Tư Thái Cung PhiChương 137: Các huynh trưởng
Edit: Huyền Hiền viện.
Beta: Mai Thái phi.
Đội ngũ đi săn khua chiêng múa trống xuất quân, cờ màu vàng sáng bay phấp phới trong không trung. Sau khi Hoàng đế phát biểu ngắn gọn, mọi người liền phân tán ra mọi hướng, từng người tự mình hành động.
Kính vương ôm tiểu Tứ ở trước ngực nên tốc độ cưỡi ngựa cũng không quá nhanh. Thế tử Trần Cát thì tự mình cưỡi ngựa, trên lưng còn đeo một bao mũi tên.
Đại Hoàng tử Trần Luân nhìn tiểu Tứ lớn tiếng cười nói: "Tứ đệ, huynh trưởng đi trước một bước. Đệ thích con thú gì, ca ca sẽ săn cho đệ."
Năm nay Đại Hoàng tử mười lăm tuổi, thân hình cường tráng, rắn chắc, thoạt nhìn trông như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Trần Luân đang ở độ tuổi khí phách, hăng hái nhất.
Tiểu Tứ tròn xoe mắt nhìn cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của Đại Hoàng tử với vẻ mặt hâm mộ, nịnh nọt nói: "Đại ca, đệ muốn con hươu, muốn được ăn thử thịt con gì ngon ngon, nó tên là... Ai nha, đệ quên mất rồi, dù sao cũng muốn ăn cái con ngon ngon đó."
Đại Hoàng tử cười haha, vẻ mặt cưng chiều nói: "Được, chờ đại ca săn về cho đệ." Dứt lời, Đại Hoàng tử quay đầu ngựa chạy đi mất.
Tiểu Tứ ở phía sau vẫy vẫy cánh tay béo ú, miệng còn không ngừng hô đại ca cố lên.
Nhị Hoàng tử Trần Hữu nhìn tiểu Tứ hoạt bát hiếu động, mà Kính vương gia đang ôm nó với vẻ mặt bất đắc dĩ, nở nụ cười nói: "Tứ đệ, phải ngoan ngoãn nghe lời biết không, đừng có gây phiền phức cho hoàng thúc, cũng không được chạy loạn. Nếu không thì huynh sẽ đi mách với Hiền phi mẫu phi là đệ không nghe lời."
Tiểu Tứ vừa nghe đến tên của mẫu phi thì liền rụt cổ lại, sau đó không phục nói: "Đệ là người nghe lời nhất, hừ hừ. Nhị ca cũng phải nghe lời, phải ngoan ngoãn theo sát Tuyên Thành hoàng thúc, nếu không đệ cũng đi cáo trạng."
Nhị Hoàng tử nhìn bộ dạng không phục của tiểu Tứ, nhịn không được cười thành tiếng. Đệ đệ này quả thật rất đáng yêu, khiến người khác không nhịn được muốn xoa nắn.
Cuộc đi săn kéo dài suốt một ngày, từ sáng sớm cho đến khi chạng vạng. Sau đó đoàn người quay ngựa phi nhanh về địa doanh tổ chức yến hội. Mọi người sẽ được ăn uống thoả thích, thuận tiện tán dương chiến công và thành quả trong buổi săn bắn này.
Tất cả mọi người đều không muốn trở về tay không, hoặc mang về quá ít con mồi thì sẽ rất khó coi. Nhị Hoàng tử cũng không nhiều lời nữa, xoa xoa đầu tiểu Tứ rồi đuổi theo Tuyên Thành vương.
Nhị Hoàng tử cùng tuổi với Trần Cát, năm nay mười ba tuổi, qua năm đương nhiên sẽ được mười bốn tuổi. Sinh thần của Nhị Hoàng tử sớm hơn Trần Cát một chút, quan hệ giữa hai người cũng xem như không tồi.
Bởi vì Kính vương còn phải che chở cho tiểu Tứ, cho nên vẫn chưa tự mình ra tay tìm con mồi, mà chủ yếu ở bên cạnh Trần Cát chỉ nó cách kéo cung và bắn tên. Tiểu Tứ cũng cầm một cây cung nhỏ trong tay. Mũi tên được bắn ra không bay đi quá xa, nhưng mà tiểu Tứ lại rất vui vẻ phấn chấn, bắn một mũi rồi lại thêm một mũi nữa. Thị vệ hầu cận cũng chỉ có thể mang vẻ mặt khổ não nhặt những mũi tên nho nhỏ rơi đầy đất.
Vì thế, đến giữa trưa mà nhóm ba người Kính vương, Thế tử Trần Cát và tiểu Tứ cũng không săn được bao nhiêu con mồi.
Kính vương thì không ra tay, Trần Cát thì dù sao cũng còn thiếu kinh nghiệm một chút, chỉ có mấy con thỏ và gà rừng trở về báo cáo. Còn tiểu Tứ thì thành công làm cho các thị vệ theo hầu bận rộn xoay tới xoay lui. Thế nên nhóm thị vệ không có cách nào giúp bọn họ gian lận điểm số...
Đây đúng là một chuyện xưa vô cùng bi thương.
Giờ dùng cơm trưa đã đến, tiểu Tứ không bắn tên nữa, cuối cùng thì bọn thị vệ cũng được nghỉ ngơi một chút. Các thị vệ rút dao chuẩn bị lột da, làm thịt mấy con thỏ rừng và gà rừng. Những con vật nhỏ bé này chính là cơm trưa của ba mươi mấy người bọn họ... Quá ít thì bọn họ sao có thể vui vẻ được đây?
Kính vương cũng không vui, mở miệng nói: "Được rồi, đừng làm ra vẻ mặt khổ não như vậy nữa. Các ngươi tìm mấy người có thân thủ tốt đi bắt một vài con hươu hay hoẵng cũng được. Nếu không một vài người trong các ngươi sẽ chết đói tại đây đó."
Bọn thị vệ đỏ mặt, phân ra một nhóm bốn năm người cưỡi ngựa ra ngoài.
Mà bên kia, đội ngũ của Đại Hoàng tử vừa vặn gặp được đội ngũ của Tuyên Thành vương và Nhị Hoàng tử, thu hoạch của hai bên đều rất phong phú. Vì thế hai bên cộng lại, không bằng hợp lại thành một đội, cùng nhau dùng cơm trưa thì có thể có được một bữa ăn vô cùng ngon miệng.
Nhị Hoàng tử ngồi bên cạnh Đại Hoàng tử, tay đang nướng một con thỏ mập, cười hỏi: "Đại ca đồng ý săn hươu cho Tứ đệ, đã săn được chưa?"
Đại Hoàng tử dùng dao găm cắt từng đường lên mình con thỏ đang được nướng trên lửa đỏ kia để cho con thỏ chín đều đến phần thịt bên trong, bên cạnh là thị vệ dùng cọ quét nước chấm lên.
Đại Hoàng tử cười sang sảng nói: "May mắn ta không bị mất mặt, dù sao cũng không làm Tứ đệ thất vọng."
Nhị Hoàng tử có chút hâm mộ, mở miệng nói: "Đại ca vũ dũng, không có ai trong mấy huynh đệ là sánh kịp với đại ca."
Đại Hoàng tử phất phất tay, cho người hầu bên cạnh lui ra chỗ khác, sau đó nó quay đầu nhìn Nhị Hoàng tử, lên tiếng nói: "Vũ dũng thì có tác dụng gì, phụ hoàng cũng không thèm nhìn thêm một cái. Mà trẻ con vô đức vô năng thì lại được ở bên cạnh người, không rời một khắc."
Khóe miệng đang tươi cười của Nhị Hoàng tử phai nhạt đi một chút, hơi hơi cúi đầu, ngữ khí bình thản: "Đại ca đang nói đến Tam đệ sao? Tam đệ là Thái tử, tất nhiên sẽ không giống chúng ta."
Đại Hoàng tử hừ lạnh một tiếng, cười nhạt nói: "Đệ còn gọi nó là Tam đệ? Trừ lúc ở trước mặt phụ hoàng, có lúc nào nó nguyện ý nghe người khác gọi nó bằng hai chữ Tam đệ không?"
Nhị Hoàng tử nghe thế thì vẻ mặt cũng lãnh đạm đi, nhớ đến lúc Thái tử nghe thấy hai chữ Tam đệ thì nhăn mày, trong lòng nó cũng không thoải mái, thấp giọng nói: "Thái tử điện hạ vô cùng tôn quý. Tuy lớn nhỏ có thứ tự, nhưng vẫn không thể đặt ngang với dòng thứ, tất nhiên Thái tử sẽ có khí chất hơn người."
Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử thật sự không có ấn tượng tốt với Thái tử.
Tam Hoàng tử vừa sinh ra đã được sủng ái vô cùng, không bao lâu sau thì trở thành Thái tử. Hơn nữa, Hoàng hậu cũng không qua lại kết giao với Đức phi và Ninh Chiêu nghi nhiều, cho nên mối quan hệ giữa các hài tử cũng không được thân thiết lắm, tất nhiên cảm tình cũng ít đi.
Từ nhỏ sự giáo dục mà Thái tử tiếp thu là sự giáo dục dành cho Hoàng Thái tử, y phục chỉnh tề, vui giận không biểu lộ ra mặt. Chính bản thân Thái tử còn thấy mệt mỏi, vậy mà lại không được người khác yêu mến.
Dù sao thì Thái tử vẫn còn là một đứa trẻ, chỉ biết hành sự theo nguyên tắc, lại không quá giỏi trong việc đối nhân xử thế, cư xử với các huynh trưởng cũng bình bình đạm đạm, không có sự nể trọng, như thế thì sao được người khác yêu quý đây?
Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử là huynh trưởng, cảm thấy thân phận và quyền uy của mình đều bị hạ thấp, tất nhiên sẽ cảm thấy bất mãn trong lòng.
Đại Hoàng tử vẫn thoăn thoắt đôi tay nướng con thỏ béo, nhàn nhạt nói: "Nhị đệ, đệ biết đại ca ta là người thế nào mà. Đại ca đối đãi với đệ ra sao? Đối đãi với Tứ đệ thế nào? Ta không dám nói là trưởng huynh vi phụ [1]", nhưng mà ta cũng đã làm hết sức mình. Không phải là Đại ca đố kỵ với thân phận tôn quý của Thái tử, cũng không ghét bỏ Thái tử vì nó được phụ hoàng sủng ái hơn. Chỉ là Thái tử không để huynh trưởng này vào trong mắt, thì sao ta có thể xem nó là đệ đệ đây? Thật sự ta không đè cơn giận này xuống được."
[1]: Huynh trưởng vi phụ: Huynh trưởng như cha.
Nhị Hoàng tử nghe vậy thì thở dài một hơi, vẻ mặt lạc lõng, thanh âm trầm thấp: "Đệ có thể hiểu được tâm trạng của Đại ca, vì đệ cũng cảm thấy giống như đại ca vậy. Nếu Thái tử có được một nửa điểm tốt của Tứ đệ, thì tình trạng cũng không đến mức này. Có ai mà không thấy bất mãn trong lòng đâu?"
Hai người trầm mặc không nói gì. Bất bình thì sao, cũng chỉ có thể giống như bây giờ mà thôi. Lúc ở riêng không có người ngoài thì kể khổ với nhau. Phụ hoàng coi trọng Thái tử, vậy còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Đại Hoàng tử thấy con thỏ mập mạp đã được nướng chín, lấy chủy thủ ra, cắt một phần đưa cho Nhị Hoàng tử, sau đó mới đến lượt mình, vừa ăn vừa nói: "Cũng sắp đến cuối năm rồi, tính ra thì sau hai năm nữa là tổng tuyển cử, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ thành thân. Đệ cũng không khác biệt lắm đâu, lúc ấy ít nhất cũng có một vị trắc phi. Khi đó chúng ta sẽ được ra cung lập phủ, còn hơn ở trong cung mà bị Đông cung xem thường như thế này."
Nhị Hoàng tử nghe vậy cũng nhóm lên một tia hi vọng. Ra cung lập phủ có nghĩa là nó đã trưởng thành, có thể tham dự triều chính, không giống như hiện tại uổng cho một danh hào Hoàng tử mà không có quyền lực.
Đến lúc đó nó làm nên chiến công, cho dù có Thái tử thì thế nào? Dù sao Thái tử vẫn còn nhỏ.
Đại Hoàng tử cắn một miếng thịt, nhỏ giọng nói: "Năm nay ta vốn định cầu phụ hoàng cho phép ta đi ra ngoài rèn luyện, nhưng không nghĩ đến chiến sự Tây Bắc lại kết thúc nhanh như vậy. Nếu tòng quân thì cũng chỉ còn lại vùng Đông Bắc. Bắc Mông bưu hãn thiện chiến, đoán chừng phụ hoàng sẽ không đáp ứng cho ta đi."
Nhị Hoàng tử khuyên nhủ: "Đại ca cũng không cần quá sốt ruột. Hiện tại trong triều cũng có một số chức quan dùng để rèn luyện cũng rất tốt. Nếu ra ngoài rèn luyện thì sẽ rất cực khổ, chờ đại ca thành thân xong, sau đó mưu quân công [2] cũng không muộn. Tuy rằng đệ bất tài, nhưng tốt xấu gì cũng được mẫu phi yêu thương. Trịnh thị cũng được coi là nhà ngoại tổ của đệ. Danh vọng Trịnh thị trong quân rất có trọng lượng, huynh đệ hai ta liên thủ lại, cho dù có là Thái tử thì có thể làm được gì?"
[2]: Mưu quân công: Muốn lập công nơi quân đội.
Đại Hoàng tử cầm lấy tay của Nhị Hoàng tử, trầm giọng nói: "Những lời hôm nay chỉ nên giữ ở trong lòng. Nếu để phụ hoàng biết được, chắc chắn đệ và ta không còn đường sống nữa."
Nhị Hoàng tử biết mình nói quá lời, gật gật đầu ý bảo đã biết.
Từ đó về sau hai người lại càng thêm ăn ý, không đề cập đến vấn đề này nữa.
Đi săn buổi chiều, bên của tiểu Tứ càng thêm gà bay chó sủa. Tiểu Tứ nhìn thấy những chú thỏ xám nhỏ liền nảy sinh ham thích trong lòng, nói là muốn bắt sống đưa cho mẫu phi và muội muội chơi đùa, mà phải bắt sống không có chút thương tích nào mới được.
Lời của Tiểu Tứ được xem như là mệnh lệnh. Chỉ khổ cho bọn thị vệ, một đám không bắn chết con mồi nữa mà dùng cung tiễn bắn vây chúng lại, sau đó dụ chúng nó vào vòng vây, phí sức chín trâu hai hổ, dùng tất cả nhân lực mới có thể bắt được ba con thỏ con. Trong lúc vây bắt chúng, tiểu Tứ cũng xuống ngựa nhập cuộc. Tiểu Tứ cứ đi một bước thì ngã một cái, mà nó lại muốn bắt thỏ, nên càng làm cho bọn thị vệ thêm khó khăn khổ sở.
Một đám thị vệ đều cạn kiệt cả sức lực lẫn tinh thần. Người ta đi săn thường vây hùm hay bắt hổ trưởng thành, tệ hơn đi nữa thì cũng là đàn hươu, có ai lại đi vây bắt thỏ con đâu chứ? Quả thật là khiến người ta muốn phát điên đây mà.
Thỏ con cũng tỏ vẻ ta đây rất uất ức, chạy cả một buổi trưa, thật sự muốn tiểu Tứ mệt chết.
Cho nên đến khi buổi đi săn kết thúc, thu hoạch của một nhóm ba người này ít ỏi đến mức đáng thương, quả thật không dám nhìn đến.
Trên đường quay về, tiểu Tứ rất được phụ hoàng và các ca ca quan tâm chăm sóc.
Hoàng đế thấy tiểu Tứ ôm theo ba con thỏ, quả thật có chút dở khóc dở cười. Hắn lại nhìn đến bộ dạng chật vật không thể chật vật hơn của bọn thị vệ, thì càng hết lời để nói, đến nửa ngày mới lên tiếng được: "Các ngươi đã vất vả rồi, tất cả đều được thưởng."
Bọn thị vệ vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Mặc kệ như thế nào, tốt xấu gì thì tinh thần bị tổn thương cũng được đền bù xứng đáng rồi.
Dù sao tiểu Tứ vẫn còn nhỏ, lại vận động mệt mỏi cả một ngày, vừa lên ngựa đã dựa vào ngực của Kính vương. Hiện tại tiểu Tứ đã mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cứ gật gù cái đầu nhỏ. Cho dù phụ hoàng của nó đang đứng trước mặt thì nó cũng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Hoàng đế nhìn thấy cảnh này thì lập tức trong lòng mềm nhũn, ôm tiểu Tứ từ trong ngực của Kính Vương sang lòng mình. Trần Hỉ đứng bên cạnh rất tinh ý, lập tức dâng áo choàng lên, Hoàng đế phủ lên người tiểu Tứ kín mít không một khe hở thì mới tiếp tục khởi giá.
Thái tử nghiêm trang cưỡi một con ngựa nhỏ, nhìn phụ hoàng ôn nhu ôm Tứ đệ, môi khẽ mấp máy nhưng rốt cuộc không lên tiếng nữa.
@by txiuqw4