Tư Thái Cung PhiChương 162: Nỗi lòng của tiểu tứ
Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Thượng Dương cung.
Ngoài mặt Tứ Hoàng tử vẫn ôn nhu tươi cười như trước, nhẹ giọng nói: "Miễn lễ, ngươi tới tìm ta như vậy, trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tiểu thái giám do dự một hồi, nhưng lòng trung thành đối với chủ tử vẫn là trên hết, thấp giọng nói: "Quả thật đã xảy ra chuyện lớn, nương nương hạ lệnh không ai được phép mở miệng, tuyệt đối không được báo lại cho Điện hạ biết, nếu không sẽ bị loạn côn đánh chết. Nô tài chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nương nương tức giận như vậy bao giờ."
Đột nhiên Tứ Hoàng tử nghĩ đến thân thế của hắn, còn có gì bí mật không thể để cho hắn biết sao?
"Ngươi nói đi."
Tiểu thái giám thấp giọng nói: "Lần trước, hôm Bát Hoàng tử khóc lóc chạy về, nô tài không nghe rõ thế nào, nhưng đại khái là vị tú nữ kia không chỉ khinh thường ngài, mà còn ác độc nguyền rủa ngài. Bát Hoàng tử nghe thấy thì vô cùng tức giận, khóc lóc trở về cáo trạng với nương nương. Nương nương nhất thời nộ khí công tâm, nên đã hôn mê bất tỉnh. Sau khi nương nương tỉnh lại không những không cho truyền Thái y, mà còn hạ lệnh phải giữ kín chuyện này, không được truyền ra ngoài."
Tứ Hoàng tử sửng sốt một chút, hắn đột nhiên nhớ đến nữ tử có diện mạo giống mẫu phi vài phần ngày đó, thì ra, đây không phải là một cô nương tốt.
Cũng phải, hắn là người bị bệnh tim bẩm sinh, không biết có thể sống đến khi nào. Đích nữ vọng tộc đều tâm cao khí ngạo, Thái tử phi còn không thể thỏa mãn được lòng ham muốn của bọn họ, huống chi là một nửa phế nhân như hắn.
Hơn nữa, sinh mẫu của hắn rất có khả năng là một vũ nữ ti tiện xuất thân từ gia đình tội thần, chứ không phải là vị tôn nữ có xuất thân thế gia như bây giờ.
Tiểu thái giám tiếp tục nói: "Nương nương bày mưu đặt kế, vị quý nữ Tề thị kia bị trừng trị vô cùng nghiêm khắc. Hôm nay Hoàng thượng đến, nương nương còn thỉnh cầu với Hoàng thượng ban Tề thị cho Điện hạ làm Trắc phi."
Tứ Hoàng tử nghi ngờ lỗ tai mình nghe không rõ, mở miệng hỏi: "Làm phi sao?"
Tiểu thái giám lắc đầu nói: "Làm Trắc phi. Hôm nay nương nương được chẩn ra hỉ mạch, bởi vì thân thể nương nương yếu đuối, mấy ngày gần đây lại bị kích động, ưu phiền quá độ, cho nên thai tượng bất ổn. Hoàng thượng vô cùng lo lắng, vì thế chút yêu cầu này của nương nương, Hoàng thượng cũng không so đo, người đã đồng ý rồi."
Tứ Hoàng tử ngơ ngác nhìn về phía chính điện, cảm thấy nước mắt cả đời này như đã chảy cạn vào ngày hôm nay.
Chính điện.
Tứ Hoàng tử nhẹ nhàng bước vào điện, hẳn là mẫu phi đang ở trong nội thất.
Đi tới cửa, Tứ Hoàng tử ngừng lại, hắn không biết có nên đi vào hay không, mà cũng không biết nên nói gì. Hỏi rằng rốt cuộc con có phải hài tử của mẫu phi không? Hay là hỏi vì sao mẫu phi lại muốn giấu con chuyện của Tề thị? Hỏi vì sao mẫu phi lại đối xử tốt với hài tử không phải do mình sinh ra như vậy? Hay là hỏi vì sao mẫu phi lại mạo hiểm làm chuyện có thể khiến cho phụ hoàng tức giận để trút giận cho con như thế?
Thật ra, những lời này hắn đều không sao mở lời được. Có lẽ hắn sợ hãi, không muốn cũng không dám đâm thủng hiện trạng mỏng manh như giấy dán cửa này. Bởi vì, đây không chỉ đơn giản là lớp giấy dán cửa, mà là hạnh phúc mười bảy năm của hắn.
Trong phòng có tiếng động truyền ra, Tứ Hoàng tử nhẹ nhàng nâng mắt lên nhìn vào trong. Cung nữ đứng bên cạnh do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng ngăn cản, bởi vì vị Tứ Điện hạ này rất có uy thế ở Thượng Dương cung.
Lan Chi bưng chén thuốc đến, thấy Hoa Thường đang cắt tỉa hoa cỏ, vội la lên: "Nương nương, bây giờ người đang mang thai đấy, phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Người nghe lời nô tỳ, uống thuốc rồi nằm nghỉ ngơi có được không?"
Hoa Thường lạnh nhạt nói: "Lúc nãy không phải vừa mới uống thuốc sao? Sao bây giờ còn uống nữa? Cứ để đó trước đi."
Lan Chi bất đắc dĩ đặt chén thuốc xuống, tiến lên đỡ Hoa Thường, mở miệng nói: "Nương nương, vì sao người lại muốn Tề thị làm Trắc phi của Tứ Hoàng tử vậy? Tề thị kia dám nói ra những lời nguyền rủa người khác như thế, hừ, Trắc phi ư? Nàng ta mà xứng sao?"
Hoa Thường mỉm cười dịu dàng, chăm chú cắt tỉa bồn mẫu đơn nàng yêu thích, ôn nhu nói: "Đối với người kiêu ngạo mà nói, đập nát sự kiêu ngạo của người đó mới là cách trừng phạt tốt nhất. Tề thị khinh thường bổn cung là phi thiếp, vậy thì bổn cung sẽ làm cho nàng ta trở thành một phi thiếp còn thua kém hơn cả bổn cung. Tề thị miệt thị thân phận thứ tử (con vợ lẽ) của tiểu Tứ, thì bổn cung sẽ khiến cho tất cả nhi tử mà nàng ta sinh ra đều là thứ tử. Tề thị chê bai thân thể tiểu Tứ tàn tạ, thì bổn cung sẽ khiến cho nàng ta sau này cả ngày lẫn đêm đều phải trông nom tiểu Tứ. Nếu không thì nàng ta chỉ có thể thủ tiết, xem sắc mặt của chính thất và đích tử, mỗi ngày đều bị dày vò."
Lan Chi nghe giọng nói ôn nhu của Hoa Thường, tưởng tượng đến cảnh tượng kia, bỗng rùng mình một cái.
Hoa Thường ôn nhu cười nói: "Huống chi, quan trọng hơn là, nàng ta là nữ nhân mà tiểu Tứ coi trọng, vậy nên sống phải là người của tiểu Tứ!" Đóa hoa mẫu đơn đang trong thời kỳ nở rộ xinh đẹp nhất cứ như vậy mà bị một nhát cắt bỏ, rơi xuống đất.
Hoa Thường ném đóa hoa bị cắt kia đi, xoay người, dịu dàng nói: "Có điều, chính phi thì không được, đức hạnh nàng ta không tốt. Cho dù có gia thế, nhưng chỉ sợ gánh không nổi vị trí chính thất, ban cho Trắc phi đã đủ rồi."
Lan Chi dậm dậm chân, lo lắng nói: "Nương nương đừng nhọc lòng chuyện của Tứ Hoàng tử nữa. Không phải Hoàng thượng nói cứ giao cho ngài ấy hay sao, người được chọn làm chính phi nhất định sẽ rất tốt. Bây giờ nương nương phải điều dưỡng thân thể cho thật tốt mới đúng. Đừng quên, trong bụng người đang có một tiểu Hoàng tử đấy, không được nói những chuyện làm cho Hoàng thượng nổi giận nữa."
Hoa Thường cầm chén thuốc ở bên cạnh uống một hơi cạn sạch, ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Bổn cung biết rồi, ngươi đừng lải nhải nữa. Đúng rồi, sau khi Tề thị vào cửa, lúc đến đây thỉnh an, các người đều phải cung kính với nàng ta cho bổn cung, biết chưa? Đừng để tiểu Tứ nhìn ra điều gì."
Lan Chi thở dài nói: "Vâng, nương nương."
Hoa Thường hài lòng gật gật đầu: "Nhi tử của bổn cung thì phải có được tất cả những gì mà nó muốn, hơn nữa phải thật là vui vẻ, thật là hạnh phúc."
Tứ Hoàng tử ở bên ngoài, dựa vào khung cửa, lệ rơi đầy mặt.
Những vấn đề kia, đều không cần hỏi nữa, bởi vì tất cả đã có đáp án.
Ta là nhi tử của mẫu phi. Mẫu phi gạt ta vì không muốn ta phải tức giận tự ti, để ta duy trì sự tôn nghiêm và tâm tình vui vẻ. Mẫu phi rất yêu thương ta, vì thế cho dù có làm cho phụ hoàng tức giận đi nữa thì mẫu phi cũng chẳng nề hà gì.
Vậy nên, bắt đầu từ hôm nay, quên đi những lời hồ ngôn loạn ngữ về thân thế từ miệng nữ nhân kia, quên đi những lời nguyền rủa của Tề thị, quên đi sự kỳ thị của người khác về bệnh tim của hắn. Làm một người vui vẻ, làm một người ôn nhu, làm một người đúng với kỳ vọng của mẫu phi.
Mẫu phi, con cũng vô cùng, vô cùng yêu người.
Kiến Chương cung.
Hoàng đế cầm sổ con trong tay, nhưng ánh mắt lại không có tiêu điểm, lười nhác dựa vào ghế, tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, âm thanh giòn tan.
Trần Hỉ từ ngoài cửa đi vào, khom lưng hành lễ, kính cẩn nói: "Hoàng thượng, nô tài đã tra ra được."
Hoàng đế ngồi thẳng lưng lên, thân thể hướng về phía trước, giọng nói nhàn nhạt: "Tề thị đã làm gì mà khiến cho Thường nhi giận dữ đến như vậy?"
Trần Hỉ đi tới bên cạnh Hoàng đế, khom người thấp giọng nói: "Đúng là Tề thị đã làm không ít chuyện. Tề thị và Chu thị liên thủ, mưu tính diệt trừ Trịnh thị, vận dụng các nhân mạch đã được cài ở trong cung nhiều năm, hãm hại Trịnh thị, chỉ là bị Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử đúng lúc chặn lại được. Ngũ Hoàng tử cũng coi như là ra tay tương trợ nên có gì không đáng ngại. Danh tiếng của Tề thị trong khoảng thời gian này rất xấu, chẳng ai yêu thích."
Sau đó Trần Hỉ do dự một chút, Hoàng đế nhạy bén nhận ra, lạnh giọng mở miệng nói: "Không được giấu diếm, nói cho hết."
Trần Hỉ hơi cúi đầu, thanh âm càng bình tĩnh: "Tứ Hoàng tử tình cờ nhìn thấy diện mạo của Tề thị, khá là yêu thích, dĩ nhiên Quý phi nương nương đã triệu kiến nàng ta. Vị quý nữ này ở trước mặt nương nương cũng xem như là hành xử đúng mực thỏa đáng, chỉ là không được nhiệt tình cho lắm. Nhưng mà sau khi trở về, nàng ta lại... ăn nói ngông cuồng, đúng lúc bị Bát Hoàng tử nghe thấy, quay về nói cho Quý phi nương nương nghe, vì thế nên Quý phi nương nương tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh."
Ánh mắt Hoàng đế tối sầm lại, hơi giương mắt lên: "Trẫm nhớ mấy ngày trước, tiểu Bát một đường vừa khóc vừa chạy trong cung, là vì chuyện này sao?"
Trần Hỉ hơi co rút người lại, cung kính nói: "... Vâng."
Hoàng đế quay đầu nhìn Trần Hỉ, giọng nói lãnh đạm: "Nói, rốt cuộc Tề thị đã nói cái gì?"
Trần Hỉ cúi đầu thấp hơn, khổ sở khuyên nhủ: "Hoàng thượng, tóm lại là một vài lời đại nghịch bất đạo, nương nương còn không chịu được, huống chi là người. Mấy ngày trước người còn bị trúng gió, không thể tức giận nữa."
Trên mặt Hoàng đế là biểu tình sóng yên biển lặng trước khi phong ba bão táp kéo đến, cười cười nói: "Ngươi có nói hay không?"
Trần Hỉ biết Hoàng đế đã thực sự nổi giận, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Tề thị nói, ngọ thiện ở Thượng Dương cung chẳng đáng để ăn, làm gì có chỗ nào ngon bằng Vị Ương cung. Lại nói..." Trần Hỉ nâng mắt lên nhìn Hoàng đế một chút, căng da đầu nói: "Lại nói, Tứ Hoàng tử không biết tự lượng sức mình, bị bệnh tim bẩm sinh mà không lo dưỡng bệnh cho tốt, lại còn dám mơ tưởng đến quý nữ thế gia. Ai mà gả cho hắn thì vô cùng xui xẻo, đã định trước phải ở góa..."
Trong điện im lặng như tờ.
Trên trán Trần Hỉ lấm tấm mồ hôi lạnh. Ông biết, sự phẫn nộ Hoàng đế còn nặng nề hơn so với Quý phi nương nương.
Không phải vì Hoàng đế yêu thương nhi tử của mình hơn Quý phi nương nương, mà là quyền uy của Hoàng đế đã bị khiêu chiến! Trên đời này, cái gì quan trọng nhất đối với Hoàng đế? Chính là hoàng quyền chí cao vô thượng.
Một lát sau, Hoàng đế buông lỏng nắm tay, yên lặng cười cười.
Trần Hỉ lo lắng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng bớt giận, đừng để tổn hại đến thân thể. Những lời vọng ngôn của loại nữ tử vô tri kia, nếu làm ảnh hưởng đến long thể, vậy thì mất nhiều hơn được."
Hoàng đế đặt sổ con trong tay xuống, sắc mặt bình tĩnh, thanh âm nhàn nhạt: "Trẫm không tức giận. Trần Hỉ, việc lựa chọn chính phi cho tiểu Tứ thế nào rồi?"
Trần Hỉ dè dặt nhìn sắc mặt của Hoàng đế, khom người trả lời: "Nô tài dựa theo sự yêu thích của Hoàng thượng và nương nương, chọn được hai người. Một vị là nữ nhi Vương thị, là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương, chỉ là xuất thân nhánh phụ, chức quan của tổ phụ và phụ thân đều không cao. Phụ thân giữ chức Bí thư Thiếu giám [1] đứng hàng Tòng Ngũ phẩm, tổ phụ là Chính phụng Đại phu [2] thuộc hàng Chính Tứ phẩm. Nhưng mà gia tộc Vương thị cành lá sum suê, nữ nhi Vương thị lại là người có tính tình ôn hòa, có tài học uyên bác."
[1] Bí thư Thiếu giám (秘书少监): Chức quan chuyên về thu thập và ghi chép thông tin về các quận và vùng đất trực thuộc thời phong kiến.
[2] Chính phụng Đại phu (正奉大夫): Một chức quan văn thời phong kiến. Đại phu là chức quan to, dưới quan khanh và trên quan sĩ.
Không đợi Trần Hỉ nói ra người kế tiếp, Hoàng đế đã mở miệng nói: "Chính là nàng ấy. Còn Trắc phi, Thứ phi thì sao?"
Đại khái Trần Hỉ cũng đoán được Hoàng đế sẽ chọn Vương thị, nên cũng không có gì bất ngờ, ông nói tiếp: "Tề thị đã ấn định làm Trắc phi rồi, Hoàng thượng còn muốn tuyển thêm một vị Trắc phi sao? Nô tài chỉ chọn hai người làm Thứ phi."
Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Bên cạnh tiểu Tứ phải có một Trắc phi biết nóng biết lạnh mới được."
Trần Hỉ hiểu rõ ẩn ý trong lời nói Hoàng đế, gật đầu nhẹ giọng nói: "Quý nữ Hứa thị. Tuy rằng dòng dõi Hứa gia không cao, nhưng trong nhà lại có nhiều vị thần tử rất đắc lực. Hứa Âm là tôn nữ trong nhà, là người trường tụ thiện vũ [3], am hiểu thơ ca, tính tình kiên nghị. Trước kia nàng ta có giao tình với quý nữ Tề thị, còn bây giờ hai người như người dưng nước lã, vô cùng xa cách dửng dưng."
[3] Trường tụ thiện vũ (长袖善舞): Tay áo dài thì điệu múa đẹp hơn, nghĩa ẩn dụ là người khéo léo, biết tận dụng cơ hội để thành công.
Hoàng đế gật đầu nói: "Khá tốt, ban nàng làm Trắc phi."
@by txiuqw4