Tư Thái Cung PhiChương 47: Gia yến
Edit: Du Quý phi.
Beta: Dương Hiền dung.
Thượng Dương cung.
Hoa Thường khoác một chiếc áo choàng tơ tằm thêu chim hạc thật dày ngồi trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở he hé cánh cửa, bên ngoài hoa mai đang nở rộ rất đẹp.
Thược Dược bưng canh sâm tiến vào, thấy nương nương nhà mình ngắm hoa mai bên ngoài đến ngơ ngẩn liền nhẹ nhàng bước đến, thấp giọng nói: "Nương nương uống canh sâm cho bớt lạnh đi."
Hoa Thường quay đầu cầm bát canh sâm, vì canh rất nóng nên nàng chỉ nhấp từng ngụm nhỏ.
Hoa Thường uống được một nửa thì không muốn uống nữa, nàng đặt chén sứ hoa sen xuống rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Bổn cung bị bệnh đến mức mơ hồ rồi, bây giờ không phải đã sắp sang năm mới rồi sao?"
Thược Dược mỉm cười nói: "Vâng. Tuy hôm nay vẫn là năm cũ nhưng đúng là sắp đến tết rồi."
Hoa Thường có chút hoài niệm: "Nếu tính không nhầm thì bổn cung tiến cung cũng đã được hai năm rồi."
Thược Dược khẽ cười nói: "Nương nương nói sai rồi, nếu tính chính xác thì người mới vào cung hơn một năm thôi. Lúc người tiến cung là tháng chạp năm trước, hiện giờ còn chưa tới tháng hai mà."
Hoa Thường cười nói: "Qua năm nay bổn cung cũng mười bảy rồi phải không? Thời gian trôi qua nhanh thật."
Thược Dược thấp giọng nói: "Nương nương càng ngày càng xinh đẹp. Cho dù người đang bệnh nhưng vẫn thanh tú nhu hoà như trước. Người xem, Hoàng thượng cứ cách hai ba ngày lại tới dùng bữa, đối với người rất sủng ái khiến người khác ghen tị đến đỏ mắt."
Hoa Thường cười dịu dàng, ôn nhu nói: "Tuy bổn cung vẫn còn bệnh nhưng đang dần chuyển biến tốt hơn. Mấy ngày nữa là Tết, bổn cung cũng muốn tham dự gia yến đêm giao thừa, ngươi hãy chọn cho bổn cung vài món trang sức và xiêm y đi."
Thược Dược hành lễ đáp: "Vâng. Đã lâu rồi nương nương chưa tụ họp với mọi người, nô tỳ sẽ chuẩn bị cẩn thận."
Hoa Thường cười yếu ớt: "Bổn cung cũng tính chỉ đến ngồi một lát mà thôi, có lẽ Hoàng thượng cũng không cho bổn cung ngồi lâu, mà bổn cung cũng lo sẽ lây bệnh cho người khác."
Thược Dược hơi đau lòng, khẽ nói: "Thái y nói thân thể nương nương bị thương tổn, cần phải chữa trị lâu dài. Mỗi khi nô tỳ nghĩ đến lại thấy rất bất công, nương nương vốn là người tốt nhưng tại sao số mệnh lại không tốt chút nào vậy?"
Hoa Thường cười như không có chuyện gì, nói: "Họa kia biết đâu sau này lại là phúc, phúc kia biết đâu lại là mầm mống của tai họa. Tuy hiện giờ bổn cung bị bệnh nhưng chưa chắc không phải là chuyện tốt, ngươi yên tâm đi."
Đối với tình trạng hiện tại của mình, Hoa Thường tương đối vừa lòng. Lúc trước, khi hơi thở mong manh nàng cũng từng hối hận, trong lòng nghĩ đã trả giá nhiều như vậy, còn chưa kịp hưởng thụ thành quả mà đã sắp chết rồi sao?
Cuối cùng thì sự không cam lòng đã giúp nàng vượt qua giai đoạn nguy hiểm ấy. Ý chí kiên định cùng với sự quyết tâm chính là pháp bảo để chiến thắng bệnh tật, bất kể là kẻ nào, nàng cũng sẽ không thua.
Sau khi vượt qua bệnh tình hung hiểm, hiện giờ nàng vô cùng nhàn nhã từ từ dưỡng bệnh. Không cần Hoàng thượng ngủ lại, không cần thị tẩm... không cần lo lắng mình sẽ mang thai.
Hoa Thường vô cùng lí trí, dù sao tuổi của nàng vẫn còn quá nhỏ, làm tròn tuổi thì là mười bảy, nhưng thực ra nàng mới chỉ hơn mười lăm tuổi mà thôi. Lúc này mà sinh con, không nói đến chuyện đứa con bị dị tật bẩm sinh thế nào, ngay cả việc sinh sản cũng đã là một cửa ải khó khăn rồi, một khi xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
Phải biết rằng, cho tới bây giờ Hoàng thất không có truyền thống giữ mẫu mà bỏ con.
Hoa Thường rất quý trọng sinh mạng, quý trọng sinh mạng của chính mình, cũng như mạng của đứa con. Bây giờ nàng sẽ dưỡng thân thể thật tốt, đợi tuổi lớn hơn một chút rồi suy nghĩ đến vấn đề con cái cũng chưa muộn.
Bởi vì nàng hầu bệnh có công nên hiện giờ nàng như Lã Vọng câu cá [1]. Vất vả lâu ngày thành bệnh thì cũng nên trường kì dưỡng bệnh. Nếu nàng không xuất hiện trong mấy năm thì cũng chẳng ai có thể lấy đó làm lý do để công kích nàng. Bây giờ có thể nói cuộc sống của nàng vô cùng tự do tự tại.
Hoàng đế nợ nàng một ân tình, Thái hậu ghi nhớ công lao của nàng, sự hiền huệ của nàng trở thành gánh nặng của Hoàng hậu, Thục phi và Ôn Tần là đồng minh, Trịnh Phi tàn nhẫn bây giờ cũng phải cảm ơn nàng. Còn lại mấy người kia cũng không có gì đáng sợ, còn ai có thể gây phiền toái cho nàng?
Nàng là quý nữ thế gia nên muốn có một cuộc sống hài hoà ở hậu cung thì cũng không khó gì.
...
Đêm giao thừa, Thượng Dương cung.
Tiểu cung nữ đỡ tay Hoa Thường đến bàn trang điểm, nàng chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Cốc Hương, tay nghề trang điểm của ngươi là tốt nhất, hôm nay hãy trang điểm cho bổn cung cẩn thận một chút. Không cần quá cầu kì đâu, bổn cung không muốn gắn quá nhiều trang sức trên đầu gây mỏi cổ, chỉ cần thanh nhã mà không mất đi vẻ trang trọng là được rồi."
Cốc Hương nhún người hành lễ nói: "Vâng." Sau đó cầm lược ngà voi nhẹ nhàng chải mái tóc dài của Hoa Thường.
Hoa Thường nhàm chán bèn mở cái tráp màu đỏ khắc hoa hải đường mạ vàng đựng trang sức ra, bên trong tráp rực rỡ sắc màu. Nàng chọn ra một cây trâm vàng gắn hồng ngọc cài lên tóc, cười nói: "Đêm nay cài cái này đi, kim hồng xứng đôi, đại cát đại lợi, hôm nay bổn cung cũng muốn trở nên tầm thường một chút."
Cốc Hương thấp giọng cười nói: "Trên tay nương nương mang hộ giáp vàng khảm san hô, hai cái phối lại rất hợp với màu da của nương nương."
Hoa Thường vui vẻ gật đầu: "Ăn tết ai cũng cầu mong niềm vui, phỏng chừng hôm nay có không ít người mặc đồ đỏ. Vậy ngươi lấy xiêm y đỏ nhạt thêu hoa lăng vân, phía dưới chọn chiếc váy dài thêu hoa lê, cả hai đều trông thanh tao nhã nhặn, bổn cung cũng không muốn tranh tài khoe sắc với các nàng ấy."
Cốc Hương khen tặng nói: "Nương nương quốc sắc thiên hương, nếu luận dung mạo ai có thể so được với người?"
Nữ nhân luôn thích được tán dương, huống chi hiện giờ sắp sang năm mới, nói một câu cát lợi cũng khiến người nghe có tâm tình thoải mái: "Ngươi thật biết nói ngọt."
Trang điểm chải chuốt xong xuôi, Hoa Thường được Thược Dược đỡ tay lên kiệu ra khỏi cửa cung, kiệu lắc lư hướng thẳng đến Vị Ương cung.
Gia yến được tổ chức bên trong Vị Ương cung, nơi này không chỉ là cung của Hoàng hậu mà cũng là cung điện lớn nhất hậu cung.
Một khắc [2] sau Hoa Thường cũng đến Vị Ương cung.
[2] Một khắc = 15 phút.
Tiểu cung nữ đỡ tay Hoa Thường xuống kiệu, đầu nàng có chút lảo đảo, đã lâu không ra cửa, nay vừa mới ra ngoài đã phải ngồi kiệu như vậy, đúng là có chút không chịu được.
Thược Dược nhìn Hoa Thường nhíu mày, lo lắng hỏi: "Nương nương có chỗ nào không khoẻ sao? Nếu thật sự không thoải mái thì chúng ta trở về đi, Hoàng thượng sẽ không trách tội người đâu."
Hoa Thường vươn tay xoa thái dương, cười khổ nói: "Đã tới cửa Vị Ương cung rồi lại quay về thì còn đạo lý gì nữa. Chỉ là bây giờ trời giá rét nên bổn cung hơi lạnh, không có gì đáng lo đâu."
Thược Dược biết là do sức khoẻ của Hoa Thường vẫn còn yếu, lại nói: "Nô tỳ sợ nương nương bị lạnh nên đã chuẩn bị lò sưởi đốt than rồi, để nô tỳ lấy cho nương nương."
Hoa Thường cười: "Ngươi thật có tâm."
Sau khi Hoa Thường vào Vị Ương cung thì có một tiểu cung nữ đến dẫn đường, gia yến được sắp xếp ở giữa chính điện, dùng bữa ở nội điện, biểu diễn ở ngoại điện.
Có vẻ như Hoa Thường tới không sớm cũng không muộn, trong phòng oanh oanh yến yến đã ngồi đông đảo, mùi son phấn của nữ tử với tiếng cười thanh thuý hợp lại càng thêm náo nhiệt, nhìn qua có vẻ rất hoà thuận vui vẻ.
"Kỳ Phi nương nương đến!" Hoa Thường bước vào nội điện, tiểu thái giám lập tức xướng lên.
Các phi tần sôi nổi đứng dậy hành lễ: "Tham kiến Kỳ Phi nương nương, cung chúc nương nương như ý cát tường."
Sắc mặt Hoa Thường có chút tái nhợt nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hoà: "Đều là tỷ muội trong nhà cả, miễn lễ đi."
Đại Công chúa của Lan Tiệp dư, Đại Hoàng tử của Ninh Quý tần đang ngồi bên trong cũng đứng dậy.
"Nhi thần tham kiến Kỳ mẫu phi." Đại Hoàng tử và Đại Công chúa đứng dậy nhún người hành lễ.
Có thể khiến Hoàng tử và Công chúa đứng dậy hành lễ thì chỉ có phi tần phân vị từ cửu tần trở lên. Dưới cửu tần, nếu không phải là mẫu thân thân sinh thì cả đời này đừng mong được hành lễ.
Hoa Thường cười càng thêm thân thiết, khẽ nói: "Miễn lễ." Sau đó nàng quay đầu nói với Ninh Quý tần: "Bổn cung thấy Đại Hoàng tử cao hơn rất nhiều, bây giờ đã ra dáng thiếu niên công tử rồi, thật là tuấn tú lịch sự."
Ninh Quý tần khiêm tốn cười nói: "Tỷ tỷ quá khen rồi, Luân nhi nghe thấy chắc sẽ phấn khích mấy ngày liền mất thôi."
Trong lòng Hoa Thường cảm khái, lời nói của Ninh Quý tần thật khiến người nghe thoải mái. Hoa Thường cũng không quên Đại Công chúa: "Sang năm Đại Công chúa cũng được sáu tuổi rồi phải không? Con bé lớn lên càng lúc càng xinh đẹp."
Lan Tiệp dư cười theo lễ tiết: "Kỳ Phi nương nương quá khen."
Tính tình Lan Tiệp dư vốn cao ngạo, Hoa Thường cũng không nghĩ là nàng ta cố tình, Hoa Thường gật đầu chào mấy vị tỷ muội khác rồi đi tới vị trí phía trên của mình.
Vị trí của Hoa Thường đã được sắp xếp, là vị trí thứ nhất bên phải.
Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng hậu tất nhiên là đến cuối cùng, còn lại thì cũng chỉ có Thục phi của Tiêu Phòng cung và Trịnh Phi của Ngọc Hoa cung là chưa tới, dĩ nhiên Nhị Hoàng tử cũng chưa tới.
Lúc ngồi xuống Hoa Thường mới cảm thấy tốt hơn một chút, Thược Dược đứng đằng sau nàng, vươn tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Hoa Thường.
Một lát sau, tiểu thái giám cao giọng xướng lên: "Thục phi nương nương đến!", "Trịnh Phi nương nương đến!"
Hoa Thường hơi mệt mỏi chớp chớp mắt, thấy tinh thần tốt lên một chút mới đứng dậy: "Tham kiến Thục phi tỷ tỷ, cung chúc tỷ tỷ vạn sự như ý."
Sau đó xoay người hành bình lễ với Trịnh Phi: "Chúc Trịnh Phi tỷ tỷ mạnh khoẻ."
Thục phi mới ở cữ xong, cả người cũng ốm yếu như Hoa Thường, dịu dàng cười với Hoa Thường: "Muội muội đa lễ."
Khí sắc Trịnh Phi tốt hơn nhiều, bệnh của nàng ta là tâm bệnh nên đã sớm khoẻ hơn rồi. Nghe thấy Hoa Thường vẫn gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, trong lòng cũng cảm thấy an ủi, nàng tươi cười hoà ái: "Một tiếng tỷ tỷ này của muội làm ta thật ngại quá."
Hoa Thường ngại ngùng cười nói: "Thời gian muội tiến cung ngắn ngủi, hành sự vẫn chưa chu toàn, muội còn phải dựa vào tỷ tỷ chỉ bảo nhiều."
Trịnh Phi biết đây là Hoa Thường chủ động nhường nhịn, thái độ cũng thân thiết hơn: "Kỳ Phi muội muội nói gì vậy, tỷ tỷ nào có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng nếu muội có chuyện gì khó xử thì cứ đến tìm ta."
Hoa Thường cúi đầu cười nhạt.
Phi vị có phong hào sẽ tôn quý hơn phi vị không có phong hào một chút, mà Trịnh Phi là ai? Là người đã vào cung mười mấy năm, hiện tại dưới gối lại có Nhị Hoàng tử, bảo nàng gọi một thiếu nữ nhỏ hơn mười tuổi một tiếng tỷ tỷ khác nào bắt nàng chịu thua, trong lòng sao có thể không có khúc mắc đây?
Hoa Thường là người giỏi giao thiệp, nếu lùi một bước mà không thành tội nhân thì sao lại không làm? Huống hồ để một người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi kêu nàng một tiếng tỷ tỷ thì có gì đáng để nàng kiêu ngạo cơ chứ?
Nhị Hoàng tử phía sau thấy Trịnh Phi hàn huyên xong rồi, lập tức tiến lên nói: "Nhi thần tham kiến Kỳ mẫu phi, mẫu phi cát tường."
Nhị Hoàng tử nhỏ tuổi hơn so với Đại Hoàng tử nên đương nhiên cũng thấp hơn rất nhiều, diện mạo có chút tròn trịa dễ thương, lại hay ngượng ngùng khiến người khác nhìn thấy cũng vui vẻ.
"Nhị Hoàng tử đa lễ." Hoa Thường vươn tay sờ đầu Nhị Hoàng tử, ý cười dịu dàng nói.
Trịnh Phi nhìn Nhị Hoàng tử, trong lòng càng vui mừng: "Đứa nhỏ này vốn hướng nội, hôm nay nhìn Kỳ mẫu phi xinh đẹp như vậy mồm miệng mới nhanh nhẹn hơn một chút đấy."
Lời này làm tất cả mọi người đều bật cười, Nhị Hoàng tử vô tội nhìn Trịnh Phi lại càng thêm đáng yêu.
Thục phi không ôm tiểu Công chúa mới sinh tới, bởi vì thân thể đứa nhỏ suy yếu nên cũng không dám mang ra ngoài. Cho nên lúc này tuy Thục phi cười nhưng trong ánh mắt cũng không vui mừng gì.
Thục phi ngồi ở vị trí đối diện Hoa Thường, là chỗ thứ nhất bên trái, Trịnh Phi thì ngồi bên cạnh Thục phi, bên cạnh Hoa Thường là Ninh Quý tần.
Thục phi nhu hoà yếu ớt, nhưng so với bộ dáng mỹ lệ linh động lúc trước thì bây giờ khiến người khác thương nhớ nhiều hơn.
"Trước đó vài ngày muội muội bệnh nặng, tỷ cũng không thể tự mình đến thăm muội, là tỷ tỷ không phải." Thục phi có chút khó xử nhìn Hoa Thường.
Hoa Thường vội vàng nói: "Sao tỷ tỷ có thể nói như vậy được. Khi đó tỷ mang thai mười tháng, thai nhi cũng lớn, tình huống của tỷ tỷ còn nguy hiểm hơn muội muội, tỷ tỷ có thể nghĩ đến muội là đã tốt rồi. Huống chi lúc tiểu Công chúa được sinh ra muội cũng không thể qua thăm, nếu nói như vậy thì muội cũng không phải."
Thục phi nghe Hoa Thường nói như vậy rốt cuộc cũng tươi cười, thấp giọng nói: "Muội muội lại dỗ ta vui vẻ."
Hoa Thường an ủi nói: "Muội thấy sắc mặt tỷ không tốt, chắc hẳn là ngày đêm lo lắng cho tiểu Công chúa. Tiểu Công chúa cát nhân thiên tướng nên tỷ tỷ đừng quá lo lắng."
Thục phi cười chua xót hơn nhiều: "Đều là tại thân thể ta không tốt nên mới liên luỵ đến tiểu Công chúa. Hài tử kia nhỏ như vậy, vừa mới sinh ra, còn đang bú sữa mà đã phải uống thuốc. Người làm mẫu phi như ta thật đau lòng."
Hoa Thường chưa làm mẫu thân nhưng cũng có thể hiểu tình mẫu tử, nàng chỉ có thể khuyên nhủ: "Tiểu Công chúa nếu biết mẫu phi vì lo lắng cho mình mà mất ăn mất ngủ cũng sẽ không vui đâu."
Thục phi miễn cưỡng cười, khuôn mặt vẫn buồn rầu như cũ.
Một lát sau, âm thanh to rõ ràng truyền tới.
Trong phòng lập tức im lặng như tờ, ai nấy đều sửa sang lại cung trang của mình. Tiếng của tiểu thái giám ngoài cửa cũng vang lên lanh lảnh: "Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu nương nương giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Từ trong phòng mơ hồ nhìn thấy sắc vàng nhàn nhạt, tiểu cung nữ đỡ tay Hoa Thường đứng lên.
Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng hậu cùng đi tới, các phi tần cùng nhau quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp/ tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Hoàng hậu nương nương. Cung chúc Hoàng thượng vạn phúc kim an, cung chúc Thái hậu nương nương phúc như Đông Hải, cung chúc Hoàng hậu nương nương như ý cát tường."
Ba vị Hoàng tự cũng ngoan ngoãn quỳ xuống hành lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu hậu, tham kiến hoàng tổ mẫu."
Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng hậu đều ngồi ở ghế trên, Hoàng đế ngồi ở giữa, Thái hậu và Hoàng hậu ngồi ở hai bên.
"Tất cả miễn lễ." Hoàng đế ngồi xuống, tươi cười cất giọng.
"Tạ ơn Hoàng thượng." Sau khi mọi người tạ ơn liền trở về chỗ ngồi của mình.
Gia yến đêm giao thừa chính thức bắt đầu.
---
[1] Điển tích Lã Vọng câu cá: Chuyện kể về ông Khương Thượng (Khương Tử Nha) nhà Chu ngồi câu cá trên một bến sông, nhưng cần câu không có móc. Thực ra mục đích của ông không phải là câu cá mà ngồi suy ngẫm về thời cuộc. Chu Văn Vương đã thấy được tài năng trong con người ngồi câu cá này và đã mời ông về làm quan, sau này ông đã làm nên sự nghiệp cho nhà Chu. Ý nghĩa của điển tích này là muốn làm nên sự nghiệp phải biết dùng người và cũng phải biết chờ thời.
@by txiuqw4