sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

4. Trăm năm hảo hợp

Than thở với bạn tốt Trì Tuyết xong, Bách Hợp thở dài: “Bốn mươi năm cung phụng nước nhà, trải khắp ba nghìn dặm núi sông. Lầu phượng gác long thẳng thấu trời cao, gốc ngọc cành quỳnh còn in bóng khói. Bao giờ mới hết khổ đây?”

Còn có thể nho nhã ngâm thơ khoe chữ tự giễu, xem ra là không sao. Trì Tuyết khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Chỉ có cậu mới thế, kêu khổ liên tục chắc chẳng mấy chốc mà già.”

Mọi khi đâu có nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này, Bách Hợp làm quản lý ở quán ăn, chuyên xử lý các sự vụ khó giải quyết. Ngay cả khi gặp chuyện cũng vẫn luôn bình tĩnh vâng vâng ừ ừ, sau đó liền xử lý có trật tự, kẻ xấu ném tới khó khăn, mặt không đổi sắc tiếp nhận, tự mình cố gắng giải quyết, làm đối phương hài lòng. Thần tiên ma quỷ đều xử lý được, mọi thứ đều chu toàn tận tâm.

Là cùng một loại người với Tiền Khang Thạch.

Đại sảnh của quán ăn Trung Quốc này thường là nơi tổ chức tiệc cưới, chẳng qua quán ăn tầm thường, vị khách hôm nay lại chẳng hề tầm thường, khiến cho không khí thêm phần khẩn trương. Chủ quán đã cố ý đến đợi từ lúc sáng sớm: “Nếu ai gây rủi ro gì trong một buổi yến tiệc quan trọng như vầy, thì người đó chẳng khác nào đã đập bể bảng hiệu của quán chúng ta, tôi cũng sẽ đập bể chén cơm của người đó.” Quay đầu lại liếc thấy cô, bèn nói: “Bách Hợp, cô phụ trách việc chỉ huy liên lạc điều động.”

Một câu nói nhẹ nhàng, đem vứt cô vào vũng nước đục mặc mình xử lý. Không để người khác làm phiền, xử lý chi tiết cho đúng, cùng thảo luận sửa đổi ý kiến, đợi đến ngày quan trọng kia, Bách Hợp đã mệt như vừa đánh một cuộc đại chiến, lại không thể nghỉ ngơi, bởi vì còn chưa quyết thắng bại.

Bốn giờ chiều, yến tiệc đã chuẩn bị xong, ngay cả phòng chờ, cũng được bày biện không chê vào đâu được. Lối vào trải hàng câu đối đỏ bên trên phẩm hạ mấy chữ: Lý ý đồ tiên sinh, tiển bích nghi nữ sĩ, tân hôn chi hi (Kiểu như Trai tài gái sắc, tân hôn hạnh phúc). Hai bên tiếp tục là dòng chữ to màu vàng kim lâm ly: Giai ngẫu thiên thành, trăm năm hảo hợp (Kiểu như Nhân duyên trời định, ân ái trăm năm). Trên trần nhà treo đèn thủy tinh, ánh sáng lóng lánh, lấp lánh rực rỡ. Mệt thì có mệt, nhưng trong sự mệt mỏi lại le lói chút vui sướng. Quan khách danh tiếng ra ra vào vào như mây trôi nước chảy, tấp nập không ngừng nghỉ. Lúc này cả người cô mới như rũ ra, thở dài, ngồi xuống một cái ghế.

Sau đó, có người đi vào, cô vội vàng đứng lên, sửa áo mũ chỉnh tề, vươn người chào đón vị khách đàn ông. Cô mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, tiên sinh, nơi này có quy định không thể hút thuốc lá.”

Anh tìm một cái gạt tàn trong phòng lễ, sau đó hỏi: “Cô nhất định là Triệu tiểu thư? Cách bố trí yến tiệc rất đẹp.”

Nghe khẩu khí của anh, đoán anh chính là chú vị rể khiến người ta ngưỡng mộ đã lâu. Không ngờ anh còn trẻ như vậy. Cô không chút nghĩ ngợi vươn tay, cười nói: “Cám ơn anh đã khích lệ, đúng rồi, chúc mừng anh, Lý tiên sinh.”

Anh mỉm cười bắt tay cô, nói: “Triệu tiểu thư, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm, tôi tên Khang Thạch, là con của Tiền Bích Nghi.”

Đại danh Tiền Bích Nghi như sấm động bên tai, chính là cô dâu của ngày hôm nay, Bách Hợp lúng túng, xấu hổ chỉ muốn chui xuống thảm trốn đi. Anh ngược lại rất tự nhiên hào phóng: “Không sao, trời có lúc mưa lúc nắng, mẹ cũng có lúc phải lập gia đình, chuyện tầm thường mà. Triệu tiểu thư, hôm nay thật là ngày tốt cảnh đẹp, đoàn tụ sum vầy.”

Sau lần đó, Khang Thạch trở thành khách quen của quán. Hai ngày nghỉ, thường kéo hội bạn tới chơi mạt chược. Triệu Bách Hợp không phải là không hiểu tâm tư của anh, nhưng làm bộ như ngọc chưa mài, nhất định giả ngây. Khang Thạch dùng bao chiêu số hư hư thực thực, toàn lực hé mở cánh cửa đang khép nơi cô.

Ở trong quán, anh là khách, là Thượng Đế, vĩnh viễn đúng, vĩnh viễn không thể nói “Không”, cho nên cô đành chiều theo anh, chỉ mong anh sẽ không gây rối. Cô có cuộc sống riêng, anh không thể vọng tưởng quấy rầy. Anh cũng thức thời, không quá phận, theo khuôn phép cũ. Bách Hợp thấy thế cũng không thể làm gì hơn.

Tiếng đồn cuối cùng cũng truyền tới, người ấy của cô muốn cô từ chức. Cô không chịu, công việc của cô, sự nghiệp của cổ, tâm huyết của cô. Thể diện của anh, tự ái của anh, anh cũng không thể vứt bỏ. Cùng quay đầu lại, cả hai lưỡng bại câu thương, bể đầu sứt trán.

Vì vậy Bách Hợp liền hẹn Khang Thạch ra ngoài uống cà phê, đều là người thông minh, chỉ cần một vẻ mặt, một ánh mắt, anh đã biết cô muốn nói gì.

Anh ngồi nghiêm chỉnh, không biểu lộ ra điều gì. Những lời nói lại tựa như ngọn lửa đốt làm bỏng tay: “Triệu tiểu thư, nếu như cô muốn tôi biến mất khỏi tầm mắt của cô, tôi bảo đảm sau này có thể làm được. Nhưng mà, cô rốt cuộc đã cân nhắc nên hay không chưa? Tôi và anh ta, đến tột cùng người nào yêu cô nhiều hơn? Anh ta căn bản không tin tưởng cô, ngay cả vì một chút mặt mũi cũng không chịu buông tha cô, mà tôi, chỉ cần một câu nói của cô, cam tâm tình nguyện bỏ đi, sẽ không hề làm tổn thương tinh thần của cô nữa.”

Một câu đơn giản nhưng lại kinh tâm động phách. Bách Hợp sợ run một hồi lâu mới nói: “Người nào yêu tôi nhiều hơn? Điều này không quan trọng, quan trọng là tôi yêu anh ấy.”

Anh đĩnh đạc không khách khí nói: “Vậy cũng không đúng. Nếu thật là cô yêu anh ta đến tận xương tủy, bản thân mình sẽ nói gì nghe nấy, đi chỗ khác đổi lại công việc, hoặc là giải quyết dứt khoát, kết hôn cùng anh ta, xong hết mọi chuyện. Cần gì vẫn còn ở nơi này lừa mình dối người.”

Một câu nói dứt khoát vạch trần tận sâu cay, khiến cô không nói lại được, không còn sức mà chống đỡ, rối loạn tâm tư.

Chờ lúc phục hồi tinh thần lại, bốn bề đã là sóng biển xô dạt. Đồng nghiệp bạn bè, người người đứng về phía Khang Thạch. Ưu thế của anh quá rõ ràng. Về phía người nhà, ngược lại còn chưa cùng chiến tuyến, nguyên nhân, cũng là vì lo lắng đủ điều.

Trì Tuyết cười hỏi: “Cô bé lọ lem, cô muốn mang giày thủy tinh gả cho vương tử, từ đó bước vào nhà giàu có, sống cuộc đời sung sướng, hay là mang giày vải gả cho người bình thường rồi cứ thế kết thúc cuộc đời này?”

Tiến thoái lưỡng nan, yêu ghét lưỡng nan.

Người ngoài nhìn vào, sợ rằng sẽ suy đoán lung tung, nói cô ngại khổ, yêu phú phụ bần, sửa lại lời thề ước ban đầu?

Ba nghìn sợi tóc phiền não, từng chút đè nặng trên vai, khẽ khàng rủ xuống. Cô bỗng nhiên kêu lên: “Đi, đi cắt tóc cái đã.”

Trì Tuyết cười nói: “Đầu tóc thoải mái, chưa chắc mọi sự hết thảy đã thoải mái.”

Bách Hợp không nói, hôm nay chỉ có thể lo đến chừng đó thôi. Là uổng công, là phí công, hay là giấu đầu hở đuôi, để ngày mai suy nghĩ.

Ngày mai, ngày mai biết là cùng người nào, cầm tay ước hẹn, trăm năm hảo hợp?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx