sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tự Thú Của Một Tín Đồ Shopping - Sophie Kinella - Chương 9

Tối hôm đó khi tôi về nhà, có một đống thư gửi cho tôi để ở sảnh - nhưng tôi lờ chúng đi vì gói hàng từ công ty Khung Đẹp đã tới! Tôi đã mất tới £100 để mua nó, khá đắt, nhưng có vẻ như nó sẽ trả lại cho bạn £300 chỉ trong vài giờ. Trong gói hàng co một tờ rơi in đầy ảnh những người kiếm được cả gia tài từ việc làm những chiếc Khung Đẹp này - nhiều người trong số họ kiếm 100 nghìn một năm! Nó khiến tôi tự hỏi giờ tôi vẫn đang làm gì thế này, một phóng viên. Vì thế sau bữa tối, tôi ngồi xuống trước tờ Changing Rooms và mở đồ nghề ra. Tối nay Suze không có nhà, thế càng tốt, sẽ dễ dàng tập trung. "Chào mừng bạn đến với bí quyết tuyệt nhật tại Anh quốc..." tờ rơi ghi. "Gia đình Khung Đẹp của những người làm việc tại nhà!Hãy trở thành thành viên và kiếm tiền trong sự thoải mái của chính căn nhà bạn. Những hướng dẫn vô cùng đơn giản của chúng tôi sẽ giúp các bạn khi các bạn bước vào công việc kiếm tiền lớn nhất của đời mình. Có thể các bạn sẽ dung tiền kiếm được để mua một chiếc xe hơi, hay một con thuyền - hoặc làm những điều đặc biệt cho ai đó. Và nhớ là - số tiền bạn kiếm được hoàn toàn phụ thuộc vào chính bạn." Tôi bị cuốn hút tột độ. Thế quái nào mà tôi không làm việc này từ trước nhỉ? Đây quả là một kế hoạch tuyệt hảo! Tôi sẽ làm cật lực trong vòng 2 tuần, rồi trả hết nợ nần, đi nghỉ, và mua hàng đống quần áo mới. Tôi bắt đầu xé toạc gói hàng, và một đống vải sợi đột nhiên rơi xuống sàn. Vài mảnh trơn, rồi vài mảnh in hoa. Thật ra trông nó khá xấu xí - nhưng mà, ai quan tâm chứ? Việc của tôi chỉ là làm những cái khung và nhận tiền. Tôi kiếm tờ hướng dẫn và tìm thấy chúng ở dưới một đống bìa cứng. Và chắc chắn là công việc cực kì đơn giản. Những gì bạn phải làm là dán bông lót vào khung bìa cứng, bọc kín vải trên bề mặt cho đẹp, rồi dính viền dọc phía sau để che chỗ nối. Tất cả chỉ có thế! Hoàn toàn đơn giản và bạn được £2 một khung. Có 150 cái trong gói hàng - nên nếu tôi làm được 30 cái một tối trong vòng một tuần tôi sẽ kiếm được 300 bảng chỉ trong thời gian rảnh rỗi của mình. Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi. Ai đã thiết kế ra những thứ chết tiệt này? Không có đủ vải để che phủ hết cả cái khung và bông lót trong. Hay tối thiểu bạn cũng phải căng vải ra hết cỡ - và bởi vì quá mỏng - nó liền rách toạc. Tôi còn làm rớt hồ ra thảm, rồi làm méo 2 cái khung bìa cứng lúc kéo chúng, và cái khung duy nhất tôi làm trông thật ọp ẹp. Và tôi đã phải làm nó trong vòng... Tôi ngáp, nhìn thời gian, và đột nhiên sốc nặng. Đã 11 rưỡi rồi, nghĩa là tôi đã làm trong vòng 3 tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian ấy tôi làm được mỗi một cái khung trông thật què quặt mà tôi không chắc họ sẽ chấp nhận, và làm hỏng 2 cái. Thế mà tôi dự định phải làm được 30 cái rồi cơ! Đúng lúc ấy cửa mở và Suze về. "Chào cậu" cô ấy nói, đi vào phòng khách. "BUổi tối vui vẻ chứ hả?" "Không hoàn toàn" tôi cáu kỉnh nói. "Tớ đã làm cái đống này..." "Thôi, đừng bận tâm" cô ấy đột ngột nói. "Vì đoán xem chuyện gì nào? Cậu có một người hâm mộ bí mật đấy." "Gì cơ" tôi nói, giật mình. "Có người rất thích cậu đấy" cô ấy nói, cởi áo khoác ra. "Tối nay tớ mới biết điều đó. Cậu sẽ không đoán nổi ai đâu!" Luke Brandon xuất hiện ngay trong đầu tôi trước khi tôi kịp ngăn nó lại. Thật là nực cười. Với lại, Suze làm sao mà biết được? Ý nghĩ ngớ ngẩn, cực kì ngớ ngẩn. Không thể nào. Cô ấy có thể đã đâm sầm vào hắn lúc ở rạp chiếu phim, tôi thầm nghĩ. Xét cho cùng thì, cô ấy có biết hắn mà đúng không? Vả hắn có thể đã nói... "Đó là anh họ tớ!" cô ấy hoan hỉ nói. "Tarquin, Anh ấy thực sự thích cậu." Ôi, lạy Chúa. "Anh ấy đã thầm chết mê cậu" cô vui sướng tiếp tục. "Thực ra là anh ấy đã chết mê ngay từ khi gặp cậu!" "Vậy à?" tôi nói "Ừ thì, tớ cũng... đoán vậy" Mắt Suze sáng lên "Vậy là cậu đã biết rồi à?" "Ừ thì" tôi nói, và ngượng nghịu nhún vai. Tôi có thể nói gì chứ? Tôi không thể nói với cô ấy rằng ông anh họ quý hoá của cô ấy khiến tôi sởn cả gai ốc. Thế nên tôi bắt đầu cầm miếng vải đặt lên khung ảnh trước mặt, và Suze nhoẻn một nụ cười. "ANh ấy thực sự thích cậu!" cô nói. "Tớ đã bảo anh ấy nên gọi cho cậu và mời cậu đi chơi. Cậu không thấy phiền đúng không?" "Dĩ nhiên là không" tôi thỏ thẻ nói. "Thế không tuyệt sao?" Suze nói. "Nếu 2 người cưới nhau. Tớ có thể làm phù dâu." "Ừ" tôi nói, cô cười thật tươi. "Hay đấy" Những gì mà tôi sẽ làm, tôi nghĩ, là đồng ý một buổi hẹn hò chỉ để tỏ ra lịch sự - và sau đó huỷ bỏ nó vào phút cuối. Và hy vọng Tarquin sẽ phải trở về Scotland hay gì đó, và chúng tôi có thể quên hết chuyện này. Nhưng nói thật, tôi thực sự không thể đi chơi với Tarquin. Bây giờ tôi có 2 lý do để khiếp sợ tiếng chuông điện thoại. Dù sao, thật nhẹ nợ, thứ 7 đã đến và tôi chưa phải nghe một lời nào từ Tarquin. Hay Derek Smeath. Cuối cùng thì mọi người cũng để tôi được sống yên! Nhưng xét mặt khác hơi tiêu cực hơn, tôi đã lập kế hoạch làm 150 khung ảnh tuần này - nhưng đến giờ tôi mới chỉ làm được 3 cái, và chẳng có cái nào giống cái trong bức ảnh. Một cái thì không có đủ bông lót bên trong, một cái thì hở góc, và cái thứ 3 có một vết bẩn hồ dán ở đằng trước vẫn chưa bong. Tôi chỉ không thể hiểu nổi sao tôi lại thấy nó khó khăn đến thế. Nhiều người làm hàng trăm cái này một tuần, chẳng phải cố gắng gì. Bà S. ở Ruislip thậm chí còn có thể đưa cả nhà đi nghỉ hàng năm nhờ công việc này. Sao họ có thể làm được mà tôi thì không thể? Thật quá đáng buồn. Ý tôi là, tôi phải thong minh hơn chứ, đúng không? Tôi có bằng cấp cơ mà, vì Chúa. Thôi, không sao, tôi tự nhủ. Hôm nay tôi bắt đầu công việc ở Ally Smith - nên ít ra tôi cũng sẽ kiếm được một ít tiền ở đó. Tôi khá hào hứng với điều đó. Từ bây giờ sẽ là sự khởi đầu một lĩnh vực mới toanh: thời trang! Tôi mất khá lâu để chon một bộ đồ bắt mắt mặc ngày đầu tiên - và cuối cùng chọn được một chiếc quần màu đen hiệu Jigsaw, một chiếc áo cộc tay nhỏ nhắn vải Cashmere (ừm, một nửa cashmere) và một chiếc áo mỏng màu hồng, chính hiệu là của Ally Smith. Tôi khá hài long với vẻ ngoài của mình, và chờ đợi Danielle khen ngợi khi tôi đến cửa hàng - nhưng chị ta dường như thậm chí còn chả them chú ý. Chị ta chỉ nói. "Xin chào. Quần và áo phông ở trong kho đấy. CHọn cỡ của em và thay trong phòng nhân viên nhé." À phải. Bây giờ tôi mới để ý, tất cả những nhân viên bán hàng ở Ally Smith đều mặc những bộ đò giống nhau. Gần giống như là... xem nào, đồng phục, tôi nghĩ vậy. Tôi miễn cưỡng thay đồ rồi ngắm mình - và, thực sự mà nói, tôi thấy thất vọng. Cái quần xám xịt này chả tôn dáng tôi tí nào - và chiếc áo phông rõ ràng là chán ngắt. Tôi suýt đã hỏi Danielle xem liệu tôi có thể mặc một bộ đồ khác không - nhưng hình như chị ta khá bận, nên tôi không hỏi nữa. Có lẽ tuần sau tôi sẽ nói chuyện với chị ta. Mặc dù không thích bộ đồ đó nhưng tôi vẫn thấy khá thú vị khi bước ra cửa hàng. Ánh đèn pha chiếc sáng rực rỡ; sàn nhà lung linh, bóng loáng; nhạc du dương và không gian tràn ngập cảm hứng. Giống như thể tôi là một diễn viên vậy. Tôi liếc nhìn mình trong gương và lẩm bẩm "Tôi có thể giúp gì cho bạn không?" hoặc có lẽ nên là "Tôi giúp được bạn gì không?" Tôi sẽ trở thành nhân viên bán hàng duyên dáng nhất từ trước tới giờ, tôi quyết định. Mọi người sẽ đến đây chỉ để được tôi giúp đỡ và tôi sẽ giao tiếp thân thiện với tất cả khách hàng. Và rồi tôi sẽ xuất hiện trên tờ Evening Standard ở một mục đặc biệt nào đó về các cửa hàng được yêu thích. Vẫn chưa ai bảo tôi phải làm gì, nên - rất chủ động - tôi bước đến bên một người phụ nữ tóc vàng đang rút tiền từ ngăn kéo, rồi nói, "Để em thử được không ạ?" "Gì cơ" chị ta nói, không nhìn lên. "Em nên học cách mở ngăn kéo đựng tiền, đúng không ạ? Trước khi tất cả khách hàng tới?" Rồi người phụ nữ nhìn lên và, trước sự ngạc nhiên của tôi, chị ta cười phá lên. "Với ngăn kéo đựng tiền á? Em nghĩ là em sẽ được làm việc ngay với ngăn đựng tiền à?" "Ôi" tôi nói, hơi đỏ mặt. "Em tưởng..." "Em là người mới, cưng à" chị ta nói. "Em sẽ không được đứng gần ngăn đựng tiền đâu. Hãy đi theo Kelly. Cô ấy sẽ chỉ cho em những gì em sẽ làm hôm nay." Gấp áo chui đầu. Gấp lũ áo chui đầu chết tiệt. Đó là những gì tôi phải làm ở đây. Đi long vòng sau những khách hàng đã cầm những chiếc áo len đan lên rồi cẩu thả bỏ chúng xuống - và gấp chúng ngay ngắn lại. Đến một1h tôi hoàn toàn kiệt sức - và, thực sự là tôi chẳng thấy thích thú chút nào. Bạn có biết sẽ chán đến mức nào khi phải gấp những chiếc áo len theo chính xác kiểu của Ally Smith và đặt chúng lại lên giá, tất cả đều phải thẳng hàng - rồi lại thấy ai đó đột nhiên lôi chúng xuống, nhìn chúng, dài mặt ngao ngán, rồi lại vứt xuống? Bạn muốn hét vào họ, ĐỂ NÓ YÊN NẾU CÔ KHÔNG ĐỊNH MUA NÓ! Tôi đã thấy một cô gái thậm chí cầm lên một chiếc áo len giống y hệt cái cô ta đang mặc! Và tôi cũng chẳng được chuyện trò với khách hàng. Cứ như là họ nhìn xuyên thấu bạn khi bạn là một nhân viên bán hàng. Không ai them hỏi tôi lấy một câu hỏi thú vị, ví như "cái áo này có hợp với đôi giày nay không?" hoặc "Tôi có thể tìm thấy một chiếc váy đen xinh xắn dưới £60 ở đâu?" Tôi sẽ sẵn lòng trả lời những câu như vậy. Tôi thực sự có thể giúp đỡ mọi người! Nhưng những câu hỏi duy nhất mà tôi nhận được là "Có nhà vệ sinh không?" và "Điểm rút tiền Midland gần nhất ở đâu?". Tôi vẫn chưa bắt chuyện được với bất kì ai. Ôi, thật là chán. Thứ duy nhất khiến tôi còn tiếp tục được là dãy hàng thanh lý phía cuối cửa hàng. Tôi cứ lén đi về phía nó và nhìn vào một chiếc quần jeans sọc vằn, giảm giá từ £180 xuống £90. Tôi vẫn còn nhớ chiếc quần này. Tôi thậm chí đã từng thử nó. Và nó vẫn ở đây, hoàn toàn bất ngờ - được giảm giá. Tôi thật không thể rời mắt khỏi nó. Nó thậm chí còn trùng với cỡ của tôi. Ý tôi là, tôi biết tôi không được tiêu tiền - nhưng chuyện này chỉ xảy ra có một lần duy nhất thôi. Đó là chiếc quần đẹp nhất mà bạn từng thấy. Và £90 chẳng là gì đối với một chiếc quần tuyệt như thế. Nếu bạn đến Gucci, bạn sẽ phải trả ít nhất là £500. Ôi trời, tôi muốn có nó. Tôi muốn có nó. Tôi đang lảng vảng ở đằng sau, ngắm nó hàng trăm lần, thì Danielle sải chân đi đến và tôi bỗng thấy tội lỗi. Nhưng tất cả điều chị ấy nói chỉ là "Giờ em hãy đến phòng thử đồ nhé. Sarah sẽ chỉ cho em công việc." Không phải gấp áo chui đầu nữa! Ơn Chúa! Nhẹ cả người, chơi đùa ở phòng thử đồ hay hơn nhiều. Ally Smith có những phòng thử đồ rất đẹp, không gian rất rộng với nhiều phòng nhỏ riêng, và nhiệm vụ của tôi là đứng ở lối vào và kiểm tra khách hàng mang theo bao nhiêu đồ vào. Thật thú vị khi xem những gì mọi người mặc thử. Có một cô gái mua hàng đống thứ, và cứ nói rằng bạn trai cô ta đã bảo cô ta thích mua gì cho ngày sinh nhật của cô cũng được, anh ta sẽ trả hết. Hừm, xem nào, đó là chuyện bình thường với một số người. Nhưng, kệ họ thôi, ít ra tôi cũng đang kiếm được tiền. Bây giờ là 11 rưỡi, nghĩa là tôi đã kiếm được... £14,40. CŨng không đến nỗi tệ, đúng không? Tôi có thể mua vài món đồ trang điểm xinh xắn với số tiền đó. Trừ việc tôi không định sẽ phung phí tiền vào đồ trang điểm. Dĩ nhiên là không - ý tôi là, đó không phải lý do tôi ở đây, đúng không? Tôi sẽ khôn ngoan hơn. Cái tôi sẽ làm là mua chiếc quần jeans sọc vằn - đơn giản vì nó được giảm giá và sẽ thật là tội ác nếu không mua - rồi sau đó gửi số tiền còn lại vào tài khoản ngân hàng. Tôi thật không thể chờ đợi để được mặc nó nữa. Tôi sẽ được giải lao lúc 2 rưỡi, và việc tôi sẽ làm là lao đến kệ hàng giảm giá và đem nó đến buồng nhân viên, chỉ để chắc chắn là nó vừa, và... Bỗng nhiên mặt tôi cứng đờ. Đợi đã. Đợi một chút. Cô gái kia đang cầm cái gì trên tay vậy? Cô ta đang cầm chiếc quần sọc vằn của tôi! Cô ta đang đi về phía phòng thử đồ. Ôi Chúa ơi, cô ta muốn mặc thử nó. Nhưng nó là của tôi! Tôi thấy nó trước mà! Tôi chóng mặt phát hoảng. Ý tôi là, một chiếc quần jeans bình thường thì tôi cũng chẳng bận tâm làm gì. Nhưng chiếc này là độc nhất. Nó được làm ra để dành cho tôi. Tôi đã nhẩm sắp xếp lại trong đầu cả cái tủ quần áo của tôi quanh nó, và đã lên kế hoạch mặc nó ít nhất 3 lần trong tuần tới. Tôi không thể để mất nó. Không thể. "XIn chào!" cô ta tươi cười nói khi bước đến. "XIn chào," tôi nuốt ực, cô tỏ ra bình tĩnh. "Ừm... chị có bao nhiêu cái?" "Bốn" cô ta nói, chỉ cho tôi mấy cái mắc quần áo. Phía sau tôi là những tấm thẻ treo trên tường, đánh số 1, 2, 3, và 4. Cô gái đang đợi tôi đưa cho cô ta tấm thẻ số 4 và để cô ta vào. Nhưng tôi không thể. Tất nhiên tôi không thể để cô ta vào trong đó với chiếc quần jeans của tôi. "Thực ra" tôi nghe chính mình nói. "Chị chỉ được phép mang vào 3 cái thôi" "Vậy sao?" cô ta ngạc nhiên. "Nhưng..." Cô ta chỉ vào những tấm thẻ. "Tôi biết" tôi đáp. "Nhưng họ vừa thay đổi nguyện tắc. Xin lỗi về điều đó." Và tôi nhoẻn miệng cười với cô ta. "Vậy được thôi" cô gái nói. "Xem nào, tôi sẽ để lại cái..." "Cái này" tôi nói, và chộp lấy chiếc quần jeans. "Không" cô ta nói. "Thực ra tôi nghĩ tôi sẽ..." "Chúng tôi phải lấy cái trên cùng." Tôi vội giải thích. "Rất tiếc về điều đó." Cám ơn Chúa vì có những nhân viên bán hàng hách dịch và những nguyên tắc ngớ ngẩn vô ích. Mọi người đã quá quen với nó đến nỗi cô nàng thậm chí chẳng thèm hỏi tôi. Cô ta chỉ cau mày, chộp lấy cái thẻ số 3, và đi vào phòng thử đồ, để tôi giữ lại chiếc quần quý giá. Được rồi, bây giờ làm gì? Từ phía trong phòng thay đồ của cô ta, tôi có thể nghe tiếng mở Phécmơtuya và tiếng lách cách của những chiếc mắc treo. Cô ta sẽ không mất nhiều thời gian để thử 3 chiếc kia đâu. Và rồi cô ta sẽ ra ngoài, lấy lại chiếc quần jeans sọc vằn. Ôi Chúa ơi. Tôi có thể làm gì bây giờ? Trong vài giây tôi cứng đờ người do dự. Sau đó tiếng lách cách của tấm rèm trong phòng thay đồ buộc tôi phải hành động. Đó không phải là cô ta - nhưng đã có thể vậy lắm chứ. Đột nhiên tôi nhồi chiếc quần jeans sọc vằn giấu ra sau tấm rèm và đứng dậy, cười rất tươi. Làm ơn hãy để cô nàng tìm được thứ gì khác mà cô ta thích, tôi bồn chồn cầu nguyện. Làm ơn hãy để cô ta quên hết về chiếc quần jeans. Có khi cô ta thậm chí còn chẳng thích nó. Có khi cô ta chỉ bốc đồng cầm nó lên. Tôi thấy cô ta thực sự không phải là người hợp với quan jeans.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx