Stephen liếc lên từ lá thư mà chàng đang đọc và gật chào người đàn ông tóc sáng màu khoảng gần 30 tuổi đang bước lại phía chàng. “Ta xin lỗi vì đã cắt ngang kì nghỉ của anh ở Paris,” chàng nói với Matthew Bennett, “nhưng đây là chuyện khẩn, và cũng khá tế nhị nên cần đến sự chú ý của chính anh.”
“Tôi rất hân hạnh được phục vụ ngài bất cứ khi nào, thưa ngài,” vị luật sư trả lời không hề do dự. Bá tước ra hiệu về phía cái ghế da ở phía trước bàn làm việc của chàng, và Matthew ngồi xuống, cảm thấy không mất thể diện - và không ngạc nhiên - dù người đàn ông đã triệu anh ta tới từ kì nghỉ rất cần thiết bây giờ lại đang bắt anh ta đợi một lúc trong khi ông ta đọc xong lá thư của mình. Từ nhiều thế hệ, gia đình Matthew đã có đặc quyền là người cố vấn pháp luật của gia đình Westmoreland, và như Matthew biết khá rõ, sự danh giá đó và những khoản tiền thưởng rất lớn mà đi kèm với nó là bổn phận buộc người ta phải sẵn sàng bất cứ ở đâu và bất cứ khi nào mà Bá tước của Langford cần đến.
Mặc dù Matthew là thành viên ít thâm niên của hãng luật gia đình, nhưng anh ta đã thông thạo những công việc làm ăn của nhà Westmoreland, và chính anh ta đã từng được triệu tập vài năm trước đây để thực hiện một nhiệm vụ bí mật cực kì khác thường cho anh trai của bá tước, tức là Công tước Claymore. Vào thời điểm đó, Matthew cảm thấy có một chút đe dọa và thiếu cân bằng khi anh ta đáp lại những lời triệu tập của ngài Công tước, và anh ta đã phải trải qua một sự thiếu bình tĩnh một cách lúng túng khi anh ta nghe đến loại nhiệm vụ của mình. Tuy nhiên, anh ta giờ đã già dặn và khôn ngoan hơn, và cũng khá vui vẻ tin tưởng rằng anh ta có thể giải quyết được bất kì vấn đề “nhạy cảm” nào của Bá tước mà đòi hỏi sự chú ý của anh ta – mà không hề chớp mắt ngạc nhiên.
Vì thế anh ta chờ đợi với sự thanh thản tuyệt đối để khám phá ra “vấn đề cấp thiết” nào đang cần sự quan tâm đặc biệt của mình, sẵn sàng đưa ra lời khuyên về những điều khoản của một hợp đồng, hay có lẽ một sự thay đổi trong di chúc. Xét từ việc sử dụng từ “tế nhị”, Matthew có cơ sở để tin rằng vấn đề này có lẽ liên quan đến chuyện gì đó riêng tư – có lẽ là thu xếp một món tiền hay bất động sản nào đó cho tình nhân hiện tại của bá tước, hoặc một món quà từ thiện bí mật nào đó.
Không để Bennett đợi lâu hơn, Stephen đặt lá thư từ người quản lí ở điền trang Northumberland của chàng sang một bên. Dựa đầu vào lưng ghế, chàng liếc nhìn lơ đãng lên lớp vữa của bức bích họa trên trần nhà cao khoảng ba mươi mét, suy nghĩ của chàng chuyển từ lá thư của Steward tới việc khác, vấn đề phức tạp hơn về Charise Lancaster. Chàng chuẩn bị nói khi người quản gia phụ, một ông già lớn tuổi mà Stephen nhận ra một cách khá muộn là người hầu trước đây của Burleton, cắt ngang với một tiếng đằng hắng lịch sự và nói với một chút tuyệt vọng, “Tiểu thư Lancaster đang nhất quyết đòi ra khỏi giường, thưa ngài. Chúng tôi nên nói gì với cô ấy ạ ?”
Stephen chuyển cái nhìn của chàng tới người quản gia mà không nâng đầu lên, mỉm cười một chút vì nàng rõ ràng là đang cảm thấy khá hơn rất nhiều. “Nói với cô ấy là ta không có ý định để cô ấy ra khỏi giường trong suốt một tuần. Nói với cô ấy là ta sẽ tới thăm sau bữa tối.” Lờ đi cảm xúc hỗn độn giữa kinh ngạc, ngưỡng mộ và mất tinh thần trên khuôn mặt lúc nào cũng ôn tồn của Matthew Bennett, hay kết luận sai lầm mà anh ta có thể đưa ra khi nghe thấy câu nhận xét của chàng, Stephen quyết định bàn bạc thẳng vào vấn đề. “Có vẻ như ta đã có ‘một vị hôn thê’,” chàng mở màn.
“Tôi xin gửi tới ngài những lời chúc mừng chân thành nhất!” Matthew nói.
“Cô ấy không phải là vị hôn thê của ta, mà là của Arthur Burleton.”
Sau một khoảng dừng rõ rệt, trong khi mà Matthew cố gắng để nghĩ về một vài lời đáp thích hợp cho sự tiết lộ đó, anh ta nói, “Trong trường hợp này, làm ơn chuyển lời … ờ.. chúc mừng của tôi tới quí ông đó.”
“Ta không thể. Burleton đã chết rồi”
“Thật đáng tiếc.”
“Ta đã giết anh ta.”
“Chuyện đó tệ hơn rất nhiều,” Mattew nói trước khi anh ta có thể ngăn được bản thân. Đấu súng là phạm luật, và gần đây các phiên tòa đều tỏ ra rất cứng rắn đối với tội danh này. Hơn nữa, sự hiện diện của một vị hôn thê kêu khóc om xòm của người chết trên giường của Bá tước sẽ chẳng mang lại điều gì tốt lành cho ông ta. Trong lúc trí óc đã bắt đầu tìm kiếm những khả năng biện hộ tốt nhất, viên luật sư nói, “Bằng gươm hay là súng?”
“Không, đó là một cái xe ngựa.”
“Xin lỗi, nhưng ngài có thể nhắc lại được không?”
“Ta chẹt qua anh ta.”
“Việc đó không phải không rắc rối như đấu gươm hay đấu súng,” Matthew nói một cách lơ đãng, “nhưng chắc chắn là dễ biện hộ hơn.” Quá mải mê suy nghĩ nên không để ý đến Bá tước đang nhìn mình một cách kì quái, anh ta trầm ngâm nói tiếp, “Chúng ta có thể thuyết phục phiên tòa tin rằng nếu ngài có ý định giết anh ta, thì ngài đã chọn đấu súng rồi. Ai mà chẳng biết kĩ năng dùng súng của ngài. Chúng ta có thể gọi hàng tá nhân chứng xác nhận chuyện đó. Trong trường hợp này thì Theodore Kittering là một nhân chứng tuyệt vời – ông ta đã là một tay súng cừ khôi cho đến khi ngài làm ông ta bị thương ở vai. Không, có lẽ chúng ta nên loại người này, bởi vì ông ta không yêu mến gì ngài, và vụ đấu súng đó có thể bị phát giác trước tòa. Cho dù không có lời chứng của Kittering, chúng ta vẫn có thể thuyết phục phiên toà rằng cái chết của Burleton không phải là chủ ý của ngài – đó chỉ là một hành động ngẫu nhiên, do đó, nói một cách dễ dãi thì chỉ là một vụ tai nạn!” Rất hài lòng trước lập luận của mình, Matthew thu hồi cái nhìn đăm chiêu của mình ngang qua căn phòng và cuối cùng cũng nhìn thẳng vào bá tước, chàng nói một cách vô cùng chậm rãi và rõ ràng, “Thật chẳng may là ta lại quá chậm hiểu, nên ta có thể hỏi là anh đang nói đến cái quái quỉ gì thế? ”
“Xin lỗi, ngài có thể nhắc lại?“
“Liệu ý của anh có phải là ta đã cố ý đâm chết nam tước hay không?” “Tôi có cảm tưởng như vậy, vâng.”
”Ta có thể hỏi,” Bá tước kéo dài giọng, ”Có cái lí do hợp lí nào để ta có thể đã có một hành động như vậy?”
“Tôi cho rằng lí do của ngài gián tiếp liên quan tới… à, trực tiếp liên quan tới … à… sự xuất hiện của một quí cô trẻ trong nhà này mà ngài không cho phép rời khỏi… à… phòng ngủ của ngài.”
Ngài Bá tước gửi cho anh ta một trận cười sắc giòn mà có một âm thanh bực tức trong đó, như thể cười to là việc gì đó lạ lẫm với chàng.
“Tất nhiên,” Stephen nói. “Ta thật ngớ ngẩn làm sao. Anh còn có thể rút ra kết luận nào khác được?”
Thẳng người trên ghế, chàng nói chuyện bằng một âm điệu nhanh nhẹn và gọn gàng. “Tuần trước, người phụ nữ trẻ trên gác - Charise Lancaster – đã tới nước Anh từ Mỹ. Cô ta đã đính hôn với Burleton, và đám cưới của họ sẽ được tổ chức vào ngày hôm sau bằng giấy phép đặc biệt. Vì ta có trách nhiệm với cái chết của anh ta, và vì không còn ai khác để nói cho cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra, đương nhiên là ta phải đi đón con tàu của cô ấy và báo cho cô tin buồn này. Ta đang nói chuyện với cô ấy trên boong tàu khi kẻ ngu ngốc nào đó đã mất điều khiển cái lưới chứa đầy hàng hóa và nó va vào đầu cô ấy. Vì người bạn đồng hành duy nhất của cô ấy là một cô hầu gái, và vì cô Lancaster quá bệnh để có thể rời khỏi nước Anh trong một khoảng thời gian ngắn, ta sẽ phải nhờ anh thông báo cho gia đình cô ấy biết tất cả những chuyện này và hộ tống bất kì thành viên nào trong gia đình muốn trở lại đây tới nước Anh. Thêm vào đó, ta muốn giải quyết những vấn đề của Burleton. Hãy tập hợp tất cả làm một hồ sơ về anh ta để ta biết phải bắt đầu từ đâu. Điều tối thiểu nhất ta chắc chắn có thể làm là tên của anh ta sẽ được xóa khỏi mọi khoản nợ mà anh ta đã không có thời gian thu xếp trước khi chết.”
“Ồ, tôi biết!” Matthew nói với một nụ cười nhẹ nhõm mà anh ta đã vui mừng thấy Bá tước trở lại.
“Tốt.”
Với lấy cái bút lông và giấy trên bàn, Matthew nói với cây bút sẵn sàng, “Gia đình cô ấy sinh sống ở đâu và họ hàng cô ấy tên là gì?”
“Ta không biết.”
“Ngài không... biết?”
“Không.”
“Có lẽ,” gợi ý, một cách rất cẩn trọng và rất kính cẩn, “Chúng ta có thể hỏi quí cô trẻ đó được không?”
“Chúng ta có thể,” Stephen nói khô khốc, “nhưng cô ấy chẳng có gì nhiều để nói với anh.” Cảm thấy tội nghiệp viên luật sư, chàng nói thêm, “Cô ấy bị thương ở đầu rất nặng đến nỗi bị mất trí nhớ, tuy nhiên Bác sĩ Whitticomb tin rằng đây chỉ là tạm thời. Thật không may, mặc dù sức khỏe của cô ấy đã gần như hồi phục, trí nhớ thì vẫn chưa.”
“Tôi rất lấy làm tiếc khi nghe điều đó.” Matthew nói một cách chân thành. Nghĩ rằng sự lo lắng cho người phụ trẻ đã phần nào làm giảm bớt phần nào sự sáng suốt thường ngày của ngài bá tước, anh ta đề nghị một cách khôn khéo, “Có lẽ cô hầu gái có thể giúp đỡ?”
“Ta chắc chắn là cô ta có thể. Nếu ta biết được cô ta ở đâu.”
Với sự thích thú che dấu, Stephen quan sát vị luật sự cố gắng giữ cho vẻ mặt không lộ ra bất kì cảm xúc gì. “Ta đã cho người tới cabin của cô ấy trong vòng vài phút sau tai nạn, nhưng cô hầu đã biết mất tăm. Một trong số thủy thủ đoàn nghĩ rằng cô ta có thể là người Anh và vì thế có lẽ đã về thăm nhà gia đình.”
”Tôi hiểu,” Matthew đáp, nhưng anh ta vẫn chưa hết băn khoăn. ”Trong trường hợp đó, chúng ta có thể bắt đầu việc điều tra trên tàu.”
”Nó đã khởi hành sáng hôm sau.”
”Ồ, vâng. Thế còn về hành lý của cô ấy? Có cái gì trong đó có thể cho chúng ta manh mối tới phương diện gia đình của cô ấy?”
“Có thể là có. Nhưng thật không may là hành lý của cô ấy đã đi cùng với con tàu”.
“Ngài chắc chứ?”
“Khá chắc. Ngay sau khi tai nạn xảy ra ta chỉ lưu tâm trước nhất tới việc chữa trị cho cô ấy. Ngày hôm sau, ta đã cho người đến lấy hành lí của cô ấy nhưng con tàu Morning Star đã vừa nhổ neo.”
“Vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu cuộc tìm kiếm tại Văn phòng của con tàu. Chắc chắn sẽ phải có bản kê khai hành khách và bản kê khai hàng hóa, và họ có thể nói cho chúng ta biết những trạm dừng chân của cô ấy ở nước Mỹ.”
“Vậy hãy bắt đầu ở văn phòng tàu biển,” Stephen đồng ý.
Chàng đứng dậy, kết thúc cuộc nói chuyện, và Matthew cũng nhanh chóng bật dậy, đầu óc của anh ta sẵn sàng cuộc tìm kiếm mà anh ta chuẩn bị thực hiện.
“Tôi mới chỉ đến thuộc địa có một lần,» anh ta nói. “Tôi không phiền với một chuyến viếng thăm nữa.”
“Ta rất lấy làm tiếc vì đã phải cắt ngắn kì nghỉ của anh,” Stephen nhắc lại. “Tuy nhiên, có một lí do khẩn cấp khác, ngoại trừ việc hiển nhiên này. Whitticomb đang trở nên lo lắng rằng trí nhớ của cô ây không biểu hiện dù là dấu hiệu mờ nhạt nhất sẽ quay trở lại. Ta hi vọng rằng gặp lại những người từ quá khứ có lẽ sẽ giúp ích được.”
@by txiuqw4