sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ba - Người Đàn Bà Khả Nghi

Chỉ còn ba chục mét nữa là đến kho cỏ. Tarzan thừa kinh nghiệm để không bị địch thủ phát hiện khi xâm nhập mục tiêu. Chậc chậc, bên trong bốn bức tường mất ván hở toang hoác, hắn thấy một cái gì đó sặc sỡ đang chuyển động. Hắn vòng ra sau, nơi có cánh cửa kho.

Kia kìa, từ trong bóng tối nhá nhem, một phụ nữ đỏm dáng vừa bước ra, khựng lại giương cặp mắt xanh nhìn hắn sửng sốt. Tarzan cũng ngơ ngác không kém. Ê, chẳng lẽ cô nàng son phấn lòe loẹt này là thủ phạm đặt bẫy đoàn tàu chăng? Hắn ngắm cô ta với vẻ chán nản rồi lao thốc vào kho cỏ xem xét. Kho trống rỗng: không rơm, không cỏ, không máy gặt, không… người nào nữa.

Người đàn bà bắt chuyện:

- Có… có… có ai thiệt mạng không? Vì tai nạn ấy?

Tarzan nhún vai:

- Không. Cho tới lúc này cũng chưa thấy ai bị thương nặng. Chị là ai, và lí do gì đã xui khiến chị cả gan xếp đá giữa đường tàu hả?

Người đàn bà ngó hắn trừng trừng như ngó một con đười ươi:

- Cái gì? Tôi à? Cậu điên hay sao mà nghĩ tôi làm chuyện tày trời ấy?

- Chớ vội xúc phạm người khác chứ. Hừ, chị muốn nói rằng chị không dính dáng gì đến vụ tấn công chăng?

Hàng lông mi rậm của người phụ nữ chớp lia lịa. Cứ như là một con nai tơ bị chặn mất lối về rừng.

- Cậu nói sao? Một vụ tấn công ư? Thật kinh khủng, tôi lại ngỡ con tàu bị tai nạn vì… một sự cố kĩ thuật nào đó.

- Chị nhầm. Một hoặc vài kẻ loạn thần kinh đã chơi một cái bẫy đá ở đoạn đường hầm tối om và người lái tàu đã không kịp thắng lại, khiến hai toa tàu bật đường ray đổ vô thành hầm.

Cô ta sửng sốt lắng nghe. Miệng há rộng. Răng hàm bịt vàng.

- Kinh khủng. Tiếng va chạm vang đến tận đây. Và đuôi tàu đã khuất hẳn trong đường hầm đâu.

Mắt Tarzan nhìn chăm chăm vào hai bàn tay búp măng mịn màng có những móng dài sơn đỏ và những chiếc nhẫn đỏm dáng. Hắn than thầm trong bụng. Cả hai bàn tay ngà ngọc lẫn chiếc đồng hồ nữ loại xịn kia chẳng có một vết trầy trụa, chứng tỏ cô ả chưa động đến một hòn đá, nói gì chuyện lăn những tảng đá lớn. Nếu thế thì ai đã “lộn nhào” đoàn tàu? Một đồng bọn của ả chăng? Hãy ngó ả thất sắc thế kia…

Tarzan nhã nhặn:

- Tôi tên là Peter Carsten. Còn chị?

- Cậu muốn biết để làm gì chứ?

- Bởi vì chị là kẻ khả nghi duy nhất. Dưới chân chị là cái túi đựng máy ảnh phải không? Và vụ tấn công con tàu là cơ hội để chị chớp những pô ảnh giật gân làm kỉ niệm cho tên tòng phạm đã cao chạy xa bay sau khi phá hoại. Tôi nói đúng không, thưa…

Người đàn bà kêu lên:

- Cậu thật vô liêm sỉ. Tôi phản đối nghi ngờ của cậu.

Nhanh như chớp, Tarzan cúi xuống mở toang cái túi. Trời ạ, trong túi đầy đủ một bộ đồ chụp ảnh tuyệt vời với các cỡ ống kính tê-lê hảo hạng. Trên lần da sáng màu của cái túi có ghi địa chỉ chủ nhân phòng khi thất lạc.

- Thì ra… chị là nhiếp ảnh gia Gertrud Rawitzky.

- Ơ… ờ ờ, phải, chính tôi đây.

Tarzan ghi nhớ ngay địa chỉ. Người đàn bà sống trong thành phố.

- Nào, chị Rawitzky, giờ chị hãy cho biết chị làm gì ở đây vậy?

- Đừng bao giờ hỏi một nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp câu đó. Tôi đang chọn cảnh để làm một cuốn sách ảnh về vùng này.

- Chỗ kho cỏ này là vị trí tốt nhất để nhìn thấy thủ phạm. Chị thấy hắn chớ?

- Không, tôi chẳng thấy ma nào cả.

- Chị có mặt ở đây từ lúc nào?

- Mới thôi. Nhưng tôi không coi đồng hồ.

- Chắc chắn rằng chị đã có mặt ở đây trước lúc đoàn tàu đến.

- Không. Chỉ biết là dù sao tôi cũng không nhìn thấy đoàn tàu.

Tarzan nhìn Rawitzky xét nét. Vì sao cô ta phải nói dối nhỉ?

- Chị nên suy nghĩ kĩ trước khi nói. Rồi chị sẽ phải đối chất với cảnh sát hình sự. Tôi sẽ kể cho họ nghe rằng tôi đã thấy một ánh sáng phản chiếu lóe lên từ kho cỏ này lúc đoàn tàu sắp chạy vào đường hầm. Ái chà, té ra đó không phải là ống nhòm mà là tia sáng mặt trời rọi vào ống kính tê-lê của chị.

Rõ ràng Rawitzky đã chuẩn bị đối phó với chi tiết sơ hở này. Ả không một chút nao núng:

- Ừ nhỉ, có thể lắm. Tôi đã chụp ảnh mà. Tôi chỉ chuyên chú vào công việc, không để ý đến mọi thứ khác. Có lẽ vì thế mà tôi không thấy đoàn tàu.

Nghe có lí lắm.

Tarzan gật gù, đóng túi lại và đứng thẳng người dậy:

- Xin lỗi chị vì tôi đã tỏ ra thô bạo. Nhưng có lẽ do quá phẫn nộ bởi vụ đánh tàu đê tiện nên tôi đã không giữ được bình tĩnh. Nhất định cái bẫy đá được dựng cách đây không quá nửa giờ. Chị quả thật không nhìn thấy ai ư?

Người đàn bà mỉm cười:

- Không! Cậu tính trở thành một nhân viên hình sự chăng?

- Không. Tôi chỉ muốn làm kĩ sư. Nhưng ba của bạn gái tôi là một thanh tra nổi tiếng. Và tôi đã học lỏm được đôi điều ở chú ấy. Thôi nhé, tôi chưa đủ căn cứ để nghi ngờ chị, dẫu rằng việc chị chỉ chụp ảnh ở đây có gì đó khiến tôi không thể tin được. Tạm thời, chị được yên đó.

Người đàn bà phì một cái thay cho câu nói không thốt ra lời: “Cậu làm tôi điên tiết rồi đấy!”

- À, thay vì rụt cổ đứng đây, giá chị tới đó giúp các nạn nhân có tốt hơn không?

- Tôi cũng định thế, nhưng đang lưỡng lự vì tôi rất sợ thấy máu.

- Vậy hả? Chắc chị không bao giờ bị đứt tay. À, chị chị có chụp ảnh tai nạn vừa rồi đấy chứ?

- Có, tôi chụp mọi người khi họ ra khỏi hầm.

- Cảnh sát có lẽ muốn xem những tấm ảnh ấy đấy. À, chiếc ô-tô đỏ là của chị hả?

- Phải! Rồi sao?

Ngay khi ấy trên bầu trời hoàng hôn vè vè tiếng động cơ máy bay trực thăng. Tarzan và nhà nữ nhiếp ảnh bước ra trước kho cỏ. Chiếc máy bay lượn trên núi Quỷ Sứ như một con bọ khổng lồ. Đám người trước cửa hầm vẫy rối rít, vài người vẫy cả khăn.

- Chúng ta sẽ còn gặp nhau. Tạm biệt.

Tarzan nói rồi chạy ngược trở lại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx