sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Vào Nhầm Phòng - Chương 2 (Hết)

Chương 2

Đi đến bàn bán vé, giá vé là tám mươi đồng một vé phim 3D, giá vé không thấp nhưng khách đứng chật kín, khiến Tiêu Thiên Hữu đang chuẩn bị trả tiền chọn chỗ ngồi, Miêu Hân Nghiên nghĩ đến cái gì, gọi anh từ xa,... chỉ lát sau giơ hai tấm vé chạy về.

"Tôi có thẻ học sinh, giảm nửa giá ha ha!".

Tiêu Thiên Hứu nhướn lông mày, lập tức bảo cô sử dụng thẻ học sinh mua thêm mấy tấm vé.

Tiền là do anh kiếm được đấy, cô cũng không có lý gì để nói, chỉ có thể làm theo.

Thời gian chiếu còn khoảng hai mươi phút, Tiêu Thiên Hữu lại cũng giống mấy người bán vé lậu chào hàng.

"Bán không được làm sao bây giờ..." Miêu Hân Nghiên dùng sức kéo vành mũ thấp xuống trốn ở phía sau anh, sợ bị bảo vệ giữ trật tự đô thị bắt đi.

Tiêu Thiên Hữu cười mà không nói, đi đến bên cạnh một bến xe buýt du lịch, chào mời hướng dẫn viên.

Chỉ một lát sau, chỉ thấy bảy tám vị khách du lịch lách qua Miêu Hân Nghiên, đi thẳng đến rạp chiếu phim.

Tiêu Thiên Hữu cùng hướng dẫn viên bắt tay nói chuyện, cầm tiền trở về, Miêu Hân Nghiên nhìn rồi líu lưỡi hỏi, "Bán sạch rồi hả?!"

"Ừm, bán một vé là bảy mươi đồng, tổng là tám vé, thu được hai trăm bốn mươi đồng, đưa cho hướng dẫn viên một trăm đồng tiền hoa hồng, còn lại một trăm bốn mươi."

"Nhưng mà làm sao anh có thể xác định du khách nhất định sẽ mua?"

"Cô quan sát cẩn thận một chút, ở bến đỗ này đã qua hơn mười chiếc xe buýt du lịch hành khách lại chậm chạp không lên xe, chứng minh không phải là đang nghỉ ngơi mà là đang chờ đợi, thay vì buồn bực vì sao lại không cùng hướng dẫn viên tìm một chút một việc vui?"

"Nhưng mà sao anh không nghĩ là hướng dẫn viên nếu không phối hợp sẽ đuổi anh đi?"

"Đi ra ngoài kiếm tiền cũng chỉ là một phần, cho dù hướng dẫn viên không chấp nhận cũng sẽ không lạnh nhạt, huống chi vốn là sự việc cả hai bên cùng có lợi."

"..." Miêu Hân Nghiên chỉ có thể nói, anh cũng quá "khủng" rồi.

Vì thế, bọn họ không chỉ được xem phim điện ảnh kinh điển, còn có thể dùng tiền lời kiếm được mua bắp rang cùng đồ uống.

Ánh đèn màu bật lên, nối đuôi nhau như đang trình diễn trong một bữa tiệc lớn.

Từ khi thất tình đến nay lần đầu tiên Miêu Hân Nghiên cảm thấy thật đói, Tiêu Thiên Hữu cũng không vội đi vào quán ăn.

"Cái gọi là tiệc khẳng định là không phải ở nhà xào rau, nhưng tiền của chúng ta dĩ nhiên là không đủ."

"Chỉ cần ăn no bụng là tốt rồi, tôi không kén chọn gì đâu." Khóe miệng Miêu Hân Nghiên cong lên.

Tiêu Thiên Hữu nhìn về phía ánh đèn nê ông cách đó không xa, cười hỏi, "Nếu như tôi có thể dùng tiền còn lại mang cô đi ăn cá hồi, tôm hùm, cua đồng cùng kem Haagen Dazs, cô có muốn hay không?"

Miêu Hân Nghiên nuốt nước miếng, gật đầu như giã tỏi, "Nhưng điều kiện đầu tiên, là không được để tôi chờ đợi quá lâu."

Tiên Thiên Hữu cười sáng lạn, dẫn cô vào một bữa tiệc đứng xa hoa một trăm chín mươi tám đồng một người, tại đây phong cảnh ưu nhã cần cái gì đều có, Miêu Hân Nghiên nhìn các loại mỹ thực (món ngon đẹp mắt) ở trước mắt, thần thái đi vào có chút là "quan lớn".

Tiêu Thiên Hữu đem chén đĩa không đưa cho nàng, "Đều là của cô, tùy chọn. Có chút đồ ăn nếu không biết ăn thế nào cũng không sao, tôi sẽ dạy cô."

Miêu Hân Nghiên cười dịu dàng đáp lại một tiếng, tiệc đứng không phải là quá lạ hay đáng ngạc nhiên ngạc nhiên chính là Tiêu Thiên Hữu người này, từ đầu đến thái độ vẫn luôn bình tĩnh để cho cô hiểu rõ cái gì mới là sự tự tin thật sự.

Ăn uống no say, Miêu Hân Nghiên cảm thấy mỹ mãn đi dạo cùng anh bên đường, đến một cửa hàng trang sức nhỏ bên đường, Tiêu Thiên Hữu bảo cô đứng ở ngoài cửa chờ một lát, tự mình đi vào.

Miêu Hân Nghiên ngồi nghỉ ngơi, không có nhìn lên bầu trời đêm tối cô tịch, là đưa mắt nhìn ánh đèn nê ông năm màu (vàng - xanh - đỏ - trắng - đen).

Một lát sau, anh mang theo một túi quà nhỏ đi tới, đưa cho cô.

Miêu Hân Nghiên mở hộp quà tặng ra, tâm tình thoáng cái rơi vào hoang mang.

"Tại sao lại tặng tôi nhẫn?".

Tiêu Thiên Hữu lấy chiếc nhẫn bạc tinh khiết được chế tạo tinh xảo trong hộp ra, "Cái này gọi là vĩ giới [2], biểu tượng cho sự độc thân, độc lập. Cô có thể lựa chọn không đeo thậm chí ném vào thùng rác, nhưng trước khi vứt bỏ nó, hi vọng cô có thể hồi tưởng lại một chút những gì đã trải qua mới có được nó."

[2] Đây là nhẫn đeo ngón út.

Cô cúi đầu không nói, nước mắt im lặng rơi xuống vĩ giới đang phát sáng, "Đúng là không dễ có được, nhưng còn tình cảm của tôi, có được dễ dàng sao? Làm sao có thể nói buông là buông được."

Tiêu Thiên Hữu ngồi xuống bên cạnh cô, "Tôi đối với tình cảm cũng dốt đặc cán mai, nhưng tôi biết rất rõ hai người yêu nhau sẽ có một người vì quá yêu trở nên yếu thế, nhưng yếu thế không có nghĩa là phục tùng, nếu như ngay cả sự phản bội cũng có thể dễ dàng tha thứ thì sao có thể nói một đời một người. Thật ra nói như vậy, tôi chỉ muốn cô rõ ràng, không có tiền, không phải là lí do để phản bội. Không có tiền, có thể cùng nhau kiếm, cô cảm thấy vất vả sao? Chính cô tự mình từ từ cân nhắc, trước tôi sẽ đưa cô về ký túc xá."

Suốt dọc đường không nói, Miêu Hân Nghiên nắm chặt vĩ giới, nằm ôm mình trên giường ký túc xá khóc một đêm, bởi vì khi cả buổi chiều cô cùng Tiêu Thiên Hữu ở bên nhau, hoàn toàn đắm chìm trong "cuộc hẹn" đặc sắc, không có thời gian nghĩ đến bạn trai.

【4】 Cao Vĩ "Hồi tâm chuyển ý".

Sau khi trở về ký túc xá, Miêu Hân Nghiên liên tục hai ngày không gọi điện thoại cho Cao Vĩ, đương nhiên cũng không đi tìm Tiêu Thiên Hữu.

Buổi chiều, bạn cùng phòng nói cho cô biết bên ngoài có nam sinh tìm, không có người nào biết nàng đã có bạn trai được ba năm, bởi vì chỉ có cô đi tìm anh ta.

"Không nghĩ rằng cô lại ác như vậy, để cho gã đàn ông kia đem tôi loại ra khỏi danh sách?!" Cao Vĩ lửa giận ngút trời.

"Anh đang nói cái gì vậy? Em hai ngày nay..."

"Đã đủ rồi! Còn tưởng rằng cô yêu tôi nhiều, thật ra cũng vì tiền tài hấp dẫn mà cởi áo nới dây lưng [3]!"

[3] Nghĩa rộng ám chỉ nam nữ phát sinh quan hệ.

"Em đã giải thích với anh, bác sĩ Trương là bác sĩ tâm lý của em!"

"Bác sĩ Trương? Cô còn muốn gạt tôi đến khi nào? Lai lịch của anh ta tôi đã điều tra rồi, anh ta gọi là Tiên Thiên Hữu, là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Thiên Hữu. Vốn thông qua quan hệ của cha Lỵ Lỵ thuận lợi có được đi đào đạo chuyên sâu ở nước ngoài, cô vì cái gì không thể cho tôi thời gian mấy năm? Chờ tôi về nước sau này nhất định sẽ lấy cô, nhưng bây giờ toàn bộ ngâm nước nóng rồi!"

Cao Vĩ đấm một quyền vào lan can, Lỵ Lỵ là bạn gái mới của anh ta, phụ trách xét duyệt đề cử xuất đào tạo chuyên sâu là do cha của Lỵ Lỵ phụ trách.

Miêu Hân Nghiên không rõ ràng cho lắm, thấy anh ta thống khổ như vậy vội vàng trấn an, "Anh đừng vội, nếu quả thật cùng em có liên quan, em sẽ cố gắng hết khả năng giúp anh vãn hồi tất cả."

Sau khi nghe xong, cảm xúc của Cao Vĩ thay đổi luôn, một tay kéo cô ôm vào trong ngực, "Thật xin lỗi Hân Nghiên, vừa rồi là anh quá kích động rồi, có thể là anh quá vội vàng, việc này anh cũng không nói rõ với em, anh chỉ muốn mượn quyền trong tay của cô gái kia để sớm ngày có thành tựu trong sự nghiệp, muốn em sớm vượt qua có ngày tốt lành, từ trong tận đáy lòng chưa từng nghĩ tới cùng em tách ra."

Ôm nhau rất chặt, nhưng đã có một câu nói vang lên trong lòng Miêu Hân Nghiên - không có tiền, không trở thành lý do để phản bội.

"Nhưng mà, sau khi anh nói chia tay ngay cả chìa khóa cũng thay đổi, ngày đó đi trường học anh cũng nói không biết em..." Cô vĩnh viễn quên không được cảm thụ lúc đó, trái tim như ngừng đập, cảm thấy như không thể thở nổi.

"Anh thừa nhận lúc ấy là do bị hoảng sợ, em suy nghĩ tỉnh táo một chút, nếu như anh thừa nhận em là bạn gái của anh, cô ta còn có thể giúp anh sao?" Cao Vĩ duỗi ra ba ngón tay chỉ lên trời thề, "Cô ta chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của anh, em mới chính thức là bạn gái của anh, em nhất định phải tin tưởng anh, được không nào? Còn có, em nhất định phải nói giúp việc của anh trước mặt Tiêu Thiên Hữu, nếu không sau này anh mặc dù không làm ở tập đoàn Thiên Hữu cũng rất khó có chỗ đứng để sống."

Thần sắc của anh ta hết sức lo lắng, bình thường khi anh ta thể hiện loại cảm xúc như vậy, Miêu Hân Nghiên cũng sẽ mặt ủ mày chau, nhưng trước mắt cứ hiện lên tất cả hình ảnh Cao Vĩ cùng cô gái kia chàng chàng thiếp thiếp, giống như ác mộng quấy nhiễu suy nghĩ của cô.

"Nếu như anh thật sự là yêu em, bây giờ chúng ta tìm cô ta giải thích rõ ràng. Chỉ cần anh có thực lực không cần dựa vào bất cứ kẻ nào."

Lông mày Cao Vĩ nhíu chặt lại, "Ra nước ngoài học tập mới có thể mở rộng tầm mắt, chẳng lẽ em hi vọng cả đời đều là ếch ngồi đáy giếng?"

Miêu Hân Nghiên muốn nói lại thôi, thấy anh ta mềm mỏng như vậy lại nhịn xuống, đáp ứng sẽ bớt thời gian tìm Tiêu Thiên Hữu thương lượng, nhưng một phút đồng hồ Cao Vĩ cũng không đợi được, kéo cô lên xe taxi đi về khách sạn.

Cô nhìn đồ lót ở bên ngoài cửa sổ của Cao Vĩ, trên tay anh ta có đeo một chiến nhẫn tình yêu khắc nửa trái tim, mà một nửa khác cô cũng chưa từng thấy qua.

Để tay lên lòng bàn tay của anh ta, cố ý lộ ra vết sẹo trên cánh tay, anh ta rõ ràng nhìn thấy, nhưng chỉ nâng tay cô lên rồi hôn xuống.

Nhưng mà cái hôn này, thật sự có thể khiến cô lập tức quên mất đủ loại việc ác mà anh ta đã làm.

...

Lần thứ ba tiến vào phòng của Tiêu Thiên Hữu, Miêu Hân Nghiên rất nhanh cho biết ý đồ cô đến.

"Cô nói là, tiểu tử kia tự mình đưa cô đến chỗ tôi ở?"

"Anh ấy rất cần cơ hội lần này, tôi không biết chuyện này có cùng anh liên quan hay không, nếu có, hi vọng anh tha cho anh ấy một lần."

"Sau đó thì sao? Để cho cậu ta cùng bạn gái như hình với bóng? Cô dứt khoát nên chân đạp hoa sen đầu đội quầng sáng bay lên trời đi thôi." Tiêu Thiên Hữu khó có thể lý giải mà lắc đầu.

Miêu Hân Nghiên giật mình ngơ ngẩn, "Tôi chắc phải đi kiểm tra chỉ số thông minh, vì cái gì vấn đề anh đưa ra tôi lại không nghĩ tới?"

Tiêu Thiên Hữu nhún nhún vai, "Như vậy đi, để chứng minh cậu ta thật sự yêu cô, cô gọi điện thoại cho cậu ta, nói tôi có thể thay đổi chủ ý, nhưng điều kiện là đêm nay cô cần ngủ lại, cô dám gọi sao?."

"Tôi đương nhiêm dám, anh ấy nhất định sẽ xông đến cứu tôi."

Tiêu Thiên Hữu đưa tay ra hiệu, sau đó đi vào phòng vệ sinh tắm.

Đợi anh đi ra, Miêu Hân Nghiên cầm điện thoại ngồi yên không nói.

"Bịch" một tiếng, điện thoại rơi bên chân của anh.

Cô đem mặt chôn ở hai đầu gối, "Anh cũng không phải người tốt, lừa gạt tôi là bác sĩ tâm lý."

"Nói dối cũng có tốt xấu, tôi không có vì mục đích nào để cho bạn gái mình cùng người khác lên giường."

Anh ngồi xuống bên giường, chỉ thấy không biết Miêu Hân Nghiên chạm phải dây thần kinh thác loạn, vừa đi vừa cởi bỏ nút áo, không để Tiêu Thiên Hữu từ chối, nàng đã dạng chân ngồi ở trên người của anh, "Anh ta còn nói, anh ta ở bên ngoài... tôi một lần bên ngoài...Một lần là huề nhau sao? Anh ta còn nói, sau khi về nước sẽ lập tức lấy tôi. Tôi nên vui mừng sao?" Nước mắt im lặng rơi xuống ngực của anh.

Tiêu Thiên Hữu biết cô đã dần thức tỉnh, tuy phương thức tàn nhẫn, nhưng thà để cô đau một lần rồi vĩnh viễn không nhớ tới loại tình cảm hoan đường và buồn cười này vẫn hơn.

Đưa tay lau đi nước mắt của cô, kéo cô vào trong ngực, vỗ lưng.

Miêu Hân Nghiên tháo tóc đuôi ngựa, từng sợi tóc rơi xuống, tập kích trên môi của anh trước, cô uể oải nói, "Cứ để cho anh ta xuất ngoại đi."

Trước đó một giây, anh còn cho rằng cô đã tỉnh lại từ trong mộng, giờ phút này mới biết được cô vẫn mê muội không tỉnh như cũ.

Một đêm triền miên qua đi.

Miêu Hân Nghiên tự tay đem thư mời tập đoàn Thiên Hữu giao tận tay cho Cao Vĩ.

Cao Vĩ mừng rỡ như điên, muốn ôm cô thật chặt, nhưng cô đã lùi lại hai bước, xoay người rời đi.

"Hân Nghiên, cám ơn em!".

Cô không có dừng bước lại, lúc đi qua thùng tác, ném cái chìa khóa nhà anh ta đưa vào...

Tình cảm ba năm không bằng một phần của chức vụ cao sang.

Vậy thì như anh ta mong muốn

Đi nhanh, nhanh thật nhanh, từ giờ khác này cút ra khỏi thế giới của cô.

【5】 Liệu cô có đến không?

Trong sân bay, một đoàn người ở phía sau lưng Tiêu Thiên Hữu, đội ngũ tạm biệt có xu hướng càng ngày càng nhiều.

Anh lơ đãng nhìn chung quanh.

"Tiêu tổng muốn tìm vị nào?" Nữ thư ký tâm tư kín đáo hỏi.

Tiêu Thiên Hữu biết rõ Miêu Hân Nghiên sẽ không tới tiễn anh lên máy bay, bởi vì trước khi cô rời khỏi khách sạn đã nói, anh là bác sĩ tâm lý giỏi nhất, bệnh của cô đã khỏi hẳn rồi, ngày sau không cần gặp lại.

Nhưng anh vẫn đem giờ chuyến bay nói cho cô, lúc ấy chưa có suy nghĩ nhiều, chỉ là trước khi rời đi biết cô còn sống.

Anh vuốt ve phím bấm điện thoại, càng không thể tưởng tượng nổi, bọn họ không trao đổi phương thức liên lạc cho nhau.

Nghe đài phát thanh thông báo tình hình các chuyến bay, anh càng nghe trong lòng càng phiền, đầu óc đều là nước mắt của cô, dường như bao phủ cả năm giác quan của anh.

Thoáng nhanh, đi đến trước bàn đăng ký, thư ký đuổi theo tới, anh nói cho cô về tổng bộ trước.

Cửa đi ra của sân bay, chỉ thấy một thân ảnh mảnh mai đang né tránh mấy chiếc xe từ từ đi đi.

Thị trường chứng khoán lên xuống đã tôi luyện Tiêu Thiên Hữu bình tĩnh cứng rắn vô cùng, đã không nhớ rõ qua bao lâu chưa từng nghe thấy tiếng trái tim đập nhanh như vậy.

Có lẽ tình một đêm chỉ thuộc về kích tình đêm đó, nhưng hình ảnh trước mắt lại khắc sâu làm rung động lòng người.

Nghĩ đến cô gái này đã hấp dẫn anh từ khi nào, có lẽ khi ở trong sân trường chứng kiến một màn kia, khiến anh không có tình cảm mà lúc đó lại thay cô khiển trách tiểu tử kia, cô lại càng không biết tốt xấu gìn giữ hình tượng cho bạn trai. Khi đó bỗng nhiên có một cái suy nghĩ chạy nhanh qua đầu, nếu như cô gái này làm bạn gái của anh, mặc dù anh nghèo rớt mồng tơi tiền đồ xa vời, cũng sẽ đem toàn bộ sức lực vì cô mà tạo ra một mảnh trời riêng.

Anh buông cặp công văn xuống, đứng đối diện với cô, mở rộng hai tay.

Miêu Hân Nghiên ngã vào ngực anh, lã chã rơi lệ, nhưng lúc này không phải vì khổ sở.

"Em không biết vì sao lại muốn tới, em vốn định quên hết tất cả của đêm đó, em không biết sao đột nhiên lại thế, em..."

"Anh hiểu mà." Sự xuất hiện của cô, khiến anh kìm lòng không được mà thay đổi hướng đi lúc này.

Cô không có cách nào tự tha thứ cho mình đối với người đàn ông mới quen vài ngày nhớ mãi không quên, cố gắng nhớ lại từng chút từng chút lúc cùng Cao Vĩ quen nhau, càng nhớ lại càng đối với cái gọi là thề non hẹn biển thấy buồn nôn.

Mà Tiêu Thiên Hữu, rõ ràng là gia tài bạc triệu, lại dùng một trăm đồng không ngừng tạo ra ngạc nhiên, bọn họ cùng nhau mạo hiểm đi bán vé xem phim lậu, lại cùng nhau vui vẻ đếm tiền, từ đó thấy được muốn được thỏa mãn cùng vui vẻ căn bản không cần quá nhiều tiền mới làm được.

Nàng duỗi ngón tay nhỏ, "Cái vĩ giới này là anh tặng em, em cam tâm mình nguyện đeo nó, để cho em lập tức tiến tới một đoạn tình cảm khác là không có khả năng, khiến cho anh ngay lập tức yêu mến em cũng không có khả năng" Cô lấy gia một chiếc nhẫn nam, "Em đến muộn vì đến cửa hàng trang sức kia, thì ra vĩ giới cũng có cặp đôi, ngày đó anh mới mua một chiếc, em mua một chiếc kia mang về, chờ anh lại tới, chúng ta quyết định có muốn cùng một chỗ hay không, được không nào?"

"Quỷ nha đầu, nói ngược nói xuôi hợp tình hợp lý, nhưng trên thực tế vẫn là muốn giam anh lại" Tiêu Thiên Hữu tuy nói như vậy, nhưng vẫn đem vĩ giới đeo lên ngón tay út.

Miêu Hân Nghiên che dấu vẻ tươi cười, "Anh, anh thật sự sẽ không ghét một cô nàng ngốc nghếch vì gã đàn ông khác mà tìm cái chết sao?"

"Vậy em sẽ không chê anh công tác quá bận mà tìm niềm vui mới chứ?"

"Đương nhiên là không, từ lúc mới biết anh đã biết rõ anh là người bận rộn, nếu như không thể chấp nhận sẽ không ở cùng một chỗ."

Anh cười sáng lạn, những lời này thật sự là chạm đến đáy lòng rồi.

"Được rồi, một người quá để ý đến những đàn ông trước của phụ nữ chỉ có thể nói là lòng anh ta quá hẹp hòi."

Sau khi nghe xong, cô ngại ngùng nở nụ cười, dắt tay của anh, "Em tiễn anh lên máy bay."

"Nếu như anh không có sửa giờ chuyến bay thì em chỉ có thể đưa vĩ giới cho cánh máy bay."

"A!... Vậy làm sau bây giờ?" Miệng cô nói vẻ lo lắng, nhưng khóe mắt đang cười.

“Không có việc gì, chuyến tiếp theo cũng vào hôm nay.”.

“…”.

“Tại sao không nói chuyện?” Anh cười cười quỷ dị.

"À, em muốn cho anh niếm thử đồ ăn em làm, em biết nấu một chút, có đồ mặn còn có rau còn có súp..." Cô vuốt ve góc áo. Vẫn là ngốc như vậy, cô bé ngốc này vẫn nguyện ý vì người mình thích mà trả giá toàn bộ. Phần không oán hận không hối hận chưa từng thay đổi, chỉ là sẽ không dâng lên cho gã đàn ông vì lợi ích làm tổn thương cô lần nữa mà thôi.

Tiêu Thiên Hữu thấy cô bĩu môi, trong lòng nghĩ không thể quá nuông chiều cô, bằng không đợi anh bắt đầu bận rộn khẳng định không chịu nổi, nhưng vẫn không tự chủ hướng về phía phòng vé sửa sang ngày hôm sau.

Tiền vẫn là kiếm được đấy, việc thì vẫn còn đấy, nhưng cô gái khiến tim anh đập thình thịch chỉ có một, hiện tại cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, hi vọng không coi là quá trễ, hi vọng một ngày nào đó bọn họ sẽ tháo vĩ giới xuống, có thể vì nhau đeo lên biểu tượng ý nghĩa yêu thương vĩnh hằng - nhẫn cưới.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Cám ơn những người đã từng làm chúng tôi tổn thương, để cho chúng tôi hiểu được rằng được ở bên nhau bầu bạn quý giá đến mức nào.

Hết

Thực hiện bởinhóm Biên tập viên :Mai – Kú đốm – Tiểu Bảo Bình(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)​


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx