sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cali Ngày Em Về - Chương 1 - Phần 1

Tình Thư Từ Mười Ngàn Dặm Xa

Đã lâu lắm rồi Dũng mới lại tới thăm Dân. Dũng không thích khu nhà có cổng gác, khách khứa mỗi lần đến thăm đều bị chặn hỏi, và chủ nhà phải xác nhận khách mới được phép vào. Dũng càu nhàu khi gặp Dân:

- Nhà chú vào khó bỏ mẹ. Thảo nào bố Ngụy có việc lên Orange Counti thường ngủ khách sạn chứ không chịu vào nhà chú.

Dân cười:

- Em đã đưa anh số ‘pin’ rồi mà. Anh vào lane dành riêng cho resident, bấm số ‘pin’ là cổng tự động mở, không phải qua vọng gác!

- Số nhà chú tôi còn không nhớ, làm sao nhớ số ‘pin’. Mẹ kiếp, cha gác cổng làm khó dễ mãi vì tôi không biết số nhà. May mà có cái điện thoại cầm tay gọi cho chú.

- Take it easy, man. Have a beer to cool off rồi anh em mình nói chuyện chơi.

Phòng khách nhà Dân thật sang, sàn gỗ bóng, tấm thảm Ả Rập thật dày trải dưới bàn coffee rộng mênh mông. Dũng ném mình trên chiếc sofa dài bằng da màu crème, hít đầy lồng ngực không khí ấm áp hắt ra từ ngọn lửa hồng trong lò sởi, mắt lim dim tạm hưởng chút tiện nghi của đời sống vật chất. Dân trao cho Dũng chai bia lạnh:

- Where’s Lianne? Tưởng anh và con nhỏ Tàu đó ‘going steady’.

- Chú làm cứ như là tụi mình còn đang ở high school! Lianne với anh vẫn chỉ là bạn thân thôi.

- I don’t believe it! Cuối tuần rồi anh đưa nó về nhà chơi, nó nép vào anh như cô dâu mới. Mẹ còn khen hai người đẹp đôi nữa.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Dũng cúi đầu không nói. Dân tò mò:

- Something wrong?

- No, nothing wrong, but… Dũng ngần ngừ cho Dân biết là Lianne sẽ phải trở về Taiwan cuối niên học này vì nặng gánh gia đình. Dân buột miệng:

- Sao anh không marry her! She can stay in the U.S.!

- Không được Dân ạ. Mẹ Lianne cũng không được khoẻ, cần người chăm sóc. Lianne phải về, vả lại…

- What?

- Anh cũng không biết nữa, một phần vì đời sống anh chưa ổn định, và có lẽ anh không yêu Lianne như là cô bé đó yêu anh!

- Oh man! Bộ anh còn nhớ chị Thùy Dung à?

Dũng không trả lời, chỉ lắc đầu nhè nhẹ, ngước mắt nhìn lên trần nhà. Dân cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhìn anh đợi chờ. Lâu lắm Dũng mới khẽ thở dài:

- Không, anh với Thùy Dung broke-up đã lâu. Bây giờ tụi anh chỉ là bạn, rất thân, và vẫn thường đi ăn trưa với nhau. Thùy Dung cũng biết là lúc này anh hay đi chơi với Lianne. Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Dạo này Dân ra sao, vẫn làm cho Softsmith phải không?

- Yep! Từ ngày ra trường tới giờ. Phải travel thăm viếng clients nhiều quá nên có lúc em đã định tìm job khác nhưng bỏ đi không đành.

- Bận không?

- Anh biết mà. Software developers làm việc 24 giờ một ngày. We think while we sleep! Ăn cũng nghĩ làm sao fix cái bug người ta mới report. Lái xe cũng suy nghĩ how to increase performance! Mấy lần suýt có accident!

Dũng tủm tỉm cười:

- Hay là chú mày lấy vợ đi! Có vợ sẽ lo cho vợ nhiều hơn là lo cho công việc!

- Hey, man! You làm như you biết rõ vậy! Anh đã có vợ hồi nào đâu. Anyway, nhớ con nhỏ Thái em mang về nhà giới thiệu không? She dumped me!

- How come? Xem ra chú mày chẳng buồn tí nào.

- Nope! She’s too demanding! Mẹ em chỉ muốn em cưới vợ Việt Nam. Bố còn đùa hỏi em là bộ muốn lấy con thằng hải tặc hay sao!

Dũng bật cười:

- Bố Ngụy lúc nào cũng vui. Sao em không về thăm nhà thường hơn. Từ Irvine về San Diego chỉ độ một giờ lái xe. Cuối tuần em nên về!

Dân lắc đầu:

- Anh là con nuôi nhưng bố hợp với anh hơn là với em. Em nói tiếng Việt pha chữ Anh, bị bố mắng hoài. Em lại không biết văn chương, thơ phú Việt Nam. Oh, how the hell can I talk to him! Nghe anh và bố nói chuyện ca dao em chẳng hiểu gì. You know what, bố nói là bố cho em tất cả, chỉ thiếu một tâm hồn Việt Nam. Sorry, I don’t have it!

- Anh biết, bố còn nặng lòng với dĩ vãng. Mà thôi em ạ, cũng chẳng ra gì ba cái chuyện văn nghệ văn gừng, thơ phú lăng nhăng. Coi anh này, vẫn nghèo rớt mùng tơi.

Dân cười ha hả:

- Cái này thì anh nói đúng. Anh học biology, xong BS đáng lẽ thi vào medicine shool, hoặc ra đi làm nhưng lại đổi ý, chuyển sang học history vì hoài bão về tiền đồ của Việt Nam, mấy năm rồi vẫn còn bận bịu với cái thesis khốn khổ. Mai mốt có xong Ph. D. cũng chỉ đi dạy học, đủ sống là may! Lại còn đam mê văn chương, âm nhạc, như vậy thì làm sao mà giàu có cho được. Nhưng có lẽ vì vậy mà bố thích anh. Ngày xưa bố cũng muốn đi dạy học. Bố thành người đi biển cũng chỉ vì hoàn cảnh mà thôi.

- Anh biết, anh cũng suy nghĩ nhiều về việc này, và anh cũng đang băn khoăn không biết là học xong cuối năm nay anh sẽ trôi giạt về đâu. Chú hay qua New York, chú thấy nơi đó thế nào?

- Whi New York?

Dũng mơ hồ biết vì sao mình nghĩ tới New York nhưng không dám nói thật lòng mình:

- Anh có người bạn bên đó.

- Who?

Dũng ngần ngừ:

- Nhớ Candy không?

- Ah, your fan? Cô bé bay từ San Francisco xuống Santa Ana một đêm để nghe anh thổi kèn? She must be something! Hình như Candy là em họ của Thùy Dung?

- Yes. She’s something! Ngày xưa Candy theo học high school ở Fountain Valley, sau đó mẹ cô bé thuyên chuyển sang New York làm việc. Candy đi theo và hiện đang học năm đầu tiên tại một đại học cộng đồng bên đó. Mấy tháng trước Candy theo mẹ từ New York sang San Francisco thăm gia đình bên ngoại, nhưng xin mẹ xuống Santa Ana một mình thăm chị Dung. Lúc đó anh còn chơi nhạc cho vũ-trường Ritz để kiếm sống, và chính Dung đã đưa Candy tớì Ritz nghe anh thổi kèn. Sau khi về lại New York Candy vẫn liên lạc bằng email với anh, và thân thiết hơn khi biết anh và Thùy Dung không còn yêu nhau.

- Do you love her?

- No… I’m not sure! Anh không biết nữa, nhưng lâu nay anh nghĩ tới cô ta nhiều, vì lần gặp gỡ đầu tiên đó là một kỉ niệm khó quên.

- Candy đối với anh ra sao?

- Dạo này Candy viết cho anh rất thường. Thư nào cũng dịu dàng đằm thắm nhưng kín đáo chứ không sôi nổi nên anh cũng không biết rõ tình cảm thực sự của Candy với anh ra sao. À, mẹ cô ta đi Châu Âu chơi với bạn nên cô ta sẽ về Cali thăm Thùy Dung, thăm người bạn học high school cũ, Tim Nguyễn, đang đau, và cô ta nói ‘nhất là thăm anh Dũng Ngố’. Chú biết không, anh và Candy nhảy với nhau một bản slow lần đầu gặp gỡ ở vũ trường Ritz, Candy đã dựa đầu lên vai anh và gọi anh là “Dũng Ngố” một cách thân tình!

Dân cười vang:

- Ha ha. Gập nhau lần này rồi sẽ biết. But you know what? You’re such a mess! Thùy Dung, Lianne và bây giờ Candy. I’m not sure that you know what you’re doing! Dũng thở dài:

- Đôi lúc anh biết rất rõ là mình muốn gì, nhưng đôi lúc chẳng hiểu được chính mình!

o0o

Trích nhật kí của Dũng:

Ngày 15 tháng Hai, năm 2007 - Buổi chiều

Khi tôi viết những dòng này thì có lẽ Candy đang trên đường bay về California thăm bạn bè. Tôi hứa đón Candy và sẽ ra phi trường LAX vào lúc tám giờ tối nay.

Hôm qua chú Duy cũng gọi cho tôi từ Việt Nam, nói là bạn bè bên đó rất cần chúng mình giúp đỡ trong lãnh vực giáo dục. Chú nói tôi cố gắng hoàn tất thesis năm nay rồi về giúp chú một tay. Tôi cũng không biết nghĩ sao. Xa quê hương hơn mười sáu năm, tôi cũng muốn về góp một bàn tay. Thế nhưng còn Candy ở bên này?

Tôi đã nhiều lần hỏi lại lòng mình, và tôi biết quả thực là tôi đã yêu cô bé đó nhưng sao tôi vẫn thấy có gì mong manh như sương khói. Candy ở xa quá, mới gặp nhau có một lần, và nhất là tôi chưa nhìn thấy cảm tình sôi nổi từ cô bé còn rất bé bỏng đó qua những thư từ trao đổi cho nhau. Cảm tình, nếu có, hãy còn rất nhẹ nhàng và mơ hồ.

Biết ra sau ngày sau, nhưng càng ngày tôi càng nhìn thấy nét mong manh của đời sống. Chuyện gì tưởng như thật mà cũng như ảo. Nếu Candy không yêu tôi như tôi nghĩ thì cũng chỉ là thêm một ảo ảnh ở đời, và về Việt Nam với chú Duy biết đâu chẳng là một con đường.

Gần cuối năm rồi nên suy tư có mang màu yếm thế. Hay là tôi luôn luôn yếm thế? Cũng chẳng biết nữa, nhưng dù sao cuối năm cũng là lúc tôi kiểm điểm lại cuộc đời. Tình yêu, sự nghiệp chẳng đâu vào đâu nên dĩ nhiên là có chút buồn vậy thôi.

Tối nay đón Candy, mai đưa em tới nhà bác Bân cho Candy thăm Tim và gặp mọi người, còn tôi, tôi có nên ở lại đó không hay tìm một nơi cho riêng tôi? Hay là tới thăm Lianne? Có gì như bứt rứt mỗi lần nghĩ tới cô ta, nhưng biết làm sao bây giờ. Thôi muộn rồi, đi đón Candy rồi khuya nay viết tiếp.

o0o

Ngày 15 tháng Hai, năm 2007 - Buổi tối

Cuối cùng em đã trở lại, tôi bồn chồn nhìn qua cửa kính cho tới lúc em tươi cười bước ra:

- Candy!

Tôi vẫy tay, đỡ dùm em chiếc suitcase và trao cho em một bồng hồng nhỏ mà đáng lẽ tôi phải gửi tới em vào ngày lễ của tình yêu.

- Anh Dũng!

Em kiễng chân hôn nhẹ lên má tôi, cười bằng mắt:

- Anh chờ em lâu không.

Tôi muốn đùa với em, muốn nói với em là tôi chờ em từ kiếp nào, nhưng rồi tôi không nói, chỉ nhè nhẹ lắc đầu:

- Bé mệt không?

Em cũng lắc đầu, ríu rít kể cho tôi nghe những cảm nghĩ, những gì em thấy, những gì em nghe trên chuyến bay từ New York đến LAX, trong lúc chúng tôi chậm chạp theo dòng người ra bãi đậu xe.

Khi xe đã ra khỏi những con đường nhỏ đông đúc, bắt vào xa lộ 405 N, hướng về Fountain Valley tôi mới thở phào nhìn em:

- Welcome to California. Ai cũng muốn đi đón em nhưng rồi có lẽ họ muốn dành cho chúng mình một chút… riêng tư.

Em nhìn tôi thật lâu không nói. Tôi hỏi:

- Trông anh lạ lắm sao.

Em gật đầu chúm chím cười:

- Khác nhiều lắm.

Tôi muốn hỏi em là khác thế nào nhưng lại thôi, và em cũng giữ yên lặng, nhìn thẳng vào dòng xe cộ, nhưng tôi thấy đuôi con mắt em nheo lại. Chắc là em đang cười! Tôi nhìn đồng hồ. Mới hơn chín giờ tối. Tôi hỏi em:

- Dinner trên máy bay chắc chẳng ra gì. Anh đưa em đi ăn nhé. How about phở?

Em gật đầu nói rất nhẹ:

- Dạ, phở Nguyễn Huệ mà anh và chị Dung hay nhắc tới đó!

Tôi cười với em:

- Ừ ngon lắm, em ăn rồi sẽ... quên đường về New York.

Em chỉ cười nhẹ, im lặng cho đến khi chúng tôi bước vào tiệm ăn. Tôi hỏi em:

- Em thích ăn gì để anh gọi. Mẹ đi vắng bấy lâu nay, chắc ở nhà đói meo!

Em mỉm cười, nói nhỏ:

- Anh gọi cho em đi. Gì cũng được. Em dễ ăn lắm. Không tin anh nuôi thử em xem!

Tôi muốn nói với em là tôi mong nuôi em suốt đời chứ đâu phải chỉ nuôi thử nhưng tôi không nói được, vì thật lòng tôi không biết là mình có giữ được lời, dù rằng tôi biết là bây giờ tôi đã rất yêu em! Tôi lặng lẽ nhấm nháp li café và nhìn em ăn. Trông em có chút mệt nhọc vì đường xa nhưng em vẫn tươi trẻ như bông hoa vừa hé nở trên cành. Tôi đã gần ba mươi còn em mới hơn mười tám tuổi đầu. Tôi bâng khâng hỏi thầm giữa chúng ta có gì ngoài một khoảnh cách về tuổi tác, và ba ngàn dặm xa?

Tôi đưa em về tới khách sạn Marriott gần Mile Square Park, và để tránh cho em khỏi bối rối, tôi ngừng xe bên ngoài lobby, kéo valise ra khỏi thùng xe, trao cho em chìa khóa phòng và nói nhỏ:

- Anh check in cho em rồi. Phòng 213 trên lầu. Em ngủ ngon nhé. Độ chín giờ sáng mai anh tới đưa em đi ăn sáng rồi chúng mình tới nhà bác Bân thăm mọi người. Nhớ khóa cửa cẩn thận. Còn giữ số cell của anh không?

Em gật đầu nhìn tôi ngập ngừng:

- Mai Bé gặp anh. Khuya rồi, anh lái xe về San Diego cẩn thận nhé.

Tôi gật đầu nhìn em kéo valise vào lobby, và chỉ lên xe sau khi đã thấy em nhìn lại, giơ bàn tay nhỏ vẫy chào. Có điều Candy không biết là tôi không về San Diego, thực ra tôi cũng đã check in một phòng riêng cho tôi. Tôi biết là sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi vẫn không thể nào không ở 16/02/2007.

Buổi sáng:

Em xuống gặp tôi tại lobby. Buổi sáng trông em như bông hồng còn đọng sương mai. Đôi mắt em như lúc nào cũng cười, kể cả khi em nhìn tôi không nói. Mai sau dù có thế nào tôi cũng không bao giờ quên được đôi mắt em. Em hỏi tôi:

- Hi anh Dũng. Anh lái xe từ San Diego lên có mệt không?

Tôi chỉ cười, ngỏ ý muốn cùng em ăn sáng tại nhà hàng trong khách sạn trước khi tới nhà bác Bân thăm bạn bè nhưng em không chịu, chỉ xin một li café nhỏ. Em phân trần:

- Để bụng ăn bánh chị Dung làm.

Tôi nheo mũi:

- Chứ không phải là em muốn giữ eo? Em còn “bé tí” mà đã sợ mập rồi!

Em lườm tôi nhưng môi vẫn nở nụ cười. Tôi dắt em ra xe:

- Chúng mình tới gặp chị Dung, chiều nay đi chợ Tết Bolsa cho em thấy Sài Gòn nhỏ của người Việt mình. Tối đi ăn quán Hỉ. Em ăn cơm Huế được không?

Em chỉ gật đầu, bé bỏng và ngoan hiền như con chim non.

Tôi đã email và điện thoại trước nên Dung đã có mặt ở nhà bác Bân, ba của Tim. Tim hình như nóng lòng nhất. Anh chàng đứng lóng ngóng ngoài cửa và khi xe tôi vừa ngừng Tim đã tiến ra mở cửa xe cho Candy. Nhìn ánh mắt đó, và những cử chỉ đó tôi biết là Tim đã xúc động đến bàng hoàng khi nhìn thấy Candy nhí nhảnh, mỉm cười, đưa tay bắt tay Tim. Tôi nhẹ thở dài nghĩ thầm “Có lẽ Tim còn giữ những cảm tình thân thiết với Candy từ ngày học chung. Không biết Candy nghĩ về Tim ra sao, hay lại một mối tình đơn phương để cho người con trai buồn phiền.” Thùy Dung đứng đón Candy trên thềm nhà, đưa tay vẫn chào và hug Candy thật lâu, như thể là đã xa nhau rất lâu. Hằng, mẹ Tim, là người đàn bà khéo léo, vui vẻ đón tiếp, chuyện trò với Candy và mọi người thật tự nhiên. Cả Dân được tôi báo tin cũng có mặt, nó nói nhỏ vào tai tôi “Damn you! She’s so cute!” Tôi dắt Candy đến gần Thùy Dung và nói nhỏ với cả hai người:

- Hai em ở lại đây chuyện trò cho thỏa thích. Anh có chút việc cần phải đi. Độ chừng hai giờ chiều anh về đưa hai em đi chợ hoa nghe. Em xin lỗi mọi người dùm anh.

Candy có vẻ như ngạc nhiên, nhưng Thùy Dung đã kéo em vào sát mình, gật đầu:

- Ừ, anh đi đi. Chị em tôi có nhiều chuyện riêng muốn nói. Nhớ quay lại đúng giờ nhé. Em chờ.

Tôi nhìn Candy âu yếm trước khi vẫy tay chào mọi người. Hình như lần đầu tiên Dung xưng em với tôi, tiếng “em” trước đây tôi chờ đợi bao ngày, nhưng bây giờ đã muộn, và nghe sao quá bình thường. Thực ra tôi chẳng có việc gì, và cũng chẳng biết đi đâu. Tôi chỉ muốn bỏ đi cho mọi người được tự nhiên, cho Tim những giây phút êm đềm, cho Candy quay trong vòng tay của hạnh phúc, giữa tình thương của mọi người, không ngộp thở vì đôi mắt yêu thương của tôi.

Tôi không có chủ ý nhưng rồi bỗng nhiên tôi thấy mình đã đến gần UCI! Tôi nhẹ thở dài:

- Hay là mình gặp Lianne, say hello, chúc mừng năm mới?

Bãi đậu xe trưa thứ sáu trước “long weekend” vắng tanh, sinh viên đã về thăm nhà, nhất là sinh viên Á Châu vì Tết cũng đúng vào cuối tuần này. Tôi đến thư viện vì tôi biết trưa nào Lianne cũng ở đó học bài, và chờ tôi đến thì thào nói chuyện vẩn vơ ngày mà tôi còn theo học tại đây. Thư viện hầu như không có người, Lianne không ngồi tại chỗ vẫn thường ngồi. Tôi nhìn quanh không thấy Lianne đâu, nên thả bộ về khu dormitory. Lianne cũng không có trong phòng, cánh cửa im lìm mặc dù tôi đã gõ nhẹ vài lần. Tôi xé một mảnh giấy nhỏ trong cuốn sổ tay ghi vội vài chữ, nhét vào khe cửa:

- Miss you! 新年快洛 - Michael.

“Tân Niên Khoái Lạc/ Chúc Mừng Năm Mới” nghe sao khách sáo, nhưng tôi biết nói gì hơn? Mai kia trở về Đài Loan Lianne sẽ quên tôi. Còn tôi, những cuộc tình đã qua, và tình yêu với Candy này đã chiếm đầy một tâm tư. Tôi đã có những ưu phiền khi chia tay với Thùy Dung, với những người đàn bà đã một thời gắn bó. Rồi cuộc tình mới này sẽ ra sao? Candy có thật yêu tôi như tôi yêu em? Hơn thế nữa, tôi mang lại được gì cho em hơn là một tình yêu mong manh? Trên xe quay về Fountain Valley tự nhiên tôi thấy thật u buồn.

2/16/2007 - Buổi chiều:

Candy len vào giữa tôi và Thùy Dung, bước chân em như chim nhảy trên cành, em quay qua quay lại trầm trồ khen hết cái này tới cái kia, và đôi lúc lặng đứng nhìn một tà áo dài hiếm hoi bay phất phới trong chợ hoa Bến Thành đông đảo chiều trước Tết.

Em thủ thỉ với Thùy Dung:

- Chị ơi, vui quá. Ước gì mẹ moves về lại bên này!

Dung nhìn tôi cười:

- Em vui hay anh Dũng vui?

Em đẩy nhẹ vai Dung:

- Ứ ừ.

Tôi cũng cười trêu em:

- Hay là Tim mới là người vui?

Em nhìn tôi như trách móc, và tôi nói nhỏ vào tai em:

- Anh xin lỗi.

Tôi định nói thêm:

- Anh muốn qua New York, sống gần em.

Nhưng tôi chỉ nghĩ thầm và nhè nhẹ thở dài. Candy dừng lại giữ hai hàng chậu hoa, em đưa cho tôi chiếc máy hình nhỏ xíu:

- Chụp cho em và chị Dung, để em gửi cho mẹ. Mai mẹ về rồi!

Em đứng bên cành mai vàng cười thật tươi. Tôi chưa kịp nhắm thì đả thấy ánh đèn flash loé lên. Tôi giật mình quay sang bên cạnh thấy bà Mỹ già cười giả lả:

- She’s so beautiful. May I?

Tôi mỉm cười gật đầu. Thùy Dung cũng chụp một tấm riêng và một tấm chung với Candy, nhưng khi Dung muốn chụp cho tôi chung với Candy thì tôi lắc đầu:

- Con trai ai lại chụp dưới hoa. Để tìm chỗ nào thích nghi hơn.

Không biết là tôi nói thật lòng, hay là tôi chỉ sợ nỗi buồn ngày nào đó khi em phải xé tấm hình chụp chung. Tôi yêu em, nhưng biết ngày sau ra sao!

Tôi ít khi bén mảng vào Little Sài Gòn vì ngại xe cộ đông đúc và không khí ngột ngạt của khu chợ Việt Nam, nhưng hôm nay tận mắt thấy sự trù phú của dân mình, dù đang sống tha hương, chợt làm tôi xúc động, nhất là khi tôi nhìn thấy ánh mắt say mê của Candy. Chúng tôi dừng chân trước một quán nhạc. CD và DVD bầy bán ê hề. Tôi biết Thùy Dung yêu nhạc nên kín đáo chọn mua một băng nhạc của Ngô Thụy Miên tặng Dung. Băng nhạc đó có bài “Niệm Khúc Cuối” mà một đêm tôi và Dung đã nghe với nhau ở Ritz. Dung nhận CD nhạc chỉ nói nhẹ:

- Cám ơn Dũng.

Tôi chắc rằng em không thể nào quên được chút tình cảm của một thời đã qua. Tôi đã quên nhưng nhiều lúc vẫn ngơ ngác như lạc đường.

Candy không biết nhiều về nhạc Việt Nam cho lắm nên tôi không mua tặng em. Tôi hỏi:

- Em muốn anh Dũng mua tặng em cái gì không?

Em ngập ngừng một lúc rồi mới nói nhỏ, đủ cho tôi nghe:

- Anh tặng em hôm qua rồi.

Tôi chợt nhớ đến bông hồng nhỏ ở phi trường khi tôi đón em. Tôi nhìn em. Mắt em long lanh. Tôi muốn được hôn lên đôi mắt đó.

Khi chân đã mỏi, Candy phụng phịu dựa nhẹ vào vai tôi:

- Em mỏi chân rồi. Hay mình về khách sạn nghỉ một chút rồi anh cho em và chị Dung đi ăn.

Tôi nghĩ tới một phim Đại Hàn mới xem hôm nào, và tôi định nói:

- Để anh cõng em.

Nhưng tôi chỉ cười nhẹ:

- OK. Tối nay anh mời tất cả mọi người, cả gia đình bác Bân, đi ăn cơm Huế ở quán Hỉ. Quay sang Thùy Dung tôi nói tiếp:

- Để xem ai ăn ớt nhiều. Cay nhiều chừng nào thì ghen chừng nấy. Phải không Dung?

Thùy Dung không trả lời, chỉ vu vơ nhìn vào đám đông. Chắc là em cũng có những niềm riêng, như tôi chiều nay.

02/17/2007 - Ban ngày

Khi chúng tôi vào tới “Main Street” của đất thần tiên Disney thì em giơ hai tay lên trời, quay một vòng. Tôi cười, em cười, Dung cũng cười, và nàng “Snow White” của chuyện cổ tích “Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn” vẫy tay chào. Em tới gần, ôm vai nàng Bạch Tuyết cho tôi chụp hình. Nét mặt em rạng rỡ, nụ cười em trẻ thơ, và hồn tôi bay bổng lên cao!

Nắng Cali hôm nay đẹp quá, trời xanh, mây trắng, và em như đóa hoa lung linh cùng gió xuân. Em bám tay tôi thì thầm:

- Vui quá. Bây giờ mình đi đâu anh?

Tôi cười với em:

- Nhiều chỗ lắm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx