sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thanh Xà – tôi vẫn đang chờ

Dịch: Yappa

* * *

Đây là một câu chuyện hoàn toàn khác với những gì mọi người biết đến.

Ừ, đúng vậy, tôi chính là con rắn xanh nho nhỏ kia. Con rắn xanh nhỏ tùy hứng trong

"Bạch nương tử truyền kỳ" mà ai ai cũng biết. Giờ đây tôi đang bị xích nơi âm u lạnh lẽo này.

Tôi là yêu quái, vì thế việc tôi làm cũng như một yêu quái. Ăn tươi nuốt sống những yêu quái yếu ớt hơn mình, lẩn trốn tránh né những yêu quái mạnh mẽ mình. Từ trước đến nay tôi chưa từng cảm thấy chuyện đó có vấn đề gì. Mãi cho đến khi tôi gặp được cô ấy, một con rắn trắng như tuyết.

Cô ấy nói mình tên là Bạch Tố Trinh, còn nói tôi làm vậy là không đúng, nói yêu quái cũng có thể có trái tim, yêu quái cũng có yêu quái tốt.

Tôi thấy thật khó hiểu, yêu quái còn phân ra tốt xấu sao?

Trái tim? Giờ tôi cũng có tim mà. tôi sờ lồng ngực của mình, trong đó là một quả tim đang đập kia mà. Vì sao cô ấy lại nói tôi hiện giờ không có trái tim chứ?

Tôi không hiểu lời cô ấy nói, tôi chỉ biết, nụ cười của cô ấy khiến tôi cảm thấy thật ấm áp.

Tôi ghét mùa đông, mùa đông tới, tôi chỉ có thể co rúc ở dưới mặt đất lạnh buốt kia, say ngủ để duy trì nhiệt độ cơ thể của mình.

Tôi thích mùa xuân, mà cảm giác cô ấy tạo ra cho tôi cũng tựa như mùa xuân vậy.

Cô ấy đối xử với tôi rất tốt, rất tốt. Luôn cho tôi rất nhiều thức ăn ngon, còn giúp đỡ tôi tu luyện.

Tôi từng cho rằng, đây là mùa xuân vĩnh viễn.

Thế nhưng tôi lại quên mất, mùa xuân rồi cũng qua đi, mùa đông rốt cuộc cũng sẽ đến. tôi quên mất đây là quy luật của trời đất.

Cô ấy gặp lại hắn, gặp người mà cô ấy vẫn luôn tìm kiếm.

Hắn là một người phàm, tên là Hứa Tiên. Cô ấy nói mình làm vậy là để báo ân, thế nhưng tôi luôn cảm thấy không phải. Về sau, cô ấy nói cho tôi biết, cô ấy thích hắn. Thích là gì? tôi không hiểu, vì thế, tôi hỏi cô ấy. Cô ấy lại cười, nói thích là luôn luôn muốn ở bên nhau, cùng nhau vui vẻ mãi mãi. tôi nói, a, tôi hiểu rồi. Cũng như giữa tôi và cô ấy phải không? Cô ấy cười không đáp.

Thế nhưng trong mắt tôi, hắn trông chẳng dễ nhìn, lại nhu nhược, chẳng có chủ kiến. Nhìn thấy một yêu quái nho nhỏ cũng sợ chết khiếp! Tôi thực sự không hiểu rốt cuộc cô ấy thích hắn ở chỗ nào. Ở cùng kẻ như vậy có thể vui vẻ được sao?

Tôi ghét gã người phàm này, thật sự rất ghét.

Có lúc, tôi thậm chí muốn ăn thịt hắn! Bởi vì, cô ấy luôn cười với hắn! Đây vốn là nụ cười ấm áp thuộc về tôi cơ mà!

Hắn cướp đi mùa xuân của tôi, từ từ ghét chuyển dần thành hận!

[ Bạn đang đọc truyện tại ]

Vỗn dĩ tôi muốn giết hắn, thế nhưng, sau khi tới nhân gian học làm người với cô ấy, tôi đã biết có một cách tàn nhẫn hơn để làm với người mình hận, đó chính là khiến hắn ta sống không bằng chết!

Nhưng làm sao mới khiến y sống không bằng chết chứ?

Tôi nghĩ mãi nghĩ mãi, song dù thế nào cũng không nghĩ ra nổi.

Tôi không hiểu, những người phàm kia làm thế nào mà dễ dàng vậy.

Tôi cứ thế vừa nghĩ vừa đi, tới khi khôi phục tinh thần mới phát hiện mình đã đi đến một sơn đạo nho nhỏ yên ắng.

Đây là đâu? Tôi lẩm bẩm.

"Nữ thí chủ, nơi này, nơi này là dưới chân núi Kim Sơn tự." Một giọng nói dễ nghe nhưng có phần lưỡng lự truyền tới.

Tôi theo giọng nói nhìn lại, thấy một nam tử tuấn tú đầu trọc đang cười nhìn tôi.

Vì sao nụ cười của y cũng khiến tôi cảm thấy thật ấm áp?

Ngươi là ai? Tôi nghiêng đầu hỏi y. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động nói chuyện với loài người.

"Bần tăng chỉ là một tiểu hòa thượng." Y hơi xấu hổ trả lời.

Tiểu hòa thượng? Tôi không hiểu vì sao y lại xấu hổ. Vì thế tôi hỏi y, "Ngươi ở đây làm gì?"

"Tôi làm sư huynh giận, thế nên sư huynh phái tôi xuống đây quét rác." Y sờ sờ cái đầu trơn lóng, trả lời tôi. tôi nhìn cái đầu trơn bóng kia, bỗng nhiên cũng rất muốn sờ thử xem có cảm giác gì.

Quét sân sao? tôi cúi đầu nhìn lá rụng đầy đất và sơn đạo không thấy điểm cuối kia. Thế này thì phải quét tới khi nào đây? tôi bỗng hiểu được, có người đang làm khó y!

Tôi cười hì hì, hỏi y, nếu như tôi giúp y quét sạch chỗ này y sẽ cảm ơn tôi như thế nào. Y chỉ mỉm cười ngây ngô, nói y cũng không biết. Tôi thổi một hơi, lập tức toàn bộ lá cây trên đường chất đống lại một chỗ. Tôi chưa quên lời cô ấy nói với tôi, bảo tôi không được tùy ý dùng pháp thuật của mình trước mặt người phàm. Thế nhưng, chỉ lần này thôi mà, xung quanh cũng đâu có người, nếu tiểu hòa thượng này mà kêu loạn lên tôi sẽ ăn thịt y!

Y không kêu loạn, chỉ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, sau đó đôi mắt nhìn tôi như sáng lên, muốn tôi dạy y.

Tôi nói dạy cũng được, thế nhưng phải cho tôi sờ lên cái đầu trọc của y.

Y lập tức đồng ý. tôi hiếu kỳ vươn tôiy sờ lên đầu y. Không lành lạnh như tôi nghĩ, mà mềm mềm, nóng nóng.

Tôi mỉm cười, y cũng cười.

"Ngày mai ta sẽ ở đây chờ ngươi." Y nói rất nghiêm túc.

"Ta sẽ không tới." tôi mỉm cười đáp lại.

"Vậy tôi vẫn sẽ chờ, sẽ chờ, chờ đến lúc ngươi tới." Y cắn cắn môi nghiêm túc nói.

"Nếu ta vẫn không đến thì sao?" Trong lòng của tôi bỗng nảy sinh chút rung động kỳ lạ. Thật chẳng hiểu ra sao.

"Ta mặc kệ, ta vẫn sẽ chờ." Y như không nghe thấy lời nói của tôi.

"Ha ha, vậy ngươi từ từ chờ đi." tôi cười lớn chạy mất.

Ngày thứ hai, tôi không tới. Ngày thứ ba, tôi vẫn không tới. Ngày thứ tư…

Rốt cuộc, đến ngày thứ mười, tôi không nhịn nổi bèn tới. Bởi vì, không biết vì sao trong đầu của tôi luôn hiện lên dáng vẻ tươi cười ngây ngô đó của y.

Tôi đến đó, tưởng rằng sẽ chẳng thấy y. Thế nhưng, không ngờ lại thấy y ôm cây chổi ngây ngốc đứng đó nhìn lên trời.

"Tiểu hòa thượng, ngươi đang nhìn gì thế? "Tôi đột nhiên nói sau lưng y.

Quả nhiên, y bị dọa ngã lắn ra trên mặt đất, quay đầu lại, thấy là tôi, y cười: "Ta biết ngươi sẽ đến mà."

Đột nhiên, trái tim tôi co thắt lại, tôi làm sao vậy?

Tôi dạy y pháp thuật, dạy y những gì tôi biết.

Tới khi ngẩng đầu lên mới phát hiện sắc trời đã tối, vì sao hôm nay thời gian trôi qua nhanh đến vậy?

Tôi trở về, cô ấy thấy tôi. Cô ấy kinh ngạc, nói tôi đã thay đổi, tôi thấy thật kỳ lạ. tôi vẫn là tôi kia mà!

Cô ấy nói hình như tôi đã có trái tim rồi, tôi vẫn không hiểu lời của cô ấy. Thế nhưng, khi cô ấy hỏi tôi ở bên ai, tôi thành thật kể lại. Cô ấy lại lập tức biến sắc, không cho phép tôi tới gặp y nữa.

Vì sao? Cô ấy có thể thành thân với người phàm, vì sao tôi ngay cả gặp cũng chẳng thể?

Bỗng dưng tôi oán cô ấy.

Cô ấy trao nụ cười ấm áp kia cho người phàm cũng đã đành, giờ còn không cho người khác cười với tôi như thế sao?

Cô ấy lại nói y là người xuất gia, không thể yêu. Tới cuối cùng, bị tổn thương chỉ có thể là tôi.

Yêu là cái gì? tôi không hiểu.

Cô ấy nói rất nhiều, nhưng tôi vẫn không hiểu.

Ở bên y tôi cảm thấy vui vẻ là được mà.

Tôi đồng ý với cô ấy, sẽ không tới gặp y nữa, bởi vì tôi không muốn cô ấy đau lòng. Thế nhưng tôi nói cho cô ấy hay, tôi ghét Hứa Tiên.

Tôi không tới gặp y nữa, cũng không biết y ra sao.

Tiểu hòa thượng trọc đầu kia liệu có đang chờ tôi hay không?

Vốn cho rằng, tôi sẽ không còn được gặp lại y nữa.

Thế nhưng, tôi lại gặp lại y, song cũng không ngờ tình huống khi gặp mặt lại là như vậy.

Y mặc áo cà sa sáng chói, vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Y nói y tới bắt yêu, mang Hứa Tiên đi. Y còn nói y tên là Pháp Hải.

Bắt yêu? Ý y là đối phó với tôi và cô ấy như đám đạo sĩ kia sao?

Khi y đả thương tôi, thu cô ấy lại, tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô tình của y, dường như không nhận ra tôi. Đôi mắt của tôi rất chua chát, trên mặt như có thứ gì đó lành lạnh chảy xuống. tôi vươn tôiy chạm vào, đây là cái gì? Là nước mắt mà loài người nói đến sao? Khi vui mừng hay lúc đau lòng đều sẽ chảy xuống?

Vậy giờ tôi đang ra sao? Đau lòng sao? Trái tim đang rất đau.

Đây là có trái tim mà cô ấy nói sao?

Rốt cuộc tôi đã hiểu, thế nhưng, đã chậm mất rồi sao?

Y thu cô ấy, bước từng bước tới gần tôi.

Tôi chỉ lẳng lặng nhìn y, từ từ nhắm chặt hai mắt lại chờ cái chết đến. Thế nhưng, không có.

"Vì sao nàng không tới? Ta vẫn luôn chờ nàng!" Giọng nói y mang theo chút nghẹn ngào!

Tôi kinh ngạc mở mắt ra, thấy vẻ mặt bất lực và oán trách của y. So với vẻ lạnh lùng vô tình lúc trước cứ như hai người hoàn toàn khác nhau!

"Nàng không tới nên ta phải tới tìm nàng." Y ngồi xuống bên cạnh tôi, từ từ ôm tôi vào lòng.

Tôi mỉm cười, vươn tôiy ra nhẹ nhàng sờ lên đầu y. Vẫn nóng nóng mềm mềm như trước.

"Sư phụ bảo ta giết hai người. Thế nhưng ta không nỡ giết nàng." Giọng nói y vẫn là dễ nghe như trước.

Tôi vẫn mỉm cười, cười đến mức nước mắt chảy dài.

"Pháp Hải, còn không mau động thủ!"

Xa xa, truyền tới một giọng nói vô tình dội tới.

"Sư phụ nói, cắt đứt thất tình lục dục mới có thể tu thành chính quả. Thế nhưng ta không thích." Trong mắt của y có thứ gì đó đang sáng lên. "Tôi chỉ muốn ở bên cô ấy"

"Ta cũng vậy." tôi cười nói.

"Yêu nghiệt! Dám cả gan mê hoặc đệ tử phật gia!" Giọng nói vọng từ xa xăm kia vang lên đầy tức giận.

Ý thức của tôi từ từ biến mất, cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng phẫn nộ của y.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình không cách nào cử động. Thân mình đang trong một nơi tối đen lạnh lẽo, không có gì cả.

Đây là đâu?

Bỗng nhiên, một luồng sáng xuất hiện.

Là y. tôi vui mừng, đang định lên tiếng, lại phát hiện hai mắt y thật trống rỗng, chỉ lạnh lùng nhìn tôi. Còn bên cạnh y là một người càng thêm lạnh lùng.

"Yêu nghiệt mê hoặc nhân tâm, ngươi cứ ở trong này chịu đựng vạn năm cô độc, vạn năm tịch mịch đi."

Người kia là sư phụ của y sao, rốt cuộc gã đã làm gì với y? Trong mắt của y không có bất cứ thứ gì!

Y đi, tôi không biết y đi đâu. tôi cũng không biết sau này còn gặp lại y được hay không.

Chỉ còn lại mình tôi ở nơi lạnh lẽo âm u này, từ từ chịu đựng vạn năm cô độc, vạn năm tịch mịch.

Tôi còn chờ được y sao?…

�!t @��

x� rphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px; -webkit-text-stroke-width: 0px;">"Vì sao nàng không tới? Ta vẫn luôn chờ nàng!" Giọng nói y mang theo chút nghẹn ngào!

Tôi kinh ngạc mở mắt ra, thấy vẻ mặt bất lực và oán trách của y. So với vẻ lạnh lùng vô tình lúc trước cứ như hai người hoàn toàn khác nhau!

"Nàng không tới nên ta phải tới tìm nàng." Y ngồi xuống bên cạnh tôi, từ từ ôm tôi vào lòng.

Tôi mỉm cười, vươn tôiy ra nhẹ nhàng sờ lên đầu y. Vẫn nóng nóng mềm mềm như trước.

"Sư phụ bảo ta giết hai người. Thế nhưng ta không nỡ giết nàng." Giọng nói y vẫn là dễ nghe như trước.

Tôi vẫn mỉm cười, cười đến mức nước mắt chảy dài.

"Pháp Hải, còn không mau động thủ!"

Xa xa, truyền tới một giọng nói vô tình dội tới.

"Sư phụ nói, cắt đứt thất tình lục dục mới có thể tu thành chính quả. Thế nhưng ta không thích." Trong mắt của y có thứ gì đó đang sáng lên. "Tôi chỉ muốn ở bên cô ấy"

"Ta cũng vậy." tôi cười nói.

"Yêu nghiệt! Dám cả gan mê hoặc đệ tử phật gia!" Giọng nói vọng từ xa xăm kia vang lên đầy tức giận.

Ý thức của tôi từ từ biến mất, cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng phẫn nộ của y.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình không cách nào cử động. Thân mình đang trong một nơi tối đen lạnh lẽo, không có gì cả.

Đây là đâu?

Bỗng nhiên, một luồng sáng xuất hiện.

Là y. tôi vui mừng, đang định lên tiếng, lại phát hiện hai mắt y thật trống rỗng, chỉ lạnh lùng nhìn tôi. Còn bên cạnh y là một người càng thêm lạnh lùng.

"Yêu nghiệt mê hoặc nhân tâm, ngươi cứ ở trong này chịu đựng vạn năm cô độc, vạn năm tịch mịch đi."

Người kia là sư phụ của y sao, rốt cuộc gã đã làm gì với y? Trong mắt của y không có bất cứ thứ gì!

Y đi, tôi không biết y đi đâu. tôi cũng không biết sau này còn gặp lại y được hay không.

Chỉ còn lại mình tôi ở nơi lạnh lẽo âm u này, từ từ chịu đựng vạn năm cô độc, vạn năm tịch mịch.

Tôi còn chờ được y sao?…

<�7*n<@�� x� color: rgb(0, 0, 0); font-family: Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 12px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: normal; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px; -webkit-text-stroke-width: 0px;">

Tôi kinh ngạc mở mắt ra, thấy vẻ mặt bất lực và oán trách của y. So với vẻ lạnh lùng vô tình lúc trước cứ như hai người hoàn toàn khác nhau!

"Nàng không tới nên ta phải tới tìm nàng." Y ngồi xuống bên cạnh tôi, từ từ ôm tôi vào lòng.

Tôi mỉm cười, vươn tôiy ra nhẹ nhàng sờ lên đầu y. Vẫn nóng nóng mềm mềm như trước.

"Sư phụ bảo ta giết hai người. Thế nhưng ta không nỡ giết nàng." Giọng nói y vẫn là dễ nghe như trước.

Tôi vẫn mỉm cười, cười đến mức nước mắt chảy dài.

"Pháp Hải, còn không mau động thủ!"

Xa xa, truyền tới một giọng nói vô tình dội tới.

"Sư phụ nói, cắt đứt thất tình lục dục mới có thể tu thành chính quả. Thế nhưng ta không thích." Trong mắt của y có thứ gì đó đang sáng lên. "Tôi chỉ muốn ở bên cô ấy"

"Ta cũng vậy." tôi cười nói.

"Yêu nghiệt! Dám cả gan mê hoặc đệ tử phật gia!" Giọng nói vọng từ xa xăm kia vang lên đầy tức giận.

Ý thức của tôi từ từ biến mất, cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng phẫn nộ của y.

Khi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình không cách nào cử động. Thân mình đang trong một nơi tối đen lạnh lẽo, không có gì cả.

Đây là đâu?

Bỗng nhiên, một luồng sáng xuất hiện.

Là y. tôi vui mừng, đang định lên tiếng, lại phát hiện hai mắt y thật trống rỗng, chỉ lạnh lùng nhìn tôi. Còn bên cạnh y là một người càng thêm lạnh lùng.

"Yêu nghiệt mê hoặc nhân tâm, ngươi cứ ở trong này chịu đựng vạn năm cô độc, vạn năm tịch mịch đi."

Người kia là sư phụ của y sao, rốt cuộc gã đã làm gì với y? Trong mắt của y không có bất cứ thứ gì!

Y đi, tôi không biết y đi đâu. tôi cũng không biết sau này còn gặp lại y được hay không.

Chỉ còn lại mình tôi ở nơi lạnh lẽo âm u này, từ từ chịu đựng vạn năm cô độc, vạn năm tịch mịch.

Tôi còn chờ được y sao?…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx