nghiệt ngã khiến anh mãi mãi không thể ca lên khúc “tương tư ý” với người mà mình yêu thương. Một Nguyễn Chính Đông thâm trầm, yêu trong tĩnh lặng, cao cả, sẵn sàng hi sinh tất cả vì người mình yêu.

Đến cuối cùng, ba con người ấy liệu có được hạnh phúc hay không?

Tuy đã đọc lâu lắm rồi, nhưng từng chi tiết nhỏ trong câu chuyện này tôi vẫn còn nhớ lắm, nhớ cái cảm giác day dứt không yên trong những câu chữ trước mắt mình, nhớ đến đoạn kết cuối cùng làm tôi suy nghĩ mãi.

Có lẽ…kiếp sau, họ sẽ có được tình yêu mà mình đã bỏ lỡ trong kiếp này.

Tôi không đọc thêm truyện nào của Phỉ Ngã Tư Tồn nữa, không phải vì nó không hay, mà vì tôi sợ…sẽ lại một lần nữa chìm đắm trong cái không gian ấy, nó buồn, rất buồn, dù không thể rơi nước mắt vẫn sẽ như những bóng ma luẩn quẩn trong trái tim tôi.

Dù thế, tôi chọn truyện ngắn này lại chính vì cái tên Phỉ Ngã Tư Tồn kia.

Vì nó ngắn, vì nó không là SE, phải. Tôi muốn dùng hết khả năng của mình, đem câu chuyện này đến gần với mọi người hơn, để mọi người được biết đến một góc khác trong những tác phẩm của bà.

Nếu bạn hỏi tôi, nam nữ chính lớn lên bên nhau hay sao? Tôi sẽ trả lời, đúng.

Nếu bạn hỏi tôi, họ yêu nhau từ ngày còn bé sao? Tôi lại trả lời, không.

Nam nữ chính trong câu chuyện này là bạn bè thanh mai trúc mã với nhau, họ cùng nhau lớn lên, nhưng không vì yêu thương mà lấy nhau. Họ đến với nhau chỉ vì muốn xoa dịu đi vết thương trong lòng của mình.

Ở một góc nào khác, tôi cũng nghĩ, có khi nào nam chính yêu nữ chính lắm không, yêu đến nỗi phải lừa cô lấy mình, lừa cô rằng mình lấy cô cũng chỉ vì bị thương tổn trong tình yêu. Nhưng chúng ta không cách nào biết được điều đó.

Mạnh Triết Triết nói: “Hôn nhân không chỉ là phần mộ của tình yêu mà còn là phần mộ của tình bạn”. Cuộc sống hôn nhân khiến cho tình bạn kéo dài hơn hai mươi năm giữa cô và Vu Giang Hạo bắt đầu dần xáo động. Mang trong mình những vết thương trong quá khứ, cô không hề nhận ra những xúc cảm không tên đang dần hiện ra giữa hai người.

Họ không nói yêu nhau, không ai trong hai người nói ra ba từ ấy hết.

Nhưng ta vẫn biết họ yêu nhau, tình yêu ấy dịu dàng như một đoá hoa, không cần rực rỡ, không cần kiêu sa, nó bình thường và len lỏi vào trái tim mỗi người.

Hạnh phúc, giản đơn đến thế mà đôi khi phải mất rất lâu để đi tìm.

* * *

Edit: Hamano Michiyo ( Diệp Tử Vi)

Ebook: The Virus

Nguồn: http://dieptuvi.wordpress.com/

Thực hiện bởinhóm Biên tập viên :Mai – yenioe11 – nangmualachuyencuatroi(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)​

* * *

Mạnh Triết Triết nổi điên lên, hét vào cái điện thoại: “Vu Giang Hạo, rốt cuộc anh có đồng ý hay không?”

Đầu bên kia di động vang lên những tiếng tạp âm giống như là người đang nghe điện cầm máy đi ngang qua mấy cánh cửa vậy, tiêng lật sổ ghi chép cùng nói chuyện ồn ào lọt vào ống nghe không ngớt. “Anh đang bận?” Thanh âm của cô đột nhiên trở nên ôn nhu như nước. “Ai dà, vậy thì thật ngại quá, Vu Bộ trưởng”

Vu Giang Hạo hít sâu một hơi nói: “Triết Triết, em đừng tỏ ra như vậy, anh bây giờ phải xuống làng ngay, lát nữa anh gọi lại cho em có được không?”

Cô cười lạnh: “Không được, em so với anh bận rộn hơn nhiều.”

Hung tợn ngắt điện thoại, cô cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, họ đã gây gổ cãi cọ nhau như vậy suốt hai mươi năm rồi, hơn nữa còn chẳng ra đầu ra đuôi bao giờ hết. Thật ra hồi còn bé, hai người thân thiết hoà thuận biết bao nhiêu, mười tuổi đã cùng chung chí hướng lén đến gara ôtô phía sau núi hái trộm quả sơn trà rồi. Khi lên cấp hai thì sự phân biệt thường trở nên rõ ràng hơn, con trai không hay tuỳ tiện nói chuyện tán gẫu cùng con gái nữa, nhưng mà cô và anh là một ngoại lệ. Sáng sớm gặp nhau trong phòng ăn của trường, anh sẽ vô cùng hùng hồn gào to tên cô lên: “Mạnh Triết Triết, mua giúp mình hai cái bánh bao.” Tan giờ học, nhìn thấy anh đứng ở phía xa, cô cũng sẽ cây ngay không sợ chết đứng mà gào tới: “Vu Giang Hạo, cho mình mượn vở bài tập số học của cậu xem một chút.”

“Xem một chút cái gì, chính là chép bài thì có.” Anh tức giận dừng lại, vạch trần ngay bộ mặt xảo ngôn lệnh sắc[1] của cô. Tuy thế, anh vẫn sẽ dựa vào tường mở cặp sách rồi lục tung trong đó một phen, lôi ra quyển vở ghi chép của mình đưa đến. Cô cười nịnh nọt, nhận lấy bỏ vào túi xách của mình: “Chép một chút cũng không mất miếng thịt nào, đừng hẹp hòi như thế chứ.”

[1] xảo ngôn lệnh sắc: nguyên văn là xảo ngôn, lệnh sắc, tiển hĩ nhân. Khổng tử nói: Người có lời nói khéo léo, quần áo, sắc mặt chải chuốt, thì kẻ ấy ít có lòng nhân từ.

Khi học lên cấp ba, hai người vẫn trước sau như một hoà thuận hữu nghị, song vì khác khoa cho nên không học cùng một tầng. Cô học chuyên lý, anh học chuyên văn, thế nhưng khả năng thì hoàn toàn trái ngược. Môn số học của anh tốt đến mức làm người ta tức điên lên được, còn điểm ngữ văn của cô lại khiến cho người người phải thét lên tuyệt vọng.

Vào dịp đầu năm theo cha mẹ đến nhà cô chúc Tết, phụ huynh hai nhà thì ngồi ở ngoài phòng khách thăm hỏi lẫn nhau, anh và cô thì trốn vào trong thư phòng nói chuyện tào lao. “Cái đó mới gọi là ưu thế…” Vẻ mặt anh vô cùng đắc ý. “Thứ mình muốn chính là được để ý, nếu học trong lớp tự nhiên thì ai cũng sẽ cho rằng giỏi số học là một việc thiên kinh địa nghĩa[2] mà thôi, còn như bây giờ, giáo viên chủ nhiệm lớp văn coi mình là hòn ngọc quý trên tay luôn ấy chứ.”

[2]: “Thiên kinh địa nghĩa” là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.

Bước vào gian phòng ấm áp, anh vừa đến cửa đã cởi bỏ cái áo khoác nặng nề bên ngoài, bên trong là một thân đồ trắng, quần trắng, áo trắng, giầy cũng trắng nốt, đôi chân dài duỗi ra nhấc lên như cánh cò bay bay vậy. Còn dám tự nhận mình rất tuấn tú nữa, cô khịt mũi khinh bỉ trong lòng. Anh và cô vốn cao ngang bằng nhau, lên đến cấp hai thì anh đột nhiên lớn vượt hẳn lên, giống như là cây măng sau cơn mưa mùa xuân, nháy mắt đã cao hơn cô một cái đầu. Mỗi lần cùng anh nói chuyện đều phải ngước lên, vì thế cô hết sức thù ghét chuyện này.

“Ai da…” Anh đá nhẹ vào cái bàn uống trà, chén nước thuỷ tinh bên trên liền hơi hơi sóng sánh. “Mình nói cậu nha, kẻ thăng quan liền không thèm đãi khách nữa chứ gì?”

Cô hoàn toàn chẳng hiểu cái gì, trợn to hai mắt nhìn anh. Anh nhếch môi cười: “Đồng chí thư kí đó nha, cùng một cấp với cha mình cơ đấy.”

Thật đúng là một chuyện cười mà, cô thiếu chút nữa đã quên mất mình bị chọn làm bí thư đoàn của lớp, đó hoàn toàn là một trò đùa dai của cái tên Vương Lỗi. Hôm đó bí thư đoàn trường đang hát hò vô cùng khí thế trên sân trường, hát đến chẳng ra xưa hay nay thì đám con trai ban khoa học tự nhiên đột ngột trúng tà, cũng muốn chọn một bạn nữ làm bí thư đoàn, kết quả cả lớp có mười hai người là con gái mà cô lại bị chọn trúng.

Từ đó về sau cô và anh gặp mặt nhiều hơn, anh làm trong hội học sinh, thứ tư nào cũng đến lớp tìm cô gọi với vào: “Viết báo cáo đi, Mạnh thư ký, không được quên nhiệm vụ tổ chức đã an bài đâu nhé.” Tiểu tử choai choai mà đã nghiễm nhiên có bộ dáng của một nhà thuyết pháp chính phủ rồi, đúng là gia học sâu xa mà.

Việc học nặng như thế mà anh còn thúc giục như lấy mất hồn người ta vậy, cô chỉ còn cách làm một hai phần miễn cưỡng coi như có lệ. Thế là cứ mỗi lúc tan giờ học vào chiều Chủ nhật, trên sân truờng lại có tiếng đài phát thanh giòn giã kêu lên tên của cô: “Tác giả, học sinh năm hai ban khoa học tự nhiên, Mạnh Triết Triết”. Ai ngờ điều này cũng mang đến không ít lời đồn đại, những lời nói chuyện linh tinh của các lớp khác đôi lúc cũng đến tai cô, nói cô ỷ thế chiếm đoạt mất radio của trường. Tính tình của cô vì thế mà trở nên bạo phát như lửa, gặp anh liền trừng mắt lạnh lùng: “Không có thời gian, tìm người khác đi.””

“Mình có thể tìm ai đây chứ?” Mặt của anh nhất thời xịu xuống: “Ủng hộ công việc chung một chút đi mà, Triết Triết.”

Tâm tình của cô lúc ấy rất tệ: “Không ủng hộ, tự mình làm đi!”

“Mình?” Vẻ mặt anh trở nên đùa bỡn: “Cậu cũng biết từ nhỏ đến lớn mình chưa viết được cái gì ra hồn bao giờ mà.”

Hừ, tốt xấu gì điểm thi của bọn họ cũng đứng số một số hai, người này như thế nào mà lại lẫn vào được top mười của khối khoa học xã hội chứ, thật đúng là chế độ giáo dục có mắt không tròng. Cô khinh bỉ nhìn anh: “Vậy mỗi khi đi thi cậu làm sao mà viết bài?” “Đều là lối văn chương sáo rỗng kiểu cách, tầm thường thôi…”

Ngược lại, anh chỉ có thể viết lối văn chương sáo rỗng kiểu cách mà sau này khi thi vào đại học, dựa vào mấy bản báo cáo tổng kết cùng tài liệu màu mè của mình, đầu tiên là hệ đoàn uỷ, sau đó là viện đoàn uỷ, cuối cùng là hiệu đoàn uỷ một đường thăng chức đi lên, còn chưa ra khỏi cổng trường mà người ta đã biết đến, thành công vĩ đại đếm không xuể. Cùng anh học suốt mấy năm liền, cùng đứng chung trong một cái sân, cô chỉ đơn giản là kẻ phạp thiện khả trần[3] mà thôi, cuối cùng đến cả mẹ cũng phải càu nhàu: “Con xem Giang Hạo kia kìa, người ta viết văn mà cũng làm nên cơm nên cháo, con mỗi ngày phong hoa tuyết nguyệt, nửa điểm hữu dụng cũng không có.”

[3] phạp thiện khả trần: bình thường, tài năng chỉ ở bậc trung, không quá giỏi cũng chẳng quá dốt.

Cô vâng vâng dạ dạ, đến lúc được nghỉ về nhà lại vô tình bắt gặp Vu Giang Hạo trên xe buýt, anh tóm lấy cô hỏi: “Sao cậu không ghi danh vào hội văn học của xã?”

Cô răng nanh sắc bén trả lời: “Thứ mình học là tin tức cùng truyền thông, không phải là trung văn.”

“Buổi chiều thứ hai đến đoàn uỷ đi, mình có chuyện cần nói với cậu.” Lại còn bằng cái giọng hách dịch nghiễm nhiên như quan sai nữa. “Đơn đăng ký xin vào Đảng một phần cũng không viết, như thế thì làm sao mà tiến bộ được chứ?”

“Hừ, thế thì mình làm phần tử thụt lùi lạc hậu ở đằng sau là được chứ gì!”

Tiếng gầm bộc phát, cả xe đều quay lại nhìn bọn họ, anh trợn mắt nhìn cô, cô không chút chậm chạp trừng lại. Trừng nữa, trừng nữa, bất chợt anh cười rộ lên: “Ai, ai, con ngươi sắp rớt ra rồi kìa…”

Rốt cuộc anh cũng nhường cô ba phần, chẳng phải vì sợ, mà theo như cách anh giải thích thì đó là không thèm chấp nhặt với phụ nữ. Tính khí của cô nóng nảy vội vàng mà anh lại trầm ổn ôn hoà, huống chi cô còn là con gái, từ lúc nhỏ chơi cùng với nhau ba mẹ anh đã luôn dặn dò: “Nhớ chiếu cố em gái tốt vào đó.”

Anh lớn hơn cô bảy tháng, cho tới bây giờ cô vẫn luôn gọi cả tên lẫn họ của anh, Vu Giang Hạo, anh tới bây giờ cũng luôn gọi cả họ lẫn tên Mạnh Triết Triết của cô.

Chỉ có một lần, đó là lúc vừa mới đi làm, anh gặp cô ở trong phòng ăn. Anh dẫn theo cô bạn gái vô cùng xinh đẹp, lo người ta hiểu lầm nên vội vàng giới thiệu: “Đây là em gái của anh.”

Trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn! Cô ở trong lòng thầm mắng anh ba lần, trên mặt lại nở nụ cười với lúm đồng tiền như hoa. Phút cuối đi nhờ xe anh để về, cô giả vờ khen lấy khen để bạn gái của anh, dụ cho anh nghe đến mức nở từng khúc ruột[4].

[4] nguyên văn là “tâm hoa nộ phóng”

Đến giữa trưa, cô không mở di động lại nữa, đang định đi lên lầu ăn cơm thì điện thoại phòng làm việc lại vang lên ầm ĩ kinh trời động đất, người gọi hoá ra là anh: “Triết Triết, rốt cuộc em muốn thế nào?”

Ngay lập tức nàng quyết liệt nói như ném đá vào chiêng[5]: “Chính anh muốn còn gì?”

[5] ném đá vào chiêng: nguyên văn giống như là âm thanh khi ném đá vào một món đồ đồng, giống như một cách gây sự.

“Chờ một chút, chờ một chút, sao em lại nói như vậy?”

“Tôi còn có việc, tôi cúp máy đây.”

Rốt cuộc anh nóng tính hét ầm lên: “Mạnh Triết Triết, em đến cùng là xảy ra chuyện gì? Đừng có mỗi ngày đều cố tình gây sự nữa được không?”

Cô cũng hét lại, thanh âm the thé phát ra từ cổ họng: “Phải, tôi chính là cố tình gây sự đấy, Vu Giang Hạo, tôi nói cho anh biết, chừng nào anh còn không chịu ly hôn với tôi, tôi liền náo loạn anh đến chết mới thôi.”

“Rầm…” Cô đem điện thoại ném đi, ngồi phịch xuống thở hồng hộc tức tối.​


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx